Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Biển dữ gào thét trong thinh lặng, Sesser khóa mục tiêu, còn chưa đợi nó đến được gần đối phương, thì một con sóng lớn ập đến, nuốt chửng con thuyền chỉ trong chốc lát.
Người có đôi mắt mang màu đại dương cũng bị nhấn chìm theo khoảnh khắc đó.
Giao nhân dính đầy máu tươi trên mặt lạnh lùng dời tầm mắt, nó bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, máu nhỏ giọt trên bộ vuốt nhọn hoắc, những nơi giao nhân lướt qua, thây phủ đầy mặt biển.
Có khoảng mười con giao nhân đanh bơi quanh con tàu thủy nghiêng đổ, chúng ngân nga khúc ca xưa cổ, rồi tùy ý gặt hái sinh mạng của những con người có mặt trên con tàu Golokby trong màn mưa hung tợn.
Gaia bị tiếng ca của giao nhân mê hoặc, hiện giờ đang bị một thứ người không giống người cá không giống cá đè xuống cắn xé, khuôn mặt đó của hắn bị cắn nát tươm, nhưng hắn lại như không cảm nhận được đau đớn vậy, hắn nằm yên ở đó, không hề giãy dụa lấy một lần, chỉ có cơ thể là liên tục co giật ở đó do cảm nhận được cơn đau.
Giao nhân dừng lại trước mặt con quái vật cá không ra cá người không ra người đó, con quái vật như nhận ra điều gì, nó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vẫn chưa bị truyền nhiễm nhìn Sesser, huyết dịch trong cơ thể nó đang điên cuồng kêu gào, mắt của người hầu ánh lên sự sợ hãi, thân thể không chịu khống chế mà quỳ xuống, dập đầu, một giây sau, máu tươi trào ra từ cổ họng của tên hầu, thứ trào ra đó mang theo huyết dịch đen đuốc, hôi thối hòa vào lòng biển, sau đó biến mất.
Cơ thể của tên hầu run rẩy vài phát, rồi mở to mắt chết trước mặt giao nhân.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều bị tiếng hát của giao nhân mê hoặc, bọn chúng có mục đích muốn siết chết những binh sĩ trên tàu Golokby nhưng lại chẳng để con tàu của Kì Thời dính chút máu nào.
Giao nhân ghét con người, nhưng lại rất có nguyên tắc, chúng sẽ không để những nhân loại vô tội chịu liên lụy, vương tử và binh sĩ Golokby gặp phải cuộc thảm sát vô tình là bởi vì bọn họ tham lam vô độ, muốn có được máu giao nhân để trường sinh bất lão.
Mà như Kì Thời đã nói, trên đời này vốn dĩ không có thứ thần dược nào có thể khiến cho con người trẻ mãi không già, thứ gọi là máu giao nhân, chẳng qua chỉ là thuốc độc thối rữa ruột gan, một khi uống vào thì sẽ biến thành quái vật người không ra người, cá không ra cá.
Ngoại trừ cái tên bị đút máu giao nhân ra, thì tất cả khách khứa và binh lính trên tàu Golokby đều may mắn tránh khỏi việc biến thành quái vật, nhưng họ vẫn không thể thoát khỏi cuộc báo thù của giao nhân.
Mặt biển vốn trong veo, sạch sẽ giờ đây phủ đầy mảnh vỡ tàu và xác người, những cơn sóng dần nhỏ hơn, những giọt mưa tí tách rơi xuống khiến da thịt lạnh lẽo, bầu trời màu đen dần dần trở trắng, đây là dấu hiệu trời sắp sáng rồi.
Khi trời sáng, những loài động vật ăn thịt khổng lồ trong đại dương cũng sẽ ra ngoài kiếm ăn, cho nên không cần lo lắng việc những thi thể này sẽ mục rữa và gây ô nhiễm môi trường, mà dưới ánh sáng đầy ắp của ban ngày, thì giao nhân với các điểm đặc trưng khác biệt với con người sẽ dễ dàng bị bại lộ, lúc này, bọn chúng sẽ bơi xuống đáy sâu của đại dương để lẩn tránh các mối đe dọa cũng như sự săn bắt của con người.
Bọn chúng nên rời đi rồi.
Mười con giao nhân đó tập trung lại chuẩn bị rời đi, bọn chúng theo sau con giao nhân dẫn đầu đó, nước biển đánh vào lớp vảy ngay thắt lưng của chúng, để lộ ra chiếc đuôi màu đen.
Giao nhân không có dung mạo tuyệt thế và cơ thể nhỏ nhắn như nhân ngư, vẻ mặt chúng hung tàn, thân hình to lớn, vì để sinh tồn và săn bắt nên ngón tay chúng vừa dài vừa nhọn, đó là vũ khí có tính sát thương mạnh nhất của giao nhân, chúng có thể tay không đánh vỡ một tảng đá, đuôi cá của chúng đơn điệu và thống nhất một màu, toàn là màu đen u tối, trên mặt và cổ còn được che đậy bởi một lớp vảy nhỏ.
Nếu không phải vì những lời đồn về tác dụng kì diệu của máu thịt giao nhân và lực sát thương từ xương và móng của chúng, thì e rằng cả tộc giao nhân đều sẽ được xưng là những con hung thú hoang dã và tàn độc nhất đại dương, nói tóm lại là sẽ dùng những từ ngữ không mấy tốt để hình dung chúng.
Mà một con mãnh thú đại dương như vậy lại sở hữu đặc tính mà tất cả các loài sinh vật biển nào cũng có, đó chính là yêu thích biển cả, yêu thích những thứ tốt đẹp.
Cho dù là nhân ngư hay giao nhân, thì bọn chúng đều là loài động vật hành động theo ấn tượng của cái nhìn đầu tiên, cho nên khi nhân loại tóc vàng kim mắt xanh lam đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của bọn chúng, thì bầy giao nhân đang thong thả bơi lội đều dừng lại, không một con nào là ngoại lệ, bọn chúng nhìn chằm chằm vào nhân loại đó.
Con tàu Golokby vỡ nát, ván gỗ trôi rải rác, Kì Thời bám lấy một tấm ván đang nổi trên mặt biển, ho sặc sụa cố gắng bắt lấy hơi thở, nước không ngừng lướt từ trên mái tóc xuống.
Mắt của Kì Thời trống rỗng, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn được, nhưng bản năng sống còn của cơ thể cậu đã kháng cự lại tiếng hát mê hoặc của giao nhân, nó đoạt lại nửa quyền khống chế, nên cậu mới có thể thoát khỏi số phận chết đuối.
Giao nhân nhỏ đang theo đuôi những giao nhân trưởng thành chợt nhìn sang đây, đuôi nó không chịu khống chế quẩy nước liên tục, bé giao nhân bơi đến cạnh Kì Thời, bàn tay nho nhỏ khẽ chạm lên mu bàn tay Kì Thời, rồi thu lại ngay lập tức, đôi mắt đen lay láy của nó chăm chú quan sát Kì Thời.
Tất cả giao nhân đều có thể nhìn thấy đôi mắt của nhân loại đó ẩn chứa sắc xanh của biển lớn, những giọt nước treo trên hàng mi còn chói lòa hơn cả những giọt lệ sẽ hóa thành ngọc trai của nhân ngư, cho dù là đêm đen thì cũng chẳng thể nào che lấp được vẻ đẹp của cậu thanh niên.
Thứ gọi là nhân ngư có sắc đẹp tuyệt trần cũng trở nên ảm đạm, lu mờ khi được so sánh với cậu thanh niên tại giây phút này.
Hiện tại đang là mùa xuân, là mùa giao phối, sinh sản của tất cả các loài động vật, giao nhân cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian tìm bạn đời này, tính tình của bọn chúng sẽ trở nên bồn chồn và khó nhẫn nại, giao nhân sẽ xây tổ và cùng bạn đời của mình trải qua kỳ giao phối kéo dài ba tháng trong đó.
Giao nhân có một sự cố chấp khó nói với những thứ đẹp đẽ, bọn chúng cần rất lâu mới có thể tìm được bạn đời cho mình, có khi cả đời cũng chẳng thể tìm được ai, chỉ có thể cô độc trải qua kỳ tìm bạn dài đằng đẳng rồi chết đi.
Mà nhân loại trước mắt này lại hoàn toàn thỏa mãn được sự tưởng tượng của giao nhân về bạn đời của chúng, loại bản năng cướp đoạt đã khắc sâu trong xương tủy và kéo dài kể từ khi chúng được sinh ra đang kêu gào bọn chúng hãy bắt lấy nhân loại kia, đám giao nhân này nhất thời lãng quên cảnh tượng xung quanh và thân phận của Kì Thời, bọn chúng nhe nanh đe dọa nhau hòng cướp đi nhân loại trước mắt.
Giao nhân nhỏ đang ở cạnh Kì Thời cũng nhe nanh, uy hiếp không cho đám giao nhân trưởng thành đó lại gần, nhưng mấy cây răng sữa đó không hề có chút lực sát thương nào, cho nên những giao nhân trưởng thành kia không hề đoái hoài gì đến nó.
Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt trở nên yên tĩnh vì sự xuất hiệm của một thân hình, mười con giao nhân đó không tiếp tục ẩu đả nữa, rất an phận lùi ra sau không dám đến gần, thậm chí có con còn kiêng dè hình bóng đó đến nỗi bơi ra xa khỏi vị trí lúc đầu một quãng.
Sự tránh né cũa lũ giao nhân đã để lộ ra thứ mà chúng đang giành nhau cướp đoạt, nhìn thấy Sesser đang đến gần, tiếng gầm gừ đe dọa của giao nhân nhỏ trở thành những tiếng thút thít như đang cầu xin sự thương xót.
[Người này đã cứu tôi.]
Bé giao nhân lên tiếng ngay khi đôi tay nhuốm máu của Sesser bóp lấy cần cổ của nhân loại.
Ánh mắt rét lạnh của giao nhân nhìn sang nhân loại, cần cổ yếu ớt dường như bẻ nhẹ một cái là gãy đó vẫn còn mang theo âm thanh mạch đập, sống động và rõ ràng, tuy đôi mắt của nhân loại vô hồn nhưng lại mang màu xanh lam đậm tuyệt đẹp.
Là màu mà Sesser thích.
spoil: hk có iu liền đâu, anh cá còn mún giết vk thêm mấy chương lận :))))
Biển dữ gào thét trong thinh lặng, Sesser khóa mục tiêu, còn chưa đợi nó đến được gần đối phương, thì một con sóng lớn ập đến, nuốt chửng con thuyền chỉ trong chốc lát.
Người có đôi mắt mang màu đại dương cũng bị nhấn chìm theo khoảnh khắc đó.
Giao nhân dính đầy máu tươi trên mặt lạnh lùng dời tầm mắt, nó bắt đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, máu nhỏ giọt trên bộ vuốt nhọn hoắc, những nơi giao nhân lướt qua, thây phủ đầy mặt biển.
Có khoảng mười con giao nhân đanh bơi quanh con tàu thủy nghiêng đổ, chúng ngân nga khúc ca xưa cổ, rồi tùy ý gặt hái sinh mạng của những con người có mặt trên con tàu Golokby trong màn mưa hung tợn.
Gaia bị tiếng ca của giao nhân mê hoặc, hiện giờ đang bị một thứ người không giống người cá không giống cá đè xuống cắn xé, khuôn mặt đó của hắn bị cắn nát tươm, nhưng hắn lại như không cảm nhận được đau đớn vậy, hắn nằm yên ở đó, không hề giãy dụa lấy một lần, chỉ có cơ thể là liên tục co giật ở đó do cảm nhận được cơn đau.
Giao nhân dừng lại trước mặt con quái vật cá không ra cá người không ra người đó, con quái vật như nhận ra điều gì, nó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vẫn chưa bị truyền nhiễm nhìn Sesser, huyết dịch trong cơ thể nó đang điên cuồng kêu gào, mắt của người hầu ánh lên sự sợ hãi, thân thể không chịu khống chế mà quỳ xuống, dập đầu, một giây sau, máu tươi trào ra từ cổ họng của tên hầu, thứ trào ra đó mang theo huyết dịch đen đuốc, hôi thối hòa vào lòng biển, sau đó biến mất.
Cơ thể của tên hầu run rẩy vài phát, rồi mở to mắt chết trước mặt giao nhân.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều bị tiếng hát của giao nhân mê hoặc, bọn chúng có mục đích muốn siết chết những binh sĩ trên tàu Golokby nhưng lại chẳng để con tàu của Kì Thời dính chút máu nào.
Giao nhân ghét con người, nhưng lại rất có nguyên tắc, chúng sẽ không để những nhân loại vô tội chịu liên lụy, vương tử và binh sĩ Golokby gặp phải cuộc thảm sát vô tình là bởi vì bọn họ tham lam vô độ, muốn có được máu giao nhân để trường sinh bất lão.
Mà như Kì Thời đã nói, trên đời này vốn dĩ không có thứ thần dược nào có thể khiến cho con người trẻ mãi không già, thứ gọi là máu giao nhân, chẳng qua chỉ là thuốc độc thối rữa ruột gan, một khi uống vào thì sẽ biến thành quái vật người không ra người, cá không ra cá.
Ngoại trừ cái tên bị đút máu giao nhân ra, thì tất cả khách khứa và binh lính trên tàu Golokby đều may mắn tránh khỏi việc biến thành quái vật, nhưng họ vẫn không thể thoát khỏi cuộc báo thù của giao nhân.
Mặt biển vốn trong veo, sạch sẽ giờ đây phủ đầy mảnh vỡ tàu và xác người, những cơn sóng dần nhỏ hơn, những giọt mưa tí tách rơi xuống khiến da thịt lạnh lẽo, bầu trời màu đen dần dần trở trắng, đây là dấu hiệu trời sắp sáng rồi.
Khi trời sáng, những loài động vật ăn thịt khổng lồ trong đại dương cũng sẽ ra ngoài kiếm ăn, cho nên không cần lo lắng việc những thi thể này sẽ mục rữa và gây ô nhiễm môi trường, mà dưới ánh sáng đầy ắp của ban ngày, thì giao nhân với các điểm đặc trưng khác biệt với con người sẽ dễ dàng bị bại lộ, lúc này, bọn chúng sẽ bơi xuống đáy sâu của đại dương để lẩn tránh các mối đe dọa cũng như sự săn bắt của con người.
Bọn chúng nên rời đi rồi.
Mười con giao nhân đó tập trung lại chuẩn bị rời đi, bọn chúng theo sau con giao nhân dẫn đầu đó, nước biển đánh vào lớp vảy ngay thắt lưng của chúng, để lộ ra chiếc đuôi màu đen.
Giao nhân không có dung mạo tuyệt thế và cơ thể nhỏ nhắn như nhân ngư, vẻ mặt chúng hung tàn, thân hình to lớn, vì để sinh tồn và săn bắt nên ngón tay chúng vừa dài vừa nhọn, đó là vũ khí có tính sát thương mạnh nhất của giao nhân, chúng có thể tay không đánh vỡ một tảng đá, đuôi cá của chúng đơn điệu và thống nhất một màu, toàn là màu đen u tối, trên mặt và cổ còn được che đậy bởi một lớp vảy nhỏ.
Nếu không phải vì những lời đồn về tác dụng kì diệu của máu thịt giao nhân và lực sát thương từ xương và móng của chúng, thì e rằng cả tộc giao nhân đều sẽ được xưng là những con hung thú hoang dã và tàn độc nhất đại dương, nói tóm lại là sẽ dùng những từ ngữ không mấy tốt để hình dung chúng.
Mà một con mãnh thú đại dương như vậy lại sở hữu đặc tính mà tất cả các loài sinh vật biển nào cũng có, đó chính là yêu thích biển cả, yêu thích những thứ tốt đẹp.
Cho dù là nhân ngư hay giao nhân, thì bọn chúng đều là loài động vật hành động theo ấn tượng của cái nhìn đầu tiên, cho nên khi nhân loại tóc vàng kim mắt xanh lam đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của bọn chúng, thì bầy giao nhân đang thong thả bơi lội đều dừng lại, không một con nào là ngoại lệ, bọn chúng nhìn chằm chằm vào nhân loại đó.
Con tàu Golokby vỡ nát, ván gỗ trôi rải rác, Kì Thời bám lấy một tấm ván đang nổi trên mặt biển, ho sặc sụa cố gắng bắt lấy hơi thở, nước không ngừng lướt từ trên mái tóc xuống.
Mắt của Kì Thời trống rỗng, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn được, nhưng bản năng sống còn của cơ thể cậu đã kháng cự lại tiếng hát mê hoặc của giao nhân, nó đoạt lại nửa quyền khống chế, nên cậu mới có thể thoát khỏi số phận chết đuối.
Giao nhân nhỏ đang theo đuôi những giao nhân trưởng thành chợt nhìn sang đây, đuôi nó không chịu khống chế quẩy nước liên tục, bé giao nhân bơi đến cạnh Kì Thời, bàn tay nho nhỏ khẽ chạm lên mu bàn tay Kì Thời, rồi thu lại ngay lập tức, đôi mắt đen lay láy của nó chăm chú quan sát Kì Thời.
Tất cả giao nhân đều có thể nhìn thấy đôi mắt của nhân loại đó ẩn chứa sắc xanh của biển lớn, những giọt nước treo trên hàng mi còn chói lòa hơn cả những giọt lệ sẽ hóa thành ngọc trai của nhân ngư, cho dù là đêm đen thì cũng chẳng thể nào che lấp được vẻ đẹp của cậu thanh niên.
Thứ gọi là nhân ngư có sắc đẹp tuyệt trần cũng trở nên ảm đạm, lu mờ khi được so sánh với cậu thanh niên tại giây phút này.
Hiện tại đang là mùa xuân, là mùa giao phối, sinh sản của tất cả các loài động vật, giao nhân cũng không ngoại lệ, trong khoảng thời gian tìm bạn đời này, tính tình của bọn chúng sẽ trở nên bồn chồn và khó nhẫn nại, giao nhân sẽ xây tổ và cùng bạn đời của mình trải qua kỳ giao phối kéo dài ba tháng trong đó.
Giao nhân có một sự cố chấp khó nói với những thứ đẹp đẽ, bọn chúng cần rất lâu mới có thể tìm được bạn đời cho mình, có khi cả đời cũng chẳng thể tìm được ai, chỉ có thể cô độc trải qua kỳ tìm bạn dài đằng đẳng rồi chết đi.
Mà nhân loại trước mắt này lại hoàn toàn thỏa mãn được sự tưởng tượng của giao nhân về bạn đời của chúng, loại bản năng cướp đoạt đã khắc sâu trong xương tủy và kéo dài kể từ khi chúng được sinh ra đang kêu gào bọn chúng hãy bắt lấy nhân loại kia, đám giao nhân này nhất thời lãng quên cảnh tượng xung quanh và thân phận của Kì Thời, bọn chúng nhe nanh đe dọa nhau hòng cướp đi nhân loại trước mắt.
Giao nhân nhỏ đang ở cạnh Kì Thời cũng nhe nanh, uy hiếp không cho đám giao nhân trưởng thành đó lại gần, nhưng mấy cây răng sữa đó không hề có chút lực sát thương nào, cho nên những giao nhân trưởng thành kia không hề đoái hoài gì đến nó.
Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt trở nên yên tĩnh vì sự xuất hiệm của một thân hình, mười con giao nhân đó không tiếp tục ẩu đả nữa, rất an phận lùi ra sau không dám đến gần, thậm chí có con còn kiêng dè hình bóng đó đến nỗi bơi ra xa khỏi vị trí lúc đầu một quãng.
Sự tránh né cũa lũ giao nhân đã để lộ ra thứ mà chúng đang giành nhau cướp đoạt, nhìn thấy Sesser đang đến gần, tiếng gầm gừ đe dọa của giao nhân nhỏ trở thành những tiếng thút thít như đang cầu xin sự thương xót.
[Người này đã cứu tôi.]
Bé giao nhân lên tiếng ngay khi đôi tay nhuốm máu của Sesser bóp lấy cần cổ của nhân loại.
Ánh mắt rét lạnh của giao nhân nhìn sang nhân loại, cần cổ yếu ớt dường như bẻ nhẹ một cái là gãy đó vẫn còn mang theo âm thanh mạch đập, sống động và rõ ràng, tuy đôi mắt của nhân loại vô hồn nhưng lại mang màu xanh lam đậm tuyệt đẹp.
Là màu mà Sesser thích.
spoil: hk có iu liền đâu, anh cá còn mún giết vk thêm mấy chương lận :))))
/46
|