Đôi tình nhân thân mật nồng nàn đến quên mình trong con hẻm nhỏ nên không để ý đên sự xuất hiện của chú hề.
Tường viện cao to và ánh sáng u ám đã che khuất những gì không để bên ngoài thấy được, từng tiếng nước chậc chậc vang lên, người đàn ông to con hơn đưa tay luồng vào trong quần áo của người còn lại.
Người bình thường sẽ không nhìn rõ được những chuyện xảy ra trong con hẻm tối nhưng chú hề thì khác, cho dù là đêm đen bất tận thì anh vẫn nhìn thấy rõ ràng những thứ xuất hiện phía trước, ngay lúc đôi tình nhân đang hăng say đến mức sắp không thu dọn được thì bỗng nhiên con quỷ nhỏ mà cái bóng tha về không hiểu sao lại khóc ré lên.
Tiếng khóc chói tai cực kỳ quỷ dị vang lên trong con hẻm tối, đôi tình nhân như nghe được âm thanh gì đó nên đã dừng những hành động thân mật lại, bọn họ quay đầu, mơ hồ nhìn thấy sâu trong con hẻm có một cái bóng đen khổng lồ đứng yên bất động, ánh nhìn lúc có lúc không rơi trên trên người bọn họ còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Cặp đôi bị dọa sợ tái cả mặt, nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm.
Chú hề thu hồi ánh nhìn thăm dò của mình, anh nhìn sang phía quỷ nhỏ đang phát ra tiếng khóc vừa nãy, thì nhìn thấy cơ thể của quỷ nhỏ bị bóng đen bắt về chỉ còn có phân nửa, lúc này anh mới phát hiện thì ra là do bị bóng đen gặm cắn quỷ hồn nên tiểu quỷ chịu không nổi mới khóc lên.
Chú hề chau mày, mắng cái bóng: "Nhả ra."
Cái bóng cũng đi săn thức ăn hoang dã, cái gì nó cũng bỏ vào miệng được hết.Wattpad: tuyetnhi0753
Nghe thấy tiếng nói của chú hề, cái bóng không tình nguyện mà nhả thức ăn ra, tiểu quỷ đó sau khi thoát khỏi cái bóng thì nhanh chóng chui vào đám đồ tạp vật để trốn, nó run rẩy cuộn người lại.
Xem ra đây là một em bé tầm hai, ba tháng tuổi, ngay cả thần trí cũng chưa mở, chỉ biết khóc oa oa hu hu để thu hút sự chú ý của nhân loại, ngay cả nói cũng không biết.
Có lẽ do trong tiềm thức vẫn còn phản ứng với mối nguy hiểm nên sau khi trốn thoát, con quỷ nhỏ không chạy bừa mà rúc vào trong góc, nơi nó ẩn nấp có ruồi nhặng bay quanh, tỏa ra mùi hôi thối ghê tởm, cách từ xa mà cũng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, muốn chạy ra xa để tránh bị ám mùi.
Dường như cái bóng cũng ngửi được mùi này, nó không thèm bắt quỷ nhỏ nữa mà chạy ra xa xa.
Nhưng chú hề đứng tại chỗ một hồi rồi đi về phía dó, anh vươn tay gạt hết đống tạp vật ra, đống phế liệu sắt thép nặng trịch đó chỉ như một tờ giấy mỏng nhẹ trong tay anh, anh nhẹ nhàng kéo chúng ra, quăng ầm ầm sang một hướng khác.
Vật nặng được kéo ra, bên dưới còn có một lớp chăn bông rách nát, anh lấy khúc cây gạt chiếc mền ra, "chít chít chít" , có 5, 6 con chuột to béo từ bên trong chạy ra, phút chốc đã chẳng thấy tăm hơi.
Mùi hôi càng nồng nặc hơn khi chiếc mền được kéo ra, chú hề nhìn tiểu quỷ đang co rúm trong góc và cũng thành công nhìn thấy một cái xác mục rữa ở ngay cạnh.
Có vô số con ruồi đậu trên đó bởi vì động tác của chú hề mà bay lên tứ tung, đám ruồi hôi thối nhiều vô kể nhưng lại chẳng dám đến gần chú hề.
Do thời tiết đang dần nóng lên nên trên cơ thể bé nhỏ đó sinh ra rất nhiều con giòi, khiến cho người ta vừa cảm thấy ớn lạnh vừa không thể khống chế mà nôn khan, nhưng bây giờ là ban đêm, trong con hẻm này ngay cả một chút sự sống cũng không có thì lấy đâu ra người.
Sau khi kéo chăn ra thì chú hề không làm gì nữa, con quỷ nhỏ đó chỉ loanh quanh cạnh cái xác, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chú hề, cơ thể bé nhỏ ko cử động gì cả.
Nơi này cách rất xa khu căn hộ của Kì Thời, bên cạnh là khu chung cư kiểu cũ, trông như sắp giải tỏa đến nơi vậy.
Có rất nhiều cư dân đã dọn đi từ rất lâu rồi, chỉ có một vài hộ dân là không đồng ý dọn đi, những phòng đó thì vẫn còn sáng đèn, còn lại thì là một mảng đen như mực.
Những căn phòng trống rỗng đứng im trong bóng đêm nhìn y như những cái hố sâu không thấy đáy, đang kêu gào muốn nuốt chửng những căn phòng sáng đèn còn sót lại.
Khó chịu nổi mùi hôi thối nên cái bóng đã bay đi rất xa, chú hề vẫn cầm khúc cây đứng yên trong con hẻm nhỏ thinh lặng, chết chóc, bốc đầy mùi mục ruỗng trong không khí.
Đột nhiên, ở cuối hẻm có tiếng bước chân vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này, quỷ nhỏ đang núp trong góc lúc này đã cử động, nó bay nhanh đi theo tiếng bước chân đó.
Chú hề đi theo thì phát hiện nó đang bám theo sau lưng một người phụ nữ, khuôn mặt của người phụ nữ này trắng bệch, trông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, quần áo trên người bị giặt đến phai cả màu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết bị đánh đập bên dưới lớp tay áo dài.
Trên người của người phụ nữ này còn có làn hơi chết chóc rất nồng đậm.
Người phụ nữ đi vào tòa chung cư kiểu cũ, mò mẫm đi lên tầng, dùng chìa khóa trên tay mở cửa, thứ đón tiếp bà ta chính là một chiếc dép lê rách đập vào người, người phụ nữ nhặt chiếc dép lên rồi đờ đẫn đi vào phòng.
Người đàn ông ngồi trên bàn ăn uống đến đỏ cả mặt, vừa thấy người liền lên tiếng mắng nhiết: "Con mẹ mày, làm gì mà lề mề vậy, rượu của ông đây đâu?"
Sắc mặt người đàn ông đỏ rực, hai mắt mơ hồ, râu ria xồm xoàm, rõ ràng đã lâu rồi không có chải chuốt.
Người phụ nữ thẩn thờ đi qua đưa rượu cho ông ta, đôi mắt bà ta trở nên hoảng hốt, vẩn đục khi nhìn thấy người đàn ông: "Con đâu? Con của tôi đâu?"
Thấy người phụ nữ hỏi vậy, người đàn ông đó cười giễu, tàn nhẫn đáp: "Con, con cái gì mà con, con quái vật đó đã bị tao đem bỏ rồi."
Người đàn ông uống một hớp rồi đập mạnh bình rượu lên bàn, hung tàn đến mức tưởng chừng như sẽ xông lên đánh người ngay tức khắc, nhưng có lẽ là do uống nhiều quá nên không có sức nên ông ta bỏ bình rượu xuống, không có ra tay, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, hé miệng để lộ hàm răng ố vàng mà nói.
"Tao cưới mày về nhà suốt hai mươi mấy năm mà mày chẳng đẻ được nổi một quả trứng, vậy mà đến khi đẻ thì lại đẻ ra một con quỷ dị dạng, địt mẹ nó lấy đâu ra tiền mà trị bệnh cho nó, vứt sớm đi đỡ rách việc, cũng bớt được một ngày nó cứ khóc ầm bên tai tao."
Quỷ nhỏ vốn đang theo sau người phụ nữ thấy vậy liền nhe răng với ông ta, mà sương máu trên người nó lúc này lại tan biến, để lộ ra thân hình của quỷ nhỏ, đó là một em bé khoảng 3 tháng tuổi với cơ thể xanh tím, có lẽ là do cơ thể người mẹ không đủ chất dinh dưỡng, hoặc là đã đụng chạm đến cấm kỵ nào đó mà một cánh tay của em bé chỉ có lòng bàn tay chứ không có ngón tay.
Mà kèm theo những triệu chứng kỳ lạ trên cơ thể còn có sức khỏe rất yếu kém của nó, màu sắc thất thường trên làn da rõ ràng là dấu hiệu của một loại bệnh bẩm sinh nào đó.
Cũng vì điều này mà người đàn ông đã thẳng tay vứt bỏ núm ruột của mình.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng có những người lòng dạ còn không bằng cả súc sinh.
Không biết là câu nào của người đàn ông đã đánh trúng vào dây thần kinh của người phụ nữ, mà đột nhiên dáng người lom khom đó ưỡn thẳng lưng, người phụ nữ vẫn luôn không dám lên tiếng chợt bộc phát, cầm bình rượu trên bàn đập thẳng vào đầu người đàn ông.
Lực rất nhỏ, không đủ để làm bể bình, nhưng cũng đã thành công khiến người ăn đau, người đàn ông vì chịu đau đớn mà đã tỉnh rượu hơn nửa, ông ta túm lấy tóc của người phụ nữ, rồi lôi người vào một căn phòng khác, sau đó khóa trái cửa từ bên ngoài, vừa rờ đầu vừa nói: "Đồ đáng chết."
Tiếng mắng chửi khó nghe vang lên hơn nửa ngày, người đàn ông quay đầu định tiếp tục ngồi vào bàn uống rượu, nhưng chân lại giẫm phải một bình rượu rỗng, sau đó liền trượt chân đập đầu xuống đất, ngất đi.
Một lúc sau, chất nôn mửa do uống rượu trào ra từ cổ họng, người đàn ông đang hôn mê vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chất nôn đó chèn lên mũi, miệng, làm tắt nghẽn đường hô hấp của ông ta.
Cơ thể người đàn ông co giật khi sắp phải đối diện với cái chết, nhưng ông ta không có tỉnh lại, chỉ là hơi thở đang dần dần mất đi.
Ở trong một căn phòng khác cách một bức tường, chú hề đứng ở một bên, nhìn người phụ nữ lò mò trong bóng tối, với lấy những bộ quần áo dơ, cuộn thành một đống, ôm vào trong lòng đung đưa, giống như đang nhẹ nhàng ru ngủ đứa con của mình.
Bà ta điên rồi.
Ánh mắt người phụ nữ đục ngầu, bà ta không mở đèn, xem đống quần áo trong tay mình như đứa con mà dỗ dành, mà quỷ nhỏ thì đang lặng lẽ tiến đến gần bà ta, sau đó thử thăm dò nằm vào lòng bà.
Thuận theo động tác đung đưa của người phụ nữ, quỷ nhỏ vui vẻ ê ê a a, tình này cảnh này, nếu lược bỏ hết cảnh tượng quái dị xung quanh thì sẽ chỉ giống như cảnh một người mẹ đang bế bồng đứa con nhỏ đang mặc tã của mình.
Nhưng em bé đã chết thảm thật sự sẽ sinh ra cảm giác thân cận và ỷ lại với mẫu thể sao?
Trong ánh mắt lạnh lẽo của chú hề, đứa bé yên lặng nằm trong lòng mẹ hé miệng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng sắc nhọn và nhào lên gặm nhấm người mẹ.
Tiếng nhai nuốt vang lên, quỷ nhỏ đã ăn mẫu thể.
Em bé bởi vì chết thảm mà đã trở thành oán quỷ, nó là do mẫu thể mang nặng đẻ đau sinh ra, vốn nên có cảm giác thân thiết với "mẹ" nhưng nó đã không còn là trẻ con nữa rồi, nó là ác quỷ, là quái vật, sự thân thiết và tình yêu thuộc về quái vật là phải ăn người mà nó yêu rồi hòa làm một với họ.
Đó là tình yêu thuần túy nhất của quái vật.
Vở kịch kết thúc, chú hề không có hứng thú nhìn quỷ nhỏ ăn uống, anh rời khỏi khu chung cư kiểu cũ này, đi về hướng căn hộ của Kì Thời.
Đèn đường hai bên soi sáng con đường ở dưới chân, ngoài lộ thỉnh thoảng có tiếng xe oto chạy qua, vang lên trong khung cảnh tĩnh mịch này.
Nhìn thấy quỷ nhỏ bị bỏ rơi trong con hẻm khiến chú hề nhớ lại một chuyện đã xảy ra từ rất lâu, rất lâu.
Anh là con nuôi của nhà họ Hứa, bị họ nhận nuôi trong viện phúc lợi, mà ở nơi này số lượng trẻ em bị bỏ rơi không ít, chỉ có điều anh tốt số hơn quỷ nhỏ kia, ít ra anh không có chết phơi thay nơi hoang vắng, nhưng cũng chẳng may mắn được đến đâu.
Bọn họ đều là những sự tồn tại bị vứt bỏ.
Trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được tình thân trong nhân thế, lúc chú hề còn là Hứa Dĩ, thứ mà anh cảm nhận được nhiều nhất chính là ác ý của đồng loại, là những ý niệm xấu xa được chôn sâu bên trong mỗi con người, lúc xé toạc lớp da bên ngoài ra thì trong đó chính là hố sâu dơ bẩn, tăm tối.
Thời gian trôi qua lâu rồi, anh chỉ nhớ được những khuôn mặt xấu xí và hung tợn đó, còn bản thân mình trông như thế nào lúc chết thì anh cũng không rõ nữa.
Rời xa khỏi khu chung cư kiểu cũ, mùi hôi thối vẫn luôn không tan biến đã dần phai nhạt, và được thay thế bằng mùi hoa cỏ tươi tốt.
Những đốm sáng tròn đó đậu dưới tán cây, ven đường, khi phát giác được khí tức của chú hề thì chúng biến mất trong chớp mắt, hiển nhiên là vẫn chưa quên sự dọa nạt ban nãy.
Bởi vì ra ngoài mà trên người đã bị dính bụi, chú hề trở về thì quyết định đi tắm thêm một lần nữa, sau khi lau khô tóc, anh không về phòng dành cho khách, mà băng xuyên qua cánh cửa, đi đến cạnh Kì Thời.
Trời cũng sắp hửng sáng, lúc này Kì Thời đã ngủ say giấc, không còn bất cứ trở ngại nào nữa, chú hề nằm xuống, ôm Kì Thời vào lòng.
Không còn là căn phòng trồng trải nữa, vòng tay cũng được lấp đầy, làn da lạnh lẽo cũng dần lấy lại độ ấm.
Sắc đêm tĩnh lặng, hương thơm lành lạnh khe khẽ câu lên dục vọng ăn uống ẩn sâu trong những khe nứt vào ban ngày.
Đột nhiên, chú hề nhớ đến những việc đã nhìn thấy trong hẻm nhỏ.
Trời xui đất khiến, chú hề chậm rãi cúi đầu áp sát vào người trong lòng, hai đôi môi chạm nhau, độ ấm khi tiếp xúc ở nơi này không giống những nơi khác, đôi môi của nhân loại mềm mại đến mức khiến hơi thở của chú hề bị nghẽn lại.
Vòng xoáy u ám cuồn cuộn trong đôi mắt đó, trong đêm tối, chú hề khắc chế rời ra, nhưng lại không thể khống chế mà hạ xuống những cái hôn vụn vặt.
Từng cái từng cái một.
Cuối cùng, vì sợ nhân loại bị mình đánh thức nên chú hề đã thu liễm lại hành động, anh cẩn thận ôm lấy Kì Thời, cố gắng đè nén những xung động muốn nuốt chửng nhân loại, chú hề ghé vào bên hõm vai của Kì Thời, ngửi lấy hương thơm lành lạnh trên người cậu.
Tường viện cao to và ánh sáng u ám đã che khuất những gì không để bên ngoài thấy được, từng tiếng nước chậc chậc vang lên, người đàn ông to con hơn đưa tay luồng vào trong quần áo của người còn lại.
Người bình thường sẽ không nhìn rõ được những chuyện xảy ra trong con hẻm tối nhưng chú hề thì khác, cho dù là đêm đen bất tận thì anh vẫn nhìn thấy rõ ràng những thứ xuất hiện phía trước, ngay lúc đôi tình nhân đang hăng say đến mức sắp không thu dọn được thì bỗng nhiên con quỷ nhỏ mà cái bóng tha về không hiểu sao lại khóc ré lên.
Tiếng khóc chói tai cực kỳ quỷ dị vang lên trong con hẻm tối, đôi tình nhân như nghe được âm thanh gì đó nên đã dừng những hành động thân mật lại, bọn họ quay đầu, mơ hồ nhìn thấy sâu trong con hẻm có một cái bóng đen khổng lồ đứng yên bất động, ánh nhìn lúc có lúc không rơi trên trên người bọn họ còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Cặp đôi bị dọa sợ tái cả mặt, nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm.
Chú hề thu hồi ánh nhìn thăm dò của mình, anh nhìn sang phía quỷ nhỏ đang phát ra tiếng khóc vừa nãy, thì nhìn thấy cơ thể của quỷ nhỏ bị bóng đen bắt về chỉ còn có phân nửa, lúc này anh mới phát hiện thì ra là do bị bóng đen gặm cắn quỷ hồn nên tiểu quỷ chịu không nổi mới khóc lên.
Chú hề chau mày, mắng cái bóng: "Nhả ra."
Cái bóng cũng đi săn thức ăn hoang dã, cái gì nó cũng bỏ vào miệng được hết.Wattpad: tuyetnhi0753
Nghe thấy tiếng nói của chú hề, cái bóng không tình nguyện mà nhả thức ăn ra, tiểu quỷ đó sau khi thoát khỏi cái bóng thì nhanh chóng chui vào đám đồ tạp vật để trốn, nó run rẩy cuộn người lại.
Xem ra đây là một em bé tầm hai, ba tháng tuổi, ngay cả thần trí cũng chưa mở, chỉ biết khóc oa oa hu hu để thu hút sự chú ý của nhân loại, ngay cả nói cũng không biết.
Có lẽ do trong tiềm thức vẫn còn phản ứng với mối nguy hiểm nên sau khi trốn thoát, con quỷ nhỏ không chạy bừa mà rúc vào trong góc, nơi nó ẩn nấp có ruồi nhặng bay quanh, tỏa ra mùi hôi thối ghê tởm, cách từ xa mà cũng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, muốn chạy ra xa để tránh bị ám mùi.
Dường như cái bóng cũng ngửi được mùi này, nó không thèm bắt quỷ nhỏ nữa mà chạy ra xa xa.
Nhưng chú hề đứng tại chỗ một hồi rồi đi về phía dó, anh vươn tay gạt hết đống tạp vật ra, đống phế liệu sắt thép nặng trịch đó chỉ như một tờ giấy mỏng nhẹ trong tay anh, anh nhẹ nhàng kéo chúng ra, quăng ầm ầm sang một hướng khác.
Vật nặng được kéo ra, bên dưới còn có một lớp chăn bông rách nát, anh lấy khúc cây gạt chiếc mền ra, "chít chít chít" , có 5, 6 con chuột to béo từ bên trong chạy ra, phút chốc đã chẳng thấy tăm hơi.
Mùi hôi càng nồng nặc hơn khi chiếc mền được kéo ra, chú hề nhìn tiểu quỷ đang co rúm trong góc và cũng thành công nhìn thấy một cái xác mục rữa ở ngay cạnh.
Có vô số con ruồi đậu trên đó bởi vì động tác của chú hề mà bay lên tứ tung, đám ruồi hôi thối nhiều vô kể nhưng lại chẳng dám đến gần chú hề.
Do thời tiết đang dần nóng lên nên trên cơ thể bé nhỏ đó sinh ra rất nhiều con giòi, khiến cho người ta vừa cảm thấy ớn lạnh vừa không thể khống chế mà nôn khan, nhưng bây giờ là ban đêm, trong con hẻm này ngay cả một chút sự sống cũng không có thì lấy đâu ra người.
Sau khi kéo chăn ra thì chú hề không làm gì nữa, con quỷ nhỏ đó chỉ loanh quanh cạnh cái xác, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chú hề, cơ thể bé nhỏ ko cử động gì cả.
Nơi này cách rất xa khu căn hộ của Kì Thời, bên cạnh là khu chung cư kiểu cũ, trông như sắp giải tỏa đến nơi vậy.
Có rất nhiều cư dân đã dọn đi từ rất lâu rồi, chỉ có một vài hộ dân là không đồng ý dọn đi, những phòng đó thì vẫn còn sáng đèn, còn lại thì là một mảng đen như mực.
Những căn phòng trống rỗng đứng im trong bóng đêm nhìn y như những cái hố sâu không thấy đáy, đang kêu gào muốn nuốt chửng những căn phòng sáng đèn còn sót lại.
Khó chịu nổi mùi hôi thối nên cái bóng đã bay đi rất xa, chú hề vẫn cầm khúc cây đứng yên trong con hẻm nhỏ thinh lặng, chết chóc, bốc đầy mùi mục ruỗng trong không khí.
Đột nhiên, ở cuối hẻm có tiếng bước chân vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này, quỷ nhỏ đang núp trong góc lúc này đã cử động, nó bay nhanh đi theo tiếng bước chân đó.
Chú hề đi theo thì phát hiện nó đang bám theo sau lưng một người phụ nữ, khuôn mặt của người phụ nữ này trắng bệch, trông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, quần áo trên người bị giặt đến phai cả màu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết bị đánh đập bên dưới lớp tay áo dài.
Trên người của người phụ nữ này còn có làn hơi chết chóc rất nồng đậm.
Người phụ nữ đi vào tòa chung cư kiểu cũ, mò mẫm đi lên tầng, dùng chìa khóa trên tay mở cửa, thứ đón tiếp bà ta chính là một chiếc dép lê rách đập vào người, người phụ nữ nhặt chiếc dép lên rồi đờ đẫn đi vào phòng.
Người đàn ông ngồi trên bàn ăn uống đến đỏ cả mặt, vừa thấy người liền lên tiếng mắng nhiết: "Con mẹ mày, làm gì mà lề mề vậy, rượu của ông đây đâu?"
Sắc mặt người đàn ông đỏ rực, hai mắt mơ hồ, râu ria xồm xoàm, rõ ràng đã lâu rồi không có chải chuốt.
Người phụ nữ thẩn thờ đi qua đưa rượu cho ông ta, đôi mắt bà ta trở nên hoảng hốt, vẩn đục khi nhìn thấy người đàn ông: "Con đâu? Con của tôi đâu?"
Thấy người phụ nữ hỏi vậy, người đàn ông đó cười giễu, tàn nhẫn đáp: "Con, con cái gì mà con, con quái vật đó đã bị tao đem bỏ rồi."
Người đàn ông uống một hớp rồi đập mạnh bình rượu lên bàn, hung tàn đến mức tưởng chừng như sẽ xông lên đánh người ngay tức khắc, nhưng có lẽ là do uống nhiều quá nên không có sức nên ông ta bỏ bình rượu xuống, không có ra tay, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, hé miệng để lộ hàm răng ố vàng mà nói.
"Tao cưới mày về nhà suốt hai mươi mấy năm mà mày chẳng đẻ được nổi một quả trứng, vậy mà đến khi đẻ thì lại đẻ ra một con quỷ dị dạng, địt mẹ nó lấy đâu ra tiền mà trị bệnh cho nó, vứt sớm đi đỡ rách việc, cũng bớt được một ngày nó cứ khóc ầm bên tai tao."
Quỷ nhỏ vốn đang theo sau người phụ nữ thấy vậy liền nhe răng với ông ta, mà sương máu trên người nó lúc này lại tan biến, để lộ ra thân hình của quỷ nhỏ, đó là một em bé khoảng 3 tháng tuổi với cơ thể xanh tím, có lẽ là do cơ thể người mẹ không đủ chất dinh dưỡng, hoặc là đã đụng chạm đến cấm kỵ nào đó mà một cánh tay của em bé chỉ có lòng bàn tay chứ không có ngón tay.
Mà kèm theo những triệu chứng kỳ lạ trên cơ thể còn có sức khỏe rất yếu kém của nó, màu sắc thất thường trên làn da rõ ràng là dấu hiệu của một loại bệnh bẩm sinh nào đó.
Cũng vì điều này mà người đàn ông đã thẳng tay vứt bỏ núm ruột của mình.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng có những người lòng dạ còn không bằng cả súc sinh.
Không biết là câu nào của người đàn ông đã đánh trúng vào dây thần kinh của người phụ nữ, mà đột nhiên dáng người lom khom đó ưỡn thẳng lưng, người phụ nữ vẫn luôn không dám lên tiếng chợt bộc phát, cầm bình rượu trên bàn đập thẳng vào đầu người đàn ông.
Lực rất nhỏ, không đủ để làm bể bình, nhưng cũng đã thành công khiến người ăn đau, người đàn ông vì chịu đau đớn mà đã tỉnh rượu hơn nửa, ông ta túm lấy tóc của người phụ nữ, rồi lôi người vào một căn phòng khác, sau đó khóa trái cửa từ bên ngoài, vừa rờ đầu vừa nói: "Đồ đáng chết."
Tiếng mắng chửi khó nghe vang lên hơn nửa ngày, người đàn ông quay đầu định tiếp tục ngồi vào bàn uống rượu, nhưng chân lại giẫm phải một bình rượu rỗng, sau đó liền trượt chân đập đầu xuống đất, ngất đi.
Một lúc sau, chất nôn mửa do uống rượu trào ra từ cổ họng, người đàn ông đang hôn mê vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chất nôn đó chèn lên mũi, miệng, làm tắt nghẽn đường hô hấp của ông ta.
Cơ thể người đàn ông co giật khi sắp phải đối diện với cái chết, nhưng ông ta không có tỉnh lại, chỉ là hơi thở đang dần dần mất đi.
Ở trong một căn phòng khác cách một bức tường, chú hề đứng ở một bên, nhìn người phụ nữ lò mò trong bóng tối, với lấy những bộ quần áo dơ, cuộn thành một đống, ôm vào trong lòng đung đưa, giống như đang nhẹ nhàng ru ngủ đứa con của mình.
Bà ta điên rồi.
Ánh mắt người phụ nữ đục ngầu, bà ta không mở đèn, xem đống quần áo trong tay mình như đứa con mà dỗ dành, mà quỷ nhỏ thì đang lặng lẽ tiến đến gần bà ta, sau đó thử thăm dò nằm vào lòng bà.
Thuận theo động tác đung đưa của người phụ nữ, quỷ nhỏ vui vẻ ê ê a a, tình này cảnh này, nếu lược bỏ hết cảnh tượng quái dị xung quanh thì sẽ chỉ giống như cảnh một người mẹ đang bế bồng đứa con nhỏ đang mặc tã của mình.
Nhưng em bé đã chết thảm thật sự sẽ sinh ra cảm giác thân cận và ỷ lại với mẫu thể sao?
Trong ánh mắt lạnh lẽo của chú hề, đứa bé yên lặng nằm trong lòng mẹ hé miệng nở nụ cười, để lộ ra hàm răng sắc nhọn và nhào lên gặm nhấm người mẹ.
Tiếng nhai nuốt vang lên, quỷ nhỏ đã ăn mẫu thể.
Em bé bởi vì chết thảm mà đã trở thành oán quỷ, nó là do mẫu thể mang nặng đẻ đau sinh ra, vốn nên có cảm giác thân thiết với "mẹ" nhưng nó đã không còn là trẻ con nữa rồi, nó là ác quỷ, là quái vật, sự thân thiết và tình yêu thuộc về quái vật là phải ăn người mà nó yêu rồi hòa làm một với họ.
Đó là tình yêu thuần túy nhất của quái vật.
Vở kịch kết thúc, chú hề không có hứng thú nhìn quỷ nhỏ ăn uống, anh rời khỏi khu chung cư kiểu cũ này, đi về hướng căn hộ của Kì Thời.
Đèn đường hai bên soi sáng con đường ở dưới chân, ngoài lộ thỉnh thoảng có tiếng xe oto chạy qua, vang lên trong khung cảnh tĩnh mịch này.
Nhìn thấy quỷ nhỏ bị bỏ rơi trong con hẻm khiến chú hề nhớ lại một chuyện đã xảy ra từ rất lâu, rất lâu.
Anh là con nuôi của nhà họ Hứa, bị họ nhận nuôi trong viện phúc lợi, mà ở nơi này số lượng trẻ em bị bỏ rơi không ít, chỉ có điều anh tốt số hơn quỷ nhỏ kia, ít ra anh không có chết phơi thay nơi hoang vắng, nhưng cũng chẳng may mắn được đến đâu.
Bọn họ đều là những sự tồn tại bị vứt bỏ.
Trước đây anh chưa bao giờ cảm nhận được tình thân trong nhân thế, lúc chú hề còn là Hứa Dĩ, thứ mà anh cảm nhận được nhiều nhất chính là ác ý của đồng loại, là những ý niệm xấu xa được chôn sâu bên trong mỗi con người, lúc xé toạc lớp da bên ngoài ra thì trong đó chính là hố sâu dơ bẩn, tăm tối.
Thời gian trôi qua lâu rồi, anh chỉ nhớ được những khuôn mặt xấu xí và hung tợn đó, còn bản thân mình trông như thế nào lúc chết thì anh cũng không rõ nữa.
Rời xa khỏi khu chung cư kiểu cũ, mùi hôi thối vẫn luôn không tan biến đã dần phai nhạt, và được thay thế bằng mùi hoa cỏ tươi tốt.
Những đốm sáng tròn đó đậu dưới tán cây, ven đường, khi phát giác được khí tức của chú hề thì chúng biến mất trong chớp mắt, hiển nhiên là vẫn chưa quên sự dọa nạt ban nãy.
Bởi vì ra ngoài mà trên người đã bị dính bụi, chú hề trở về thì quyết định đi tắm thêm một lần nữa, sau khi lau khô tóc, anh không về phòng dành cho khách, mà băng xuyên qua cánh cửa, đi đến cạnh Kì Thời.
Trời cũng sắp hửng sáng, lúc này Kì Thời đã ngủ say giấc, không còn bất cứ trở ngại nào nữa, chú hề nằm xuống, ôm Kì Thời vào lòng.
Không còn là căn phòng trồng trải nữa, vòng tay cũng được lấp đầy, làn da lạnh lẽo cũng dần lấy lại độ ấm.
Sắc đêm tĩnh lặng, hương thơm lành lạnh khe khẽ câu lên dục vọng ăn uống ẩn sâu trong những khe nứt vào ban ngày.
Đột nhiên, chú hề nhớ đến những việc đã nhìn thấy trong hẻm nhỏ.
Trời xui đất khiến, chú hề chậm rãi cúi đầu áp sát vào người trong lòng, hai đôi môi chạm nhau, độ ấm khi tiếp xúc ở nơi này không giống những nơi khác, đôi môi của nhân loại mềm mại đến mức khiến hơi thở của chú hề bị nghẽn lại.
Vòng xoáy u ám cuồn cuộn trong đôi mắt đó, trong đêm tối, chú hề khắc chế rời ra, nhưng lại không thể khống chế mà hạ xuống những cái hôn vụn vặt.
Từng cái từng cái một.
Cuối cùng, vì sợ nhân loại bị mình đánh thức nên chú hề đã thu liễm lại hành động, anh cẩn thận ôm lấy Kì Thời, cố gắng đè nén những xung động muốn nuốt chửng nhân loại, chú hề ghé vào bên hõm vai của Kì Thời, ngửi lấy hương thơm lành lạnh trên người cậu.
/46
|