Sinh tiểu thủ hộ thần

Chương 451: Không chiến mà khuất phục người (3)

/1391


- Quá tốt, chuyện này thật sự quá tốt. Tề Nhạc, anh biết không? Em vẫn mong chờ ngày hôm nay sẽ tới, nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy.

Văn Đình không quan tâm tới giễu cợt của Tề Nhạc, dán vào ngực của hắn, thân thể mềm mại run nhè nhẹ.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Được rồi, chúng ta nên rời khỏi nơi này rồi nói sau. Tuy thương thế do chung cực Kỳ Lân Tí mang lại cho anh đã khỏi hẳn. Nhưng mà, chúng ta nhất định phải tìm cho được thần khí Côn Lôn kính rồi quay về thế giới của chúng ta, đây mới là chuyện tốt chân chính.

Văn Đình nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng nàng dán vào ngực Tề Nhạc, lại không có chút xấu hổ, nàng lập tức cảm giác ôm hai tay của Tề Nhạc tốt hơn, so với một tay còn an toàn hơn, trong nội tâm nàng lúc này tràn ngập hạnh phúc.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Lão bà, em mà ôm như vậy nữa, nói không chừng anh không nhịn được mà ăn em đấy.

- Chán ghét.

Văn Đình đấm nhẹ lên ngực của Tề Nhạc một cái, lúc này mới thoát ly ôm ấp.

- Vậy chúng ta đi thôi. Tuyết Nữ cô nương, cô nên nhớ rõ chúng ta hiện giờ đang hợp tác đấy. Vì muốn có hy vọng quay về thế giới trước thì phải hợp tác với nhau mới được, hy vọng cô nên hiểu lời tôi nói.

Tuyết Nữ giống như không nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tề Nhạc cùng Văn Đình lúc nãy, lạnh nhạt nói:

- Tôi đã đáp ứng thì chưa bao giờ đổi ý, đi thôi.

Nàng trước giờ lời nói vẫn là ngắn gọn như vậy, vừa mới nói xong, đi đầu hướng bên ngoài hang động đi đến.

Tề Nhạc kéo bàn tay nhỏ bé của Văn Đình, đi theo sau lưng Tuyết Nữ ra ngoài, trước khi đi, hắn vẫn không quên mang theo cái sừng của Lục Lân Liệt Thụ Tích vào trong Kỳ Lân Châu.

Tuy năng lượng của hắn hiện giờ còn chưa khôi phục, nhưng chỉ cần nắm tay Văn Đình, có thể mượn một ít năng lượng.

Thời điểm ba người Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà lặng lẽ rời khỏi huyệt động, sau khi tiến vào rừng rậm nguyên thủy kia, Tề Nhạc mới chính thức biết được thực lực của Hỗn Độn Vương đáng sợ thế nào. Bởi vì hắn nhìn thấy một con đường rộng mười mét, liếc nhìn không thấy điểm giới hạn. Hai bên là rừng cây rậm rạp, mà trong con đường này, còn lưu lại chất dịch màu xám. Thực vật lại biến mất hoàn toàn.

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Trông thấy chưa, vừa rồi đụng phải tên kia, bản thể của hắn dài hơn trăm mét, hình dáng như chó. Có được năng lượng Hỗn Độn có khả năng khắc chế hết các loại năng lượng. Chỉ sợ, trên thế giới này, duy nhất có thể làm cho Hỗn Độn cảm thấy sợ hãi, cũng chỉ có Kỳ Lân sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí.

Sắc mặt Tề Nhạc biến hóa, hạ giọng nói:

- Đừng nhiều lời, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà phủ phục trên mặt đất, nói:

- Các người đi lên đi, ở trong địa hình phức tạp này, tốc độ của tôi nhanh hơn các người nhiều lắm.

Tuy năng lượng của hắn còn chưa khôi phục, nhưng hấp thu nước suối chung quanh, vẫn bổ sung năng lượng cần thiết cho hắn.

Tề Nhạc cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên đầu to chính giữa của Thâm Hải Minh Xà, Tuyết Nữ nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào cái đầu rắn bên trái Tề Nhạc, mà Văn Đình thì ngồi lên đầu rắn bên phải Tề Nhạc, Thâm Hải Minh Xà cũng không có nói gì, sau khi ba người đi lên thân thể to lớn của nó, thân thể màu đen âm u của nó lắc lư, dán chặt lên mặt đất, nhanh chóng chọn một hướng mà đi, mà hướng nó rời đi, cũng ngược hướng với Hỗn Độn Vương.

Thâm Hải Minh Xà di động nhanh chóng về phương xa, mà bọn người Tề Nhạc thì ngắm nhìn cảnh vật chung quanh. Dù sao, bọn họ vừa tới thế giới này không lâu, trừ cảm giác sợ hãi trong nội tâm ra, còn có rất nhiều hiếu kỳ với thế giới này.

Trong rừng rậm có nhiều cây cối cao lớn, hơn nữa tuyệt đại bộ phận là những cây bọn người Tề Nhạc không nhận ra, trong rừng rậm nguyên thủy có nhiều cây cỏ rậm rạp, nếu như không phải thân thể Thâm Hải Minh Xà đủ khổng lồ và dẻo dai siêu cường.

Người bình thường muốn tiến lên trong hoàn cảnh này, sẽ gặp lực cản cực lớn. Làm cho Tề Nhạc ưa thích nhất là, trong không khí nơi này, nhìn xuyên thấu qua cành lá rậm rạp dưới tán cây, có thể mơ hồ nhìn thấy bầu trời xanh biết không một tia tạp chất, ở thời đại này, không có ô nhiễm nên bầu trời tinh khiết không một tia tạp chất. Ngay cả ánh sáng mặt trời cũng mạnh hơn thế giới của Tề Nhạc, chỉ có điều ánh nắng mặt trời không chói mắt. Mang theo khí tức nóng bỏng truyền xuống tán cây, thoải mái nói không nên lời. Không khí tươi mát, hít sâu một hơi không khí ướt át, mỗi tế bào như tràn ngập sức sống.

Không lâu sau, đột nhiên Tề Nhạc ý thức được vấn đề quan trọng rất lớn, đó chính là thức ăn. Sau khi đi tới thế giới này. Bọn họ còn chưa ăn cái gì. Tuy lúc tu luyện có năng lượng nên không mang lại cảm giác đói khát, nhưng lúc này bụng Tề Nhạc đã réo lên. Nước cùng đồ ăn chính là ngọn nguồn năng lượng của nhân loại a.

- Đình Đình, em có đói bụng không?

Tề Nhạc nhìn qua Văn Đình nói.

Hiển nhiên Văn Đình bị cảnh vật chung quanh hấp dẫn, hơn nữa, nàng đối với thiên nhiên nhiều rừng rập thế này còn ưa thích hơn Tề Nhạc nhiều. Dù sao, trên ý nghĩa nàng không phải nhân loại chân chính, trong cơ thể có huyết thống thần thú và hung thú. Cho nên nàng rất hảo cảm với rừng rậm nơi đây.

- Có một chút, không nghiêm trọng. Tề Nhạc, trong Kỳ Lân Châu của anh có cái gì ăn không?

Văn Đình nói.

Tề Nhạc cười khổ lắc đầu, nói:

- Tự nhiên là không có, chúng ta đặt đồ ăn trên xe rồi. Chiếc xe bảo bối của anh nha!

Hiện tại không biết nó thế nào nữa, hy vọng không bị người ta trộm mới tốt. Anh không có năng lượng điều động Kỳ Lân Châu. Vì thuận tiện, lúc ấy còn không phải lưu trên xe sao? Hiện tại nghĩ lại, còn không bằng phiền toái một chút thu vào trong Kỳ Lân Châu a.

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Tiểu lão bà của anh sẽ không bị trộm đâu, dù sao, xe mắc như thế, hệ thống bảo vệ không tệ. Yên tâm đi, thế giới này không cho chúng ta đói bụng đâu, trong rừng rậm nguyên thủy này hẳn đồ ăn không ít. Anh xem, trong rừng rậm chẳng phải có hoa quả khắp nơi sao?

Tề Nhạc nói:

- Trái cây có không ít. Nhưng mà. Em dám ăn sao? Em biết cái nào có độc, cái nào không độc sao?

Văn Đình cười khổ nói:

- Thời đại này cách thời đại của chúng ta không biết bao nhiêu năm. Thực lực thế giới này khác xa thực vật thế giới chúng ta a.

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Đừng nói các người, ngay cả tôi cũng không nhận ra trong rừng rậm này có thứ gì ăn được. Cho dù là thời kỳ cuối của thời đại viễn cổ cự thú, cũng cách thời đại của chúng ta vài chục vạn năm. Những thực vật thời này sao chúng ta nhận ra được.

Tề Nhạc nói:

- Xem ra, chúng ta chỉ có thể giống Thần Nông nếm bách thảo. Dù sao cũng độc không chết tôi.

Nghe Tề Nhạc nói, Văn Đình lại nghĩ tới phương pháp giải độc trước kia của Tề Nhạc, gương mặt của nàng đỏ hồng lên.

Đúng lúc này, Tuyết Nữ có chút nghi ngờ nói:

- Anh không biết cách nào nhận ra thực vật có độc và không độc sao?

/1391

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status