Thời gian cứ thế trôi sau cái ngày nó tạo nên kì tích ở trường thì ko ai dám chọc nó nữa . Cho đến một hôm tụi nó rủ nhau đi công viên giải trí chơi . Anh nó chia cặp anh nó_Diana
Julie _Kino
còn lại nó và hắn hai người cô đơn nên đành đi với nhau . Nó đi vào mua vé trò tàu lượn siêu tốc. Mua xong hắn và nó đi lên tàu , tàu bắt đầu từ từ xuống dốc và :
--AAAAAAAAAAAAAA_nó hét lên để xua nỗi buồn nhưng vẫn cố nguỵ tạo bằng một vỏ bọc là sợ đi tàu lượn nhưng điều này làm sao qua mặt được hắn . Hắn bất chợt quay sang và nó khóc nó khóc nhiều lắm , hắn nhìn thấy cảnh đó mà tim nhói đau từng cơn . Ôm nó vào lòng khẽ an ủi :
--Cô có chuyện buồn đúng ko kể tôi nghe đi sẽ thấy thoải mái hơn đó _hắn chợt suy nghĩ *mày bị gì vậy Phong mày có bao giờ quan tâm con gái đâu , ko lẽ ...*
Nó nấc từng hồi , sau đó bình tĩnh lại thì chùi nước mắt nghẹn ngào kể cho hắn nghe:
--Tôi nói anh đừng cười tôi , tôi có sáu người tôi thương yêu rất nhiều ngoài các pama và anh hai thật ra bây giờ chỉ còn năm . Hai người là anh em Kyo , Hai người còn lại là Julie và Diana , người còn lại là một câu nhóc khi xưa tôi gặp mặt ở nhà cũ biệt thự Rose người ấy chắc bây giờ đã lớn , còn người cuối cùng là người tôi yêu hai năm trước tại Luân Đôn , nhưng hắn đã phụ tôi thì tôi ko còn gì để mà yêu hắn , tôi rất nhớ cậu nhóc kia , người ân cần chăm sóc giúp tôi băng bó vết thương khi bị té , người dịu dàng ôm tôi vào lòng khi tôi sợ , rất nhớ _nói xong lại ôm hắn mà khóc , hắn thấy lúc này nó rất mong manh , giống như 1 viên pha lê mỏng manh có thể vỡ bất cứ lúc nào . Hnắ chợt nhớ lại những gì nó nói *biệt thự Rose , Chăm sóc , ôm vào lòng , băng bó vết thương và nó nhớ *anh lần này đã khẳng định người mà khiến cho anh lạnh như bây giờ , người mà xưa kia đánh cắp trái tim anh , người mà anh chăm sóc , người anh băng bó vết thương người mà anh ôm vào lòng , LÀ EM , chính là em . *Hắn chợt nói lớn :
--Em có phải ngày xưa tên là Ngọc Nhi ko anh tìm lâu rồi tại sao em bỏ anh đi tại sao lấy cắp trái tim anh rồi bỏ đi hả , tại sao ?_hắn quát nó
Nó chợt sững người :
--Anh là Bin của ngày xưa ?
--Đúng anh nè _hắn vừa nói vừa như sắp bật khóc
Nó thì lúc này bật khóc trong tiếng khóc nấc nghẹn ngào nó đánh vào người hắn nói :
--Tại sao bây giờ anh mới nói , anh có biết em đã nhiều lần khóc vì anh , đêm nào cũng koc1 anh sao ko nói , anh làm em bao lần đau khổ , tại sao _nó nói âm lượng lớn dần rồi hét lên
hắn nhào lại ôm nó rối rít xin lỗi :
--Anh xin lỗi em đừng giận anh , xin lỗi em rất nhiều , tha thứ cho anh quay về ngày xưa nhé_hắn ôm nó siết chặt
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá sốc với tất cả mọi người ở đây , tất cả đều vui mừng cho cặp vừa rồi rất nhiều tiếng chúc mừng vang lên nhờ cảnh tình cảm vừa rồi mà trong chuyến đi vừa rồi mà ko có tiếng hét nào nhưng lại có những trận mưa nước mắt cũa những cô nàng cảm động . Hắn và nó vui trở lại và chơi rất nhiều trò vui . 7 giờ cả bọn đi bar chơi .
Julie _Kino
còn lại nó và hắn hai người cô đơn nên đành đi với nhau . Nó đi vào mua vé trò tàu lượn siêu tốc. Mua xong hắn và nó đi lên tàu , tàu bắt đầu từ từ xuống dốc và :
--AAAAAAAAAAAAAA_nó hét lên để xua nỗi buồn nhưng vẫn cố nguỵ tạo bằng một vỏ bọc là sợ đi tàu lượn nhưng điều này làm sao qua mặt được hắn . Hắn bất chợt quay sang và nó khóc nó khóc nhiều lắm , hắn nhìn thấy cảnh đó mà tim nhói đau từng cơn . Ôm nó vào lòng khẽ an ủi :
--Cô có chuyện buồn đúng ko kể tôi nghe đi sẽ thấy thoải mái hơn đó _hắn chợt suy nghĩ *mày bị gì vậy Phong mày có bao giờ quan tâm con gái đâu , ko lẽ ...*
Nó nấc từng hồi , sau đó bình tĩnh lại thì chùi nước mắt nghẹn ngào kể cho hắn nghe:
--Tôi nói anh đừng cười tôi , tôi có sáu người tôi thương yêu rất nhiều ngoài các pama và anh hai thật ra bây giờ chỉ còn năm . Hai người là anh em Kyo , Hai người còn lại là Julie và Diana , người còn lại là một câu nhóc khi xưa tôi gặp mặt ở nhà cũ biệt thự Rose người ấy chắc bây giờ đã lớn , còn người cuối cùng là người tôi yêu hai năm trước tại Luân Đôn , nhưng hắn đã phụ tôi thì tôi ko còn gì để mà yêu hắn , tôi rất nhớ cậu nhóc kia , người ân cần chăm sóc giúp tôi băng bó vết thương khi bị té , người dịu dàng ôm tôi vào lòng khi tôi sợ , rất nhớ _nói xong lại ôm hắn mà khóc , hắn thấy lúc này nó rất mong manh , giống như 1 viên pha lê mỏng manh có thể vỡ bất cứ lúc nào . Hnắ chợt nhớ lại những gì nó nói *biệt thự Rose , Chăm sóc , ôm vào lòng , băng bó vết thương và nó nhớ *anh lần này đã khẳng định người mà khiến cho anh lạnh như bây giờ , người mà xưa kia đánh cắp trái tim anh , người mà anh chăm sóc , người anh băng bó vết thương người mà anh ôm vào lòng , LÀ EM , chính là em . *Hắn chợt nói lớn :
--Em có phải ngày xưa tên là Ngọc Nhi ko anh tìm lâu rồi tại sao em bỏ anh đi tại sao lấy cắp trái tim anh rồi bỏ đi hả , tại sao ?_hắn quát nó
Nó chợt sững người :
--Anh là Bin của ngày xưa ?
--Đúng anh nè _hắn vừa nói vừa như sắp bật khóc
Nó thì lúc này bật khóc trong tiếng khóc nấc nghẹn ngào nó đánh vào người hắn nói :
--Tại sao bây giờ anh mới nói , anh có biết em đã nhiều lần khóc vì anh , đêm nào cũng koc1 anh sao ko nói , anh làm em bao lần đau khổ , tại sao _nó nói âm lượng lớn dần rồi hét lên
hắn nhào lại ôm nó rối rít xin lỗi :
--Anh xin lỗi em đừng giận anh , xin lỗi em rất nhiều , tha thứ cho anh quay về ngày xưa nhé_hắn ôm nó siết chặt
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá sốc với tất cả mọi người ở đây , tất cả đều vui mừng cho cặp vừa rồi rất nhiều tiếng chúc mừng vang lên nhờ cảnh tình cảm vừa rồi mà trong chuyến đi vừa rồi mà ko có tiếng hét nào nhưng lại có những trận mưa nước mắt cũa những cô nàng cảm động . Hắn và nó vui trở lại và chơi rất nhiều trò vui . 7 giờ cả bọn đi bar chơi .
/30
|