Tên phim 《 Trọng sinh》
Đường Phong chế tác sản xuất
Diễn viên chính, sản xuất: Đường Phong
Đạo diễn: Trần XX
Cảnh thứ nhất, địa điểm quay ngoài trời, hồ bơi.
Lời bộc bạch:
Bạn đã từng trải qua cái cảm giác hụt hẫng hoặc có bao giờ bạn tưởng tượng ra rằng, trong mơ bạn đang bước lên một bậc thang, nhưng bỗng nhiên lại bị sẩy chân, rồi tất cả biến mất, cả cơ thể bạn rơi vào hư không, khiến bạn sợ hãi, hay chỉ trong một đêm, cuộc sống đang yên đang lành của bạn đột nhiên bị phá hủy, từ nơi đỉnh cao của thiên đường hạnh phúc, nay bạn phải sa chân vào nơi địa ngục tăm tối.
Cũng giống như tôi bây giờ đây, rớt xuống biển vào một ngày đông lạnh giá.
Nước biển rất lạnh, buốt rét đến thấu cả xương.
Cơ thể đau đớn quá, càng rơi thì càng chìm sâu.
Có ai cứu tôi không? Xin đừng tới cứu tôi, cứ để tôi biến mất khỏi thế giới này đi, tôi đã quá tuyệt vọng rồi…
“Cắt ——”. Cảnh quay đầu tiên do đạo diễn Trần chỉ đạo đã bắt đầu, Đường Phong lúc đó đang quay cảnh đứng trên mạn thuyền, sau đó bị rơi từ trên cao xuống biển.
Phim 《Trọng sinh》 vừa mới khởi quay, cậu lại được “chết” thêm một lần nữa.
“Tốt! Tốt, mau kéo người lên!” Đạo diễn Trần hô to một tiếng, lập tức có mấy người trợ lý chạy đến hồ bơi, kéo Đường Phong lên.
Một chiếc khăn lông dày cộm được đưa tới, khoát lên người Đường Phong, cậu bị gói chặt lại như chiếc bánh chưng vậy, nhưng cậu cũng không kịp lau khô người, mà liền chạy đến màn hình để xem lại cảnh quay vừa rồi.
Cảnh đầu của bộ phim chủ yếu quay dưới nước, tuy rằng nước trong hồ bơi đã được làm ấm hơn, nhưng bây giờ đang là mùa đông, hiển nhiên cậu bị cảm lạnh cũng không ít.
Những cảnh quay này sau đó sẽ được chỉnh sửa lại, biến thành cảnh Đường Phong rớt xuống biển, với kỹ thuật hiện đại bây giờ, Đường Phong có thể không cần mạo hiểm đóng thật, cho dù cậu có can đảm đi chăng nữa, thì e rằng mấy tên “người yêu” kia cũng không đồng ý cho cậu làm vậy.
“Trần đạo diễn.” Đường Phong đi tới chỗ ông ấy, hai tay xoa xoa cho ấm lên, dù nước trong hồ bơi khá ấm, nhưng sau khi lên bờ thì cơ thể bắt đầu phát run, lạnh chẳng khác gì ở trong nước đá.
“Mấy chỗ này cần chú ý một chút.” Trần đạo diễn nhìn qua một lượt cảnh vừa quay, cẩn thận tỉ mỉ chỉ Đường Phong những chỗ cần sửa, “Lúc rớt xuống biển thì vẻ mặt phải thả lỏng hơn, còn có ở đây nữa, đừng để thở ra bong bóng, như vậy thì không được đẹp lắm.
“Vâng.”
Cho dù là diễn viên hạng ưu thì cũng không thể nào diễn một lần mà có thể làm tốt được, nhất là lại có thêm một đạo diễn tài năng hết sức chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt, ví dụ như trong《 Ác Ma Đường Mòn 》, ngay từ đầu Đạo diễn Lý Nguy đã tạo cho Đường Phong một áp lực khá lớn, thì cũng giống như đạo diễn Trần vậy, ông yêu cầu tất cả đều phải hoàn hảo đến từng chi tiết.
Mỗi một đạo diễn đều có cách quay riêng của họ, Đường Phong ngày đầu tiên đã biết ý mỗi người, Đạo diễn Lý Nguy thì thích nói vài ba câu dọa dẫm cậu, cố ý khiến cậu cảm thấy áp lực, cũng may là khả năng chịu áp lực cùa cậu cũng không đến nỗi tệ.
Mà Trần đạo diễn thì lại khác, sẽ không làm cho người khác cảm thấy nặng nề, nhưng tính ông lại thích sự hoàn mỹ, quay đi quay lại nhiều lần cho đến khi hài lòng mới thôi.
Một phân đoạn ngắn ngủn mà quay đến sáu bảy lần là chuyện thường tình, mà có đôi khi cái đoạn thoại ngắn ngủi đó quay đầu tiên mà lại phải kéo dài đến tận sau cùng.
Mặc dù có chút mệt, nhưng Đường Phong lại rất hợp với tác phong làm việc của Trần đạo diễn.
Ngày quay đầu tiên đã phải ngâm mình trong nước cả ngày, cuối thì cũng hoàn tất, nhưng tối về đến nhà, thì Đường Phong phát hiện hình như là mình cảm lạnh mất rồi.
“Phải đóng đi đóng lại cái cảnh rớt xuống biển kia, không cảm lạnh mới là lạ, được rồi được rồi, tôi biết cậu là Đường Phong vô địch, nhưng vì hạnh phúc của chúng ta, cậu làm ơn phải biết tự chăm sóc mình nữa chứ.”
Charles lấy nhiệt kế từ trên người Đường Phong ra xem, rồi thở dài một hơi: “Ai da, chúc mừng, tuy rằng phát sốt, nhưng sốt cũng không cao lắm.”
Lục Thiên Thần từ ngoài phòng đi vào, cầm trong tay một ly nước nóng và vài viên thuốc, ánh mắt Đường Phong nhìn thấy mấy viên thuốc kia thì lại hơi run rẩy, cậu ghét nhất là uống thuốc, kiếp trước kia của cậu đã phải uống quá nhiều thuốc rồi.
“Tôi uống một chút nước, sau đó sẽ ngủ một giấc.”
“Không, cậu phải uống thuốc.” Lục Thiên Thần thái độ kiên quyết, không sợ Đường Phong cảm thấy khó chịu, đem nước và thuốc đến đưa cho Đường Phong.
Đường Phong lại nhìn về phía Charles, gần đây cậu hình như bắt đầu học tính ỷ lại vào người khác rồi.
“Bảo bối, bây giời tôi không có cách giúp được cậu đâu, hôm qua cậu bắt tôi ăn không ít ớt xanh mà.” Charles nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đường Phong, cứ như xoa một đứa trẻ vậy.
Sao mấy lời này giống như là Charles đang trả đũa cậu?
“Bắt anh ăn ớt là vì tôi nghĩ nó tốt cho cơ thể anh”. Đường Phong liếc Charles một cái, cậu không thích cái mùi trong máy điều hòa, vì trong phòng khá lạnh, nên cậu kéo thêm chăn đắp lên người.
“Bắt cậu uống thuốc cũng là vì tôi muốn tốt cho cậu.” Lục Thiên Thần tiếp một câu, đem thuốc đưa cho Đường Phong, “Chắc là cậu không muốn ảnh hưởng tiến độ quay của ngày mai chứ?”.
Được rồi, anh thắng rồi đó.
Đành nín nghẹn mà chịu đựng, Đường Phong đem thuốc nhét vào miệng rồi nhanh chóng nuốt xuống, nhưng không biết là có phải do nuốt nhanh quá, mà viên thuốc còn nghẹn lại ở đâu đó trong cuống họng, cảm giác thật hết sức khó chịu, cậu liền ho khan, dường như muốn nôn ra.
Đường Phong cố uống hai ngụm nước cho nó trôi xuống.
“Trời đất ơi, uống thuốc mà như uống thuốc độc vậy, Lục Thiên Thần, cậu không còn viên thuốc nào nhỏ hơn chút nữa sao?”. Charles ngồi ở bên giường tức giận thay Đường Phong.
Lục Thiên Thần hơi ngơ ngác, thuốc cảm cậu ta đưa cho Đường Phong đâu có to gì đâu.
“Tôi không sao.” Đường Phong lắc lắc tay, sau đó nằm lại xuống giường.
“Hai anh làm gì vậy, không sợ bị tôi lây bệnh hay sao?” Lục Thiên Thần và Charles mỗi người một bên nằm cạnh Đường Phong, chiếc giường khá lớn, dù có thêm một người nằm chung nữa cũng chẳng hề hấn gì.
“Đổ mồ hôi là cách tốt nhất để giảm sốt mà.” Charles bò vào trong chăn đưa tay ôm lấy phía sau Đường Phong, rồi chu mỏ hôn lên lưng cậu một cái.
Không có lý do nào mà trong lúc bệnh hoạn người ta lại đi từ chối sự quan tâm săn sóc của người mình yêu, vừa uống thuốc cảm xong thì cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, nhiệt độ ấm áp từ hai người đàn ông kia khiến Đường Phong an tâm mà chìm vào mộng.
Giấc ngủ rất yên bình, nhẹ nhàng, cả đêm dường như không mơ thấy gì, chớp mắt một cái thì trời đã sáng.
Đang còn mơ mơ màng màng, Đường Phong hơi hé mắt, có một chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn tỏa ra, cậu nhìn kỹ, thì ra là ánh sáng từ tivi trong phòng.
“Làm cậu thức rồi sao?” Lục Thiên Thần đã dậy rồi, đầu tựa vào cạnh giường xem tivi, tiếng cũng rất nhỏ, không hề ảnh hưởng đến người khác.
Đường Phong đã tỉnh, Charles nằm phía bên kia thì cứ ôm lấy thắt lưng cậu mà ngáy o o, cái tên to xác này ngủ ngon quá thiệt khiến cho người khác thèm thuồng.
“Không có.” Đường Phong lắc đầu, cậu cảm thấy đã khỏe hơn, đã hết sốt cũng không còn chóng mặt, xem ra không sao nữa rồi.
“Uống chút nước đi.” Lục Thiên Thần đứng dậy rót cho Đường Phong một ly nước ấm.
“Cảm ơn.” Đường Phong cầm lấy, mắt nhìn vào chương trình mà Lục Thiên Thần đang xem, trên tivi đang đưa mấy tin nóng hổi mấy ngày vừa qua, vừa vặn nói đến vai chính phần tiếp theo của phim《 Thiên Tử 》 sẽ do một diễn viên người Mỹ gốc Hoa đảm nhận.
Đại khái là do khán giả trong và ngoài nước phản ánh khá tiêu cực, cho nên bên phía nhà sản xuất mới đành thay thế diễn viên Hàn Quốc kia, bây giờ tuy nam chính mới là người gốc Hoa, nhưng từ nhỏ đã sinh sống và lớn lên ở Mỹ, thực tế là một chữ tiếng Hoa bẻ đôi cũng không biết.
Còn mấy diễn viên khác trong phần một của 《 Thiên Tử 》, thì cũng chỉ đóng một vài bộ phim truyền hình chẳng đi đến đâu.
Tay Đường Phong đột nhiên cứng lại, Đường Phong quay đầu sang thì phát hiện Lục Thiên Thần đang nắm tay cậu, biết người kia đang lo lắng cho mình, Đường Phong cười cười, nhỏ giọng nói: “Tôi đã hết sốt rồi, anh sờ thử xem.”
Vừa nói xong thì Đường Phong bắt lấy tay Lục Thiên Thần đưa lên trán mình, đúng là đã hết nóng rồi.
“Lúc uống thuốc sao lại muốn nôn ra vậy?” Lục Thiên Thần vẫn còn để ý đến chuyện này.
“Chỉ là uống nhanh quá nên bị sặc thôi.”
Đường Phong nói dối một chút, kiếp trước uống quá nhiều thuốc, đến lúc bệnh tình cơ thể chuyển biến nghiêm trọng thì đều sinh ra phản xạ như thế, ví dụ như khi ngửi thấy mùi thuốc thì sẽ có cảm giác nôn mửa.
Đường Phong cũng không muốn làm cho Lục Thiên Thần quá lo lắng, bây giờ cậu rất khỏe mạnh, giống như là khi cảm lạnh thì chỉ cần uống thuốc sau đó ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại ngay.
Không giống như kiếp trước, mỗi lần bệnh thì bị dày vò cả tuần lễ.
“Sao không quay một bộ phim về chính cậu, về chính kiếp trước của mình.” Lục Thiên Thần khẳng định bộ phim này không phải là phim về Đường Phong.
“Quả thật là, không ai hiểu tôi bằng Fiennes, chỉ là Đường Phong hiện tại không có tư cách diễn Fiennes mà thôi.” Đường Phong nói xong thì nở nụ cười, tuy rằng kiếp trước là Fiennes, nhưng bây giờ còn xa lắm mới có thể có được thành tựu như Fiennes khi xưa.
Tay nắm lấy tay Lục Thiên Thần, Đường Phong vào vai người kia, ánh mắt rơi vào con gấu to xác Charles đang ngáy kia, nhịn không được mà nhoẻn miệng: ” Phần sau của《 Thiên Tử 》 đổi diễn viên không phải là chuyện to tác gì cả, mất đi cơ hội đó tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại tôi sẽ cố gắng làm tốt, sản xuất ra một “Trọng sinh” thật hoàn hảo.”
Bởi vì sau khi sống lại, cậu mới gặp tên lưu manh vô lại đôi khi lại là quý ông tao nhã – Charles, tên đáng ghét từ cái nhìn đầu tiên – Lục Thiên Thần, thậm chí là tên tính tình quái đản lập dị có chút biến thái – Albert.
Đường Phong chế tác sản xuất
Diễn viên chính, sản xuất: Đường Phong
Đạo diễn: Trần XX
Cảnh thứ nhất, địa điểm quay ngoài trời, hồ bơi.
Lời bộc bạch:
Bạn đã từng trải qua cái cảm giác hụt hẫng hoặc có bao giờ bạn tưởng tượng ra rằng, trong mơ bạn đang bước lên một bậc thang, nhưng bỗng nhiên lại bị sẩy chân, rồi tất cả biến mất, cả cơ thể bạn rơi vào hư không, khiến bạn sợ hãi, hay chỉ trong một đêm, cuộc sống đang yên đang lành của bạn đột nhiên bị phá hủy, từ nơi đỉnh cao của thiên đường hạnh phúc, nay bạn phải sa chân vào nơi địa ngục tăm tối.
Cũng giống như tôi bây giờ đây, rớt xuống biển vào một ngày đông lạnh giá.
Nước biển rất lạnh, buốt rét đến thấu cả xương.
Cơ thể đau đớn quá, càng rơi thì càng chìm sâu.
Có ai cứu tôi không? Xin đừng tới cứu tôi, cứ để tôi biến mất khỏi thế giới này đi, tôi đã quá tuyệt vọng rồi…
“Cắt ——”. Cảnh quay đầu tiên do đạo diễn Trần chỉ đạo đã bắt đầu, Đường Phong lúc đó đang quay cảnh đứng trên mạn thuyền, sau đó bị rơi từ trên cao xuống biển.
Phim 《Trọng sinh》 vừa mới khởi quay, cậu lại được “chết” thêm một lần nữa.
“Tốt! Tốt, mau kéo người lên!” Đạo diễn Trần hô to một tiếng, lập tức có mấy người trợ lý chạy đến hồ bơi, kéo Đường Phong lên.
Một chiếc khăn lông dày cộm được đưa tới, khoát lên người Đường Phong, cậu bị gói chặt lại như chiếc bánh chưng vậy, nhưng cậu cũng không kịp lau khô người, mà liền chạy đến màn hình để xem lại cảnh quay vừa rồi.
Cảnh đầu của bộ phim chủ yếu quay dưới nước, tuy rằng nước trong hồ bơi đã được làm ấm hơn, nhưng bây giờ đang là mùa đông, hiển nhiên cậu bị cảm lạnh cũng không ít.
Những cảnh quay này sau đó sẽ được chỉnh sửa lại, biến thành cảnh Đường Phong rớt xuống biển, với kỹ thuật hiện đại bây giờ, Đường Phong có thể không cần mạo hiểm đóng thật, cho dù cậu có can đảm đi chăng nữa, thì e rằng mấy tên “người yêu” kia cũng không đồng ý cho cậu làm vậy.
“Trần đạo diễn.” Đường Phong đi tới chỗ ông ấy, hai tay xoa xoa cho ấm lên, dù nước trong hồ bơi khá ấm, nhưng sau khi lên bờ thì cơ thể bắt đầu phát run, lạnh chẳng khác gì ở trong nước đá.
“Mấy chỗ này cần chú ý một chút.” Trần đạo diễn nhìn qua một lượt cảnh vừa quay, cẩn thận tỉ mỉ chỉ Đường Phong những chỗ cần sửa, “Lúc rớt xuống biển thì vẻ mặt phải thả lỏng hơn, còn có ở đây nữa, đừng để thở ra bong bóng, như vậy thì không được đẹp lắm.
“Vâng.”
Cho dù là diễn viên hạng ưu thì cũng không thể nào diễn một lần mà có thể làm tốt được, nhất là lại có thêm một đạo diễn tài năng hết sức chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt, ví dụ như trong《 Ác Ma Đường Mòn 》, ngay từ đầu Đạo diễn Lý Nguy đã tạo cho Đường Phong một áp lực khá lớn, thì cũng giống như đạo diễn Trần vậy, ông yêu cầu tất cả đều phải hoàn hảo đến từng chi tiết.
Mỗi một đạo diễn đều có cách quay riêng của họ, Đường Phong ngày đầu tiên đã biết ý mỗi người, Đạo diễn Lý Nguy thì thích nói vài ba câu dọa dẫm cậu, cố ý khiến cậu cảm thấy áp lực, cũng may là khả năng chịu áp lực cùa cậu cũng không đến nỗi tệ.
Mà Trần đạo diễn thì lại khác, sẽ không làm cho người khác cảm thấy nặng nề, nhưng tính ông lại thích sự hoàn mỹ, quay đi quay lại nhiều lần cho đến khi hài lòng mới thôi.
Một phân đoạn ngắn ngủn mà quay đến sáu bảy lần là chuyện thường tình, mà có đôi khi cái đoạn thoại ngắn ngủi đó quay đầu tiên mà lại phải kéo dài đến tận sau cùng.
Mặc dù có chút mệt, nhưng Đường Phong lại rất hợp với tác phong làm việc của Trần đạo diễn.
Ngày quay đầu tiên đã phải ngâm mình trong nước cả ngày, cuối thì cũng hoàn tất, nhưng tối về đến nhà, thì Đường Phong phát hiện hình như là mình cảm lạnh mất rồi.
“Phải đóng đi đóng lại cái cảnh rớt xuống biển kia, không cảm lạnh mới là lạ, được rồi được rồi, tôi biết cậu là Đường Phong vô địch, nhưng vì hạnh phúc của chúng ta, cậu làm ơn phải biết tự chăm sóc mình nữa chứ.”
Charles lấy nhiệt kế từ trên người Đường Phong ra xem, rồi thở dài một hơi: “Ai da, chúc mừng, tuy rằng phát sốt, nhưng sốt cũng không cao lắm.”
Lục Thiên Thần từ ngoài phòng đi vào, cầm trong tay một ly nước nóng và vài viên thuốc, ánh mắt Đường Phong nhìn thấy mấy viên thuốc kia thì lại hơi run rẩy, cậu ghét nhất là uống thuốc, kiếp trước kia của cậu đã phải uống quá nhiều thuốc rồi.
“Tôi uống một chút nước, sau đó sẽ ngủ một giấc.”
“Không, cậu phải uống thuốc.” Lục Thiên Thần thái độ kiên quyết, không sợ Đường Phong cảm thấy khó chịu, đem nước và thuốc đến đưa cho Đường Phong.
Đường Phong lại nhìn về phía Charles, gần đây cậu hình như bắt đầu học tính ỷ lại vào người khác rồi.
“Bảo bối, bây giời tôi không có cách giúp được cậu đâu, hôm qua cậu bắt tôi ăn không ít ớt xanh mà.” Charles nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đường Phong, cứ như xoa một đứa trẻ vậy.
Sao mấy lời này giống như là Charles đang trả đũa cậu?
“Bắt anh ăn ớt là vì tôi nghĩ nó tốt cho cơ thể anh”. Đường Phong liếc Charles một cái, cậu không thích cái mùi trong máy điều hòa, vì trong phòng khá lạnh, nên cậu kéo thêm chăn đắp lên người.
“Bắt cậu uống thuốc cũng là vì tôi muốn tốt cho cậu.” Lục Thiên Thần tiếp một câu, đem thuốc đưa cho Đường Phong, “Chắc là cậu không muốn ảnh hưởng tiến độ quay của ngày mai chứ?”.
Được rồi, anh thắng rồi đó.
Đành nín nghẹn mà chịu đựng, Đường Phong đem thuốc nhét vào miệng rồi nhanh chóng nuốt xuống, nhưng không biết là có phải do nuốt nhanh quá, mà viên thuốc còn nghẹn lại ở đâu đó trong cuống họng, cảm giác thật hết sức khó chịu, cậu liền ho khan, dường như muốn nôn ra.
Đường Phong cố uống hai ngụm nước cho nó trôi xuống.
“Trời đất ơi, uống thuốc mà như uống thuốc độc vậy, Lục Thiên Thần, cậu không còn viên thuốc nào nhỏ hơn chút nữa sao?”. Charles ngồi ở bên giường tức giận thay Đường Phong.
Lục Thiên Thần hơi ngơ ngác, thuốc cảm cậu ta đưa cho Đường Phong đâu có to gì đâu.
“Tôi không sao.” Đường Phong lắc lắc tay, sau đó nằm lại xuống giường.
“Hai anh làm gì vậy, không sợ bị tôi lây bệnh hay sao?” Lục Thiên Thần và Charles mỗi người một bên nằm cạnh Đường Phong, chiếc giường khá lớn, dù có thêm một người nằm chung nữa cũng chẳng hề hấn gì.
“Đổ mồ hôi là cách tốt nhất để giảm sốt mà.” Charles bò vào trong chăn đưa tay ôm lấy phía sau Đường Phong, rồi chu mỏ hôn lên lưng cậu một cái.
Không có lý do nào mà trong lúc bệnh hoạn người ta lại đi từ chối sự quan tâm săn sóc của người mình yêu, vừa uống thuốc cảm xong thì cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, nhiệt độ ấm áp từ hai người đàn ông kia khiến Đường Phong an tâm mà chìm vào mộng.
Giấc ngủ rất yên bình, nhẹ nhàng, cả đêm dường như không mơ thấy gì, chớp mắt một cái thì trời đã sáng.
Đang còn mơ mơ màng màng, Đường Phong hơi hé mắt, có một chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn tỏa ra, cậu nhìn kỹ, thì ra là ánh sáng từ tivi trong phòng.
“Làm cậu thức rồi sao?” Lục Thiên Thần đã dậy rồi, đầu tựa vào cạnh giường xem tivi, tiếng cũng rất nhỏ, không hề ảnh hưởng đến người khác.
Đường Phong đã tỉnh, Charles nằm phía bên kia thì cứ ôm lấy thắt lưng cậu mà ngáy o o, cái tên to xác này ngủ ngon quá thiệt khiến cho người khác thèm thuồng.
“Không có.” Đường Phong lắc đầu, cậu cảm thấy đã khỏe hơn, đã hết sốt cũng không còn chóng mặt, xem ra không sao nữa rồi.
“Uống chút nước đi.” Lục Thiên Thần đứng dậy rót cho Đường Phong một ly nước ấm.
“Cảm ơn.” Đường Phong cầm lấy, mắt nhìn vào chương trình mà Lục Thiên Thần đang xem, trên tivi đang đưa mấy tin nóng hổi mấy ngày vừa qua, vừa vặn nói đến vai chính phần tiếp theo của phim《 Thiên Tử 》 sẽ do một diễn viên người Mỹ gốc Hoa đảm nhận.
Đại khái là do khán giả trong và ngoài nước phản ánh khá tiêu cực, cho nên bên phía nhà sản xuất mới đành thay thế diễn viên Hàn Quốc kia, bây giờ tuy nam chính mới là người gốc Hoa, nhưng từ nhỏ đã sinh sống và lớn lên ở Mỹ, thực tế là một chữ tiếng Hoa bẻ đôi cũng không biết.
Còn mấy diễn viên khác trong phần một của 《 Thiên Tử 》, thì cũng chỉ đóng một vài bộ phim truyền hình chẳng đi đến đâu.
Tay Đường Phong đột nhiên cứng lại, Đường Phong quay đầu sang thì phát hiện Lục Thiên Thần đang nắm tay cậu, biết người kia đang lo lắng cho mình, Đường Phong cười cười, nhỏ giọng nói: “Tôi đã hết sốt rồi, anh sờ thử xem.”
Vừa nói xong thì Đường Phong bắt lấy tay Lục Thiên Thần đưa lên trán mình, đúng là đã hết nóng rồi.
“Lúc uống thuốc sao lại muốn nôn ra vậy?” Lục Thiên Thần vẫn còn để ý đến chuyện này.
“Chỉ là uống nhanh quá nên bị sặc thôi.”
Đường Phong nói dối một chút, kiếp trước uống quá nhiều thuốc, đến lúc bệnh tình cơ thể chuyển biến nghiêm trọng thì đều sinh ra phản xạ như thế, ví dụ như khi ngửi thấy mùi thuốc thì sẽ có cảm giác nôn mửa.
Đường Phong cũng không muốn làm cho Lục Thiên Thần quá lo lắng, bây giờ cậu rất khỏe mạnh, giống như là khi cảm lạnh thì chỉ cần uống thuốc sau đó ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại ngay.
Không giống như kiếp trước, mỗi lần bệnh thì bị dày vò cả tuần lễ.
“Sao không quay một bộ phim về chính cậu, về chính kiếp trước của mình.” Lục Thiên Thần khẳng định bộ phim này không phải là phim về Đường Phong.
“Quả thật là, không ai hiểu tôi bằng Fiennes, chỉ là Đường Phong hiện tại không có tư cách diễn Fiennes mà thôi.” Đường Phong nói xong thì nở nụ cười, tuy rằng kiếp trước là Fiennes, nhưng bây giờ còn xa lắm mới có thể có được thành tựu như Fiennes khi xưa.
Tay nắm lấy tay Lục Thiên Thần, Đường Phong vào vai người kia, ánh mắt rơi vào con gấu to xác Charles đang ngáy kia, nhịn không được mà nhoẻn miệng: ” Phần sau của《 Thiên Tử 》 đổi diễn viên không phải là chuyện to tác gì cả, mất đi cơ hội đó tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng hiện tại tôi sẽ cố gắng làm tốt, sản xuất ra một “Trọng sinh” thật hoàn hảo.”
Bởi vì sau khi sống lại, cậu mới gặp tên lưu manh vô lại đôi khi lại là quý ông tao nhã – Charles, tên đáng ghét từ cái nhìn đầu tiên – Lục Thiên Thần, thậm chí là tên tính tình quái đản lập dị có chút biến thái – Albert.
/295
|