Đường phèn, táo đỏ và chè nấm tuyết có tác dụng tư âm nhuận táo, thích hợp nhất là uống khi chuyển mùa sang thu. Ôn Như Quy uống chè nấm tuyết ngọt lịm, cảm giác vị ngọt lan từ miệng đến tận tim. Anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đem món này về cho ông cụ.
Sau khi cả hai uống nước đường xong, họ đẩy xe đạp ra ngoài.
Cửa gỗ vừa đóng lại, Đồng Gia Tín lập tức chạy ra khỏi phòng sách rồi nhìn về phía cửa, cậu ta nhanh chóng chạy về: "Anh hai, anh nói xem, có phải chị và anh Như Quy đang hẹn hò không vậy?"
Đồng Gia Minh nhìn chăm chú vào cuốn sách mà không nói lời nào.
Đồng Gia Tín thấy cậu không lên tiếng, cậu ta gãi đầu: "Em nghĩ gần như là vậy, thầy giáo ở trường nói đối tượng hẹn hò thường muốn đi chung với nhau."
Lúc này Đồng Gia Minh lên tiếng: "Em mau qua đây làm bài đi. Còn nữa, ra ngoài thì đừng có nói năng linh tinh."
Tuy Đồng Gia Minh chỉ lớn hơn Đồng Gia Tín 2 tuổi, nhưng cậu giống như người lớn vậy. Còn Đồng Gia Tín đúng là một đứa trẻ, còn là một đứa ranh con, ngay cả Đồng Miên Miên còn hiểu chuyện hơn cậu ta.
Đồng Gia Tín vừa nghe là còn phải tiếp tục làm bài thì đột nhiên tỏ ra ủ rũ.
===
Đồng Tuyết Lục đóng cửa gỗ lại, quay đầu hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Ôn Như Quy nhanh chóng lấy một xấp vé và 2 vé xem phim từ trong túi ra: "Đây là vé xem phim. Nếu em muốn xem phim, chúng ta đi xem phim. Nếu em muốn đi cửa hàng bách hóa, anh cũng đã chuẩn bị vé, em có thể mua bất cứ thứ gì."
- -- Tiền và vé đều tính cho anh.
Ôi trời. Đã chuẩn bị đầy đủ như vậy à, cô thật sự đã đánh giá thấp anh rồi.
Cô còn nghĩ anh sẽ trả lời kiểu như "Anh cũng không biết, em làm chủ đi". Rõ ràng là anh đã làm bài tập trước khi đến.
Đồng Tuyết Lục nhếch môi cười nói: "Vậy chúng ta đi xem phim đi."
Sau khi đến thời đại này, cô còn chưa đến rạp chiếu phim. Cô không đi cửa hàng bách hóa, anh đã mua rất nhiều thứ cho mình, nên dĩ nhiên là cô cảm thấy ngại khi để anh cứ mua cho mình hoài như thế.
Ôn Như Quy liếc qua nốt ruồi đỏ xinh đẹp nơi khóe mắt cô, trái tim anh lệch một nhịp: "Được."
Ôn Như Quy đạp xe đạp tới rạp chiếu phim. Đồng Tuyết Lục ngồi phía sau, trong lòng cảm thấy là lạ. Lúc trước ngồi xe thể thao cũng không có cảm giác gì, bây giờ ngồi sau xe đạp, cô thật sự cảm thấy có chút ngọt ngào.
Đó là tâm lý thay đổi hay do con người? Chắc là vế sau.
Ở thời hiện đại, nếu có người đẹp trai giống Ôn Như Quy, dùng xe đạp điện chở mình, cô cũng cảm thấy vui.
Nhưng ở thời này, có xe đạp chứng tỏ là người có tiền.
===
Đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim hiện tại không thể so sánh với thế hệ tương lai, đây là một tòa nhà nhỏ 2 tầng xám xịt, rất xoàng xĩnh.
Trên rạp chiếu phim có một dòng chữ viết là "Đoàn kết để giành thắng lợi lớn hơn", phía trên có treo một biểu ngữ ghi "phim hiện đại cách mạng – Ngôi sao đỏ lấp lánh được công chiếu ở Bắc Kinh".
Hôm nay họ sẽ xem phim "Ngôi sao đỏ lấp lánh".
(*) Ngôi sao đỏ lấp lánh (閃閃的紅星 – Thiểm thiểm đích hồng tinh): một trong những bộ phim Trung Quốc hiếm hoi được thực hiện trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, ra mắt lần đầu năm 1974.
Bây giờ các nền văn hóa khác nhau vẫn bị kìm hãm, phải tới năm sau mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ về khía cạnh kinh tế và văn hoá. Do đó, các phim hiện tại đều là phim chiến tranh, chẳng hạn như "Địa đạo chiến", "Địa lôi chiến", "Tấn công kẻ xâm lược", v.v...
Có một cửa hàng nhỏ bán đồ bên ngoài rạp chiếu phim.
Ôn Như Quy chu đáo đi mua một túi đậu phộng luộc và một đống đồ ăn vặt, có mứt vỏ hồng, bột ô mai và táo gai, tất cả đều là những món ăn vặt nổi tiếng của thời đại này.
Anh nói xong, lấy một bình nước quân dụng trong túi ra và nói: "Anh có mang theo nước, em không cần lo bị khát."
Giờ phút này, Đồng Tuyết Lục mới thật sự cảm nhận được tâm ý của anh. Đó là một người đàn ông có thể đơn giản như tờ giấy trắng, có thể không hiểu chuyện gì cả, nhưng không hề có liên quan gì giữa có để tâm hay không hoặc là có đơn giản hay không.
Nếu một người đàn ông quan tâm đến bạn, dù có đơn giản đến đâu thì anh ta cũng sẽ đế tâm mà đối đãi với tất cả những chuyện liên quan tới bạn.
Gì mà "anh bận quá, anh có trí nhớ không tốt, anh nghĩ em không cần đâu", tất cả chỉ là lời dối trá. Suy cho cùng, anh ta cũng không quan tâm đến bạn nhiều như vậy.
Ánh mặt trời mùa thu chiếu vào người anh, nhuộm vàng tóc và hàng mi của anh, cả người như chìm trong nắng, có cảm giác khiến tim người khác đập thình thịch.
Ôn Như Quy bị cô nhìn chằm chằm, nghĩ là cô sẽ ngại dùng bình nước quân dụng, vội vàng giải thích: "Anh đã rửa sạch bình nước rồi, em đừng lo lắng."
- -- Thật ngốc. Anh lại nghĩ cô bận tâm điều này.
Đồng Tuyết Lục nhếch đôi môi đỏ mọng lên, chớp mắt nhìn anh: "Em biết, nhưng cho dù anh không rửa cũng không sao, chỉ cần của anh dùng là được."
"Ầm!" một tiếng!
Ôn Như Quy đỏ mặt, tim không kiểm soát được đập loạn xạ. Cô không ngại dùng chung bình nước với anh. Dùng chung bình nước là hành vi mà chỉ những người rất thân thiết mới có thể thực hiện được.
Đồng Tuyết Lục chợt thấy tại anh lại đỏ lên, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Nhân viên soát vé nhìn họ và sốt ruột nói: "Hai người có muốn vào không? Không vào thì đừng cản đường."
Cũng giống nhân viên phục vụ trong tiệm ăn nhà nước và nhân viên bán vé xe, chỉ cần làm việc trong cửa hàng nhà nước thì đều rất tài giỏi, Đồng Tuyết Lục không quan tâm, cô và Ôn Như Quy đưa vé cho nhân viên soát vé rồi đi vào rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim không lớn, ghế đều làm bằng gỗ, vừa hẹp vừa cứng, ngồi vào rất khó chịu. Nhưng ở thời đại này, xem phim vốn đã là một chuyện quá cao cấp và xa
Dù gì 1 vé xem phim có giá 2 hào, nhiều người không nỡ chi.
Bộ phim chẳng mấy chốc đã bắt đầu chiếu. Phim vừa chiếu, Đồng Tuyết Lục nhớ tới trong phim có một nhân vật rất nổi tiếng - Hồ Hán Tam.
Cô không thể giải thích được câu nói trên mạng sau này "Hồ Hán Tam tôi đã trở lại", cô không nhịn được mà cong môi lên.
(*) Hồ Hán Tam: một nhân vật phản diện trong bộ phim "Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh". Trong phim, hắn là một địa chủ ác bá cường hào bị nông dân trong làng đuổi đi. Khi trở về trả thù, hắn có một câu nói kinh điển: "Hồ Hán Tam ta đã trở lại..."
Ôn Như Quy ngồi nghiêm chỉnh nhìn màn hình, vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng. Đồng Tuyết Lục xem phim một lúc rồi lại quay đầu nhìn Ôn Như Quy. Sống mũi của anh cao thẳng tắp, mặt nghiêng hoàn hảo không chê vào đâu được, đẹp hơn cả trong phim.
Mặc dù Ôn Như Quy chăm chú xem phim, nhưng thật ra anh không nhìn thấy gì trong đó, tim đập như sấm rền.
Thình thịch, thình thịch!
Anh nghĩ khi họ ngồi gần nhau thế này, cô có thể nghe ra tiếng nhịp tim của mình. Cô cứ nhìn mình thế này, anh có nên làm chút gì đó không?
Lúc trước anh có nghe Chu Diễm và Hoàng Khải Dân nói là đi xem phim thì muốn đồ ăn theo, nhưng trong rạp chiếu phim, lẽ nào không phải nên nghiêm túc xem phim sao?
Đồng Tuyết Lục thấy anh ta nghiêm túc như vậy, cô nghĩ thầm, quả nhiên người của thời đại này rất đơn giản. Nếu ở kiếp sau, 2 người vừa mới yêu cùng nhau đi xem phim, người đàn ông nhất định sẽ làm mọi cách để nắm lấy tay cô gái.
Đồng Tuyết Lục đảo mắt một vòng, đưa tay hướng về phía túi. Khi cầm viên kẹo, ngón tay cô lướt nhẹ và nhanh qua lòng bàn tay anh. Cả người của Ôn Như Quy bỗng chốc cứng đờ, "Đồng chí Đồng vô tình hay là giở trò lưu manh đấy?"
Nếu là giở trò lưu manh thì anh thật sự không ngại chút nào, còn thầm mong đợi đế bị như thế.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình, Ôn Như Quy thầm mắng bản thân lưu manh.
Đồng Tuyết Lục không biết mình đã được đánh đồng với nữ lưu manh, cô lấy được kẹo xong thì cũng không làm động tác gì tiếp theo. Dù gì người hiện tại vẫn rất đơn giản, nếu bị người khác nhìn thấy thì cũng không tốt cho họ.
Ôn Như Quy thấy cô vẫn chưa thực hiện bước tiếp theo, trong lòng anh cũng không biết mình cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa. Anh cũng không muốn xem diễn biến tiếp theo của bộ phim nữa.
===
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã là buổi trưa, 2 người đến tiệm ăn nhà nước để ăn, trưa. Đương nhiên, tiệm ăn này không phải là nơi cô làm việc, tiệm ăn nhà nước thời này cơ bản đều có cái tên này.
Sau khi ăn xong, Ôn Như Quy chở cô đến một công viên gần đó. 2 người, trai xinh gái đẹp đạp chiếc đạp xe trên đường, cũng không biết khiến bao người ngưỡng mộ ghen tị.
Khi đến công viên, 2 người ngồi xuống một băng ghế dài. Trước khi ngồi, Ông Như Quy còn lấy một chiếc khăn mặt đặt trên băng ghế, rất tỉ mỉ và chu đáo.
Thành phố Bắc Kinh vào thu thật sự rất đẹp. Bầu trời trong xanh như được gột rửa, cây bạch quả, lá phong vàng rực đỏ, nắng ấm chiếu lên người khiến người ta chỉ muốn chợp mắt một chút hoặc thả lỏng chính mình.
Đột nhiên Đồng Tuyết Lục nhớ tới câu mà cô muốn hỏi từ lâu: "Đúng rồi, tại sao con gà mà anh tặng cho nhà em lại gọi là Tiểu Lục?"
Trong đầu của Ôn Như Quy còn văng vẳng tiếng chửi dày vò tâm can của ông cụ: "Đó là con gà thứ sáu trong nhà."
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Lần trước không phải anh nói là mua gà từ bạn bè sao?"
Ôn Như Quy: "..."
- -- Thôi chết! Lộ tẩy rồi!
- -- Liệu cô có nghĩ mình đang nói dối không?
Vẻ mặt của Ôn Như Quy bỗng dưng thay đối, sau đó anh thành thật kế cho cô nghe vụ việc.
Đồng Tuyết Lục nghe xong, cười đến nỗi ê cả hàm: "Vậy là anh trộm gà của ông nội tặng em hả?"
Ôn Như Quy cứng ngắc gật đầu.
Đồng Tuyết Lục lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Ông nội anh không đánh chết anh hả?"
Ôn Như Quy lại lắc đầu: "Ông nội thích món ăn em nấu. Ông nói ăn rất ngon. Bây giờ ông đã nuôi Tiểu Thất và Tiểu Bát, chuẩn bị nuôi lớn để em hầm chúng."
Đồng Tuyết Lục: "Ha ha ha ha... Ông của anh đáng yêu quá đi!"
Làn gió nhẹ thổi qua, anh có thể ngửi thấy mùi thơm từ cô. Nó giống như cây cỏ, cũng có vẻ như một hương hoa nào đó. Như có như không, mỗi lần ngửi thấy đều khiến trái tim anh đập thình thịch.
Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lồng ngực như được lấp đầy thứ gì đó. Đồng Tuyết Lục không dễ gì mới ngừng cười, đột nhiên nhớ tới hộp rau hẹ lúc trước cô làm cho anh.
"Đúng rồi, anh có thích hộp rau hẹ lần trước em làm cho anh không?"
Ôn Như Quy gật đầu: "Ừm, rất ngon."
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại nhìn anh: "Trên tàu mà ăn món này, anh không lo ăn, xong thì miệng sẽ có mùi nồng nặc sao?"
Ôn Như Quy ngẩn người một lúc: "Không sao, chỉ cần súc miệng thêm là được."
Đồng Tuyết Lục lại cười. Thật ra lần trước cô không phải cố ý làm hộp rau hẹ, mà nguyên liệu thật sự có hạn. Sau khi anh đi rồi, cô mới nhớ tới chuyện này. Giờ nghĩ lại, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Ăn xong mới có sức, chắc có thể ngăn chặn đám ong bướm vây quanh kia phải không?
Đồng Tuyết Lục nghiêng mặt: "Đồng chí Ôn, giờ chúng ta là đối tượng hẹn hò, không phải anh nên nói cho em biết người trong nhà anh có những ai sao?"
Ôn Như Quy mím môi, nói: "Nhà anh chỉ có ông nội và anh, còn có lính cần vụ là chú Tông."
Đồng Tuyết Lục đơ ra.
- -- Chuyện này là sao? Cô không có cha mẹ, chẳng lẽ anh cũng vậy?
Ôn Như Quy dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Cha anh qua đời khi anh mới 5 tuổi. Anh... mẹ anh đã ly hôn với cha trước đó, bà đã tái hôn."
Không khí im lặng trong vài giây.
Đồng Tuyết Lục: "Xin lỗi, em không biết nhà anh lại như thế này..."
Cô thật sự không biết tình hình trong nhà anh lại nặng nề như vậy. Nếu biết thì cô sẽ không tùy tiện đề cập đến chuyện này. Cho dù muốn hỏi, ít nhất cũng sẽ đợi 2 người trở nên thân thiết hơn một chút.
Ôn Như Quy khẽ nhếch môi: "Em không phải xin lỗi, đây đều là sự thật."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề. Để làm dịu bầu không khí, Đồng Tuyết Lục đề nghị 2 người cùng nhau đi dạo quanh công viên bằng xe đạp.
Dĩ nhiên Ôn Như Quy đồng ý.
Họ đi dạo trong công viên gần hai giờ thì mới quay về.
Buổi chiều, Ôn Như Quy phải đi xe trở về căn cứ, không thể ở khu vực nội thành quá lâu. Khi Ôn Như Quy đi qua một con hẻm với Đồng Tuyết Lục, Chu Diễm ra khỏi nhà của đối tượng, đúng lúc nhìn lên thì thấy họ. Anh ta hơi ngẩn người.
Có phải anh ta hoa mắt không? Hình như anh ta đã nhìn thấy Ôn Như Quy? Chắc là hoa mắt rồi, anh lấy đâu ra đối tượng chứ!
Vù vù vù, anh ta cũng không giống Ôn Như Quy, không có đối tượng?
Sau khi anh ta nói đối tượng có mặt to như cái thau, đối tượng của anh ta cũng không thèm nhìn anh ta nữa. Anh ta phải quay về sẽ tìm tên khốn Hoàng Khải Dân kia để tính sổ.
===
Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục đến trước cửa nhà.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh với đôi mắt hạnh đào: "Đồng chí Ôn về đi, em nhìn anh đi."
Lần này Ôn Như Quy rất cố chấp: "Em vào trước đi."
Đồng Tuyết Lục đảo mắt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: "Đồng chí Ôn, hôm nay em, phát hiện anh nhìn trộm em cả ngày!"
"Thịch" một tiếng, Ôn Như Quy suýt nữa tắt thở.
Mặt và tại anh đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "Anh xin lỗi đồng chí Đồng, anh không phải cố ý giở trò lưu manh."
Anh thật sự không thể kiểm soát được bản thân, đôi mắt anh không nhịn được mà lướt qua cô.
Đồng Tuyết Lục thấy tại anh đã ửng hồng, đột nhiên cảm thấy mình càng giống tên lưu manh đó. Hơn nữa, cô vẫn muốn tiếp tục muốn giở trò lưu manh.
Đồng Tuyết Lục chớp mắt và cười nói: "Đồng chí Ôn, lần sau muốn nhìn, hãy nhớ công khai mà nhìn."
Ôn Như Quy tỏ vẻ không dám tin và nhìn cô, yết hầu di chuyển: "Như vậy được sao?"
- -- Ôi, đây là đơn thuần đến mức đáng yêu chết người.
Đồng Tuyết Lục liếc mắt đưa tình với anh, thốt lên một câu: "Anh muốn làm gì cũng được."
Sau đó, cô xoay người đi vào rồi đóng cửa lại, để lại Ôn Như Quy đứng đơ ra tại cửa một lúc lâu.
- -- Làm gì cũng được?
- -- Vậy lần sau anh... có thể lén nắm tay cô được không?
Đồng Tuyết Lục không biết Ôn Như Quy đứng bối rối ở cửa nửa ngày trời, anh chỉ muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
===
Ngày hôm sau, cô đến tiệm ăn để làm việc như thường lệ. Cô là người đầu tiên đến tiệm ăn, tiếp theo là Đàm Tiểu Yến và Mạnh Thanh Thanh.
Đàm Tiểu Yến nhìn thấy cô thì vẫn thấy chướng tai gai mắt như cũ, giống như mình nợ cô 250 đồng vậy. Đồng Tuyết Lục lười để ý tới cô ta.
Tuy Mạnh Thanh Thanh không can đảm gì mấy nhưng sau khi làm quen thì nói rất nhiều, nhất là khi cười, trên mặt lộ ra 2 cái răng hổ, rất dễ thương. Cô ấy luôn thích vây quanh Đồng Tuyết Lục, thường nhìn cô với ánh mắt của một fan girl.
Nhưng hôm nay sau khi đến đây, cô ấy cứ gục đầu xuống, ủ rũ giống như không có tinh thần.
Đồng Tuyết Lục phát hiện cô ấy có gì đó không ổn, cô thấp giọng hỏi: "Thanh Thanh, cô sao vậy? Hôm qua không ngủ ngon à?"
Mạnh Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cô, định mở miệng, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không sao."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì hơi nhướng mày. Đôi mắt của Mạnh Thanh Thanh đỏ ngầu, mí mắt vẫn còn hơi sưng, trông có vẻ không ổn chút nào. Nhưng dường như cô ấy không định nói, cô suy nghĩ một lúc, không tiếp tục hỏi nữa
Tới buổi trưa, Phương Tỉnh Viện lại đạp xe tới đây ăn. Từ lần trước, cô ấy thấy Đồng Tuyết Lục nấu ăn rất ngon, cô ấy thường tới đây dùng bữa.
Nhưng hôm nay tới đây, cô còn mang theo một tin tức: "Mẹ Đồng bị đau ruột thừa, đã nhập viện vào hôm qua."
Đồng Tuyết Lục không biết chuyện này thì thôi, bây giờ biết rồi thì chắc phải sẽ đi thăm.
===
Đợi qua giờ ăn trưa, cô nói với Lưu Đông Xương một tiếng. Sau đó chạy đến hợp tác xã cung tiêu mua 2 gói bánh ngọt rồi bắt xe đến bệnh viện thăm mẹ Đồng.
Khi đến cửa phòng bệnh, cô còn chưa đi vào thì nghe tiếng nói cười bên trong vang ra.
"Tôi nói bà nghe, không phải con ruột thì chính là không phải con ruột. Lúc trước con gái tôi đã bị tên lừa đảo bắt đi, khi tìm được, cảnh sát nhận làm người. Chúng tôi còn giúp người khác nuôi con suốt mấy chục năm. Bà có biết sau khi đứa trẻ trở về thì thế nào không?"
"Thế nào?"
"Chưa tới thăm chúng tôi lần nào, đúng là lạnh lùng."
"Y da, vậy không phải nuôi kẻ vong ân rồi sao? Cho dù không phải là cha mẹ ruột của chúng, tốt xấu gì cũng đã nuôi nấng nó mười mấy năm, chẳng trách bà lại nguội lạnh như thế."
"Haiz, đừng nói về nó nữa, nhắc tới thì chỗ này của tôi cảm thấy khó chịu, giống như bị hòn đá đè lên vậy."
"Bà phải nghĩ thông một chút, vì cái đứa vong ân kia không đáng đâu. Đúng rồi, con ruột của bà đâu?"
"... Con gái tôi làm thanh niên xung phong. Nó nói sẽ đáp lại tiếng gọi của Tổ quốc nên giấu chúng tôi đi đăng ký, một mình chạy đi làm thanh niên xung phong rồi."
"Ây da, tuy con gái ruột của bà không lớn lên ở bên cạnh bà, nhưng trông nó lại xuất sắc như vậy, còn kẻ vong ân kia, dù có cho nó điều kiện tốt đến đâu thì lòng dạ của nó vẫn xấu. Cái người ứng với câu người xưa nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con cũng đào động, không có thành tựu không ra đời được."
Đông Tuyết Lục đứng ở cửa, trong lòng phát ra tiếng cười mỉa.
[HẾT CHƯƠNG 55]
Sau khi cả hai uống nước đường xong, họ đẩy xe đạp ra ngoài.
Cửa gỗ vừa đóng lại, Đồng Gia Tín lập tức chạy ra khỏi phòng sách rồi nhìn về phía cửa, cậu ta nhanh chóng chạy về: "Anh hai, anh nói xem, có phải chị và anh Như Quy đang hẹn hò không vậy?"
Đồng Gia Minh nhìn chăm chú vào cuốn sách mà không nói lời nào.
Đồng Gia Tín thấy cậu không lên tiếng, cậu ta gãi đầu: "Em nghĩ gần như là vậy, thầy giáo ở trường nói đối tượng hẹn hò thường muốn đi chung với nhau."
Lúc này Đồng Gia Minh lên tiếng: "Em mau qua đây làm bài đi. Còn nữa, ra ngoài thì đừng có nói năng linh tinh."
Tuy Đồng Gia Minh chỉ lớn hơn Đồng Gia Tín 2 tuổi, nhưng cậu giống như người lớn vậy. Còn Đồng Gia Tín đúng là một đứa trẻ, còn là một đứa ranh con, ngay cả Đồng Miên Miên còn hiểu chuyện hơn cậu ta.
Đồng Gia Tín vừa nghe là còn phải tiếp tục làm bài thì đột nhiên tỏ ra ủ rũ.
===
Đồng Tuyết Lục đóng cửa gỗ lại, quay đầu hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Ôn Như Quy nhanh chóng lấy một xấp vé và 2 vé xem phim từ trong túi ra: "Đây là vé xem phim. Nếu em muốn xem phim, chúng ta đi xem phim. Nếu em muốn đi cửa hàng bách hóa, anh cũng đã chuẩn bị vé, em có thể mua bất cứ thứ gì."
- -- Tiền và vé đều tính cho anh.
Ôi trời. Đã chuẩn bị đầy đủ như vậy à, cô thật sự đã đánh giá thấp anh rồi.
Cô còn nghĩ anh sẽ trả lời kiểu như "Anh cũng không biết, em làm chủ đi". Rõ ràng là anh đã làm bài tập trước khi đến.
Đồng Tuyết Lục nhếch môi cười nói: "Vậy chúng ta đi xem phim đi."
Sau khi đến thời đại này, cô còn chưa đến rạp chiếu phim. Cô không đi cửa hàng bách hóa, anh đã mua rất nhiều thứ cho mình, nên dĩ nhiên là cô cảm thấy ngại khi để anh cứ mua cho mình hoài như thế.
Ôn Như Quy liếc qua nốt ruồi đỏ xinh đẹp nơi khóe mắt cô, trái tim anh lệch một nhịp: "Được."
Ôn Như Quy đạp xe đạp tới rạp chiếu phim. Đồng Tuyết Lục ngồi phía sau, trong lòng cảm thấy là lạ. Lúc trước ngồi xe thể thao cũng không có cảm giác gì, bây giờ ngồi sau xe đạp, cô thật sự cảm thấy có chút ngọt ngào.
Đó là tâm lý thay đổi hay do con người? Chắc là vế sau.
Ở thời hiện đại, nếu có người đẹp trai giống Ôn Như Quy, dùng xe đạp điện chở mình, cô cũng cảm thấy vui.
Nhưng ở thời này, có xe đạp chứng tỏ là người có tiền.
===
Đến rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim hiện tại không thể so sánh với thế hệ tương lai, đây là một tòa nhà nhỏ 2 tầng xám xịt, rất xoàng xĩnh.
Trên rạp chiếu phim có một dòng chữ viết là "Đoàn kết để giành thắng lợi lớn hơn", phía trên có treo một biểu ngữ ghi "phim hiện đại cách mạng – Ngôi sao đỏ lấp lánh được công chiếu ở Bắc Kinh".
Hôm nay họ sẽ xem phim "Ngôi sao đỏ lấp lánh".
(*) Ngôi sao đỏ lấp lánh (閃閃的紅星 – Thiểm thiểm đích hồng tinh): một trong những bộ phim Trung Quốc hiếm hoi được thực hiện trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, ra mắt lần đầu năm 1974.
Bây giờ các nền văn hóa khác nhau vẫn bị kìm hãm, phải tới năm sau mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ về khía cạnh kinh tế và văn hoá. Do đó, các phim hiện tại đều là phim chiến tranh, chẳng hạn như "Địa đạo chiến", "Địa lôi chiến", "Tấn công kẻ xâm lược", v.v...
Có một cửa hàng nhỏ bán đồ bên ngoài rạp chiếu phim.
Ôn Như Quy chu đáo đi mua một túi đậu phộng luộc và một đống đồ ăn vặt, có mứt vỏ hồng, bột ô mai và táo gai, tất cả đều là những món ăn vặt nổi tiếng của thời đại này.
Anh nói xong, lấy một bình nước quân dụng trong túi ra và nói: "Anh có mang theo nước, em không cần lo bị khát."
Giờ phút này, Đồng Tuyết Lục mới thật sự cảm nhận được tâm ý của anh. Đó là một người đàn ông có thể đơn giản như tờ giấy trắng, có thể không hiểu chuyện gì cả, nhưng không hề có liên quan gì giữa có để tâm hay không hoặc là có đơn giản hay không.
Nếu một người đàn ông quan tâm đến bạn, dù có đơn giản đến đâu thì anh ta cũng sẽ đế tâm mà đối đãi với tất cả những chuyện liên quan tới bạn.
Gì mà "anh bận quá, anh có trí nhớ không tốt, anh nghĩ em không cần đâu", tất cả chỉ là lời dối trá. Suy cho cùng, anh ta cũng không quan tâm đến bạn nhiều như vậy.
Ánh mặt trời mùa thu chiếu vào người anh, nhuộm vàng tóc và hàng mi của anh, cả người như chìm trong nắng, có cảm giác khiến tim người khác đập thình thịch.
Ôn Như Quy bị cô nhìn chằm chằm, nghĩ là cô sẽ ngại dùng bình nước quân dụng, vội vàng giải thích: "Anh đã rửa sạch bình nước rồi, em đừng lo lắng."
- -- Thật ngốc. Anh lại nghĩ cô bận tâm điều này.
Đồng Tuyết Lục nhếch đôi môi đỏ mọng lên, chớp mắt nhìn anh: "Em biết, nhưng cho dù anh không rửa cũng không sao, chỉ cần của anh dùng là được."
"Ầm!" một tiếng!
Ôn Như Quy đỏ mặt, tim không kiểm soát được đập loạn xạ. Cô không ngại dùng chung bình nước với anh. Dùng chung bình nước là hành vi mà chỉ những người rất thân thiết mới có thể thực hiện được.
Đồng Tuyết Lục chợt thấy tại anh lại đỏ lên, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Nhân viên soát vé nhìn họ và sốt ruột nói: "Hai người có muốn vào không? Không vào thì đừng cản đường."
Cũng giống nhân viên phục vụ trong tiệm ăn nhà nước và nhân viên bán vé xe, chỉ cần làm việc trong cửa hàng nhà nước thì đều rất tài giỏi, Đồng Tuyết Lục không quan tâm, cô và Ôn Như Quy đưa vé cho nhân viên soát vé rồi đi vào rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim không lớn, ghế đều làm bằng gỗ, vừa hẹp vừa cứng, ngồi vào rất khó chịu. Nhưng ở thời đại này, xem phim vốn đã là một chuyện quá cao cấp và xa
Dù gì 1 vé xem phim có giá 2 hào, nhiều người không nỡ chi.
Bộ phim chẳng mấy chốc đã bắt đầu chiếu. Phim vừa chiếu, Đồng Tuyết Lục nhớ tới trong phim có một nhân vật rất nổi tiếng - Hồ Hán Tam.
Cô không thể giải thích được câu nói trên mạng sau này "Hồ Hán Tam tôi đã trở lại", cô không nhịn được mà cong môi lên.
(*) Hồ Hán Tam: một nhân vật phản diện trong bộ phim "Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh". Trong phim, hắn là một địa chủ ác bá cường hào bị nông dân trong làng đuổi đi. Khi trở về trả thù, hắn có một câu nói kinh điển: "Hồ Hán Tam ta đã trở lại..."
Ôn Như Quy ngồi nghiêm chỉnh nhìn màn hình, vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng. Đồng Tuyết Lục xem phim một lúc rồi lại quay đầu nhìn Ôn Như Quy. Sống mũi của anh cao thẳng tắp, mặt nghiêng hoàn hảo không chê vào đâu được, đẹp hơn cả trong phim.
Mặc dù Ôn Như Quy chăm chú xem phim, nhưng thật ra anh không nhìn thấy gì trong đó, tim đập như sấm rền.
Thình thịch, thình thịch!
Anh nghĩ khi họ ngồi gần nhau thế này, cô có thể nghe ra tiếng nhịp tim của mình. Cô cứ nhìn mình thế này, anh có nên làm chút gì đó không?
Lúc trước anh có nghe Chu Diễm và Hoàng Khải Dân nói là đi xem phim thì muốn đồ ăn theo, nhưng trong rạp chiếu phim, lẽ nào không phải nên nghiêm túc xem phim sao?
Đồng Tuyết Lục thấy anh ta nghiêm túc như vậy, cô nghĩ thầm, quả nhiên người của thời đại này rất đơn giản. Nếu ở kiếp sau, 2 người vừa mới yêu cùng nhau đi xem phim, người đàn ông nhất định sẽ làm mọi cách để nắm lấy tay cô gái.
Đồng Tuyết Lục đảo mắt một vòng, đưa tay hướng về phía túi. Khi cầm viên kẹo, ngón tay cô lướt nhẹ và nhanh qua lòng bàn tay anh. Cả người của Ôn Như Quy bỗng chốc cứng đờ, "Đồng chí Đồng vô tình hay là giở trò lưu manh đấy?"
Nếu là giở trò lưu manh thì anh thật sự không ngại chút nào, còn thầm mong đợi đế bị như thế.
Ý thức được suy nghĩ của chính mình, Ôn Như Quy thầm mắng bản thân lưu manh.
Đồng Tuyết Lục không biết mình đã được đánh đồng với nữ lưu manh, cô lấy được kẹo xong thì cũng không làm động tác gì tiếp theo. Dù gì người hiện tại vẫn rất đơn giản, nếu bị người khác nhìn thấy thì cũng không tốt cho họ.
Ôn Như Quy thấy cô vẫn chưa thực hiện bước tiếp theo, trong lòng anh cũng không biết mình cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng nữa. Anh cũng không muốn xem diễn biến tiếp theo của bộ phim nữa.
===
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã là buổi trưa, 2 người đến tiệm ăn nhà nước để ăn, trưa. Đương nhiên, tiệm ăn này không phải là nơi cô làm việc, tiệm ăn nhà nước thời này cơ bản đều có cái tên này.
Sau khi ăn xong, Ôn Như Quy chở cô đến một công viên gần đó. 2 người, trai xinh gái đẹp đạp chiếc đạp xe trên đường, cũng không biết khiến bao người ngưỡng mộ ghen tị.
Khi đến công viên, 2 người ngồi xuống một băng ghế dài. Trước khi ngồi, Ông Như Quy còn lấy một chiếc khăn mặt đặt trên băng ghế, rất tỉ mỉ và chu đáo.
Thành phố Bắc Kinh vào thu thật sự rất đẹp. Bầu trời trong xanh như được gột rửa, cây bạch quả, lá phong vàng rực đỏ, nắng ấm chiếu lên người khiến người ta chỉ muốn chợp mắt một chút hoặc thả lỏng chính mình.
Đột nhiên Đồng Tuyết Lục nhớ tới câu mà cô muốn hỏi từ lâu: "Đúng rồi, tại sao con gà mà anh tặng cho nhà em lại gọi là Tiểu Lục?"
Trong đầu của Ôn Như Quy còn văng vẳng tiếng chửi dày vò tâm can của ông cụ: "Đó là con gà thứ sáu trong nhà."
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Lần trước không phải anh nói là mua gà từ bạn bè sao?"
Ôn Như Quy: "..."
- -- Thôi chết! Lộ tẩy rồi!
- -- Liệu cô có nghĩ mình đang nói dối không?
Vẻ mặt của Ôn Như Quy bỗng dưng thay đối, sau đó anh thành thật kế cho cô nghe vụ việc.
Đồng Tuyết Lục nghe xong, cười đến nỗi ê cả hàm: "Vậy là anh trộm gà của ông nội tặng em hả?"
Ôn Như Quy cứng ngắc gật đầu.
Đồng Tuyết Lục lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Ông nội anh không đánh chết anh hả?"
Ôn Như Quy lại lắc đầu: "Ông nội thích món ăn em nấu. Ông nói ăn rất ngon. Bây giờ ông đã nuôi Tiểu Thất và Tiểu Bát, chuẩn bị nuôi lớn để em hầm chúng."
Đồng Tuyết Lục: "Ha ha ha ha... Ông của anh đáng yêu quá đi!"
Làn gió nhẹ thổi qua, anh có thể ngửi thấy mùi thơm từ cô. Nó giống như cây cỏ, cũng có vẻ như một hương hoa nào đó. Như có như không, mỗi lần ngửi thấy đều khiến trái tim anh đập thình thịch.
Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lồng ngực như được lấp đầy thứ gì đó. Đồng Tuyết Lục không dễ gì mới ngừng cười, đột nhiên nhớ tới hộp rau hẹ lúc trước cô làm cho anh.
"Đúng rồi, anh có thích hộp rau hẹ lần trước em làm cho anh không?"
Ôn Như Quy gật đầu: "Ừm, rất ngon."
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại nhìn anh: "Trên tàu mà ăn món này, anh không lo ăn, xong thì miệng sẽ có mùi nồng nặc sao?"
Ôn Như Quy ngẩn người một lúc: "Không sao, chỉ cần súc miệng thêm là được."
Đồng Tuyết Lục lại cười. Thật ra lần trước cô không phải cố ý làm hộp rau hẹ, mà nguyên liệu thật sự có hạn. Sau khi anh đi rồi, cô mới nhớ tới chuyện này. Giờ nghĩ lại, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Ăn xong mới có sức, chắc có thể ngăn chặn đám ong bướm vây quanh kia phải không?
Đồng Tuyết Lục nghiêng mặt: "Đồng chí Ôn, giờ chúng ta là đối tượng hẹn hò, không phải anh nên nói cho em biết người trong nhà anh có những ai sao?"
Ôn Như Quy mím môi, nói: "Nhà anh chỉ có ông nội và anh, còn có lính cần vụ là chú Tông."
Đồng Tuyết Lục đơ ra.
- -- Chuyện này là sao? Cô không có cha mẹ, chẳng lẽ anh cũng vậy?
Ôn Như Quy dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Cha anh qua đời khi anh mới 5 tuổi. Anh... mẹ anh đã ly hôn với cha trước đó, bà đã tái hôn."
Không khí im lặng trong vài giây.
Đồng Tuyết Lục: "Xin lỗi, em không biết nhà anh lại như thế này..."
Cô thật sự không biết tình hình trong nhà anh lại nặng nề như vậy. Nếu biết thì cô sẽ không tùy tiện đề cập đến chuyện này. Cho dù muốn hỏi, ít nhất cũng sẽ đợi 2 người trở nên thân thiết hơn một chút.
Ôn Như Quy khẽ nhếch môi: "Em không phải xin lỗi, đây đều là sự thật."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề. Để làm dịu bầu không khí, Đồng Tuyết Lục đề nghị 2 người cùng nhau đi dạo quanh công viên bằng xe đạp.
Dĩ nhiên Ôn Như Quy đồng ý.
Họ đi dạo trong công viên gần hai giờ thì mới quay về.
Buổi chiều, Ôn Như Quy phải đi xe trở về căn cứ, không thể ở khu vực nội thành quá lâu. Khi Ôn Như Quy đi qua một con hẻm với Đồng Tuyết Lục, Chu Diễm ra khỏi nhà của đối tượng, đúng lúc nhìn lên thì thấy họ. Anh ta hơi ngẩn người.
Có phải anh ta hoa mắt không? Hình như anh ta đã nhìn thấy Ôn Như Quy? Chắc là hoa mắt rồi, anh lấy đâu ra đối tượng chứ!
Vù vù vù, anh ta cũng không giống Ôn Như Quy, không có đối tượng?
Sau khi anh ta nói đối tượng có mặt to như cái thau, đối tượng của anh ta cũng không thèm nhìn anh ta nữa. Anh ta phải quay về sẽ tìm tên khốn Hoàng Khải Dân kia để tính sổ.
===
Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục đến trước cửa nhà.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh với đôi mắt hạnh đào: "Đồng chí Ôn về đi, em nhìn anh đi."
Lần này Ôn Như Quy rất cố chấp: "Em vào trước đi."
Đồng Tuyết Lục đảo mắt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên: "Đồng chí Ôn, hôm nay em, phát hiện anh nhìn trộm em cả ngày!"
"Thịch" một tiếng, Ôn Như Quy suýt nữa tắt thở.
Mặt và tại anh đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "Anh xin lỗi đồng chí Đồng, anh không phải cố ý giở trò lưu manh."
Anh thật sự không thể kiểm soát được bản thân, đôi mắt anh không nhịn được mà lướt qua cô.
Đồng Tuyết Lục thấy tại anh đã ửng hồng, đột nhiên cảm thấy mình càng giống tên lưu manh đó. Hơn nữa, cô vẫn muốn tiếp tục muốn giở trò lưu manh.
Đồng Tuyết Lục chớp mắt và cười nói: "Đồng chí Ôn, lần sau muốn nhìn, hãy nhớ công khai mà nhìn."
Ôn Như Quy tỏ vẻ không dám tin và nhìn cô, yết hầu di chuyển: "Như vậy được sao?"
- -- Ôi, đây là đơn thuần đến mức đáng yêu chết người.
Đồng Tuyết Lục liếc mắt đưa tình với anh, thốt lên một câu: "Anh muốn làm gì cũng được."
Sau đó, cô xoay người đi vào rồi đóng cửa lại, để lại Ôn Như Quy đứng đơ ra tại cửa một lúc lâu.
- -- Làm gì cũng được?
- -- Vậy lần sau anh... có thể lén nắm tay cô được không?
Đồng Tuyết Lục không biết Ôn Như Quy đứng bối rối ở cửa nửa ngày trời, anh chỉ muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
===
Ngày hôm sau, cô đến tiệm ăn để làm việc như thường lệ. Cô là người đầu tiên đến tiệm ăn, tiếp theo là Đàm Tiểu Yến và Mạnh Thanh Thanh.
Đàm Tiểu Yến nhìn thấy cô thì vẫn thấy chướng tai gai mắt như cũ, giống như mình nợ cô 250 đồng vậy. Đồng Tuyết Lục lười để ý tới cô ta.
Tuy Mạnh Thanh Thanh không can đảm gì mấy nhưng sau khi làm quen thì nói rất nhiều, nhất là khi cười, trên mặt lộ ra 2 cái răng hổ, rất dễ thương. Cô ấy luôn thích vây quanh Đồng Tuyết Lục, thường nhìn cô với ánh mắt của một fan girl.
Nhưng hôm nay sau khi đến đây, cô ấy cứ gục đầu xuống, ủ rũ giống như không có tinh thần.
Đồng Tuyết Lục phát hiện cô ấy có gì đó không ổn, cô thấp giọng hỏi: "Thanh Thanh, cô sao vậy? Hôm qua không ngủ ngon à?"
Mạnh Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cô, định mở miệng, cuối cùng lắc đầu: "Tôi không sao."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy thì hơi nhướng mày. Đôi mắt của Mạnh Thanh Thanh đỏ ngầu, mí mắt vẫn còn hơi sưng, trông có vẻ không ổn chút nào. Nhưng dường như cô ấy không định nói, cô suy nghĩ một lúc, không tiếp tục hỏi nữa
Tới buổi trưa, Phương Tỉnh Viện lại đạp xe tới đây ăn. Từ lần trước, cô ấy thấy Đồng Tuyết Lục nấu ăn rất ngon, cô ấy thường tới đây dùng bữa.
Nhưng hôm nay tới đây, cô còn mang theo một tin tức: "Mẹ Đồng bị đau ruột thừa, đã nhập viện vào hôm qua."
Đồng Tuyết Lục không biết chuyện này thì thôi, bây giờ biết rồi thì chắc phải sẽ đi thăm.
===
Đợi qua giờ ăn trưa, cô nói với Lưu Đông Xương một tiếng. Sau đó chạy đến hợp tác xã cung tiêu mua 2 gói bánh ngọt rồi bắt xe đến bệnh viện thăm mẹ Đồng.
Khi đến cửa phòng bệnh, cô còn chưa đi vào thì nghe tiếng nói cười bên trong vang ra.
"Tôi nói bà nghe, không phải con ruột thì chính là không phải con ruột. Lúc trước con gái tôi đã bị tên lừa đảo bắt đi, khi tìm được, cảnh sát nhận làm người. Chúng tôi còn giúp người khác nuôi con suốt mấy chục năm. Bà có biết sau khi đứa trẻ trở về thì thế nào không?"
"Thế nào?"
"Chưa tới thăm chúng tôi lần nào, đúng là lạnh lùng."
"Y da, vậy không phải nuôi kẻ vong ân rồi sao? Cho dù không phải là cha mẹ ruột của chúng, tốt xấu gì cũng đã nuôi nấng nó mười mấy năm, chẳng trách bà lại nguội lạnh như thế."
"Haiz, đừng nói về nó nữa, nhắc tới thì chỗ này của tôi cảm thấy khó chịu, giống như bị hòn đá đè lên vậy."
"Bà phải nghĩ thông một chút, vì cái đứa vong ân kia không đáng đâu. Đúng rồi, con ruột của bà đâu?"
"... Con gái tôi làm thanh niên xung phong. Nó nói sẽ đáp lại tiếng gọi của Tổ quốc nên giấu chúng tôi đi đăng ký, một mình chạy đi làm thanh niên xung phong rồi."
"Ây da, tuy con gái ruột của bà không lớn lên ở bên cạnh bà, nhưng trông nó lại xuất sắc như vậy, còn kẻ vong ân kia, dù có cho nó điều kiện tốt đến đâu thì lòng dạ của nó vẫn xấu. Cái người ứng với câu người xưa nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con cũng đào động, không có thành tựu không ra đời được."
Đông Tuyết Lục đứng ở cửa, trong lòng phát ra tiếng cười mỉa.
[HẾT CHƯƠNG 55]
/166
|