Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 41 - Chương 41

/72


Cao Kình: “...”

Trong lòng Cố Tương đếm thầm thời gian anh do dự.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây...

“A...” Cao Kình mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Cố Tương cầm lấy cốc nước, nhấp một ngụm. Cô cũng không phải là người chuyên đào sâu chuyện của người khác, lần này cũng không ngoại lệ. Ai cũng có bí mật, cô tôn trọng chính mình, đồng thời cũng tôn trọng người khác.

Một tay Cố Tương cầm cốc, một tay tùy ý mở một quyển nhật ký trong đó ra. Trang nhật ký bay nhanh như khung tranh hoạt hình, “sột soạt” mấy cái, câu chuyện như gió xoẹt qua trước mắt người đọc. Giống như bàn tay bé nhỏ vẫy vẫy trong gió.

Cao Kình nhìn dáng vẻ cô “hấp dẫn” mình, ngang nhiên xông qua, hôn một cái lên mặt cô.

Cố Tương: “...”

Cô nghiêng đầu, không hiểu gì nhìn đối phương.

Cao Kình ôm eo cô, khẽ chạm vào môi cô.

“...”

Cốc nước trên tay cô thoáng rung, Cao Kình giúp cô đặt lên bàn, sau đó giữ lấy gáy cô.

Ánh mặt trời buổi trưa nóng rực, hun nóng căn phòng, nhiệt độ tiếp tục tăng lên. Khác với buổi đêm trong cầu thang, lần này hai người họ thấy rõ lẫn nhau. Hơi thở nóng rực va chạm trong không khí, phản ứng hoá học càng ngày càng nghiêm trọng. Qua một lúc lâu, bọn họ mới dần tách ra.

Hai người đối mặt lẫn nhau, chậm chạp không cử động. Cao Kình lấy lại hô hấp, tùy ý để Cố Tương cầm lấy áo mình. Sau một lúc, nghe thấy Cố Tương lẩm bẩm nói ra một câu: “Em còn không quên đâu.” Mặc dù phong ba bão tố lên đến đỉnh.

Cao Kình khó hiểu.

Cô còn không quên...

Ha...Cao Kình buồn cười, ôm lấy cô, bờ môi lưu luyến, khẽ chạm.

Cố Tương chống lại hơi nóng, “tỉnh táo” nói: “Em chưa bao giờ ép buộc người khác, anh có thể lựa chọn không xem nhật ký của em.”

“Hương Hương...”

“Hả?”

“Em thật đáng yêu.”

Cố Tương: “...” Nóng quá đi!

Cuối cùng Cao Kình hôn cô một cái, vẫn ôm cô ngồi trước bàn, “Em thật sự muốn biết sao?”

Cố Tương: “Vâng.” Quá khứ này có liên quan đến cô, dĩ nhiên là cô muốn biết rồi.

“À...” Cao Kình gật đầu, “Chuyện này phải quay về mười năm trước.”

Cố Tương chờ đợi nhìn anh, hoàn toàn quên tay của mình còn đang giữ áo anh. Cao Kình không nhắc, anh phe phẩy đuôi tóc Cố Tương, nói: “Sở dĩ anh biết em có quyển sách này, là vì...”

“Quyển sách này là của anh.”

Năm 2007, kỳ thi Đại học chấm dứt, vào giữa tháng 8, Cao Kình nhập trường sớm, tham gia huấn luyện quân sự. Huấn luyện quân sự ở đại học Thanh Đông cũng không nghiêm khắc lắm, trong hai tuần, chỉ cần mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, thời gian còn lại đều là của cá nhân. Cao Kình báo danh một mình, trên tay chỉ kéo một va li, tài sản đáng giá nhất bên trong chính là chiếc máy ảnh anh dùng tiền học bổng năm ngoái mua, khác hoàn toàn với loại cha mẹ anh mua cho.

Tóc dài che khuất mắt, để tiện cho huấn luyện quân sự, hôm sau anh ra ngoài trường học cắt ngắn. Hiệu cắt tóc ở ngay cửa trường học, cắt xong tóc, anh đi qua một góc học tập, thấy có người vây quanh một chỗ, anh tò mò dừng chân.

“Góc học tập?” Cố Tương hỏi.

“Đúng, chính là cái góc học tập lần trước chúng ta đã từng đi qua ấy.” Cao Kình nói.

Cố Tương: “Vâng, sau đó thì sao?”

Cao Kình: “Lúc ấy đã có các anh chị khoá trên quay về trường học, nghe nói không lâu sau sẽ có mấy trận đấu Sudoku trong tỉnh, cho nên bọn họ đang luyện tập. Anh có hứng thú với phương diện toán học, lúc học cấp 3 còn là Chủ tịch câu lạc bộ Sudoku đấy.”

Cố Tương tò mò. Cao Kình nhìn đôi mắt híp lại của cô, không nhịn được lại hôn xuống tóc cô, “Chắc chắn không giỏi bằng em rồi.”

Cố Tương ngầm thừa nhận.

Cao Kình mỉm cười, nói tiếp: “Cho nên anh nhất thời ngứa ngáy, đứng bên cạnh xem một lát, sau đó đột nhiên phát hiện bên cạnh có một cô bé chui vào, lại còn đang lẩm bẩm.”

Cố Tương không dám tin nhìn Cao Kình.

Cao Kình gật đầu cười: “Em chính là cô bé ấy.”

Cố Tương: “...”

Gần góc học tập đại học Thanh Đông có một tượng danh nhân, là một nhà toán học nổi tiếng tốt nghiệp từ Thanh Đông. Cho nên nơi này được coi là vùng đất phong thuỷ nghiên cứu toán học, cho nên góc học tập Thanh Đông cũng là thánh địa cho đám người tích cực với toán học. Ngày đó nhóm anh chị khoá trên vì một đề Sudoku không ngừng tranh cãi, Cao Kình đang tính toán đáp án, chờ anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện bên cạnh có một cô bé chui vào, vóc dáng chỉ mới đến ngực anh. Cô bé lẩm bẩm, mắt không ngừng liếc, qua một lúc Cao Kình mới nghe rõ một câu, “Có lẽ là “1” nha.”

Bên phía đối diện tranh cãi cũng đã đi đến hồi kết, một anh khoá trên tuyên bố: “”3”!” Sau đó giải thích quá trình một lần.

Vẻ mặt cô bé không tin, lưỡng lự một lúc, từ từ đi vào vòng thảo luận. Cao Kình nhìn mà buồn cười.

Ngày hôm sau, anh và bạn cùng phòng hẹn ra ngoài ăn cơm, sau khi kết thúc huấn luyện đi thẳng đến cửa trường, lại đi qua góc học tập, anh thấy cô bé lại tới. Lúc này cô ngồi ở bên cạnh bồn hoa, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn những người lớn thảo luận về đề Sudoku cách đó không xa. Im lặng ngồi như đồng hồ, Cao Kình không khỏi nhìn một lúc lâu.

Cố Tương nghiêm túc nghe Cao Kình nói đến đó.

Cao Kình nhớ lại: “Em vô cùng nghe lời.”

Cố Tương hỏi: “Em chạy đến đại học Thanh Đông là để xem bọn họ làm bài sao?”

Cao Kình suy đoán: “Có lẽ vậy.”

Cố Tương suy nghĩ.

Cao Kình lại nói: “Có phải cha mẹ từng dẫn em tới không?”

Cố Tương lắc đầu.

“Hay là ông bà nội em?”

“Em tự đi đấy.” Cố Tương nói, “Cho tới giờ bọn họ chưa từng nhắc tới chuyện này, cho nên chắc là em tự đi rồi.” Đại học Thanh Đông cách nhà cô không hề gần, không phải thời gian đến trường, cô lại mỗi ngày chạy đến, quan trọng hơn là đó là lúc mọi nhà chuẩn bị ăn cơm tối, không có người lớn đi cùng cô.

Sau đó Cao Kình không còn đến góc học tập nữa, bởi vì anh nghe nói sinh viên mới đã có thể đi vào thư viện mượn sách rồi, cho nên vào lúc nghỉ trưa anh thường đến đó, buổi tối đọc sách ngay trong phòng ngủ. Qua hai ngày, anh đi đến thư viện trả sách. Có lẽ là khoảng 12 giờ trưa, anh mặc đồ quân sự, cả người đổ đầy mồ hôi. Bạn cùng phòng tràn đầy sức lực kéo anh đi chơi bóng rổ, anh hơi ngứa nghề, đồng ý.

Anh để sách bên cạnh bồn hoa, lúc cúi người, chú ý tới cô bé bên cạnh hơi nheo mũi. Lại là cô...

Lúc này trên đầu gối cô để một túi sách lớn, trên đó để một quyển sách bài tập, tay phải cô cầm bút, đang muốn mở ra. Tháng tám nóng rực, ngồi dưới mặt trời không khác gì ở trong lò nướng, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, mồ hôi dính ướt tóc và má.

Cao Kình vịn đầu gối, xoay người nhìn cô, tốt bụng nhắc nhở: “Cô bạn nhỏ, bên kia có bóng cây.”

Cô bé im lặng nhìn anh.

Bạn cùng phòng thúc giục, Cao Kình mỉm cười, quay người chạy đi. Các thiếu niên chơi bóng rổ, sức sống toả ra bốn phía, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của một đám bạn học, Cao Kình nghe thấy càng ngày càng nhiều tiếng hò hét của con gái, bức tường người che kín bồn hoa không còn kẽ hở.

Nửa tiếng sau anh đầm đìa mồ hôi quay trở lại, mới phát hiện sách của anh đã không cánh mà bay. Anh là sinh viên mới, lần đầu mượn sách ở trường, lại làm mất sách rồi. Lúc ấy xung quanh có nhiều người như vậy, nhất định có người mượn gió bẻ măng. Mất sách thì phải đền gấp ba lần, khi còn trẻ anh không biết kiềm chế, tìm tới phòng an ninh trường học, yêu cầu được xem camera giám sát.

Bảo vệ đầy trách nhiệm, điều tra hộ anh, vì thế Cao Kình tận mắt nhìn thấy cô bé trong màn hình vội vàng nhét một đống sách vở vào túi sách, trong đó có một quyển là của anh. Hình như cô bé đang vội vàng, đeo túi lên, vội chạy đi. Bảo vệ hỏi: “Là một đứa trẻ, có thể là con của giáo viên trong trường, cậu có muốn đi dán thông báo không?”

Cao Kình mỉm cười: “Được rồi.”

Về sau anh đền gấp ba, mua ba quyển “Cung điện trí nhớ Matteo Ricci“.

Cố Tương yên lặng nhìn Cao Kình.

Cao Kình cầm lấy cốc của cô, nhấp một hớp nước, lật xem “Mê cung trí nhớ Matteo Ricci”, nói: “Bên trên còn có con dấu của đại học Thanh Đông.”

Cuối cùng Cố Tương cũng lên tiếng: “Ý anh là...”

Cao Kình nhìn về phía cô.

“...Em trộm sách?”

Cao Kình sặc một cái. Anh ho khan, bình tĩnh nói: “Không, em cầm nhầm.”

Cố Tương im lặng. Qua một lát, “Nhưng sau đó không đi trả sách.”

Cố Tương cúi đầu nhìn bìa sách. Bìa sách cũ dường như trải qua năm tháng, trong sách có dấu vết thường xuyên lật xem. Sau đó cô thường xuyên xem quyển sách này.

Hoá ra lai lịch quyển sách này là như vậy. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Cao Kình. Cao Kình sờ tóc cô, mỉm cười nhìn cô. Một lát sau, anh hôn lên mắt cô. Cố Tương nhắm mắt lại.

Mười năm trước, cô mới đến ngực anh, hiện tại cô đã đến cằm anh rồi. Thời gian thật sự dịu dàng.

Cố Tương ôm lấy eo anh. Lồng ngực anh nóng như lửa, tựa như mặt trời thiêu đốt lấy cô.

“May là sách bị em cầm đi.” Cao Kình thấp giọng nói.

Cố Tương mím môi, nhỏ giọng nói: “Sau đó thì sao, anh biết rõ chiều cao của em, vậy sao anh nhận ra em?”

“À...” Bàn tay Cao Kình phủ lên quyển nhật ký trên bàn, nói một nẻo, “Hiện tại, không phải anh có thể xem ba quyển nhật ký này rồi chứ?”

Cố Tương: “...”

Trong lúc yên tĩnh, điện thoại của hai người đột nhiên cùng vang lên. Cố Tương nhìn về phía điện thoại, là lớp trưởng nhắn đến. Cố Tương mở máy.

Cao Kình cúi đầu mở tin nhắn, lớp trưởng không ngừng gửi tin nhắn, trên màn hình quá nhiều tin, anh không kịp đọc nội dung, chỉ thấy tin mới nhất. Cao Kình nói: “Lớp trưởng hỏi cha của thầy Tề nằm ở phòng nào.”

Hai người nhìn nhau.

Ông Tề không xong rồi. Đăng bởi: admin


/72

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status