Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 713 - Phiên Ngoại 46 Thanh Mộc (2)

/706


Bởi vì là xem mắt, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương, Thanh Mộc đã nhịn cả buổi tối. Lúc này cơn nghiện thuốc lá đột nhiên ập đến. Anh dùng hai ngón tay cầm bật lửa xoay qua xoay lại, rồi đặt hai cái ô

mới toanh lên quầy hàng, rồi lại đứng bên quầy chỉ vào hộp thuốc với nhân viên siêu thị, tay con lại móc ra một tấm thẻ tiết kiệm.

Bên cạnh có một người đàn ông lững thững đi tới. Thanh Mộc quay đầu lại liếc nhìn hắn ta. Ấn tượng đầu tiên là gã này vừa cao vừa gầy, tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt.

Tâm tư của Thanh Mộc còn đang đặt trên đối tượng vừa rồi cùng anh xem mắt, cộng thêm ở đây lại là đại bản doanh thị trấn nhộng của anh, cho nên Thanh Mộc không để ý. Anh định mua thêm mấy que bánh cá hầm cho cô gái anh xem mắt. Thanh Mộc đang cúi đầu nhìn bánh cá hầm trong tủ bán hàng thì lại không ngờ gã đàn ông kia đi đến cách anh không qua hai ba bước, đột nhiên ôm chặt lấy anh.

Nhân viên cửa hàng bị sự việc bất ngờ này dọa sợ ngây người, nhất thời đứng ngây như phỗng tại chỗ, tròn mắt nhìn Thanh Mộc bị một gã đàn ông ôm. Gã kia giống như kẻ điên, hai tay giống như xích sắt, giữ chặt Thanh Mộc không cử động.

Cũng may Thanh Mộc đã được huấn luyện bài bản, chỉ loáng một cái đã lật ngược được tình thế khống chế gã đàn ông kia trên mặt đất. Gã ta gào thét như phát điện trên mặt đất. Thanh Mộc nghiêng đầu, cau mày, kiên quyết cứng rắn ra lệnh cho nhân viên cửa hàng đang ngày ra kia:

“Gọi đội tuần tra”

Thị trấn nhộng dù sao cũng đã yên ổn quá lâu rồi. Bao năm trôi qua, thị trấn nhộng xưng Vương xưng bá bên ngoài, dĩ nhiên không ai có thể ngờ được sẽ có chuyện ẩu đả xảy ra trong nội bộ thị trấn nhộng. Chỉ là một cuộc đánh úp bé xíu vậy mà đã khiến nhân viên cửa hàng mắt tròn mắt dẹt.

Thanh Mộc có thể nhìn ra được, gã đàn ông này căn bản không phải là dị năng giả nhưng là sức lực lớn kinh người. Trong lúc hành động chỉ là cậy mạnh không hề có mưu lược gì, nói là đặc biệt đến tập kích anh thì thủ đoạn này cũng quá vụng về rồi. Mặc dù anh và đồng đội quanh năm bôn ba bên ngoài thị trấn nhộng, những năm gần đây rất ít về đây nhưng thị trấn nhộng vẫn giúp anh che giấu thông tin cá nhân rất tốt. Cởi bỏ bộ quân phục ra, Thanh Mộc không hề giống hình tượng điêu khắc anh hùng bảo vệ ở trên tường thị trấn nhộng. Anh trông có vẻ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, có cuộc sống bình thường mà thôi.

Nhân viên cửa hàng đang đơ người bị Thanh Mộc quát một câu, còn chưa kịp báo cảnh sát gọi đội tuần tra thì đột nhiên bà lão đang nằm bò trên giường đứng dậy, mở miệng thè ra một cái lưỡi rất dài, bay về phía đầu của Thanh Mộc, Thanh Mộc nghiêng đầu tránh né, lưỡi của bà lão kia bay đến người của nhân viên cửa hàng. Nhân viên kia nhanh chóng hộc máu, nằm trên quầy hàng, chân tay bắt đầu co giật.

“Mę kiếp!”

Thế trận lớn như vậy, còn có lưỡi dài như thế, dị năng quỷ gì không biết? Thanh Mộc nghiêng đầu, trong lòng cảm thấy chuyện này khá lớn, phải để lại một người sống để thẩm tra, xem rốt cuộc là thế lực nào muốn đối phó với thị trấn nhộng chứ.

Anh ấn chặt gã đàn ông trong tay rồi lại đứng thẳng lưng nhìn nhân viên ở quầy hàng, dưới chân bắt đầu co rút, một cấy mấy bật đất mọc lên trói chặt bà lão tay đang cầm vũ khí.

Trời vẫn mưa, tên đàn ông Thanh Mộc khống chế trong tay, đột nhiên trên lưng hắn mọc ra một vật thể to lớn lỗi lõm. Vật thể này giống như sinh vật gì đó bao lấy cơ thể của gã đàn ông kia, nhanh chóng xé rách lưng và quần áo của gã, xông về phí Thanh Mộc.

Đây là cái gì? Thanh Mộc có chút mơ hồ, lập tức phản xạ có điều kiện lăn một vòng tại chỗ, tránh đi sự tiếp xúc trực tiếp với sinh vật kỳ quái kia.

Lúc này, cảm nhận được cửa kính bị mở ra, Thanh Mộc đứng tại chỗ quay đầu lại nhìn. Người đến chính là cô gái xem mắt với anh, trên tay cô cầm một cây súng dùng năng lượng mới rất kỳ lạ, đứng ở ngoài cửa.

“Đi, đi mau!” Sinh vật kỳ quái mà Thanh Mộc tránh đi kia lại vươn đầu lưỡi dài liếm đến. Lúc Thanh Mộc quay lưng tránh đi hai thứ gớm ghiếc kia vẫn không quên hết với cô gái kia.

“Pång!”

Thanh Mộc còn chưa dứt lời, tiếng súng gọn gàng đã vang lên. Cô gái kia đã nổ súng, bắn một phát trúng thẳng vào giữa mi tâm của nhân viên cửa hàng, máu văng tung tóe, dính lên gò má của Thanh Mộc. Anh không nhúc nhích vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô gái kia.

Thanh Mộc quay đầu lại nhìn nhân viên cửa hàng rõ ràng đã chết, có một loại sinh vật mềm nhũn nhúc nhích ở cái lỗ súng giữa mi tâm người kia, sau đó hóa thành một vũng nước xanh biếc chảy ra khỏi lỗ súng.

Cô gái kia vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, hai tay thản nhiên nắm chặt súng, tư thế thay đổi nòng súng thành thạo, bóp cò bắn thẳng vào bà lão đang bị dây mây trói chặt, cũng chính là con sinh vật kỳ quái đang chạy đi chạy lại kia.

“Đợi một lát!”

Thanh Mộc đứng dậy, nhanh chóng xông đến, mang theo mùi máu tươi, động tác nhanh nhẹn tước lấy sáng của cô gái kia, một tay giơ về phía trước khống chế cô gái cầm súng giết quái vật lên cửa kính. Ánh mắt anh hoàn toàn không vụng về và lo sợ giống như vừa rồi, lúc này trong mắt anh ánh lên ánh sáng rực rỡ sắc bén, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô gái, giơ súng lên, nòng súng chĩa vào mi tâm của cô gái, quát:

“Dừng tay, giữ một kẻ còn sống”

Anh chưa từng thấy thứ đồ này, vậy mà chúng có thể khoác da người vào trong thị trấn nhộng, phải đem đến chỗ bác sĩ Hồng nghiên cứu. Còn có cô gái này, rất kỳ lạ, rõ ràng không phải cô gái bình thường của thị trấn nhộng. Tô Tô đi đâu tìm cho anh vậy chứ?

Cô gái kia mặt không biểu cảm nhìn bà lão vốn dĩ bị dây mây trói chặt sau lưng Thanh Mộc, đã xé ra người chui ra ngoài để lộ nguyên hình, lắc lư bò đến. Cô đột nhiên cười chế giễu một tiếng,

“Người sống? Anh chắc chắn chứ? Đây là ký sinh trùng biến dị có thể ký sinh trong cơ thể người. Anh dính phải

máu hoặc dịch của chúng, không tiến hóa ba lần thì sẽ biến thành giống như nhân viên siêu thị này, để cơ thể trở thành lớp da người của chúng.

Câu này có lẽ là cầu nối dài nhất cô gái này với với anh tối nay. Trên cổ và trên vai Thanh Mộc đều là dịch của ký sinh trùng biến dị, nửa bên mặt thì là máu. Anh nhắm mắt cảm giác bản thân có triệu chứng thiếu máu trầm trọng. Theo ánh mắt ra hiệu của cô gái kia, Thanh Mộc quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy bà lão vừa rồi bị anh khống chế bằng dây mây, không là con ký sinh trùng khoác da bà lão đang nhào về phía mình.

Mà lần này, Thanh Mộc dường như phản ứng chậm hơn nửa nhịp, chần chừ mãi không phản ứng.

Cô gái bị anh giơ súng chĩa vào mi tâm, giật sáng trong tay anh xuống, lật người xoay một vòng, mái tóc dài xõa trên ngực Thanh Mộc. Trong lúc anh còn đang ngẩn ngơ, cô gái kia đã nhanh chóng nổ súng, giết chết con sinh vật đang nhào đến kia.

Một trận mưa đêm, trong một siêu thị, bên trong có ba con ký sinh trùng biến dị đều bị cô nương kia giết chết.

Cô xách súng, rút một con dao quân dụng Nepal ở trong túi thể thao ra, mở đầu của ba cái xác ký sinh trùng biến dị ra, tìm được tinh hạch bên trong. Tay giơ lên gọi, cây xanh ở bên ngoài cửa siêu thị tự chạy ra khỏi chậu hoa, lá cây rung rung, rễ cây bởi vì dính đất, còn uốn cành, dùng lá xanh phủi rễ của mình. Sau đó, nó hăm hở chạy đến, rễ cây đứng ở trên cơ thể của những con ký sinh trùng này, bắt đầu hấp thụ... Không, dùng rễ cây để ăn hết những con ký sinh trùng đã chết này.

Cô gái kia cúi đầu nhìn cái cây xanh kia như nhìn con nhà mình, giơ tay sờ phiến lá trên ngọn cây, sau đó đứng ở nơi dính đầy máu tươi sền sệt, xoay người nhìn Thanh Mộc đang quỳ bên cửa.

Tình trạng bây giờ của anh không tốt, cả người lạnh đến phát run, gương mặt màu trắng biến thành màu vàng. Anh nghiêng đầu, chỗ tóc mai chảy mồ hôi lạnh, đang cố giữ tỉnh táo nhìn cô gái kia mổ đầu những con ký sinh trùng biến dị làm thị nghiệm cho bồn cây của cô ăn, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Cái cây xanh của cô gái kia nhìn cũng là một loại thực vật biến dị, có chút giống như có trí tuệ nhưng không cao, còn có thể ăn ký sinh trùng.

“Anh tên là Thanh Mộc đúng không?”

Cô gái bước từng bước đến, từ trên cao nhìn xuống Thanh Mộc đang quỳ trên mặt đất, giơ cây dao trong tay lên, áp vào cằm Thanh Mộc, nâng đầu Thanh Mộc lên nhìn cô.

“Bộ dạng bây giờ của anh, đúng là kinh quá”

Đâu còn dáng vẻ của ông vua núi rừng trong tương lai chứ?

Cô thu con dao quân dụng Nepal lại. Thanh Mộc vẫn giữ tư thế quỳ trên mặt đất nhìn cô. Vì thế cô hít một hơi lại nói, “Yên tâm đi. Anh không sao đâu. Anh chỉ đang tiến bước vào giai đoạn tiến hóa ba lần thôi. Tôi tên là Mộc Tiểu Tiên, kết bạn nhé, chúng ta làm một đội, sau này cùng nhau đánh quái vật!”

/706

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status