Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 682: Gương đồng cực phẩm thời Đường (2)

/1328


Lý Dương cũng không kỳ quái việc Lương lão quen biết với Hà lão, trình độ của Lương lão rất cao, chỉ kém Hà lão một chút chút, bọn họ lại có tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, trong vòng luẩn quẩn, người như bọn họ không nhiều, hai người nếu nói không biết nhau thì mới thật sự là kỳ quái.

-Đúng vậy, sắp mừng thọ, Hà lão lần này khẵng định là sẽ rất vui vẻ, thành tựu lớn nhất của hắn không phải là vật sưu tầm mà là thu được một đệ tử tốt!

Lương lão thở dài, khi nhìn Lý Dương trong mắt ông xuất hiện sự hâm mộ, ông không phải hâm mộ Lý Dương mà là hâm mộ Hà lão, Lý Dương còn trẻ mà đã có thành tựu cao như vậy tương lai chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa, với bọn họ mà nói một người học trò như thế này còn quan trọn hơn những món bảo bối nhiều. Bọn họ cho dù có nhãn lực lợi hại hơn thì cũng chỉ có thể xem xét vật chết, nhãn lực của Hà lão tuyệt đối là cao minh hơn bọn họ nhiều, không chỉ có thể xem xét vật chết mà còn có thể xem xét người sống, thu một để tử tốt như Lý Dương chính là chứng minh tốt nhất.

-Ngài quá khen!

Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt tương tự như Lương lão hắn đã nhìn thấy nhiều lần nên cũng không có cảm giác gì.

-Tiểu Lý, lưu lại cho tôi một tấm danh thiếp, mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ đến quấy rầy cậu, xem hai cái Trường Sinh Bát của cậu một chút!

Lương lão khống chế được tâm trạng, sắc mặt cũng đã bình thường lại.

Nếu Lý Dương không muốn bán, Lương lão cũng sẽ không cưỡng cầu, sau khi xác định thân phận Lý Dương, ông cũng biết Lý Dương không thiếu tiền, tiếp tục trên mặt tiền bạc sẽ không thể đem lại kết quả gì cả.

-Lương lão, xin lỗi, khi ra ngoài tôi quên mang theo danh thiếp, để tôi ghi số điện thoại cho ngài!

Lý Dương có chút khó xử lắc lắc đầu, hắn quả thật không có mang danh thiếp, hoặc có thể nói là hắn căn bản không có thói quen mang theo danh thiếp khi ra ngoài.

-Cũng tốt, cho tôi số điện thoại cũng được!

Lương lão gật gật đầu, có chuyện ông không nói với Lý Dương, có chuyện ông không nói với Lý Dương, lần này ông về nước ngoải việc tham quê nhà còn có một việc khác đó làm tham gia đại thọ của Hà lão, Hà lão là danh nhân trong lĩnh vực đồ cổ, lần này lại là đại thọ quan trọng nên rất nhiều người từ nước ngoài đều trở lại tham dự tiệc mừng thọ.

Lý Dương vội vàng lấy giấy bút ghi lại số điện thoại, nhận tấm giấy, Lương lão gật nhẹ đầu.

Tên mặt Trì Dũng và người khách là sự mờ mịt, xem ra Lý Dương và người gọi là Lương lão đang tạo quang hệ, đáng tiếc là hai người đều không nói thẳng tên nên hai người đều không biết thân phận của bọn họ.

-Tiểu Lý, hôm nay đã quấy rầy, tôi còn có chút việc, sau này gặp lại!

Lương lão lại nói một câu rồi đưa tay ra phía sau sau đó ra dấu, người gọi là Thụy Đặc lập tức đi ra ngoài, sau đó Lương lão cũng đi ra ngoài.

Sau khi tiễn Lương lão, Lý Dương quay trở vào trong cẩn thận thu hồi gương đồng, sau khi mang thứ này về cần phải làm vài việc để bảo vệ nó, loại bảo bối bằng kim loại thế này bảo vệ rất phiền phức, hơn nữa nếu không cẩn thận thì rất dễ hư hao.

Thu gương đồng xong, Lý Dương cũng chuẩn bị rời khỏi, lúc này chưa tới 3 giờ chiều, vẫn còn đủ thời gian để đi quan sát những vật khác.

Lý Dương rời khỏi, Trì Dũng và người khách cũng đi ra ngoài, hai người cũng không có đi theo Lý Dương, nếu đi theo đoán chừng vết thương lòng của bọn họ sẽ nặng hơn cũng không chừng, chuyện lần này là chuyện mà cả đời bọn họ sẽ không quên được.

Tâm trạng của hai người rất không tốt, khi nghĩ tới 3000 vạn thì lòng bọn họ lại đau.

Có điều hai người cũng không có ý tưởng tà ác nào, chuyện ở quán trà đã làm cho bọn họ hiểu được cho dù là Lý Dương hay là vị gọi là Lương lão kia đều không đơn giản.

Trước không nói tới trình độ, chỉ nói tới khí chất và phản ứng thôi thì cũng đã nhìn ra nhiều vấn đề rồi.

Khi đối mặt với 3000 vạn, người trẻ tuổi kia không có chút động lòng nào mà trực tiếp từ chối, còn có đôi mắt sắc bén lợi hại của Lưu Cương bên cạnh, hai người cho dù có hối hận thì cũng sẽ không đi làm việc ngốc, bọn họ đều là người lăng lộn mấy chục năm, bọn họ biết người nào mình không thể trêu chọc được.

Sau khi trở lại, Lý Dương gọi Hải Đông và Triệu Khêu tới mang tấm gương đồng này trỏ lại biệt thự.

Mang theo một vật có giá trị 3000 vạn đi dạo làm cho Lý Dương có chút không được tự nhiên, hắn chuẩn bị đi đào bảo chứ không phải là đi khoe khoang, hơn nữa mang thứ này về trước cũng tốt, thứ này ở biệt thự thì an toàn hơn khi mang theo nhiều.

Sau khi Triệu Khuê và Hải Đông rời khỏi, Lý Dương lập tức vỗ vỗ quần áo rồi nhanh chóng tiến vào sân.

Lúc này trong lòng Lý Dương đang rất cảm kích Hà Kiệt, nếu không phải Hà Kiệt thì hắn cũng sẽ không tới nơi này, cũng không thể gặp được một cái gương đồng tốt như thế.

Lúc này trong sân có không ít người, Lý Dương nhanh chóng đi tới nơi tự tập nhiều người nhất.

Đi đến bên cạnh đám người, Lý Dương nhịn không được bước chậm lại, người nơi này có chút thay đổi nhưng đồ vật bán ở đây vẫn như cũ, rất nhiều người đều cầm vật dụng bằng đồng trên tay.

Lý Dương khi đi tới bên cạnh đám người liền sử dụng năng lực đặc thù, mọi thứ xung quanh 10 thước đều hiện ra trong đầu hắn.

Trong phạm vi mười thước chỉ có 6,7 chục người, phần lớn đều đã bị bao phủ trong hình ảnh lập thể.

Đồ vật trên tay họ có những tầng ánh sáng khác nhau, khi nhìn thấy chúng Lý Dương nhịn không được gật đầu, nhửng thứ này có tới 2/3 là đồ cổ.

Tỉ lệ này có thể nói là vô cùng cao, so với buổi sáng thì cao hơn rất nhiều.

Có điều khi ngẫm lại thì hắn cảm thấy bình thường, đồ đồng là thứ được khai quật nhiều nhất, giá trị cũa chúng vì vậy cũng không được ra, đồ cổ bằng đồng có giá mấy trăm có rất nhiều.

Hơn nữa đồ đồng có hạn chế rất lớn, rất ít có người đi làm giả, cho dù là có làm thì giá trị cũng không cao.

Sau khi xem xong, Lý Dương mới gật gật đầu rời rời khỏi.

Đồ cổ không ít, đáng tiếc là không có tinh phẩm, thứ giống như cái gương đồng lại càng không có, phần lớn đều là lư hương hay là tượng phật linh tinh mà thôi. Thứ quý nhất trong số chúng chỉ là một cái Tuyên Đức Lô phòng chế, giá thị trường khoảng 5, 6 vạn, Lý Dương có chính tông Tuyên Đức Lô nên tất nhiên là không có hứng thú với thứ này.

Lý Dương lại đi tới chỗ có đông người tự tập khác, nơi này có rất ít đồ đồng, thay vào đó là những đồ sứ.

Nơi này có hơn 200 người, Lý Dương chú ý một chút thì thấy trên tay bọn họ cầm phần lớn là đồ sứ thời Minh, Thanh, có điều chỉ là hàng bình thường mà thôi.

Có một số là tinh phẩm, đáng tiếc là đã bị hư hao, mấy thứ này giá trị cũng không cao lắm.

-Lý tiên sinh!

Lý Dương còn chưa mở năng lực đặc thù để quan sát thì xung quanh đã truyền tới một giọng nói vui mừng, Lý Dương quay đầu lại nhìn một chút.

"Thật là ngài, không nghĩ lại có thể gặp ngài ở đây!"

-Lương hội trưởng!

Lý Dương cũng có chút kinh ngạc, người trước mắt này thật sự là người quen, hắn là hội trưởng-lão Lương của hiệp hội ngọc thạch Nam Dương. Khối Thủy Tinh Chủng Lý Dương giải ra ở Nam Dương là do người này mua, số tiền bán được sau đó được Lý Dương đầu tư vào công ty đấu giá Khải Đạt.

Lý Dương nói ra tên hắn làm cho hắn rất kích động, hắn nhanh chóng đi tới chỗ Lý Dương.

-Không ngờ ngài còn nhớ tôi, mấy ngày hôm trước tôi có nghe nói tới sự kiện của ngài ở Minh Dương!

Lão Lương có vẻ cực kỳ cung kính làm cho những người quen biết với lão Lương rất kinh ngạc, lão Lương không có thân phận khác, hắn chỉ là một hội trưởng hiệp hội ngọc thạch, có điều hắn lại là một tỉ phú, ở Nam Dương hắn là một người rất có danh tiếng.

Sự tôn kính của hắn với người trẻ tuổi trước mặt này mọi người đều có thể cảm nhận được, lão Lương không ngờ lại tôn kính người trẻ tuổi này tận đáy lòng mà không phải chỉ là tôn kính bề ngoài, điều này càng làm cho bọn họ kinh ngạc.

Lão Lương quả thật tôn kính Lý Dương từ sâu trong lòng, đại hội nguyên thạch Myanmar hắn cũng có tham gia, công ty của Trương Vĩ nhỏ nên không đủ để đi nhưng công ty của hắn thì lại khác.

Ở Myanmar, hắn tận mắt thấy Lý Dương và Phỉ Thúy Vương quyết đấu, sau khi trở về hắn liền khen không dứt miệng.

Đáng tiếc là lúc đó ngưới xung quanh rất nhiều nên hắn không có dịp bước lên chào hỏi Lý Dương, sau đó hắn lại phải vội về nước nên cũng không tham gia buổi đấu giá của Lý Dương, việc này làm cho hắn tiếc nuối thật lâu.

Cũng bởi vì thế nên khi Lý Dương nhận ra hắn, hơn nữa còn lêu tên hắn làm cho hắn rất kích động, hiện tại Lý Dương không phải chỉ là một thành viên của hiệp hội ngọc thạch Minh Dương nữa mà là người chiến thắng Phỉ Thúy Vương trở thành đệ nhất trong giới đổ thạch.

-Chuyện đó à, chẳng có gì đâu!

Lý Dương thoáng sửng sốt, lập tức hiểu được chuyện gì, chuyện này đoán chừng toàn bộ thành viên của hiệp hội Hà Nam đều biết, vòng luẩn quẩn rất nhỏ, tin tức này khẳng định là truyền rất nhanh.

-Đúng rồi, tôi quên ngài là một vị đại sư xem xét đồ cổ, ngài có thể xem xét giúp tôi món bảo bối này không?

Lão Lương đột nhiên nói, Lý Dương thành danh ở Nam Dương, mọi chuyện của Lý Dương người ở đó đều hết sức để ý, cái Trường Sinh Bát của Lý Dương từng triễn lãm ở Trịnh Châu, nó là một đoạn giai thoại trong vòng luẩn quẩn của đồ cổ.

-Đại sư xem xét đồ cổ?

Lão Lương nói không nhỏ nên mọi người xung quanh đều nghe được, mọi người đều nghi hoặc nhìn Lý Dương, rất nhiều người trong mắt đều có vẽ không tin.

Cho dù là mấy người bạn của lão Lương cũng vậy, nguyên nhân là Lý Dương thật sự rất trẻ, rất khó có thể liên hệ với đại sư xem xét đồ cổ được.


/1328

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status