Đường Phong đứng ở cửa phòng ngủ vẫn không nhúc nhích, tầm mắt của cậu rơi vào người Lục Thiên Thần đang nằm trên giường.
Đêm qua Lục Thiên Thần vừa mới tới Mỹ, xuống máy bay xong liền một mạch chạy đến chỗ cậu, tuy rằng Đường Phong không biết Lục Thiên Thần làm thế nào để tìm được cậu, nhưng dường như anh ta đã thức trắng cả đêm hôm qua.
Về tới khách sạn, Lục Thiên Thần đi tắm trước, chờ Đường Phong tắm rửa thay quần áo đi ra thì phát hiện cái người đàn ông này đã nằm trên giường rồi.
Người hình như đã gầy đi một chút, viền mắt cũng thâm quầng thêm, chắc trong thời gian qua Lục Thiên Thần hẳn là chỉ ngủ được một vài ba tiếng, tuy rằng trên người vẫn tràn đầy sinh lực, nhưng Đường Phong vẫn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời kia.
“Đừng … nhìn cậu ta nữa, tôi sẽ ghen đấy”. Charles thì thầm, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Đường Phong, thuận tiện hôn trộm một cái lên mặt cậu, “Đi ăn chút gì đi, tôi vừa kêu đồ ăn sáng.”
Sau lễ trao giải Oscar, báo chí cả ngày đều đăng tin rầm rộ, đa số là viết về siêu sao quá cố Fiennes • Đường, rồi nào là giải thành tựu cống hiến trọn đời gì đó.
Đối với Đường Phong xem ra giống như là một bài văn đã kết thúc, những gì thuộc về Fiennes • Đường cũng đã kết thúc theo.
Sau này, không chừng sẽ rất khó có thể tìm thấy tin tức về Fiennes trên báo nữa rồi.
Tùy ý xem sơ vài lần, Đường Phong để tờ tạp chí sang một bên, cúi đầu uống ngụm nước trái cây rồi nói : “Chuyện Lục Thiên Thần đến đây đã nói trước với anh rồi sao?”
Cậu không tin Charles lại không có bất cứ tin tức nào, nhưng ngoài ý muốn chính là, Charles đối với việc cậu và Lục Thiên Thần qua đêm ở ngoài cũng không kinh ngạc gì hết.
Sáng sớm cậu và Lục Thiên Thần từ bên ngoài trở về, Charles cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ là mắng Lục Thiên Thần đại loại vài câu như là “Cậu để bảo bối nhà tôi phơi gió phơi sương ngoài trời suốt đêm hả, sao tay bảo bối tôi lại lạnh thế này”.
“Không có sự cho phép của tôi, cậu cái tên chết tiệt này đừng có mà mơ tưởng bén mảng lại gần cậu ấy.”
Lời của Charles nghe ra sao còn có ý khác, Đường Phong híp mắt nhìn chằm chằm con gấu to xác phía đối diện: “Sự cho phép của anh?”
“Anh cho phép Lục Thiên Thần tiếp cận tôi?” Đường Phong nhếch nhếch khóe miệng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, “Tôi có nghe lầm không vậy, Charles keo kiệt bủn xỉn lúc nào thì trở nên hào phóng như vậy rồi?”
Charles cười đến nheo cả mắt: “Từ trước đến giờ tôi là người đàn ông phóng khóng độ lượng mà, bảo bối à, sao cậu lại nghĩ sai về tôi như thế chứ, nếu cậu đã không có hứng thú với mấy người đàn ông to con lực lưỡng như tôi đây, có lẽ cậu sẽ cũng có chút cảm giác với cái tên khốn kiếp lạnh lùng băng giá kia chứ phải không, tôi làm tất cả chỉ vì muốn cậu hạnh phúc thôi, cảm động quá phải không?”
Không, tuyệt đối không.
Cậu ta không muốn bị con gấu này đè bẹp, cũng không muốn đi ôm khư khư một cái tủ lạnh biết đi, nhưng cậu lại rất thích nhìn thấy con gấu to xác này có thể sống hòa thuận với tảng băng di động kia.
…
…
Thật sự đúng là đã… sống chung một cách rất hòa thuận.
Không có mấy lời móc méo nhau, cũng không có liếc xéo liếc dọc thù hằn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ đấu võ mồm qua lại, nhưng nói chung là bầu không khí vẫn rất ấm áp và hài hòa.
Quá hài hòa rồi, thế cho nên Đường Phong khá là bối rối vì không biết hai người đàn ông này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy lúc ba người ăn cơm tối, Đường Phong sẵn tiện hỏi một câu: “Hai người các anh không phải là “hận quá hóa yêu” rồi đấy chứ, quyết định sống chung với nhau rồi à?”
“Khụ khụ khụ!” Lục Thiên Thần đương nhâm nhi ly rượu nho thì sặc ra mũi ngay lập tức.
“Phụt ——” Charles đang nhai miếng thịt bò thiếu chút nữa thì phun vô mặt người kia, liền quơ lấy chiếc khăn tay che miệng lại rồi xoay người chạy vào toilet.
“Phản ứng thật kịch liệt, bị tôi nói trúng rồi sao?”. Lấy khăn ăn lau tay, Đường Phong thảnh thơi nhấp ngụm rượu, vô cùng rộng lượng nói rằng, “Tôi là người dân chủ, nếu như hai anh đã yêu nhau rồi, thì tôi cũng sẽ không ngăn cản hai anh làm gì.”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, bác bỏ ý nghĩ hết sức kỳ lạ và đáng sợ kia của Đường Phong.
“Bảo bối, cậu tính hù chết tôi sao? Tôi mà có chút hứng thú với tủ đông đá này thì đã sớm chén sạch sẽ cậu ta rồi, làm sao mà còn có thể chờ tới bây giờ cơ chứ?” Charles từ toilet trở về, bộ dạng vẫn còn thất kinh hoảng sợ.
Vuốt vuốt lòng bàn tay, Đường Phong tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn bọn họ: “Vậy không bằng hai anh nói thật với tôi đi, bây giờ sống chung hòa thuận như vậy, hai anh đang giả đò hay thật sự là đã thân thiết rồi?”
“Lục Thiên Thần, bảo bối hỏi cậu kìa, còn không nói thật đi!” Charles liền mở miệng trước, bán cái hết cho Lục Thiên Thần.
Lườm mắt nhìn Charles tiểu nhân kia, Lục Thiên Thần chậm rãi nói: “Đối với yêu cầu trước kia của cậu, tụi tôi đã nghiên cứu và quyết định đồng ý yêu cầu đó.”
Yêu cầu trước kia?
Đường Phong suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã lâu rồi.
Ai da, nhớ rồi, là cậu nói sẽ chấp nhận cả Charles và Lục Thiên Thần, vậy đáp án hiện tại là…
Mặc dù có chút tham lam và không thực tế, nhưng Đường Phong nghĩ lại cũng thấy hơi tức cười, hai tay khoanh trước ngực, cậu nhìn Lục Thiên Thần một chút rồi lại nhìn Charles: “Hai anh biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Khẳng định là cậu đang nghĩ, đi chết đi Lục Thiên Thần, người tôi yêu bây giờ chỉ có Charles mà thôi.” Charles hơi hếch cằm lên, tự đắc nói.
Lục Thiên Thần lại trừng mắt nhìn Charles : “Rốt cục có thể thoát khỏi con vịt ồn ào Charles rồi.”
“Sai rồi.” Đường Phong nhìn Charles cắn cắn ngón tay, quay đầu lại nhìn Lục Thiên Thần nói, “Anh đoán cũng sai luôn.”
“Vậy là cái gì?” Charles tràn ngập hiếu kỳ hỏi.
Lục Thiên Thần tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong mắt cũng đầy nghi vấn.
“Tôi đang nghĩ, tối hôm nay nhất định phải ăn thịt gấu kho tàu, rồi sau đó sẽ uống một lon nước ngọt ướp lạnh”. Đường Phong cười đến híp cả mắt, hai người kia nhìn đến ngẩn cả người ra, “Cảm giác làm vua thật không tệ chút nào.”
Charles cười to một tiếng: “Bảo bối, tôi thực sự là nhìn lầm cậu rồi nha!”
Lục Thiên Thần cười cười, lông mi khẽ nhếch: “Cậu có thể vừa ăn thịt gấu, vừa có thể uống nước ngọt ướp lạnh.”
…
…
Cuộc sống bình yên chưa có từ trước tới nay, bây giờ dường như Đường Phong đã có được những gì cậu muốn.
Tuy rằng 《Kẻ Giết Ma 》 cũng không giành được giải Oscar nào, nhưng may mắn chính là sau đó không có bất kỳ cản trở, sau khi kết thúc phim《 Thiên Tử 》 thì cậu có thể tiến hành quay phần tiếp theo của 《Kẻ Giết Ma 》 .
“Cậu nối tóc rồi, tối hôm đó tôi thiếu chút nữa không nhận ra cậu.” Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh bồn tắm giúp Đường Phong gội đầu, bây giờ điều khó chịu nhất chính là mỗi ngày đều phải gội đầu cho sạch sẽ.
“Qua nửa tháng nữa thì phim《 Thiên Tử 》 sẽ kết thúc, đến lúc đó tôi có thể cắt tóc ngắn rồi, trời nóng quá, thời tiết hôm nay nóng bức không chịu được.” Đường Phong nhoài người nằm vào bồn tắm thở dài.
Đã gần sang tháng tư và tháng năm, mùa xuân đã qua đi, trời ngày càng ấm lên, nhưng đối với Đường Phong phải mang theo mái tóc dài này thì đúng là có chút cực hình.
“Ha ha, ráng nhịn nửa tháng nữa đi.” Lục Thiên Thần nhẹ giọng cười ” Không phải mỗi ngày tôi đều gội đầu giúp cậu đấy sao?”
Kỳ thực trước Charles cũng muốn “xung phong” làm việc này, nhưng Charles chỉ biết kéo tóc rồi làm rụng tóc cậu khiến Đường Phong đau nhăn hết mặt, rốt cuộc anh ta bị cậu đá sưng mông ra khỏi phòng tắm.
“Cậu có phát hiện hay không, cậu trước đây và cậu hiện tại không giống nhau.” Lục Thiên Thần đột nhiên nói.
“Hở?” Đường Phong nghe xong vô cùng hiếu kỳ, “Không giống chỗ nào?”
“Ngay từ lúc đầu, cậu không thích nói nhiều với chúng tôi, luôn luôn cẩn thận khiến cho không có biện pháp nào tiếp cận cậu, thế nhưng hiện tại, cậu thỉnh thoảng lại kêu ca một chút những chuyện nhỏ nhoi ví dụ như tóc quá dài hay trời nóng này kia.” Lục Thiên Thần gội sạch bọt trên tóc Đường Phong, “Chúc mừng cậu, cậu càng ngày càng trẻ ra rồi.”
“Nghe ra làm như trước đây tôi già lắm sao, này, tôi không thích cái cách anh nói như thế”. Tiện tay lấy chiếc khăn trên bồn tắm, Đường Phong cầm lấy lau mặt, “Chừng nào thì Charles trở về?”
Mấy ngày hôm trước tên kia đã chạy sang Châu Ân giải quyết công việc.
“Cậu còn ở đây, khẳng định cậu ta sẽ bay như chim về đây thôi.” Lục Thiên Thần bắt đầu cởi cúc áo, sau đó thì cởi bỏ toàn bộ quần áo rồi ngồi vào bồn tắm.
“Xoay qua đây, tôi giúp cậu chà lưng”. Lục Thiên Thần vỗ vỗ vai Đường Phong.
Có người phục vụ Đường Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, xoay người sang để Lục Thiên Thần giúp cậu mát xa, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vun chút nước lên người cậu, sau đó Đường Phong hỏi: “Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện nhà của anh, nhưng tôi lo lắng chuyện này có liên quan đến an toàn của những người bên cạnh tôi, mâu thuẫn của anh và cha anh đã giải quyết xong rồi sao?” .
“Năm mươi năm mươi.”
“Năm mươi năm mươi.?” Đường Phong nghe không hiểu.
“Ông ta phân nửa, tôi phân nửa, chia đều cho nhau, ” Lục Thiên Thần vừa xoa bóp, vừa hỏi, “Đường Phong, cậu có sợ không?”
“Ha ha, tôi sợ cái gì?” Cậu cười hỏi.
“Sống cùng với tôi thì có một loại nguy hiểm vô hình không nhìn thấy được.”
“Trên thế giới này không có điều gì là an toàn tuyệt đối trăm phần trăm, Lục Thiên Thần, tôi thực sự không sợ nguy hiểm, cho dù chết thì tôi cũng đã chết qua một lần rồi, ” Đường Phong xoay người giữ lại tay Lục Thiên Thần, mặt đối mặt nói rằng, “Không nên tự mình hành động một mình nữa, đừng nghĩ rằng anh rời khỏi tôi là sẽ tốt cho tôi, đối với tôi mà nói, hành động của anh như thế giống như là anh không tin tưởng tôi vậy.”
“Mặc dù có câu ngạn ngữ “Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi” (Vợ chồng như chim trong rừng, có nạn đến thì mạnh ai nấy bay đi), nhưng tôi chỉ mong muốn anh, còn có Charles có thể tin tưởng tôi.” Đường Phong nắm tay Lục Thiên Thần, ánh mắt kiên định mang theo ý cười ấm áp “Kiếp trước tôi đã chết một cách đáng thương thế đấy, nhưng kiếp này mặc kệ thế nào, tôi rất mong sẽ có người cùng tôi đi hết quãng đời này.”
Đêm qua Lục Thiên Thần vừa mới tới Mỹ, xuống máy bay xong liền một mạch chạy đến chỗ cậu, tuy rằng Đường Phong không biết Lục Thiên Thần làm thế nào để tìm được cậu, nhưng dường như anh ta đã thức trắng cả đêm hôm qua.
Về tới khách sạn, Lục Thiên Thần đi tắm trước, chờ Đường Phong tắm rửa thay quần áo đi ra thì phát hiện cái người đàn ông này đã nằm trên giường rồi.
Người hình như đã gầy đi một chút, viền mắt cũng thâm quầng thêm, chắc trong thời gian qua Lục Thiên Thần hẳn là chỉ ngủ được một vài ba tiếng, tuy rằng trên người vẫn tràn đầy sinh lực, nhưng Đường Phong vẫn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời kia.
“Đừng … nhìn cậu ta nữa, tôi sẽ ghen đấy”. Charles thì thầm, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Đường Phong, thuận tiện hôn trộm một cái lên mặt cậu, “Đi ăn chút gì đi, tôi vừa kêu đồ ăn sáng.”
Sau lễ trao giải Oscar, báo chí cả ngày đều đăng tin rầm rộ, đa số là viết về siêu sao quá cố Fiennes • Đường, rồi nào là giải thành tựu cống hiến trọn đời gì đó.
Đối với Đường Phong xem ra giống như là một bài văn đã kết thúc, những gì thuộc về Fiennes • Đường cũng đã kết thúc theo.
Sau này, không chừng sẽ rất khó có thể tìm thấy tin tức về Fiennes trên báo nữa rồi.
Tùy ý xem sơ vài lần, Đường Phong để tờ tạp chí sang một bên, cúi đầu uống ngụm nước trái cây rồi nói : “Chuyện Lục Thiên Thần đến đây đã nói trước với anh rồi sao?”
Cậu không tin Charles lại không có bất cứ tin tức nào, nhưng ngoài ý muốn chính là, Charles đối với việc cậu và Lục Thiên Thần qua đêm ở ngoài cũng không kinh ngạc gì hết.
Sáng sớm cậu và Lục Thiên Thần từ bên ngoài trở về, Charles cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ là mắng Lục Thiên Thần đại loại vài câu như là “Cậu để bảo bối nhà tôi phơi gió phơi sương ngoài trời suốt đêm hả, sao tay bảo bối tôi lại lạnh thế này”.
“Không có sự cho phép của tôi, cậu cái tên chết tiệt này đừng có mà mơ tưởng bén mảng lại gần cậu ấy.”
Lời của Charles nghe ra sao còn có ý khác, Đường Phong híp mắt nhìn chằm chằm con gấu to xác phía đối diện: “Sự cho phép của anh?”
“Anh cho phép Lục Thiên Thần tiếp cận tôi?” Đường Phong nhếch nhếch khóe miệng, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, “Tôi có nghe lầm không vậy, Charles keo kiệt bủn xỉn lúc nào thì trở nên hào phóng như vậy rồi?”
Charles cười đến nheo cả mắt: “Từ trước đến giờ tôi là người đàn ông phóng khóng độ lượng mà, bảo bối à, sao cậu lại nghĩ sai về tôi như thế chứ, nếu cậu đã không có hứng thú với mấy người đàn ông to con lực lưỡng như tôi đây, có lẽ cậu sẽ cũng có chút cảm giác với cái tên khốn kiếp lạnh lùng băng giá kia chứ phải không, tôi làm tất cả chỉ vì muốn cậu hạnh phúc thôi, cảm động quá phải không?”
Không, tuyệt đối không.
Cậu ta không muốn bị con gấu này đè bẹp, cũng không muốn đi ôm khư khư một cái tủ lạnh biết đi, nhưng cậu lại rất thích nhìn thấy con gấu to xác này có thể sống hòa thuận với tảng băng di động kia.
…
…
Thật sự đúng là đã… sống chung một cách rất hòa thuận.
Không có mấy lời móc méo nhau, cũng không có liếc xéo liếc dọc thù hằn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ đấu võ mồm qua lại, nhưng nói chung là bầu không khí vẫn rất ấm áp và hài hòa.
Quá hài hòa rồi, thế cho nên Đường Phong khá là bối rối vì không biết hai người đàn ông này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy lúc ba người ăn cơm tối, Đường Phong sẵn tiện hỏi một câu: “Hai người các anh không phải là “hận quá hóa yêu” rồi đấy chứ, quyết định sống chung với nhau rồi à?”
“Khụ khụ khụ!” Lục Thiên Thần đương nhâm nhi ly rượu nho thì sặc ra mũi ngay lập tức.
“Phụt ——” Charles đang nhai miếng thịt bò thiếu chút nữa thì phun vô mặt người kia, liền quơ lấy chiếc khăn tay che miệng lại rồi xoay người chạy vào toilet.
“Phản ứng thật kịch liệt, bị tôi nói trúng rồi sao?”. Lấy khăn ăn lau tay, Đường Phong thảnh thơi nhấp ngụm rượu, vô cùng rộng lượng nói rằng, “Tôi là người dân chủ, nếu như hai anh đã yêu nhau rồi, thì tôi cũng sẽ không ngăn cản hai anh làm gì.”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, bác bỏ ý nghĩ hết sức kỳ lạ và đáng sợ kia của Đường Phong.
“Bảo bối, cậu tính hù chết tôi sao? Tôi mà có chút hứng thú với tủ đông đá này thì đã sớm chén sạch sẽ cậu ta rồi, làm sao mà còn có thể chờ tới bây giờ cơ chứ?” Charles từ toilet trở về, bộ dạng vẫn còn thất kinh hoảng sợ.
Vuốt vuốt lòng bàn tay, Đường Phong tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn bọn họ: “Vậy không bằng hai anh nói thật với tôi đi, bây giờ sống chung hòa thuận như vậy, hai anh đang giả đò hay thật sự là đã thân thiết rồi?”
“Lục Thiên Thần, bảo bối hỏi cậu kìa, còn không nói thật đi!” Charles liền mở miệng trước, bán cái hết cho Lục Thiên Thần.
Lườm mắt nhìn Charles tiểu nhân kia, Lục Thiên Thần chậm rãi nói: “Đối với yêu cầu trước kia của cậu, tụi tôi đã nghiên cứu và quyết định đồng ý yêu cầu đó.”
Yêu cầu trước kia?
Đường Phong suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã lâu rồi.
Ai da, nhớ rồi, là cậu nói sẽ chấp nhận cả Charles và Lục Thiên Thần, vậy đáp án hiện tại là…
Mặc dù có chút tham lam và không thực tế, nhưng Đường Phong nghĩ lại cũng thấy hơi tức cười, hai tay khoanh trước ngực, cậu nhìn Lục Thiên Thần một chút rồi lại nhìn Charles: “Hai anh biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Khẳng định là cậu đang nghĩ, đi chết đi Lục Thiên Thần, người tôi yêu bây giờ chỉ có Charles mà thôi.” Charles hơi hếch cằm lên, tự đắc nói.
Lục Thiên Thần lại trừng mắt nhìn Charles : “Rốt cục có thể thoát khỏi con vịt ồn ào Charles rồi.”
“Sai rồi.” Đường Phong nhìn Charles cắn cắn ngón tay, quay đầu lại nhìn Lục Thiên Thần nói, “Anh đoán cũng sai luôn.”
“Vậy là cái gì?” Charles tràn ngập hiếu kỳ hỏi.
Lục Thiên Thần tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong mắt cũng đầy nghi vấn.
“Tôi đang nghĩ, tối hôm nay nhất định phải ăn thịt gấu kho tàu, rồi sau đó sẽ uống một lon nước ngọt ướp lạnh”. Đường Phong cười đến híp cả mắt, hai người kia nhìn đến ngẩn cả người ra, “Cảm giác làm vua thật không tệ chút nào.”
Charles cười to một tiếng: “Bảo bối, tôi thực sự là nhìn lầm cậu rồi nha!”
Lục Thiên Thần cười cười, lông mi khẽ nhếch: “Cậu có thể vừa ăn thịt gấu, vừa có thể uống nước ngọt ướp lạnh.”
…
…
Cuộc sống bình yên chưa có từ trước tới nay, bây giờ dường như Đường Phong đã có được những gì cậu muốn.
Tuy rằng 《Kẻ Giết Ma 》 cũng không giành được giải Oscar nào, nhưng may mắn chính là sau đó không có bất kỳ cản trở, sau khi kết thúc phim《 Thiên Tử 》 thì cậu có thể tiến hành quay phần tiếp theo của 《Kẻ Giết Ma 》 .
“Cậu nối tóc rồi, tối hôm đó tôi thiếu chút nữa không nhận ra cậu.” Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh bồn tắm giúp Đường Phong gội đầu, bây giờ điều khó chịu nhất chính là mỗi ngày đều phải gội đầu cho sạch sẽ.
“Qua nửa tháng nữa thì phim《 Thiên Tử 》 sẽ kết thúc, đến lúc đó tôi có thể cắt tóc ngắn rồi, trời nóng quá, thời tiết hôm nay nóng bức không chịu được.” Đường Phong nhoài người nằm vào bồn tắm thở dài.
Đã gần sang tháng tư và tháng năm, mùa xuân đã qua đi, trời ngày càng ấm lên, nhưng đối với Đường Phong phải mang theo mái tóc dài này thì đúng là có chút cực hình.
“Ha ha, ráng nhịn nửa tháng nữa đi.” Lục Thiên Thần nhẹ giọng cười ” Không phải mỗi ngày tôi đều gội đầu giúp cậu đấy sao?”
Kỳ thực trước Charles cũng muốn “xung phong” làm việc này, nhưng Charles chỉ biết kéo tóc rồi làm rụng tóc cậu khiến Đường Phong đau nhăn hết mặt, rốt cuộc anh ta bị cậu đá sưng mông ra khỏi phòng tắm.
“Cậu có phát hiện hay không, cậu trước đây và cậu hiện tại không giống nhau.” Lục Thiên Thần đột nhiên nói.
“Hở?” Đường Phong nghe xong vô cùng hiếu kỳ, “Không giống chỗ nào?”
“Ngay từ lúc đầu, cậu không thích nói nhiều với chúng tôi, luôn luôn cẩn thận khiến cho không có biện pháp nào tiếp cận cậu, thế nhưng hiện tại, cậu thỉnh thoảng lại kêu ca một chút những chuyện nhỏ nhoi ví dụ như tóc quá dài hay trời nóng này kia.” Lục Thiên Thần gội sạch bọt trên tóc Đường Phong, “Chúc mừng cậu, cậu càng ngày càng trẻ ra rồi.”
“Nghe ra làm như trước đây tôi già lắm sao, này, tôi không thích cái cách anh nói như thế”. Tiện tay lấy chiếc khăn trên bồn tắm, Đường Phong cầm lấy lau mặt, “Chừng nào thì Charles trở về?”
Mấy ngày hôm trước tên kia đã chạy sang Châu Ân giải quyết công việc.
“Cậu còn ở đây, khẳng định cậu ta sẽ bay như chim về đây thôi.” Lục Thiên Thần bắt đầu cởi cúc áo, sau đó thì cởi bỏ toàn bộ quần áo rồi ngồi vào bồn tắm.
“Xoay qua đây, tôi giúp cậu chà lưng”. Lục Thiên Thần vỗ vỗ vai Đường Phong.
Có người phục vụ Đường Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, xoay người sang để Lục Thiên Thần giúp cậu mát xa, Lục Thiên Thần nhẹ nhàng vun chút nước lên người cậu, sau đó Đường Phong hỏi: “Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện nhà của anh, nhưng tôi lo lắng chuyện này có liên quan đến an toàn của những người bên cạnh tôi, mâu thuẫn của anh và cha anh đã giải quyết xong rồi sao?” .
“Năm mươi năm mươi.”
“Năm mươi năm mươi.?” Đường Phong nghe không hiểu.
“Ông ta phân nửa, tôi phân nửa, chia đều cho nhau, ” Lục Thiên Thần vừa xoa bóp, vừa hỏi, “Đường Phong, cậu có sợ không?”
“Ha ha, tôi sợ cái gì?” Cậu cười hỏi.
“Sống cùng với tôi thì có một loại nguy hiểm vô hình không nhìn thấy được.”
“Trên thế giới này không có điều gì là an toàn tuyệt đối trăm phần trăm, Lục Thiên Thần, tôi thực sự không sợ nguy hiểm, cho dù chết thì tôi cũng đã chết qua một lần rồi, ” Đường Phong xoay người giữ lại tay Lục Thiên Thần, mặt đối mặt nói rằng, “Không nên tự mình hành động một mình nữa, đừng nghĩ rằng anh rời khỏi tôi là sẽ tốt cho tôi, đối với tôi mà nói, hành động của anh như thế giống như là anh không tin tưởng tôi vậy.”
“Mặc dù có câu ngạn ngữ “Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi” (Vợ chồng như chim trong rừng, có nạn đến thì mạnh ai nấy bay đi), nhưng tôi chỉ mong muốn anh, còn có Charles có thể tin tưởng tôi.” Đường Phong nắm tay Lục Thiên Thần, ánh mắt kiên định mang theo ý cười ấm áp “Kiếp trước tôi đã chết một cách đáng thương thế đấy, nhưng kiếp này mặc kệ thế nào, tôi rất mong sẽ có người cùng tôi đi hết quãng đời này.”
/295
|