Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 456 - Chương 456: Lục Nhậm

/706


Một lúc sau, Lục Nhậm gật đầu, khuôn mặt u ám khóa cửa lại. Suy nghỉ vẩn vơ quay về giường, vừa ngồi xuống, cánh tay trắng muốt nõn nà, mềm mại của Bạch Tuyết Lê đã vòng lên cổ hắn. Cô ta muốn dụ dỗ Lục Nhậm làm nốt chỗ dở thì thấy hắn nói:

“Hôm nay đến đây thôi, Xuân Chính Tông muốn lấy mạng của em, anh sẽ bảo Trần Tam Nhi đưa em ra ngoài trốn tạm.”

“Thế là thế nào?”

Bạch Tuyết Lê trần truồng, chợt sững người. Đôi chân từng mảng xanh tím của cô ta là do một đêm mây mưa, giày vò mà nên. Khuôn mặt trái xoan được chăm sóc kỹ càng, đôi mắt long lanh diễm lệ, vô cùng yếu đuối, thực ra ẩn sâu trong đôi mắt ấy chính là sự toan tính.

Lục Nhậm không thèm để ý cô ta, giống như rất thờ ơ, đưa tay nhặt quần áo dưới chân giường lên. Hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Tuyết Lê như sắp khóc, cười lạnh nói:

“Tôi nói này, cô Bạch, tôi cũng không biết vì sao cô lại đắc tội Xuân Chính Tông, nhưng tôi chỉ là một nhóm tự phát, sau này còn dựa vào Xuân Chính Tông. Cô nói tôi cũng chẳng tội gì mà vì cô lại đi lật lọng với Xuân Chính Tông. Tôi bảo Trần Tam Nhi đưa cô đi trốn tạm, tôi cũng coi như là có nghĩa lắm rồi, một đêm vợ chồng cả đời nhân nghĩa, chúng ta có duyên thì hẹn gặp lại!”

Hắn thấy Trần Tam Nhi thuộc hạ của hắn thường ngày cũng rất ân cần với Bạch Tuyết Lê, điều này sớm đã làm Lục Nhậm không thoải mái. Trần Tam Nhi là gì chứ? Chẳng qua chỉ là một con chó của hắn, thế mà cũng đòi dùng chung một người phụ nữ với hắn sao?

Thực ra hắn không phải rất thích Bạch Tuyết Lê, đương nhiên vì Bạch Tuyết Lê là người phụ nữ phiền toái.

Bây giờ Bạch Tuyết Lê đã gặp phải rắc rối lớn, không hiểu vì sao lại chọc phải Xuân Chính Tông. Lục Nhậm vô cùng ghét bỏ Bạch Tuyết Lê, hắn còn muốn sống thêm vài ngày chứ không muốn đắc tội chủ nhà, bài học ở thôn Bát Phương còn chưa đủ sao?

Nếu đã thế, bảo Trần Tam Nhi đưa Bạch Tuyết Lê đi trốn, một mũi tên trúng hai đích. Vừa thỏa mãn mơ ước xa vời của Trần Tam, vừa trọn tình vợ chồng với Bạch Tuyết Lê.

Nghe Lục Nhậm muốn rũ bỏ quan hệ, khuôn mặt vốn trực khóc của Bạch Tuyết Lê chợt thay đổi thành bộ dạng đáng yêu như đổi một chiếc mặt nạ vậy. Cô ta cười khanh khách, vươn tay cánh tay trắng nõn như con rắn trườn lên cổ Lục Nhậm, cười vừa lẳng lơ vừa nịnh nọt. Rõ ràng nguy hiểm sắp ập đến nhưng cô ta tỏ ra không liên quan gì đến mình, cười ỏn ẻn nói:

“Ôi chao, anh Lục à~~ người ta biết anh đối với người ta thế nào mà, vào thời khắc quan trọng anh nhớ phải giúp em nhé. Đương nhiên em sẽ ghi nhớ ân huệ của anh, anh Lục

Tuyết Lê thích anh lắm, nếu có ngày Tuyết Lê thoát khỏi cảnh khó khăn này, anh Lục nhớ phải tìm Tuyết Lê làm vợ chồng tiếp nhé!!!”

“Được! Có ngày đó rồi nói sau!”

Lục Nhậm cũng cười, chỉ cần vào thời khắc quan trọng, Bạch Tuyết Lê không khóc, không ăn vạ bắt hắn phải bảo vệ cho cô ta thì hắn cũng vui vẻ mà thưởng thức người đẹp, cùng với người đẹp vui đùa vài câu.

Hai người sờ mó nhau vài cái, quyến luyến bịn rịn không nỡ chia tay nhau như trong phim. Trần Tam Nhi theo sự căn dặn của Lục Nhậm, hớn hở dẫn Bạch Tuyết Lê lên một chiếc xe tuần tra, đi về phía nam. Còn Lục Nhậm ngồi trong phòng hút thuốc, nói với đám thuộc hạ đang lên phòng:

“Chơi gái mà cũng không suôn sẻ, chúng mày nói xem ở khu bắc có hàng nào ngon không? Mau đưa đến cho tao.”

“Ở khu bắc có một hộ gia đình, con gái vẫn còn là trẻ con, mới mười một tuổi, nhìn rất phổng phao, nhưng……” Tên thuộc hạ nhìn trái ngó phải, thấy Lục Nhậm có vẻ không vui nên tiến lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Nhưng cha của con bé hình như đang làm nhiệm vụ trong đội của Xuân Chính Tông, nghe nói là họ hàng xa.”

“Họ hàng xa?!” Lục Nhậm cười khẩy, vẻ khinh thường, hắn là một dị năng giả hệ thủy cấp ba, dẫn một nhóm khá đông người mà không đọ được một tên họ hàng xa của Xuân Chính Tông sao? “Khắp Xuân thành này chỗ nào chả là họ hàng của nhà họ Xuân, họ hàng xa của Xuân Chính Tông à, không có hàng nghìn cũng có hàng trăm lượng, đi bắt con bé đó về đây cho tao!”

Thuộc hạ nhận lệnh rời đi, để lại Lục Nhậm ngồi một mình trong phòng cho con bé con. Giống như chuyện hắn đã từng không ít lần cưỡng ép con gái nhà lành khác, dù có lúc bé gái hoặc người phụ nữ nào đó khóc lóc khiến người khác cảm thấy cách này thật tàn nhẫn. Nhưng hắn nghĩ, lúc đầu tìm mọi cách để chạy khỏi thôn Bát Phương không phải vì muốn thoải mái chơi gái sao, muốn chơi loại gái gì thì chơi loại gái đó.

Thuộc hạ của Lục Nhậm nhắm tới cô bé mười một tuổi, họ hàng xa của Xuân Chính Tông. Cùng lúc đó, khu đông đang trang bị vũ trang, chẳng tới mấy tiếng sau, lúc chẳng ai để ý, mọi chuyện sẽ xoay theo chiều hướng bất ngờ. Phòng ngự của khu đông đã bị cướp, không ai được đi lại dễ dàng khu đó kể cả là người của Xuân Chính Tông cũng không được.

Thông tin bùng nổ, chớp mắt truyền khắp Xuân thành, truyền tới cả Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo, cả hai cùng sững sờ. Bởi vì từ khi khu đông được lập ra, thì đã tuyên cáo với tất cả người trong Xuân thành rằng Xuân thành này chỉ có hai thế lực lớn như cán cân, giờ lại có người mới vào, muốn lập thành thế chân vạc với Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo?

Khu tây, trước một bức tường toàn màn hình camera, còn có một phần lớn những máy chưa được sửa chữa. Lúc đầu lửa của Thạch Anh đã làm hư hại quá nặng, khiến cho rất nhiều các con đường của khu tây bị hư hại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới những camera cũ.

Lúc này, Phương Hữu Mạo mặc một chiếc áo lông kiểu anh màu trắng, phấn chấn đứng trước màn hình giám sát, nhìn vào chiếc xe nhỏ trong màn hình. Lúc chiếc xe đó quay đi, Phương Hữu Mạo giơ tay, hét, “Dừng! phóng to.”

Trên màn hình, hình ảnh được dừng lại dần được phóng to, Phương Hữu Mạo chỉ vào ghế sau xe, khuôn mặt người ngồi sau hiện ra. Phương Thúc Ế ngồi trên ghế sô pha đang định nói chuyện, lúc ngẩng đầu kinh ngạc hét lên:

“Tô Tô?”

“Đây là Tô Tô?” Phương Hữu Mạo quay đầu, ngón tay chỉ vào Tô Tô trên màn hình, mắt nhìn Phương Thúc Ế, cười nói: “Cháu nói nhân tài mấy ngày nay quậy tưng bừng khu tây là ai cơ? Thì ra là Tô Tô?”

Thực ra rất lâu trước đây, khi Tô Tô còn chưa tới Xuân thành, ảnh của cô đã bị Phương Hữu Mạo chụp lại. Nhưng Phương Hữu Mạo không nghĩ rằng một người phụ nữ có con lại giỏi như thế, chắc sẽ không bỏ con lại thời buổi loạn lạc thế này để ra khỏi thôn Bát Phương và thị trấn nhộng.

Kết quả thì đây là ai?!

/706

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status