Trên phòng, Lâm Tiểu Thanh đang facetime với nhau.
Tống Cửu: "Thật à ? Cô ép anh ta ăn hết chỗ khổ qua đó ?".
"ừm"
"Tôi nghe thôi cũng đã thấy đắng miệng rồi. Nhưng mà lỡ đâu anh ta không ăn hết thì sao ?".
"Tôi có quý nhân trợ giúp, anh ta dám không ăn sao ?".
Tống Cửu nghe thôi cũng đã thấy bái phục Lâm Tiểu Thanh sát đất: "Long phu nhân, tôi phục mỗi cô thôi đấy. Cách trị chồng có một không hai, đỉnh của chóp".
Tiếng nắm cửa xoay lách cách, Lâm Tiểu Thanh biết là ai sắp bước vào: "Thập phu nhân, bữa khác thảo luận".
Nói rồi Lâm Tiểu Thanh tắt máy điện thoại, lặng ngồi bên bàn trang điểm thoa kem dưỡng da không thèm để ý Long Mặc. Biết là bản thân đã đắc tội, hắn trăm phương ngàn cách nghĩ ra để dỗ vợ.
Hắn bước đến chỗ cô, tay chân bối rối không yên, đang nghĩ xem nên nói gì đầu tiên. Lâm Tiểu Thanh cứ giữ im lặng thoa kem massage da mặt mình.
Long Mặc nhìn vết thương trên tay cô, nó đã được băng bó cẩn thận, tiếc rằng không phải hắn giúp cô.
Hắn dùng hết toàn bộ dũng khí, một hồi lâu hắn mới nói: "Chiều nay em cũng ở trung tâm thương mại Tân Thành ?".
Lâm Tiểu Thanh cũng trả lời trọng tâm, ngắn gọn: "Ừm, giúp Tống Cửu mua đồ".
"Em đã nhìn thấy hết rồi ?".
"Nhìn đủ rồi".
Long Mặc bắt đầu giải thích: "Mọi chuyện không phải như em nghĩ. Thật ra cô ấy Isabell, là đối tác bên Mỹ lần này tới đây là hợp tác với Long Dương. Cô ấy cũng có chồng rồi. Với lại sắp tới sinh nhật em, anh muốn làm em bất ngờ. Cửa hàng hiệu đó là của Sarah, anh thấy gu thẩm mỹ cô ấy tốt nên nhờ cô ấy tư vấn một chút về cách chọn đồ. Thật ra anh có thể tự chọn nhưng mà cứ theo lối mòn sẽ rất chán nên anh mới nhờ Isabell trợ giúp".
Hắn lấy ra chiếc túi đồ hiệu có tên thương hiệu của Sarah, đây là thương hiệu nổi tiếng mà hắn tin tưởng, cũng là người bạn học của hắn khi trước cùng học ở Mỹ.
"Không tin em cũng có thể hỏi Sarah, anh không hề có ý vượt tường. Xin lỗi đã làm em hiểu lầm. Cho nên đừng giận, phạt cũng đã phạt rồi, hài lòng em chưa ?".
Lâm Tiểu Thanh một lúc sau quay ra nhìn người kia, đôi mắt long lanh hối lỗi của Long Mặc khiến cô bảy phần mãn ý, ba phần thương xót: "Tạm tha, không được có lần sau".
Long Mặc cười mừng: "Không có đâu. Nếu có thì ngay bây giờ em có thể giám sát anh 24/24 bao giờ em tin thì thôi".
"Không cần đâu. Sợ người ngoài nói này nói nọ, chẳng ra sao cả".
Lâm Tiểu Thanh nhìn sang chiếc túi trên bàn, lấy ra mẫu đầm mới nhất trong năm nay. Mẫu này rất kén người mặc, nhưng mà người nào có thể khoác lên mình được bộ đầm này đúng với câu nói"người đẹp vì lụa".
"Đẹp quá. Sợ là em không hợp".
"Phu nhân mặc gì anh cũng thấy rất đẹp. Có nhiều mẫu nữa, nhưng mà ấn tượng ngay lần đầu tiên nhìn là mẫu này".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Cứ nhìn ấn tượng là mặc định hợp sao ?".
Long Mặc: "Điều đó là hiển nhiên".
Lâm Tiểu Thanh hạnh phúc trong lòng hôn lên má hắn một cái: "Cảm ơn ông chủ Long. Em rất thích".
"Em thích là được".
Lâm Tiểu Thanh nghĩ đến cái mâm khổ qua ban nãy cũng thấy hơi có lỗi với hắn: "Ban nãy ăn nhiều khổ qua như vậy, đắng không ?".
Long Mặc cười ấm áp: "Không đắng. Anh rất vui. Để ý thấy em ghen là em yêu anh nhiều hơn thế".
Lâm Tiểu Thanh đánh vào tay hắn một cái: "Đồ dẻo miệng".
Long Mặc để ý vết thương trên tay cô hắn đưa tay nắm lấy tay cô xem xét, xoa xoa nhẹ nhàng mà đau lòng: "Đau nhiều không ?".
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu: "Vết thương nhỏ, không sao cả".
Hắn đau lòng khuyên nhủ: "Lần sau đừng vào bếp nữa".
"Thì lâu rồi lười biếng quá nên xuống bếp thôi".
"Lười biếng nhưng vẫn nuôi được em".
Lâm Tiểu Thanh bất lực mỉm cười. Trong hai năm qua hắn yêu chiều cô, để ý săn sóc cô nhiều hơn trước. Nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, hắn không để cô xuống bếp sợ cô bị thương, khói lửa làm bỏng tay, vất vả.
Vết chai sạn theo năm tháng trên tay cô chưa hề bớt nên hắn không muốn cưới cô về rồi để cô cặm cụi chịu khổ. Những lỗi lầm trước kia hắn đang từ từ trả lại nghiệp mà hắn đã gieo, phải đối xử với cô thật tốt, cô phải là tốt nhất. Cô bị thương một chút hắn cũng xót xa trong lòng.
Ngược lại với Lâm Tiểu Thanh, cô cũng thế. Hai năm nay tuy sống hạnh phúc nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra khiến hắn hiền hòa hơn trước. Tình yêu mà hắn dành cho cô ngọt ngào, tan chảy, dịu dàng nhưng có chút cuồng si phóng túng nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ quá giới hạn bản thân.
Hắn đang có chuyện gì khiến hắn kìm nén lâu thế ?
Tống Cửu: "Thật à ? Cô ép anh ta ăn hết chỗ khổ qua đó ?".
"ừm"
"Tôi nghe thôi cũng đã thấy đắng miệng rồi. Nhưng mà lỡ đâu anh ta không ăn hết thì sao ?".
"Tôi có quý nhân trợ giúp, anh ta dám không ăn sao ?".
Tống Cửu nghe thôi cũng đã thấy bái phục Lâm Tiểu Thanh sát đất: "Long phu nhân, tôi phục mỗi cô thôi đấy. Cách trị chồng có một không hai, đỉnh của chóp".
Tiếng nắm cửa xoay lách cách, Lâm Tiểu Thanh biết là ai sắp bước vào: "Thập phu nhân, bữa khác thảo luận".
Nói rồi Lâm Tiểu Thanh tắt máy điện thoại, lặng ngồi bên bàn trang điểm thoa kem dưỡng da không thèm để ý Long Mặc. Biết là bản thân đã đắc tội, hắn trăm phương ngàn cách nghĩ ra để dỗ vợ.
Hắn bước đến chỗ cô, tay chân bối rối không yên, đang nghĩ xem nên nói gì đầu tiên. Lâm Tiểu Thanh cứ giữ im lặng thoa kem massage da mặt mình.
Long Mặc nhìn vết thương trên tay cô, nó đã được băng bó cẩn thận, tiếc rằng không phải hắn giúp cô.
Hắn dùng hết toàn bộ dũng khí, một hồi lâu hắn mới nói: "Chiều nay em cũng ở trung tâm thương mại Tân Thành ?".
Lâm Tiểu Thanh cũng trả lời trọng tâm, ngắn gọn: "Ừm, giúp Tống Cửu mua đồ".
"Em đã nhìn thấy hết rồi ?".
"Nhìn đủ rồi".
Long Mặc bắt đầu giải thích: "Mọi chuyện không phải như em nghĩ. Thật ra cô ấy Isabell, là đối tác bên Mỹ lần này tới đây là hợp tác với Long Dương. Cô ấy cũng có chồng rồi. Với lại sắp tới sinh nhật em, anh muốn làm em bất ngờ. Cửa hàng hiệu đó là của Sarah, anh thấy gu thẩm mỹ cô ấy tốt nên nhờ cô ấy tư vấn một chút về cách chọn đồ. Thật ra anh có thể tự chọn nhưng mà cứ theo lối mòn sẽ rất chán nên anh mới nhờ Isabell trợ giúp".
Hắn lấy ra chiếc túi đồ hiệu có tên thương hiệu của Sarah, đây là thương hiệu nổi tiếng mà hắn tin tưởng, cũng là người bạn học của hắn khi trước cùng học ở Mỹ.
"Không tin em cũng có thể hỏi Sarah, anh không hề có ý vượt tường. Xin lỗi đã làm em hiểu lầm. Cho nên đừng giận, phạt cũng đã phạt rồi, hài lòng em chưa ?".
Lâm Tiểu Thanh một lúc sau quay ra nhìn người kia, đôi mắt long lanh hối lỗi của Long Mặc khiến cô bảy phần mãn ý, ba phần thương xót: "Tạm tha, không được có lần sau".
Long Mặc cười mừng: "Không có đâu. Nếu có thì ngay bây giờ em có thể giám sát anh 24/24 bao giờ em tin thì thôi".
"Không cần đâu. Sợ người ngoài nói này nói nọ, chẳng ra sao cả".
Lâm Tiểu Thanh nhìn sang chiếc túi trên bàn, lấy ra mẫu đầm mới nhất trong năm nay. Mẫu này rất kén người mặc, nhưng mà người nào có thể khoác lên mình được bộ đầm này đúng với câu nói"người đẹp vì lụa".
"Đẹp quá. Sợ là em không hợp".
"Phu nhân mặc gì anh cũng thấy rất đẹp. Có nhiều mẫu nữa, nhưng mà ấn tượng ngay lần đầu tiên nhìn là mẫu này".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Cứ nhìn ấn tượng là mặc định hợp sao ?".
Long Mặc: "Điều đó là hiển nhiên".
Lâm Tiểu Thanh hạnh phúc trong lòng hôn lên má hắn một cái: "Cảm ơn ông chủ Long. Em rất thích".
"Em thích là được".
Lâm Tiểu Thanh nghĩ đến cái mâm khổ qua ban nãy cũng thấy hơi có lỗi với hắn: "Ban nãy ăn nhiều khổ qua như vậy, đắng không ?".
Long Mặc cười ấm áp: "Không đắng. Anh rất vui. Để ý thấy em ghen là em yêu anh nhiều hơn thế".
Lâm Tiểu Thanh đánh vào tay hắn một cái: "Đồ dẻo miệng".
Long Mặc để ý vết thương trên tay cô hắn đưa tay nắm lấy tay cô xem xét, xoa xoa nhẹ nhàng mà đau lòng: "Đau nhiều không ?".
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu: "Vết thương nhỏ, không sao cả".
Hắn đau lòng khuyên nhủ: "Lần sau đừng vào bếp nữa".
"Thì lâu rồi lười biếng quá nên xuống bếp thôi".
"Lười biếng nhưng vẫn nuôi được em".
Lâm Tiểu Thanh bất lực mỉm cười. Trong hai năm qua hắn yêu chiều cô, để ý săn sóc cô nhiều hơn trước. Nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, hắn không để cô xuống bếp sợ cô bị thương, khói lửa làm bỏng tay, vất vả.
Vết chai sạn theo năm tháng trên tay cô chưa hề bớt nên hắn không muốn cưới cô về rồi để cô cặm cụi chịu khổ. Những lỗi lầm trước kia hắn đang từ từ trả lại nghiệp mà hắn đã gieo, phải đối xử với cô thật tốt, cô phải là tốt nhất. Cô bị thương một chút hắn cũng xót xa trong lòng.
Ngược lại với Lâm Tiểu Thanh, cô cũng thế. Hai năm nay tuy sống hạnh phúc nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra khiến hắn hiền hòa hơn trước. Tình yêu mà hắn dành cho cô ngọt ngào, tan chảy, dịu dàng nhưng có chút cuồng si phóng túng nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ quá giới hạn bản thân.
Hắn đang có chuyện gì khiến hắn kìm nén lâu thế ?
/169
|