Sáng sớm khi mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu vào bên trong một tòa biệt thự.
Dưới ánh mặt trời, vài tên tuần tra đeo kính râm, đi loanh quanh trong biệt thự.
- Tễn hỗn đản kia vẫn chưa xuất hiện, không biết là có phải biết được tin Hạ Hà rơi vào tay chúng ta rồi sợ tới mức không dám tới rồi không?
- Ta cũng cho là như vậy dù sao thì không riêng gì Thái Hổ dùng mạng lưới hắc bạch ở Thailand để thu thập tin tức, mà tôn quý chi thần cũng vận dụng mạng lưới tình báo của Thần Võng, nếu tên hỗn đản đó lén vào Thailan thì chúng ta sẽ là người đầu tiên nhận được tin tức này.
…
Trong biệt thự, 17 tên thành viên của Thần Võng ngồi lại, nghị luận với nhau.
- Câm miệng.
Nghe được đám thủ hạ nói như thế thì Michaux thân là một thanh bảo kiếm dưới tay của Aust liền quát lên một tiếng, sau đó quát:
- Kêu tên phế vật Thái Hổ kia lại đây.
- Michaux tiên sinh.
Giọng nói của Michaux vừa vang lên thì trước cửa biệt thự Thái Hổ đã xuất hiện, đi cùng hắn là 2 tên bảo tiêu.
- Hỗn đản, vì sao lại không gọi điện đến báo cáo sự việc cho ta?
Mặc dù nơi này là biệt thự của Thái Hổ nhưng mà trong mắt của Michaux thì hắn đã đem biệt thự này thành của mình, hơn nữa còn coi Thái Hổ giống như một con chó TQ.
“ĐCM thằng chóa”
Lời nói cuồng ngạo và thái độ khốn nạn của Michaux làm cho Thái Hổ thầm mắng một câu, sau đó lộ ra vẻ lấy lòng, tươi cười:
- Thật có lỗi, Michaux tiên sinh, vốn tôi cũng muốn gọi điện thoại cho ngài. Nhưng lại cảm thấy nếu làm như thế thì sẽ không tôn trọng ngài cho nên tôi liền đi tới đây để báo lại cho ngài.
- Vậy tại sao lại không đến sớm một chút?
Nghe được Thái Hổ vuốt mông ngựa thì Michaux cũng nguôi giận một chút, bất quá hắn vẫn là trách mắng một câu, sau đó hỏi:
- Con tin tức của thằng chó người TQ kia chưa?
- Tạm thời còn không có.
Bởi vì sợ lộ hành động thu âm nên Thái Hổ cúi đầu trả lời, hắn dùng cái này để che dấu vẻ khẩn trương trên mặt của mình.
Michaux nghe vậy thì vốn định mở miệng chửi 2-3 câu nhưng nghĩ lại bên Thần Võng cũng không có tin tức vì thế đành nói:
- Tiếp tục nhìn kỹ vào, một khi có tin tức thì phải báo lại ngay.
- Vâng, Michaux tiên sinh.
Thái Hổ vẫn tiếp tục tư thế cúi đầu.
Michaux không có để ý đến Thái Hổ nữa mà là lấy điện thoại vệ tinh ra, liên lạc với Aust.
- Michaux tiên sinh, bây giờ cũng chưa có tin tức của tên hỗn đản kia hơn nữa lúc này cũng còn sớm. Cá nhân tôi đề nghị đợi cho chúng ta dùng xong bữa sáng rồi mới báo lại cho tôn thần chi quý sau, ngài cảm thấy thế nào?
Thái Hổ đề nghị nói.
Tốt khoe, xấu che.
Đạo lý này Michaux cũng biết, lúc này nghe được Thái Hổ nhắc nhở thì hắn liền ngưng gọi, trừng mắt liếc Thái Hổ một cái:
- Tao cần kẻ đáng thương như ông nhắc nhở sao?
- Kêu người bên dưới mang bữa sáng lên.
Thái Hổ nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, liền khẽ nói với tên bảo tiêu ở phía sau.
- Đi, ăn sáng trước đã.
Michaux đứng dậy rồi nói với mấy tên thành viễn Thần Võng còn lại rồi bước vào phòng ăn trong biệt thự.
- Mẹ nội chúng mày, độc chết mja lũ chó đẻ chúng mày.
Đưa mắt nhìn đám người Michaux đi vào phòng ăn, trong lòng Thái Hổ âm thầm mắng rồi rời khỏi biệt thự.
Sữa, cà phê, nước nho, bánh mỳ bơ, chân giò hun khói, pho mát…
Thứ gì đám người người Michaux cần thì Thái Hổ đều chuẩn bị cả.
Có một sự khác nhau chính là bữa sáng hôm nay còn có thuốc độc của Bùi Đông Lai.
Mắt thấy đám người Michaux chuẩn bị ăn thì đám người osin liền rời khỏi phòng.
- Bọn hắn ăn chưa?
Mặc dù đầu bếp đã nói cho Thái Hổ rằng thuốc độc của Bùi Đông Lai đưa là vô sắc vô vị nhưng mà Thái Hổ vẫn có chút lo lắng, lúc này hắn thấy đám người osin bước ra thì liền bước lên trước hỏi.
- Đều ăn hết rồi.
Người hạ độc là tên đầu bếp, đám osin này cũng không biết chuyện, nghe được Thái Hổ hỏi thì có chút mơ hồ mà trả lời.
- Đi, đi vào.
Thái Hổ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn qua đồng hồ, được mốt lát thì hắn mang theo bảo tiêu của mình đi vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, đám người Michaux liền nằm trên bàn, không nhúc nhích.
Thấy một màn như vậy thì đám bảo tiêu sau lưng Thải Hổ liền lộ vẻ kinh hãi.
- Mẹ kiếp, bọn chó đẻ này, xem Thailand là châu Âu sao?
Thái Hổ cười lạnh một tiếng:
- Đi kiểm tra, xem thử có ai còn sống không?
Nghe được Thái Hổ nói như thế thì mặc dù đám thủ hạ của hắn cũng không biết vì sao Thái Hổ dám hạ độc, bất quá bọn hắn cũng không nói nhiều mà dựa theo mệnh lệnh của Thái Hổ mà bước lên xem xét.
- Lão đại, toàn bộ đã chết.
Rất nhanh, thủ hạ của Thái Hổ liền báo lại.
"Tê ~ "
Mặc dù đã đoán được kết quả này nhưng lúc này nghe chính tên thủ hạ mình trả lời thì Thái Hổ cũng không nhịn được mà hít sâu vào một hơi.
- Đi gọi toàn bộ mọi người lại, ta có chuyện muốn nói.
Sợ hãi, lo lắng đi qua, Thái Hổ cố gắng điều chỉnh tâm tình một phen rồi hạ lệnh.
Mắt thấy thủ hạ đã rời đi thì Thái Hổ liền lấy điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai.
- Chủ nhân tôn quý, toàn bộ thành viên của Thần Võng đều đã chết.
Điện thoại được chuyển, Thái Hổ liền nói thẳng. Giọng nói chẳng những vô cùng tôn kính mà còn gọi Bùi Đông Lai là chủ nhân.
- Biết rồi.
Đầu bên kia điện thoại, lúc này Bùi Đông Lai đã sẵn sàng mang theo đám người Jason đến biệt thự.
30’ sau, 5 người Bùi Đông Lai lái một chiếc xe công vụ, tiến vào biệt thự.
Trước cửa, Thái Hổ đã dẫn đám người thủ hạ của mình đứng đợi ở đây.
"Bá!"
Mắt thấy 5 người Bùi Đông Lai xuống xe thì đám thủ hạ của Thái Hổ liền đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang đi ở đằng trước, bọn hắn muốn biết rốt cuộc Bùi Đông Lai là thần thành phương nào mới có thể làm cho Thái Hổ phản bội lại Thần Võng?
- Đây là băng ghi âm giọng nói của tên hỗn đản Michaux.
Thái Hổ dẫn người đến nghênh đón rồi đem cuốn băng ghi âm giao cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cầm lấy rồi mở nghe.
Bùi Đông Lai cẩn thận nghe đồng thời âm thầm bắt chước.
- Có thể gọi điện thoại cho Aust.
Mấy phút sau, xác định có thể bắt chước được giọng nói của Michaux thì Bùi Đông Lai quay sang Thái Hổ rồi nói.
- Vâng, chủ nhân.
Sau khi trả lời xong thì Thái Hổ làm cho người bình tĩnh trở lại rồi lấy ra chiếc điện thoại vệ tinh rồi gọi cho Aust.
- Có tin tức của tên hỗn đản kia chưa?
Rất nhanh, giọng nói của Aust đã truyền vào tai Thái Hổ hơn nữa cũng đủ để cho Bùi Đông Lai nghe được.
- Tôn…tôn quý chi thần, tên hỗn đản kia đã bị người chúng ta bắt được.
Nghe được câu hỏi của Aust thì Thái Hổ giống như là tên trúng số vậy, cả người kích động mà trả lời.
- Bắt được rồi sao?
Câu trả lời của Thái Hổ ít nhiều làm cho Aust cảm thấy giật mình, dù sao trước khi Thái Hổ gọi cho hắn thì hắn vẫn chưa nhận được tin tức Bùi Đông Lai lén vào Thailand, hắn liền vội vàng hỏi:
- Chuyện gì?
- Tôn quý chi thần, tên hỗn đản kia không biết dùng biện pháp gì mà qua mắt được chúng ta, tiềm nhập vào Thailand, bất quá vừa rồi khi hắn vừa lén vào biệt thự thì bị Michaux tiên sinh dẫn người bắt sống.
Thái Hổ kích động nói.
- Michaux ở bên cạnh ông sao?
Aust nhíu mày hỏi.
- Đang ở bên cạnh tôi.
- Để cho hắn nghe máy.
Aust mang theo vài phần tức giận nói.
“Hô…”
Thái Hổ nhẹ nhàng thở ra, đem điện thoại đưa cho Bùi Đông Lai.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh nhận lấy, chủ động mở miệng nói:
- Tôn quý chi thần.
“Ách”
Nghe được Bùi Đông Lai mở miệng nói thì Thái Hổ và đám người thủ hạ của hắn đều ngạc nhiên, cảm giác giống như muốn hỏi: “ Làm sao..làm sao hắn có thể nói giống đến như vậy?”
- Michaux, ngươi cái tên hỗn đản này, vì sao không báo lại cho ta?
Làm thế nào không quan trọng, quan trọng là Bùi Đông Lai đã thành công lừa gạt được Aust, lúc này đây giọng nói của Aust vô cùng tức giận.
- Thái Hồ kẻ đáng thương này đã giành trước để liên lạc với ngài… cho nên tôi…
Bùi Đông Lai mang theo vài phần khủng hoảng, giải thích.
- Trông chừng tên người TQ kia, ta lập tức qua đó.
Bùi Đông Lai bắt chước giọng nói của Michaux để giải thích, điều này đã làm cho Aust bớt giận, hắn phân phó một tiếng rồi sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
- Các vị giáo quan, mọi người có thể chọn lựa nơi để đánh lén, 30’ sau mục tiêu sẽ xuất hiện.
Bùi Đông Lai cất điện thoại, mỉm cười hướng về 4 người Jason.
Không trả lời, 4 người Jason vô cùng hài lòng với biểu hiện giả giọng nói lúc nãy của Bùi Đông Lai, bọn hắn giơ ngón tay cái lên ý nói number one, sau đó chạy về 4 hướng trong biệt thự.
Cùng lúc đó.
Trong biệt thự bên bãi biển, sau khi cúp điện thoại xong thì Aust cũng không có lập tức đi liền mà là mang theo thủ hạ đi đến tầng hầm ga-ra trong biệt thự.
- Cảm ơn ông Hạ tiên sinh, bởi vì ông mà đã làm cho ta thành công câu được con cá lớn Bùi Đông Lai này. Ừh, hiện tại hắn đã ở Thailand, hơn nữa đã rơi vào trong tay thủ hạ của ta.
Vẻ mặt Aust mỉm cười nhìn vào Hạ Hà:
- Có hứng thú cùng ta đến gặp hắn không? Ta nghĩ, nếu ông tận mắt thấy ta chặt đầu hắn xuống thì ông sẽ thay đổi chủ ý, cam tâm dốc sức vì Thần Võng.
“Bá!”
Nghe được Aust nói như thế thì sắc mặt Hạ Hà liền biến đổi, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách và phẫn nộ:
- Nếu mày dám động vào một sợi tóc của hắn thì cha của hắn sẽ không tha cho mày. Cho dù mày có trốn đến nơi nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh bị giết.
- Ta không biết cha của hắn có cơ hội giết ta không, ta chỉ biết là con của hắn, rất nhanh sẽ bị ta chặt đầu xuống, đi xuống dưới nói chuyện nhân sinh với Satan.
Aust cười lạnh một tiếng, lộ ra tư thế người chiến thắng cuối cùng.
Dưới ánh mặt trời, vài tên tuần tra đeo kính râm, đi loanh quanh trong biệt thự.
- Tễn hỗn đản kia vẫn chưa xuất hiện, không biết là có phải biết được tin Hạ Hà rơi vào tay chúng ta rồi sợ tới mức không dám tới rồi không?
- Ta cũng cho là như vậy dù sao thì không riêng gì Thái Hổ dùng mạng lưới hắc bạch ở Thailand để thu thập tin tức, mà tôn quý chi thần cũng vận dụng mạng lưới tình báo của Thần Võng, nếu tên hỗn đản đó lén vào Thailan thì chúng ta sẽ là người đầu tiên nhận được tin tức này.
…
Trong biệt thự, 17 tên thành viên của Thần Võng ngồi lại, nghị luận với nhau.
- Câm miệng.
Nghe được đám thủ hạ nói như thế thì Michaux thân là một thanh bảo kiếm dưới tay của Aust liền quát lên một tiếng, sau đó quát:
- Kêu tên phế vật Thái Hổ kia lại đây.
- Michaux tiên sinh.
Giọng nói của Michaux vừa vang lên thì trước cửa biệt thự Thái Hổ đã xuất hiện, đi cùng hắn là 2 tên bảo tiêu.
- Hỗn đản, vì sao lại không gọi điện đến báo cáo sự việc cho ta?
Mặc dù nơi này là biệt thự của Thái Hổ nhưng mà trong mắt của Michaux thì hắn đã đem biệt thự này thành của mình, hơn nữa còn coi Thái Hổ giống như một con chó TQ.
“ĐCM thằng chóa”
Lời nói cuồng ngạo và thái độ khốn nạn của Michaux làm cho Thái Hổ thầm mắng một câu, sau đó lộ ra vẻ lấy lòng, tươi cười:
- Thật có lỗi, Michaux tiên sinh, vốn tôi cũng muốn gọi điện thoại cho ngài. Nhưng lại cảm thấy nếu làm như thế thì sẽ không tôn trọng ngài cho nên tôi liền đi tới đây để báo lại cho ngài.
- Vậy tại sao lại không đến sớm một chút?
Nghe được Thái Hổ vuốt mông ngựa thì Michaux cũng nguôi giận một chút, bất quá hắn vẫn là trách mắng một câu, sau đó hỏi:
- Con tin tức của thằng chó người TQ kia chưa?
- Tạm thời còn không có.
Bởi vì sợ lộ hành động thu âm nên Thái Hổ cúi đầu trả lời, hắn dùng cái này để che dấu vẻ khẩn trương trên mặt của mình.
Michaux nghe vậy thì vốn định mở miệng chửi 2-3 câu nhưng nghĩ lại bên Thần Võng cũng không có tin tức vì thế đành nói:
- Tiếp tục nhìn kỹ vào, một khi có tin tức thì phải báo lại ngay.
- Vâng, Michaux tiên sinh.
Thái Hổ vẫn tiếp tục tư thế cúi đầu.
Michaux không có để ý đến Thái Hổ nữa mà là lấy điện thoại vệ tinh ra, liên lạc với Aust.
- Michaux tiên sinh, bây giờ cũng chưa có tin tức của tên hỗn đản kia hơn nữa lúc này cũng còn sớm. Cá nhân tôi đề nghị đợi cho chúng ta dùng xong bữa sáng rồi mới báo lại cho tôn thần chi quý sau, ngài cảm thấy thế nào?
Thái Hổ đề nghị nói.
Tốt khoe, xấu che.
Đạo lý này Michaux cũng biết, lúc này nghe được Thái Hổ nhắc nhở thì hắn liền ngưng gọi, trừng mắt liếc Thái Hổ một cái:
- Tao cần kẻ đáng thương như ông nhắc nhở sao?
- Kêu người bên dưới mang bữa sáng lên.
Thái Hổ nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, liền khẽ nói với tên bảo tiêu ở phía sau.
- Đi, ăn sáng trước đã.
Michaux đứng dậy rồi nói với mấy tên thành viễn Thần Võng còn lại rồi bước vào phòng ăn trong biệt thự.
- Mẹ nội chúng mày, độc chết mja lũ chó đẻ chúng mày.
Đưa mắt nhìn đám người Michaux đi vào phòng ăn, trong lòng Thái Hổ âm thầm mắng rồi rời khỏi biệt thự.
Sữa, cà phê, nước nho, bánh mỳ bơ, chân giò hun khói, pho mát…
Thứ gì đám người người Michaux cần thì Thái Hổ đều chuẩn bị cả.
Có một sự khác nhau chính là bữa sáng hôm nay còn có thuốc độc của Bùi Đông Lai.
Mắt thấy đám người Michaux chuẩn bị ăn thì đám người osin liền rời khỏi phòng.
- Bọn hắn ăn chưa?
Mặc dù đầu bếp đã nói cho Thái Hổ rằng thuốc độc của Bùi Đông Lai đưa là vô sắc vô vị nhưng mà Thái Hổ vẫn có chút lo lắng, lúc này hắn thấy đám người osin bước ra thì liền bước lên trước hỏi.
- Đều ăn hết rồi.
Người hạ độc là tên đầu bếp, đám osin này cũng không biết chuyện, nghe được Thái Hổ hỏi thì có chút mơ hồ mà trả lời.
- Đi, đi vào.
Thái Hổ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn qua đồng hồ, được mốt lát thì hắn mang theo bảo tiêu của mình đi vào phòng ăn.
Trong phòng ăn, đám người Michaux liền nằm trên bàn, không nhúc nhích.
Thấy một màn như vậy thì đám bảo tiêu sau lưng Thải Hổ liền lộ vẻ kinh hãi.
- Mẹ kiếp, bọn chó đẻ này, xem Thailand là châu Âu sao?
Thái Hổ cười lạnh một tiếng:
- Đi kiểm tra, xem thử có ai còn sống không?
Nghe được Thái Hổ nói như thế thì mặc dù đám thủ hạ của hắn cũng không biết vì sao Thái Hổ dám hạ độc, bất quá bọn hắn cũng không nói nhiều mà dựa theo mệnh lệnh của Thái Hổ mà bước lên xem xét.
- Lão đại, toàn bộ đã chết.
Rất nhanh, thủ hạ của Thái Hổ liền báo lại.
"Tê ~ "
Mặc dù đã đoán được kết quả này nhưng lúc này nghe chính tên thủ hạ mình trả lời thì Thái Hổ cũng không nhịn được mà hít sâu vào một hơi.
- Đi gọi toàn bộ mọi người lại, ta có chuyện muốn nói.
Sợ hãi, lo lắng đi qua, Thái Hổ cố gắng điều chỉnh tâm tình một phen rồi hạ lệnh.
Mắt thấy thủ hạ đã rời đi thì Thái Hổ liền lấy điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai.
- Chủ nhân tôn quý, toàn bộ thành viên của Thần Võng đều đã chết.
Điện thoại được chuyển, Thái Hổ liền nói thẳng. Giọng nói chẳng những vô cùng tôn kính mà còn gọi Bùi Đông Lai là chủ nhân.
- Biết rồi.
Đầu bên kia điện thoại, lúc này Bùi Đông Lai đã sẵn sàng mang theo đám người Jason đến biệt thự.
30’ sau, 5 người Bùi Đông Lai lái một chiếc xe công vụ, tiến vào biệt thự.
Trước cửa, Thái Hổ đã dẫn đám người thủ hạ của mình đứng đợi ở đây.
"Bá!"
Mắt thấy 5 người Bùi Đông Lai xuống xe thì đám thủ hạ của Thái Hổ liền đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai đang đi ở đằng trước, bọn hắn muốn biết rốt cuộc Bùi Đông Lai là thần thành phương nào mới có thể làm cho Thái Hổ phản bội lại Thần Võng?
- Đây là băng ghi âm giọng nói của tên hỗn đản Michaux.
Thái Hổ dẫn người đến nghênh đón rồi đem cuốn băng ghi âm giao cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cầm lấy rồi mở nghe.
Bùi Đông Lai cẩn thận nghe đồng thời âm thầm bắt chước.
- Có thể gọi điện thoại cho Aust.
Mấy phút sau, xác định có thể bắt chước được giọng nói của Michaux thì Bùi Đông Lai quay sang Thái Hổ rồi nói.
- Vâng, chủ nhân.
Sau khi trả lời xong thì Thái Hổ làm cho người bình tĩnh trở lại rồi lấy ra chiếc điện thoại vệ tinh rồi gọi cho Aust.
- Có tin tức của tên hỗn đản kia chưa?
Rất nhanh, giọng nói của Aust đã truyền vào tai Thái Hổ hơn nữa cũng đủ để cho Bùi Đông Lai nghe được.
- Tôn…tôn quý chi thần, tên hỗn đản kia đã bị người chúng ta bắt được.
Nghe được câu hỏi của Aust thì Thái Hổ giống như là tên trúng số vậy, cả người kích động mà trả lời.
- Bắt được rồi sao?
Câu trả lời của Thái Hổ ít nhiều làm cho Aust cảm thấy giật mình, dù sao trước khi Thái Hổ gọi cho hắn thì hắn vẫn chưa nhận được tin tức Bùi Đông Lai lén vào Thailand, hắn liền vội vàng hỏi:
- Chuyện gì?
- Tôn quý chi thần, tên hỗn đản kia không biết dùng biện pháp gì mà qua mắt được chúng ta, tiềm nhập vào Thailand, bất quá vừa rồi khi hắn vừa lén vào biệt thự thì bị Michaux tiên sinh dẫn người bắt sống.
Thái Hổ kích động nói.
- Michaux ở bên cạnh ông sao?
Aust nhíu mày hỏi.
- Đang ở bên cạnh tôi.
- Để cho hắn nghe máy.
Aust mang theo vài phần tức giận nói.
“Hô…”
Thái Hổ nhẹ nhàng thở ra, đem điện thoại đưa cho Bùi Đông Lai.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh nhận lấy, chủ động mở miệng nói:
- Tôn quý chi thần.
“Ách”
Nghe được Bùi Đông Lai mở miệng nói thì Thái Hổ và đám người thủ hạ của hắn đều ngạc nhiên, cảm giác giống như muốn hỏi: “ Làm sao..làm sao hắn có thể nói giống đến như vậy?”
- Michaux, ngươi cái tên hỗn đản này, vì sao không báo lại cho ta?
Làm thế nào không quan trọng, quan trọng là Bùi Đông Lai đã thành công lừa gạt được Aust, lúc này đây giọng nói của Aust vô cùng tức giận.
- Thái Hồ kẻ đáng thương này đã giành trước để liên lạc với ngài… cho nên tôi…
Bùi Đông Lai mang theo vài phần khủng hoảng, giải thích.
- Trông chừng tên người TQ kia, ta lập tức qua đó.
Bùi Đông Lai bắt chước giọng nói của Michaux để giải thích, điều này đã làm cho Aust bớt giận, hắn phân phó một tiếng rồi sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
- Các vị giáo quan, mọi người có thể chọn lựa nơi để đánh lén, 30’ sau mục tiêu sẽ xuất hiện.
Bùi Đông Lai cất điện thoại, mỉm cười hướng về 4 người Jason.
Không trả lời, 4 người Jason vô cùng hài lòng với biểu hiện giả giọng nói lúc nãy của Bùi Đông Lai, bọn hắn giơ ngón tay cái lên ý nói number one, sau đó chạy về 4 hướng trong biệt thự.
Cùng lúc đó.
Trong biệt thự bên bãi biển, sau khi cúp điện thoại xong thì Aust cũng không có lập tức đi liền mà là mang theo thủ hạ đi đến tầng hầm ga-ra trong biệt thự.
- Cảm ơn ông Hạ tiên sinh, bởi vì ông mà đã làm cho ta thành công câu được con cá lớn Bùi Đông Lai này. Ừh, hiện tại hắn đã ở Thailand, hơn nữa đã rơi vào trong tay thủ hạ của ta.
Vẻ mặt Aust mỉm cười nhìn vào Hạ Hà:
- Có hứng thú cùng ta đến gặp hắn không? Ta nghĩ, nếu ông tận mắt thấy ta chặt đầu hắn xuống thì ông sẽ thay đổi chủ ý, cam tâm dốc sức vì Thần Võng.
“Bá!”
Nghe được Aust nói như thế thì sắc mặt Hạ Hà liền biến đổi, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách và phẫn nộ:
- Nếu mày dám động vào một sợi tóc của hắn thì cha của hắn sẽ không tha cho mày. Cho dù mày có trốn đến nơi nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh bị giết.
- Ta không biết cha của hắn có cơ hội giết ta không, ta chỉ biết là con của hắn, rất nhanh sẽ bị ta chặt đầu xuống, đi xuống dưới nói chuyện nhân sinh với Satan.
Aust cười lạnh một tiếng, lộ ra tư thế người chiến thắng cuối cùng.
/751
|