Trước đó Từ Dã đã tính đến chuyện có thể nửa đêm Thời Hoan sẽ tỉnh lại nên chuẩn bị một chút lương thực.
Lúc này trong mắt Thời Hoan, thức ăn nước uống quả thật giống như là món quà thần linh ban tặng. Cô ăn như hổ đói, cũng không bận tâm có bị nghẹn hay không, vất vả lắm mới đẩy lui được cơn đói đi một chút.
Cô vừa tỉnh lại, cũng không dám ăn quá nhiều, nếu ăn uống quá độ chỉ sợ ngày mai dạ dày cũng khó chịu.
Nghĩ thôi, Thời Hoan lười biếng ngáp một cái, hai mắt dâng lên chút nước, cô dụi dụi mắt nhân tiện cử động cánh tay và cổ một chút, phát hiện ra đã gần như hồi phục hoàn toàn, cảm giác đau nhức cũng không còn nhiều, cả người cô thả lỏng hơn.
Xem ra ngoại trừ chân trái của cô thì căn bản không có vấn đề gì hết.
Cô cũng thật là may mắn, có thể trải qua trận động đất mà gần như không hề tổn hại gì.
Thời Hoan nhớ lại suy nghĩ của mình lúc bị chôn dưới đống đổ nát, nghĩ tới việc cô mắng chửi ông trời vì không quan tâm đến mình, suy nghĩ này khiến cô không khỏi câm nín, trong lòng âm thầm nói lời xin lỗi với ông trời.
Đại nạn không chết tất có phúc về sau, ông trời mở mắt, để cô có thể sống sót trong trận thiên tai này.
Thật ra mà nói, ngoại trừ cuộc bắt cóc năm năm về trước, Thời Hoan chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, cảm giác sợ hãi đứng trên ranh giới sinh tử thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
Có điều may là lần này người bên cạnh cô không có ai bị thương, không có ai rời đi, tất cả đều an ổn.
Khoảnh khắc Thời Hoan ích kỉ, nhắc tới trận động đất bất ngờ này, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến lại là an nguy của những người thân thiết xung quanh, sau đó mới nghĩ đến tình hình thương vong khốc liệt ở Balnea.
Cô âm thầm thở dài, ngước mắt muốn nói gì đó với Từ Dã, nhưng vừa liếc mắt đã trông thấy cửa lều bị thứ gì đó đè lên, có một cái bóng nhỏ hiện lên ở vị trí bị lõm vào đó, nhìn có chút đáng sợ.
Thời Hoan sợ giật mình, cô lùi về phía sau, chỉ về phía đó hỏi: "Cái gì vậy, nhìn qua làm em sợ hết hồn."
Từ Dã nhìn theo hướng cô chỉ, dường như nhớ ra gì đó liền đứng dậy đi ra kéo khóa lều.
Ngay lập tức, Hao Thiên liền nhanh chóng chạy vào bên trong, đứng trước cửa lều, thân thể run lên, nó liền chăm chú khóa chặt tầm mắt trên người Thời Hoan, sững sờ tại chỗ.
Thời Hoan nhìn thấy Hao Thiên, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia sáng, cô vội vàng thân mật gọi: "Bảo bối Hao Thiên!"
Hao Thiên vừa mới nhìn thấy Thời Hoan đã tỉnh lại, dường như không kịp phản ứng, nó bị tiếng gọi của Thời Hoan làm cho bừng tỉnh, nước mắt lưng tròng chạy đến, cọ lên cánh tay của cô.
Biết Thời Hoan bị thương, Hao Thiên nhanh trí không lao thẳng vào người cô mà cẩn thận giữ khoảng cách phù hợp, chỉ loanh quanh bên người cô.
Thành công chiếm được vị trí trước đó của Từ Dã.
Từ Dã kéo khóa cửa lều lại, nhìn thấy chú chó của mình đang ngồi xổm ở vị trí cũ của mình, ngoan ngoãn cọ cọ Thời Hoan, còn cô thì đang tươi cười xoa đầu nó.
Anh hơi nhíu mày, lạnh lùng gọi Hao Thiên, nó liền bất đắc dĩ đi tới, nhìn Từ Dã hơi nghi ngờ.
Từ Dã bình thản, khoanh chân ngồi xuống bên người Thời Hoan, lúc này mới vỗ tay một cái, "Được rồi, lại đây."
Hao Thiên thấy chủ nhân chiếm lấy vị trí gần Thời Hoan nhất thì không mấy vui vẻ, hờn dỗi đi tới bên chân Từ Dã, ngồi xuống.
Từ Dã bị dáng vẻ tức giận của nó làm cho bật cười,nhẹ nhàng giơ tay vỗ vỗ nó, "Bây giờ mày còn bắt đầu giở tính trẻ con rồi hả?"
Hành động này của một người một chó quả thật là quá thú vị.
Thời Hoan nhìn thấy vậy, không kìm được bật cười, khóe môi cô cong cong nói: "Từ Dã, ngay cả dấm của Hao Thiên mà anh cũng ăn à?"
Từ Dã thẳng thắn loại bỏ câu nói này của Thời Hoan, dẹp đề tài ấy sang một bên, nói với cô: "Em quan tâm chuyện này làm gì, chẳng thà ngủ một giấc nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Em vừa tỉnh ngủ mà, hiện tại muốn nói chuyện phiếm." Thời Hoan hừ một tiếng, đương nhiên không có ý định thuận theo, hơn nữa hiện tại cô cũng không còn cảm thấy mệt mỏi như trước, "Đúng rồi, em bị chôn vùi mấy ngày vậy?"
"Hai ngày." Từ Dã nhẹ nhàng đáp lại, nhớ tới hai ngày dày vò này, trong lòng vẫn có chút đau khổ, "Sáng hôm nay là Hao Thiên đánh hơi được mùi của em, xác định vị trí sau đó anh mới có thể tìm được em."
Hao Thiên đột nhiên bị điểm tên lập tức ngẩng đầu, vẫy vẫy đuôi, tựa như tranh công.
"Là Hao Thiên tìm được em sao!" Thời Hoan nghe vậy sắc mặt vui vẻ, liền cúi người ôm chặt Hao Thiên hôn một cái, khen ngợi không chút keo kiệt, "Bảo bối Hao Thiên nhà chúng ta tuyệt quá, là em đã cứu chị một mạng đó."
Hao Thiên nghe vậy thì kiêu ngạo vênh mặt lên, dáng vẻ vô cùng tự hào.
"Nhưng mà khi đó đúng là đáng sợ." Thời Hoan nhớ lại tình cảnh lúc ấy, không khỏi chép miệng thở dài nói, "Lúc ấy em cũng không biết mình đã bị chôn vùi bao lâu, thể lực gần như đã cạn kiệt, hơn nữa cũng không có bất kỳ một chút thức ăn nước uống nào, em gần như đã muốn ngất đi."
Ngay vào lúc Thời Hoan đã nghĩ tới di ngôn của mình, cô nghe được tiếng của Từ Dã.
Cái mạng này, chớp mắt liền tràn ngập ánh sáng.
"Đúng thật là như vậy." Từ Dã nghe vậy, thấp giọng cười nhạo nói, "Lúc ấy anh nhìn thấy em rồi, còn đưa tay về phía em, kết quả là em giơ tay được một nửa đường thì bỗng ngất đi, anh còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì."
Thời Hoan âm thầm lè lưỡi một cái, trong lòng nghĩ Từ Dã lo lắng cho mình như vậy cũng có mấy phần ấm áp, "Em không chịu đựng được nữa mà, thông cảm chút đi."
"Sau khi bác sĩ Trình kiểm tra vết thương ở chân trái của em, phát hiện không có vấn đề gì lớn, nhân viên cứu hộ liền đưa em đến phòng phẫu thuật." Nói rồi, Từ Dã chỉ chỉ phía dưới nói, "Đây là lều của anh, sau khi làm phẫu thuật xong, thuốc mê hết tác dụng nhưng em vẫn ngủ, vừa rồi mới tỉnh lại."
Thời Hoan dựa trên lời kể của Từ Dã thì đoán được là buổi sáng mọi người tìm được cô, phẫu thuật xong thì ban đêm đã tỉnh lại rồi.
Aiyaa, tốc độ hồi phục của cô thật sự khiến người khác nể phục.
Thời Hoan cười cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô thì thầm hỏi: "Đúng rồi Từ Dã, anh có nghĩ đến việc, nếu như em thật sự chết rồi thì phải làm sao?"
Nhưng Từ Dã còn chưa trả lời, cô đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, lại ngáp một cái.
Xem ra cơ thể chưa kịp thích ứng, lại cảm thấy mệt mỏi rồi.
Từ Dã thấy cô có vẻ mệt, liền cau mày mở miệng nói: "Ngáp lần hai rồi, bây giờ em đi ngủ ngay đi."
Lại còn nhớ là mấy lần?
Thời Hoan thấy buồn cười, có điều lúc này không hiểu vì sao mà thật sự buồn ngủ, cô chậm rãi xoay người, chui lại vào trong chăn.
Có Từ Dã bên cạnh cô hoàn toàn ở trong trạng thái thả lỏng, không lâu sau đã ngủ say rồi.
Nhất thời cô đã quên mất việc Từ Dã còn chưa trả lời câu hỏi của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Từ Dã nghiêng đầu liền trông thấy người trên giường đã ngủ say, anh ngẩn người, không kìm được nở nụ cười.
Ngoài miệng thì nói là không buồn ngủ, vậy mà mới được mấy phút đã ngủ thiếp đi rồi.
Hao Thiên cũng buồn ngủ không chịu nổi, đang nằm bên cạnh mắt lim dim.
Từ Dã thì lại không mệt chút nào, anh đưa tay day day xương mày, nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Thời Hoan, ánh mắt anh hơi trầm xuống.
Thật ra, trận động đất này quá khốc liệt, nếu nói anh không nghĩ tới chuyện có thể Thời Hoan đã chết thì là nói dối.
Nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Việc nghĩa chẳng ngại khó khăn, chỉ vì người mình yêu có thể bình an trở về.
Hai ngày Thời Hoan mất tích, mỗi giờ mỗi phút Từ Dã đều như ở trong nước sôi lửa bỏng, cảm giác này hoàn toàn khác với năm năm trước khi Thời Hoan không từ mà biệt. Khi đó TỪ Dã biết rõ là sinh ly, còn bây giờ, bọn họ thậm chí có thể là tử biệt.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, Từ Dã lại bị dày vò.
May mà, cuối cùng anh đã tìm được cô.
Tất cả những lo lắng dày vò kia, trong nháy mắt đều biến mất.
Đó là khoảnh khắc nhìn thấy ánh mặt trời giữa bóng tối, là thời khắc Từ Dã quyết tâm cả đời này đều phải ở bên cạnh cô.
Không ở bên cô, anh ở đâu cũng vẫn là tha hương.
Nơi nào có cô, mới là nơi thuộc về anh.
*
Sáng hôm sau, Thời Hoan hiếm khi ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh giấc, sau khi rời giường cô liền tập tễnh đi ra khỏi lều.
Trong khoảnh khắc đặt chân lên bãi cô, Thời Hoan dường như cảm thấy mình vừa giành được cuộc đời mới.
Trình Giai Vãn xử lý xong công việc của mình, tranh thủ bớt được chút ít thời gian định qua bên này xem tình hình của Thời Hoan.
Nhưng vừa mới tới gần cô ấy đã trông thấy người này đang đứng bên ngoài lều, bóng người quen thuộc như vậy, Trình Giai Vãn ngây người còn tưởng là mình nhìn thấy ảo giác.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt tiếp theo, Thời Hoan thoáng nhìn thấy Trình Giai Vãn, vội vàng vẫy tay, "Vãn Vãn."
Thời Hoan tỉnh rồi!
Trình Giai Vãn nhận ra điều này rất rõ ràng, cô ấy lập tức chạy qua, đứng trước mặt Thời Hoan, kích động gần như sắp khóc thành tiếng, "Thời Hoan cậu tỉnh rồi?!"
"Đúng vậy, đêm qua tôi đã tỉnh rồi, có điều lại ngủ một chút." Thời Hoan nói xong vuốt mái tóc dài, khẽ cười với Trình Giai Vãn, "Thân thể tôi làm bằng sắt, cậu không phải lo."
"Nhưng chị bị chôn vùi hai ngày đó chị gái của tôi ạ." Trình Giai Vãn hết cách lườm cô một cái, thật sự bó tay với thái độ của Thời Hoan. Cô ấy quan sát Thời Hoan một lượt, sau khi xác nhận không có gì đáng lo ngại, lúc này mới thở dài, "Cậu tuyệt đối đừng có chạy lung tung, vết thương ở chân trái của cậu không nghiêm trọng lắm, nhân cơ hội này dưỡng thương cho tốt."
"Đã rõ." Thời Hoan ra hiệu, "Bên bệnh viện chính phủ có bận lắm không?"
"Bận, không thể bận hơn được." Trình Giai Vãn nghĩ tới liền buồn bã, cười khổ, "Tuy nói là có nhân viên cứu hộ của chính phủ Balnea điều tới, vật tư cũng được chuyển đến nhưng trận động đất này quá khốc liệt, thương vong nặng nề, mỗi ngày đều phát hiện thêm một loạt người bị thương."
Thời Hoan sờ sờ cằm, "Vậy tôi phải mau chóng dưỡng thương tốt, sau đó đi hỗ trợ."
"Cậu đừng có nghĩ đến, trước tiên lo cho chân khỏi hẳn đi đã."
Cô cười nhún vai một cái, thuận miệng nói: "Tốc độ hồi phục của tôi, nhiều nhất là mất mấy ngày thôi."
Ai ngờ một lời thành thật.
Chỉ qua mấy ngày, Thời Hoan thật sự đã có thể xuống đất đi lại.
Tốc độ bình phục có thể gọi là thần tốc, khiến đội bác sĩ và đội gìn giữ hòa bình đều phải khâm phục vạn lần.
Lúc này trong mắt Thời Hoan, thức ăn nước uống quả thật giống như là món quà thần linh ban tặng. Cô ăn như hổ đói, cũng không bận tâm có bị nghẹn hay không, vất vả lắm mới đẩy lui được cơn đói đi một chút.
Cô vừa tỉnh lại, cũng không dám ăn quá nhiều, nếu ăn uống quá độ chỉ sợ ngày mai dạ dày cũng khó chịu.
Nghĩ thôi, Thời Hoan lười biếng ngáp một cái, hai mắt dâng lên chút nước, cô dụi dụi mắt nhân tiện cử động cánh tay và cổ một chút, phát hiện ra đã gần như hồi phục hoàn toàn, cảm giác đau nhức cũng không còn nhiều, cả người cô thả lỏng hơn.
Xem ra ngoại trừ chân trái của cô thì căn bản không có vấn đề gì hết.
Cô cũng thật là may mắn, có thể trải qua trận động đất mà gần như không hề tổn hại gì.
Thời Hoan nhớ lại suy nghĩ của mình lúc bị chôn dưới đống đổ nát, nghĩ tới việc cô mắng chửi ông trời vì không quan tâm đến mình, suy nghĩ này khiến cô không khỏi câm nín, trong lòng âm thầm nói lời xin lỗi với ông trời.
Đại nạn không chết tất có phúc về sau, ông trời mở mắt, để cô có thể sống sót trong trận thiên tai này.
Thật ra mà nói, ngoại trừ cuộc bắt cóc năm năm về trước, Thời Hoan chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, cảm giác sợ hãi đứng trên ranh giới sinh tử thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
Có điều may là lần này người bên cạnh cô không có ai bị thương, không có ai rời đi, tất cả đều an ổn.
Khoảnh khắc Thời Hoan ích kỉ, nhắc tới trận động đất bất ngờ này, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến lại là an nguy của những người thân thiết xung quanh, sau đó mới nghĩ đến tình hình thương vong khốc liệt ở Balnea.
Cô âm thầm thở dài, ngước mắt muốn nói gì đó với Từ Dã, nhưng vừa liếc mắt đã trông thấy cửa lều bị thứ gì đó đè lên, có một cái bóng nhỏ hiện lên ở vị trí bị lõm vào đó, nhìn có chút đáng sợ.
Thời Hoan sợ giật mình, cô lùi về phía sau, chỉ về phía đó hỏi: "Cái gì vậy, nhìn qua làm em sợ hết hồn."
Từ Dã nhìn theo hướng cô chỉ, dường như nhớ ra gì đó liền đứng dậy đi ra kéo khóa lều.
Ngay lập tức, Hao Thiên liền nhanh chóng chạy vào bên trong, đứng trước cửa lều, thân thể run lên, nó liền chăm chú khóa chặt tầm mắt trên người Thời Hoan, sững sờ tại chỗ.
Thời Hoan nhìn thấy Hao Thiên, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia sáng, cô vội vàng thân mật gọi: "Bảo bối Hao Thiên!"
Hao Thiên vừa mới nhìn thấy Thời Hoan đã tỉnh lại, dường như không kịp phản ứng, nó bị tiếng gọi của Thời Hoan làm cho bừng tỉnh, nước mắt lưng tròng chạy đến, cọ lên cánh tay của cô.
Biết Thời Hoan bị thương, Hao Thiên nhanh trí không lao thẳng vào người cô mà cẩn thận giữ khoảng cách phù hợp, chỉ loanh quanh bên người cô.
Thành công chiếm được vị trí trước đó của Từ Dã.
Từ Dã kéo khóa cửa lều lại, nhìn thấy chú chó của mình đang ngồi xổm ở vị trí cũ của mình, ngoan ngoãn cọ cọ Thời Hoan, còn cô thì đang tươi cười xoa đầu nó.
Anh hơi nhíu mày, lạnh lùng gọi Hao Thiên, nó liền bất đắc dĩ đi tới, nhìn Từ Dã hơi nghi ngờ.
Từ Dã bình thản, khoanh chân ngồi xuống bên người Thời Hoan, lúc này mới vỗ tay một cái, "Được rồi, lại đây."
Hao Thiên thấy chủ nhân chiếm lấy vị trí gần Thời Hoan nhất thì không mấy vui vẻ, hờn dỗi đi tới bên chân Từ Dã, ngồi xuống.
Từ Dã bị dáng vẻ tức giận của nó làm cho bật cười,nhẹ nhàng giơ tay vỗ vỗ nó, "Bây giờ mày còn bắt đầu giở tính trẻ con rồi hả?"
Hành động này của một người một chó quả thật là quá thú vị.
Thời Hoan nhìn thấy vậy, không kìm được bật cười, khóe môi cô cong cong nói: "Từ Dã, ngay cả dấm của Hao Thiên mà anh cũng ăn à?"
Từ Dã thẳng thắn loại bỏ câu nói này của Thời Hoan, dẹp đề tài ấy sang một bên, nói với cô: "Em quan tâm chuyện này làm gì, chẳng thà ngủ một giấc nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Em vừa tỉnh ngủ mà, hiện tại muốn nói chuyện phiếm." Thời Hoan hừ một tiếng, đương nhiên không có ý định thuận theo, hơn nữa hiện tại cô cũng không còn cảm thấy mệt mỏi như trước, "Đúng rồi, em bị chôn vùi mấy ngày vậy?"
"Hai ngày." Từ Dã nhẹ nhàng đáp lại, nhớ tới hai ngày dày vò này, trong lòng vẫn có chút đau khổ, "Sáng hôm nay là Hao Thiên đánh hơi được mùi của em, xác định vị trí sau đó anh mới có thể tìm được em."
Hao Thiên đột nhiên bị điểm tên lập tức ngẩng đầu, vẫy vẫy đuôi, tựa như tranh công.
"Là Hao Thiên tìm được em sao!" Thời Hoan nghe vậy sắc mặt vui vẻ, liền cúi người ôm chặt Hao Thiên hôn một cái, khen ngợi không chút keo kiệt, "Bảo bối Hao Thiên nhà chúng ta tuyệt quá, là em đã cứu chị một mạng đó."
Hao Thiên nghe vậy thì kiêu ngạo vênh mặt lên, dáng vẻ vô cùng tự hào.
"Nhưng mà khi đó đúng là đáng sợ." Thời Hoan nhớ lại tình cảnh lúc ấy, không khỏi chép miệng thở dài nói, "Lúc ấy em cũng không biết mình đã bị chôn vùi bao lâu, thể lực gần như đã cạn kiệt, hơn nữa cũng không có bất kỳ một chút thức ăn nước uống nào, em gần như đã muốn ngất đi."
Ngay vào lúc Thời Hoan đã nghĩ tới di ngôn của mình, cô nghe được tiếng của Từ Dã.
Cái mạng này, chớp mắt liền tràn ngập ánh sáng.
"Đúng thật là như vậy." Từ Dã nghe vậy, thấp giọng cười nhạo nói, "Lúc ấy anh nhìn thấy em rồi, còn đưa tay về phía em, kết quả là em giơ tay được một nửa đường thì bỗng ngất đi, anh còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì."
Thời Hoan âm thầm lè lưỡi một cái, trong lòng nghĩ Từ Dã lo lắng cho mình như vậy cũng có mấy phần ấm áp, "Em không chịu đựng được nữa mà, thông cảm chút đi."
"Sau khi bác sĩ Trình kiểm tra vết thương ở chân trái của em, phát hiện không có vấn đề gì lớn, nhân viên cứu hộ liền đưa em đến phòng phẫu thuật." Nói rồi, Từ Dã chỉ chỉ phía dưới nói, "Đây là lều của anh, sau khi làm phẫu thuật xong, thuốc mê hết tác dụng nhưng em vẫn ngủ, vừa rồi mới tỉnh lại."
Thời Hoan dựa trên lời kể của Từ Dã thì đoán được là buổi sáng mọi người tìm được cô, phẫu thuật xong thì ban đêm đã tỉnh lại rồi.
Aiyaa, tốc độ hồi phục của cô thật sự khiến người khác nể phục.
Thời Hoan cười cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô thì thầm hỏi: "Đúng rồi Từ Dã, anh có nghĩ đến việc, nếu như em thật sự chết rồi thì phải làm sao?"
Nhưng Từ Dã còn chưa trả lời, cô đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, lại ngáp một cái.
Xem ra cơ thể chưa kịp thích ứng, lại cảm thấy mệt mỏi rồi.
Từ Dã thấy cô có vẻ mệt, liền cau mày mở miệng nói: "Ngáp lần hai rồi, bây giờ em đi ngủ ngay đi."
Lại còn nhớ là mấy lần?
Thời Hoan thấy buồn cười, có điều lúc này không hiểu vì sao mà thật sự buồn ngủ, cô chậm rãi xoay người, chui lại vào trong chăn.
Có Từ Dã bên cạnh cô hoàn toàn ở trong trạng thái thả lỏng, không lâu sau đã ngủ say rồi.
Nhất thời cô đã quên mất việc Từ Dã còn chưa trả lời câu hỏi của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Từ Dã nghiêng đầu liền trông thấy người trên giường đã ngủ say, anh ngẩn người, không kìm được nở nụ cười.
Ngoài miệng thì nói là không buồn ngủ, vậy mà mới được mấy phút đã ngủ thiếp đi rồi.
Hao Thiên cũng buồn ngủ không chịu nổi, đang nằm bên cạnh mắt lim dim.
Từ Dã thì lại không mệt chút nào, anh đưa tay day day xương mày, nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Thời Hoan, ánh mắt anh hơi trầm xuống.
Thật ra, trận động đất này quá khốc liệt, nếu nói anh không nghĩ tới chuyện có thể Thời Hoan đã chết thì là nói dối.
Nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Việc nghĩa chẳng ngại khó khăn, chỉ vì người mình yêu có thể bình an trở về.
Hai ngày Thời Hoan mất tích, mỗi giờ mỗi phút Từ Dã đều như ở trong nước sôi lửa bỏng, cảm giác này hoàn toàn khác với năm năm trước khi Thời Hoan không từ mà biệt. Khi đó TỪ Dã biết rõ là sinh ly, còn bây giờ, bọn họ thậm chí có thể là tử biệt.
Mỗi khi nghĩ tới điều này, Từ Dã lại bị dày vò.
May mà, cuối cùng anh đã tìm được cô.
Tất cả những lo lắng dày vò kia, trong nháy mắt đều biến mất.
Đó là khoảnh khắc nhìn thấy ánh mặt trời giữa bóng tối, là thời khắc Từ Dã quyết tâm cả đời này đều phải ở bên cạnh cô.
Không ở bên cô, anh ở đâu cũng vẫn là tha hương.
Nơi nào có cô, mới là nơi thuộc về anh.
*
Sáng hôm sau, Thời Hoan hiếm khi ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh giấc, sau khi rời giường cô liền tập tễnh đi ra khỏi lều.
Trong khoảnh khắc đặt chân lên bãi cô, Thời Hoan dường như cảm thấy mình vừa giành được cuộc đời mới.
Trình Giai Vãn xử lý xong công việc của mình, tranh thủ bớt được chút ít thời gian định qua bên này xem tình hình của Thời Hoan.
Nhưng vừa mới tới gần cô ấy đã trông thấy người này đang đứng bên ngoài lều, bóng người quen thuộc như vậy, Trình Giai Vãn ngây người còn tưởng là mình nhìn thấy ảo giác.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt tiếp theo, Thời Hoan thoáng nhìn thấy Trình Giai Vãn, vội vàng vẫy tay, "Vãn Vãn."
Thời Hoan tỉnh rồi!
Trình Giai Vãn nhận ra điều này rất rõ ràng, cô ấy lập tức chạy qua, đứng trước mặt Thời Hoan, kích động gần như sắp khóc thành tiếng, "Thời Hoan cậu tỉnh rồi?!"
"Đúng vậy, đêm qua tôi đã tỉnh rồi, có điều lại ngủ một chút." Thời Hoan nói xong vuốt mái tóc dài, khẽ cười với Trình Giai Vãn, "Thân thể tôi làm bằng sắt, cậu không phải lo."
"Nhưng chị bị chôn vùi hai ngày đó chị gái của tôi ạ." Trình Giai Vãn hết cách lườm cô một cái, thật sự bó tay với thái độ của Thời Hoan. Cô ấy quan sát Thời Hoan một lượt, sau khi xác nhận không có gì đáng lo ngại, lúc này mới thở dài, "Cậu tuyệt đối đừng có chạy lung tung, vết thương ở chân trái của cậu không nghiêm trọng lắm, nhân cơ hội này dưỡng thương cho tốt."
"Đã rõ." Thời Hoan ra hiệu, "Bên bệnh viện chính phủ có bận lắm không?"
"Bận, không thể bận hơn được." Trình Giai Vãn nghĩ tới liền buồn bã, cười khổ, "Tuy nói là có nhân viên cứu hộ của chính phủ Balnea điều tới, vật tư cũng được chuyển đến nhưng trận động đất này quá khốc liệt, thương vong nặng nề, mỗi ngày đều phát hiện thêm một loạt người bị thương."
Thời Hoan sờ sờ cằm, "Vậy tôi phải mau chóng dưỡng thương tốt, sau đó đi hỗ trợ."
"Cậu đừng có nghĩ đến, trước tiên lo cho chân khỏi hẳn đi đã."
Cô cười nhún vai một cái, thuận miệng nói: "Tốc độ hồi phục của tôi, nhiều nhất là mất mấy ngày thôi."
Ai ngờ một lời thành thật.
Chỉ qua mấy ngày, Thời Hoan thật sự đã có thể xuống đất đi lại.
Tốc độ bình phục có thể gọi là thần tốc, khiến đội bác sĩ và đội gìn giữ hòa bình đều phải khâm phục vạn lần.
/73
|