Chương 78 Khóa học âm nhạc (nhị)
“Đường Phong tới trước đi, tôi nhớ trước đây lúc còn ở trong đoàn thể cậu ca hát rất tốt, đàn dương cầm cũng rất tốt.” Trên mặt mang theo tươi cười khiến người có hảo cảm, Ca Trần dẫn đầu đem Đường Phong đẩy ra ngoài, người khác nhìn còn tưởng rằng Ca Trần là có chút khiêm nhường, chỉ có Đường Phong mới biết chuyện không đơn giản như vậy.
Đối với loại tiểu đấu này Đường Phong đã chết lặng rồi, hiện tại nhìn lại thì lại thấy có chút buồn cười cùng trẻ con.
“Đường Phong” trong mắt Ca Trần quả thật hát rất tốt, Ca Trần không có nói sai, bất quá đàn dương cầm lợi hại thì quá nặng rồi, Đường Phong đã từng xem qua rất nhiều tư liệu về thân thể này, biết “Đường Phong” có biết đàn dương cầm nhưng cũng chỉ là tay ngang, căn bản còn xa mới tới lợi hại, người này chỉ thích âm nhạc ầm ĩ cùng đàn ghi ta điện, không phải là loại người có thể im lặng ngồi đàn dương cầm.
Về phần biết đàn dương cầm…người nọ là vì muốn lấy lòng Lục Thiên Thần mới đi học.
“Tốt.” Đường Phong cười vui vẻ tiếp thu, thanh niên luôn luôn dễ hãm mình trong một vòng tròn không lối thoát, nhưng kỳ thật thế giới này rất lớn, không có gì mấu chốt, điểm quyết định vĩnh viễn đều là chính mình mà thôi.
Đường Phong thích đàn dương câm, nhất là thời gian tám chín giờ sáng cùng ba bốn giờ chiều, lúa đó ánh nắng nhàn nhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ cùng với màu sơn ấm áp của căn phòng tạo nên một tầng mỹ cảm mông lung, một người xích chân ngồi ở đàn dương cầm tùy ý đánh đàn, gió mát nhẹ thổi qua mang theo mùi hương nhàn nhạt hòa lẫn của hoa cỏ cùng bùn đất, nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng.
Tràn đầy , đều là vị đạo của ánh mặt trời.
ấm áp, phong phú, thích ý, tốt đẹp tràn ngập mong muốn cùng sức sống.
Đường Phong đi qua ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn trắng đen, nhắm mắt lại phảng phất như quay về trước kia, âm thanh vang lên, cậu liền ngâm nga theo, thanh âm mang theo chút khàn khàn gợi cảm khiến cho giọng hát nghe ra một vi đạo khác gây ra cảm giác thập phần tuyệt vời.
Đây là lần đầu tiên sau khi Đường Phong sống lại tự đàn tự hát, lúc trước tuy rằng thích âm nhạc, nhưng chất giọng so ra kém hiện tại, cho nên nói cậu rất may mắn phải không?
Cất tiếng hát thì tâm tình dần tốt lên, hát đến đoạn nhạc hài lòng liền thuận tiện đưa vào chuyển hoán âm giả cộng thêm kĩ xảo chuyển âm, đám người bên cạnh cũng thỏa thích rơi vào cảm giác trôi theo sự dẫn dắt của âm nhạc, Zedine ở một bên nghe, một bên theo tiết tấu của chàng trai mà gật đầu cười, ở chỗ cần hát đệm liền hăng hái phối hợp với Đường Phong.
Có người đứng ở nơi đó chính là một bức tranh, có người một ánh mắt là một câu chuyện, có người hát một ca khúc là có thể nhuộm đẫm lòng người.
Trên TV trong một quán bán thiết bị điện đang phát một màn này, một số người thỉnh thoảng dừng bước nhìn.
Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, một chiếc xe màu đen có rèm che đang chạy đến sân bay chậm rãi ngừng lại, tiếng hát êm tai từ cửa sổ mở ra chậm rãi truyền vào trong xe, Albert vẫn luôn cúi đầu xem “Nhà thờ đức bà Paris” đột nhiên con mắt nheo một chút, lập tức quay đầu nhìn vào màn hình TV chăm chú vào thân ảnh ẩn hiện tập trung vào cây đàn trong đó.
Mở cửa xe đi xuống, Albert đi tới cạnh tủ kính, trong màn hình TV có một chàng trai đang vừa đàn dương cầm vừa hát, có mấy người nữ sinh ở bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Di, người này hình như là Đường Phong phải không? Hát thật hay a, thật là dễ nghe, không biết có phải là chuyên tập hay không.”
“Cậu nói xem tiết mục kỳ này Charles có chọn Đường Phong nữa không? Mình cảm thấy khả năng này rất lớn, người đẹp trai lại đa tài đa nghệ.”
Lúc này trong TV Đường Phong đã hát xong, mấy nữ sinh cũng không còn hứng thú đứng lại, một bên trò chuyện một bên rời đi. Màn hình trong TV rất nhanh hiện ra khuôn mặt được ca tụng giống như thiên sứ của Ca Trần, còn hơn Đường Phong là đàn hát sung sướng tùy ý không kiềm chế được, Ca Trần càng hướng đến ca khúc duy mỹ êm tai.
Không hổ là từng ở trong đoàn thể thần tượng chuyên về ca hát, hai người hát đều rất hay, mỗi người có đặc điểm riêng, bất quá Đường Phong nghe có vị đạo môt chút.
Albert ngoéo một cái khóe miệng, tầm nhìn sáng quắc rơi vào trên người chàng trai lẳng lặng ngồi trong góc phòng trong màn hình, trong mất dấy lên một ngọn lửa xinh đẹp, “Esméralda, nhiệt tình, mong muốn, tất cả đều tuyệt đẹp.”
(Esméralda là một nhân vật trong nhà thờ đức bà Paris)
“Đường Phong tới trước đi, tôi nhớ trước đây lúc còn ở trong đoàn thể cậu ca hát rất tốt, đàn dương cầm cũng rất tốt.” Trên mặt mang theo tươi cười khiến người có hảo cảm, Ca Trần dẫn đầu đem Đường Phong đẩy ra ngoài, người khác nhìn còn tưởng rằng Ca Trần là có chút khiêm nhường, chỉ có Đường Phong mới biết chuyện không đơn giản như vậy.
Đối với loại tiểu đấu này Đường Phong đã chết lặng rồi, hiện tại nhìn lại thì lại thấy có chút buồn cười cùng trẻ con.
“Đường Phong” trong mắt Ca Trần quả thật hát rất tốt, Ca Trần không có nói sai, bất quá đàn dương cầm lợi hại thì quá nặng rồi, Đường Phong đã từng xem qua rất nhiều tư liệu về thân thể này, biết “Đường Phong” có biết đàn dương cầm nhưng cũng chỉ là tay ngang, căn bản còn xa mới tới lợi hại, người này chỉ thích âm nhạc ầm ĩ cùng đàn ghi ta điện, không phải là loại người có thể im lặng ngồi đàn dương cầm.
Về phần biết đàn dương cầm…người nọ là vì muốn lấy lòng Lục Thiên Thần mới đi học.
“Tốt.” Đường Phong cười vui vẻ tiếp thu, thanh niên luôn luôn dễ hãm mình trong một vòng tròn không lối thoát, nhưng kỳ thật thế giới này rất lớn, không có gì mấu chốt, điểm quyết định vĩnh viễn đều là chính mình mà thôi.
Đường Phong thích đàn dương câm, nhất là thời gian tám chín giờ sáng cùng ba bốn giờ chiều, lúa đó ánh nắng nhàn nhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ cùng với màu sơn ấm áp của căn phòng tạo nên một tầng mỹ cảm mông lung, một người xích chân ngồi ở đàn dương cầm tùy ý đánh đàn, gió mát nhẹ thổi qua mang theo mùi hương nhàn nhạt hòa lẫn của hoa cỏ cùng bùn đất, nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng.
Tràn đầy , đều là vị đạo của ánh mặt trời.
ấm áp, phong phú, thích ý, tốt đẹp tràn ngập mong muốn cùng sức sống.
Đường Phong đi qua ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn trắng đen, nhắm mắt lại phảng phất như quay về trước kia, âm thanh vang lên, cậu liền ngâm nga theo, thanh âm mang theo chút khàn khàn gợi cảm khiến cho giọng hát nghe ra một vi đạo khác gây ra cảm giác thập phần tuyệt vời.
Đây là lần đầu tiên sau khi Đường Phong sống lại tự đàn tự hát, lúc trước tuy rằng thích âm nhạc, nhưng chất giọng so ra kém hiện tại, cho nên nói cậu rất may mắn phải không?
Cất tiếng hát thì tâm tình dần tốt lên, hát đến đoạn nhạc hài lòng liền thuận tiện đưa vào chuyển hoán âm giả cộng thêm kĩ xảo chuyển âm, đám người bên cạnh cũng thỏa thích rơi vào cảm giác trôi theo sự dẫn dắt của âm nhạc, Zedine ở một bên nghe, một bên theo tiết tấu của chàng trai mà gật đầu cười, ở chỗ cần hát đệm liền hăng hái phối hợp với Đường Phong.
Có người đứng ở nơi đó chính là một bức tranh, có người một ánh mắt là một câu chuyện, có người hát một ca khúc là có thể nhuộm đẫm lòng người.
Trên TV trong một quán bán thiết bị điện đang phát một màn này, một số người thỉnh thoảng dừng bước nhìn.
Vừa vặn gặp phải đèn đỏ, một chiếc xe màu đen có rèm che đang chạy đến sân bay chậm rãi ngừng lại, tiếng hát êm tai từ cửa sổ mở ra chậm rãi truyền vào trong xe, Albert vẫn luôn cúi đầu xem “Nhà thờ đức bà Paris” đột nhiên con mắt nheo một chút, lập tức quay đầu nhìn vào màn hình TV chăm chú vào thân ảnh ẩn hiện tập trung vào cây đàn trong đó.
Mở cửa xe đi xuống, Albert đi tới cạnh tủ kính, trong màn hình TV có một chàng trai đang vừa đàn dương cầm vừa hát, có mấy người nữ sinh ở bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Di, người này hình như là Đường Phong phải không? Hát thật hay a, thật là dễ nghe, không biết có phải là chuyên tập hay không.”
“Cậu nói xem tiết mục kỳ này Charles có chọn Đường Phong nữa không? Mình cảm thấy khả năng này rất lớn, người đẹp trai lại đa tài đa nghệ.”
Lúc này trong TV Đường Phong đã hát xong, mấy nữ sinh cũng không còn hứng thú đứng lại, một bên trò chuyện một bên rời đi. Màn hình trong TV rất nhanh hiện ra khuôn mặt được ca tụng giống như thiên sứ của Ca Trần, còn hơn Đường Phong là đàn hát sung sướng tùy ý không kiềm chế được, Ca Trần càng hướng đến ca khúc duy mỹ êm tai.
Không hổ là từng ở trong đoàn thể thần tượng chuyên về ca hát, hai người hát đều rất hay, mỗi người có đặc điểm riêng, bất quá Đường Phong nghe có vị đạo môt chút.
Albert ngoéo một cái khóe miệng, tầm nhìn sáng quắc rơi vào trên người chàng trai lẳng lặng ngồi trong góc phòng trong màn hình, trong mất dấy lên một ngọn lửa xinh đẹp, “Esméralda, nhiệt tình, mong muốn, tất cả đều tuyệt đẹp.”
(Esméralda là một nhân vật trong nhà thờ đức bà Paris)
/295
|