Trong lòng Lâm Lam vẫn nghĩ đến Tăng Tuyết, lại thêm khi nãy nhìn thấy Diêm Quân Lệnh và Trần Văn nên tâm trạng lẫn lộn phức tạp, làm gì có thời gian cùng Đồng Thiên Hoa uống rượu.
Nhưng Lâm Lam mở miệng mấy lần đều bị Đồng Thiên Hoa chặn lại. Điều này khiến cô cũng ngại nói tiếp, suy cho cùng Đồng Thiên Hoa vừa nãy đã giúp cô, cộng thêm việc lần trước, dù sao cũng đã nợ ân tình của đối phương hai lần, Lâm Lam đến rồi thì đành ngồi yên ở đây.
“Cô Lâm thích uống gì?” Đồng Thiên Hoa ngồi xuống mỉm cười hỏi Lâm Lam, mái tóc dài màu đen buộc một cách tùy ý, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo, lúc hỏi Lâm Lam uống gì thì tiện tay lấy một cái ly. Rõ ràng một quán bar ồn ào cứ thế bị khí chất của đối phương đem lại cảm giác ưu nhã như ở quán cà phê.
“Nước giải khát đi.” Lâm Lam nhớ đến lời nhắc nhở lúc trước của Diêm Quân Lệnh với cô, nhưng hiện giờ lại không có cách nào từ chối, người bên cạnh trông cũng nhã nhặn vô hại nên tiện miệng nói, tiếp đó hỏi một cách kỳ lạ: “Chủ tịch Đồng đến quán bar một mình ư?”
“Bạn bè có việc nên đi trước rồi, tôi vốn dĩ cũng định về, nếu không đã không gặp cô.” Đồng Thiên Hoa nói rồi đưa nước trái cây đặt trước mặt Lâm Lam.
Lâm Lam vội vàng đón lấy, mở miệng cảm ơn: “Vừa nãy thật là cảm ơn chủ tịch Đồng.”
“Cô Lâm cảm ơn người khác đều là nói miệng thôi à?” Lâm Lam vốn chỉ là khách sáo một chút, không ngờ Đồng Thiên Hoa lại nhân tiện hỏi. Gương mặt nhỏ nhắn có hơi bối rối, nhất thời không biết nên trả lời làm sao.
“Chủ tịch Đồng muốn tôi cảm ơn thế nào?” Cuối cùng Lâm Lam cũng miễn cưỡng hỏi.
“Ha ha ha, có phải tôi đã dọa cô rồi không?” Thấy Lâm Lam nhìn anh ta có hơi cảnh giác, Đồng Thiên Hoa cười chân thành rồi hỏi tiếp.
Lâm Lam cười ngượng, nhất thời không biết làm sao ứng phó với mỹ nam này.
“Ăn khuya với tôi được chứ?” Đúng lúc cô đang không biết trả lời thế nào thì anh ta lại tự đưa ra đề nghị.
“Việc này...”
“Sao? Một thỉnh cầu nho nhỏ như vậy mà cô Lâm cũng không thể đồng ý ư?” Lâm Lam không hiểu người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ, còn thêm mấy phần khí chất lãng mạn này rốt cuộc tại sao muốn ăn cơm cùng một nhân vật nhỏ như cô, đang do dự thì Đồng Thiên Hoa đột nhiên hỏi với giọng tủi thân.
Lâm Lam sững người, vội vàng hỏi một cách biết điều: “Chủ tịch Đồng muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, có người ăn cùng là được.” Đồng Thiên Hoa căn bản không quan tâm ăn món gì, thẳng thắn trả lời Lâm Lam.
Lâm Lam nhìn Đồng Thiên Hoa một cách khó hiểu, nghĩ đến người đàn ông đẹp tuyệt trần mà ngay cả Diêm Quân Lệnh cũng phải kiêng dè mấy phần này hiện giờ lại tìm cô để ăn khuya?
“Ừm?” Thấy Lâm Lam có hơi ngẩn người, Đồng Thiên Hoa ừm nhẹ một tiếng, rõ ràng là một chữ nhưng lại khiến Lâm Lam có cảm giác bị van nài, giống như là mỹ nhân ở trên cao rất lạnh lẽo, có cảm giác rất hiu quạnh. Lâm Lam liền mềm lòng, gật đầu một cách vô thức.
Đồng Thiên Hoa đạt được ý mình nên tâm trạng rất tốt, hỏi tiếp với vẻ mặt chân thành: “Vậy giờ chúng ta đi nhé?”
“Xin lỗi, trợ lý của tôi gặp chút phiền toái, tôi muốn đi tìm cô ấy trước.” Lâm Lam dù sao cũng chưa bị mê mất hồn, phản ứng lại cực nhanh.
“Ồ, phiền toái gì vậy? Tôi giúp cô, cô cứ yên tâm ăn cơm với tôi.” Giọng điệu của Đồng Thiên Hoa trông có vẻ ôn hòa nhưng thực ra là không cho phép từ chối. Lâm Lam còn muốn nói gì đó, Đồng Thiên Hoa liền cắt ngang lời cô: “So với việc cô tìm mà không có mục đích như lúc nãy thì chi bằng tôi kêu bảo vệ quán bar xem camera giám sát, chắc là rất nhanh sẽ tìm được.”
“Nếu đã như vậy thì làm phiền chủ tịch Đồng rồi.” Đã nợ đối phương rồi, giờ cũng không thể trả hết trong một lúc được, Lâm Lam dứt khoát đồng ý, suy cho cùng lời Đồng Thiên Hoa nói không sai, cứ tìm như cô vừa nãy thì chờ tìm được chị Tuyết rồi cũng không biết lại xảy ra việc gì nữa.
“Đừng khách sáo.” Đồng Thiên Hoa nói xong thì gọi một cuộc điện thoại, sau đó bảo Lâm Lam gửi ảnh của Tăng Tuyết cho giám đốc quán bar, chưa tới mười phút thì đã có tin tức, Tăng Tuyết không bị đưa đến phòng nào cả, mà là xảy ra tranh chấp với một người đàn ông và đã ra khỏi quán bar.
Lâm Lam lo lắng thì thấy phía bên quán bar gửi đến ảnh của người đàn ông. Tuy camera chụp rất mờ nhưng Lâm Lam vẫn nhận ra ngay đó là Tăng Tuyết và Thẩm Hoằng, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, quay đầu nói với Đồng Thiên Hoa: “Tôi gọi một cú điện thoại cho bạn, xác nhận sự an toàn của cô ấy.”
“Được, tôi chờ cô ở cổng.” Không hề can thiệp vào chuyện của Lâm Lam, Đồng Thiên Hoa biết điều đi xuống lầu trước. Cô lúc này mới nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Hoằng, muốn biết tình hình của chị Tuyết.
Điện thoại được kết nối, Lâm Lam không thèm chào hỏi mà trực tiếp đòi người ở chỗ Thẩm Hoằng. Thẩm Hoằng cũng không ngờ Lâm Lam sẽ tìm mình, giọng điệu lại chắc chắn như vậy nên cũng không tiện giấu diếm, chỉ có thể nói một cách ngoan ngoãn: “Chị dâu chị đừng giận, em cũng là nhận được điện thoại mới đến quán bar, hiện giờ cô ấy đang ở chỗ em, chờ cô ấy tỉnh rượu hơn chút em sẽ đưa cô ấy về.”
“Chị Tuyết say lắm à?” Nhớ lại lời của người phục vụ trước đó, chân mày của Lâm Lam nhíu càng chặt hơn.
“Đã uống canh giải rượu rồi, ngủ một lúc thì sẽ không sao.” Thẩm Hoằng nhìn người phụ nữ ở trên giường sắc mặt ửng hồng nhưng đến cả ngủ cũng không yên lặng, giọng nói mang ý áy náy.
“Tôi không biết anh rốt cuộc có tình cảm như thế nào với chị Tuyết, nhưng dù thế nào chị Tuyết cũng không phải người anh có thể ức hiếp. Chuyện lần trước chị Tuyết đã bỏ qua rồi, nhưng nếu vẫn còn lần sau, dù nhà họ Thẩm có thế lực lớn cỡ nào thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Lâm Lam nói trong tức giận.
Thẩm Hoằng thấy trong miệng đắng chát: “Chị dâu yên tâm, em đối với cô ấy không phải như chị nghĩ đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.” Lâm Lam biết Thẩm Hoằng tuy hoang đường, nhưng nhìn chuyện hôm nay, hai người này quả thực có bí mật giấu cô, cô cũng không tiện nhúng tay vào nữa, vả lại dựa vào trực giác của phụ nữ, Lâm Lam cảm thấy Thẩm Hoằng chắc là thích chị Tuyết.
Tắt điện thoại xong cô xuống lầu, bảo Vương Đại và Lộc Tam không cần tìm tiếp nữa mà về trước, cô có một vài việc, muộn chút sẽ bắt xe về. Lúc tắt điện thoại Lâm Lam vừa hay nhìn thấy Diêm Quân Lệnh và Trần Văn cũng ra khỏi quán bar, đi ra phía bên ngoài, trong lòng hồi hộp một chút mới nhớ ra cô phải gọi điện cho anh.
“Tôi ở đây.” Đúng lúc Lâm Lam chuẩn bị nhấn số, Đồng Thiên Hoa đã lái xe đến trước mặt cô, mở cửa sổ xe gọi.
Lâm Lam khựng lại, sau đó bước lên ghế phụ có chút ngập ngừng.
Xe chạy qua cạnh Diêm Quân Lệnh và Trần Văn, Lâm Lam vừa hay nhìn thấy Trần Văn nói gì đó với Diêm Quân Lệnh, dưới ánh đèn lấp lánh của quán bar, ánh mắt người phụ nữ long lanh, mang theo ánh xuân nồng nàn, nhìn vào như người đang yêu.
Tim hơi nhói một chút, Đồng Thiên Hoa vừa hay nhìn sang Lâm Lam: “Sao thế?”
“Không sao.” Lâm Lam cúi đầu, Diêm Quân Lệnh cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc, lấy tay của Trần Văn ra, từ chối lời cầu hòa của cô ta một cách vô cùng lạnh lùng. Anh quay người lại nhìn, đúng lúc cô cúi đầu xuống nên chỉ thấy xe của Đồng Thiên Hoa chạy qua.
Diêm Quân Lệnh hơi nhíu mày, tên họ Đồng đó tối nay cũng ở đây ư? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh bỏ đi một cách tuyệt tình trong ánh mắt tổn thương của Trần Văn. Lúc lên xe anh thoáng nhìn đồng hồ, trong lòng thấy lạ bánh bao nhỏ nhà mình bận gì vậy chứ, sao không trả lời tin nhắn?
Vương Đại và Lộc Tam nhận được điện thoại của Lâm Lam, không yên tâm muốn đi theo, nhưng ra khỏi quán bar thì đã không thấy Lâm Lam đâu, xe cũng để lại cho họ.
Phu nhân đã đi đâu rồi? Vương Đại và Lộc Tam không còn cách nào đành về trước, tiếp xúc mấy ngày nay, họ biết Lâm Lam không phải người không có chừng mực, cộng thêm thân phận nhạy cảm, vì vậy rất cẩn thận.
Nhưng Vương Đại vẫn rất chuyên nghiệp đã báo cáo với Diêm Quân Lệnh, ai ngờ Diêm Quân Lệnh trực tiếp gọi điện lại, hỏi một cách vô cùng sốt ruột: “Các cậu nói vừa nãy Lâm Lam ở Mật Mã ư?”
Vương Đại vừa nghe giọng điệu của ông chủ bất thường, vội vàng giải thích tình hình một lượt. Không hiểu sao trong lòng Diêm Quân Lệnh bất an, nghĩ đến khi nãy bản thân ở cùng với Trần Văn, còn cả anh mắt quen thuộc đó, lập tức nhấn gọi số của cô nhưng lại bị từ chối.
Chết tiệt!
Nhưng Lâm Lam mở miệng mấy lần đều bị Đồng Thiên Hoa chặn lại. Điều này khiến cô cũng ngại nói tiếp, suy cho cùng Đồng Thiên Hoa vừa nãy đã giúp cô, cộng thêm việc lần trước, dù sao cũng đã nợ ân tình của đối phương hai lần, Lâm Lam đến rồi thì đành ngồi yên ở đây.
“Cô Lâm thích uống gì?” Đồng Thiên Hoa ngồi xuống mỉm cười hỏi Lâm Lam, mái tóc dài màu đen buộc một cách tùy ý, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo, lúc hỏi Lâm Lam uống gì thì tiện tay lấy một cái ly. Rõ ràng một quán bar ồn ào cứ thế bị khí chất của đối phương đem lại cảm giác ưu nhã như ở quán cà phê.
“Nước giải khát đi.” Lâm Lam nhớ đến lời nhắc nhở lúc trước của Diêm Quân Lệnh với cô, nhưng hiện giờ lại không có cách nào từ chối, người bên cạnh trông cũng nhã nhặn vô hại nên tiện miệng nói, tiếp đó hỏi một cách kỳ lạ: “Chủ tịch Đồng đến quán bar một mình ư?”
“Bạn bè có việc nên đi trước rồi, tôi vốn dĩ cũng định về, nếu không đã không gặp cô.” Đồng Thiên Hoa nói rồi đưa nước trái cây đặt trước mặt Lâm Lam.
Lâm Lam vội vàng đón lấy, mở miệng cảm ơn: “Vừa nãy thật là cảm ơn chủ tịch Đồng.”
“Cô Lâm cảm ơn người khác đều là nói miệng thôi à?” Lâm Lam vốn chỉ là khách sáo một chút, không ngờ Đồng Thiên Hoa lại nhân tiện hỏi. Gương mặt nhỏ nhắn có hơi bối rối, nhất thời không biết nên trả lời làm sao.
“Chủ tịch Đồng muốn tôi cảm ơn thế nào?” Cuối cùng Lâm Lam cũng miễn cưỡng hỏi.
“Ha ha ha, có phải tôi đã dọa cô rồi không?” Thấy Lâm Lam nhìn anh ta có hơi cảnh giác, Đồng Thiên Hoa cười chân thành rồi hỏi tiếp.
Lâm Lam cười ngượng, nhất thời không biết làm sao ứng phó với mỹ nam này.
“Ăn khuya với tôi được chứ?” Đúng lúc cô đang không biết trả lời thế nào thì anh ta lại tự đưa ra đề nghị.
“Việc này...”
“Sao? Một thỉnh cầu nho nhỏ như vậy mà cô Lâm cũng không thể đồng ý ư?” Lâm Lam không hiểu người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ, còn thêm mấy phần khí chất lãng mạn này rốt cuộc tại sao muốn ăn cơm cùng một nhân vật nhỏ như cô, đang do dự thì Đồng Thiên Hoa đột nhiên hỏi với giọng tủi thân.
Lâm Lam sững người, vội vàng hỏi một cách biết điều: “Chủ tịch Đồng muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, có người ăn cùng là được.” Đồng Thiên Hoa căn bản không quan tâm ăn món gì, thẳng thắn trả lời Lâm Lam.
Lâm Lam nhìn Đồng Thiên Hoa một cách khó hiểu, nghĩ đến người đàn ông đẹp tuyệt trần mà ngay cả Diêm Quân Lệnh cũng phải kiêng dè mấy phần này hiện giờ lại tìm cô để ăn khuya?
“Ừm?” Thấy Lâm Lam có hơi ngẩn người, Đồng Thiên Hoa ừm nhẹ một tiếng, rõ ràng là một chữ nhưng lại khiến Lâm Lam có cảm giác bị van nài, giống như là mỹ nhân ở trên cao rất lạnh lẽo, có cảm giác rất hiu quạnh. Lâm Lam liền mềm lòng, gật đầu một cách vô thức.
Đồng Thiên Hoa đạt được ý mình nên tâm trạng rất tốt, hỏi tiếp với vẻ mặt chân thành: “Vậy giờ chúng ta đi nhé?”
“Xin lỗi, trợ lý của tôi gặp chút phiền toái, tôi muốn đi tìm cô ấy trước.” Lâm Lam dù sao cũng chưa bị mê mất hồn, phản ứng lại cực nhanh.
“Ồ, phiền toái gì vậy? Tôi giúp cô, cô cứ yên tâm ăn cơm với tôi.” Giọng điệu của Đồng Thiên Hoa trông có vẻ ôn hòa nhưng thực ra là không cho phép từ chối. Lâm Lam còn muốn nói gì đó, Đồng Thiên Hoa liền cắt ngang lời cô: “So với việc cô tìm mà không có mục đích như lúc nãy thì chi bằng tôi kêu bảo vệ quán bar xem camera giám sát, chắc là rất nhanh sẽ tìm được.”
“Nếu đã như vậy thì làm phiền chủ tịch Đồng rồi.” Đã nợ đối phương rồi, giờ cũng không thể trả hết trong một lúc được, Lâm Lam dứt khoát đồng ý, suy cho cùng lời Đồng Thiên Hoa nói không sai, cứ tìm như cô vừa nãy thì chờ tìm được chị Tuyết rồi cũng không biết lại xảy ra việc gì nữa.
“Đừng khách sáo.” Đồng Thiên Hoa nói xong thì gọi một cuộc điện thoại, sau đó bảo Lâm Lam gửi ảnh của Tăng Tuyết cho giám đốc quán bar, chưa tới mười phút thì đã có tin tức, Tăng Tuyết không bị đưa đến phòng nào cả, mà là xảy ra tranh chấp với một người đàn ông và đã ra khỏi quán bar.
Lâm Lam lo lắng thì thấy phía bên quán bar gửi đến ảnh của người đàn ông. Tuy camera chụp rất mờ nhưng Lâm Lam vẫn nhận ra ngay đó là Tăng Tuyết và Thẩm Hoằng, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, quay đầu nói với Đồng Thiên Hoa: “Tôi gọi một cú điện thoại cho bạn, xác nhận sự an toàn của cô ấy.”
“Được, tôi chờ cô ở cổng.” Không hề can thiệp vào chuyện của Lâm Lam, Đồng Thiên Hoa biết điều đi xuống lầu trước. Cô lúc này mới nhanh chóng gọi điện thoại cho Thẩm Hoằng, muốn biết tình hình của chị Tuyết.
Điện thoại được kết nối, Lâm Lam không thèm chào hỏi mà trực tiếp đòi người ở chỗ Thẩm Hoằng. Thẩm Hoằng cũng không ngờ Lâm Lam sẽ tìm mình, giọng điệu lại chắc chắn như vậy nên cũng không tiện giấu diếm, chỉ có thể nói một cách ngoan ngoãn: “Chị dâu chị đừng giận, em cũng là nhận được điện thoại mới đến quán bar, hiện giờ cô ấy đang ở chỗ em, chờ cô ấy tỉnh rượu hơn chút em sẽ đưa cô ấy về.”
“Chị Tuyết say lắm à?” Nhớ lại lời của người phục vụ trước đó, chân mày của Lâm Lam nhíu càng chặt hơn.
“Đã uống canh giải rượu rồi, ngủ một lúc thì sẽ không sao.” Thẩm Hoằng nhìn người phụ nữ ở trên giường sắc mặt ửng hồng nhưng đến cả ngủ cũng không yên lặng, giọng nói mang ý áy náy.
“Tôi không biết anh rốt cuộc có tình cảm như thế nào với chị Tuyết, nhưng dù thế nào chị Tuyết cũng không phải người anh có thể ức hiếp. Chuyện lần trước chị Tuyết đã bỏ qua rồi, nhưng nếu vẫn còn lần sau, dù nhà họ Thẩm có thế lực lớn cỡ nào thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu.” Lâm Lam nói trong tức giận.
Thẩm Hoằng thấy trong miệng đắng chát: “Chị dâu yên tâm, em đối với cô ấy không phải như chị nghĩ đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.” Lâm Lam biết Thẩm Hoằng tuy hoang đường, nhưng nhìn chuyện hôm nay, hai người này quả thực có bí mật giấu cô, cô cũng không tiện nhúng tay vào nữa, vả lại dựa vào trực giác của phụ nữ, Lâm Lam cảm thấy Thẩm Hoằng chắc là thích chị Tuyết.
Tắt điện thoại xong cô xuống lầu, bảo Vương Đại và Lộc Tam không cần tìm tiếp nữa mà về trước, cô có một vài việc, muộn chút sẽ bắt xe về. Lúc tắt điện thoại Lâm Lam vừa hay nhìn thấy Diêm Quân Lệnh và Trần Văn cũng ra khỏi quán bar, đi ra phía bên ngoài, trong lòng hồi hộp một chút mới nhớ ra cô phải gọi điện cho anh.
“Tôi ở đây.” Đúng lúc Lâm Lam chuẩn bị nhấn số, Đồng Thiên Hoa đã lái xe đến trước mặt cô, mở cửa sổ xe gọi.
Lâm Lam khựng lại, sau đó bước lên ghế phụ có chút ngập ngừng.
Xe chạy qua cạnh Diêm Quân Lệnh và Trần Văn, Lâm Lam vừa hay nhìn thấy Trần Văn nói gì đó với Diêm Quân Lệnh, dưới ánh đèn lấp lánh của quán bar, ánh mắt người phụ nữ long lanh, mang theo ánh xuân nồng nàn, nhìn vào như người đang yêu.
Tim hơi nhói một chút, Đồng Thiên Hoa vừa hay nhìn sang Lâm Lam: “Sao thế?”
“Không sao.” Lâm Lam cúi đầu, Diêm Quân Lệnh cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc, lấy tay của Trần Văn ra, từ chối lời cầu hòa của cô ta một cách vô cùng lạnh lùng. Anh quay người lại nhìn, đúng lúc cô cúi đầu xuống nên chỉ thấy xe của Đồng Thiên Hoa chạy qua.
Diêm Quân Lệnh hơi nhíu mày, tên họ Đồng đó tối nay cũng ở đây ư? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh bỏ đi một cách tuyệt tình trong ánh mắt tổn thương của Trần Văn. Lúc lên xe anh thoáng nhìn đồng hồ, trong lòng thấy lạ bánh bao nhỏ nhà mình bận gì vậy chứ, sao không trả lời tin nhắn?
Vương Đại và Lộc Tam nhận được điện thoại của Lâm Lam, không yên tâm muốn đi theo, nhưng ra khỏi quán bar thì đã không thấy Lâm Lam đâu, xe cũng để lại cho họ.
Phu nhân đã đi đâu rồi? Vương Đại và Lộc Tam không còn cách nào đành về trước, tiếp xúc mấy ngày nay, họ biết Lâm Lam không phải người không có chừng mực, cộng thêm thân phận nhạy cảm, vì vậy rất cẩn thận.
Nhưng Vương Đại vẫn rất chuyên nghiệp đã báo cáo với Diêm Quân Lệnh, ai ngờ Diêm Quân Lệnh trực tiếp gọi điện lại, hỏi một cách vô cùng sốt ruột: “Các cậu nói vừa nãy Lâm Lam ở Mật Mã ư?”
Vương Đại vừa nghe giọng điệu của ông chủ bất thường, vội vàng giải thích tình hình một lượt. Không hiểu sao trong lòng Diêm Quân Lệnh bất an, nghĩ đến khi nãy bản thân ở cùng với Trần Văn, còn cả anh mắt quen thuộc đó, lập tức nhấn gọi số của cô nhưng lại bị từ chối.
Chết tiệt!
/612
|