" Chiêu Thuấn, anh ấy như thế nào rồi, tòa xét xử ra sao ? "
Ngồi trên xe cô gấp gáp hỏi.
Kim Doãn Tôn ngồi bên cạnh ghế lái, bất lực thở dài một chút. Anh thấp giọng trả lời - " Lục Chiêu Thuấn vẫn sẽ ngồi tù ba năm "
" Anh nói gì ? " - Thẩm Khả hoảng hốt nhìn anh ta.
" Dừng xe ! Ngay lập tức dừng xe cho tôi ! "
Cô lại bắt đầu kích động. Lớn tiếng nói với người tài xế.
Kim Doãn Tôn nhanh chóng ra hiệu không được dừng xe, xoay người ra sau khẩn trương lên tiếng - " Tiểu thư, người phải bình tĩnh, người phải để cho tôi nói hết "
" Anh còn muốn nói ? Ông ấy đã hứa với tôi như thế nào ? Tại sao Chiêu Thuấn vẫn phải ngồi tù ? Anh trả lời cho tôi biết " - Cô gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự tức giận.
" Tiểu thư, Lục Chiêu Thuấn giết người ngay trước mặt rất nhiều cảnh sát. Muốn tòa tuyên án không có tội thật sự là điều bất khả thi " - Anh cẩn trọng giảng giải.
Cô cười lạnh - " Có gì mà bất khả thi chứ ? Ông ấy ngay cả hại chết người còn hại được thì cứu một người thoát tội cũng làm khó ông ấy sao ? "
" Tiểu thư, người không thể như vậy được. Ông ấy đường đường là một bộ trưởng, không thể nhúng sâu vào những chuyện như thế này. Tai mắt gần đây rất nhiều, người muốn lật đổ ông ấy cũng không phải là ít. Bộ trưởng đã dùng sự quen biết của mình trong bồi thẩm đoàn và cả chánh án để giúp đỡ Lục Chiêu Thuấn giảm nhẹ tội danh. Tiểu thư, người phải hiểu với tội danh giết người man rợ cùng gây thương tích cho nhiều người có ngồi tù đến mười năm, cũng không phải là chuyện gì lạ. Ba năm, tiểu thư ba năm đã là tốt nhất có thể rồi " - Kim Doãn Tôn từ tốn nói với cô.
Thẩm Khả nghe xong chỉ bật cười lạnh. Cũng hay thật, ông ấy giết người không sợ bị phát hiện nhưng cứu người lại sợ người ta biết sao ?
Cô sau đó trở nên im lặng, tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Kim Doãn Tôn không biết cô đang nghĩ cái gì. Chỉ âm thầm nhìn cô qua kính chiếu hậu. Anh đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của cô thật lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ưu tối.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Vừa đến sân bay, cô đã nhìn thấy Thẩm Văn đợi mình ở đó. Ông nhẹ nhàng ôm lấy cô như một người cha. Đây là lần đầu tiên ông thực hiện hành động tình thân này với cô nhưng mà Thẩm Khả mặt mày không chút cảm xúc. Người cứ đờ ra như một con búp bê.
" Khả nhi, sang bên đó con nhớ phải chăm sóc cho bản thân thật tốt. Một mình con ta cảm thấy rất lo, bay đến nơi thì nhớ gọi điện thoại cho ta "
Ông ôn hòa lên tiếng. Sau đó liền buông cô ra.
" Ta biết Lục Chiêu Thuấn không hoàn toàn thoát tội, con sẽ trách ta nhưng mà ta đã cố gắng hết sức rồi "
" Thật sao ? Thật sự cha đã cố gắng hết sức rồi sao ? "
Thẩm Khả nhàn nhạt mở miệng.
Thẩm Văn lo lắng nhìn cô, không biết làm sao - " Khả nhi, con phải tin ta. Con cũng không nên lưu luyến nữa làm gì. Nhà họ Lục không đội trời chung với nhà họ Thẩm chúng ta. Hai đứa tuyệt đối không có kết quả. Vẫn là nên đi xa nơi này, càng xa càng tốt "
Cô cười lạnh. Sau đó tự động đẩy xe hành lý, nhìn ông cúi đầu một cái - " Xin phép bộ trưởng Thẩm, con phải đi rồi. Mong ngài ở lại giữ gìn sức khỏe "
" Khả nhi, con... "
Thái độ của cô làm ông không vui.
Thẩm Khả một bước đi thẳng vào trong nơi ký gửi hành lý.
" Lục tổng... Lục tổng ? "
Người thư ký đứng bên cạnh Lục Hoán Ngữ khẩn trương gọi anh.
Anh dường như có chút giật mình xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng phai dần - " Có chuyện gì ? "
" Thưa, Lục lão phu nhân gọi điện nói muốn Lục tổng tối nay trở về dùng bữa tối "
" Tôi biết rồi, cô ra xe trước đi "
Anh thấp giọng trả lời.
Lục Hoán Ngữ lại quay đầu nhìn về phía đại sảnh tấp nập người qua lại của sân bay. Từ trong ánh mắt một cảm giác u ám đang trỗi dậy. Bàn tay siết chặt thành quyền.
Anh ban đầu vốn muốn đến đây tự mình xác nhận Thẩm Khả thực sự đã lên máy bay, vì lời nói của cô làm anh có chút nghi hoặc. Chỉ là không ngờ sự thật mà anh nhìn thấy còn đáng sợ hơn gấp bội.
Thẩm Khả là con gái của Thẩm Văn, kẻ đã giết cha anh và mẹ của Chiêu Thuấn.
.....
...
Máy bay đã bắt đầu cất cánh. Khi chiếc máy bay dần được nâng lên cao Thẩm Khả dường như cảm thấy có lỗ hổng trong tim mình. Từ lúc nào đó nó lại bắt đầu rỉ máu.
Cô cầm chiếc điện thoại màu tím trên tay, từng ngón tay khẽ vuốt ve màn hình cảm ứng. Hình nền điện thoại của cô chính là tấm hình mà cô đã chụp cùng Lục Chiêu Thuấn ở khu Tây Phú.
Cô chạm vào gương mặt hắn khẽ vẽ một đường, ngay cả trong hình hắn vẫn toát lên sự cao ngạo như vậy. Cái nhếch môi đầy mê người khiến cho phụ nữ chỉ cần nhìn thấy cũng đã điêu đứng vì hắn.
Thật ra khi biết Lục Chiêu Thuấn vẫn phải ngồi tù, cô đã lo sợ lại có phần kích động. Ở bên trong nơi tối tăm đó, hắn phải sống ra sao ? Cô bắt đầu tưởng tượng ra Chiêu Thuấn sẽ phải sống khổ sở đến chừng nào. Cô rất lo sợ, như một sự dằn vặt cào xé trái tim cô. Nhưng mà Thẩm Khả vẫn phải ra đi, tàn nhẫn nhìn hắn ngồi tù như vậy.
Ít ra hắn sẽ không chịu đựng nỗi đau đớn khi phát hiện ra sự thật. Dù không nói cô cũng biết Lục Chiêu Thuấn hận cha cô bao nhiêu. Thà rằng để hắn nghĩ cô là kẻ bội bạc, sẽ không còn dành tình cảm cho cô nữa, khi đó cho dù có biết được sự thật, hắn cũng sẽ không dằn vặt đau đớn như cô.
Khóe mắt Thẩm Khả lại ửng đỏ, cô nghẹn ngào nhìn vào màn hình điện thoại - " Tạm biệt, Chiêu Thuấn, tạm biệt anh... "
Sau đó, cô vào bộ sưu tập hình ảnh và bấm nút xóa tấm hình. Cô cất nhanh điện thoại vào túi. Hít thở một hơi thật sâu, tai của cô bắt đầu ù đi vì độ cao của máy bay. Thẩm Khả khẽ nhắm mắt, rồi lại mở mắt nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài kia.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
...Mười năm sau...
- Tổng công ty Abella -
" Những ý tưởng lần này làm tôi rất không hài lòng. Nói với phòng Marketing cần phải làm lại, ưu thế của chúng ta là những điều mới mẻ, không thể gây cho khách hàng cảm giác nhàm chán. Tôi muốn nghe những ý tưởng mới vào buổi họp ngày mai "
Người đàn ông cao ráo ngồi bên bàn làm việc rộng lớn uy lực nhìn lên người thư ký.
Anh ta sở hữu một gương mặt góc cạnh nhưng nhỏ nhắn, sóng mũi cao ráo thẳng tắp, nước da trắng mịn như được dưỡng da hằng ngày. Mái tóc màu hạt dẻ theo kiểu Undercut mang lại cho người ta cảm giác một tay chơi thứ thiệt. Dưới lớp áo sơ mi trắng được xắn cao lên khỏi bắp tay đầy đường gân là những hình xăm được chạm trổ nghệ thuật. Nhìn anh như thế nào cũng không giống tổng giám đốc của một công ty lớn.
Cô thư ký nhanh chóng cầm lấy tập tài liệu, khẩn trương đáp - " Vâng, thưa tổng giám đốc tôi sẽ làm ngay "
" Còn nữa, những mẫu thiết kế chủ đạo lần này tôi muốn đích thân xem xét lần nữa. Ngày mai trong cuộc họp tôi muốn tất cả nhà thiết kế chính đều phải có mặt cùng sản phẩm của họ "
Thẩm Nguyên cúi xuống tiếp tục xem xét tài liệu, ngữ khí vẫn uy lực như vậy.
" Vâng, tôi đã hiểu "
" À, ngày mai đẩy cuộc họp lên sớm một chút. Tôi muốn kịp ra sân bay đón chị tôi "
Anh suy nghĩ một chút rồi nói.
" Tổng giám đốc yên tâm, cuộc họp sẽ diễn ra vào sáng sớm. Mười giờ rưỡi chủ tịch Thẩm mới xuống máy bay nên sẽ kịp giờ. Nếu không còn gì nữa tôi xin phép đến bộ phận Marketing "
Người thư ký cẩn thận xin phép rồi xoay người. Nhưng vừa xoay người thì đã bị gọi lại.
" Tôi quên mất, khi chị tôi trở về ngày hôm sau sẽ đến công ty thăm quan. Dặn dò mọi người phía dưới chuẩn bị kỹ càng đón tiếp chị ấy " - Thẩm Nguyên thấp giọng nói.
" Vâng, tổng giám đốc có còn việc gì dặn dò nữa không ? "
Lần này cô thư ký mở miệng hỏi cho chắc ăn.
" Không, hết rồi, cô có thể ra ngoài "
Cánh cửa phòng khép lại, tiếng chuông điện thoại di động bỗng reo. Thẩm Nguyên nhanh chóng bắt máy.
" Cha đừng lo, ngày mai con sẽ đến đón chị, việc chuẩn bị tổ chức đám cưới con vẫn đang lo liệu, ngày giờ cũng đã được định sẵn. Chỉ cần chờ chị ấy về nữa thôi "
Anh vui vẻ nói vào trong điện thoại.
" À mà ngày mai, anh rể cũng sẽ tới đón chị. Con định ba người cùng nhau dùng bữa trưa. Cha không thể đến sao ? "
Từ đầu dây bên kia, Thẩm Văn cảm thấy khó xử.
" Không sao, con sẽ chăm sóc cho chị Thẩm Khả thật tốt "
Lời nói của anh có chút trùng xuống.
Thẩm Nguyên vừa gác máy thì người khác lại gọi đến. Anh nhìn lên màn hình cảm ứng, một cái tên quen thuộc hiện ra : Mạnh Triết.
Anh nhanh chóng áp điện thoại vào lỗ tai - " Anh rể "
Ngồi trên xe cô gấp gáp hỏi.
Kim Doãn Tôn ngồi bên cạnh ghế lái, bất lực thở dài một chút. Anh thấp giọng trả lời - " Lục Chiêu Thuấn vẫn sẽ ngồi tù ba năm "
" Anh nói gì ? " - Thẩm Khả hoảng hốt nhìn anh ta.
" Dừng xe ! Ngay lập tức dừng xe cho tôi ! "
Cô lại bắt đầu kích động. Lớn tiếng nói với người tài xế.
Kim Doãn Tôn nhanh chóng ra hiệu không được dừng xe, xoay người ra sau khẩn trương lên tiếng - " Tiểu thư, người phải bình tĩnh, người phải để cho tôi nói hết "
" Anh còn muốn nói ? Ông ấy đã hứa với tôi như thế nào ? Tại sao Chiêu Thuấn vẫn phải ngồi tù ? Anh trả lời cho tôi biết " - Cô gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự tức giận.
" Tiểu thư, Lục Chiêu Thuấn giết người ngay trước mặt rất nhiều cảnh sát. Muốn tòa tuyên án không có tội thật sự là điều bất khả thi " - Anh cẩn trọng giảng giải.
Cô cười lạnh - " Có gì mà bất khả thi chứ ? Ông ấy ngay cả hại chết người còn hại được thì cứu một người thoát tội cũng làm khó ông ấy sao ? "
" Tiểu thư, người không thể như vậy được. Ông ấy đường đường là một bộ trưởng, không thể nhúng sâu vào những chuyện như thế này. Tai mắt gần đây rất nhiều, người muốn lật đổ ông ấy cũng không phải là ít. Bộ trưởng đã dùng sự quen biết của mình trong bồi thẩm đoàn và cả chánh án để giúp đỡ Lục Chiêu Thuấn giảm nhẹ tội danh. Tiểu thư, người phải hiểu với tội danh giết người man rợ cùng gây thương tích cho nhiều người có ngồi tù đến mười năm, cũng không phải là chuyện gì lạ. Ba năm, tiểu thư ba năm đã là tốt nhất có thể rồi " - Kim Doãn Tôn từ tốn nói với cô.
Thẩm Khả nghe xong chỉ bật cười lạnh. Cũng hay thật, ông ấy giết người không sợ bị phát hiện nhưng cứu người lại sợ người ta biết sao ?
Cô sau đó trở nên im lặng, tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Kim Doãn Tôn không biết cô đang nghĩ cái gì. Chỉ âm thầm nhìn cô qua kính chiếu hậu. Anh đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của cô thật lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ưu tối.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Vừa đến sân bay, cô đã nhìn thấy Thẩm Văn đợi mình ở đó. Ông nhẹ nhàng ôm lấy cô như một người cha. Đây là lần đầu tiên ông thực hiện hành động tình thân này với cô nhưng mà Thẩm Khả mặt mày không chút cảm xúc. Người cứ đờ ra như một con búp bê.
" Khả nhi, sang bên đó con nhớ phải chăm sóc cho bản thân thật tốt. Một mình con ta cảm thấy rất lo, bay đến nơi thì nhớ gọi điện thoại cho ta "
Ông ôn hòa lên tiếng. Sau đó liền buông cô ra.
" Ta biết Lục Chiêu Thuấn không hoàn toàn thoát tội, con sẽ trách ta nhưng mà ta đã cố gắng hết sức rồi "
" Thật sao ? Thật sự cha đã cố gắng hết sức rồi sao ? "
Thẩm Khả nhàn nhạt mở miệng.
Thẩm Văn lo lắng nhìn cô, không biết làm sao - " Khả nhi, con phải tin ta. Con cũng không nên lưu luyến nữa làm gì. Nhà họ Lục không đội trời chung với nhà họ Thẩm chúng ta. Hai đứa tuyệt đối không có kết quả. Vẫn là nên đi xa nơi này, càng xa càng tốt "
Cô cười lạnh. Sau đó tự động đẩy xe hành lý, nhìn ông cúi đầu một cái - " Xin phép bộ trưởng Thẩm, con phải đi rồi. Mong ngài ở lại giữ gìn sức khỏe "
" Khả nhi, con... "
Thái độ của cô làm ông không vui.
Thẩm Khả một bước đi thẳng vào trong nơi ký gửi hành lý.
" Lục tổng... Lục tổng ? "
Người thư ký đứng bên cạnh Lục Hoán Ngữ khẩn trương gọi anh.
Anh dường như có chút giật mình xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng phai dần - " Có chuyện gì ? "
" Thưa, Lục lão phu nhân gọi điện nói muốn Lục tổng tối nay trở về dùng bữa tối "
" Tôi biết rồi, cô ra xe trước đi "
Anh thấp giọng trả lời.
Lục Hoán Ngữ lại quay đầu nhìn về phía đại sảnh tấp nập người qua lại của sân bay. Từ trong ánh mắt một cảm giác u ám đang trỗi dậy. Bàn tay siết chặt thành quyền.
Anh ban đầu vốn muốn đến đây tự mình xác nhận Thẩm Khả thực sự đã lên máy bay, vì lời nói của cô làm anh có chút nghi hoặc. Chỉ là không ngờ sự thật mà anh nhìn thấy còn đáng sợ hơn gấp bội.
Thẩm Khả là con gái của Thẩm Văn, kẻ đã giết cha anh và mẹ của Chiêu Thuấn.
.....
...
Máy bay đã bắt đầu cất cánh. Khi chiếc máy bay dần được nâng lên cao Thẩm Khả dường như cảm thấy có lỗ hổng trong tim mình. Từ lúc nào đó nó lại bắt đầu rỉ máu.
Cô cầm chiếc điện thoại màu tím trên tay, từng ngón tay khẽ vuốt ve màn hình cảm ứng. Hình nền điện thoại của cô chính là tấm hình mà cô đã chụp cùng Lục Chiêu Thuấn ở khu Tây Phú.
Cô chạm vào gương mặt hắn khẽ vẽ một đường, ngay cả trong hình hắn vẫn toát lên sự cao ngạo như vậy. Cái nhếch môi đầy mê người khiến cho phụ nữ chỉ cần nhìn thấy cũng đã điêu đứng vì hắn.
Thật ra khi biết Lục Chiêu Thuấn vẫn phải ngồi tù, cô đã lo sợ lại có phần kích động. Ở bên trong nơi tối tăm đó, hắn phải sống ra sao ? Cô bắt đầu tưởng tượng ra Chiêu Thuấn sẽ phải sống khổ sở đến chừng nào. Cô rất lo sợ, như một sự dằn vặt cào xé trái tim cô. Nhưng mà Thẩm Khả vẫn phải ra đi, tàn nhẫn nhìn hắn ngồi tù như vậy.
Ít ra hắn sẽ không chịu đựng nỗi đau đớn khi phát hiện ra sự thật. Dù không nói cô cũng biết Lục Chiêu Thuấn hận cha cô bao nhiêu. Thà rằng để hắn nghĩ cô là kẻ bội bạc, sẽ không còn dành tình cảm cho cô nữa, khi đó cho dù có biết được sự thật, hắn cũng sẽ không dằn vặt đau đớn như cô.
Khóe mắt Thẩm Khả lại ửng đỏ, cô nghẹn ngào nhìn vào màn hình điện thoại - " Tạm biệt, Chiêu Thuấn, tạm biệt anh... "
Sau đó, cô vào bộ sưu tập hình ảnh và bấm nút xóa tấm hình. Cô cất nhanh điện thoại vào túi. Hít thở một hơi thật sâu, tai của cô bắt đầu ù đi vì độ cao của máy bay. Thẩm Khả khẽ nhắm mắt, rồi lại mở mắt nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài kia.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
...Mười năm sau...
- Tổng công ty Abella -
" Những ý tưởng lần này làm tôi rất không hài lòng. Nói với phòng Marketing cần phải làm lại, ưu thế của chúng ta là những điều mới mẻ, không thể gây cho khách hàng cảm giác nhàm chán. Tôi muốn nghe những ý tưởng mới vào buổi họp ngày mai "
Người đàn ông cao ráo ngồi bên bàn làm việc rộng lớn uy lực nhìn lên người thư ký.
Anh ta sở hữu một gương mặt góc cạnh nhưng nhỏ nhắn, sóng mũi cao ráo thẳng tắp, nước da trắng mịn như được dưỡng da hằng ngày. Mái tóc màu hạt dẻ theo kiểu Undercut mang lại cho người ta cảm giác một tay chơi thứ thiệt. Dưới lớp áo sơ mi trắng được xắn cao lên khỏi bắp tay đầy đường gân là những hình xăm được chạm trổ nghệ thuật. Nhìn anh như thế nào cũng không giống tổng giám đốc của một công ty lớn.
Cô thư ký nhanh chóng cầm lấy tập tài liệu, khẩn trương đáp - " Vâng, thưa tổng giám đốc tôi sẽ làm ngay "
" Còn nữa, những mẫu thiết kế chủ đạo lần này tôi muốn đích thân xem xét lần nữa. Ngày mai trong cuộc họp tôi muốn tất cả nhà thiết kế chính đều phải có mặt cùng sản phẩm của họ "
Thẩm Nguyên cúi xuống tiếp tục xem xét tài liệu, ngữ khí vẫn uy lực như vậy.
" Vâng, tôi đã hiểu "
" À, ngày mai đẩy cuộc họp lên sớm một chút. Tôi muốn kịp ra sân bay đón chị tôi "
Anh suy nghĩ một chút rồi nói.
" Tổng giám đốc yên tâm, cuộc họp sẽ diễn ra vào sáng sớm. Mười giờ rưỡi chủ tịch Thẩm mới xuống máy bay nên sẽ kịp giờ. Nếu không còn gì nữa tôi xin phép đến bộ phận Marketing "
Người thư ký cẩn thận xin phép rồi xoay người. Nhưng vừa xoay người thì đã bị gọi lại.
" Tôi quên mất, khi chị tôi trở về ngày hôm sau sẽ đến công ty thăm quan. Dặn dò mọi người phía dưới chuẩn bị kỹ càng đón tiếp chị ấy " - Thẩm Nguyên thấp giọng nói.
" Vâng, tổng giám đốc có còn việc gì dặn dò nữa không ? "
Lần này cô thư ký mở miệng hỏi cho chắc ăn.
" Không, hết rồi, cô có thể ra ngoài "
Cánh cửa phòng khép lại, tiếng chuông điện thoại di động bỗng reo. Thẩm Nguyên nhanh chóng bắt máy.
" Cha đừng lo, ngày mai con sẽ đến đón chị, việc chuẩn bị tổ chức đám cưới con vẫn đang lo liệu, ngày giờ cũng đã được định sẵn. Chỉ cần chờ chị ấy về nữa thôi "
Anh vui vẻ nói vào trong điện thoại.
" À mà ngày mai, anh rể cũng sẽ tới đón chị. Con định ba người cùng nhau dùng bữa trưa. Cha không thể đến sao ? "
Từ đầu dây bên kia, Thẩm Văn cảm thấy khó xử.
" Không sao, con sẽ chăm sóc cho chị Thẩm Khả thật tốt "
Lời nói của anh có chút trùng xuống.
Thẩm Nguyên vừa gác máy thì người khác lại gọi đến. Anh nhìn lên màn hình cảm ứng, một cái tên quen thuộc hiện ra : Mạnh Triết.
Anh nhanh chóng áp điện thoại vào lỗ tai - " Anh rể "
/45
|