Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 59 - Chương 59: Bác Sĩ Suy Nghĩ Khác Người

/706


“Haha, mỗi người có một thế mạnh riêng. Tô Tô có thể giết zombie là được rồi, cậu ấy không cần phải làm những việc khổ cực này.”

Lý Tiểu Vũ tươi cười, nói chuyện một cách thoải mái. Ngày đó, trên xe bus, cô nhìn thấy Tô Tô ở bên ngoài xe một dao bổ đôi đầu một con zombie, trong lòng cũng cực kỳ ngưỡng mộ. Thực ra, Lý Tiểu Vũ cũng muốn giống như Tô Tô, chỉ cần cô biết giết zombie, chỉ cần cô dám giết zombie thì những siêu thị đầy ắp đồ dùng vật dụng ven đường còn xa vời như thế sao?

“Bác trai, tối qua cháu và Nhị Hổ đã bàn bạc cả đêm. Chiều nay, cháu sẽ không qua đây nữa,” Bành Vũ Trung vừa ăn vừa nhìn cha Tô, rồi lại chỉ vào viên cảnh sát cao gầy tên là Nhị Hổ bên cạnh, “Đối diện với tiểu khu này chính là đồn cảnh sát lúc trước chúng cháu làm việc. Cháu muốn đến đó lấy ít súng.”

Bành Vũ Trung nhìn cũng đã ngoài 30 tuổi, trông có vẻ thận trọng chắc chắn hơn Nhị Hổ rất nhiều. Anh ta vừa ăn cơm vừa khô khan giải thích với cha Tô:

“Người có súng thì không phải sợ nữa. Sau khi lấy được súng, cháu muốn đi tìm vợ con cháu.”

Khi nói ra câu này, gương mặt Bành Vũ Trung hiện rõ sự cô đơn. Mạt thế đến quá mức đột ngột, những ngày qua, anh ta chỉ lo chạy trốn, căn bản vẫn chưa lấy lại tinh thần, cũng không có thời gian lấy lại tinh thần. Hôm qua là bữa tối anh ta ăn no nhất, ngủ ngon nhất từ sau mạt thế. Sau đó, Bành Vũ Trung dần bình tĩnh hơn. Anh ta cảm thấy không ổn, bản thân đã an toàn, vậy vợ con mình thì sao? Anh ta phải đi tìm hai mẹ con họ.

“Trước kia hai người làm việc ở đồn cảnh sát đối diện?”

Giọng nói của Tô Tô đột nhiên vang lên, mang theo một chút vui sướng và bất ngờ. Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Tô đang đi dép bông, trên người khoác một cái áo khoác lông vũ dáng dài, nhoài ra lan can ban công tầng hai, nói chuyện với bọn họ. Bành Vũ Trung gật đầu. Tô Tô ở trên tầng cười nói:

“Trước đó chỗ các anh có người tên Trạc Thế Giai đến tự thú đúng không? Các anh biết cô ấy đi đâu rồi không?”

“Trạc Thế Giai? Tên này nghe rất quen,” Nhị Hổ ngẩng đầu, cau mày cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ ra hỏi: “Cô ta có phải là một bác sĩ không? Là người cãi nhau với chồng rồi lỡ tay đẩy chồng cô ta xuống dưới tầng đúng không?”

“Ừ ừ ừ.” Tô Tô gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc, cười càng lúc càng tươi, “Cô ấy đang ở đâu? Đã chết chưa? Hay là biến thành zombie rồi?”

“Chưa chết, cũng không biến thành zombie,” Nhị Hổ lắc đầu, thở hắt ra, “Người phụ nữ đó rất phiền phức. Chúng tôi dẫn cô ta chạy trốn ra ngoài. Vốn dĩ đã dừng chân ở thư viện Nhất Trung, nhưng cô ta lại nói cái gì mà trong bệnh viện còn có rất nhiều em bé sơ sinh đang ở trong lồng ấp, phải quay về cứu những đứa trẻ đó, dù thế nào cũng không chịu ở lại. Cô ta chạy cùng một người gọi là “anh Bì”.”

Đậu xanh! Tô Tô rủa thầm trong lòng. Thế mà Trạc Thế Giai lại chạy đến bệnh viện, chạy đến bệnh viện nào cũng không cần Tô Tô phải đoán, chắc chắn là bệnh viện Trạc Thế Giai làm việc lúc trước mạt thế. Quả nhiên là một bác sĩ suy nghĩ tác phong khác người mà!

Tô Tô im lặng đưa mắt nhìn ra xa. Đằng xa có cây, có nước, có bầu trời xám xịt, còn có vô số những con zombie. Bệnh viện lớn Trạc Thế Giai làm việc nay đã thành một căn cứ địa của zombie. Cô ấy đi cứu những đứa bé sơ sinh trong lồng ấp? Đứa bé sơ sinh à.

Tô Tô động lòng. Con người không điên cuồng thì uổng thời tuổi trẻ. Mặc dù cô đã là mẹ của trẻ con, nhưng cô cũng muốn điên cuồng một lần thì làm sao??? Những đứa bé sơ sinh gào khóc đòi ăn đó, tính đến nay chắc đã bị đói rất nhiều ngày rồi. Còn mấy bé không biến thành zombie nhỏ? Còn mấy bé không bị chết đói? Cho dù chỉ còn lại một em bé sơ sinh thì cũng đáng được cứu!

Nhưng trong khu biệt thụ Quả Táo này lại có cả đống chuyện, muốn đến bệnh viện kia thì trong vài tiếng ngắn ngủi không thể quay về được. Nếu Tô Tô để cha mẹ mình ở lại trong khu biệt thự Quả Táo, cô sẽ lo lắng cha mẹ cô sẽ bị đám người may mắn sống sót kia “ăn tươi nuốt sống.” Nhưng nếu cô dẫn cha mẹ cùng đi rồi lại quay về biệt thự thì e rằng nơi này cũng sẽ bị đám người kia càn quét sạch sẽ.

Nếu không thì đành đợi thêm một khoảng thời gian, đợi dị năng của cha mẹ cô mạnh thêm một chút rồi tính. Có điều, chưa chắc Trạc Thế Giai đã đợi được, những đứa bé sơ sinh trong lồng ấp kia chưa chắc đã đợi được.

“Anh để tôi xử lý một chút chuyện xong, sáng ngày mốt tôi sẽ ra ngoài cùng anh!” Tô Tô cúi đầu, nói với Bành Vũ Trung, “Đương nhiên, nếu như anh thực sự quá vội thì có thể đi trước.”

Lúc này, ở trên đường nhỏ phía xa, hai người Lý An Tâm và Phi Phi đi ra từ chỗ rẽ khu rừng. Trong tay hai người cầm một bảng kê khai, đi theo sau là một đám người mặt mày xanh xao, có vẻ thiếu ăn.

Tô Tô cùng mấy người đang ngồi ăn trong sân ở tầng một gồm cha Tô, mẹ Tô, Lý Tiểu Vũ, Nhị Hổ và Bành Vũ Trung không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn Lý An Tâm và Phi Phi đang dẫn theo một đám người may mắn sống sót đi đến.

“Lý Tiểu Vũ!”

Nhìn thấy Lý Tiểu Vũ đang ngồi trên một hòn đá ăn bữa sáng thơm ngon, Lý An Tâm hơi tức giận hét to. Đám người bọn họ phải ăn uống bóp mồm bóp miệng, từ tối qua đến giờ vẫn đang đợi anh Tạ mang đồ ăn đem về. Kết quả đợi đến tận sáng nay, anh Tạ vẫn chưa quay về, người nào người nấy bụng đói sôi ùng ục. Lý Tiểu Vũ thì tốt rồi, trong lúc mọi người sắp chết đói thì cô ta lại một mình trốn ở đây ăn cơm?!

Không, không chỉ một mình Lý Tiểu Vũ, ngoài Tô Tô đang cười như không cười đứng trên ban công tầng hai, tất cả những người ở trong sân, ai nấy đều bê một bát ô tô trong tay. Là bát ô tô đấy!!! Một người ăn một ô tô to như thế, là đủ cho hai ba người chống đói đấy!

Lý Tiểu Vũ nghe thấy Lý An Tâm đầy tức giận gào thét, ngón tay cô run lên, lập tức buông bát ô tô trong tay xuống, đứng phắt dậy, đi đến bên tường rào đã được xây cao đến đầu gối, nhìn Lý An Tâm đang đi đến, hỏi:

“An Tâm, chị đến rồi!”

“Lý Tiểu Vũ, chị vẫn coi em là người chị em tốt nhất, không ngờ… không ngờ em…” Không ngờ em có đồ ăn mà không chia cho chị, để sáng tới giờ chị phải nhịn đói!!!

Lý An Tâm giữ chút sĩ diện, không nói hẳn câu sau ra. Cô ta nghĩ rằng Lý Tiểu Vũ là chị em tốt của cô ta nhiều năm như vậy, Lý Tiểu Vũ chắc chắn sẽ hiểu ý cô ta.

Nào ngờ Lý Tiểu Vũ lại nghiêng đầu nhìn Phi Phi và đám người may mắn sống sót sau lưng cô ta, ánh mắt tránh né, càng không chủ động nói muốn mời Lý An Tâm ăn cơm, chỉ cúi đầu im lặng. Lý Tiểu Vũ không muốn gây phiền toái cho Tô Tô. Tình huống bây giờ, bản thân cô nói nhiều thêm một câu hay ít đi một câu cũng sai cả. Vậy chẳng bằng để tất cả mọi người đều cho rằng cô chính là loại tiểu nhân tham ăn, trốn đi ăn vụng là được.

Không thể không nói, Lý Tiểu Vũ gan dạ sáng suốt nhưng lại thiếu sự cọ sát, con người cũng có chút ngây thơ. Giống như tình huống hiện tại, nhà họ Tô rõ ràng đã bị đám người sống sót bao vây, Lý Tiểu Vũ vẫn ngồi trong sân của nhà họ Tô ăn cơm. Không chỉ một mình Lý Tiểu Vũ đang ăn, mà mỗi người ngồi trong vườn đều bưng một bát ô tô ăn ngấu nghiến.

/706

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status