Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 145 - Tìm cô ấy mà hỏi rõ ngọn ngành
/169
|
Tiết trời đã đen như mực, thời tiết cũng đã trở lạnh thêm. Long Mặc hẳn chưa về khách sạn, hắn tìm đến một quán rượu gần đó. Hắn chìm trong tuyệt vọng, nhìn người con gái mình đem lòng yêu thương nhất nay đã nhận lời tỏ tình của người đàn ông khác mà trái tim hắn bị tồn thương như bị xé ra làm đôi.
Hắn hết ly này đến ly khác, với tửu lượng đó nhiêu đây cũng chưa đủ say nhưng đau nhất vẫn là vì người con gái ấy. Khoảng khắc nhìn thấy cô nhận lấy đóa hồng đỏ kia, cơ hội đã mong manh giờ đã tan biến trong mây khói.
Hắn không cam tâm, không muốn từ bỏ nhưng cũng không muốn tổn thương cô thêm.
Nghĩ thế nào hắn vẫn không muốn buông cô ra, là bản thân hắn đã làm sai trong quá khứ, hắn muốn bù đắp, muốn chuộc lỗi với cô nhưng sao thực tại lỡ nào lại không cho hắn cơ hội ?
Tại sao lại đẩy hắn ra càng xa cô đến thế? Hẳn tổi đến vậy sao?
Nghĩ càng thêm đau, dù có uống bao nhiêu cũng không quên nổi nữa.
Mộc Duy nhìn Long Mặc đang tự hành hạ bản thần mình nửa phiền nửa xót, ngăn cản hẳn lại, cao giọng: "Đủ rồi.
Đừng uống nữa. Uống say hôm nay thì ngày mai có quên được không ? Tự hành hạ bản thân thì cô ấy sẽ trở về bên cậu sao ? Cậu còn là Long Mặc mà tôi quen biết không vậy ?".
Đây có lẽ cũng là lần đầu mà Mộc Duy cao giọng với hắn. Bởi anh nhìn bộ dạng hắn bây giờ thật chướng mắt, nhụt chí, chịu thua vốn dĩ trước kia không có trong từ điển của hắn. Sao giờ hắn trở nên yếu đuối trốn tránh thực tại mà ở đây tìm rượu đề giải sầu chứ ?
Lẽ nào hắn đang chịu thua rồi sao ?
Long Mặc bơ phờ, nhìn vào khoảng không vô định, sầu não, cười khổ: "Cô ấy đã có người khác sao tôi có thể ? Cô ấy từng nói sẽ không đồng ý lời tỏ tình của hắn nhưng mà đâu ngờ...".
Hắn bật cười khổ nhìn vào chiếc nhẫn kim cô mà cô đã từng đeo trên tay, người phu nhân duy nhất trong lòng hắn: "Cuối cùng tôi không còn cơ hội rồi. Tôi mất Lâm Tiểu Thanh, là do tôi quá tự cao, là tôi quá ngông cuồng nghĩ mọi thứ sẽ nằm trong lòng bàn tay mà kiểm soát. Nhưng tôi đã sai, thứ không thể kiểm soát được đó chính là thứ gọi là tình yêu kia. Mọi chuyện đã quá muộn không thể cứu vãn".
Mộc Duy nhìn bộ dạng yếu mềm này của hắn, hào quang chói lọi mọi ngày như dần tắt vụt, yếu ớt thoi thóp. Đây là lần đầu tiên anh nhìn hẳn trong bộ dạng như vậy.
Long Mặc dần trở nên suy sụp, định vơ lấy ly rượu trên bàn uống cạn thì Mộc Duy ngăn lại: "Tôi bảo đừng uống nữa. Cậu không nghĩ sẽ có một kết quả khác sao ? Cậu biết cậu đang thiếu gì không ?".
Long Mặc quay sang nhìn Mộc Duy: "Đó là lòng tin tưởng. Cậu không tin tưởng cô ấy. Nếu cô ấy đã nói sẽ không nhận lời tỏ tình vì người đàn ông khác, vậy tại sao cậu không đến hỏi cô ấy rõ ràng mọi chuyện ? Đôi khi chuyện cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật".
Long Mặc im lặng suy xét phân tâm,Mộc Duy nói thêm: "Tiếp xúc không nhiều nhưng tôi thấy Lâm Tiểu Thanh là một người có chứng kiến và lập trường rõ ràng, nói được ắt sẽ làm được. Lẽ nào cậu và cô ấy tối ngày kề bên mà không nhận ra sao ?".
Điều mà Mộc Duy nói cũng không phải không có lý. Hắn đã tin rằng cô có thể là người phụ nữ hoàn hảo giúp hắn bao nhiêu chuyện trước kia lẽ nào chuyện này hắn lại không thể. Một lời giải thích, một lời gỡ bỏ khúc mắc lẽ nào lại khó đến thể.
Làng chài Vịnh Cảng Đông....
Vẫn như thường lệ, Lâm Tiểu Thanh dạo bước ngoài biển nhưng lần này lại đứng trên đê nhìn ra biển khơi rộng lớn trong màn đêm tối. Lâm Tiểu Thanh nhìn nơi vô định vẩn vơ những suy nghĩ lẫn lộn.
Một vòng tay thật lớn ôm cô từ phía sau khiến cô kinh hãi vội vã giằng ra vùng vẫy cho đến khi người kia cất tiếng: "Đứng yên. Cho tôi ôm em một chút thôi, được không ?".
Chất giọng trầm nam tính mang theo ngữ điệu run run nỉ non van xin một đặc ân nho nhỏ, lúc này Lâm Tiểu Thanh cũng bình tĩnh trở lại nhận ra người đàn ông đó là Long Mặc. Hương rượu quyện thêm mùi hương đặc trưng trên cơ thể hắn khiến cô có một chút ngà ngà say.
Long Mặc gục đầu trên vai cô, tay vẫn ôm chặt cô không buồng. Hắn vùi nụ hôn bên hõm cổ của cô khiến cô có chút căng thẳng: "Anh uống say rồi, tôi gọi Á Viêm đưa anh về khách sạn".
Long Mặc khàn khàn giọng yếu ớt cầu xin: "Đừng, đừng gọi cậu ta".
Hắn hết ly này đến ly khác, với tửu lượng đó nhiêu đây cũng chưa đủ say nhưng đau nhất vẫn là vì người con gái ấy. Khoảng khắc nhìn thấy cô nhận lấy đóa hồng đỏ kia, cơ hội đã mong manh giờ đã tan biến trong mây khói.
Hắn không cam tâm, không muốn từ bỏ nhưng cũng không muốn tổn thương cô thêm.
Nghĩ thế nào hắn vẫn không muốn buông cô ra, là bản thân hắn đã làm sai trong quá khứ, hắn muốn bù đắp, muốn chuộc lỗi với cô nhưng sao thực tại lỡ nào lại không cho hắn cơ hội ?
Tại sao lại đẩy hắn ra càng xa cô đến thế? Hẳn tổi đến vậy sao?
Nghĩ càng thêm đau, dù có uống bao nhiêu cũng không quên nổi nữa.
Mộc Duy nhìn Long Mặc đang tự hành hạ bản thần mình nửa phiền nửa xót, ngăn cản hẳn lại, cao giọng: "Đủ rồi.
Đừng uống nữa. Uống say hôm nay thì ngày mai có quên được không ? Tự hành hạ bản thân thì cô ấy sẽ trở về bên cậu sao ? Cậu còn là Long Mặc mà tôi quen biết không vậy ?".
Đây có lẽ cũng là lần đầu mà Mộc Duy cao giọng với hắn. Bởi anh nhìn bộ dạng hắn bây giờ thật chướng mắt, nhụt chí, chịu thua vốn dĩ trước kia không có trong từ điển của hắn. Sao giờ hắn trở nên yếu đuối trốn tránh thực tại mà ở đây tìm rượu đề giải sầu chứ ?
Lẽ nào hắn đang chịu thua rồi sao ?
Long Mặc bơ phờ, nhìn vào khoảng không vô định, sầu não, cười khổ: "Cô ấy đã có người khác sao tôi có thể ? Cô ấy từng nói sẽ không đồng ý lời tỏ tình của hắn nhưng mà đâu ngờ...".
Hắn bật cười khổ nhìn vào chiếc nhẫn kim cô mà cô đã từng đeo trên tay, người phu nhân duy nhất trong lòng hắn: "Cuối cùng tôi không còn cơ hội rồi. Tôi mất Lâm Tiểu Thanh, là do tôi quá tự cao, là tôi quá ngông cuồng nghĩ mọi thứ sẽ nằm trong lòng bàn tay mà kiểm soát. Nhưng tôi đã sai, thứ không thể kiểm soát được đó chính là thứ gọi là tình yêu kia. Mọi chuyện đã quá muộn không thể cứu vãn".
Mộc Duy nhìn bộ dạng yếu mềm này của hắn, hào quang chói lọi mọi ngày như dần tắt vụt, yếu ớt thoi thóp. Đây là lần đầu tiên anh nhìn hẳn trong bộ dạng như vậy.
Long Mặc dần trở nên suy sụp, định vơ lấy ly rượu trên bàn uống cạn thì Mộc Duy ngăn lại: "Tôi bảo đừng uống nữa. Cậu không nghĩ sẽ có một kết quả khác sao ? Cậu biết cậu đang thiếu gì không ?".
Long Mặc quay sang nhìn Mộc Duy: "Đó là lòng tin tưởng. Cậu không tin tưởng cô ấy. Nếu cô ấy đã nói sẽ không nhận lời tỏ tình vì người đàn ông khác, vậy tại sao cậu không đến hỏi cô ấy rõ ràng mọi chuyện ? Đôi khi chuyện cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật".
Long Mặc im lặng suy xét phân tâm,Mộc Duy nói thêm: "Tiếp xúc không nhiều nhưng tôi thấy Lâm Tiểu Thanh là một người có chứng kiến và lập trường rõ ràng, nói được ắt sẽ làm được. Lẽ nào cậu và cô ấy tối ngày kề bên mà không nhận ra sao ?".
Điều mà Mộc Duy nói cũng không phải không có lý. Hắn đã tin rằng cô có thể là người phụ nữ hoàn hảo giúp hắn bao nhiêu chuyện trước kia lẽ nào chuyện này hắn lại không thể. Một lời giải thích, một lời gỡ bỏ khúc mắc lẽ nào lại khó đến thể.
Làng chài Vịnh Cảng Đông....
Vẫn như thường lệ, Lâm Tiểu Thanh dạo bước ngoài biển nhưng lần này lại đứng trên đê nhìn ra biển khơi rộng lớn trong màn đêm tối. Lâm Tiểu Thanh nhìn nơi vô định vẩn vơ những suy nghĩ lẫn lộn.
Một vòng tay thật lớn ôm cô từ phía sau khiến cô kinh hãi vội vã giằng ra vùng vẫy cho đến khi người kia cất tiếng: "Đứng yên. Cho tôi ôm em một chút thôi, được không ?".
Chất giọng trầm nam tính mang theo ngữ điệu run run nỉ non van xin một đặc ân nho nhỏ, lúc này Lâm Tiểu Thanh cũng bình tĩnh trở lại nhận ra người đàn ông đó là Long Mặc. Hương rượu quyện thêm mùi hương đặc trưng trên cơ thể hắn khiến cô có một chút ngà ngà say.
Long Mặc gục đầu trên vai cô, tay vẫn ôm chặt cô không buồng. Hắn vùi nụ hôn bên hõm cổ của cô khiến cô có chút căng thẳng: "Anh uống say rồi, tôi gọi Á Viêm đưa anh về khách sạn".
Long Mặc khàn khàn giọng yếu ớt cầu xin: "Đừng, đừng gọi cậu ta".
/169
|