Chu Diễm nằm ở trên giường lật qua lật lại như cái bánh rán.
Lúc thì suy nghĩ xem khi nào mới được xin nghỉ phép trở về? Lúc thì lại nghĩ phải như thế nào để giết chết Hoàng Khải Dân trong yên lặng.
Lúc sau lại cảm thấy bản thân quá thảm, thật vất vả mới tìm được người yêu lại bị Hoàng Khải Dân quấy rối!
- -- Hu hu hu, bắt đầu từ hôm nay, anh ta sẽ không có người yêu giống như Ôn Như Quy.
Ánh trăng trắng sáng chiếu vào cửa sổ, phủ kín khắp sàn nhà, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Ôn Như Quy nằm trên giường, cũng không hề buồn ngủ.
Bởi vì Chu Diễm viết thư cho người yêu mà người yêu của anh ta mới muốn chia tay.
Anh cũng viết thư cho đồng chí Đồng, còn xin cô "Nhất định phải hồi âm lại cho anh!"
Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy lời này viết không hay lắm, tại sao anh lại có thể yêu cầu cô phải hồi âm thư chứ?
- -- Như vậy cứ như anh đang ép buộc cô vậy!
- -- Lỡ như cô tức giận thì làm thế nào? Lỡ như từ này về sau cô không để ý tới anh nữa thì sao?
Ôn Như Quy càng nghĩ càng cảm thấy mình không xong rồi.
Sáng hôm sau thức dậy, Chu Diễm nhìn chằm chằm đôi mắt gấu trúc của mình rồi đi ra mở cửa.
Mới vừa đi ra khỏi cửa thì bắt gặp Ôn Như Quy cũng mang một cặp mắt gấu trúc giống y hệt mình.
Anh ta càng hoảng sợ: "Như Quy, mắt anh bị làm sao vậy? Tôi vì buồn phiền chuyện người yêu nên mới không ngủ được, anh lại không có người yêu, lẽ nào cũng thâu đêm không ngủ?"
Ôn Như Quy không lên tiếng, khóa cửa rồi đi thẳng.
Chu Diễm đóng cửa vội vàng đuổi theo: "Như Quy, hiện tại xem như tôi đã rõ ràng, có vài người bên ngoài đối xử với mình rất tốt nhưng trên thực tế lại lòng lang dạ sói! Lần này coi như tôi thiệt thòi lớn, sau này anh phải tiếp thu bài học của tôi đấy!"
Ôn Như Quy vẫn không nói gì như cũ nhưng trong lòng lại im lặng cho Hoàng Khải Dân một cái gạch chéo.
2 người đi tới nhà ăn.
"Chu Diễm, Như Quy, 2 người không cần mua nữa, tôi đã mua xong bữa sáng giúp hai người rồi này!"
Mới sáng sớm mà Hoàng Khải Dân đã chờ họ ngay tại nhà ăn, còn mua xong bữa sáng trước tiên.
Chu Diễm thấy Hoàng Khải Dân thì trừng anh ta đến đỏ mắt: "Hoàng Cầu Đản, anh, còn mặt mũi đến tìm tôi hả?"
Ôn Như Quy: "..."
Hoàng Khải Dân: "..."
Mọi người xung quanh nghe vậy ngay lập tức bật cười ha ha.
Cẩu Đản là tên mụ của Hoàng Khải Dân, mặc dù người quen đều biết nhưng trong tình huống bình thường sẽ không có ai nhắc tới một cái tên khó nghe như vậy.
Khuôn mặt Hoàng Khải Dân đỏ bừng lên: "Chu Diễm, anh bình tĩnh lại đi, có gì thì chúng ta nói chuyện cho tử tế!"
Chu Diễm: "Giữa chúng ta còn cái gì để nói? Chính anh đã hại tôi không có người yêu! Căn cứ chúng ta đã có nhiều đàn ông độc thân như vậy rồi, hiện tại lại thêm một người là tôi, lương tâm của anh không thấy cắn rứt hả?"
Hoàng Khải Dân: "Vậy rốt cuộc anh có muốn nghe tôi nói hay không? Còn muốn ăn bữa sáng nữa không?"
Chu Diễm hừ một tiếng: "Tất nhiên là muốn ăn bữa sáng, nhưng mà từ nay về sau anh đừng có đi theo tôi nói mấy cái lý luận tình yêu chó má kia nữa, tôi sẽ không tin, tưởng một chữ nào nữa đâu!"
Hoàng Khải Dân tức đến bật cười: "Anh ngồi xuống đi, nói anh viết gì trong thư cho tôi nghe xem!"
Câu "mặt lớn như chậu" lần trước là do anh ta không nói rõ ràng, nhưng mà lần này đã nói rất rõ.
Vì chứng minh cách làm của mình có ích, ngày hôm qua anh ta còn cố ý gọi điện thoại cho người yêu để cô ấy giúp đỡ hỏi ý kiến của các cô gái trong nhà máy, xem rốt cuộc nhận được thư của người yêu có vui vẻ hay không.
Người yêu cho anh ta một câu trả lời khẳng định, mọi người đều nói sẽ rất vui vẻ rất ngạc nhiên, vì thế chắc chắn phương pháp của anh ta không sai.
Hoàng Khải Dân cảm thấy có lẽ vấn đề là ở trên người Chu Diễm, dù sao thì anh ta sẽ không gánh cái tội này đâu!
Thật ra thì trong lòng Chu Diễm cũng rất mơ hồ nhưng lại không tìm được người đến kể, sau khi suy nghĩ một lúc vẫn nói ra mình tự viết gì trong thư.
Hoàng Khải Dân nghe xong thì càng thêm ngơ ngác: "Không đúng, thư anh viết hoàn toàn không có vấn đề gì, tại sao người yêu của anh lại muốn chia tay với anh chứ?"
Chu Diễm oán hận cắn bánh bao: "Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?"
Trong lòng Ôn Như Quy ở bên cạnh như đang có tảng đá chìm xuống, nhưng chìm không tới đáy.
Anh cũng cảm thấy thư Chu Diễm viết không có vấn đề gì nhưng người yêu của anh ta lại muốn chia tay, nếu đồng chí Đồng cũng vì vậy mà giận anh thì sao đây?
Bánh bao trong tay cũng ăn không vô nữa.
Trong chốc lát, bầu không khí giữa 3 người trở nên rất u ám.
Người xung quanh đi ngang qua cũng cố ý lượn ra xa một chút.
Đúng lúc này, một đồng chí nam trong căn cứ cầm một cái túi đi tới: "Như Quy, vừa rồi có người đưa thư đến đây, đúng lúc có đồ của cậu nên tôi đã nhận giúp cậu này."
- -- Túi đồ?
Ôn Như Quy giật mình, cùng lúc đó trong lòng không nhịn được kích động và mong chờ.
Có phải là đồng chí Đồng gửi thư cho anh không?
Anh nhận lấy túi đồ, sau khi nhìn thấy tên người gửi là 3 chữ "Đồng Tuyết Lục" thì ngay lập tức trong lòng như trăm hoa đua nở.
- -- Là cô là cô là cô!
- -- Thật sự là đồng chí Đồng gửi!
2 người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân nhìn Ôn Như Quy, sau đó nhìn thấy mặt anh giống như cây khô gặp mùa xuân, ngay lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ.
2 người không nhịn được tò mò: "Như Quy, ai gửi đồ cho cậu thế?"
Tay đang ôm túi đồ của Ôn Như Quy không khỏi siết chặt hai phần: "Là người trong nhà, tôi ăn no rồi, về phòng làm việc trước đây."
Anh nói xong, không đợi hai người kia kịp phản ứng đã ôm túi đi mất.
Hoàng Khải Dân cảm thấy có cái gì đó rất không đúng: "Anh nói xem có phải Như Quy đang nói đến người yêu không?"
Chu Diễm lắc đầu như trống bỏi: "Không thể nào, sao Như Quy có người yêu được? Vốn dĩ tôi cũng có người yêu, bây giờ đã bị anh phá hư rồi!"
Hoàng Khải Dân: "..."
Hoàng Khải Dân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, chỉ có điều anh ta cảm thấy người nhà Vương Tiểu Vân không gọi điện hỏi Chu Diễm đã nói rõ tình huống không phải quá nghiêm trọng, ít nhất Vương Tiểu Vân không nói với người nhà.
- -- Nói cách khác, có lẽ câu chia tay kia chỉ là một câu nói lẫy, không phải làm thật.
Thật ra Chu Diễm cũng nghĩ đến chuyện này nên mới không liều lĩnh gọi điện thoại cho hai người anh của Vương Tiểu Vân.
Bây giờ chỉ có thể chờ đến kỳ nghỉ được trở về mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
===
Ôn Như Quy trở lại phòng làm việc, anh cẩn thận từng li từng tí, ngón tay khẽ run mở túi ra.
Vừa mở ra, một mùi hương lập tức xông vào mũi.
Anh lấy ra nhìn, là 1 gói đậu phộng rang và 2 bình tương ớt.
Phía trên còn một bức thư, anh nôn nóng mở bức thư ra:
"Đồng chí Ôn: Thấy chữ như thấy người. Nhận được thư của anh tôi rất vui vẻ, cũng cảm ơn anh đã gửi cho tôi mấy tờ phiếu vải, nhưng mà sau này không cần gửi những thứ này đâu, anh cứ giữ lại để bản thân dùng đi.
Mấy ngày trước, 2 đứa nhóc nghịch ngợm Gia Tín và Miên Miên tắm cho Tiểu Lục, Tiếu Lục bị đông cứng đến run rẩy cả người, cũng may là nó kiên cường chịu đựng nổi. Tôi cảm thấy chắc phải đổi tên nó thành "Gà kiên cường mới được".
Khoảng thời gian trước tôi đã đăng kí thi đầu bếp, không ngờ rằng thời gian thi lại đột nhiên diễn ra trước thời hạn vào ngày mai, nhưng mà trong lòng tôi đã có tính toán rồi, chắc chắn ngày mai sẽ lấy được giấy chứng nhận đầu bếp.
Tôi có làm cho anh một ít quà vặt (đậu phộng rang và 2 bình tương ớt), không biết có hợp khẩu vị của anh hay không?"
Ôn Như Quy đọc lại bức thư hết lần này đến lần khác, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi "bịch" xuống đất.
- -- Cô không giận anh, hơn nữa cô còn làm đồ ăn ngon cho anh!
Anh lại đọc bức thư một lần, lúc này mới cẩn thận xếp lại bỏ vào trong phong thư, sau đó khóa trong ngăn tủ.
Anh mở túi đậu phộng rang ra rồi bỏ một viên vào miệng, trong miệng tràn ngập hương thơm của đậu phộng, ngọt mà không ngán.
- -- Ăn ngon thật.
===
Đồng Tuyết Lục dẫn theo một đứa trẻ về nhà khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Đôi mắt Đồng Gia Tín trợn tròn, nhìn đứa trẻ trong ngực cô mà hỏi: "Chị, đứa nhỏ này là ai thế?"
Đồng Tuyết Lục: "Chuyện này nói ra rất dài dòng."
Cô thuật lại chuyện xảy ra hôm nay một cách đơn giản, rồi cô nói với mấy anh chị em rằng bắt đầu từ hôm nay trở đi đứa nhỏ này sắp sửa ở lại Đồng gia.
2 người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín lại giật mình lần nữa.
Đặc biệt là Đồng Gia Tín, phản ứng của cậu ta rất lớn: "Chị, nếu người nhà của đứa trẻ này vẫn không tới tìm, lẽ nào chúng ta phải nuôi cậu bé mãi sao?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Sẽ không."
Chắc chắn người nhà cậu bé sẽ đi tìm, cho dù không tìm tới đây thì đồn công an bên kia sẽ không để cho đứa trẻ ở nơi này với cô mãi.
Đồng Gia Tín nghe vậy thì rốt cuộc cũng yên tâm.
Trong nhà đã quá nghèo, nếu lại thêm 1 đứa trẻ nữa, vậy thì đồng nghĩa với việc nhiều hơn một người tranh đoạt thịt!
- -- Hơn nữa còn là 1 đứa bé, nghĩ thôi đã thấy rất phiền phức.
Đồng Gia Minh đánh giá đứa bé trai, không hề lên tiếng.
Đồng Miên Miên nhìn cậu bé một lúc lâu mới đá cái chân ngắn đi tới, cô bé cất giọng sữa: "Chị, có phải sau này chị sẽ không thương Miên Miên nữa không?"
- -- Ôi chao, cục bột nhỏ nối máu ghen rồi.
Đồng Tuyết Lục buông đứa bé trai xuống, nhéo khuôn mặt của cô bé: "Tất nhiên là không rồi, chị thích Miên Miên nhất. Tiểu Cửu lạc mất cha mẹ, sau đó lại bị người xấu đánh vỡ đầu, Tiểu Cửu rất đáng thương. Sau này em phải ở chung với cậu bé thật tốt nhé, em có thể làm được không?"
Trên đường trở về cô đã hỏi đứa bé trai, cậu bé nói mình tên là Tiểu Cửu.
Rõ ràng chỉ là tên mụ.
Đồng Miên Miên nghe vậy thì trong đôi mắt to ngay lập tức chứa đầy nước mắt, cô bé tiến lên phía trước kéo tay Tiểu Cửu mà nói: "Em trai không sợ, sau này chị sẽ chăm sóc em."
"Phụt..."
Đồng Tuyết Lục nhịn không được bật cười thành tiếng: "Miên Miên, Tiểu Cửu cao hơn em, em phải gọi là anh trai mới đúng."
Đôi mắt to ngập nước của Đồng Miên Miên nhấp nháy: "Nhưng Miên Miên không muốn làm em gái, Miên Miên muốn làm chị."
Nói xong, cô bé nghiêng đầu hỏi Tiểu Cửu: "Tiểu Cửu, em có đồng ý làm em trai của chị không?"
Tiểu Cửu nhìn Đồng Miên Miên, môi nhỏ khẽ mỉm: "Em đồng ý, chị."
Đôi mắt to của Đồng Miên Miên lập tức sáng lên, tiến lên ôm Tiểu Cửu: "Em trai ngoan, em có muốn ăn kẹo không?"
Tiểu Cửu nuốt một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ muốn."
Đồng Miên Miên lại nắm tay nhỏ của cậu bé lần nữa: "Đi nào, chỉ dẫn em đi lấy kẹo."
2 cục bột nhỏ vừa nói vừa nắm tay nhau, bước chân nhỏ trở về phòng.
Dọc theo đường đi hai đứa ríu ra ríu rít nói chuyện mà chỉ có 2 đứa nghe hiểu được.
- -- Ôi, 2 đứa nhỏ vô tư.
- -- Hình ảnh này thật sự quá tốt đẹp!
Đồng Gia Tín bên cạnh nghe được Đồng Miên Miên có kẹo thì nhanh chân chạy theo sau.
Mấy đứa trẻ ầm ĩ náo nhiệt, nhanh chóng đón nhận sự tồn tại của Tiểu Cửu.
===
Đến buổi tối, Ngụy gia cách vách cũng biết chuyện có thu nhận 1 đứa trẻ.
Thẩm Uyển Dung rất mềm lòng, nghe xong chuyện của Tiểu Cửu thì hốc mắt đã đỏ ửng: "Sau này cứ yên tâm để đứa nhỏ này và Miên Miên ở chỗ bà, cháu cứ yên tâm đi làm."
Đồng Tuyết Lục biết ơn nói: "Cảm ơn bà nội Thẩm, là cháu suy xét không chu đáo. Đúng ra cháu không nên dẫn đứa nhỏ này về, hiện tại lại còn làm phiền bà!"
Thẩm Uyển Dung xua tay: "Đứa nhỏ này, cháu nói mấy lời ngu ngốc gì thế. Cháu làm như vậy rất đúng, đứa trẻ này chịu tội như vậy, là người nào nhìn thấy cũng không đành lòng."
"Đáng giận nhất là bọn buôn người kia, cũng may cháu cẩn thận bắt được bọn họ, nếu không cũng không biết đứa nhỏ này sẽ bị bán tới nơi nào!"
Đồng Tuyết Lục: "Đã bắt được hai tên buôn người, bên phía đồn công an đang tìm hiểu nguồn gốc, cháu nghĩ chắc không lâu sau sẽ tìm được người nhà của đứa trẻ thôi."
Thấm Uyển Dung gật đầu: "Cũng không biết tình huống nhà cậu bé như thế nào, tại sao không thấy con mình đâu mà cũng không đến đồn công an báo án?"
Đồng Tuyết Lục cũng nghĩ không thông.
Ngụy Châu Châu thấy có một em trai xinh đẹp đến Đồng gia thì vô cùng yêu thích, ước gì bắt đầu từ đêm nay có thể dọn đến Đồng gia ngủ.
Dựa theo lời nói của Ngụy Châu Châu thì nếu cô bé có thể dọn đến Đồng gia ở, chắc chắn cô bé sẽ trở nên xinh đẹp giống người Đồng gia.
- -- Người xinh đẹp nên ở cùng với người xinh đẹp.
- -- Tất nhiên, cuối cùng cô bé vẫn không được như mong muốn.
Thâm Uyển Dung chờ Ngụy Châu Châu ngủ say rồi lặng lẽ ôm cô bé về nhà.
===
Cố gia.
Trong phòng khách không một ai nói chuyện, bầu không khí giống như đã đông cứng lại, nặng nề đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Cố Dĩ Lam ngơ ngác nhìn sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, 2 mắt vừa đỏ vừa sưng.
Lại Mộ Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, kéo tay an ủi nói: "Dĩ Lam, em nhất định phải gắng gượng. Hiện tại chúng ta không rõ tung tích của Tiểu Cửu, không biết nó còn sống hay đã chết nên em không thể ngã xuống, nếu không dượng và dì sao chịu nổi?"
Cố Dĩ Lam nghe được lời cô ta nói, trong lòng giống như bị kim đâm, nước mắt lại lần nữa tuôn ra: "Đều là lỗi của em, là em không để ý Tiểu Cửu..."
Gần đây chồng cô và cha chồng được sửa lại án xử sai, cô ấy nhận được tin tức này thì cực kỳ vui vẻ.
Ngay sau đó cô ấy giao con trai cho chị Phương nấu cơm cho gia đình chăm sóc, tự mình chạy tới ga tàu hỏa mua vé, chờ đến khi cô ấy trở về thì đã không thấy con trai đâu nữa!
Chị Phương nói Tiểu Cửu nhân lúc chị ta nấu cơm thì chạy ra ngoài, chờ đến khi chị ta phát hiện đuổi theo thì đã không thấy người đâu, chỉ để lại một bức thư ở ngoài cửa.
Trên đó yêu cầu bọn họ không được đi báo án, nếu không bọn họ sẽ giết Tiểu Cửu.
Cô ấy ngay lập tức mất hết hồn vía, 2 chân mềm nhũn ngay tại chỗ.
Mẹ cô ấy trở về từ đơn vị biết được tin tức này cũng bị dọa sợ ngất xỉu.
Trong nhà vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại mẹ cô ấy còn đang ở trong bệnh viện, anh cả và anh hai đi ra bên ngoài hỏi, thăm một chuyến vẫn không nghe được bất cứ tin tức gì.
- -- Tiểu Cửu bị ai bắt cóc? Bọn chúng có mục đích gì?
Bọn họ hoàn toàn không biết, hơn nữa lại không dám đi báo án!
Giống như trên đầu treo một con dao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cảm giác này thật sự rất tra tấn người ta!
Lại Mộ Thanh nhìn cô ấy khóc đẫm nước mắt thì đưa khăn tay qua: "Dĩ Lam, em đừng khóc nữa, nếu để dì nhìn thấy em đau khổ như vậy thì chắc chắn dì ấy cũng sẽ đau lòng theo."
"Còn có chồng em nữa, em tính nói với anh ấy như thế nào?"
Cố Dĩ Lam nghe vậy thì nước mắt lại càng tuôn rơi dữ dội hơn: "Em không biết, em không dám nói với anh ấy, tất cả đều là lỗi của em, hu hu hu..."
Lại Mộ Thanh dừng một lát rồi nói tiếp: "Vậy em còn muốn tự mình đi đón chồng và cha chồng về Bắc Kinh không?"
Cố Dĩ Lam lắc đầu: "Hiện tại em làm gì có tâm trạng đi đón? Hơn nữa cơ thể em như vậy, chỉ sợ không rời khỏi Bắc Kinh được..."
Lại Mô Thanh suy nghĩ rồi nói: "Nếu không. Chị đi đón bọn họ thay em nhé?"
2 mắt Cố Dĩ Lam sáng ngời, nắm tay cô ta nói: "Chị họ, cảm ơn chị, có chị đi thì em yên tâm rồi!"
Lại Mộ Thanh vỗ tay cô ấy: "Từ nhỏ đến lớn, dì với dượng đều xem chị như con gái ruột. Ở trong lòng chị, em chính là em gái ruột của chị, giữa em và chị không cần phải khách sáo như thế."
Cố Dĩ Lam biết ơn nhìn cô ta, trong lòng cảm giác cực kỳ yên tâm
===
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục dẫn Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu sang Ngụy gia.
Mặc dù Tiểu Cửu ít nói nhưng tính cách của cậu bé dịu dàng khôn khéo, ở chung với Đồng Miên Miên và Ngụy Châu Châu rất hòa hợp.
Bởi vì đã làm phiền Ngụy gia nên cô cố ý dậy sớm làm bánh đậu xanh và bánh đậu đỏ cho mấy đứa trẻ ăn.
Sau khi giao bọn nhóc cho Thẩm Uyển Dung, lúc này cô mới đi làm.
Ai ngờ lại nhận được một tin tức chấn động cả nhà:
- -- Mạnh Thanh Thanh và Lưu Đông Xương trở thành người yêu rồi!
[HẾT CHƯƠNG 59]
Lúc thì suy nghĩ xem khi nào mới được xin nghỉ phép trở về? Lúc thì lại nghĩ phải như thế nào để giết chết Hoàng Khải Dân trong yên lặng.
Lúc sau lại cảm thấy bản thân quá thảm, thật vất vả mới tìm được người yêu lại bị Hoàng Khải Dân quấy rối!
- -- Hu hu hu, bắt đầu từ hôm nay, anh ta sẽ không có người yêu giống như Ôn Như Quy.
Ánh trăng trắng sáng chiếu vào cửa sổ, phủ kín khắp sàn nhà, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Ôn Như Quy nằm trên giường, cũng không hề buồn ngủ.
Bởi vì Chu Diễm viết thư cho người yêu mà người yêu của anh ta mới muốn chia tay.
Anh cũng viết thư cho đồng chí Đồng, còn xin cô "Nhất định phải hồi âm lại cho anh!"
Bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy lời này viết không hay lắm, tại sao anh lại có thể yêu cầu cô phải hồi âm thư chứ?
- -- Như vậy cứ như anh đang ép buộc cô vậy!
- -- Lỡ như cô tức giận thì làm thế nào? Lỡ như từ này về sau cô không để ý tới anh nữa thì sao?
Ôn Như Quy càng nghĩ càng cảm thấy mình không xong rồi.
Sáng hôm sau thức dậy, Chu Diễm nhìn chằm chằm đôi mắt gấu trúc của mình rồi đi ra mở cửa.
Mới vừa đi ra khỏi cửa thì bắt gặp Ôn Như Quy cũng mang một cặp mắt gấu trúc giống y hệt mình.
Anh ta càng hoảng sợ: "Như Quy, mắt anh bị làm sao vậy? Tôi vì buồn phiền chuyện người yêu nên mới không ngủ được, anh lại không có người yêu, lẽ nào cũng thâu đêm không ngủ?"
Ôn Như Quy không lên tiếng, khóa cửa rồi đi thẳng.
Chu Diễm đóng cửa vội vàng đuổi theo: "Như Quy, hiện tại xem như tôi đã rõ ràng, có vài người bên ngoài đối xử với mình rất tốt nhưng trên thực tế lại lòng lang dạ sói! Lần này coi như tôi thiệt thòi lớn, sau này anh phải tiếp thu bài học của tôi đấy!"
Ôn Như Quy vẫn không nói gì như cũ nhưng trong lòng lại im lặng cho Hoàng Khải Dân một cái gạch chéo.
2 người đi tới nhà ăn.
"Chu Diễm, Như Quy, 2 người không cần mua nữa, tôi đã mua xong bữa sáng giúp hai người rồi này!"
Mới sáng sớm mà Hoàng Khải Dân đã chờ họ ngay tại nhà ăn, còn mua xong bữa sáng trước tiên.
Chu Diễm thấy Hoàng Khải Dân thì trừng anh ta đến đỏ mắt: "Hoàng Cầu Đản, anh, còn mặt mũi đến tìm tôi hả?"
Ôn Như Quy: "..."
Hoàng Khải Dân: "..."
Mọi người xung quanh nghe vậy ngay lập tức bật cười ha ha.
Cẩu Đản là tên mụ của Hoàng Khải Dân, mặc dù người quen đều biết nhưng trong tình huống bình thường sẽ không có ai nhắc tới một cái tên khó nghe như vậy.
Khuôn mặt Hoàng Khải Dân đỏ bừng lên: "Chu Diễm, anh bình tĩnh lại đi, có gì thì chúng ta nói chuyện cho tử tế!"
Chu Diễm: "Giữa chúng ta còn cái gì để nói? Chính anh đã hại tôi không có người yêu! Căn cứ chúng ta đã có nhiều đàn ông độc thân như vậy rồi, hiện tại lại thêm một người là tôi, lương tâm của anh không thấy cắn rứt hả?"
Hoàng Khải Dân: "Vậy rốt cuộc anh có muốn nghe tôi nói hay không? Còn muốn ăn bữa sáng nữa không?"
Chu Diễm hừ một tiếng: "Tất nhiên là muốn ăn bữa sáng, nhưng mà từ nay về sau anh đừng có đi theo tôi nói mấy cái lý luận tình yêu chó má kia nữa, tôi sẽ không tin, tưởng một chữ nào nữa đâu!"
Hoàng Khải Dân tức đến bật cười: "Anh ngồi xuống đi, nói anh viết gì trong thư cho tôi nghe xem!"
Câu "mặt lớn như chậu" lần trước là do anh ta không nói rõ ràng, nhưng mà lần này đã nói rất rõ.
Vì chứng minh cách làm của mình có ích, ngày hôm qua anh ta còn cố ý gọi điện thoại cho người yêu để cô ấy giúp đỡ hỏi ý kiến của các cô gái trong nhà máy, xem rốt cuộc nhận được thư của người yêu có vui vẻ hay không.
Người yêu cho anh ta một câu trả lời khẳng định, mọi người đều nói sẽ rất vui vẻ rất ngạc nhiên, vì thế chắc chắn phương pháp của anh ta không sai.
Hoàng Khải Dân cảm thấy có lẽ vấn đề là ở trên người Chu Diễm, dù sao thì anh ta sẽ không gánh cái tội này đâu!
Thật ra thì trong lòng Chu Diễm cũng rất mơ hồ nhưng lại không tìm được người đến kể, sau khi suy nghĩ một lúc vẫn nói ra mình tự viết gì trong thư.
Hoàng Khải Dân nghe xong thì càng thêm ngơ ngác: "Không đúng, thư anh viết hoàn toàn không có vấn đề gì, tại sao người yêu của anh lại muốn chia tay với anh chứ?"
Chu Diễm oán hận cắn bánh bao: "Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?"
Trong lòng Ôn Như Quy ở bên cạnh như đang có tảng đá chìm xuống, nhưng chìm không tới đáy.
Anh cũng cảm thấy thư Chu Diễm viết không có vấn đề gì nhưng người yêu của anh ta lại muốn chia tay, nếu đồng chí Đồng cũng vì vậy mà giận anh thì sao đây?
Bánh bao trong tay cũng ăn không vô nữa.
Trong chốc lát, bầu không khí giữa 3 người trở nên rất u ám.
Người xung quanh đi ngang qua cũng cố ý lượn ra xa một chút.
Đúng lúc này, một đồng chí nam trong căn cứ cầm một cái túi đi tới: "Như Quy, vừa rồi có người đưa thư đến đây, đúng lúc có đồ của cậu nên tôi đã nhận giúp cậu này."
- -- Túi đồ?
Ôn Như Quy giật mình, cùng lúc đó trong lòng không nhịn được kích động và mong chờ.
Có phải là đồng chí Đồng gửi thư cho anh không?
Anh nhận lấy túi đồ, sau khi nhìn thấy tên người gửi là 3 chữ "Đồng Tuyết Lục" thì ngay lập tức trong lòng như trăm hoa đua nở.
- -- Là cô là cô là cô!
- -- Thật sự là đồng chí Đồng gửi!
2 người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân nhìn Ôn Như Quy, sau đó nhìn thấy mặt anh giống như cây khô gặp mùa xuân, ngay lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ.
2 người không nhịn được tò mò: "Như Quy, ai gửi đồ cho cậu thế?"
Tay đang ôm túi đồ của Ôn Như Quy không khỏi siết chặt hai phần: "Là người trong nhà, tôi ăn no rồi, về phòng làm việc trước đây."
Anh nói xong, không đợi hai người kia kịp phản ứng đã ôm túi đi mất.
Hoàng Khải Dân cảm thấy có cái gì đó rất không đúng: "Anh nói xem có phải Như Quy đang nói đến người yêu không?"
Chu Diễm lắc đầu như trống bỏi: "Không thể nào, sao Như Quy có người yêu được? Vốn dĩ tôi cũng có người yêu, bây giờ đã bị anh phá hư rồi!"
Hoàng Khải Dân: "..."
Hoàng Khải Dân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, chỉ có điều anh ta cảm thấy người nhà Vương Tiểu Vân không gọi điện hỏi Chu Diễm đã nói rõ tình huống không phải quá nghiêm trọng, ít nhất Vương Tiểu Vân không nói với người nhà.
- -- Nói cách khác, có lẽ câu chia tay kia chỉ là một câu nói lẫy, không phải làm thật.
Thật ra Chu Diễm cũng nghĩ đến chuyện này nên mới không liều lĩnh gọi điện thoại cho hai người anh của Vương Tiểu Vân.
Bây giờ chỉ có thể chờ đến kỳ nghỉ được trở về mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
===
Ôn Như Quy trở lại phòng làm việc, anh cẩn thận từng li từng tí, ngón tay khẽ run mở túi ra.
Vừa mở ra, một mùi hương lập tức xông vào mũi.
Anh lấy ra nhìn, là 1 gói đậu phộng rang và 2 bình tương ớt.
Phía trên còn một bức thư, anh nôn nóng mở bức thư ra:
"Đồng chí Ôn: Thấy chữ như thấy người. Nhận được thư của anh tôi rất vui vẻ, cũng cảm ơn anh đã gửi cho tôi mấy tờ phiếu vải, nhưng mà sau này không cần gửi những thứ này đâu, anh cứ giữ lại để bản thân dùng đi.
Mấy ngày trước, 2 đứa nhóc nghịch ngợm Gia Tín và Miên Miên tắm cho Tiểu Lục, Tiếu Lục bị đông cứng đến run rẩy cả người, cũng may là nó kiên cường chịu đựng nổi. Tôi cảm thấy chắc phải đổi tên nó thành "Gà kiên cường mới được".
Khoảng thời gian trước tôi đã đăng kí thi đầu bếp, không ngờ rằng thời gian thi lại đột nhiên diễn ra trước thời hạn vào ngày mai, nhưng mà trong lòng tôi đã có tính toán rồi, chắc chắn ngày mai sẽ lấy được giấy chứng nhận đầu bếp.
Tôi có làm cho anh một ít quà vặt (đậu phộng rang và 2 bình tương ớt), không biết có hợp khẩu vị của anh hay không?"
Ôn Như Quy đọc lại bức thư hết lần này đến lần khác, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi "bịch" xuống đất.
- -- Cô không giận anh, hơn nữa cô còn làm đồ ăn ngon cho anh!
Anh lại đọc bức thư một lần, lúc này mới cẩn thận xếp lại bỏ vào trong phong thư, sau đó khóa trong ngăn tủ.
Anh mở túi đậu phộng rang ra rồi bỏ một viên vào miệng, trong miệng tràn ngập hương thơm của đậu phộng, ngọt mà không ngán.
- -- Ăn ngon thật.
===
Đồng Tuyết Lục dẫn theo một đứa trẻ về nhà khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Đôi mắt Đồng Gia Tín trợn tròn, nhìn đứa trẻ trong ngực cô mà hỏi: "Chị, đứa nhỏ này là ai thế?"
Đồng Tuyết Lục: "Chuyện này nói ra rất dài dòng."
Cô thuật lại chuyện xảy ra hôm nay một cách đơn giản, rồi cô nói với mấy anh chị em rằng bắt đầu từ hôm nay trở đi đứa nhỏ này sắp sửa ở lại Đồng gia.
2 người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín lại giật mình lần nữa.
Đặc biệt là Đồng Gia Tín, phản ứng của cậu ta rất lớn: "Chị, nếu người nhà của đứa trẻ này vẫn không tới tìm, lẽ nào chúng ta phải nuôi cậu bé mãi sao?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Sẽ không."
Chắc chắn người nhà cậu bé sẽ đi tìm, cho dù không tìm tới đây thì đồn công an bên kia sẽ không để cho đứa trẻ ở nơi này với cô mãi.
Đồng Gia Tín nghe vậy thì rốt cuộc cũng yên tâm.
Trong nhà đã quá nghèo, nếu lại thêm 1 đứa trẻ nữa, vậy thì đồng nghĩa với việc nhiều hơn một người tranh đoạt thịt!
- -- Hơn nữa còn là 1 đứa bé, nghĩ thôi đã thấy rất phiền phức.
Đồng Gia Minh đánh giá đứa bé trai, không hề lên tiếng.
Đồng Miên Miên nhìn cậu bé một lúc lâu mới đá cái chân ngắn đi tới, cô bé cất giọng sữa: "Chị, có phải sau này chị sẽ không thương Miên Miên nữa không?"
- -- Ôi chao, cục bột nhỏ nối máu ghen rồi.
Đồng Tuyết Lục buông đứa bé trai xuống, nhéo khuôn mặt của cô bé: "Tất nhiên là không rồi, chị thích Miên Miên nhất. Tiểu Cửu lạc mất cha mẹ, sau đó lại bị người xấu đánh vỡ đầu, Tiểu Cửu rất đáng thương. Sau này em phải ở chung với cậu bé thật tốt nhé, em có thể làm được không?"
Trên đường trở về cô đã hỏi đứa bé trai, cậu bé nói mình tên là Tiểu Cửu.
Rõ ràng chỉ là tên mụ.
Đồng Miên Miên nghe vậy thì trong đôi mắt to ngay lập tức chứa đầy nước mắt, cô bé tiến lên phía trước kéo tay Tiểu Cửu mà nói: "Em trai không sợ, sau này chị sẽ chăm sóc em."
"Phụt..."
Đồng Tuyết Lục nhịn không được bật cười thành tiếng: "Miên Miên, Tiểu Cửu cao hơn em, em phải gọi là anh trai mới đúng."
Đôi mắt to ngập nước của Đồng Miên Miên nhấp nháy: "Nhưng Miên Miên không muốn làm em gái, Miên Miên muốn làm chị."
Nói xong, cô bé nghiêng đầu hỏi Tiểu Cửu: "Tiểu Cửu, em có đồng ý làm em trai của chị không?"
Tiểu Cửu nhìn Đồng Miên Miên, môi nhỏ khẽ mỉm: "Em đồng ý, chị."
Đôi mắt to của Đồng Miên Miên lập tức sáng lên, tiến lên ôm Tiểu Cửu: "Em trai ngoan, em có muốn ăn kẹo không?"
Tiểu Cửu nuốt một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ muốn."
Đồng Miên Miên lại nắm tay nhỏ của cậu bé lần nữa: "Đi nào, chỉ dẫn em đi lấy kẹo."
2 cục bột nhỏ vừa nói vừa nắm tay nhau, bước chân nhỏ trở về phòng.
Dọc theo đường đi hai đứa ríu ra ríu rít nói chuyện mà chỉ có 2 đứa nghe hiểu được.
- -- Ôi, 2 đứa nhỏ vô tư.
- -- Hình ảnh này thật sự quá tốt đẹp!
Đồng Gia Tín bên cạnh nghe được Đồng Miên Miên có kẹo thì nhanh chân chạy theo sau.
Mấy đứa trẻ ầm ĩ náo nhiệt, nhanh chóng đón nhận sự tồn tại của Tiểu Cửu.
===
Đến buổi tối, Ngụy gia cách vách cũng biết chuyện có thu nhận 1 đứa trẻ.
Thẩm Uyển Dung rất mềm lòng, nghe xong chuyện của Tiểu Cửu thì hốc mắt đã đỏ ửng: "Sau này cứ yên tâm để đứa nhỏ này và Miên Miên ở chỗ bà, cháu cứ yên tâm đi làm."
Đồng Tuyết Lục biết ơn nói: "Cảm ơn bà nội Thẩm, là cháu suy xét không chu đáo. Đúng ra cháu không nên dẫn đứa nhỏ này về, hiện tại lại còn làm phiền bà!"
Thẩm Uyển Dung xua tay: "Đứa nhỏ này, cháu nói mấy lời ngu ngốc gì thế. Cháu làm như vậy rất đúng, đứa trẻ này chịu tội như vậy, là người nào nhìn thấy cũng không đành lòng."
"Đáng giận nhất là bọn buôn người kia, cũng may cháu cẩn thận bắt được bọn họ, nếu không cũng không biết đứa nhỏ này sẽ bị bán tới nơi nào!"
Đồng Tuyết Lục: "Đã bắt được hai tên buôn người, bên phía đồn công an đang tìm hiểu nguồn gốc, cháu nghĩ chắc không lâu sau sẽ tìm được người nhà của đứa trẻ thôi."
Thấm Uyển Dung gật đầu: "Cũng không biết tình huống nhà cậu bé như thế nào, tại sao không thấy con mình đâu mà cũng không đến đồn công an báo án?"
Đồng Tuyết Lục cũng nghĩ không thông.
Ngụy Châu Châu thấy có một em trai xinh đẹp đến Đồng gia thì vô cùng yêu thích, ước gì bắt đầu từ đêm nay có thể dọn đến Đồng gia ngủ.
Dựa theo lời nói của Ngụy Châu Châu thì nếu cô bé có thể dọn đến Đồng gia ở, chắc chắn cô bé sẽ trở nên xinh đẹp giống người Đồng gia.
- -- Người xinh đẹp nên ở cùng với người xinh đẹp.
- -- Tất nhiên, cuối cùng cô bé vẫn không được như mong muốn.
Thâm Uyển Dung chờ Ngụy Châu Châu ngủ say rồi lặng lẽ ôm cô bé về nhà.
===
Cố gia.
Trong phòng khách không một ai nói chuyện, bầu không khí giống như đã đông cứng lại, nặng nề đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Cố Dĩ Lam ngơ ngác nhìn sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, 2 mắt vừa đỏ vừa sưng.
Lại Mộ Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, kéo tay an ủi nói: "Dĩ Lam, em nhất định phải gắng gượng. Hiện tại chúng ta không rõ tung tích của Tiểu Cửu, không biết nó còn sống hay đã chết nên em không thể ngã xuống, nếu không dượng và dì sao chịu nổi?"
Cố Dĩ Lam nghe được lời cô ta nói, trong lòng giống như bị kim đâm, nước mắt lại lần nữa tuôn ra: "Đều là lỗi của em, là em không để ý Tiểu Cửu..."
Gần đây chồng cô và cha chồng được sửa lại án xử sai, cô ấy nhận được tin tức này thì cực kỳ vui vẻ.
Ngay sau đó cô ấy giao con trai cho chị Phương nấu cơm cho gia đình chăm sóc, tự mình chạy tới ga tàu hỏa mua vé, chờ đến khi cô ấy trở về thì đã không thấy con trai đâu nữa!
Chị Phương nói Tiểu Cửu nhân lúc chị ta nấu cơm thì chạy ra ngoài, chờ đến khi chị ta phát hiện đuổi theo thì đã không thấy người đâu, chỉ để lại một bức thư ở ngoài cửa.
Trên đó yêu cầu bọn họ không được đi báo án, nếu không bọn họ sẽ giết Tiểu Cửu.
Cô ấy ngay lập tức mất hết hồn vía, 2 chân mềm nhũn ngay tại chỗ.
Mẹ cô ấy trở về từ đơn vị biết được tin tức này cũng bị dọa sợ ngất xỉu.
Trong nhà vô cùng hỗn loạn.
Hiện tại mẹ cô ấy còn đang ở trong bệnh viện, anh cả và anh hai đi ra bên ngoài hỏi, thăm một chuyến vẫn không nghe được bất cứ tin tức gì.
- -- Tiểu Cửu bị ai bắt cóc? Bọn chúng có mục đích gì?
Bọn họ hoàn toàn không biết, hơn nữa lại không dám đi báo án!
Giống như trên đầu treo một con dao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cảm giác này thật sự rất tra tấn người ta!
Lại Mộ Thanh nhìn cô ấy khóc đẫm nước mắt thì đưa khăn tay qua: "Dĩ Lam, em đừng khóc nữa, nếu để dì nhìn thấy em đau khổ như vậy thì chắc chắn dì ấy cũng sẽ đau lòng theo."
"Còn có chồng em nữa, em tính nói với anh ấy như thế nào?"
Cố Dĩ Lam nghe vậy thì nước mắt lại càng tuôn rơi dữ dội hơn: "Em không biết, em không dám nói với anh ấy, tất cả đều là lỗi của em, hu hu hu..."
Lại Mộ Thanh dừng một lát rồi nói tiếp: "Vậy em còn muốn tự mình đi đón chồng và cha chồng về Bắc Kinh không?"
Cố Dĩ Lam lắc đầu: "Hiện tại em làm gì có tâm trạng đi đón? Hơn nữa cơ thể em như vậy, chỉ sợ không rời khỏi Bắc Kinh được..."
Lại Mô Thanh suy nghĩ rồi nói: "Nếu không. Chị đi đón bọn họ thay em nhé?"
2 mắt Cố Dĩ Lam sáng ngời, nắm tay cô ta nói: "Chị họ, cảm ơn chị, có chị đi thì em yên tâm rồi!"
Lại Mộ Thanh vỗ tay cô ấy: "Từ nhỏ đến lớn, dì với dượng đều xem chị như con gái ruột. Ở trong lòng chị, em chính là em gái ruột của chị, giữa em và chị không cần phải khách sáo như thế."
Cố Dĩ Lam biết ơn nhìn cô ta, trong lòng cảm giác cực kỳ yên tâm
===
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục dẫn Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu sang Ngụy gia.
Mặc dù Tiểu Cửu ít nói nhưng tính cách của cậu bé dịu dàng khôn khéo, ở chung với Đồng Miên Miên và Ngụy Châu Châu rất hòa hợp.
Bởi vì đã làm phiền Ngụy gia nên cô cố ý dậy sớm làm bánh đậu xanh và bánh đậu đỏ cho mấy đứa trẻ ăn.
Sau khi giao bọn nhóc cho Thẩm Uyển Dung, lúc này cô mới đi làm.
Ai ngờ lại nhận được một tin tức chấn động cả nhà:
- -- Mạnh Thanh Thanh và Lưu Đông Xương trở thành người yêu rồi!
[HẾT CHƯƠNG 59]
/166
|