Edit: Lam Nhi Nam, Hướng Dương
Beta: Hướng Dương
Thật ra áp lực của Thời Hoan luôn rất lớn.
Tuy cô đã làm công việc này nhiều năm, khả năng chống chọi với áp lực sớm đã được mài giũa tới mức vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù thế nào đi nữa, đối với phương diện tình cảm, Thời Hoan vẫn dễ dàng bị ảnh hưởng đến cảm xúc.
Chỉ là cô cũng đã sớm quen với việc che giấu cảm xúc, mặc dù vừa làm việc vừa tự mình điều chỉnh, đối với cô mà nói vẫn là chuyện tương đối dễ dàng.
Sự việc bất ngờ năm năm trước, khi hai mắt cô bị bịt kín, cảm nhận được bàn tay của Tô Kỳ rời khỏi tay mình, cảm giác bất lực và đau thương trong khoảnh khắc đó, là lần đầu tiên Thời Hoan trải qua, cũng là tình cảnh cuối cùng đủ sức khiến cô phải rơi lệ.
Nhưng hôm nay, một cô bé tự hiểu được chuyện mình đã mất đi đôi chân, khi cô bé biết rõ ràng bản thân không bao giờ có thể tiếp tục tự do vui đùa chạy nhảy đuổi bắt, phản ứng đầu tiên không phải là gào khóc mà lại là cầu xin Thời Hoan, đừng nói chuyện này cho mẹ của cô bé biết.
Cô bé không muốn mẹ mình đau lòng, nhưng dáng vẻ của cô bé ấy sao có thể không khiến người ta đau lòng được.
Vào độ tuổi sức sống mãnh liệt nhất, cô bé đã đánh mất tự do, đối mặt với chuyện đáng lẽ ra phải bật khóc thật to, cô bé lại học được cách trầm mặc và âm thầm chịu đựng quá sớm.
Có lẽ cô bé nghĩ tới tất cả những bạn bè đồng trang lứa ở khắp nơi trên thế giới, được trải qua cuộc sống bình yên, người nhà khỏe mạnh, nắm lấy tay cha mẹ, đứng giữa hai người nở nụ cười hạnh phúc, sống giữa ánh dương rực rỡ.
Nhưng em lại sinh ra ở nơi đất đai cằn cỗi hoang vu, nơi này quanh năm bao trùm trong khói lửa chiến tranh, khắp nơi bệnh tật, chuyện sống chết bị nhiều người coi nhẹ.
Cơ hội để sống ở nơi này gần như bằng không, nhưng bọn họ vẫn muốn cố gắng đi tìm ánh sáng.
Có một vài số phận, dường như ngay từ khi bắt đầu đã được an bài xong xuôi.
Người quanh năm sống ở nơi bình yên, vĩnh viễn không bao giờ có cảm xúc gì đối với thế giới tăm tối bên ngoài kia, cũng sẽ không bao giờ hiểu được nội chiến là gì.
Chính những người sống trong hoàn cảnh tăm tối này, mặc dù biết thế giới này rất rộng lớn, có vô số nơi tràn ngập ánh sáng để sinh sống, nhưng đó chỉ là một ước mơ nhỏ bé, họ không có cách nào đòi hỏi nhiều hơn.
Hoàn cảnh sống không giống nhau, cách để theo đuổi vật chất, đương nhiên cũng không giống nhau.
Thời Hoan hít mũi một cái, sau khi khóc xong tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Sau khi tới nơi này, những chuyện kiềm nén trong lòng đều được giải tỏa ra ngoài, nhẹ nhõm không ít.
Từ Dã ôm lấy cô, thấy cô dần bĩnh tĩnh lại, liền nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu cô.
Lúc cúi đầu nhìn cô, tất cả những hỗn loạn đều biến mất, trong đáy mắt chỉ còn sự dịu dàng.
"Thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, em thật sự rất khó chịu." Thời Hoan bỗng dưng mở miệng, khóe môi khẽ nhếch lên, vì mới vừa khóc xong, nên giọng của cô hơi khàn khàn, "Đứa trẻ này đang ở trong tuổi vô lo vô nghĩ, nó chỉ muốn được sống như những bạn bè khác, nhưng bây giờ lại phải chịu đựng sự đau khổ này."
Từ Dã tiếp tục trầm mặc, thở dài nhẹ giọng nói: "Sinh ra ở nơi này, bọn họ đều không còn cách nào khác."
"Thật ra vừa rồi Marry không cho em nói chuyện này với mẹ cô bé, nhưng..." Thời Hoan nói, cảm giác chua xót trong lòng khó mà kiềm chế được, "Thế nhưng cô bé không biết, trước khi em tìm hai người, mẹ cô bé cũng đã tìm em để xác nhận chuyện Marry không thể đi lại được nữa, thật ra trong lòng mẹ cô bé cũng đã rõ ràng rồi."
Khóe môi Thời Hoan hiện lên vẻ khổ tâm, cô giơ tay day day thái dương, cười thở dài: "Cô bé cho rằng chỉ cần em giúp cô bé nói dối, mẹ cô bé sẽ không thể nào biết chuyện này, nhưng sao có thể lừa gạt được chứ."
Tiểu nha đầu này nói cho cùng cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất đơn thuần.
Đôi môi mỏng của Từ Dã hơi mím lại, anh biết lúc này nói nhiều cũng vô ích, Thời Hoan chẳng qua chỉ là đang cần một người có thể lắng nghe. Anh ôm lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Thời Hoan biết những cảm xúc này phải nhanh chóng quên đi hết, cô vừa đi vừa huyên thuyên cùng với Từ Dã, nói rồi lại nói, phiền toái trong lòng liền giảm đi nhiều.
Khi Thời Hoan và Từ Dã đến nơi tập kết, thấy toàn bộ các bác sĩ đều đã chờ ở đây.
Cô "A" một tiếng, bước nhanh về phía trước, ngượng ngùng cười cười, xin lỗi mọi người: "Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu như vậy."
"Không có gì, nhân tiện có thể nghỉ ngơi một lát." Tổ trưởng khoát tay ý bảo không sao, nói xong liền sắp xếp lên xe.
Mặc dù Trình Giai Vãn biết Thời Hoan và Từ Dã có quan hệ không đơn giản, nhưng khi cô quan sát kĩ, liền phát hiện khóe mắt Thời Hoan hồng hồng, rõ ràng là vừa khóc xong.
Trong bụng mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng lúc này không thích hợp để hỏi, khi lên xe, cô và Thời Hoan lại ngồi cạnh nhau như cũ.
Từ Dã và tổ trưởng ngồi ở phía trước, hai người cùng trao đổi về tình hình tại Balnea.
Trong lúc trở về doanh trại, Thời Hoan cảm nhận được ánh mắt của Trình Giai Vãn, cũng biết cô ấy tò mò chuyện gì, liền nói chuyện của Marry với cô ấy.
Sau khi nghe xong Trình Giai Vãn muốn khóc, mếu máo rơi nước mắt, Thời Hoan không biết làm sao, liên tục vỗ về: "Cô đừng khóc, thật đúng là."
"Không phải." Trình Giai Vãn thở dài, miễn cưỡng kìm nén nước mắt, dáng vẻ có chút buồn bã: "Tôi cảm thấy, tuy chúng ta cố gắng như vậy, nhưng thật sự chỉ giúp đỡ được bọn họ chút ít mà thôi."
"Đúng vậy, chỉ có thể giúp được một chút." Thời Hoan hơi xúc động, cả người ngả về phía sau, cô khẽ nói: "Nhưng chúng ta có thể kéo dài sinh mạng của họ thêm một khoảng thời gian, tôi cảm thấy, chúng ta đã làm tốt rồi."
Chuyện bọn họ có thể giúp, cũng chỉ có vậy.
Chỉ hi vọng khi trải qua những sự việc này, những người đó vẫn còn giữ được ước mơ cùng với hi vọng trong tương lai, lòng tin thoát khỏi nghịch cảnh hiện tại.
Sau khi mọi người đến doanh trại, Thời Hoan nhìn qua cửa sổ xe, lơ đãng nhìn thấy Trương Đông Húc, trong tay cậu cầm gì đó, đang cúi người cho chó ăn.
Thời Hoan chăm chú nhìn kĩ, liền phát hiện chú chó nghiệp vụ kia chính là Hao Thiên.
Cô và Hao Thiên thực sự đã lâu không gặp, lúc này ánh mắt cô tỏa sáng, vội vàng mở cửa bước xuống xe, gọi to: "Hao Thiên!"
Hao Thiên vốn đang chăm chú gặm khúc xương dưới chân, nhưng vừa nghe được giọng nữ đã lâu rồi không thấy, thật sự vô cùng quen thuộc, hai tai nó lập tức dựng lên.
Ngay sau đó, Hao Thiên mặc kệ cả xương sườn, theo hướng âm thanh phát ra ngẩng đầu lên nhìn, xác định được vị trị của Thời Hoan, liền lập tức tăng hết tốc lực chạy đến.
Trình Giai Vãn theo sau Thời Hoan xuống xe, đột nhiên thấy một con chó Đức lưng đen lao về phía này. Cô ấy còn tưởng xảy ra chuyện gì, sợ hãi vội vàng leo lên xe, thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Cô ấy đang muốn kéo Thời Hoan theo, nhưng lại thấy con chó Đức ấy giống như đang nhìn thấy chủ nhân, nhào vào trong lòng Thời Hoan không muốn rời, liên tục thân mật cọ cọ, dáng vẻ như đang làm nũng, một người một chó có quan hệ cũng không tồi.
Các bác sĩ ở phía sau ban đầu vội vã lùi bước, nhưng khi thấy Thời Hoan thân mật với nó như vậy, không khỏi có chút nghi ngờ.
Đúng lúc này, Từ Dã không nhanh không chậm đi đến, thấp giọng gọi: "Hao Thiên, không thấy tao à?"
Hao thiên tranh thủ trong lúc rảnh rỗi liếc nhìn chủ nhân của mình, mặc dù không tự nguyện lắm, nhưng đã là chủ nhân thì vẫn cần phải lấy lòng. Nó liền ngoan ngoãn vẫy cái đuôi chạy về phía Từ Dã, vui vẻ chạy vòng quanh chân anh.
Thời Hoan cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, lúc này cô mới nhớ tới gì đó, giải thích với bọn họ: "Nó tên là Hao Thiên, là chó nghiệp vụ của đội trưởng Từ."
Mọi người bỗng hiểu ra.
Nhưng mà cũng chính khi ấy, mọi sự nghi ngờ lại dậy sóng trong lòng...
Chó nghiệp vụ của đội trưởng Từ, trông thấy Thời Hoan mà lại thân mật như vậy, không phải là làm sáng tỏ chuyện mờ ám gì đó hay sao?
Nghĩ cách nào cũng không hiểu, quả thật là đều phải đi bồi bổ trí não cho vở kịch lớn này rồi.
Cơm tối đã có nhân viên trong doanh trại chuẩn bị, tất cả đội bác sĩ đều trở về phòng của mình rửa mặt mũi qua loa, đợi khi đã sạch sẽ mát mẻ thì mới cùng nhau xuống nhà ăn cơm tối.
Thời Hoan đi tắm, thay một bộ đồ thể thao màu đen nhẹ nhàng, cô cúi đầu sấy tóc, đợi tới khi gần khô cũng vừa đúng giờ ăn cơm.
Sau khi xuống lầu, Thời Hoan đi ra bên ngoài tòa nhà, Hao Thiên chẳng biết từ khi nào đã đi theo bên chân cô, ngoan ngoãn cọ cọ vào mắt cá chân cô.
Khóe môi Thời Hoan hơi cong lên, cúi người xoa xoa đầu nó. Vừa ngẩng mặt lên đã trông thấy Từ Dã đứng cách đó không xa.
Giữa hai ngón tay của anh là điếu thuốc đang cháy, ánh sáng mơ hồ lóe lên giữa màn đêm.
Anh hơi ngửa đầu hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó mở miệng khẽ nhả ra làn khói mỏng.
Khói thuốc lượn quanh, bao trùm khuôn mặt anh, dáng vẻ này vừa lạnh lùng vừa lười nhác.
Từ Dã dừng lại một chút, liếc mắt đối diện với tầm mắt của Thời Hoan.
Ánh mắt anh hơi lay động, lập tức dập tắt điếu thuốc còn chưa cháy hết, không một chút do dự.
Thời Hoan tiến lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Từ Dã, hai hàng lông mày khẽ cau lại, "Anh lại nghiện thuốc lá à?"
Trước kia khi hai người ở bên nhau, Từ Dã có nghiện thuốc lá, chỉ là sau đó bị Thời Hoan trông chừng bắt phải bỏ.
Thời gian trôi qua nhiều năm, lúc này lần thứ hai cô mới trông thấy dáng vẻ hút thuốc của Từ Dã.
Anh nheo mắt nhìn cô, lát sau khẽ thấp giọng cười, giọng nói mang theo mấy phần khàn khàn, "Nhiều ngày đêm khó khăn như vậy, không có em ở bên cạnh, ngoại trừ hút thuốc giải sầu, anh còn có thể làm gì?"
Thời Hoan "A" một tiếng, thật sự không có gì để nói.
Lý do này nghe thật là chính đáng, cô nên đáp lại thế nào?
Ngay vào lúc Thời Hoan đang bối rối không biết nên nói sao, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Cô và Từ Dã quay đầu lại gần như cùng lúc, nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy Lý Thần Ngạn rảo bước tới, sắc mặt anh ta nghiêm nghị, bước đi không chút chần chừ, dường như có chuyện quan trọng muốn nói.
Thời Hoan tự giác nghiêm mặt, trầm mặc đứng một bên.
Từ Dã cau mày, tiến lên trước một bước, hỏi anh ta: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi vừa nhận được tin cấp trên, chúng ta có một nhiệm vụ khẩn cấp, không thể chậm trễ." Lý Thần Ngạn đứng trước mặt Từ Dã, anh ta nói xong, đưa tay day day xương mày, thở dài nói...
"Chính phủ có một đội quân trong khi đi chấp hành nhiệm vụ đột nhiên mất liên lạc, chính phủ Balnea xin phép Bộ Ngoại Giao nước ta phê chuẩn, cấp trên yêu cầu chúng ta hỗ trợ chính phủ Balnea, triển khai nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp."
P.s: Mình đã trở lại sau chuỗi ngày báo cáo ngập ngụa nè ~ Cả nhà chào mừng editor mới của Vườn nhà Dương nha. Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng Sun siêu lầy =)) Nhờ có bạn mà chúng ta sẽ hướng tới mục tiêu hoàn truyện thật nhanhhhhhhh
Beta: Hướng Dương
Thật ra áp lực của Thời Hoan luôn rất lớn.
Tuy cô đã làm công việc này nhiều năm, khả năng chống chọi với áp lực sớm đã được mài giũa tới mức vô cùng mạnh mẽ, nhưng dù thế nào đi nữa, đối với phương diện tình cảm, Thời Hoan vẫn dễ dàng bị ảnh hưởng đến cảm xúc.
Chỉ là cô cũng đã sớm quen với việc che giấu cảm xúc, mặc dù vừa làm việc vừa tự mình điều chỉnh, đối với cô mà nói vẫn là chuyện tương đối dễ dàng.
Sự việc bất ngờ năm năm trước, khi hai mắt cô bị bịt kín, cảm nhận được bàn tay của Tô Kỳ rời khỏi tay mình, cảm giác bất lực và đau thương trong khoảnh khắc đó, là lần đầu tiên Thời Hoan trải qua, cũng là tình cảnh cuối cùng đủ sức khiến cô phải rơi lệ.
Nhưng hôm nay, một cô bé tự hiểu được chuyện mình đã mất đi đôi chân, khi cô bé biết rõ ràng bản thân không bao giờ có thể tiếp tục tự do vui đùa chạy nhảy đuổi bắt, phản ứng đầu tiên không phải là gào khóc mà lại là cầu xin Thời Hoan, đừng nói chuyện này cho mẹ của cô bé biết.
Cô bé không muốn mẹ mình đau lòng, nhưng dáng vẻ của cô bé ấy sao có thể không khiến người ta đau lòng được.
Vào độ tuổi sức sống mãnh liệt nhất, cô bé đã đánh mất tự do, đối mặt với chuyện đáng lẽ ra phải bật khóc thật to, cô bé lại học được cách trầm mặc và âm thầm chịu đựng quá sớm.
Có lẽ cô bé nghĩ tới tất cả những bạn bè đồng trang lứa ở khắp nơi trên thế giới, được trải qua cuộc sống bình yên, người nhà khỏe mạnh, nắm lấy tay cha mẹ, đứng giữa hai người nở nụ cười hạnh phúc, sống giữa ánh dương rực rỡ.
Nhưng em lại sinh ra ở nơi đất đai cằn cỗi hoang vu, nơi này quanh năm bao trùm trong khói lửa chiến tranh, khắp nơi bệnh tật, chuyện sống chết bị nhiều người coi nhẹ.
Cơ hội để sống ở nơi này gần như bằng không, nhưng bọn họ vẫn muốn cố gắng đi tìm ánh sáng.
Có một vài số phận, dường như ngay từ khi bắt đầu đã được an bài xong xuôi.
Người quanh năm sống ở nơi bình yên, vĩnh viễn không bao giờ có cảm xúc gì đối với thế giới tăm tối bên ngoài kia, cũng sẽ không bao giờ hiểu được nội chiến là gì.
Chính những người sống trong hoàn cảnh tăm tối này, mặc dù biết thế giới này rất rộng lớn, có vô số nơi tràn ngập ánh sáng để sinh sống, nhưng đó chỉ là một ước mơ nhỏ bé, họ không có cách nào đòi hỏi nhiều hơn.
Hoàn cảnh sống không giống nhau, cách để theo đuổi vật chất, đương nhiên cũng không giống nhau.
Thời Hoan hít mũi một cái, sau khi khóc xong tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Sau khi tới nơi này, những chuyện kiềm nén trong lòng đều được giải tỏa ra ngoài, nhẹ nhõm không ít.
Từ Dã ôm lấy cô, thấy cô dần bĩnh tĩnh lại, liền nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu cô.
Lúc cúi đầu nhìn cô, tất cả những hỗn loạn đều biến mất, trong đáy mắt chỉ còn sự dịu dàng.
"Thấy cô bé hiểu chuyện như vậy, em thật sự rất khó chịu." Thời Hoan bỗng dưng mở miệng, khóe môi khẽ nhếch lên, vì mới vừa khóc xong, nên giọng của cô hơi khàn khàn, "Đứa trẻ này đang ở trong tuổi vô lo vô nghĩ, nó chỉ muốn được sống như những bạn bè khác, nhưng bây giờ lại phải chịu đựng sự đau khổ này."
Từ Dã tiếp tục trầm mặc, thở dài nhẹ giọng nói: "Sinh ra ở nơi này, bọn họ đều không còn cách nào khác."
"Thật ra vừa rồi Marry không cho em nói chuyện này với mẹ cô bé, nhưng..." Thời Hoan nói, cảm giác chua xót trong lòng khó mà kiềm chế được, "Thế nhưng cô bé không biết, trước khi em tìm hai người, mẹ cô bé cũng đã tìm em để xác nhận chuyện Marry không thể đi lại được nữa, thật ra trong lòng mẹ cô bé cũng đã rõ ràng rồi."
Khóe môi Thời Hoan hiện lên vẻ khổ tâm, cô giơ tay day day thái dương, cười thở dài: "Cô bé cho rằng chỉ cần em giúp cô bé nói dối, mẹ cô bé sẽ không thể nào biết chuyện này, nhưng sao có thể lừa gạt được chứ."
Tiểu nha đầu này nói cho cùng cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất đơn thuần.
Đôi môi mỏng của Từ Dã hơi mím lại, anh biết lúc này nói nhiều cũng vô ích, Thời Hoan chẳng qua chỉ là đang cần một người có thể lắng nghe. Anh ôm lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Thời Hoan biết những cảm xúc này phải nhanh chóng quên đi hết, cô vừa đi vừa huyên thuyên cùng với Từ Dã, nói rồi lại nói, phiền toái trong lòng liền giảm đi nhiều.
Khi Thời Hoan và Từ Dã đến nơi tập kết, thấy toàn bộ các bác sĩ đều đã chờ ở đây.
Cô "A" một tiếng, bước nhanh về phía trước, ngượng ngùng cười cười, xin lỗi mọi người: "Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu như vậy."
"Không có gì, nhân tiện có thể nghỉ ngơi một lát." Tổ trưởng khoát tay ý bảo không sao, nói xong liền sắp xếp lên xe.
Mặc dù Trình Giai Vãn biết Thời Hoan và Từ Dã có quan hệ không đơn giản, nhưng khi cô quan sát kĩ, liền phát hiện khóe mắt Thời Hoan hồng hồng, rõ ràng là vừa khóc xong.
Trong bụng mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng lúc này không thích hợp để hỏi, khi lên xe, cô và Thời Hoan lại ngồi cạnh nhau như cũ.
Từ Dã và tổ trưởng ngồi ở phía trước, hai người cùng trao đổi về tình hình tại Balnea.
Trong lúc trở về doanh trại, Thời Hoan cảm nhận được ánh mắt của Trình Giai Vãn, cũng biết cô ấy tò mò chuyện gì, liền nói chuyện của Marry với cô ấy.
Sau khi nghe xong Trình Giai Vãn muốn khóc, mếu máo rơi nước mắt, Thời Hoan không biết làm sao, liên tục vỗ về: "Cô đừng khóc, thật đúng là."
"Không phải." Trình Giai Vãn thở dài, miễn cưỡng kìm nén nước mắt, dáng vẻ có chút buồn bã: "Tôi cảm thấy, tuy chúng ta cố gắng như vậy, nhưng thật sự chỉ giúp đỡ được bọn họ chút ít mà thôi."
"Đúng vậy, chỉ có thể giúp được một chút." Thời Hoan hơi xúc động, cả người ngả về phía sau, cô khẽ nói: "Nhưng chúng ta có thể kéo dài sinh mạng của họ thêm một khoảng thời gian, tôi cảm thấy, chúng ta đã làm tốt rồi."
Chuyện bọn họ có thể giúp, cũng chỉ có vậy.
Chỉ hi vọng khi trải qua những sự việc này, những người đó vẫn còn giữ được ước mơ cùng với hi vọng trong tương lai, lòng tin thoát khỏi nghịch cảnh hiện tại.
Sau khi mọi người đến doanh trại, Thời Hoan nhìn qua cửa sổ xe, lơ đãng nhìn thấy Trương Đông Húc, trong tay cậu cầm gì đó, đang cúi người cho chó ăn.
Thời Hoan chăm chú nhìn kĩ, liền phát hiện chú chó nghiệp vụ kia chính là Hao Thiên.
Cô và Hao Thiên thực sự đã lâu không gặp, lúc này ánh mắt cô tỏa sáng, vội vàng mở cửa bước xuống xe, gọi to: "Hao Thiên!"
Hao Thiên vốn đang chăm chú gặm khúc xương dưới chân, nhưng vừa nghe được giọng nữ đã lâu rồi không thấy, thật sự vô cùng quen thuộc, hai tai nó lập tức dựng lên.
Ngay sau đó, Hao Thiên mặc kệ cả xương sườn, theo hướng âm thanh phát ra ngẩng đầu lên nhìn, xác định được vị trị của Thời Hoan, liền lập tức tăng hết tốc lực chạy đến.
Trình Giai Vãn theo sau Thời Hoan xuống xe, đột nhiên thấy một con chó Đức lưng đen lao về phía này. Cô ấy còn tưởng xảy ra chuyện gì, sợ hãi vội vàng leo lên xe, thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng.
Cô ấy đang muốn kéo Thời Hoan theo, nhưng lại thấy con chó Đức ấy giống như đang nhìn thấy chủ nhân, nhào vào trong lòng Thời Hoan không muốn rời, liên tục thân mật cọ cọ, dáng vẻ như đang làm nũng, một người một chó có quan hệ cũng không tồi.
Các bác sĩ ở phía sau ban đầu vội vã lùi bước, nhưng khi thấy Thời Hoan thân mật với nó như vậy, không khỏi có chút nghi ngờ.
Đúng lúc này, Từ Dã không nhanh không chậm đi đến, thấp giọng gọi: "Hao Thiên, không thấy tao à?"
Hao thiên tranh thủ trong lúc rảnh rỗi liếc nhìn chủ nhân của mình, mặc dù không tự nguyện lắm, nhưng đã là chủ nhân thì vẫn cần phải lấy lòng. Nó liền ngoan ngoãn vẫy cái đuôi chạy về phía Từ Dã, vui vẻ chạy vòng quanh chân anh.
Thời Hoan cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, lúc này cô mới nhớ tới gì đó, giải thích với bọn họ: "Nó tên là Hao Thiên, là chó nghiệp vụ của đội trưởng Từ."
Mọi người bỗng hiểu ra.
Nhưng mà cũng chính khi ấy, mọi sự nghi ngờ lại dậy sóng trong lòng...
Chó nghiệp vụ của đội trưởng Từ, trông thấy Thời Hoan mà lại thân mật như vậy, không phải là làm sáng tỏ chuyện mờ ám gì đó hay sao?
Nghĩ cách nào cũng không hiểu, quả thật là đều phải đi bồi bổ trí não cho vở kịch lớn này rồi.
Cơm tối đã có nhân viên trong doanh trại chuẩn bị, tất cả đội bác sĩ đều trở về phòng của mình rửa mặt mũi qua loa, đợi khi đã sạch sẽ mát mẻ thì mới cùng nhau xuống nhà ăn cơm tối.
Thời Hoan đi tắm, thay một bộ đồ thể thao màu đen nhẹ nhàng, cô cúi đầu sấy tóc, đợi tới khi gần khô cũng vừa đúng giờ ăn cơm.
Sau khi xuống lầu, Thời Hoan đi ra bên ngoài tòa nhà, Hao Thiên chẳng biết từ khi nào đã đi theo bên chân cô, ngoan ngoãn cọ cọ vào mắt cá chân cô.
Khóe môi Thời Hoan hơi cong lên, cúi người xoa xoa đầu nó. Vừa ngẩng mặt lên đã trông thấy Từ Dã đứng cách đó không xa.
Giữa hai ngón tay của anh là điếu thuốc đang cháy, ánh sáng mơ hồ lóe lên giữa màn đêm.
Anh hơi ngửa đầu hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó mở miệng khẽ nhả ra làn khói mỏng.
Khói thuốc lượn quanh, bao trùm khuôn mặt anh, dáng vẻ này vừa lạnh lùng vừa lười nhác.
Từ Dã dừng lại một chút, liếc mắt đối diện với tầm mắt của Thời Hoan.
Ánh mắt anh hơi lay động, lập tức dập tắt điếu thuốc còn chưa cháy hết, không một chút do dự.
Thời Hoan tiến lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Từ Dã, hai hàng lông mày khẽ cau lại, "Anh lại nghiện thuốc lá à?"
Trước kia khi hai người ở bên nhau, Từ Dã có nghiện thuốc lá, chỉ là sau đó bị Thời Hoan trông chừng bắt phải bỏ.
Thời gian trôi qua nhiều năm, lúc này lần thứ hai cô mới trông thấy dáng vẻ hút thuốc của Từ Dã.
Anh nheo mắt nhìn cô, lát sau khẽ thấp giọng cười, giọng nói mang theo mấy phần khàn khàn, "Nhiều ngày đêm khó khăn như vậy, không có em ở bên cạnh, ngoại trừ hút thuốc giải sầu, anh còn có thể làm gì?"
Thời Hoan "A" một tiếng, thật sự không có gì để nói.
Lý do này nghe thật là chính đáng, cô nên đáp lại thế nào?
Ngay vào lúc Thời Hoan đang bối rối không biết nên nói sao, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Cô và Từ Dã quay đầu lại gần như cùng lúc, nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy Lý Thần Ngạn rảo bước tới, sắc mặt anh ta nghiêm nghị, bước đi không chút chần chừ, dường như có chuyện quan trọng muốn nói.
Thời Hoan tự giác nghiêm mặt, trầm mặc đứng một bên.
Từ Dã cau mày, tiến lên trước một bước, hỏi anh ta: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi vừa nhận được tin cấp trên, chúng ta có một nhiệm vụ khẩn cấp, không thể chậm trễ." Lý Thần Ngạn đứng trước mặt Từ Dã, anh ta nói xong, đưa tay day day xương mày, thở dài nói...
"Chính phủ có một đội quân trong khi đi chấp hành nhiệm vụ đột nhiên mất liên lạc, chính phủ Balnea xin phép Bộ Ngoại Giao nước ta phê chuẩn, cấp trên yêu cầu chúng ta hỗ trợ chính phủ Balnea, triển khai nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp."
P.s: Mình đã trở lại sau chuỗi ngày báo cáo ngập ngụa nè ~ Cả nhà chào mừng editor mới của Vườn nhà Dương nha. Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng Sun siêu lầy =)) Nhờ có bạn mà chúng ta sẽ hướng tới mục tiêu hoàn truyện thật nhanhhhhhhh
/73
|