Trầm mặc.
Nghe những lời ra từ trong lòng của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai trầm mặc như trước.
Hắn liền cảm thấy trong lòng mình vô cùng cảm động, làm cho hắn há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì đó.
- Gia gia tớ muốn để cậu cùng Bùi thúc đến Tần gia ăn Tết.
Một hơi nói hết tiếng lòng, Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy phần đau đớn trong lòng đã đớn giảm bớt rất nhiều, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, nói sang chuyện khác.
"Hô ~ "
Bùi Đông Lai đẩy cửa sổ ra để cho thoáng, nói:
- Tớ sẽ nói với Qua tử một tiếng, hẳn là không thành vấn đề.
- Được.
Tần Đông Tuyết nói xong, lại nhớ ra cái gì đó, trong giọng nói toát ra lo lắng thật sâu:
- Dựa vào tin tức mà Tần gia lấy được thì lần này cậu vì xuất ngoại cứu Hạ Hà nên đã đắc tội với tổ chức ngầm lớn nhất châu Âu là Thần Võng, đúng không?
- Đúng cũng không đúng.
Bởi vì đã cùng Tần Đông Tuyết đặt bài xuống, hơn nữa tiêu trừ ngăn cách trong lòng, giải khai khúc mắc, Bùi Đông Lai không dấu diếm nữa, mà là chi tiết nói:
- Tới đi Thailand một mặt là bởi vì cứu Hạ Hà, về phương diện khác cũng là hướng về phía Thần Võng đi.
- Vì sao?
Tần Đông Tuyết khó hiểu.
- Cậu hắn đã nghe qua Tiêu Phi của Tiêu gia?
Bùi Đông Lai không đem chuyện bản thân mình dung hợp với Tiêu Phi nói ra Tần Đông Tuyết biết, hắn đem những lời đã từng nói cho Trần Anh, lặp lại một lần nữa:
- Trước kia tớ cùng Tiêu Phi từng có vài lần duyên phận, hắn từng dạy ta không ít đồ vật này nọ, được cho là sư phụ của tớ. Mà theo ta được biết hơn 1 năm trước khi hắn đang làm một nhiệm vụ thì bị người của Thần Võng ám sát, tớ muốn vì hắn mà báo thù. Ngoài ra, tớ còn nhận được tin tức, Thần Võng muốn đem thế lực xâm nhập vào quốc nội, làm ra những chuyện tình bất lợi với quốc gia.
- Thì ra là thế.
Đối với việc trong nửa năm Bùi Đông Lai đã trở nên có năng lực tác chiến cường đại thì Tần Đông Tuyết đã có chút nghi ngờ, lúc này nghe Bùi Đông Lai vừa nói như thế thì tỉnh ngộ, théo sau lại nhíu mày:
- Vậy cậu tính toán làm như thế nào?
- Tiêu diệt Thần Võng!
Bùi Đông Lai như đinh đóng cột nói.
"Bá!"
Tuy rằng đoán được Bùi Đông Lai cần làm như vậy, chính là nghe được lời nói như đinh đóng cột của Bùi Đông Lai, cảm nhận được quyết tâm của Bùi Đông Lai thì trong lòng Tần Đông Tuyết không khỏi chấn động, sau đó tỏ ra lo lắng, nói:
- Tớ biết không thể ngăn cản cậu làm chuyện này nhưng mà cậu nhất định phải cẩn thận, tớ không cho phép cậu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn!
- Tớ sẽ.
Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn. Ngữ khí lại vô cùng kiên định:
- Đây là lần thứ 2 tớ hứa với cậu.
- Tục ngữ nói, làm hết khả năng, nghe thiên mệnh, có một số việc không cần bắt bản thân phải miễn cưỡng, dù sao gánh nặng này cũng quá nặng, tớ sợ nó sẽ đè sập cậu.
Mặc dù đã nghe được lời hứa hẹn của Bùi Đông Lai nhưng trong lòng của Tần Đông Tuyết vẫn còn vô cùng lo lắng:
- Làm hết sức. Không thẹn với lương tâm thì tốt.
- Cảm ơn cậu Đông Tuyết.
Trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng cảm động.
- Cảm ơn tớ cái gì?
Tần Đông Tuyết hừ nhẹ nói.
"Ách..."
Bùi Đông Lai há to mồm. Không phản bác được.
- Nếu như là cảm ơn những chuyện vừa rồi thì không cần bởi vì tớ đã là vị hôn thê của cậu, tương lai còn có thể là vợ của cậu, chuyện của cậu chính là chuyện của tớ, tớ sẽ không cùng cậu kề vai chiến đấu nhưng luôn ở sau lưng, ủng hộ cậu.
Tần Đông Tuyết ôn nhu nói xong, theo sau lại sợ lời nói này sẽ mang đến áp lực cùng tự trách cho Bùi Đông Lai, thì đột nhiên lại biến đổi, làm ra một bộ dạng trang bức:
- Còn nếu như muốn cảm ơn tớ đồng ý cậu nhận Hạ Y Na thì miễn, tớ bây giờ vẫn còn rất giận cậu xem nên bồi thường cho tớ thế nào đi.
Bùi Đông Lai nghe vậy, chỉ cảm thấy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại một chữ cũng nói không nên lời
- Haiz, tớ mệt rồi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Tần Đông Tuyết giả vờ ngáp một cái, sau đó nói:
- Tớ đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm một chút.
- Ừh, chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
“"Đô... Đô..."
Sau khi tạm biệt xong thì đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng "Đô... Đô...".
Đầu bên kia điện thoại, Tần Đông Tuyết ngồi ở trên giường, nhưng không có đi vào giấc ngủ, mà là dựa vào ở đầu giường.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của nàng tỏ ra lo lắng khi biết Bùi Đông Lai muốn diệt trừ Thần Võng.
------------------
Cùng lúc đó, Cùng lúc đó, kinh thành một tòa khác tứ hợp viện khác.
Trong thư phòng tứ hợp viện, Diệp Thạch mặc đồ ngủ, ngồi ở bàn cờ trước, tay cầm cờ trắng mà Diệp Tranh Vanh thì ngồi đối diện, tay cầm cờ đen.
Trên bàn cờ đã đặt không ít cờ, xem ra thì cờ trắng đã bị áp chế nhưng phòng tuyến phòng thủ lại vô cùng kiên cố, ngược lại cờ đen thì nhìn khí thế có vẻ hung mãnh nhưng lại có lưu hậu hoạn, chỉ cần hơi mất chú ý là sẽ bị cờ trắng nuốt lại, thua cả bàn cờ.
- Gia gia, thế cờ hôm nay của ông không đúng a.
Mắt thấy hôm nay Diệp Thạch đánh cờ không giống với cách trước đây thì Diệp Tranh Vanh nhịn không được nói.
Diệp Thạch mỉm cười:
- Như thế nào mà không đúng.
- Gia gia đang để con chiếm thượng phong.
Diệp Tranh Vanh cười nói một câu, theo sau thấy Diệp Thạch không có tỏ thái độ, lại nhìn thoáng qua bàn cờ, đột nhiên bừng tỉnh:
- Gia…Gia gia, bàn cờ này nhìn qua thì giống như trận quyết đấu bây giờ của chúng với với cha con Diệp gia. Người cầm cờ trắng đại biểu cho Diệp gia mà trong tay con là cờ đen đại biểu cho Bùi gia.
Nói xong, vẻ mặt Diệp Tranh Vanh tỏ ra khiếp sợ nhìn vào Diệp Thạch, ở hắn xem ra Diệp Thạch thông qua chơi ở, ở dưới điều kiện là hắn không có phát hiện ra, để ở trên bàn cờ chế tạo ra cục diện trước mắt giữa Bùi gia và Diệp gia, phần cái nhìn về đại cục này đủ để cho hắn cúng bái.
- Cuối cùng cháu cũng không phải rất ngốc.
Diệp Thạch mỉm cười rồi lại hạ cờ.
Ân?!
Cờ hạ xuống, sắc mặt Diệp Tranh Vanh không khỏi biến đổi.
Bởi vì một quân cờ này của Diệp Thạch đã làm cho thế cờ biến đổi, cờ đen khí thế như cầu vòng trong nháy mắt lâm vào tuyệt cảnh.
Sát chiêu!
- Cháu thua rồi.
Diệp Tranh Vanh cẩn thận nghiên cứu bàn cờ cả nửa ngày, phát hiện không thể phá giải sát chiêu của Diệp Thạch thì chủ động nhận thua, đồng thời liên nghĩ tới điều gì. Thử tính hỏi:
- Gia gia, con cờ này của người vừa rồi ở trong hiện thực chính là Thần Võng sao?
- Đúng nhưng cũng không hoàn toàn.
Diệp Thạch cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm trà, tinh quang trong mắt lóe lên:
- Chính xác ra con cờ này là đại biểu cho thế lực ngầm ở cảnh ngoại.
- Gia gia, theo cháu được biết thì 2 ngày trước vì muốn cứu Hạ Hà nên Bùi Đông Lai đã đi đến Thái Lan, mà thủ lĩnh của Thần Võng tại Thái Lan trong lúc này cũng đã mất mạng, hẳn là hắn gây nên, kể từ đó, Thần Võng chắc chắn sẽ không bỏ qua! Trừ lần đó ra, còn có nào thế lực ngầm ngoại cảnh nào muốn đối phó hắn?
- Tục ngữ nói, rút dây động rừng. Bùi gia đứng cao. Lấy việc không muốn nhận thua. Thích hành sự nghịch thiên.
Diệp Thạch cười lạnh, nói:
- Nếu hắn dám ra tay 1 lần thì sẽ có lần thứ 2, còn về phần thế lực cảnh ngoại thì hắc, theo ta được biết, lúc trước cháu của gia chủ Thôi gia HQ đã chết trong tay Bùi Đông Lai ở trận đua xe ở Đông Hải, Thôi gia tuy rằng luôn luôn không có ra tay, chẳng qua là bởi vì không có tìm được cơ hội thôi. Mà trừ bỏ Thần Võng cùng Thôi gia ra thì bởi vì tên tiểu tử kia đã nhúng chàm vào Hắc Kim, bởi vì ích lợi cho nên đã đụng đến nhiều thế lực ngầm khác ở bên cảnh ngoại.
- Vẫn là gia gia nhìn xa.
Diệp Tranh Vanh tỉnh ngộ. Một bộ bộ dáng thụ giáo, theo sau trầm ngâm một chút, nói:
- Một khi Bùi Đông Lai chết ở ngoại quốc thì Bùi Vũ Phu tất sẽ ra tay, bởi vì như vậy chẳng những cha con Bùi gia sẽ vì quốc gia đối phó với những thế lực ngầm cảnh hoại, hơn nữa những việc làm trước đó của bọn chúng sẽ tan thành mây khói.
Nói xong, Diệp Tranh Vanh không khỏi cảm thán bố cục cũng những đại nhân vật này thật sự quá sâu, làm cho lòng người sinh kính sợ.
- Tranh Vanh, mặc dù cháu rất xuất sắc trong những đứa bạn cùng tuổi nhưng mà cháu vẫn còn quá trẻ, chuyện trải qua còn rất ít.
Diệp Thạch trầm ngâm một lát, nói:
- Mặt khác, thời gian dạo chơi của cháu ở Yên Kinh cũng quá lâu rồi, thời điểm này cần phải đi xuống tôi luyện, cháu hãy chuẩn bị đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm sau cháu sẽ đi xuống.
- Đã biết, gia gia.
Thân là nhân vật lĩnh quân đời thứ tư của Diệp gia thì Diệp Tranh Vanh tự nhiên biết được con đường làm quan của hắn so với người thường là hoàn toàn khác nhau, trên căn bản là sự di chuyển qua lại giữa Yên Kinh và những địa phương khác.
- Tốt lắm, thời gian không còn sớm, cháu trở về đi.
Diệp Thạch khoát tay áo.
- Gia gia, ngài cũng đi ngủ sớm một chút, chú ý thân thể.
Diệp Tranh Vanh cúi đầu, rời khỏi thư phòng, cùng thư ký Diệp Thạch lên tiếng chào hỏi, sau đó một mình lái chiếc xe hơi rời khỏi Hoàng Gia Lâm VIên.
- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, tục ngữ nói, tâm cao ngất, mạng so với giấy bạc, tao vốn còn đợi cha của mày chết ở nước ngoài rồi sau đó khai đao với mày, hiện giờ xem ra, căn bản không cần ta động thủ a.
Sau khi lái xe ra thì Diệp Tranh Vanh châm một điếu thuốc, cười lạnh nói:
- Cũng như lời của gia gia tao, tao không cần phải phân cao thấp với hạng thảo căn như mày, mày vĩnh viễn cũng không có đủ tư cách để làm đối thủ của tao.
- Còn về phần Tần Đông Tuyết, một khi cha con Bùi gia chúng mày chết đi, lấy tác phong gió chiều nào xoay chiều ấy của Tần gia thì nói vậy bọn hắn sẽ tự mình đưa nàng ta đến cho tao, đến lúc đó cho dù Tần Đông Tuyết có khó, quỳ xuống cầu xin ở một chỗ với tao thì tao cũng sẽ không nhìn thẳng vào nàng, tao sẽ cho nàng biết được nàng đã hối hận khi chọn lấy mày.
Nói xong, Diệp Tranh Vanh mở cửa sổ ra, tàn thuốc trong tay rơi xuống, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ xạo quần.
Giờ khắc này
Hắn đã quên đi chuyện ở buổi thảo luận Kinh Tế.
Hắn cũng đã quên đi chuyện ở khách sạn Yên Kinh, hắn bị Bùi Đông Lai tát vào mặt 1 cái nhưng lại không dám phản kích.
Có câu chó không bỏ thói quen ăn phân, có một số người không có trí nhớ.
Nạp Lan Minh Châu như thế, Diệp Tranh Vanh cũng thế!
Nghe những lời ra từ trong lòng của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai trầm mặc như trước.
Hắn liền cảm thấy trong lòng mình vô cùng cảm động, làm cho hắn há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì đó.
- Gia gia tớ muốn để cậu cùng Bùi thúc đến Tần gia ăn Tết.
Một hơi nói hết tiếng lòng, Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy phần đau đớn trong lòng đã đớn giảm bớt rất nhiều, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, nói sang chuyện khác.
"Hô ~ "
Bùi Đông Lai đẩy cửa sổ ra để cho thoáng, nói:
- Tớ sẽ nói với Qua tử một tiếng, hẳn là không thành vấn đề.
- Được.
Tần Đông Tuyết nói xong, lại nhớ ra cái gì đó, trong giọng nói toát ra lo lắng thật sâu:
- Dựa vào tin tức mà Tần gia lấy được thì lần này cậu vì xuất ngoại cứu Hạ Hà nên đã đắc tội với tổ chức ngầm lớn nhất châu Âu là Thần Võng, đúng không?
- Đúng cũng không đúng.
Bởi vì đã cùng Tần Đông Tuyết đặt bài xuống, hơn nữa tiêu trừ ngăn cách trong lòng, giải khai khúc mắc, Bùi Đông Lai không dấu diếm nữa, mà là chi tiết nói:
- Tới đi Thailand một mặt là bởi vì cứu Hạ Hà, về phương diện khác cũng là hướng về phía Thần Võng đi.
- Vì sao?
Tần Đông Tuyết khó hiểu.
- Cậu hắn đã nghe qua Tiêu Phi của Tiêu gia?
Bùi Đông Lai không đem chuyện bản thân mình dung hợp với Tiêu Phi nói ra Tần Đông Tuyết biết, hắn đem những lời đã từng nói cho Trần Anh, lặp lại một lần nữa:
- Trước kia tớ cùng Tiêu Phi từng có vài lần duyên phận, hắn từng dạy ta không ít đồ vật này nọ, được cho là sư phụ của tớ. Mà theo ta được biết hơn 1 năm trước khi hắn đang làm một nhiệm vụ thì bị người của Thần Võng ám sát, tớ muốn vì hắn mà báo thù. Ngoài ra, tớ còn nhận được tin tức, Thần Võng muốn đem thế lực xâm nhập vào quốc nội, làm ra những chuyện tình bất lợi với quốc gia.
- Thì ra là thế.
Đối với việc trong nửa năm Bùi Đông Lai đã trở nên có năng lực tác chiến cường đại thì Tần Đông Tuyết đã có chút nghi ngờ, lúc này nghe Bùi Đông Lai vừa nói như thế thì tỉnh ngộ, théo sau lại nhíu mày:
- Vậy cậu tính toán làm như thế nào?
- Tiêu diệt Thần Võng!
Bùi Đông Lai như đinh đóng cột nói.
"Bá!"
Tuy rằng đoán được Bùi Đông Lai cần làm như vậy, chính là nghe được lời nói như đinh đóng cột của Bùi Đông Lai, cảm nhận được quyết tâm của Bùi Đông Lai thì trong lòng Tần Đông Tuyết không khỏi chấn động, sau đó tỏ ra lo lắng, nói:
- Tớ biết không thể ngăn cản cậu làm chuyện này nhưng mà cậu nhất định phải cẩn thận, tớ không cho phép cậu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn!
- Tớ sẽ.
Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn. Ngữ khí lại vô cùng kiên định:
- Đây là lần thứ 2 tớ hứa với cậu.
- Tục ngữ nói, làm hết khả năng, nghe thiên mệnh, có một số việc không cần bắt bản thân phải miễn cưỡng, dù sao gánh nặng này cũng quá nặng, tớ sợ nó sẽ đè sập cậu.
Mặc dù đã nghe được lời hứa hẹn của Bùi Đông Lai nhưng trong lòng của Tần Đông Tuyết vẫn còn vô cùng lo lắng:
- Làm hết sức. Không thẹn với lương tâm thì tốt.
- Cảm ơn cậu Đông Tuyết.
Trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng cảm động.
- Cảm ơn tớ cái gì?
Tần Đông Tuyết hừ nhẹ nói.
"Ách..."
Bùi Đông Lai há to mồm. Không phản bác được.
- Nếu như là cảm ơn những chuyện vừa rồi thì không cần bởi vì tớ đã là vị hôn thê của cậu, tương lai còn có thể là vợ của cậu, chuyện của cậu chính là chuyện của tớ, tớ sẽ không cùng cậu kề vai chiến đấu nhưng luôn ở sau lưng, ủng hộ cậu.
Tần Đông Tuyết ôn nhu nói xong, theo sau lại sợ lời nói này sẽ mang đến áp lực cùng tự trách cho Bùi Đông Lai, thì đột nhiên lại biến đổi, làm ra một bộ dạng trang bức:
- Còn nếu như muốn cảm ơn tớ đồng ý cậu nhận Hạ Y Na thì miễn, tớ bây giờ vẫn còn rất giận cậu xem nên bồi thường cho tớ thế nào đi.
Bùi Đông Lai nghe vậy, chỉ cảm thấy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại một chữ cũng nói không nên lời
- Haiz, tớ mệt rồi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Tần Đông Tuyết giả vờ ngáp một cái, sau đó nói:
- Tớ đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm một chút.
- Ừh, chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
“"Đô... Đô..."
Sau khi tạm biệt xong thì đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng "Đô... Đô...".
Đầu bên kia điện thoại, Tần Đông Tuyết ngồi ở trên giường, nhưng không có đi vào giấc ngủ, mà là dựa vào ở đầu giường.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của nàng tỏ ra lo lắng khi biết Bùi Đông Lai muốn diệt trừ Thần Võng.
------------------
Cùng lúc đó, Cùng lúc đó, kinh thành một tòa khác tứ hợp viện khác.
Trong thư phòng tứ hợp viện, Diệp Thạch mặc đồ ngủ, ngồi ở bàn cờ trước, tay cầm cờ trắng mà Diệp Tranh Vanh thì ngồi đối diện, tay cầm cờ đen.
Trên bàn cờ đã đặt không ít cờ, xem ra thì cờ trắng đã bị áp chế nhưng phòng tuyến phòng thủ lại vô cùng kiên cố, ngược lại cờ đen thì nhìn khí thế có vẻ hung mãnh nhưng lại có lưu hậu hoạn, chỉ cần hơi mất chú ý là sẽ bị cờ trắng nuốt lại, thua cả bàn cờ.
- Gia gia, thế cờ hôm nay của ông không đúng a.
Mắt thấy hôm nay Diệp Thạch đánh cờ không giống với cách trước đây thì Diệp Tranh Vanh nhịn không được nói.
Diệp Thạch mỉm cười:
- Như thế nào mà không đúng.
- Gia gia đang để con chiếm thượng phong.
Diệp Tranh Vanh cười nói một câu, theo sau thấy Diệp Thạch không có tỏ thái độ, lại nhìn thoáng qua bàn cờ, đột nhiên bừng tỉnh:
- Gia…Gia gia, bàn cờ này nhìn qua thì giống như trận quyết đấu bây giờ của chúng với với cha con Diệp gia. Người cầm cờ trắng đại biểu cho Diệp gia mà trong tay con là cờ đen đại biểu cho Bùi gia.
Nói xong, vẻ mặt Diệp Tranh Vanh tỏ ra khiếp sợ nhìn vào Diệp Thạch, ở hắn xem ra Diệp Thạch thông qua chơi ở, ở dưới điều kiện là hắn không có phát hiện ra, để ở trên bàn cờ chế tạo ra cục diện trước mắt giữa Bùi gia và Diệp gia, phần cái nhìn về đại cục này đủ để cho hắn cúng bái.
- Cuối cùng cháu cũng không phải rất ngốc.
Diệp Thạch mỉm cười rồi lại hạ cờ.
Ân?!
Cờ hạ xuống, sắc mặt Diệp Tranh Vanh không khỏi biến đổi.
Bởi vì một quân cờ này của Diệp Thạch đã làm cho thế cờ biến đổi, cờ đen khí thế như cầu vòng trong nháy mắt lâm vào tuyệt cảnh.
Sát chiêu!
- Cháu thua rồi.
Diệp Tranh Vanh cẩn thận nghiên cứu bàn cờ cả nửa ngày, phát hiện không thể phá giải sát chiêu của Diệp Thạch thì chủ động nhận thua, đồng thời liên nghĩ tới điều gì. Thử tính hỏi:
- Gia gia, con cờ này của người vừa rồi ở trong hiện thực chính là Thần Võng sao?
- Đúng nhưng cũng không hoàn toàn.
Diệp Thạch cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm trà, tinh quang trong mắt lóe lên:
- Chính xác ra con cờ này là đại biểu cho thế lực ngầm ở cảnh ngoại.
- Gia gia, theo cháu được biết thì 2 ngày trước vì muốn cứu Hạ Hà nên Bùi Đông Lai đã đi đến Thái Lan, mà thủ lĩnh của Thần Võng tại Thái Lan trong lúc này cũng đã mất mạng, hẳn là hắn gây nên, kể từ đó, Thần Võng chắc chắn sẽ không bỏ qua! Trừ lần đó ra, còn có nào thế lực ngầm ngoại cảnh nào muốn đối phó hắn?
- Tục ngữ nói, rút dây động rừng. Bùi gia đứng cao. Lấy việc không muốn nhận thua. Thích hành sự nghịch thiên.
Diệp Thạch cười lạnh, nói:
- Nếu hắn dám ra tay 1 lần thì sẽ có lần thứ 2, còn về phần thế lực cảnh ngoại thì hắc, theo ta được biết, lúc trước cháu của gia chủ Thôi gia HQ đã chết trong tay Bùi Đông Lai ở trận đua xe ở Đông Hải, Thôi gia tuy rằng luôn luôn không có ra tay, chẳng qua là bởi vì không có tìm được cơ hội thôi. Mà trừ bỏ Thần Võng cùng Thôi gia ra thì bởi vì tên tiểu tử kia đã nhúng chàm vào Hắc Kim, bởi vì ích lợi cho nên đã đụng đến nhiều thế lực ngầm khác ở bên cảnh ngoại.
- Vẫn là gia gia nhìn xa.
Diệp Tranh Vanh tỉnh ngộ. Một bộ bộ dáng thụ giáo, theo sau trầm ngâm một chút, nói:
- Một khi Bùi Đông Lai chết ở ngoại quốc thì Bùi Vũ Phu tất sẽ ra tay, bởi vì như vậy chẳng những cha con Bùi gia sẽ vì quốc gia đối phó với những thế lực ngầm cảnh hoại, hơn nữa những việc làm trước đó của bọn chúng sẽ tan thành mây khói.
Nói xong, Diệp Tranh Vanh không khỏi cảm thán bố cục cũng những đại nhân vật này thật sự quá sâu, làm cho lòng người sinh kính sợ.
- Tranh Vanh, mặc dù cháu rất xuất sắc trong những đứa bạn cùng tuổi nhưng mà cháu vẫn còn quá trẻ, chuyện trải qua còn rất ít.
Diệp Thạch trầm ngâm một lát, nói:
- Mặt khác, thời gian dạo chơi của cháu ở Yên Kinh cũng quá lâu rồi, thời điểm này cần phải đi xuống tôi luyện, cháu hãy chuẩn bị đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm sau cháu sẽ đi xuống.
- Đã biết, gia gia.
Thân là nhân vật lĩnh quân đời thứ tư của Diệp gia thì Diệp Tranh Vanh tự nhiên biết được con đường làm quan của hắn so với người thường là hoàn toàn khác nhau, trên căn bản là sự di chuyển qua lại giữa Yên Kinh và những địa phương khác.
- Tốt lắm, thời gian không còn sớm, cháu trở về đi.
Diệp Thạch khoát tay áo.
- Gia gia, ngài cũng đi ngủ sớm một chút, chú ý thân thể.
Diệp Tranh Vanh cúi đầu, rời khỏi thư phòng, cùng thư ký Diệp Thạch lên tiếng chào hỏi, sau đó một mình lái chiếc xe hơi rời khỏi Hoàng Gia Lâm VIên.
- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, tục ngữ nói, tâm cao ngất, mạng so với giấy bạc, tao vốn còn đợi cha của mày chết ở nước ngoài rồi sau đó khai đao với mày, hiện giờ xem ra, căn bản không cần ta động thủ a.
Sau khi lái xe ra thì Diệp Tranh Vanh châm một điếu thuốc, cười lạnh nói:
- Cũng như lời của gia gia tao, tao không cần phải phân cao thấp với hạng thảo căn như mày, mày vĩnh viễn cũng không có đủ tư cách để làm đối thủ của tao.
- Còn về phần Tần Đông Tuyết, một khi cha con Bùi gia chúng mày chết đi, lấy tác phong gió chiều nào xoay chiều ấy của Tần gia thì nói vậy bọn hắn sẽ tự mình đưa nàng ta đến cho tao, đến lúc đó cho dù Tần Đông Tuyết có khó, quỳ xuống cầu xin ở một chỗ với tao thì tao cũng sẽ không nhìn thẳng vào nàng, tao sẽ cho nàng biết được nàng đã hối hận khi chọn lấy mày.
Nói xong, Diệp Tranh Vanh mở cửa sổ ra, tàn thuốc trong tay rơi xuống, khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ xạo quần.
Giờ khắc này
Hắn đã quên đi chuyện ở buổi thảo luận Kinh Tế.
Hắn cũng đã quên đi chuyện ở khách sạn Yên Kinh, hắn bị Bùi Đông Lai tát vào mặt 1 cái nhưng lại không dám phản kích.
Có câu chó không bỏ thói quen ăn phân, có một số người không có trí nhớ.
Nạp Lan Minh Châu như thế, Diệp Tranh Vanh cũng thế!
/751
|