Chủ nhân của tiếng cười man rợ đó không ai khác chính là Hoàng, sau màn cù hụt nó thì anh không ngờ bị nó cù lại. Vừa cười mà vừa chảy nước mắt, cười từ trên ghế xuống dưới sàn, cuối cùng là lết vào nhà vệ sinh. Nội công của nó sao mà thâm hậu quá
_Thôi..thôi, anh xin anh xin mà - Hoàng nói trong hấp hối. Hình như cười nhiều quá nên giờ anh nói không ra hơi luôn.
_Hi` hì, cho anh chết, ai bảo cù tớ - Nó nói giọng răn đe, rồi lè lưỡi chạy về giường
Hoàng lúc này trong rất tơi tả, quần áo thì xộc xệch, đầu tóc thì rối tung rối mù. Nó nhìn mà giống như bang chủ cái bang, anh đột ngột đứng dậy, đưa hai tay ra trước vừa đi vừa kêu hừ hừ. Nó nghệt mặt ra, có phải cù nhiều quá thành khùng rồi không? chết rồi. Chưa kịp làm gì anh đã nhào vào nó, tưởng anh làm gì ai ngờ anh ôm chặt nó trong lòng. Nó bây giờ lọt thỏm trong lòng anh. Hơi ấm từ người anh truyền sang nó, làm nó bất giác cũng ôm lại
_Nói anh nghe, tại sao trước khi ngất lại hoảng loạn như vậy? - Hoàng dịu dàng hỏi, anh phải làm vậy để có thể chấm dứt màn "quậy" lúc nãy để có thể vào chú đề chính
Nghe anh hỏi như vậy, nó sực nhớ về giấc mơ kinh khủng đó. Nó không được trờ thành sự thật, nhất định không được. Bất giác người nó rung lên nhưng vòng tay cũng vì thế mà siết chặt hơn.
_Em...mơ..một giấc mơ...rất kinh khủng..- Nó nói tay đưa lên má anh. Anh gỡ tay nó ra khỏi rồi lấy tay mình đan vào tay nó
_Em mơ thấy gì?
_Em mơ thấy....khuôn mặt này...em không được nhìn thấy nữa - Nó nói đồng thời một giọt nước cũng chảy ra, lăn dài trên má. Tim nó đang đau đây, cảm giác thật bất lực, nó cảm giác điều đấy sắp đến rồi, nhanh thôi.
_Nào, ngoan, tất cả chỉ là mơ thôi - Anh lau nước mắt cho nó, rồi áp khuôn mặt nó vào bờ ngực vững chãi của mình. Anh thở dài, đúng là chuyện ấy sắp đến rồi, nhanh thôi. Tránh là điều không thể, vì thế trong vô thức thì anh càng siết vòng tay lại. Mong mỏi có thể giữ nó lại, anh mong thời gian như ngừng trôi, để anh có thể mãi mãi ôm nó trong vòng tay như thế này. Anh tham lam hít mùi hương trên người nó, là mùi oải hương dễ chịu. Nhưng bật cười vì nhận ra nó đã ngủ say trong lòng anh. Đặt người nó xuống giường, đắp chăn cẩn thận, anh rời phòng bệnh của nó. Vừa bước ra khỏi phòng sắc mặt anh đã thay đổi, lạnh lùng, tàn nhẫn..
_Thôi..thôi, anh xin anh xin mà - Hoàng nói trong hấp hối. Hình như cười nhiều quá nên giờ anh nói không ra hơi luôn.
_Hi` hì, cho anh chết, ai bảo cù tớ - Nó nói giọng răn đe, rồi lè lưỡi chạy về giường
Hoàng lúc này trong rất tơi tả, quần áo thì xộc xệch, đầu tóc thì rối tung rối mù. Nó nhìn mà giống như bang chủ cái bang, anh đột ngột đứng dậy, đưa hai tay ra trước vừa đi vừa kêu hừ hừ. Nó nghệt mặt ra, có phải cù nhiều quá thành khùng rồi không? chết rồi. Chưa kịp làm gì anh đã nhào vào nó, tưởng anh làm gì ai ngờ anh ôm chặt nó trong lòng. Nó bây giờ lọt thỏm trong lòng anh. Hơi ấm từ người anh truyền sang nó, làm nó bất giác cũng ôm lại
_Nói anh nghe, tại sao trước khi ngất lại hoảng loạn như vậy? - Hoàng dịu dàng hỏi, anh phải làm vậy để có thể chấm dứt màn "quậy" lúc nãy để có thể vào chú đề chính
Nghe anh hỏi như vậy, nó sực nhớ về giấc mơ kinh khủng đó. Nó không được trờ thành sự thật, nhất định không được. Bất giác người nó rung lên nhưng vòng tay cũng vì thế mà siết chặt hơn.
_Em...mơ..một giấc mơ...rất kinh khủng..- Nó nói tay đưa lên má anh. Anh gỡ tay nó ra khỏi rồi lấy tay mình đan vào tay nó
_Em mơ thấy gì?
_Em mơ thấy....khuôn mặt này...em không được nhìn thấy nữa - Nó nói đồng thời một giọt nước cũng chảy ra, lăn dài trên má. Tim nó đang đau đây, cảm giác thật bất lực, nó cảm giác điều đấy sắp đến rồi, nhanh thôi.
_Nào, ngoan, tất cả chỉ là mơ thôi - Anh lau nước mắt cho nó, rồi áp khuôn mặt nó vào bờ ngực vững chãi của mình. Anh thở dài, đúng là chuyện ấy sắp đến rồi, nhanh thôi. Tránh là điều không thể, vì thế trong vô thức thì anh càng siết vòng tay lại. Mong mỏi có thể giữ nó lại, anh mong thời gian như ngừng trôi, để anh có thể mãi mãi ôm nó trong vòng tay như thế này. Anh tham lam hít mùi hương trên người nó, là mùi oải hương dễ chịu. Nhưng bật cười vì nhận ra nó đã ngủ say trong lòng anh. Đặt người nó xuống giường, đắp chăn cẩn thận, anh rời phòng bệnh của nó. Vừa bước ra khỏi phòng sắc mặt anh đã thay đổi, lạnh lùng, tàn nhẫn..
/48
|