Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 153 - Sao em nói không yêu tôi nữa ?
/169
|
Đồng hồ trở về số không, một tiếng nổ đoàng, căn nhà hoang dần sụp xuống ngay trước mắt mọi người, khói bụi mịt mù dày đặc. Tiếng nổ vang khiến tai cô không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào xung quanh nữa. Tai cô chỉ còn vọng những tiếng ù ù, tuyệt vọng thả sức ùa vào lòng. Nước mắt trực cứ tuôn ra như mưa, miệng cô ú a ú ơ gọi tên hắn.
Cô chạy tới đống gạch vụn kia tìm hắn, miệng không ngừng kêu tên: "Ông chủ, anh đừng dọa tôi, anh mau ra đây đi".
Tay cô đào bới đống gạch vụn, trên mặt nước mắt nước mũi lem luốc, sợ hãi lo lắng. Cô đang cố níu lại sợi dây hi vọng mong manh rằng có thể tìm được Long Mặc. Cô cứ bới cứ bới, ai nấy nhìn bóng lưng nhỏ bé kia mà mà đau lòng trong thất vọng, bất lực.
Đôi tay cô đã nhuộm máu trầy xước nhưng cô vẫn cố hi vọng mà tìm kiếm. Tiếng khóc át tiếng gọi, tiếng khóc đau đến xé lòng: "Anh mau ra đây, ra đây đi, ông chủ Long".
Tuyệt vọng đau đớn, vừa thấm mệt cô khóc đến sắp ngất, cô gào tên hắn: "Long Mặc, anh mau ra đây".
Không một lời hồi âm từ người kia, giống như người kia đã biến mất vĩnh viễn. Cô ân hận, cô đau đớn, lồng ngực tức đến khó thở, tim mình như bị bóp nghẹt lại. Hắn thật sự chết rồi sao ?
Nếu biết có ngày hôm nay thì đêm ấy cô sẽ không nói ra những lời tổn thương như thế, sẽ không khiến hắn phải ngậm ngùi đau lòng, sẽ không để mi tâm của hắn nặng trĩu khổ đau. Nếu có thể tua lại thì hồm ấy cô sẽ đồng ý.
Nhưng thật đáng tiếc.
Cô càng hận bản thân mình quá yếu đuối, quá nhu nhược không thoát khỏi quá khứ. Ngày hôm đó nói với hắn không thể quá chìm đắm trong quá khứ nhưng người chìm đắm trong quá khứ là cô.
Vốn dĩ đã có thể bắt đầu lại nhưng cuối cùng là cô không cho cả hai có cơ hội làm lại, bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn màng rồi.
Lâm Tiều Thanh khóc đến sưng mắt, bế tắc tuyệt vọng, cô hối hận rồi: "Xin lỗi, Long Mặc, xin lỗi anh. Tôi sai rồi.
Tôi nên đồng ý, tôi nên đồng ý. Long Mặc, chúng ta quay lại được không ?".
Lâm Tiều Thanh nỉ non lời cay đắng, nước mắt rơi ướt đẫm khoảng đất, nấc nghẹn gọi tên hắn: "Long Mặc, tôi lỡ yêu anh rồi".
Khoảng tĩnh trầm lặng càng trở nên bi thương nhường nào. Thân người nhỏ bé tay chân trầy xước lấm lem đang khóc run lên bỗng dưng một thanh âm trầm ấm quen thuộc khẽ vang lên mang theo nỗi bất an: "Sao em bảo không còn yêu tôi nữa ?".
Lâm Tiểu Thanh ngước lên, bóng dáng cao ráo của hắn ngay trước mặt cô đang nhìn cô mày khẽ chau đau lòng.
Nhìn đôi mắt đọng nước đỏ hoe của người con gái kia mà tim hắn như thắt lại khó thở. Hắn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt ấm nóng trên gương mặt thanh tú của Lâm Tiểu Thanh.
Lâm Tiểu Thanh ngỡ như mình đang mơ, đưa tay lên sờ mặt đối phương mới biết đây là thực. Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ gầy chai sạn kia của Lâm Tiểu Thanh, nhìn những vết trầy xước rỉ máu kia nửa mừng nửa đau lòng: "Tay chảy máu rồi. Em yêu tôi đến mức này sao phải lừa dối ?".
Bất giác cô đẩy mạnh hắn ra phẫn uất kích động đánh vào người hắn, thét lên "Đồ lừa gạt. Tôi không yêu anh, không yêu anh. Tránh xa tôi ra".
Long Mặc kéo cô gái nhỏ ôm vào lồng ngực mình dỗ dành trấn an. Lâm Tiểu Thanh òa khóc đánh vào ngực hắn một cái, đối với hắn nó không hề đau, đó là tình cảm của cô dành cho hắn, là sự lo lắng bất an của cô dành cho hắn. Cô khóc trong vòng tay của hắn rất lâu, khóc đến vắt kiệt sức lực khiến hắn càng thêm xót xa.
Đợi người con gái kia khóc mệt tự ngưng lúc này hắn mới lên tiếng: "Không bao giờ lừa nữa, hứa với em".
Cô khàn khàn hỏi nguyên do: "Tại sao lại quay lại ?".
Hẳn âm trẩm cười, lấy trong túi ra chiếc nhẫn kim cương từng thuộc về cô. Lâm Tiểu Thanh nhìn chiếc nhẫn cưới kia, lòng đau như cắt. Không ngờ hắn vẫn còn giữ nó, chỉ vì chiếc nhẫn này hắn coi trọng như sinh mệnh mà quay lại sao ?
"Anh đúng là kẻ điên, chỉ vì chiếc nhẫn này có đáng không ?".
Hắn run run giọng: "Đáng. Những gì thuộc về em đều đáng, đáng để tôi đánh đổi cả mạng mình. Nó cho tôi cảm giác an tâm như có em ở bên cạnh tôi. Bây giờ và sau này nó chỉ có một chủ nhân duy nhất, là em, mãi mãi".
Lâm Tiểu Thanh ầng ậc nước mắt, hắn nói tiếp: "Tôi nợ em một hôn lễ dàng hoàng, nợ em lời xin lỗi, nợ em một mái nhà hạnh phúc, nợ em và Tiểu Bảo rất nhiều. Lần này đó là trách nhiệm của tôi, liệu em có đồng ý hay không ?".
Cô chạy tới đống gạch vụn kia tìm hắn, miệng không ngừng kêu tên: "Ông chủ, anh đừng dọa tôi, anh mau ra đây đi".
Tay cô đào bới đống gạch vụn, trên mặt nước mắt nước mũi lem luốc, sợ hãi lo lắng. Cô đang cố níu lại sợi dây hi vọng mong manh rằng có thể tìm được Long Mặc. Cô cứ bới cứ bới, ai nấy nhìn bóng lưng nhỏ bé kia mà mà đau lòng trong thất vọng, bất lực.
Đôi tay cô đã nhuộm máu trầy xước nhưng cô vẫn cố hi vọng mà tìm kiếm. Tiếng khóc át tiếng gọi, tiếng khóc đau đến xé lòng: "Anh mau ra đây, ra đây đi, ông chủ Long".
Tuyệt vọng đau đớn, vừa thấm mệt cô khóc đến sắp ngất, cô gào tên hắn: "Long Mặc, anh mau ra đây".
Không một lời hồi âm từ người kia, giống như người kia đã biến mất vĩnh viễn. Cô ân hận, cô đau đớn, lồng ngực tức đến khó thở, tim mình như bị bóp nghẹt lại. Hắn thật sự chết rồi sao ?
Nếu biết có ngày hôm nay thì đêm ấy cô sẽ không nói ra những lời tổn thương như thế, sẽ không khiến hắn phải ngậm ngùi đau lòng, sẽ không để mi tâm của hắn nặng trĩu khổ đau. Nếu có thể tua lại thì hồm ấy cô sẽ đồng ý.
Nhưng thật đáng tiếc.
Cô càng hận bản thân mình quá yếu đuối, quá nhu nhược không thoát khỏi quá khứ. Ngày hôm đó nói với hắn không thể quá chìm đắm trong quá khứ nhưng người chìm đắm trong quá khứ là cô.
Vốn dĩ đã có thể bắt đầu lại nhưng cuối cùng là cô không cho cả hai có cơ hội làm lại, bây giờ có hối hận cũng đã quá muộn màng rồi.
Lâm Tiều Thanh khóc đến sưng mắt, bế tắc tuyệt vọng, cô hối hận rồi: "Xin lỗi, Long Mặc, xin lỗi anh. Tôi sai rồi.
Tôi nên đồng ý, tôi nên đồng ý. Long Mặc, chúng ta quay lại được không ?".
Lâm Tiều Thanh nỉ non lời cay đắng, nước mắt rơi ướt đẫm khoảng đất, nấc nghẹn gọi tên hắn: "Long Mặc, tôi lỡ yêu anh rồi".
Khoảng tĩnh trầm lặng càng trở nên bi thương nhường nào. Thân người nhỏ bé tay chân trầy xước lấm lem đang khóc run lên bỗng dưng một thanh âm trầm ấm quen thuộc khẽ vang lên mang theo nỗi bất an: "Sao em bảo không còn yêu tôi nữa ?".
Lâm Tiểu Thanh ngước lên, bóng dáng cao ráo của hắn ngay trước mặt cô đang nhìn cô mày khẽ chau đau lòng.
Nhìn đôi mắt đọng nước đỏ hoe của người con gái kia mà tim hắn như thắt lại khó thở. Hắn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt ấm nóng trên gương mặt thanh tú của Lâm Tiểu Thanh.
Lâm Tiểu Thanh ngỡ như mình đang mơ, đưa tay lên sờ mặt đối phương mới biết đây là thực. Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ gầy chai sạn kia của Lâm Tiểu Thanh, nhìn những vết trầy xước rỉ máu kia nửa mừng nửa đau lòng: "Tay chảy máu rồi. Em yêu tôi đến mức này sao phải lừa dối ?".
Bất giác cô đẩy mạnh hắn ra phẫn uất kích động đánh vào người hắn, thét lên "Đồ lừa gạt. Tôi không yêu anh, không yêu anh. Tránh xa tôi ra".
Long Mặc kéo cô gái nhỏ ôm vào lồng ngực mình dỗ dành trấn an. Lâm Tiểu Thanh òa khóc đánh vào ngực hắn một cái, đối với hắn nó không hề đau, đó là tình cảm của cô dành cho hắn, là sự lo lắng bất an của cô dành cho hắn. Cô khóc trong vòng tay của hắn rất lâu, khóc đến vắt kiệt sức lực khiến hắn càng thêm xót xa.
Đợi người con gái kia khóc mệt tự ngưng lúc này hắn mới lên tiếng: "Không bao giờ lừa nữa, hứa với em".
Cô khàn khàn hỏi nguyên do: "Tại sao lại quay lại ?".
Hẳn âm trẩm cười, lấy trong túi ra chiếc nhẫn kim cương từng thuộc về cô. Lâm Tiểu Thanh nhìn chiếc nhẫn cưới kia, lòng đau như cắt. Không ngờ hắn vẫn còn giữ nó, chỉ vì chiếc nhẫn này hắn coi trọng như sinh mệnh mà quay lại sao ?
"Anh đúng là kẻ điên, chỉ vì chiếc nhẫn này có đáng không ?".
Hắn run run giọng: "Đáng. Những gì thuộc về em đều đáng, đáng để tôi đánh đổi cả mạng mình. Nó cho tôi cảm giác an tâm như có em ở bên cạnh tôi. Bây giờ và sau này nó chỉ có một chủ nhân duy nhất, là em, mãi mãi".
Lâm Tiểu Thanh ầng ậc nước mắt, hắn nói tiếp: "Tôi nợ em một hôn lễ dàng hoàng, nợ em lời xin lỗi, nợ em một mái nhà hạnh phúc, nợ em và Tiểu Bảo rất nhiều. Lần này đó là trách nhiệm của tôi, liệu em có đồng ý hay không ?".
/169
|