Vì trời đã khuya, nên có muốn lấy tủy cũng phải chờ tới sáng mai. Vương Đống vung tay lên, kêu mọi người về ngủ còn mình thì ở lại canh chừng trong phòng bệnh của Lưu Lăng Thiên.
Trần Húc đưa quản dịch trở về rồi về phòng mình, mới vừa vào cửa, đám Ngô Nguyên đã xông tới hỏi:
-Lão Tam, ở cùng với mỹ nữ cảm giác ra sao?
-Tụi mày đang hẹn hò hả?
-Chậc chậc, Lão Tam, làm tốt lắm! Cố gắng lên, hãy dìm em nó bằng nước miếng của mày nhá!
Nếu bình thường, nhất định Trần Húc sẽ tham gia vài câu, nhưng hiện giờ hắn không có tâm tình này, thở dài nói:
-Tao mới vừa từ bệnh viện về. Lưu Lăng Thiên, hắn... Đúng là mắc bệnh dại!
Cả 3 thằng kia đều giật mình đứng dậy, Tần Tiểu Ngạn nói:
-Có tiêm vac-xin không? Tiêm vào là hết lo rồi.
Ài,... lại là 1 con gà! Thấy cả Đổng Thanh Khiết đang đứng bên cạnh cũng gật đầu cho là như thế, Trần Húc thở dài, xem ra có rất nhiều người không hiểu sự đáng sợ của bệnh dại, đều nghĩ là chỉ cần 1 mũi vac-xin là xong.
Mà Ngô Nguyên thì sắc mặt đại biến, hỏi:
-Lão Tam, hắn thật sự dính virus sao? Có bị lan tới màng não hoặc tủy sống chưa?
Trần Húc lắc đầu nói:
-Hiện giờ chưa biết, ngày mai Bác sĩ mới lấy tủy để kiểm tra, có điều, kết quả kiểm tra nước bọt không thể lạc quan được!
Tần Tiểu Ngạn và Đổng Thanh Khiết nghe không hiểu ra sao, Ngô Nguyên phải giải thích, một lúc sau 2 thằng này sắc mặt mới đại biến, đều hỏi: "Làm sao bây giờ?!"
Trần Húc vò đầu, nói:
-Tao cũng không biết, phải chờ kết quả thôi.
Đám Ngô Nguyên nhìn nhau trầm mặc. Tuy đều khó chịu Lưu Lăng Thiên nhưng cái cảm giác này còn trong giới hạn, không thể vì như thế mà nguyền rủa cho người ta chết được. Đám Ngô Nguyên cho rằng Trần Húc đang "chờ kết quả" của việc kiểm tra tủy sống, mà không hề biết Trần Húc đang "chờ kết quả" của Tiểu Mẫn!
Trên đường về hắn đã hỏi Tiểu Mẫn, nhưng trong phần mềm "Kiểm tra sức khỏe" không hề có cách chữa trị khi bệnh dại phát tác, trong đó chỉ hướng dẫn thế này:
-Khi bị chó hoặc các động vật khác cắn thì phải nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương, sau đó đi bệnh viện tiêm ngừa dại...
Cho nên Trần Húc chỉ có thể ôm thử hy vọng, kêu Tiểu Mẫn tìm trong kho dữ liệu khổng lồ của nàng những thứ có liên quan đến 3 từ "bệnh chó dại", để xem có tìm được cách nào hay không?
Cái chuyện này rất mất thời gian vì kho dữ liệu của Tiểu Mẫn quá khổng lồ, tuy đã mất một phần dữ liệu nhưng phần còn lại cũng không hề ít!
Dù cho Tiểu Mẫn là siêu máy tính nhưng cũng không thể tìm thấy ngay được nên hiện giờ Trần Húc chỉ có thể chờ kết quả tìm kiếm của Tiểu Mẫn mà thôi.
Mặt khác, chỉ có thể hy vọng Lưu Lăng Thiên có mạng lớn một chút, đừng có bị lan tới tủy sống.
Sáng hôm sau, Trần Húc rủ Quản Dịch tới bệnh viện, vừa vào phòng bệnh của Lưu Lăng Thiên đã thấy một phụ giữ trung niên đang cầm tay Lưu Lăng Thiên khóc lóc và một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi ôm mặt, còn Vương Đống thì đang an ủi 2 vị này.
Thấy Trần Húc và Quản Dịch tới, Vương Đống lập tức chào đón, nói:
-Bác Lưu, chú em này là Trần Húc, còn cô bé này là Quản Dịch. Hôm qua chính Trần Húc phát hiện bệnh tình của Lăng Thiên và kêu chúng cháu đưa hắn vào bệnh viện kiểm tra, nếu không thì bây giờ mọi người còn chưa hay biết gì đâu.
Cha Lưu Lăng Thiên ngẩng đầu lên, mái tóc ông ấy đã bạc gần hết, trên trán đầy nếp nhăn, làn da đen đúa, khuôn mặt bi thương, vừa nhìn đã biết ông trải qua nhiều phong sương trong đời. Ông nắm tay Trần Húc nửa ngày nhưng không nói được tiếng nào. Trần Húc cảm thấy bàn tay ông có rất nhiều vết chai và thô ráp, hắn thở dài trong lòng, "Vị này đã lớn tuổi rồi, hình như là nông dân, không ngờ lại gặp chuyện thế này"
Trần Húc nháy mắt với Vương Đống, nhép nhép miệng hỏi kết quả thế nào? Vương Đống không trả lời mà chỉ nặng nề gật đầu.
Tuy đã đoán trước cơ hội không bị lan vào tủy rất ít nhưng dù sao cũng có chút hy vọng. Khi Vương Đống xác nhận mấy người khác đều run lên, bệnh dại khi phát tác có tỷ lệ tử vong là 100%!
Quản Dịch trao đổi ánh mắt với Trần Húc rồi nàng đến bên cạnh an ủi mẹ Lưu Lăng Thiên, Trần Húc thì đang bị cha Lưu Lăng Thiên nắm chặt tay và cảm ơn. Điều này làm Trần Húc cảm thấy áy náy vô cùng. Mình có làm được gì đâu mà bác ấy cảm tạ?
Thấy 2 mắt Vương Đống đầy tơ máu, Trần Húc nói:
-Lão Đại, anh về ngủ chút đi, chuyện ở đây giao cho em đi.
Lúc này Lưu Lăng Thiên đang nằm trên giường cũng nói:
-Đúng đó, Vương Lão Đại về nghỉ đi, thật xin lỗi về chuyện hôm qua. À, ba mẹ ra ngoài một chút nha, con muốn ở một mình suy nghĩ vài chuyện.
Nghe xong Trần Húc rất tự giác đứng lên định đi ra nhưng Lưu Lăng Thiên đã gọi lại:
-Trần Húc, cậu ở lại một chút được không?
-"Tôi?" Trần Húc kinh ngạc chỉ vào mũi mình, Quản Dịch cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng thả lỏng được một chút. Vì ai cũng cho rằng Lưu Lăng Thiên sẽ kêu Quản Dịch lại, làm Quản Dịch lo lắng không biết mình ở thì có cái gì để nói? An ủi hắn? Hay tiếp tục từ chối?
Đợi cho mọi người đi ra ngoài, Lưu Lăng Thiên mời Trần Húc ngồi, sau đó nói:
-Tôi vừa lấy tủy, hiện giờ không ngồi được đành phải nằm trên giường nói chuyện với cậu. Thành thật xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua .
Trần Húc vội vàng khoát tay nói:
-Không có gì đâu.
Lưu Lăng Thiên cũng rất bình tĩnh nói:
-Chuyện hôm qua thật quá đáng, tôi nhất định phải xin lỗi cậu. Nếu hôm qua tôi làm cậu bị thương thì không những cha tôi sẽ đánh tôi chết tươi, mà tôi cũng không muốn sống nữa!
Trần Húc ngồi xuống, cười nói:
-Đừng nói thế, bạn học có mâu thuẫn một chút cũng là bình thường mà. Anh nghỉ ngơi chút đi, đừng nghĩ lung tung, chờ anh xuất viện chúng ta sẽ nhậu một chầu nhé.
Lưu Lăng Thiên cười thảm nói:
-Chỉ sợ tôi không có cơ hội này rồi. Tôi biết rất rõ bệnh dại khi bộc phát sẽ có tỷ lệ tử vong 100%. Nhưng cũng lạ thật, đêm qua nghe cái tin này tôi rất sợ chết nhưng hôm nay, sau khi lấy tủy tôi ngược lại không còn sợ nữa. Hiện giờ tôi có 2 chuyện chưa buông xuống được, thứ nhất là chuyện hôm qua, xin lỗi cậu lần nữa nhé, nếu lúc đó tôi làm cậu bị thương thì có chết tôi cũng không nhắm mắt.
-Đừng có nói gỡ như vậy, cái gì mà chết hay không chứ?!
Lưu Lăng Thiên phất tay, ngắt lời Trần Húc rồi nói:
-Chuyện còn lại là chuyện cha mẹ tôi.
Trần Húc vốn nghĩ hắn sẽ nói tới Quản Dịch, nhưng nghe lời này liền tự mắng mình sao có thể nghĩ xấu người khác như thế?
Lưu Lăng Thiên nói:
-Vừa rồi cậu cũng thấy đó, cậu nói thử xem năm nay cha tôi bao nhiêu tuổi?
Không đợi Trần Húc trả lời, Lưu Lăng Thiên liền nói tiếp:
-Cha tôi năm nay mới 59 tuổi nhưng thoạt nhìn thì thấy ông rất già rồi. Bởi cha tôi vốn là nông dân, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cực nhọc cả đời rồi. Mãi đến hơn 40 tuổi mới sinh ra tôi. Sau đó ông mở nhà máy dược, kiếm được cũng không ít tiền, nhưng cha tôi rất nghiêm khắc với tôi từ khi tôi nhỏ, ông không hề cho tôi cái thứ gọi là "tiền tiêu vặt", cũng không biết cách dạy dỗ nên tôi mới ham chơi như thế, ông thấy tôi ham chơi thì không nói nhiều, chỉ lấy dây nịt [thắt lưng] đánh tôi. Lúc đó tôi cảm thấy ông không hề quan tâm, yêu thương gì tôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy ông đau khổ thế này tôi mới biết mình đã sai rồi. Giờ tôi mới nhận ra, trên đời này, chỉ có cha mẹ là người quan tâm tới mình nhất.
Nghe xong lời này Trần Húc gật gật đầu, nhưng không nói gì, bởi vì hắn biết hiện giờ Lưu Lăng Thiên đang muốn nói cái gì, tốt nhất là mình nên ngồi im lặng mà nghe.
Lưu Lăng Thiên tiếp tục nói rất nhiều, có chuyện về cha hắn, có chuyện về bản thân hắn, Trần Húc chỉ yên lặng nghe, hắn biết hiện giờ Lưu Lăng Thiên cần có ai đó để nghe hắn tâm sự vì hắn có cảm giác mình sắp hết thời gian rồi nên muốn nói cho thật thống khoái. Nhưng Trần Húc không hiểu tại sao mình lại "được chọn"?
Theo lời Lưu Lăng Thiên, Trần Húc biết cha hắn là con nhà dược nông [nghề nông nhưng trồng dược liệu chứ không trồng lúa], từ nhỏ đã sống kham khổ, mãi đến khi cải cách ông mới phát hiện lợi nhuận từ thuốc nên chuyển từ dược nông sang dược thương [buôn bán thuốc], dần dần tích lũy vốn, cuối cùng mở nhà máy sản xuất thuốc, làm nền kinh tế khu vực đó phát triển.
Bác Lưu là một nhà nông chất phác, sau khi phất lên vẫn sống rất đơn giản, ông có thể xuất rất nhiều tiền để giúp đỡ những gia đình dược nông khác để cùng làm giàu nhưng đối với con mình thì ông rất nghiêm khắc. Hơn nữa ông cũng không được giáo dục gì nhiều, ông tin rằng dưới đòn roi thì con mình sẽ ngoan ngoãn cho nên Lưu Lăng Thiên cảm thấy cha mình không quan tâm nhưng hiện giờ thấy cha già rơi lệ, Lưu Lăng Thiên cảm thấy rất hối hận.
Nghe xong những lời này, trong lòng Trần Húc cũng ê ẩm. Bác Lưu đã lớn tuổi rồi, nhưng giờ sắp gặp cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Hắn muốn an ủi Lưu Lăng Thiên một câu: "Bệnh này có thời kỳ ủ bệnh khá dài, 10 năm, 20 năm cũng không chừng, kết quả chưa chắc xấu như anh nghĩ đâu". Lời ra tới miệng nhưng không thốt ra được.
Rời phòng bệnh, thấy cha mẹ Lưu Lăng Thiên đang bi thương, Trần Húc cảm thấy nếu mình có thể làm 2 vị này vui vẻ thì có kêu mình làm cái gì cũng được! Nên hắn vọt vào WC, gần như là hét lên:
-Tiểu Mẫn, ngươi có tìm thấy cái gì không?
Tiểu Mẫn trả lời:
-Đang tìm, có trên 3.000.000 tài liệu có liên quan tới từ khóa "bệnh chó dại". 73% trong số đó là những bài báo đưa tin, không có nói tới cách điều trị cụ thể.
-"Chưa tìm được sao?" Trần Húc vò đầu nhưng kịp có phản ứng: "Ngươi mới nói gì? Cách điều trị cụ thể? Ý ngươi là có thể điều trị?"
-"Đúng vậy," Tiểu Mẫn trả lời: "Dựa vào thời gian và các tin tức có thể biết xác định: ngày 12 tháng 3 năm 2045, lần đầu tiên xuất hiện tin tức về một loại thuốc Đông y có thể điều trị bệnh dại có tên là 'Khắc tinh của bệnh dại'. Các tin tức sau này cũng nhắc tới loại thuốc đó. Hiện giờ tôi đang tìm kiếm phương thuốc và cách điều trị cụ thể.
Hai mắt Trần Húc sáng ngời:
-Có thể tìm được phương thuốc?
Tiểu Mẫn trả lời:
-Nếu phần ổ cứng đang lưu nó không bị hư hao thì có thể tìm được, vì trong danh sách chỉ mục [mục lục, index] của tôi có ghi lại phương thuốc này, bây giờ tôi phải tìm xem nó có bị hỏng hay không.
-"Nhất định là còn!" Trần Húc đứng lên, gần như là rống lên: "Tiểu Mẫn, mặc kệ ngươi dùng cách gì cũng phải lấy lại cho được phương thuốc cho ta!"
Trần Húc đưa quản dịch trở về rồi về phòng mình, mới vừa vào cửa, đám Ngô Nguyên đã xông tới hỏi:
-Lão Tam, ở cùng với mỹ nữ cảm giác ra sao?
-Tụi mày đang hẹn hò hả?
-Chậc chậc, Lão Tam, làm tốt lắm! Cố gắng lên, hãy dìm em nó bằng nước miếng của mày nhá!
Nếu bình thường, nhất định Trần Húc sẽ tham gia vài câu, nhưng hiện giờ hắn không có tâm tình này, thở dài nói:
-Tao mới vừa từ bệnh viện về. Lưu Lăng Thiên, hắn... Đúng là mắc bệnh dại!
Cả 3 thằng kia đều giật mình đứng dậy, Tần Tiểu Ngạn nói:
-Có tiêm vac-xin không? Tiêm vào là hết lo rồi.
Ài,... lại là 1 con gà! Thấy cả Đổng Thanh Khiết đang đứng bên cạnh cũng gật đầu cho là như thế, Trần Húc thở dài, xem ra có rất nhiều người không hiểu sự đáng sợ của bệnh dại, đều nghĩ là chỉ cần 1 mũi vac-xin là xong.
Mà Ngô Nguyên thì sắc mặt đại biến, hỏi:
-Lão Tam, hắn thật sự dính virus sao? Có bị lan tới màng não hoặc tủy sống chưa?
Trần Húc lắc đầu nói:
-Hiện giờ chưa biết, ngày mai Bác sĩ mới lấy tủy để kiểm tra, có điều, kết quả kiểm tra nước bọt không thể lạc quan được!
Tần Tiểu Ngạn và Đổng Thanh Khiết nghe không hiểu ra sao, Ngô Nguyên phải giải thích, một lúc sau 2 thằng này sắc mặt mới đại biến, đều hỏi: "Làm sao bây giờ?!"
Trần Húc vò đầu, nói:
-Tao cũng không biết, phải chờ kết quả thôi.
Đám Ngô Nguyên nhìn nhau trầm mặc. Tuy đều khó chịu Lưu Lăng Thiên nhưng cái cảm giác này còn trong giới hạn, không thể vì như thế mà nguyền rủa cho người ta chết được. Đám Ngô Nguyên cho rằng Trần Húc đang "chờ kết quả" của việc kiểm tra tủy sống, mà không hề biết Trần Húc đang "chờ kết quả" của Tiểu Mẫn!
Trên đường về hắn đã hỏi Tiểu Mẫn, nhưng trong phần mềm "Kiểm tra sức khỏe" không hề có cách chữa trị khi bệnh dại phát tác, trong đó chỉ hướng dẫn thế này:
-Khi bị chó hoặc các động vật khác cắn thì phải nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương, sau đó đi bệnh viện tiêm ngừa dại...
Cho nên Trần Húc chỉ có thể ôm thử hy vọng, kêu Tiểu Mẫn tìm trong kho dữ liệu khổng lồ của nàng những thứ có liên quan đến 3 từ "bệnh chó dại", để xem có tìm được cách nào hay không?
Cái chuyện này rất mất thời gian vì kho dữ liệu của Tiểu Mẫn quá khổng lồ, tuy đã mất một phần dữ liệu nhưng phần còn lại cũng không hề ít!
Dù cho Tiểu Mẫn là siêu máy tính nhưng cũng không thể tìm thấy ngay được nên hiện giờ Trần Húc chỉ có thể chờ kết quả tìm kiếm của Tiểu Mẫn mà thôi.
Mặt khác, chỉ có thể hy vọng Lưu Lăng Thiên có mạng lớn một chút, đừng có bị lan tới tủy sống.
Sáng hôm sau, Trần Húc rủ Quản Dịch tới bệnh viện, vừa vào phòng bệnh của Lưu Lăng Thiên đã thấy một phụ giữ trung niên đang cầm tay Lưu Lăng Thiên khóc lóc và một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi ôm mặt, còn Vương Đống thì đang an ủi 2 vị này.
Thấy Trần Húc và Quản Dịch tới, Vương Đống lập tức chào đón, nói:
-Bác Lưu, chú em này là Trần Húc, còn cô bé này là Quản Dịch. Hôm qua chính Trần Húc phát hiện bệnh tình của Lăng Thiên và kêu chúng cháu đưa hắn vào bệnh viện kiểm tra, nếu không thì bây giờ mọi người còn chưa hay biết gì đâu.
Cha Lưu Lăng Thiên ngẩng đầu lên, mái tóc ông ấy đã bạc gần hết, trên trán đầy nếp nhăn, làn da đen đúa, khuôn mặt bi thương, vừa nhìn đã biết ông trải qua nhiều phong sương trong đời. Ông nắm tay Trần Húc nửa ngày nhưng không nói được tiếng nào. Trần Húc cảm thấy bàn tay ông có rất nhiều vết chai và thô ráp, hắn thở dài trong lòng, "Vị này đã lớn tuổi rồi, hình như là nông dân, không ngờ lại gặp chuyện thế này"
Trần Húc nháy mắt với Vương Đống, nhép nhép miệng hỏi kết quả thế nào? Vương Đống không trả lời mà chỉ nặng nề gật đầu.
Tuy đã đoán trước cơ hội không bị lan vào tủy rất ít nhưng dù sao cũng có chút hy vọng. Khi Vương Đống xác nhận mấy người khác đều run lên, bệnh dại khi phát tác có tỷ lệ tử vong là 100%!
Quản Dịch trao đổi ánh mắt với Trần Húc rồi nàng đến bên cạnh an ủi mẹ Lưu Lăng Thiên, Trần Húc thì đang bị cha Lưu Lăng Thiên nắm chặt tay và cảm ơn. Điều này làm Trần Húc cảm thấy áy náy vô cùng. Mình có làm được gì đâu mà bác ấy cảm tạ?
Thấy 2 mắt Vương Đống đầy tơ máu, Trần Húc nói:
-Lão Đại, anh về ngủ chút đi, chuyện ở đây giao cho em đi.
Lúc này Lưu Lăng Thiên đang nằm trên giường cũng nói:
-Đúng đó, Vương Lão Đại về nghỉ đi, thật xin lỗi về chuyện hôm qua. À, ba mẹ ra ngoài một chút nha, con muốn ở một mình suy nghĩ vài chuyện.
Nghe xong Trần Húc rất tự giác đứng lên định đi ra nhưng Lưu Lăng Thiên đã gọi lại:
-Trần Húc, cậu ở lại một chút được không?
-"Tôi?" Trần Húc kinh ngạc chỉ vào mũi mình, Quản Dịch cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng thả lỏng được một chút. Vì ai cũng cho rằng Lưu Lăng Thiên sẽ kêu Quản Dịch lại, làm Quản Dịch lo lắng không biết mình ở thì có cái gì để nói? An ủi hắn? Hay tiếp tục từ chối?
Đợi cho mọi người đi ra ngoài, Lưu Lăng Thiên mời Trần Húc ngồi, sau đó nói:
-Tôi vừa lấy tủy, hiện giờ không ngồi được đành phải nằm trên giường nói chuyện với cậu. Thành thật xin lỗi cậu vì chuyện hôm qua .
Trần Húc vội vàng khoát tay nói:
-Không có gì đâu.
Lưu Lăng Thiên cũng rất bình tĩnh nói:
-Chuyện hôm qua thật quá đáng, tôi nhất định phải xin lỗi cậu. Nếu hôm qua tôi làm cậu bị thương thì không những cha tôi sẽ đánh tôi chết tươi, mà tôi cũng không muốn sống nữa!
Trần Húc ngồi xuống, cười nói:
-Đừng nói thế, bạn học có mâu thuẫn một chút cũng là bình thường mà. Anh nghỉ ngơi chút đi, đừng nghĩ lung tung, chờ anh xuất viện chúng ta sẽ nhậu một chầu nhé.
Lưu Lăng Thiên cười thảm nói:
-Chỉ sợ tôi không có cơ hội này rồi. Tôi biết rất rõ bệnh dại khi bộc phát sẽ có tỷ lệ tử vong 100%. Nhưng cũng lạ thật, đêm qua nghe cái tin này tôi rất sợ chết nhưng hôm nay, sau khi lấy tủy tôi ngược lại không còn sợ nữa. Hiện giờ tôi có 2 chuyện chưa buông xuống được, thứ nhất là chuyện hôm qua, xin lỗi cậu lần nữa nhé, nếu lúc đó tôi làm cậu bị thương thì có chết tôi cũng không nhắm mắt.
-Đừng có nói gỡ như vậy, cái gì mà chết hay không chứ?!
Lưu Lăng Thiên phất tay, ngắt lời Trần Húc rồi nói:
-Chuyện còn lại là chuyện cha mẹ tôi.
Trần Húc vốn nghĩ hắn sẽ nói tới Quản Dịch, nhưng nghe lời này liền tự mắng mình sao có thể nghĩ xấu người khác như thế?
Lưu Lăng Thiên nói:
-Vừa rồi cậu cũng thấy đó, cậu nói thử xem năm nay cha tôi bao nhiêu tuổi?
Không đợi Trần Húc trả lời, Lưu Lăng Thiên liền nói tiếp:
-Cha tôi năm nay mới 59 tuổi nhưng thoạt nhìn thì thấy ông rất già rồi. Bởi cha tôi vốn là nông dân, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cực nhọc cả đời rồi. Mãi đến hơn 40 tuổi mới sinh ra tôi. Sau đó ông mở nhà máy dược, kiếm được cũng không ít tiền, nhưng cha tôi rất nghiêm khắc với tôi từ khi tôi nhỏ, ông không hề cho tôi cái thứ gọi là "tiền tiêu vặt", cũng không biết cách dạy dỗ nên tôi mới ham chơi như thế, ông thấy tôi ham chơi thì không nói nhiều, chỉ lấy dây nịt [thắt lưng] đánh tôi. Lúc đó tôi cảm thấy ông không hề quan tâm, yêu thương gì tôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy ông đau khổ thế này tôi mới biết mình đã sai rồi. Giờ tôi mới nhận ra, trên đời này, chỉ có cha mẹ là người quan tâm tới mình nhất.
Nghe xong lời này Trần Húc gật gật đầu, nhưng không nói gì, bởi vì hắn biết hiện giờ Lưu Lăng Thiên đang muốn nói cái gì, tốt nhất là mình nên ngồi im lặng mà nghe.
Lưu Lăng Thiên tiếp tục nói rất nhiều, có chuyện về cha hắn, có chuyện về bản thân hắn, Trần Húc chỉ yên lặng nghe, hắn biết hiện giờ Lưu Lăng Thiên cần có ai đó để nghe hắn tâm sự vì hắn có cảm giác mình sắp hết thời gian rồi nên muốn nói cho thật thống khoái. Nhưng Trần Húc không hiểu tại sao mình lại "được chọn"?
Theo lời Lưu Lăng Thiên, Trần Húc biết cha hắn là con nhà dược nông [nghề nông nhưng trồng dược liệu chứ không trồng lúa], từ nhỏ đã sống kham khổ, mãi đến khi cải cách ông mới phát hiện lợi nhuận từ thuốc nên chuyển từ dược nông sang dược thương [buôn bán thuốc], dần dần tích lũy vốn, cuối cùng mở nhà máy sản xuất thuốc, làm nền kinh tế khu vực đó phát triển.
Bác Lưu là một nhà nông chất phác, sau khi phất lên vẫn sống rất đơn giản, ông có thể xuất rất nhiều tiền để giúp đỡ những gia đình dược nông khác để cùng làm giàu nhưng đối với con mình thì ông rất nghiêm khắc. Hơn nữa ông cũng không được giáo dục gì nhiều, ông tin rằng dưới đòn roi thì con mình sẽ ngoan ngoãn cho nên Lưu Lăng Thiên cảm thấy cha mình không quan tâm nhưng hiện giờ thấy cha già rơi lệ, Lưu Lăng Thiên cảm thấy rất hối hận.
Nghe xong những lời này, trong lòng Trần Húc cũng ê ẩm. Bác Lưu đã lớn tuổi rồi, nhưng giờ sắp gặp cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Hắn muốn an ủi Lưu Lăng Thiên một câu: "Bệnh này có thời kỳ ủ bệnh khá dài, 10 năm, 20 năm cũng không chừng, kết quả chưa chắc xấu như anh nghĩ đâu". Lời ra tới miệng nhưng không thốt ra được.
Rời phòng bệnh, thấy cha mẹ Lưu Lăng Thiên đang bi thương, Trần Húc cảm thấy nếu mình có thể làm 2 vị này vui vẻ thì có kêu mình làm cái gì cũng được! Nên hắn vọt vào WC, gần như là hét lên:
-Tiểu Mẫn, ngươi có tìm thấy cái gì không?
Tiểu Mẫn trả lời:
-Đang tìm, có trên 3.000.000 tài liệu có liên quan tới từ khóa "bệnh chó dại". 73% trong số đó là những bài báo đưa tin, không có nói tới cách điều trị cụ thể.
-"Chưa tìm được sao?" Trần Húc vò đầu nhưng kịp có phản ứng: "Ngươi mới nói gì? Cách điều trị cụ thể? Ý ngươi là có thể điều trị?"
-"Đúng vậy," Tiểu Mẫn trả lời: "Dựa vào thời gian và các tin tức có thể biết xác định: ngày 12 tháng 3 năm 2045, lần đầu tiên xuất hiện tin tức về một loại thuốc Đông y có thể điều trị bệnh dại có tên là 'Khắc tinh của bệnh dại'. Các tin tức sau này cũng nhắc tới loại thuốc đó. Hiện giờ tôi đang tìm kiếm phương thuốc và cách điều trị cụ thể.
Hai mắt Trần Húc sáng ngời:
-Có thể tìm được phương thuốc?
Tiểu Mẫn trả lời:
-Nếu phần ổ cứng đang lưu nó không bị hư hao thì có thể tìm được, vì trong danh sách chỉ mục [mục lục, index] của tôi có ghi lại phương thuốc này, bây giờ tôi phải tìm xem nó có bị hỏng hay không.
-"Nhất định là còn!" Trần Húc đứng lên, gần như là rống lên: "Tiểu Mẫn, mặc kệ ngươi dùng cách gì cũng phải lấy lại cho được phương thuốc cho ta!"
/132
|