Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 542: Người cơ quan Lỗ Ban (1)

/1328


Vương Phong cảm thấy kỳ quái vì Lý Dương mua bộ con rối thời Chiến Quốc này nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Thứ này có thể là tinh phẩm, nhưng không phải là thứ mà hắn để ý, Lý Dương vốn chính là người ham mê sưu tầm, thấy được thứ mình thích nên mua về cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Hà Kiệt thì suy nghĩ nhiều hơn một chút, hắn có chút hoài nghi con rối này có gì đó kỳ lạ, sắc mặt của Lý Dương khi cạnh tranh con rối này hắn thấy rọ, có thể làm cho Lý Dương giật mình như thế thì thứ này không hể đơn giản chút nào.

Lý Dương ngồi thẳng dậy, những người khác đều nhỏ giọng thảo luận, không bao lâu sau, vật phẩm đấu giá thứ 4 đã được người khác mua thành công.

Vật đấu giá thứ tư là một chiếc gương đồng thời Đường, giá trị cũng không thấp, nhưng không thể so được với vật phẩm đầu tiên và cái thứ 2.

Dưới tình huống bình thường, hai vật phầm đầu tiên đều là vật tương đối tốt, chúng được dùng để kéo không khí, hội đấu giá nơi này cũng không ngoại lệ, chỉ là tốc độ bán nhanh hơn những hội đấu giá khác mà thôi.

Mấy món sau đó đều chỉ là vật bình thường, sau khi mua được con rối thời Chiến Quốc, Lý Dương đã bị hội đấu giá này hấp dẫn.

Những thư bán đấu giá ở nơi này đều có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ cần không phải là tang vật thì hắn đều có cách xữ lý.

Về phần con rối này, Lý Dương trăm phần trăm có thể xác định nó không phải là vật trộm ở bảo tàng, gần đây không có bảo tàng nào báo bị trộm cả, hơn nữa loại vật phẩm thế này cũng không có bảo tàng nào sưu tầm.

-Hiện tại là vật đấu giá thứ 15, bức tượng Quan Âm thời Càn Long, không có giá khởi điểm, hiện bắt đầu đấu giá.

Người trẻ tuổi lại đẩy ra một xe đẩy khác, bên trong lập tức lộ ra một pho tượng phật tinh xảo cao hơn 40 cm, mọi người lập tức bị thu hút, bức tượng này so với vật đấu giá đầu tiên còn tốt hơn.

Hà Kiệt và Vương Phong đều ngồi thẳng người lại, bức tựng này mang lại cho bọn họ cảm giác tôn quý khác thường, bọn họ rất muốn có được nó.

-Một trăm vạn .

-Một trăm năm mươi vạn.

-Một trăm tám mươi vạn.

Tiếng cạnh tranh không ngừng vang lên, thứ này và những thứ trước không giống nhau, nó bắt đầu bằng giá 100 vạn, người tranh đoạt nó cũng không ít, cạnh tranh so với trước đó còn kịch liệt hơn nhiều.

-Lý Dương, thứ này có lai lịch gì vậy?

Vương Phong cũng không sốt ruột mà quay đầu lại hỏi Lý Dương.

Lần này hắn không có hỏi là có phải tinh phẩm hay không, bức tượng phật xinh đẹp lại lớn như vậy thì không còn nhiều, hơn nữa nếu không phải là tinh phẩm thì cũng không có nhiều người cạnh tranh như thế.

-Có lai lịch, đây là bức tương ngự chế thời Càng Long, khôn ngờ ở đây cũng có thể thấy được nó.

Lý Dương nhìn bức tượng một chút rồi nói tiếp:

-Thái hậu lúc đó rất tin tưởng phật giáo, đây là một trong những bức tượng phật của bà ta, Càn long có yêu cầu đặt biệt cao với đồ vật, đây lại là đồ Thái hậu sữ dụng nên yêu cầu càng thêm nghiêm khắc, nghe nói năm đó tổng cộng làm ra 70 món, chỉ có 7 món được giữ lại, số còn lại do không được Thái hậu vừa lòng nên đã hủy bỏ.

Bức tượng phật này không tệ, thợ khéo tinh mỹ, bảo tồn cũng rất đầy đủ, Lý Dương nhìn cũng có chút động tâm.

Trong những vật phẩm sưu tầm của hắn, loại tượng phật thế này chỉ có vật phỏng chế, hăn thật hắn cũng không có cái nào.

-Chỉ có 7 món?

Hai mắt Vương Phong sáng lên, Lý Dương nói tiếp:

-Bảy món này chỉ còn lại 4, hơn nữa này tạo hình của chúng cũng không giống nhau, nói là tinh phẩm là có chút khinh thường giá trị của chúng.

-600 vạn.

-650 vạn.

-680 vạn.

Lý Dương chỉ mới nói chuyện một lát thì bức tượng phật này đã có giá 680 vạn, có điều theo hắn thì cái giá này cũng không cao.

-700 vạn.

Vương Phong báo giá, lần này hắn ra ngoài là để tìm một món tinh phẩm, nghe xong Lý Dương giới thiệu thì hắn không chút do dự báo giá.

Hà Kiệt và Lý Dương đều thở dài, Hà Kiệt cũng nhìn trúng cái này, nó mang đi mừng thọ thì có chút chênh lệch, nhưng hắn có thể dùng nó vào việc khác, có điều hiện tại Vương Phong đã báo giá nên bọn họ cũng ngại cạnh tranh.

-720 vạn.

-750 vạn.

Vương Phong ra giá cũng không có làm cho hội trường ít náo nhiệt, thứ này rất không tệ, giá cả ít nhất cũng hơn nghìn vạn, một ít nhân cũng không nguyện ý từ bỏ.

Thứ này nếu đem đi đấu giá thì giá từ sớm đã vượt mức nghìn vạn, 1500 vạn cũng không có vấn đề gì.

Vương Phong cũng không có để ý tới việc những người khác cạnh tranh, hắn không phải là công tử quần áo lụa là, bá đạo vô cùng không cho phép người khác cạnh tranh với hắn, đây là hội đấu giá, cạnh tranh công bằng là việc hết sức bình thường, có điều nếu có người ác ý cạnh tranh thì nhất đinh sẽ bị hắn trả thù.

-800 vạn.

Vương Phong lại ra giá.

-830 vạn.

-850 vạn.

-900 vạn.

Giá cả rốt cục cũng tới 900 vạn, người chủ trì đứng bên cạnh ra dấu cho người bán đấu giá, người bán đấu giá gật đầu ý bảo mình đã hiểu ý.

Bình thường thì người giống như Vương Phong khi đến nơi này thì chỉa cần có thứ bọn họ nhìn trúng thì đều sẽ hạ thấp giá bán đi để kiếm nhân tình, giá trị của nhân tình này lớn hơn giá trị món đồ nhiều.

-980 vạn.

Vương Phong lại báo giá, thứ này hắn đã quyết phải có cho bằng được.

Hội trường dần dần yên lặng lại, thứ này bên ngoài có thể thoải mái vượt giá 1000 vạn, nhưng trong này thì không giống vậy, torng này 1000 vạn đã là giá cuối cùng của nó rồi.

Những thứ này có lịch sữ rất phức tạp, đơn giản mà nói thì thứ này không phải thu được bằng con đường bình thường, bằng không cũng sẽ không bán đấu giá ở một nơi bí mật như thế này.

Mấy thứ này sau khi mang về sưu tầm, trao đổi thì không có vấn đề, nhưng chúng tuyệt đối không thể mang đi đấu giá bán lại được

Cho nên vật trong nơi này có giá rẽ hơn bên ngoài nhiều, những tin tức này Lý Dương sau khi nhận hàng mới biết được.

Với Lý Dương mà nói thì không sao cả, những thứ này hắn mua tự mình cất giữ, đồ chợ đen hắn còn dám mua, lại càng không nói tới nơi này, chúng đều có giấy chứng nhận cả.

-980 vạn lần một, 980 vạn lần hai, 980 vạn lần ba, thành giao.

Người đấu giá trẻ tuổi nói vô cùng nhanh, sau khi Vương Phong báo giá thì hắn ngay lập tức hô lên, chỉ chớp mắt đã hô xong ba lần, chờ cho những người khác có phản ứng thì mọi việc đã muộn.

Một ít nhìn trúng nhưng không kịp báo giá liền cảm thấy tiết hận, nhưng cũng không có đặc biệt để ý, tiếp theo vẫn còn rất nhiều vật phẩm đấu giá.

Vật phẩm tới tay Vương Phong nhưng hắn cũng không để ý.

Vương Giai Giai rất ngạc nhiên nhìn hắn một cái nhưng cũng không nói gì. Hai người anh đều có việc tư, những việc này cô chưa từng hỏi qua, Lý Dương cũng vậy, chuyện riêng của hắn cô cũng chưa bao giờ hỏi qua.

Vật phẩm số 15 nhất lên cao trào làm cho mọi người rất hưng phấn, bọn họ đang chờ đợi xem có thứ nào quý báo chuẩn bị xuất hiện hay không.

Vật phẩm thứ 15 trước mắt là thứ có giá cao nhất, nếu không phải người chủ trì ra lệnh thì vật này có giá chắc chắn sẽ vượt qua 1000 vạn.

Mấy món tiếp theo cũng không tệ, nhưng không thể nào so sánh với vật thứ 15 của Vương Phong được.

Vật số 28 là một hộp phấn màu thời Khang Hi, một lần nữa nó có giá tới nghìn vạn, lần này người cạnh tranh là Thường Tịnh, Lý Dương còn quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Tiếp theo hơn 10 món có một khối ngọc thời Tống khiến Lý Dương chú ý, khối ngọc này trạm trỗ không tệ, có thể xem là tinh phẩm, được cho nhất kiện không tồi tinh phẩm, nhưng trước đó hắn đã có con rối nên do dự một chút rồi quyết định không tranh giành.

Hà Kiệt mua vật phẩm thứ 39, đây là một bức tượng Thọ Tinh bằng Điền Hoàng Ngọc, so với khối của Lý Dương thì kém hơn một ít, thành giá 600 vạn.

Hắn mua thứ này không phải dùng để mừng thọ mà thuần túy mua về sưu tầm, trong nhà của Hà lão và Lý Dương đều có rát nhiều vật sưu tầm nên hắn cũng muốn sưu tầm một ít.

Hà Kiệt cũng không biết là rất nhiều nhà sưu tầm lúc đầu cũng chỉ là hứng trí như hắn, sau đó mới từ từ phát triển thành yêu thích và ham mê sưu tầm.

Vật phẩm thứ 46 là vật có giá cao nhất buổi đấu giá, cuối cùng thành giao với giá 2800 vạn, đây là một bức tranh.

Bức tranh này cuối cùng bị một người mà Lý Dương không biết mua đi.

Sau khi đấu giá bức tranh này xong thì không còn có cái gì giá trị nữa, sau khi đấu giá xong 69 món vật phẩm thì thời gian vừa vặn tới 10 giờ tối.

Những người đấu giá thành công mang theo chi phiếu đi lãnh vật phẩm, người không mua được thì đứng lên chuẩn bị về nhà, loại đấu giá thế này không cần giao nội tiền phí gì cả nên mọi người rất tự do.

Lý Dương đoán chừng nơi này cũng sẽ không đóng thuế, đây có thể xem như là một hình thức khác của chợ đen.

-Lý Dương, con rối này rất có lai lịch ư?

Lý Dương mới vừa mới lấy con rối ra thì Hà Kiệt liền khẩn cấp hỏi một câu, vấn đề này hắn đã nghẹn từ nãy giờ.

Hà Kiệt vừa hỏi như vậy thì những người xung quanh đều quay đầu lại nhìn Lý Dương, lúc này Lý Dương đang dùng năng lực đặc thù quan sát con rối.

-Tôi cũng không biết, tôi thấy nó có chút kỳ quái nên mới mua nó, cụ thể có lai lịch gì thì cũng không rõ lắm.

Lý Dương thu hồi năng lực đặc thù lại rồi nhỏ giọng trả lời, con rối này hắn đã phát hiện được chút vấn đề, có điều hiện tại không phải là lúc nói ra.

... ... ...


/1328

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status