Căn cứ theo ban tổ chức đã an bài, để phát huy được thực lực của đội viên tham gia, cho nên không có cung cấp súng ống, mà là cho phép họ tư mang súng của mình tham gia thi đấu.
Chỉ là…
Trong trận đấu này, đạn thật được đổi thành đạn cao su.
Mà đội viên tham gia được trang bị áo chống đạn, nên trừ khi ăn ở thất đức, bị nhiều viên đạn cao su bắn trúng thì mới chết.
Trong máy bay, 4 gã đội viên A đều cảm nhận sát khí tỏa ra từ Gele, không hẹn mà cầm súng trên tay, chỉ cần Gele nói một câu thôi, thì sẽ nả đạn về phía đám người Bùi Đông Lai.
Trong phút chốc, cả máy bay trở nên lạnh lẽo.
Cảm nhận được sát khí của đội đặc chủng hoàng gia A, đám người Tiêu Cuồng, Trần Anh, Vương Khuê, Tôn Nhận, yên lặng cầm súng chờ đợi, chỉ có Bùi Đông Lai lầ vẫn cười cười, ánh mắt khinh bỉ như đang xem hề.
Sau đó.
Gele chưa kịp ra lệnh, một hồi chấn động xảy ra, chiếc trực thăng đã từ từ bay lên không.
Môt màn này làm cho Gele bình tĩnh trở lại, hắn làm động tác bảo thủ hạ không nên làm hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn thấy động tác của Gele, bốn gã đội viên A tuy rất muốn làm thịt nhóm người Bùi Đông Lai nhưng chỉ có thể cất súng đi, nhìn chằm chằm vào đám người Bùi Đông Lai.
Còn Merck thì hơi cau mày, sau đó hắn cũng nhắm 2 mắt lại.
Không để ý tới đội viên nước A, thấy hành động của Merck, trong lòng Bùi Đông Lai biết rằng Merck chính là đối thủ lớn nhất của mình.
Biết là thế, nhưng hắn cũng không lo, làm động tác ra lệnh cho đám người Tiêu Cuồng nghỉ ngơi một chút.
Phác Trí Dũng nhìmchằm chằm về Bùi Đông Lai, chửi thầm trong lòng:
- Lũ Trung Quốc chết tiệt, để tao xem bọn mày còn hung hăng hổ báo tới đâu, người muốn giết bọn mày hiện giờ không ít đâu.
…
Vài giờ sau, 16 đội dư thi đã đến môt hòn đảo trên vùng hải vực.
Một lát sau, máy bay hạ cánh trên một bãi đất trống, 81 đội viên từ trên trực thăng đi xuống.
Trụ sở tạm thời có không ít thành viên của ban tổ chức, nhưng trưởng ban tổ chức lại không có mặt, chỉ có phó ban là Austin Rostov.
- Chào mọi người, nơi này là nơi sẽ diễn ra trận thi đấu xạ kích cá nhân, sáng sớm ngày mai, các anh sẽ bắt đầu thi đấu.
Dưới bầu trời đêm, Austin Rostov mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, quần dài đủ màu, giày quân đội, đứng nhìn đội hình hình vuông phía trước trầm giọng nói:
- Bây giờ, các anh tự dựng lều trại tiến hành nghỉ ngờ, nhưng trước khi đi ngủ hãy chọn ra người sẽ tham gia thi đấu vào ngày mại, rồi sáng sớm ngày mai báo lại cho tôi.
- Các anh có nghe rõ không?
Nói xong lời này, Austin Rostov hét lớn một tiếng.
- Rõ, thưa giáo quan!
Trừ Tô Bồ Đề, Merck và một số người khác, toàn bộ những người còn lại đều rống to lên.
- Các anh đi dựng trại ở nơi chúng tôi đã đánh dấu, giải tán!
Austin Rostov rất hài lòng, tuyên bố giải tán.
Lời Austin Rostov vừa phát ra, thì 16 giáo quan tiến lại nói chuyện với 16 đội trưởng của 16 đội tham gia thi đấu.
Bùi Đông Lai nói chuyện xong voiwis giáo quan Belle người phụ trách đội mình, đang tính chuẩn bị đi dựng lều, thì thấy một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, thì ra là Tô Bồ Đề.
Phát hiện ra ánh mắt của Bùi Đông Lai, khóe miệng Tô Bồ Đề nở ra nụ cười đắc ý, sau đó theo các thành viên trong đội Red Alert Ind rời khỏi.
Nhận thấy trong mắt của Tô Bồ Đề chỉ có tức giận chứ không có sát ý, Bùi Đông Lai bỏ đi suy nghĩ Tô Bồ Đề đến để ám sát mình rồi theo chân Belle đi tới địa điểm dựng trại.
- Nơi này là nơi cho các anh ở, tới khi trận đấu kết thúc thì các anh vẫn ở đây
Mang 5 người Bùi Đông Lai đến trước nơi dựng lều, Belle nói.
Bùi Đông Lai nghe vậy, cúi chào:
- Cảm ơn.
Belle im lặng đáp lễ, sau đó rời đi.
- Cuồng ca, có lòng tin vào trận đấu thứ nhất ngày mại không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vào trong lều, Bùi Đông Lai thả ba lô xuống rồi hỏi Tiêu Cuồng.
Nghe Bùi Đông Lai hỏi thế, Tiêu Cuồng liền tức giận:
- Đông Lai, cậu biết tính ka rồi, ka là một người vô cùng tự phụ, cậu hỏi vậy có phải thừa không?
- Tốt lắm, trận đấu ngay mai giao cho anh.
Bùi Đông Lai cười cười, hắn cũng biết nếu Tiêu Cuồng mà không tự phụ sẽ không hình thành bản tính cuồng ngạo
Nghe Bùi Đông Lai nói vậy, 3 người Vương Khuê, Tôn Nhận, Trần Anh sắc mặt hơi đổi, nhưng cũng không nói gì, còn Tiêu Cuồng cười mắng:
- Đông Lai, tuy ka có tự phụ nhưng mà chúng ta tự hiểu lấy được rồi? Nói thật, lần này cường giả như mây, cậu nói ka thắng thì ka cũng không nắm chắc được.
- Đông Lai, ngày mai là trận thi đấu thứ nhất, có tính ảnh hưởng đến toàn cục.
Trần Ánh nói tiếp lời Tiêu Cuồng:
- Để bảo đảm, hay là cậu dự thi đi.
- Đúng, Đông Lai, câu đi đi.
Vương Khuê và Tôn Nhận nghe vậy, phụ họa theo.
Bùi Đông Lai suy nghĩ nói:
- Dựa theo phán đoán của tôi, Merck, Tô Bồ Đề, Battty Ann, hoàn toàn nhắm về tôi, mà bọn họ không phải là quân nhân, cho nên không có cái gì gọi là lòng trung thành với đất nước, tự nhiên sẽ không có cảm thấy vinh dự khi cống hiến cho đất nước. Không chỉ ba người họ mà còn có Trát Tây Đức, Gele, Phổ Tư Cơ, Cương Bản Nhật Xuyên, rất nhiều người tạo thành uy hiếp với Cuồng ca, nhưng chỉ cần phát huy như lúc bình thường, thì không thành vấn đề gì.
- Cút đi, tuy ka biết mình mạnh hơn người khác, có thể giáo huấn được đám vương bát đản này, nhưng để bảo đảm không có sơ hở, thì cậu xuất chiến vẫn tốt hơn.
Lúc nói chuyện, Tiêu Cuồng nghiêm túc nhìn Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai, tâm ý của cậu, ka hiểu, cậu muốn cho ka lấy cái chức quán quân trở về, nhưng bây giờ không phải là thời điểm già mồm cãi láo, mục tiêu của chúng ta là chức quán quân, chứ không phải ai đoạt chức quán quân!
Nghe Tiêu Cuồng nói vậy, Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kì quái, chỉ thở dài trong lòng.
Đúng như Tiêu Cuồng nói, hắn muốn cho Tiêu Cường giành được chức quán quân.
Bởi vì.
Hắn biết Tiêu Cuồng khát vọng chức vô địch này so với hắn còn nhiều hơn.
Mà đối với Tiêu Cuồng mà nói, thi đấu xạ kích này là chính là cơ hội duy nhất để đạt chức quán quân.
Còn về phần cách đấu đó là cơ hội cho Tô Bồ Đề, Merck và Battty Ann giáo huấn cũng như xử lý Bùi Đông Lai, hiển nhiên là bọn hắn sẽ không bỏ qua.
Mà so với 3 người kia, thực lực của Tiêu Cuồng lại không bằng.
- Được rồi, ngày mai tôi xuất chiến.
Thở dài một hơi, Bùi Đông Lai lên tiếng.
Tiêu Cuồng, Trần Anh Vương Khuê Tôn Nhận thấy thế, im lặng không nói gì.
Sau đó, 4 người liền nắm chặt tay lại với nhau.
- Cuồng ca, mục tiêu của chúng ta không phải là quán quân.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói
Hả?
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, 4 người Tiêu Cuồng ngẩn ra, không hiểu gì.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của 4 người, Bùi Đông lai chậm rãi nói:
- Là mãn quan! ( không hiểu là gì)
Mãn quan.
Nghe được 2 chữ này 4 người Tiêu Cuồng đầy kích động, nắm chặt tay lại với nhau.
Đây chính là lòng quân.
Chỉ là…
Trong trận đấu này, đạn thật được đổi thành đạn cao su.
Mà đội viên tham gia được trang bị áo chống đạn, nên trừ khi ăn ở thất đức, bị nhiều viên đạn cao su bắn trúng thì mới chết.
Trong máy bay, 4 gã đội viên A đều cảm nhận sát khí tỏa ra từ Gele, không hẹn mà cầm súng trên tay, chỉ cần Gele nói một câu thôi, thì sẽ nả đạn về phía đám người Bùi Đông Lai.
Trong phút chốc, cả máy bay trở nên lạnh lẽo.
Cảm nhận được sát khí của đội đặc chủng hoàng gia A, đám người Tiêu Cuồng, Trần Anh, Vương Khuê, Tôn Nhận, yên lặng cầm súng chờ đợi, chỉ có Bùi Đông Lai lầ vẫn cười cười, ánh mắt khinh bỉ như đang xem hề.
Sau đó.
Gele chưa kịp ra lệnh, một hồi chấn động xảy ra, chiếc trực thăng đã từ từ bay lên không.
Môt màn này làm cho Gele bình tĩnh trở lại, hắn làm động tác bảo thủ hạ không nên làm hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn thấy động tác của Gele, bốn gã đội viên A tuy rất muốn làm thịt nhóm người Bùi Đông Lai nhưng chỉ có thể cất súng đi, nhìn chằm chằm vào đám người Bùi Đông Lai.
Còn Merck thì hơi cau mày, sau đó hắn cũng nhắm 2 mắt lại.
Không để ý tới đội viên nước A, thấy hành động của Merck, trong lòng Bùi Đông Lai biết rằng Merck chính là đối thủ lớn nhất của mình.
Biết là thế, nhưng hắn cũng không lo, làm động tác ra lệnh cho đám người Tiêu Cuồng nghỉ ngơi một chút.
Phác Trí Dũng nhìmchằm chằm về Bùi Đông Lai, chửi thầm trong lòng:
- Lũ Trung Quốc chết tiệt, để tao xem bọn mày còn hung hăng hổ báo tới đâu, người muốn giết bọn mày hiện giờ không ít đâu.
…
Vài giờ sau, 16 đội dư thi đã đến môt hòn đảo trên vùng hải vực.
Một lát sau, máy bay hạ cánh trên một bãi đất trống, 81 đội viên từ trên trực thăng đi xuống.
Trụ sở tạm thời có không ít thành viên của ban tổ chức, nhưng trưởng ban tổ chức lại không có mặt, chỉ có phó ban là Austin Rostov.
- Chào mọi người, nơi này là nơi sẽ diễn ra trận thi đấu xạ kích cá nhân, sáng sớm ngày mai, các anh sẽ bắt đầu thi đấu.
Dưới bầu trời đêm, Austin Rostov mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, quần dài đủ màu, giày quân đội, đứng nhìn đội hình hình vuông phía trước trầm giọng nói:
- Bây giờ, các anh tự dựng lều trại tiến hành nghỉ ngờ, nhưng trước khi đi ngủ hãy chọn ra người sẽ tham gia thi đấu vào ngày mại, rồi sáng sớm ngày mai báo lại cho tôi.
- Các anh có nghe rõ không?
Nói xong lời này, Austin Rostov hét lớn một tiếng.
- Rõ, thưa giáo quan!
Trừ Tô Bồ Đề, Merck và một số người khác, toàn bộ những người còn lại đều rống to lên.
- Các anh đi dựng trại ở nơi chúng tôi đã đánh dấu, giải tán!
Austin Rostov rất hài lòng, tuyên bố giải tán.
Lời Austin Rostov vừa phát ra, thì 16 giáo quan tiến lại nói chuyện với 16 đội trưởng của 16 đội tham gia thi đấu.
Bùi Đông Lai nói chuyện xong voiwis giáo quan Belle người phụ trách đội mình, đang tính chuẩn bị đi dựng lều, thì thấy một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, thì ra là Tô Bồ Đề.
Phát hiện ra ánh mắt của Bùi Đông Lai, khóe miệng Tô Bồ Đề nở ra nụ cười đắc ý, sau đó theo các thành viên trong đội Red Alert Ind rời khỏi.
Nhận thấy trong mắt của Tô Bồ Đề chỉ có tức giận chứ không có sát ý, Bùi Đông Lai bỏ đi suy nghĩ Tô Bồ Đề đến để ám sát mình rồi theo chân Belle đi tới địa điểm dựng trại.
- Nơi này là nơi cho các anh ở, tới khi trận đấu kết thúc thì các anh vẫn ở đây
Mang 5 người Bùi Đông Lai đến trước nơi dựng lều, Belle nói.
Bùi Đông Lai nghe vậy, cúi chào:
- Cảm ơn.
Belle im lặng đáp lễ, sau đó rời đi.
- Cuồng ca, có lòng tin vào trận đấu thứ nhất ngày mại không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vào trong lều, Bùi Đông Lai thả ba lô xuống rồi hỏi Tiêu Cuồng.
Nghe Bùi Đông Lai hỏi thế, Tiêu Cuồng liền tức giận:
- Đông Lai, cậu biết tính ka rồi, ka là một người vô cùng tự phụ, cậu hỏi vậy có phải thừa không?
- Tốt lắm, trận đấu ngay mai giao cho anh.
Bùi Đông Lai cười cười, hắn cũng biết nếu Tiêu Cuồng mà không tự phụ sẽ không hình thành bản tính cuồng ngạo
Nghe Bùi Đông Lai nói vậy, 3 người Vương Khuê, Tôn Nhận, Trần Anh sắc mặt hơi đổi, nhưng cũng không nói gì, còn Tiêu Cuồng cười mắng:
- Đông Lai, tuy ka có tự phụ nhưng mà chúng ta tự hiểu lấy được rồi? Nói thật, lần này cường giả như mây, cậu nói ka thắng thì ka cũng không nắm chắc được.
- Đông Lai, ngày mai là trận thi đấu thứ nhất, có tính ảnh hưởng đến toàn cục.
Trần Ánh nói tiếp lời Tiêu Cuồng:
- Để bảo đảm, hay là cậu dự thi đi.
- Đúng, Đông Lai, câu đi đi.
Vương Khuê và Tôn Nhận nghe vậy, phụ họa theo.
Bùi Đông Lai suy nghĩ nói:
- Dựa theo phán đoán của tôi, Merck, Tô Bồ Đề, Battty Ann, hoàn toàn nhắm về tôi, mà bọn họ không phải là quân nhân, cho nên không có cái gì gọi là lòng trung thành với đất nước, tự nhiên sẽ không có cảm thấy vinh dự khi cống hiến cho đất nước. Không chỉ ba người họ mà còn có Trát Tây Đức, Gele, Phổ Tư Cơ, Cương Bản Nhật Xuyên, rất nhiều người tạo thành uy hiếp với Cuồng ca, nhưng chỉ cần phát huy như lúc bình thường, thì không thành vấn đề gì.
- Cút đi, tuy ka biết mình mạnh hơn người khác, có thể giáo huấn được đám vương bát đản này, nhưng để bảo đảm không có sơ hở, thì cậu xuất chiến vẫn tốt hơn.
Lúc nói chuyện, Tiêu Cuồng nghiêm túc nhìn Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai, tâm ý của cậu, ka hiểu, cậu muốn cho ka lấy cái chức quán quân trở về, nhưng bây giờ không phải là thời điểm già mồm cãi láo, mục tiêu của chúng ta là chức quán quân, chứ không phải ai đoạt chức quán quân!
Nghe Tiêu Cuồng nói vậy, Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy kì quái, chỉ thở dài trong lòng.
Đúng như Tiêu Cuồng nói, hắn muốn cho Tiêu Cường giành được chức quán quân.
Bởi vì.
Hắn biết Tiêu Cuồng khát vọng chức vô địch này so với hắn còn nhiều hơn.
Mà đối với Tiêu Cuồng mà nói, thi đấu xạ kích này là chính là cơ hội duy nhất để đạt chức quán quân.
Còn về phần cách đấu đó là cơ hội cho Tô Bồ Đề, Merck và Battty Ann giáo huấn cũng như xử lý Bùi Đông Lai, hiển nhiên là bọn hắn sẽ không bỏ qua.
Mà so với 3 người kia, thực lực của Tiêu Cuồng lại không bằng.
- Được rồi, ngày mai tôi xuất chiến.
Thở dài một hơi, Bùi Đông Lai lên tiếng.
Tiêu Cuồng, Trần Anh Vương Khuê Tôn Nhận thấy thế, im lặng không nói gì.
Sau đó, 4 người liền nắm chặt tay lại với nhau.
- Cuồng ca, mục tiêu của chúng ta không phải là quán quân.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói
Hả?
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, 4 người Tiêu Cuồng ngẩn ra, không hiểu gì.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của 4 người, Bùi Đông lai chậm rãi nói:
- Là mãn quan! ( không hiểu là gì)
Mãn quan.
Nghe được 2 chữ này 4 người Tiêu Cuồng đầy kích động, nắm chặt tay lại với nhau.
Đây chính là lòng quân.
/751
|