Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 675: Vẻ mặt căm giận

/1328


- Đó là đánh giá của tôi, cũng không nhất thiết phải chính xác, lúc nữa anh nhờ chuyên gia xem lại.

Lý Dương thản nhiên nói, nói xong liền quay lại chỗ ngồi của mình, giờ an đã cảm nhận được những gì Bạch Minh nói, đối với những người kiểu này không nên phí thêm thời gian.

- Tiên sinh, tôi cũng sẽ nhờ chuyên gia, nhưng ngài có thể giải đáp thắc mắc cho chúng tôi được không, nếu năm tuổi không đúng mong ngài chỉ rõ ra, để chúng tôi tránh bị lừa về sau.

Người đàn ông lại lên tiếng, mọi người đều gật đầu, với họ không thể nhìn ra đâu là thật đâu là giả, việc học cách nhận biết đồ giả có khi còn quan trọng hơn.

Lý Dương thở dài, đúng như lời Bạch Minh nói, đối với những người bảo thủ thật khó.

- Anh vừa nói anh đã từng nghiên cứu về tạo hình đồ vật, tôi hỏi anh một vấn đề, anh căn cứ vào đặc điểm nào nói nó có từ triều đại nhà Thanh.

Lý Dương vừa hỏi vậy ngay lập tức chủ nhân của tháp trả lời:

- Giường thời Thanh có rất nhiều loại, dài nhỏ, có thể ngồi, có thể nằm, giường thời Thanh phần lớn đều nhẹ, mang theo rất tiện lợi, bên cạnh giường có điêu khắc hoa văn, phần lớn là hình chim thú cây cối, một ít còn điêu khắc hình rồng. Thứ này cũng có điêu khắc hình chim thú, tuy không phải là vật của vương thất nhưng cũng là tinh phẩm trong dân gian

Người đàn ông nói rất trôi chảy xem ra khá hiểu biết, mọi người xung quanh đều yên lặng gật gù, mặc dù bảo bối họ không phải là giường nhưng là đồ cổ, họ cũng có ít nhiều hiểu biết.

Lý Dương mỉm cười nhìn người đàn ông, trên mặt không có chút thay đổi nào, nhẹ giọng hỏi:

- Còn gì nữa?

Người đàn ông sửng sốt vội vàng nói:

- Có, đó chính là lớp vỏ bên ngoài, loại giường này được sử dụng hàng ngày, số lần sử dụng càng nhiều thì vỏ ngoài càng dày, mọi người hãy xem độ dày này, khẳng định đó là thật.

Lời người đàn ông nói khiến nhiều người chú ý hơn về thứ này, rất nhiều người đồng ý, nhìn vỏ ngoài của cái giường hiện ra rất rõ, thoạt nhìn không giống như là đồ mới.

- Anh nói không sai, nhưng có biết rằng anh hiểu điều đó thì cũng rất nhiều người cũng biết không, đây rõ ràng có người làm giả.

Lý Dương đứng dậy tiến về cạnh giường, anh nói đây là một thực tế mà nhiều người mới sưu tầm đồ cổ đều không biết đến, người làm giả không biết mới là lạ.

Hiện tại có rất nhiều người lợi dụng điểm này để đánh lừa những người mới bắt đầu sưu tầm, sẽ có một số người có quyền thế giả vờ mua khiến người ta nghĩ đó là đồ thật nên cũng mua theo, với cách đó họ lừa được rất nhiều người.

Lý Dương chỉ vào cái giường hỏi:

- Vừa rồi anh đề cập đến rất nhiều đặc điểm của giường, nhưng có một điểm anh chưa nói, anh có biết chiều cao của giường triều nhà Thanh không?

- Chiều cao!

Chủ nhân của cái giường vừa rồi còn giải thích rất là trôi trảy chợt ngỡ ngàng, đúng là ông ta không nghĩ đến vấn đề chiều cao, ông cho là giường cao hay thấp thì vẫn là giường mà thôi.

- Ở thời cổ đại, đặc biệt ở thời nhà Minh và nhà Thanh trước kia giường đều rất thấp, chúng ta đều biết một từ được sử dụng với tần suất rất nhiều đó là gọi ngủ lại , đặc biệt lúc tiếp đãi khách quý đều sử dụng đến, ví dụ như ngủ lại khách sạn nào đó, tôi muốn hỏi một chút, có ai biết ngủ lại có ý là gì không?

Lý Dương nói xong còn thoáng nhìn xung quanh, xem ra mọi người nghe Lý Dương mà chẳng hiều gì, từ ngủ lại mọi người đều có nghe qua, cũng hiểu ý của nó nhưng bảo họ giải thích thì không biết giải thích thế nào.

- Ngủ lại có phải là hạ giường hay không?

Có người bâng quơ nói một câu, ông ta vừa dứt lời mọi người cười ồ lên, ông ta cũng cười, lời giải thích này không thể nào nói nổi, hạ giường là cái gì?

Lý Dương mỉm cười nhẹ nói:

- Thực ra anh nói vậy cũng không sai, lý giải theo mặt chữ thì ngủ lại chính là hạ giường, chúng ta hoan nghênh khách quý đến nghỉ ngơi phải nói lên giường mới đúng, về phần vì cái gì nói ngủ lại mà không nói lên giường, phương diện này kỳ thật còn có cái điển tích

Vừa nói đến điển tích tinh thần mọi người xung quanh tỉnh táo hẳn, Vương Giai Giai cũng ngạc nhiên nhìn Lý Dương, cô thấy anh càng ngày càng hấp dẫn.

Nhìn một lượt xung quanh mình Lý Dương mới chậm rãi nói:

- Thời kỳ Đông Hán có vị danh thần tên là Trần Phan, tính tình ngay thẳng chính trực, là một viên quan liêm khiết. Trần Phan thích kết bạn với người có khí phách. Hơn nữa ông cũng rất rõ ràng, với người ông cảm thấy chướng mắt sẽ không bao giờ đi gặp, còn nếu người nào ông có thiện cảm ông cố ý xếp giường chiêu đãi khách.

Nhiều người nhìn Lý Dương không chớp mắt, Lý Dương cười và tiếp tục nói:

- Với Trần Phan, bình thường treo giường trên tường, khi có khách quý lại là người ông coi trọng, sẽ bỏ giường treo trên tường xuống cho khách nghỉ ngơi,cho nên gọi là ngủ lại.

Ha ha...

Lời Lý Dương vừa dứt, xung quanh có rất nhiều tiếng cười rộ lên, mọi người càng thêm kính nể anh, họ còn không biết tên anh, mặc dù còn trẻ nhưng học vấn thật uyên bác,

Lý Dương cũng mỉm cười, tiếp tục nói:

- Chúng ta đều biết đến một câu thành ngữ là ‘Quét giường dọn chiếu’, câu này có xuất xứ từ Hậu Hán Thư Truyện, nguyên văn có câu: Phan ở nhà không tiếp khách mới mà chỉ đặt một cái giường, điều này ắt có huyền cơ, huyền cơ ở đây chỉ cái giường được vắt trên tường.

- Tôi hiểu được ý ngài, trước kia giường đều rất thấp có thể treo được ở trên tường.

Có một người đã hiểu nên đột nhiên hét to lên, Lý Dương gật đầu mỉm cười, lời của người này chính là ý của Lý Dương.

- Giường này của tôi cũng rất thấp, có thể treo trên tường.

Chủ nhân của cái giường cũng nói theo, mọi người đều gật đầu tán thưởng, giường này chỉ cao độ 20cm, như vậy cũng có thể xem như là thấp.

- Giường của anh thật thấp, điều đó không sai, nhưng cuối thời Minh đầu thời Thanh vốn không có giường thấp như vậy, thời mãn Thanh không thích sử dụng giường ngắn, tuyệt đối không có giường như vậy.

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, chiều cao cũng là một đặc điểm, không cần học vấn uyên thâm, đáng tiếc rất nhiều người không để ý mà bỏ qua điều cơ bản đó.

- Ra là như vậy, thảo nào triều Thanh có rất ít giường ngắn.

Có người gật đầu đồng ý, chủ nhân của cái giường có chút ngẩn người, Lý Dương nói vậy cũng thật có lý, nhưng dù thế nào ông ta cũng không muốn thừa nhận.

- Nhưng chắc chắn đồ này của tôi được tạo thành từ gỗ lim, tôi cạo một ít gỗ vụn rồi nhờ người kiểm chứng cho, tôi còn có cả giấy chứng nhận.

- Đồ này quả thật có gỗ lim nhưng chỉ là bề ngoài thôi, với sức nặng như vậy thì không phải, rõ ràng bao xung quanh bên ngoài được phủ bằng gỗ lim nhưng bên trong không phải, chỉ cần anh chà xát đến bên trong sẽ rõ ngay.

Lý Dương lại nói, sự thật đã rõ như vậy rồi khiến người đàn ông phải tỉnh ngộ ra

- Còn có một tầng bao quanh?

Thần sắc người đàn ông có chút biến sắc, ông ta bỏ ra chiếc chìa khóa, trên chuỗi khóa có con dao nhỏ, ông ta dùng dao để cạo đồ của mình.

Chỉ trong chốc lát, ông ta đã thấy tấm gỗ xuất hiện, màu gỗ là màu đen, rõ ràng thấy hai loại gỗ trong ngoài khác nhau.

Lý Dương nói chính xác, niên đại cái giường này không đúng, thực chất đó là đồ giả.

- Thực sự xin lỗi tiên sinh.

Người đàn ông đỏ mặt cúi đầu nói với Lý Dương, rồi ôm đồ của mình rời khỏi, giường đã được đánh giá lại còn tận mắt được chứng kiến đó đích thực là đồ giả, không cần phải đến chuyên gia nữa.

Thái độ của ông ta so với chủ nhân của chiếc ghế gập còn tốt hơn nhiều, trước khi rời đi còn biết nói lời xin lỗi, tính cách thật không tệ, nếu không phải là một người bảo thủ chắc hẳn mọi người đều thích ông ta.

- Tiên sinh quả nhiên lợi hại.

Người đàn ông năm mươi tuổi duỗi ngón tay cái hướng về Lý Dương nói một cách rất khâm phục.

- Tiên sinh, xem giúp tôi hộp trang điểm này đi,

Lập tức có người cầm hộp trang điểm đi tới, vẻ mặt rất nhiều kỳ vọng.

Hộp trang điểm của người phụ nữ kia là thật, lại còn cho mọi người chứng kiến thí nghiệm Tử Khí Đông Lai tuyệt đẹp, ông ta cũng hi vọng bảo bối mình là thật, cũng có giá trị cao.

Lý Dương cầm hộp trang điểm, còn chưa kịp nói đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ở phía xa có một người chạy tới, trên đầu giơ một ghế dựa, người này chạy rất nhanh, trong chốc lát đã đến được chỗ Lý Dương.

Không chỉ Lý Dương thấy mà tất cả mọi người đều thấy, mọi người đều kinh ngạc nhìn vẻ mặt căm uất của người đó mà chưa hiểu ra sao.

Người này không phải ai khác chính là người đàn ông xấu xa lúc nãy, ghế trên đầu ông ta chính là chiếc ghế mà Lý Dương kiểm nghiệm là giả.

Người đàn ông có chút bối rồi pha chút sợ hãi, ông ta nhìn bốn phía và đột nhiên la lớn:

- Tôi sai rồi, đồ của tôi là giả, đồ của tôi là giả.

Người đàn ông trút hết sức lực hô to liên tục, sau đó thật nhanh lại chạy ra phía ngoài.


/1328

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status