Nghĩ thông mấy chuyện này, Trịnh Tử Hào ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường:
- Bạch huynh, nếu chuyện này do người khác nói ra, tôi có lẽ còn không tin, nhưng do anh nói ra, quả thực tôi không thể không tin.
- Ha ha, thực cảm tạ sự tín nhiệm của Trịnh huynh. Sở dĩ tôi nói nhiều với anh như vậy là muốn hai người biết, chẳng phải Trịnh gia các người vẫn muốn tiến vào đại lục sao? Có lẽ đây chính là một cơ hội rất tốt, chỉ cần hai người có thể mượn quan hệ giữa chính phủ và Vu Thiên, chuyện phát triển sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, đúng không?
Quả thực, Trịnh gia ở Hồng Kông sớm đã có suy nghĩ tiến vào đại lục phát triển. Hiện giờ nền kinh tế Đông Phương quốc đang phát triển ổn định qua từng năm, trong lúc không ai để ý không ngờ đã trở thành trung tâm phát triển kinh tế lớn trên thế giới, mà đại lục vì vừa lớn mà người lại đông, nên cho dù là không gian phát triển hay hoàn cảnh phát triển đều tốt hơn so với Hồng Kông . Nhưng vì Trịnh gia vẫn phát triển rất tốt ở Hồng Kông , thậm chí còn có xu hướng thành một thể, cho nên chuyện Trịnh gia muốn tiến vào đại lục phát triển, bị rất nhiều người cản trở.
Những kẻ cản trở này đều là những kẻ mang lòng đố kỵ, bởi bọn họ sợ, sợ Trịnh gia khi vào đại lục sẽ đoạt sinh ý của bọn họ. Cũng có một số người có cố kỵ trong lòng, họ sợ Trịnh gia quá mức cường đại, tương lai không dễ quản lý. Nhưng cho dù thế nào, vì cái gọi là người sợ nổi danh heo sợ mập, cho nên Trịnh gia muốn tiến vào đại lục phát triển gặp muôn vàn khó khăn. Điểm chết người nhất là, vì Trịnh gia nhiều năm một mực phát triển ở Hồng Kông, không có quan hệ gì với đại lục, cho dù quan hệ của Trịnh Tử Hào và Bạch Ngọc Đường cũng chỉ là bạn bè mới tiếp xúc không lâu mà thôi, không thể bàn tới chuyện lợi ích hay không lợi ích gì, cho nên Bạch gia cũng chưa giúp Trịnh gia gì.
Trịnh Tử Hào vẫn luôn quan tâm tới chuyện này, tìm mọi biện pháp để tiến vào đại lục, nhưng vẫn chưa tìm được biện pháp gì. Nhưng hôm nay, chuyện không có chút manh mối nào giờ đã có chút cơ hội, nếu Trịnh gia có thể hợp tác với chính phủ đại lục, có quan hệ vui vẻ, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đương nhiên đây cũng là lý do vì sao chính phủ muốn mời anh em Trịnh gia tới kinh thành.
Trịnh Tử Hào cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa mắt nhìn về phía em gái Trịnh Khả Tâm đang ở bên cạnh.
Trịnh Khả Tâm, thông minh mỹ lệ, mặc dù vẫn bị Trịnh gia coi là tiểu công chúa, nhưng cô cũng không phải là bình hoa, có rất nhiều chuyện cô có suy nghĩ của riêng mình. Từ nhỏ, cô đã thấy ông nội, cha mình luôn bận rộn vì sinh ý và nhiệm vụ chấn hưng gia tộc. Lớn lên một chút nữa, cô lại nhìn anh trai bắt đầu học tập việc buôn bán, vẫn vì sự huy hoàng của Trịnh gia, cho nên có thể nói với vinh dự với gia tộc cô không kém mấy người đàn ông như anh trai cô chút nào.
Sau khi Bạch Ngọc Đường nói, cô lập tức hiểu lần này sở dĩ có thể vào kinh thành tham gia bữa tiệc, nguyên nhân chủ yếu vì Vu Thiên thích mình. Mặc dù cách nói này có chút hoang đường nhưng lại là sự thật 100%. Có lẽ Trịnh gia bọn họ có thể thông qua bữa tiệc kết giao với một số nhân vật có quyền thế trong đại lực, tương lai có tác dụng khi Trịnh gia tiến vào đại lục.
Nếu tham gia bữa tiệc này có chỗ tốt như vậy, hi sinh mình một chút có sao đâu. Huống hồ Trịnh Khả Tâm tuy không hiểu Vu Thiên kia lắm, nhưng cô quả thật cảm giác được, Vu Thiên cũng không phải người không thể nói đạo lý, nếu nhưng mình thật không có cảm giác gì với hắn, đợi một thời gian nữa, mình nói chuyện với hắn, hắn sẽ thay đổi suy nghĩ cũng không chừng. Vì thế, lúc Trịnh Khả Tâm thấy anh trai nhìn mình, cô liền gật đầu.
Thấy em gái đã gật đầu, Trịnh Tử Hào vội vàng nói:
- Em gái, không cần đáp ứng gấp vậy đâu, nếu trong lòng em quả thực không muốn vậy chúng ta cũng không cần làm, phải biết với sản nghiệp bây giờ của Trịnh gia, cho dù không phát triển ở đại lục cũng có thể sống rất tốt.
- Em biết, nhưng hiện giờ xã hội này phát triển thực sự quá nhanh. Không tiến thì sẽ lùi, em không muốn Trịnh gia phải vì em mà dừng tiến, đương nhiên em càng không muốn mất đi một cơ hội tốt như vậy. Được rồi anh trai, em đã nghĩ kỹ rồi, anh đừng nói thêm gì nữa.
Thấy Trịnh Tử Hào dường như còn muốn nói thêm, Trịnh Khả Tâm vội vàng chặn lời hắn.
Trịnh Tử Hào rất hiểu em gái hắn, đừng xem lúc bình thường cô vẫn luôn được gia tộc bao bọc, thấy ai cũng rất khách khí, nhưng kỳ thực trong lòng cô có chủ kiến của riêng mình, chỉ cần chuyện cô đã quyết, rất khó có thể khiến cô thay đổi ý định.
- Được rồi, em gái tôi đã không phản đối, thì chúng tôi sẽ tham gia bữa tiệc này.
Nói xong, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn mình, Trịnh Tử Hào lại lắc đầu:
- Đương nhiên, bọn tôi cũng sẽ nghĩ cách làm bạn bè với Vu Thiên.
- Ha ha! Trịnh huynh quả nhiên không hổ là Trịnh huynh.
Thấy Trịnh Tử Hào cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, Bạch Ngọc Đường rất vui. Bởi rốt cuộc nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Ngay ngày hôm qua, khi Bạch Ngọc Đường biết anh em Trịnh Tử Hào tới kinh thành tham gia bữa tiệc này, hắn liền chạy tới đại học Trung Hoa tìm Vu Thiên.
Cảm giác của Vu Thiên với Bạch Ngọc Đường cũng không tệ lắm, cho nên cũng không bài xích việc hắn tới. Nhưng khi nghe Bạch Ngọc Đường nói hắn có thể làm trung gian, chế tạo cơ hội cho Vu Thiên và Trịnh Khả Tâm, thái độ của Vu Thiên với Bạch Ngọc Đường cũng thân thiết thêm một chút.
Cũng không thể nói Vu Thiên là người cơ hội, thật sự vì trong lòng Vu Thiên rất rõ khoảng cách của hắn với Trịnh Khả Tâm quá xa, nếu chỉ dựa vào nỗ lực của hắn để theo đuổi Trịnh Khả Tâm, cơ hội có lẽ không lớn lắm.Cũng giống như một tên hòa thượng theo đuổi công chúa vậy, khoảng cách xa tới mức không cần nói cũng biết, nhưng nếu có Bạch Ngọc Đường đứng giữa hỗ trợ, cơ hội thành công của Vu Thiên sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng Vu Thiên cũng biết Bạch Ngọc Đường sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ đối tốt với hắn, cho nên Vu Thiên lập tức mở miệng hỏi Bạch Ngọc Đường xem hắn muốn mình làm gì.
Bạch Ngọc Đường cũng rất trực tiếp, thẳng hắn nói hắn sợ Hồng bang sẽ tới gây phiền phức cho hắn, hắn hi vọng nếu Hồng bang thật sự làm gì, Vu Thiên có thể ra mặt giúp hắn.
Vu Thiên từng lĩnh giáo qua Thanh bang, hắn cũng từng từ miệng Triệu Đan Đan biết Hồng bang hiện giờ là bang phái xã hội đen lớn nhất Đông Phương quốc, nói cách khác, bang phái như vậy dù cho Vu Thiên đi đối phó cũng rất khó. Nhưng nếu không thể thì Bạch Ngọc Đường sẽ tìm Vu Thiên cầu cứu sao? Chẳng qua chỉ nhờ Vu Thiên bảo hộ Bạch Ngọc Đường không bị thương tổn gì thôi, cũng không phải giúp Bạch Ngọc Đường làm cái gì, cho nên Vu Thiên sau khi suy nghĩ một chút lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng đồng thời lúc gật đầu đồng ý, Vu Thiên cũng nói luôn với Bạch Ngọc Đường, hắn chỉ giúp Bạch Ngọc Đường một lần mà thôi.
Tuy rằng chỉ có được một lần hứa hẹn của Vu Thiên, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn phi thường cao hứng, hắn tin rằng chỉ cần nắm lấy được cơ hội lần này, cho dù chỉ là một lần cũng có thể giáo huấn Hồng bang một trận.
Cứ như vậy, hai bên đạt thành hiệp nghị, Bạch Ngọc Đường giúp Vu Thiên giật dây anh em Trịnh gia, còn chuyện kế tiếp toàn bộ đều dựa vào chính bản thân Vu Thiên.
Trong biệt thự Triệu gia ở kinh thành, Triệu Đan Đan đang ở tầng hai xem tư liệu về tập đoàn Trương thị.
Cô thật không rõ vì sao sau khi Vu Thiên đáp ứng tới bữa tiệc bảo hộ Alice, lại ra điều kiện muốn chiếu cố đặc thù cho tập đoàn Trương thị, muốn giúp họ khởi tử hồi sinh. Đối với điều kiện này, tuy rằng Triệu Đan Đan đáp ứng, đồng thời cũng đã thấy Lương Mộc Lan sắp xếp người thực hiện, nhưng Triệu Đan Đan vẫn nghĩ mãi không ra, cô không tin, Vu Thiên chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, hai bên không có quan hệ gì.
Cho nên hôm nay cô cố ý phái người đưa tới tư liệu của tập đoàn Trương thị, rồi từ từ đọc.
Ban đầu, Triệu Đan Đan không hiểu vì sao Vu Thiên lại trợ giúp tập đoàn Trương thị, bởi khi cô xem thấy rằng tập đoàn này chỉ là một tập đoàn tư nhân tầm trung mà thôi, trong kinh thành Đông Phương quốc căn bản không có lực ảnh hưởng gì, tất nhiên chủ yếu là vì xí nghiệp này đang gặp rắc rối, nếu kinh doanh không tốt, thậm chí còn có thể phá sản. Nếu Vu Thiên nói trợ giúp nhà máy rượu Đại Tần, Triệu Đan Đan còn có thể hiểu, nhưng tập đoàn Trương thị này quả thực không có điểm đặc biệt nào, khiến cho Triệu Đan Đan nghĩ mãi không ra.
Mãi tới cuối tư liệu về tập đoàn Trương thị, Triệu Đan Đan thấy vài ảnh gần nhất, trong đó đều là ảnh của những nhân vật trọng yếu trong gia tộc Trương thị. Khi nhìn thấy hình Trương Xảo Nhi trong đó, lúc này Triệu Đan Đan mới hiểu ra tất cả.
Mặc dù Triệu Đan Đan chỉ từng gặp Trương Xảo Nhi một lần, nhưng với chỉ số thông minh của Triệu Đan Đan, cô vẫn nhớ kỹ khuôn mặt của Trương Xảo Nhi. Một thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa còn ở cạnh Vu Thiên, cho nên muốn Triệu Đan Đan quên là không thể nào.
- Thì ra là vì cô ấy? Chẳng lẽ Vu Thiên vẫn còn thích cô ta sao?
Cầm ảnh của Trương Xảo Nhi lên, Triệu Đan Đan không ngừng tự hỏi.
Tuy rằng không có đáp án chính xác, nhưng Triệu Đan Đan phi thường rõ ràng, ít nhất Trương Xảo Nhi trong lòng Vu Thiên quan trọng hơn nhiều so với cô.
- Tiểu thư, tới giờ cơm trưa rồi
Đúng lúc này, vệ sĩ Tiểu Hổ của Triệu Đan Đan đã tới lầu 2, nhẹ giọng hỏi cô.
Câu nhắc nhở này cũng cắt đứt mất dòng suy nghĩ của Triệu Đan Đan:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Cô nhẹ giọng đáp lại, sau đó phất phất tay, bảo Tiểu Hổ xuống trước.
Trong lòng Triệu Đan Đan lúc này không phục, rất không phục, vì sao ngay cả Trương Xảo Nhi cũng được Vu Thiên quan tâm, nhưng cô lại không được? Còn có cô nàng Trịnh Khả Tâm kia nữa, nếu không phải trong lòng Vu Thiên có cô ta, có lẽ Vu Thiên có thể tiếp thu mình rồi.
- Bạch huynh, nếu chuyện này do người khác nói ra, tôi có lẽ còn không tin, nhưng do anh nói ra, quả thực tôi không thể không tin.
- Ha ha, thực cảm tạ sự tín nhiệm của Trịnh huynh. Sở dĩ tôi nói nhiều với anh như vậy là muốn hai người biết, chẳng phải Trịnh gia các người vẫn muốn tiến vào đại lục sao? Có lẽ đây chính là một cơ hội rất tốt, chỉ cần hai người có thể mượn quan hệ giữa chính phủ và Vu Thiên, chuyện phát triển sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, đúng không?
Quả thực, Trịnh gia ở Hồng Kông sớm đã có suy nghĩ tiến vào đại lục phát triển. Hiện giờ nền kinh tế Đông Phương quốc đang phát triển ổn định qua từng năm, trong lúc không ai để ý không ngờ đã trở thành trung tâm phát triển kinh tế lớn trên thế giới, mà đại lục vì vừa lớn mà người lại đông, nên cho dù là không gian phát triển hay hoàn cảnh phát triển đều tốt hơn so với Hồng Kông . Nhưng vì Trịnh gia vẫn phát triển rất tốt ở Hồng Kông , thậm chí còn có xu hướng thành một thể, cho nên chuyện Trịnh gia muốn tiến vào đại lục phát triển, bị rất nhiều người cản trở.
Những kẻ cản trở này đều là những kẻ mang lòng đố kỵ, bởi bọn họ sợ, sợ Trịnh gia khi vào đại lục sẽ đoạt sinh ý của bọn họ. Cũng có một số người có cố kỵ trong lòng, họ sợ Trịnh gia quá mức cường đại, tương lai không dễ quản lý. Nhưng cho dù thế nào, vì cái gọi là người sợ nổi danh heo sợ mập, cho nên Trịnh gia muốn tiến vào đại lục phát triển gặp muôn vàn khó khăn. Điểm chết người nhất là, vì Trịnh gia nhiều năm một mực phát triển ở Hồng Kông, không có quan hệ gì với đại lục, cho dù quan hệ của Trịnh Tử Hào và Bạch Ngọc Đường cũng chỉ là bạn bè mới tiếp xúc không lâu mà thôi, không thể bàn tới chuyện lợi ích hay không lợi ích gì, cho nên Bạch gia cũng chưa giúp Trịnh gia gì.
Trịnh Tử Hào vẫn luôn quan tâm tới chuyện này, tìm mọi biện pháp để tiến vào đại lục, nhưng vẫn chưa tìm được biện pháp gì. Nhưng hôm nay, chuyện không có chút manh mối nào giờ đã có chút cơ hội, nếu Trịnh gia có thể hợp tác với chính phủ đại lục, có quan hệ vui vẻ, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đương nhiên đây cũng là lý do vì sao chính phủ muốn mời anh em Trịnh gia tới kinh thành.
Trịnh Tử Hào cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa mắt nhìn về phía em gái Trịnh Khả Tâm đang ở bên cạnh.
Trịnh Khả Tâm, thông minh mỹ lệ, mặc dù vẫn bị Trịnh gia coi là tiểu công chúa, nhưng cô cũng không phải là bình hoa, có rất nhiều chuyện cô có suy nghĩ của riêng mình. Từ nhỏ, cô đã thấy ông nội, cha mình luôn bận rộn vì sinh ý và nhiệm vụ chấn hưng gia tộc. Lớn lên một chút nữa, cô lại nhìn anh trai bắt đầu học tập việc buôn bán, vẫn vì sự huy hoàng của Trịnh gia, cho nên có thể nói với vinh dự với gia tộc cô không kém mấy người đàn ông như anh trai cô chút nào.
Sau khi Bạch Ngọc Đường nói, cô lập tức hiểu lần này sở dĩ có thể vào kinh thành tham gia bữa tiệc, nguyên nhân chủ yếu vì Vu Thiên thích mình. Mặc dù cách nói này có chút hoang đường nhưng lại là sự thật 100%. Có lẽ Trịnh gia bọn họ có thể thông qua bữa tiệc kết giao với một số nhân vật có quyền thế trong đại lực, tương lai có tác dụng khi Trịnh gia tiến vào đại lục.
Nếu tham gia bữa tiệc này có chỗ tốt như vậy, hi sinh mình một chút có sao đâu. Huống hồ Trịnh Khả Tâm tuy không hiểu Vu Thiên kia lắm, nhưng cô quả thật cảm giác được, Vu Thiên cũng không phải người không thể nói đạo lý, nếu nhưng mình thật không có cảm giác gì với hắn, đợi một thời gian nữa, mình nói chuyện với hắn, hắn sẽ thay đổi suy nghĩ cũng không chừng. Vì thế, lúc Trịnh Khả Tâm thấy anh trai nhìn mình, cô liền gật đầu.
Thấy em gái đã gật đầu, Trịnh Tử Hào vội vàng nói:
- Em gái, không cần đáp ứng gấp vậy đâu, nếu trong lòng em quả thực không muốn vậy chúng ta cũng không cần làm, phải biết với sản nghiệp bây giờ của Trịnh gia, cho dù không phát triển ở đại lục cũng có thể sống rất tốt.
- Em biết, nhưng hiện giờ xã hội này phát triển thực sự quá nhanh. Không tiến thì sẽ lùi, em không muốn Trịnh gia phải vì em mà dừng tiến, đương nhiên em càng không muốn mất đi một cơ hội tốt như vậy. Được rồi anh trai, em đã nghĩ kỹ rồi, anh đừng nói thêm gì nữa.
Thấy Trịnh Tử Hào dường như còn muốn nói thêm, Trịnh Khả Tâm vội vàng chặn lời hắn.
Trịnh Tử Hào rất hiểu em gái hắn, đừng xem lúc bình thường cô vẫn luôn được gia tộc bao bọc, thấy ai cũng rất khách khí, nhưng kỳ thực trong lòng cô có chủ kiến của riêng mình, chỉ cần chuyện cô đã quyết, rất khó có thể khiến cô thay đổi ý định.
- Được rồi, em gái tôi đã không phản đối, thì chúng tôi sẽ tham gia bữa tiệc này.
Nói xong, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn mình, Trịnh Tử Hào lại lắc đầu:
- Đương nhiên, bọn tôi cũng sẽ nghĩ cách làm bạn bè với Vu Thiên.
- Ha ha! Trịnh huynh quả nhiên không hổ là Trịnh huynh.
Thấy Trịnh Tử Hào cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, Bạch Ngọc Đường rất vui. Bởi rốt cuộc nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Ngay ngày hôm qua, khi Bạch Ngọc Đường biết anh em Trịnh Tử Hào tới kinh thành tham gia bữa tiệc này, hắn liền chạy tới đại học Trung Hoa tìm Vu Thiên.
Cảm giác của Vu Thiên với Bạch Ngọc Đường cũng không tệ lắm, cho nên cũng không bài xích việc hắn tới. Nhưng khi nghe Bạch Ngọc Đường nói hắn có thể làm trung gian, chế tạo cơ hội cho Vu Thiên và Trịnh Khả Tâm, thái độ của Vu Thiên với Bạch Ngọc Đường cũng thân thiết thêm một chút.
Cũng không thể nói Vu Thiên là người cơ hội, thật sự vì trong lòng Vu Thiên rất rõ khoảng cách của hắn với Trịnh Khả Tâm quá xa, nếu chỉ dựa vào nỗ lực của hắn để theo đuổi Trịnh Khả Tâm, cơ hội có lẽ không lớn lắm.Cũng giống như một tên hòa thượng theo đuổi công chúa vậy, khoảng cách xa tới mức không cần nói cũng biết, nhưng nếu có Bạch Ngọc Đường đứng giữa hỗ trợ, cơ hội thành công của Vu Thiên sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng Vu Thiên cũng biết Bạch Ngọc Đường sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ đối tốt với hắn, cho nên Vu Thiên lập tức mở miệng hỏi Bạch Ngọc Đường xem hắn muốn mình làm gì.
Bạch Ngọc Đường cũng rất trực tiếp, thẳng hắn nói hắn sợ Hồng bang sẽ tới gây phiền phức cho hắn, hắn hi vọng nếu Hồng bang thật sự làm gì, Vu Thiên có thể ra mặt giúp hắn.
Vu Thiên từng lĩnh giáo qua Thanh bang, hắn cũng từng từ miệng Triệu Đan Đan biết Hồng bang hiện giờ là bang phái xã hội đen lớn nhất Đông Phương quốc, nói cách khác, bang phái như vậy dù cho Vu Thiên đi đối phó cũng rất khó. Nhưng nếu không thể thì Bạch Ngọc Đường sẽ tìm Vu Thiên cầu cứu sao? Chẳng qua chỉ nhờ Vu Thiên bảo hộ Bạch Ngọc Đường không bị thương tổn gì thôi, cũng không phải giúp Bạch Ngọc Đường làm cái gì, cho nên Vu Thiên sau khi suy nghĩ một chút lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng đồng thời lúc gật đầu đồng ý, Vu Thiên cũng nói luôn với Bạch Ngọc Đường, hắn chỉ giúp Bạch Ngọc Đường một lần mà thôi.
Tuy rằng chỉ có được một lần hứa hẹn của Vu Thiên, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn phi thường cao hứng, hắn tin rằng chỉ cần nắm lấy được cơ hội lần này, cho dù chỉ là một lần cũng có thể giáo huấn Hồng bang một trận.
Cứ như vậy, hai bên đạt thành hiệp nghị, Bạch Ngọc Đường giúp Vu Thiên giật dây anh em Trịnh gia, còn chuyện kế tiếp toàn bộ đều dựa vào chính bản thân Vu Thiên.
Trong biệt thự Triệu gia ở kinh thành, Triệu Đan Đan đang ở tầng hai xem tư liệu về tập đoàn Trương thị.
Cô thật không rõ vì sao sau khi Vu Thiên đáp ứng tới bữa tiệc bảo hộ Alice, lại ra điều kiện muốn chiếu cố đặc thù cho tập đoàn Trương thị, muốn giúp họ khởi tử hồi sinh. Đối với điều kiện này, tuy rằng Triệu Đan Đan đáp ứng, đồng thời cũng đã thấy Lương Mộc Lan sắp xếp người thực hiện, nhưng Triệu Đan Đan vẫn nghĩ mãi không ra, cô không tin, Vu Thiên chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, hai bên không có quan hệ gì.
Cho nên hôm nay cô cố ý phái người đưa tới tư liệu của tập đoàn Trương thị, rồi từ từ đọc.
Ban đầu, Triệu Đan Đan không hiểu vì sao Vu Thiên lại trợ giúp tập đoàn Trương thị, bởi khi cô xem thấy rằng tập đoàn này chỉ là một tập đoàn tư nhân tầm trung mà thôi, trong kinh thành Đông Phương quốc căn bản không có lực ảnh hưởng gì, tất nhiên chủ yếu là vì xí nghiệp này đang gặp rắc rối, nếu kinh doanh không tốt, thậm chí còn có thể phá sản. Nếu Vu Thiên nói trợ giúp nhà máy rượu Đại Tần, Triệu Đan Đan còn có thể hiểu, nhưng tập đoàn Trương thị này quả thực không có điểm đặc biệt nào, khiến cho Triệu Đan Đan nghĩ mãi không ra.
Mãi tới cuối tư liệu về tập đoàn Trương thị, Triệu Đan Đan thấy vài ảnh gần nhất, trong đó đều là ảnh của những nhân vật trọng yếu trong gia tộc Trương thị. Khi nhìn thấy hình Trương Xảo Nhi trong đó, lúc này Triệu Đan Đan mới hiểu ra tất cả.
Mặc dù Triệu Đan Đan chỉ từng gặp Trương Xảo Nhi một lần, nhưng với chỉ số thông minh của Triệu Đan Đan, cô vẫn nhớ kỹ khuôn mặt của Trương Xảo Nhi. Một thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa còn ở cạnh Vu Thiên, cho nên muốn Triệu Đan Đan quên là không thể nào.
- Thì ra là vì cô ấy? Chẳng lẽ Vu Thiên vẫn còn thích cô ta sao?
Cầm ảnh của Trương Xảo Nhi lên, Triệu Đan Đan không ngừng tự hỏi.
Tuy rằng không có đáp án chính xác, nhưng Triệu Đan Đan phi thường rõ ràng, ít nhất Trương Xảo Nhi trong lòng Vu Thiên quan trọng hơn nhiều so với cô.
- Tiểu thư, tới giờ cơm trưa rồi
Đúng lúc này, vệ sĩ Tiểu Hổ của Triệu Đan Đan đã tới lầu 2, nhẹ giọng hỏi cô.
Câu nhắc nhở này cũng cắt đứt mất dòng suy nghĩ của Triệu Đan Đan:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Cô nhẹ giọng đáp lại, sau đó phất phất tay, bảo Tiểu Hổ xuống trước.
Trong lòng Triệu Đan Đan lúc này không phục, rất không phục, vì sao ngay cả Trương Xảo Nhi cũng được Vu Thiên quan tâm, nhưng cô lại không được? Còn có cô nàng Trịnh Khả Tâm kia nữa, nếu không phải trong lòng Vu Thiên có cô ta, có lẽ Vu Thiên có thể tiếp thu mình rồi.
/157
|