Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 147 - Tôi không thể yêu anh nữa
/169
|
Lâm Tiểu Thanh rời khỏi vòng tay hắn, lảng tránh đi những lời nói kia. Cô hiểu, cô biết, nửa muốn nửa không muốn quay về bên hắn. Đắn đo đong đếm suy nghĩ từng chút, cẩn thận dè chừng. Đối mặt hắn cô chỉ muốn trốn tránh đi, những vết thương trong quá khứ mỗi lần nhìn thấy hắn lại ùa về.
"Ông chủ Long, anh say rồi. Đừng nói đùa".
Hắn bám chặt lấy hai vai cô, khẳng định mạnh mẽ: "Tôi không hề đùa".
Đôi đồng tử đỏ nhìn thẳng vào mắt cô, cương quyết có, đau lòng có, hắn như phát điên, phát cuồng mà chạy đến tìm cô ngay trong đêm tối. Chỉ muốn nhìn thấy cô, chỉ muốn nghe được câu trả lời từ chính miệng cô mà không sợ chết phóng xe đến đây gặp cô.
Đối với Long Mặc, chẳng có thứ gì phải để hắn vất vả tìm kiếm, muốn là có người khác mang đến cho hắn, lấy lòng hắn, cầu xin hắn. Hắn chưa từng phải mở miệng cầu xin một ai, tự cao tự đại là vậy.
Nhưng bây giờ có thứ mà khiến hắn vướng bận, khiến hắn không thể từ bỏ, khiến hắn phải đi tìm, khiến hắn phải mong cầu chưa biết là có thể đáp ứng nhưng hắn vẫn cứ cố chấp mà muốn có được....
Đó chính là cô.
Nỗi bận tâm, điều mà hắn mong mỏi nhất cuộc đời hắn bây giờ đó chính là cô.
Nhìn vào đôi mắt hẳn, nhìn vào sự cương quyết kia của hẳn cô biết giờ phút này hắn rất nghiêm túc không hề trêu đùa cô. Nhưng chính vì thể lại khiến cô càng thêm lo sợ, mối bận tâm của cô chưa bao giờ cô cảm thấy nhẹ lòng.
Lâm Tiểu Thanh đẩy Long Mặc, Long Mặc lùi ra xa nhìn cô mà đau lòng: "Em...".
Lâm Tiểu Thanh chặn ngang, nói: "Ống chủ Long, tôi không yêu Đồ Hạng Vũ không có nghĩa là tôi có thể trở về bên anh. Tôi đã làm dâu hào môn một lần, cũng đã suýt chết một lần. Mạng của tôi bây giờ là do Tiểu Bảo giữ cho tôi. Cho nên ông chủ Long, tôi xin anh, hãy để tôi sống an ổn được không ? Mạng con tôi đổi cho tôi, tôi muốn trân trọng nó, tôi không muốn lãng phí nữa".
Từng câu từng chữ khiến tim can hắn nhức nhối khó chịu, như đá chẹn họng hắn không thể nói. Tai nạn năm đó cũng là ám ảnh trong hắn suốt bấy lâu nay. Hẳn không quên cái ngày mà hẳn sắp mất cô, ôm cô trên tay, máu me dính đầy thân cô và áo hẳn. Cuối cùng người không thể giữ đó chính là Tiểu Bảo. Chậm một giây đã khiến tất cả đều trở về dĩ vãng đau thương.
Hắn đứng bất động một lúc lâu, cười mỉa mai bản thân mình quá kém cỏi. Hắn nhìn cô đau đáu bi thương: "Vậy em...đã từng yêu tôi hay chưa ?".
Lâm Tiểu Thanh nghẹn lời chần chừ nhìn đi nơi khác bứt dứt khó chịu. Mi tâm khẽ nhíu chặt như đang kìm nén đau lòng tiếc thương. Cô quay lại nhìn hắn ổn định tâm trạng, cố bình tĩnh: "Đã từng. Nhưng bây giờ là không thể".
Đây là câu trả lời mà hắn không hề muốn nghe. Nơi lồng ngực ấm áp bỗng nhói đau, khó chịu giống như con dao cùn đâm một nhát mà đau thấu day dứt. Cô buông tay hắn thật rồi sao ?
Lâm Tiểu Thanh khẳng định lại một lần nữa: "Bây giờ tôi không thể yêu anh nữa".
Vạn tiễn xuyên tim, không bệnh sao lại cứ đau thế này, cơn đau này còn đau hơn trước. Trái tim cô đã nguội lạnh mất rồi, Lâm Tiểu Thanh tàn nhẫn với cả bản thân, tàn nhẫn với cả hắn, cô muốn lần này quan hệ giữa cả hai phải kết thúc, muốn hắn phải từ bỏ, không muốn gặp hắn thêm bất cứ lần nào nữa.
Lâm Tiểu Thanh lấy máy điện thoại gọi cho Á Viêm đến đón hắn: "Phiền anh đến đưa ông chủ về nhé. Anh ấy uống say rồi, đang ở chỗ tôi".
Quay ra nói với hắn: "Ông chủ Long đợi một lát, trợ lý đến bây giờ. Trên đường thượng lộ bình an trở về".
Cô tắt máy, không chút do dự xoay gót rời đi để hắn một mình dưới trời đông lạnh lẽo. Long Mặc nhìn theo bóng lưng nhỏ bé dần bước đi của người kia, lúc này hốc mắt chảy ra dòng nước nóng ấm lăn dài trên mặt hắn. Hắn không thể giấu nổi cảm xúc, trực như vỡ òa. Lời nói của cô ban nãy thật tàn khốc, lạnh lẽo giống như đêm đông hôm nay. Không chút lưu luyển, muốn phủi sạch tất cả mọi thứ về hắn, khiến hắn tuyệt vọng mà hạ xuống.
Đáy vực sâu thẳm không lấy một ánh sáng nào nữa, tất cả đều chìm lặng, hắn đứng chôn chân khôgn nhúc nhích.
Bóng người kia đã không còn nhưng hắn vẫn đứng nhìn mãi, nhìn mãi lối nhỏ về nhà cô.
Nước mắt lúc này không thể chảy ngược vào trong được nữa cứ vậy mà tuôn ra không thể khống chế.
"Ông chủ Long, anh say rồi. Đừng nói đùa".
Hắn bám chặt lấy hai vai cô, khẳng định mạnh mẽ: "Tôi không hề đùa".
Đôi đồng tử đỏ nhìn thẳng vào mắt cô, cương quyết có, đau lòng có, hắn như phát điên, phát cuồng mà chạy đến tìm cô ngay trong đêm tối. Chỉ muốn nhìn thấy cô, chỉ muốn nghe được câu trả lời từ chính miệng cô mà không sợ chết phóng xe đến đây gặp cô.
Đối với Long Mặc, chẳng có thứ gì phải để hắn vất vả tìm kiếm, muốn là có người khác mang đến cho hắn, lấy lòng hắn, cầu xin hắn. Hắn chưa từng phải mở miệng cầu xin một ai, tự cao tự đại là vậy.
Nhưng bây giờ có thứ mà khiến hắn vướng bận, khiến hắn không thể từ bỏ, khiến hắn phải đi tìm, khiến hắn phải mong cầu chưa biết là có thể đáp ứng nhưng hắn vẫn cứ cố chấp mà muốn có được....
Đó chính là cô.
Nỗi bận tâm, điều mà hắn mong mỏi nhất cuộc đời hắn bây giờ đó chính là cô.
Nhìn vào đôi mắt hẳn, nhìn vào sự cương quyết kia của hẳn cô biết giờ phút này hắn rất nghiêm túc không hề trêu đùa cô. Nhưng chính vì thể lại khiến cô càng thêm lo sợ, mối bận tâm của cô chưa bao giờ cô cảm thấy nhẹ lòng.
Lâm Tiểu Thanh đẩy Long Mặc, Long Mặc lùi ra xa nhìn cô mà đau lòng: "Em...".
Lâm Tiểu Thanh chặn ngang, nói: "Ống chủ Long, tôi không yêu Đồ Hạng Vũ không có nghĩa là tôi có thể trở về bên anh. Tôi đã làm dâu hào môn một lần, cũng đã suýt chết một lần. Mạng của tôi bây giờ là do Tiểu Bảo giữ cho tôi. Cho nên ông chủ Long, tôi xin anh, hãy để tôi sống an ổn được không ? Mạng con tôi đổi cho tôi, tôi muốn trân trọng nó, tôi không muốn lãng phí nữa".
Từng câu từng chữ khiến tim can hắn nhức nhối khó chịu, như đá chẹn họng hắn không thể nói. Tai nạn năm đó cũng là ám ảnh trong hắn suốt bấy lâu nay. Hẳn không quên cái ngày mà hẳn sắp mất cô, ôm cô trên tay, máu me dính đầy thân cô và áo hẳn. Cuối cùng người không thể giữ đó chính là Tiểu Bảo. Chậm một giây đã khiến tất cả đều trở về dĩ vãng đau thương.
Hắn đứng bất động một lúc lâu, cười mỉa mai bản thân mình quá kém cỏi. Hắn nhìn cô đau đáu bi thương: "Vậy em...đã từng yêu tôi hay chưa ?".
Lâm Tiểu Thanh nghẹn lời chần chừ nhìn đi nơi khác bứt dứt khó chịu. Mi tâm khẽ nhíu chặt như đang kìm nén đau lòng tiếc thương. Cô quay lại nhìn hắn ổn định tâm trạng, cố bình tĩnh: "Đã từng. Nhưng bây giờ là không thể".
Đây là câu trả lời mà hắn không hề muốn nghe. Nơi lồng ngực ấm áp bỗng nhói đau, khó chịu giống như con dao cùn đâm một nhát mà đau thấu day dứt. Cô buông tay hắn thật rồi sao ?
Lâm Tiểu Thanh khẳng định lại một lần nữa: "Bây giờ tôi không thể yêu anh nữa".
Vạn tiễn xuyên tim, không bệnh sao lại cứ đau thế này, cơn đau này còn đau hơn trước. Trái tim cô đã nguội lạnh mất rồi, Lâm Tiểu Thanh tàn nhẫn với cả bản thân, tàn nhẫn với cả hắn, cô muốn lần này quan hệ giữa cả hai phải kết thúc, muốn hắn phải từ bỏ, không muốn gặp hắn thêm bất cứ lần nào nữa.
Lâm Tiểu Thanh lấy máy điện thoại gọi cho Á Viêm đến đón hắn: "Phiền anh đến đưa ông chủ về nhé. Anh ấy uống say rồi, đang ở chỗ tôi".
Quay ra nói với hắn: "Ông chủ Long đợi một lát, trợ lý đến bây giờ. Trên đường thượng lộ bình an trở về".
Cô tắt máy, không chút do dự xoay gót rời đi để hắn một mình dưới trời đông lạnh lẽo. Long Mặc nhìn theo bóng lưng nhỏ bé dần bước đi của người kia, lúc này hốc mắt chảy ra dòng nước nóng ấm lăn dài trên mặt hắn. Hắn không thể giấu nổi cảm xúc, trực như vỡ òa. Lời nói của cô ban nãy thật tàn khốc, lạnh lẽo giống như đêm đông hôm nay. Không chút lưu luyển, muốn phủi sạch tất cả mọi thứ về hắn, khiến hắn tuyệt vọng mà hạ xuống.
Đáy vực sâu thẳm không lấy một ánh sáng nào nữa, tất cả đều chìm lặng, hắn đứng chôn chân khôgn nhúc nhích.
Bóng người kia đã không còn nhưng hắn vẫn đứng nhìn mãi, nhìn mãi lối nhỏ về nhà cô.
Nước mắt lúc này không thể chảy ngược vào trong được nữa cứ vậy mà tuôn ra không thể khống chế.
/169
|