Số Phân Sắp Đặt

Chương 33 : Em xin lỗi!

/64


Một lần nữa nghe thấy tên mình phát ra từ miệng cô, anh tức giận quát " đừng gọi tên tôi, cô không xứng " Tô Văn Vũ cầm lấy cổ tay cô kéo đi

" Văn Vũ, anh làm em đau " Kiều Minh Minh bị anh kéo đến đau, kêu lên.

Nhưng Tô Văn Vũ không thèm để ý, tiếp tục kéo cô đi qua lối phụ phía sau toà nhà, bọn họ đi về phía bãi đỗ xe.

Anh mở cửa xe nhét cô vào phía bên trong rồi bản thân cũng ngồi vào ghế lái, dẫm ga trở về căn hộ của mình.

Mở cửa ra, không nói một lời, anh liền đè Kiều Minh Minh lên cánh cửa, cúi xuống ngậm lấy môi cô, không phải hôn mà là cắn, anh thô bạo mà cắn.

" Á, Văn Vũ, anh buông em ra " Kiều Minh Minh vừa đau đớn vừa sợ hãi kêu lên, cô muốn dãy dụa nhưng càng dãy dụa anh càng siết chặt

Tô Văn Vũ hừ lạnh một cái, không thèm quan tâm đến cảm nhận của cô, tiếp tục cắn, anh muốn mang hết hận thù đối với cô phát tiết ra hết

Một lúc sau anh mới dừng lại, gục đầu vào hõm vai vô

Kiểu Minh Minh thở hổn hển ổn định lại hô hấp, nhưng vừa mới định phản ứng đã bị một vòng tay nhấc cả người cô lên

Tô Văn Vũ ôm thân thể cô đi về phía phòng ngủ ném lên trên giường lớn, sau đó anh dùng thân thể mình đè lên

Anh ngậm lấy đôi môi cô, bắt đầu mút lấy, tay cũng không ngừng nghỉ vươn ra xé nát quần áo trên người cô

#%^%**%**+*>**$+$>*>+%*>^$>*>^*>

Như mọi người đang cảnh, cảnh tượng cấm trẻ em diễn ra

Xong việc, vẫn như cả buổi tối từ lúc về nhà, anh không nói một lời, xoay lưng về phía cô rồi nhắm mắt lại.

Cô nằm đó nhìn chằm chằm bóng lưng ấy, nhớ lại chuyện cũ, cô từng nói rằng cô thích nhất là tấm lưng của anh, vì lưng của anh rất rộng, nó cho cô có cảm giác được che chở, rất ấm áp.

Nhưng bây giờ, nhìn về người trước mặt đang toát ra sự lạnh lẽo về phía cô. Trái tim như có một bàn tay bóp chặt, cô cắn chặt môi dưới.

Không biết đã nhìn bao lâu, nghe thấy tiếng thở đều đều truyền tới, cô nghĩ anh đã ngủ, mới nhích thân thể lại gần, hơi dựa vào anh.

" Văn Vũ, em xin lỗi " giọng khàn khàn vang lên, cô lặp lại một lần nữa " thật xin lỗi " nước mắt cô lăn xuống, một giọt rồi lại một giọt. Cô cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra tiếng.

Đúng vậy, ngoài câu xin lỗi cô không biết nói gì với anh. Cô biết anh hận cô, có lẽ ngày đó anh đã từng rất đau khổ, nên mới hận cô nhiều tới như vậy. Cô nằm bên cạnh người đàn ông cô yêu, người đàn ông vẫn ở trong tâm cô tám năm qua, tiếp tục khóc, vì đau đớn mà thân thể cô co lại, cuộn tròn như hình con tôm.

Lúc này, người đàn ông nằm bên cạnh cô tưởng chừng như đã ngủ, lông mày anh chợt nhíu lại, hàng lông mi run lên. Cảm nhận hơi ấm từ thân thể cô truyền đến, anh rất muốn quay lại ôm cô vào lòng, nhưng rồi anh lại nghĩ đến việc cô bỏ đi một lời liền từ bỏ ý định.

Sáng hôm sau, Tô Văn Vũ tỉnh dậy, nhìn người con gái đang ngủ trước mắt, lòng anh quặn lại, anh hận cô gái này bao nhiêu thì cũng yêu cô bấy nhiêu. Trên gương mặt của cô, hàng lông mi ươn ướt, đôi lông mày nhíu chặt, phía dưới gối cô nằm đã ướt một mảng, anh đưa tay lên vuốt nhưng lại nghĩ tới điều gì liền khựng lại dừng giữa không trung, rồi bỏ tay xuống . Anh bật dậy rời khỏi giường mặc quần áo lên.

Mặc quần áo xong, liền nghe thấy tiếng " Ting .. tieng " vang lên từ chiếc điện thoại đang nằm trên sàn nhà, có lẽ là điện thoại của cô tối hôm qua làm rơi.

Anh không phải là người thích xem điện thoại hay bí mật riêng tư của người khác, nhưng nội dung tin nhắn ở trên màn hình khoá khiến anh phải chú ý.

< Minh Minh, hôm nay nhớ tới bệnh viện kiểm tra, đây là lần kiểm tra cuối cùng để chắc chắn ung thư không tái phát >

Ung thư? Hai chữ này khiến anh sững sờ, mở mắt to nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn. Cô bị bệnh ung thư? Liệu có liên quan tới chuyện tám năm trước? ' Ong ' như có cái búa đập vào đầu anh, rồi trở nên trống rỗng.

Anh nhìn thân thể đang nằm ở trên giường, nhìn kỹ anh mới nhận ra, cô cao hơn nhưng cũng gầy hơn ngày trước, làn da hơi tái. Không biết qua bao lâu, anh vẫn bất động đứng ở đấy nhìn cô.

Kiều Minh Minh tỉnh dậy liền thấy Tô Văn Vũ đang ngồi ở cuối giường bất động như một pho tượng, mái tóc đã bị anh vò rối.

 Cô dùng tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, cô gọi " Văn Vũ "

Tô Văn Vũ quay lại, hai mắt đã đỏ hoe, vẻ mặt đau khổ nắm chặt điện thoại cô ở trong tay, anh đưa màn hình lên quay về phía cô hỏi " Em nói cho anh biết, chuyện này là thế nào? "

Kiều Minh Minh đang không hiểu chuyện gì, nhìn thấy nội dung tin nhắn cô ngẩn người, sau đó cụp mắt xuống, trầm mặc.

" Minh Minh " lần đầu tiên trong tám năm qua anh gọi tên cô

Cô lúng túng, cúi đầu không dám nhìn anh " Văn Vũ, em ... " nói tới đây thì dừng lại, hốc mắt phiếm hồng, hít vào một hơi " em ... em xin lỗi "

" có phải tám năm trước vì chuyện này mà em rời đi không? " anh tiếp tục hỏi, bởi vì cố nén cảm xúc khó chịu trong long nên giọng đã trở nên khàn khàn

Cô không nói gì, trầm mặc một lúc, rồi gật đầu.

Tim anh như bị ai đấm vào một quả, đau khổ cào tóc, anh gầm lên " aaaaaaaaaaaaaa " một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt anh

" loảng ... xoảng " toàn bộ đồ dùng trên tủ cạnh giường rơi xuống đất vỡ nát 


/64

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status