Edit: Leo
Ngày mùng ba tháng mười một.
Gió thổi qua sông, quét lên trên mặt, lạnh lẽo vô cùng. Điền Chính Uy đứng ở bên bờ sông nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Chu Sâm Trí làm bạn với hắn đã mấy năm, làm sao có thể không hiểu suy nghĩ giờ phút này của hắn, mở miệng an ủi: “Thế tử hùng tài đại lược, trí kế vô song, nếu người đã dám đưa ra quyết định này, tất nhiên sớm có chuẩn bị. Chúng ta chỉ cần đánh hạ thành trì bờ bên kia, cống hiến cho chủ nhân ta là được.”
Điền Chính Uy thở dài: “Đây cũng chính là điều mà ta lo lắng. Tân Ung và Tây Thụy có được quá mức dễ dàng, thế tử lại đúng là thời kì tuổi trẻ khí thịnh, chỉ sợ được lợi vài lần là xem thường thiên hạ, không coi ai ra gì, cuối cùng hao binh tổn tướng không nói, còn ảnh hưởng đến chí khí.”
Chu Sâm Trí cảnh giác liếc nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý mới thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng. Đừng quên hiện tại ai mới là chủ soái.” Bọn họ tuy rằng là thống lĩnh số một số hai, nhưng nghị luận về thiếu chủ vẫn là tội lớn, cho dù không bị phạt, cũng sẽ để lại khúc mắc trong lòng thế tử.
Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc đến, cơn tức giận của Điền Chính Uy không thể nén được: “Để hắn nghe được thì sao? Chẳng qua chỉ là một kẻ ngoại tộc lưu vong, cả ngày lộ ngực lộ chân không nói, hiện tại chẳng có công lao gì cũng có thể ngồi trên đầu chúng ta, ta đã sớm nhìn không vừa mắt.”
Chu Sâm Trí vội vàng túm lấy cổ tay hắn: “Dưới gối lão quận vương chỉ có hai vị thiếu chủ là thế tử và quận chúa, quận chúa sớm hay muộn cũng phải xuất giá. Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra ý đồ của thế tử?”
“Ý đồ? Ý đồ gì?” Hắn hô xong, lập tức biến sắc: “Ý ngươi là thế tử muốn quận chúa gả cho hắn?”
“Tuy hắn ta là ngoại tộc, nhưng tốt xấu gì cũng là người vương tộc. Nam Nguyệt quốc nằm ở giữa Tây Hoang và Đại Tuyên, địa vực tuy nhỏ nhưng giàu có đông đúc không thua kém gì Hoán châu, Phàn châu. Nếu hắn có thể đoạt lại đế vị, tương lai quận chúa chính là vương hậu, cũng không hẳn bẽ mặt.”
Tuy rằng Điền Chính Uy không phụ họa, nhưng hiển nhiên có chút động lòng với cảnh tưởng tương lai. Nam Nguyệt Phi Hoa chung quy vẫn sẽ trở về Nam Nguyệt quốc, không có xung đột với bọn họ, mà phủ La quận vương lại có được sự trợ giúp mạnh mẽ từ bên ngoài: “Đây là ngươi đoán hay là thế tử đã để lộ tin tức?”
Chu Sâm Trí cười ha ha: “Vị thế tử này của chúng ta lòng dạ còn sâu hơn cả lão quận vương, việc cơ mật như thế này trước khi thành công, ngươi cảm thấy người ấy sẽ nói ra ngoài sao? Chỉ cần chúng ta hiểu trong lòng là được.”
Điền Chính Uy ngẫm lại cảm thấy có lý: “Nói như vậy, chúng ta cũng nên sửa lại thái độ với gã Nam Nguyệt kia mới phải.”
“Đúng là như thế. Thế tử lần này để Nam Nguyệt Phi Hoa là chủ soái của đại quân, chắc là muốn thử xem hắn có đủ tư cách để làm phò mã của phủ La quận vương ta hay không, trong chuyện này về công về tư chúng ta đều không thể ngăn cản. Ôi, tóm lại, bắt đầu từ sáu năm trước thế tử dẫn theo một ngàn binh mã, ngàn dặm tập kích bất ngờ, càn quét toàn bộ đạo phỉ của Tần Châu, lão Chu ta đã chịu phục.”
Điền Chính Uy sờ râu, đồng ý gật gật đầu.
Luận chiến công, luận mưu kế, Thượng Sí Bắc đã là người đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện nay của Đại Tuyên. Thậm chí có người đưa hắn ngang hàng với Binh Vương Bắc Di gọi là song hùng đương thời.
Hướng Tây Nam, có một con bồ câu cong vẹo bay nhào tới.
Chu Sâm Trí nhảy lên giữa không trung túm lấy nó. Xòe tay ra, lòng bàn tay đều là máu, chân bồ câu giật giật một cái, sau đó vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.
Điền Chính Uy tháo xuống mảnh vải từ chân nó: “Nửa đường bị tập kích, không thấy Trưởng Tôn.” Chữ viết vội, hiển nhiên là lúc ấy tình huống nguy cấp, không kịp viết nhiều.
Chu Sâm Trí kinh hãi: “Chẳng lẽ người chúng ta phái đi ngay cả Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cũng chưa nhìn thấy đã bại lộ?”
Điền Chính Uy nhíu mày nói: “Chỉ sợ là người của Trưởng Tôn thế gia đã sớm dự đoán được nửa đường chúng ta mai phục ám sát Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, cho nên hắn đi đường tắt.”
“Sớm nghe nói tình báo của Trưởng Tôn thế gia phủ khắp thiên hạ, cho nên những người đó chúng ta đều đãcố ý thuê từ nơi khác đến, sao bọn họ lại phát hiện được?” Trong lòng Chu Sâm Trí phát lạnh: “Chẳng lẽ tình báo của bọn họ đã chính xác đến mức đáng sợ như thế?”
Điền Chính Uy lạnh giọng nói: “Ta không biết tình báo của bọn họ lợi hại như thế nào, nhưng ta biết con bồ câu này căn bản chính là thứ bọn họ cảnh cáo chúng ta.”
Chu Sâm Trí suy nghĩ một chút đã hiểu được ý của hắn: “Bồ câu chết đúng lúc ta tiếp được nó…… chứng tỏ bọn họ chẳng những biết chúng ta là ai, còn biết chúng ta ở nơi nào, con bồ câu này lại mất bao lâu để bay trở về nơi này.”
“Không chỉ như thế…” Điền Chính Uy sờ sờ xác bồ câu: “Hơn nữa hắn ta còn khống chế tổn thương vừa vặn.”
Cho dù là Chu Sâm Trí vô cùng tín nhiệm Thượng Sí Bắc, trong lòng cũng không khỏi run sợ “Xem ra, là chúng ta xem nhẹ Trưởng Tôn Nguyệt Sắc và Trưởng Tôn thế gia.”
Điền Chính Uy oán hận nói: “Hắn cũng xem nhẹ chúng ta rồi!”
Năm ngón tay nắm chặt thành quyền, chỉ chốc lát, mảnh vải đã tựa bột phấn, bay ra khỏi kẽ ngón tay.
Trong doanh trướng cách bọn họ không xa.
Nam Nguyệt Phi Hoa đang cuộn tròn đôi chân trần mà Điền Chính Uy vô cùng không vừa mắt của mình, nửa nằm trên thảm lông dê ở bên đống lửa, vui vẻ quơ bình rượu.
Đứng trước mặt hắn là một đại hán lưng hùm vai gấu hai tay buông thõng, vẻ mặt cung kính.
“Hử? Đều làm xong rồi?” Nam Nguyệt Phi Hoa khép hờ mắt, là câu hỏi nhưng lại để lộ ra uy hiếp không cho phủ định.
“Đúng vậy, thái tử. A Trát Y đã thả bồ câu ở ngoài ba dặm.” Hắn cố gắng dùng ngôn ngữ thông dụng cả Đại Tuyên: “Không có ai phát hiện.”
“Làm tốt lắm.” Nam Nguyệt Phi Hoa khẽ cười nói: “Hai kẻ ngốc kia hiện tại nhất định đang nghi thần nghi quỷ cho rằng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đã nắm giữ hành động của đội quân bọn họ, còn mượn bồ câu cười nhạo bọn họ một phen. Ha ha, theo như tính tình của Điền Chính Uy, nhất định sẽ sống chết đòi lên chiến trường.”
A Trát Y nghiêng đầu suy nghĩ: “Thái tử, vì sao muốn…… giúp Trưởng Tôn Dạ Sắc.” Trong phát âm của hắn, Nguyệt và Dạ hoàn toàn nói thành một.
“A Trát Y, vì sao ngươi phải phục tùng ta?”
“Bởi vì thái tử là thái tử, phụ thân, ông nội của A Trát Y đều là người của thái tử.”
“Ừ, nói đúng hơn là, bởi vì huyết thống của ta, địa vị của ta. Mà đây là thế lực của ta. Thế lực chính là tất cả những thứ như địa vị, tài phú, binh lực, danh vọng có thể dẫm nát người khác dưới lòng bàn chân? Ngươi hiểu không?”
A Trát Y cái hiểu cái không gật đầu.
“Tuy rằng ta có huyết thống, nhưng sau khi bị phụ vương phế bỏ ngôi vị thái tử, thế lực của ta còn lại chỉ có quan hệ và thanh danh, ví dụ như ông nội, phụ thân của ngươi còn có ngươi……”
“A Trát Y thề sống chết đi theo thái tử!” Câu này ngược lại nói rất lưu loát.
Nam Nguyệt Phi Hoa nhìn bình rượu, lạnh nhạt nói: “Mà Thượng Sí Bắc cũng là nhìn trúng điểm ấy mới hợp tác với ta.”
A Trát Y sờ sờ đầu: “A Trát Y, không hiểu lắm.”
“Thế lực là phân theo tầng lớp, người nghèo muốn tài phú, người giàu muốn địa vị, làm quan muốn làm vương, vương giả muốn xưng đế. Trước khi Thượng Sí Bắc có được Phàn Châu cần đến tài phú của Nam Nguyệt quốc, nhưng sau khi hắn có được Phàn Châu thì sao?”
“Thái tử không muốn, hắn chiếm…… chiếm được, Phàn Châu?”
“Không phải không muốn, là không muốn dễ dàng như vậy. Ít nhiều gì cũng phải tổn hại cả hai bên, để ta bắt cá trong nước đục. Vài năm gần đây việc làm ăn của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đã xâm nhập vào Nam Nguyệt, Nam Nguyệt lại không có thể xâm nhập vào Phàn Châu, ngươi biết vì sao không?”
“A Trát Y biết, phụ thân nói, bởi vì Trưởng Tôn thế gia không thiếu thứ gì.”
“Ha ha, phụ thân ngươi nói không sai. Nhưng trên đời này tiêu hao của cải nhiều nhất, không gì khác là thiên tai và nhân họa. Chiến tranh, chính là cái thứ hai.”
“Thượng Sí Bắc, không biết sao?”
Nam Nguyệt Phi Hoa hơi cong khóe miệng: “Hắn đương nhiên biết, nếu không tại sao hắn chỉ đưa ta năm vạn quân.” Không tính đến Trưởng Tôn thế gia, trong tay Tổng đốc Quản Thiên Đô của Phàn Châu cũng có hơn hai vạn quân. Lại thêm tám vạn đại quân đóng ở biên quan, năm vạn quân thật sự là quá ít.
“A Trát Y lại không hiểu.”
“Ừ, đơn giản mà nói, đây chỉ là một trò chơi để giữ thế cân bằng của hai bên.”
“Nhưng Thượng Sí Bắc và thái tử, không phải bằng hữu sao?”
Bàn tay nắm bình rượu hơi căng thẳng, Nam Nguyệt Phi Hoa lại cười đến sáng lạn: “A Trát Y, ngươi phải nhớ kỹ. Trong lòng bản thái tử tổng cộng phân ra ba loại người. Người hợp tác giả, người đối nghịch, và…… người của ta.”
Ngày mùng ba tháng mười một.
Gió thổi qua sông, quét lên trên mặt, lạnh lẽo vô cùng. Điền Chính Uy đứng ở bên bờ sông nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Chu Sâm Trí làm bạn với hắn đã mấy năm, làm sao có thể không hiểu suy nghĩ giờ phút này của hắn, mở miệng an ủi: “Thế tử hùng tài đại lược, trí kế vô song, nếu người đã dám đưa ra quyết định này, tất nhiên sớm có chuẩn bị. Chúng ta chỉ cần đánh hạ thành trì bờ bên kia, cống hiến cho chủ nhân ta là được.”
Điền Chính Uy thở dài: “Đây cũng chính là điều mà ta lo lắng. Tân Ung và Tây Thụy có được quá mức dễ dàng, thế tử lại đúng là thời kì tuổi trẻ khí thịnh, chỉ sợ được lợi vài lần là xem thường thiên hạ, không coi ai ra gì, cuối cùng hao binh tổn tướng không nói, còn ảnh hưởng đến chí khí.”
Chu Sâm Trí cảnh giác liếc nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý mới thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng. Đừng quên hiện tại ai mới là chủ soái.” Bọn họ tuy rằng là thống lĩnh số một số hai, nhưng nghị luận về thiếu chủ vẫn là tội lớn, cho dù không bị phạt, cũng sẽ để lại khúc mắc trong lòng thế tử.
Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc đến, cơn tức giận của Điền Chính Uy không thể nén được: “Để hắn nghe được thì sao? Chẳng qua chỉ là một kẻ ngoại tộc lưu vong, cả ngày lộ ngực lộ chân không nói, hiện tại chẳng có công lao gì cũng có thể ngồi trên đầu chúng ta, ta đã sớm nhìn không vừa mắt.”
Chu Sâm Trí vội vàng túm lấy cổ tay hắn: “Dưới gối lão quận vương chỉ có hai vị thiếu chủ là thế tử và quận chúa, quận chúa sớm hay muộn cũng phải xuất giá. Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra ý đồ của thế tử?”
“Ý đồ? Ý đồ gì?” Hắn hô xong, lập tức biến sắc: “Ý ngươi là thế tử muốn quận chúa gả cho hắn?”
“Tuy hắn ta là ngoại tộc, nhưng tốt xấu gì cũng là người vương tộc. Nam Nguyệt quốc nằm ở giữa Tây Hoang và Đại Tuyên, địa vực tuy nhỏ nhưng giàu có đông đúc không thua kém gì Hoán châu, Phàn châu. Nếu hắn có thể đoạt lại đế vị, tương lai quận chúa chính là vương hậu, cũng không hẳn bẽ mặt.”
Tuy rằng Điền Chính Uy không phụ họa, nhưng hiển nhiên có chút động lòng với cảnh tưởng tương lai. Nam Nguyệt Phi Hoa chung quy vẫn sẽ trở về Nam Nguyệt quốc, không có xung đột với bọn họ, mà phủ La quận vương lại có được sự trợ giúp mạnh mẽ từ bên ngoài: “Đây là ngươi đoán hay là thế tử đã để lộ tin tức?”
Chu Sâm Trí cười ha ha: “Vị thế tử này của chúng ta lòng dạ còn sâu hơn cả lão quận vương, việc cơ mật như thế này trước khi thành công, ngươi cảm thấy người ấy sẽ nói ra ngoài sao? Chỉ cần chúng ta hiểu trong lòng là được.”
Điền Chính Uy ngẫm lại cảm thấy có lý: “Nói như vậy, chúng ta cũng nên sửa lại thái độ với gã Nam Nguyệt kia mới phải.”
“Đúng là như thế. Thế tử lần này để Nam Nguyệt Phi Hoa là chủ soái của đại quân, chắc là muốn thử xem hắn có đủ tư cách để làm phò mã của phủ La quận vương ta hay không, trong chuyện này về công về tư chúng ta đều không thể ngăn cản. Ôi, tóm lại, bắt đầu từ sáu năm trước thế tử dẫn theo một ngàn binh mã, ngàn dặm tập kích bất ngờ, càn quét toàn bộ đạo phỉ của Tần Châu, lão Chu ta đã chịu phục.”
Điền Chính Uy sờ râu, đồng ý gật gật đầu.
Luận chiến công, luận mưu kế, Thượng Sí Bắc đã là người đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện nay của Đại Tuyên. Thậm chí có người đưa hắn ngang hàng với Binh Vương Bắc Di gọi là song hùng đương thời.
Hướng Tây Nam, có một con bồ câu cong vẹo bay nhào tới.
Chu Sâm Trí nhảy lên giữa không trung túm lấy nó. Xòe tay ra, lòng bàn tay đều là máu, chân bồ câu giật giật một cái, sau đó vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.
Điền Chính Uy tháo xuống mảnh vải từ chân nó: “Nửa đường bị tập kích, không thấy Trưởng Tôn.” Chữ viết vội, hiển nhiên là lúc ấy tình huống nguy cấp, không kịp viết nhiều.
Chu Sâm Trí kinh hãi: “Chẳng lẽ người chúng ta phái đi ngay cả Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cũng chưa nhìn thấy đã bại lộ?”
Điền Chính Uy nhíu mày nói: “Chỉ sợ là người của Trưởng Tôn thế gia đã sớm dự đoán được nửa đường chúng ta mai phục ám sát Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, cho nên hắn đi đường tắt.”
“Sớm nghe nói tình báo của Trưởng Tôn thế gia phủ khắp thiên hạ, cho nên những người đó chúng ta đều đãcố ý thuê từ nơi khác đến, sao bọn họ lại phát hiện được?” Trong lòng Chu Sâm Trí phát lạnh: “Chẳng lẽ tình báo của bọn họ đã chính xác đến mức đáng sợ như thế?”
Điền Chính Uy lạnh giọng nói: “Ta không biết tình báo của bọn họ lợi hại như thế nào, nhưng ta biết con bồ câu này căn bản chính là thứ bọn họ cảnh cáo chúng ta.”
Chu Sâm Trí suy nghĩ một chút đã hiểu được ý của hắn: “Bồ câu chết đúng lúc ta tiếp được nó…… chứng tỏ bọn họ chẳng những biết chúng ta là ai, còn biết chúng ta ở nơi nào, con bồ câu này lại mất bao lâu để bay trở về nơi này.”
“Không chỉ như thế…” Điền Chính Uy sờ sờ xác bồ câu: “Hơn nữa hắn ta còn khống chế tổn thương vừa vặn.”
Cho dù là Chu Sâm Trí vô cùng tín nhiệm Thượng Sí Bắc, trong lòng cũng không khỏi run sợ “Xem ra, là chúng ta xem nhẹ Trưởng Tôn Nguyệt Sắc và Trưởng Tôn thế gia.”
Điền Chính Uy oán hận nói: “Hắn cũng xem nhẹ chúng ta rồi!”
Năm ngón tay nắm chặt thành quyền, chỉ chốc lát, mảnh vải đã tựa bột phấn, bay ra khỏi kẽ ngón tay.
Trong doanh trướng cách bọn họ không xa.
Nam Nguyệt Phi Hoa đang cuộn tròn đôi chân trần mà Điền Chính Uy vô cùng không vừa mắt của mình, nửa nằm trên thảm lông dê ở bên đống lửa, vui vẻ quơ bình rượu.
Đứng trước mặt hắn là một đại hán lưng hùm vai gấu hai tay buông thõng, vẻ mặt cung kính.
“Hử? Đều làm xong rồi?” Nam Nguyệt Phi Hoa khép hờ mắt, là câu hỏi nhưng lại để lộ ra uy hiếp không cho phủ định.
“Đúng vậy, thái tử. A Trát Y đã thả bồ câu ở ngoài ba dặm.” Hắn cố gắng dùng ngôn ngữ thông dụng cả Đại Tuyên: “Không có ai phát hiện.”
“Làm tốt lắm.” Nam Nguyệt Phi Hoa khẽ cười nói: “Hai kẻ ngốc kia hiện tại nhất định đang nghi thần nghi quỷ cho rằng Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đã nắm giữ hành động của đội quân bọn họ, còn mượn bồ câu cười nhạo bọn họ một phen. Ha ha, theo như tính tình của Điền Chính Uy, nhất định sẽ sống chết đòi lên chiến trường.”
A Trát Y nghiêng đầu suy nghĩ: “Thái tử, vì sao muốn…… giúp Trưởng Tôn Dạ Sắc.” Trong phát âm của hắn, Nguyệt và Dạ hoàn toàn nói thành một.
“A Trát Y, vì sao ngươi phải phục tùng ta?”
“Bởi vì thái tử là thái tử, phụ thân, ông nội của A Trát Y đều là người của thái tử.”
“Ừ, nói đúng hơn là, bởi vì huyết thống của ta, địa vị của ta. Mà đây là thế lực của ta. Thế lực chính là tất cả những thứ như địa vị, tài phú, binh lực, danh vọng có thể dẫm nát người khác dưới lòng bàn chân? Ngươi hiểu không?”
A Trát Y cái hiểu cái không gật đầu.
“Tuy rằng ta có huyết thống, nhưng sau khi bị phụ vương phế bỏ ngôi vị thái tử, thế lực của ta còn lại chỉ có quan hệ và thanh danh, ví dụ như ông nội, phụ thân của ngươi còn có ngươi……”
“A Trát Y thề sống chết đi theo thái tử!” Câu này ngược lại nói rất lưu loát.
Nam Nguyệt Phi Hoa nhìn bình rượu, lạnh nhạt nói: “Mà Thượng Sí Bắc cũng là nhìn trúng điểm ấy mới hợp tác với ta.”
A Trát Y sờ sờ đầu: “A Trát Y, không hiểu lắm.”
“Thế lực là phân theo tầng lớp, người nghèo muốn tài phú, người giàu muốn địa vị, làm quan muốn làm vương, vương giả muốn xưng đế. Trước khi Thượng Sí Bắc có được Phàn Châu cần đến tài phú của Nam Nguyệt quốc, nhưng sau khi hắn có được Phàn Châu thì sao?”
“Thái tử không muốn, hắn chiếm…… chiếm được, Phàn Châu?”
“Không phải không muốn, là không muốn dễ dàng như vậy. Ít nhiều gì cũng phải tổn hại cả hai bên, để ta bắt cá trong nước đục. Vài năm gần đây việc làm ăn của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đã xâm nhập vào Nam Nguyệt, Nam Nguyệt lại không có thể xâm nhập vào Phàn Châu, ngươi biết vì sao không?”
“A Trát Y biết, phụ thân nói, bởi vì Trưởng Tôn thế gia không thiếu thứ gì.”
“Ha ha, phụ thân ngươi nói không sai. Nhưng trên đời này tiêu hao của cải nhiều nhất, không gì khác là thiên tai và nhân họa. Chiến tranh, chính là cái thứ hai.”
“Thượng Sí Bắc, không biết sao?”
Nam Nguyệt Phi Hoa hơi cong khóe miệng: “Hắn đương nhiên biết, nếu không tại sao hắn chỉ đưa ta năm vạn quân.” Không tính đến Trưởng Tôn thế gia, trong tay Tổng đốc Quản Thiên Đô của Phàn Châu cũng có hơn hai vạn quân. Lại thêm tám vạn đại quân đóng ở biên quan, năm vạn quân thật sự là quá ít.
“A Trát Y lại không hiểu.”
“Ừ, đơn giản mà nói, đây chỉ là một trò chơi để giữ thế cân bằng của hai bên.”
“Nhưng Thượng Sí Bắc và thái tử, không phải bằng hữu sao?”
Bàn tay nắm bình rượu hơi căng thẳng, Nam Nguyệt Phi Hoa lại cười đến sáng lạn: “A Trát Y, ngươi phải nhớ kỹ. Trong lòng bản thái tử tổng cộng phân ra ba loại người. Người hợp tác giả, người đối nghịch, và…… người của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/84
|