Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
Kì Thời nhận ra có động tĩnh, cậu làm như vô tình nhưng lại cố ý nhìn về phía mà Sesser đang ở, cách một cánh cửa, đôi mắt thú mang theo niềm ác ý mãnh liệt không thể nào phớt lờ nhìn thẳng vào Lana.
Đối với Sesser mà nói, Kì Thời là một sự tồn tại đặc thù, nhưng giao nhân vẫn rất chán ghét con người, may là Lana không ở lại đây quá lâu, mưa đã vơi đi nhiều, cô gái nhỏ vui mừng mang theo sợi dây chuyền chạy về nhà.
Kì Thời vào nhà rồi đóng cửa lại, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, căn nhà gỗ trở nên sáng sủa, kèm theo đó là mùi nước mưa ẩm ướt, cậu đi đến bên cạnh giao nhân, ngồi xổm xuống để kiểm tra vết thương trên đuôi nó.
Vừa nãy lúc ở bên ngoài, cậu rõ ràng đã nhận ra Sesser có gì đó không ổn, Kì Thời thử đưa tay ra chạm vào lớp vải băng trên đuôi giao nhân, Sesser không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm động tác của Kì Thời, đôi mắt đen trầm xuống.
Sau khi xác nhận giao nhân không có tính công kích, thì Kì Thời mới gỡ lớp băng ra để kiểm tra tình trạng của vết thương.
Đã qua mấy ngày rồi, vậy mà vết thương trên chiếc đuôi đen vẫn chưa có tiến triển tốt, nhưng cũng chẳng chuyển biến xấu đi.
Có lẽ bởi vì thể chất đặc thù của Sesser, cho nên thuốc bôi lên đuôi không có tác dụng, Kì Thời yên lặng tháo lớp băng gạc xuống, rồi lại quấn một vòng băng mới lên.
Có lẽ cậu nên ra ngoài đổi thêm một ít thuốc về, nếu như vết thương vẫn mãi không lành, thì cần phải đưa giao nhân trở về biển, dù sao thì, chúng nó trời sinh đã thuộc về biển cả, vết thương trên người rồi cũng sẽ lành lặn theo tự nhiên.
Còn về nhiệm vụ, Kì Thời cho rằng, nguyên nhân khiến cho giao nhân xuất hiện giá trị hận thù và vị diện sụp đổ, là do tính thần thoại giả dối của thế giới này đối với giao nhân và nhân ngư quá cao, còn về nhiệm vụ chủ yếu hiện nay, chính là có được đầy đủ quyền lực để bảo vệ toàn bộ đại dương.
Sesser vốn không biết đến những suy nghĩ trong nội tâm Kì Thời, nó nhìn bàn tay đặt bên mép thùng gỗ, hiếu kì thò đầu sang, tựa đầu lên tay Kì Thời, rồi liền híp mắt không cử động nữa.
Đêm đen lần nữa ghé đến, Kì Thời chìm vào giấc ngủ sâu, giao nhân từ thùng gỗ trèo ra ngoài, đi đến bên giường của Kì Thời.
Giao nhân cao to cúi người xuống, móng vuốt sắc nhọn dừng lại trên đuôi mắt Kì Thời, vừa cẩn thận lại tò mò chạm vào tìm hiểu làn da của nhân loại.
Lần chạm này có phần khác với lúc trước, da của nhân loại ấm áp, mềm mại, không trơn trượt, lạnh lẽo như da của những loài sinh vật dưới biển, đôi mắt như biển cả lúc này đang nhắm lại say ngủ, yên tĩnh cực độ.
Ngón tay của Sesser lưu luyến đuôi mắt của Kì Thời, rồi lại trượt xuống, rơi trên cánh môi non mềm, cảm giác trên tay rất là kì diệu, Sesser vẫn còn nhớ mùi vị khi chạm vào đôi môi đó, chẳng trách những giao nhân kia đều nổi lòng tham lam đối với nhân loại này trong lần gặp đầu.
Khí tức trên người cậu thanh niên tóc vàng kim mắt xanh lam này vừa sạch sẽ lại ôn hòa, là tạo vật đẹp đẽ nhất của đại lục, thân thể của sinh vật biển vẫn luôn thành thật hơn nội tâm của chúng nhiều, yết hầu của Sesser chuyển động, chiếc đuôi lắc lư, giao nhân cúi người, dần dần áp sát nhân loại.
Ngay khi đôi môi sắp chạm nhau, thì từng đợt sóng lớn bên ngoài vỗ mạnh lên bãi đá, có tiếng ngân nga của giao nhân vang lên,nhưng âm thanh đó khô khan và không lưu loát, khác hẳn với tiếng ca huyền ảo đặc trưng của giao nhân, giống như là có người cố ý tạo ra vậy.
Sesser dừng động tác, nó cúi đầu nhìn Kì Thời một hồi, rồi liền biến mất ngay lập tức trong căn nhà gỗ.
Giao nhân nắm quyền thống trị biển lớn, chiếc đuôi màu đen chìm nổi trong làn nước, tốc độ lướt đi nhanh như một dòng điện. Buổi đêm vẫn đang đổ mưa, nhưng cơn mưa đã nhỏ đi rồi, mơ hồ có dấu hiệu trời trong, nước mưa đánh ướt mi mắt và mái tóc dài của giao nhân, lớp băng gạc bị nước biển xô đẩy, không biết đã bung ra từ lúc nào.
Vết thương vốn to bằng cánh tay trên đuôi giao nhân đã biến mất ngay tức khắc khi chạm vào nước biển.
Thật ra, hệ thống nói không sai, hiện nay những con quái vật trên thế giới này đã mạnh đến mức có rất ít thứ có thể gây ra tổn thương cho chúng, Sesser giả vờ bị thương, yếu ớt là để khiến cho nhân loại phải mềm lòng vì điều này, vết thương trên đuôi nó đã lành từ sớm rồi, khả năng tự chữa lành của giao nhân khiến cho người ta kinh ngạc đến cắn phải lưỡi.
Đêm đen như mực, biển lớn trong đêm tối giống như một con cự thú của vực sâu đang há to miệng hòng nuốt chửng những thứ tồn tại trên mặt biển, Sesser bơi theo âm thanh kia tiến về phía trước, mãi đến khi gặp một con tàu cực lớn thì mới dừng lại.
Sesser không xa lạ gì với loại thuyền này, gần như cứ hai ngày một lần thì nó sẽ bắt gặp những con thuyền loại này, đó là những chiếc tàu thủy do các nước phái đến để vây bắt những sinh vật biển sâu.
Tiếng kêu cứng nhắc của giao nhân là phát ra từ trên con thuyền đó, chúng đang mô phỏng theo tiếng kêu hấp dẫn bạn đời của giao nhân giống cái, do mùa xuân đã đến, nên bọn chúng đã bắt được điểm yếu của giao nhân, mưu đồ dùng âm thanh này để dụ giao nhân đến.
Không thể không nói, tuy nghe có phần giả tạo, nhưng vẫn dư sức lừa được vài con giao nhân giống đực đang bực dọc ham muốn giao phối, loài người rất nguy hiểm, chúng đã sớm đặt sẵn bẫy xung quanh con tàu, trong đó đã có một con giao nhân giống đực trúng chiêu mắc lưới, nó vừa định dùng móng vuốt phá lưới, thì liền bị điện trên lưới tấn công, khiến giao nhân mắc bẫy vùng vẫy không ngừng, nhưng chẳng được bao lâu thì nó đã dừng lại, nằm yên bất động trong tấm lưới.
Nhìn thấy cảnh này, lớp vảy trên cổ Sesser xù lên, đôi mắt nhìn không thấu đang có cảm xúc gì.
Sesser đến gần lưới, binh lính trên thuyền phát hiện ra động tĩnh liền kéo lưới lên, bọn chúng mừng điên khi thấy một con giao nhân cao to mắc bẫy, bọn chúng đưa tay ấn nút giật điện, tính đợi giao nhân mất sức rồi sẽ đi xử lý giao nhân trẻ trung mà hôm nay đã bắt được.
Bọn chúng đã thật sự thu hoạch được một mẻ lớn!
Nhưng khi binh lính nhấn nút, thì tấm lưới chẳng xảy ra phản ứng gì cả, Sesser dễ dàng xé nát tấm lưới, nhảy bổ sang tấn công người kia, tay nó nhuốm máu, người binh sĩ kia mãi cho đến khi tắt thở vẫn không biết được tại sao mình lại chết.
Biển lớn vào buổi đêm đều chứa đầy nguy hiểm, lũ giao nhân cất lên lời ca xưa cổ, âm thanh hư ảo vang lên, mê hoặc toàn bộ người trên con tàu, đuôi của Sesser lượn vòng, vuốt nó nhỏ giọt máu tươi trên boong tàu, nó tiến hành nguyền rủa và đồ sát những con người mang đầy tội lỗi trên con tàu này.
Đợi cho đến khi tiếng ca dừng lại, thì nơi này đã trở thành một con tàu chết, tàu thủy bắt đầu chìm dần vào lòng biển, đôi tay Sesser đẫm máu, nó nhảy xuống biển từ con tàu, mặt nó cũng dính máu, những con giao nhân giống đực kia vừa kiêng dè vừa sợ hãi nên đều lùi ra sau, không dám đến gần Sesser.
Mà sau khi xử lý xong đám người có ý định bắt giết giao nhân, thì Sesser không tiếp tục quản mấy giao nhân ở bên cạnh, nó vùi đầu vào lòng biển.
Nó lặn xuống đáy biển, vừa hay phát hiện ra bé giao nhân đang muốn bỏ chạy, nhưng còn chưa đợi bé giao nhân kịp chạy trốn, thì cái đuôi nhỏ của nó đã bị Sesser bắt lấy, kéo về đại bản doanh của giao nhân.
Đại bản doanh hay tổng hành dinh là cơ quan đầu não lãnh đạo tối cao của một tổ chức nào đó
Có vài giao nhân sau khi phát hiện ra khí tức của Sesser thì liền ở đó chờ sẵn, Sesser tiện tay ném giao nhân nhỏ cho mấy con giao nhân giống đực rồi bỏ lại một câu:
[Trông chừng nó.]
Sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Mà mấy vị giao nhân kia cúi đầu nhìn xuống ngay tại chỗ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với bé giao nhân.
Những con giao nhân kia không hề hay biết, mục đích cơ bản của Sesser khi quay về với bản tộc giao nhân, là vì để xây tổ cho bạn đời của mình ở.
Kì Thời nhận ra có động tĩnh, cậu làm như vô tình nhưng lại cố ý nhìn về phía mà Sesser đang ở, cách một cánh cửa, đôi mắt thú mang theo niềm ác ý mãnh liệt không thể nào phớt lờ nhìn thẳng vào Lana.
Đối với Sesser mà nói, Kì Thời là một sự tồn tại đặc thù, nhưng giao nhân vẫn rất chán ghét con người, may là Lana không ở lại đây quá lâu, mưa đã vơi đi nhiều, cô gái nhỏ vui mừng mang theo sợi dây chuyền chạy về nhà.
Kì Thời vào nhà rồi đóng cửa lại, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, căn nhà gỗ trở nên sáng sủa, kèm theo đó là mùi nước mưa ẩm ướt, cậu đi đến bên cạnh giao nhân, ngồi xổm xuống để kiểm tra vết thương trên đuôi nó.
Vừa nãy lúc ở bên ngoài, cậu rõ ràng đã nhận ra Sesser có gì đó không ổn, Kì Thời thử đưa tay ra chạm vào lớp vải băng trên đuôi giao nhân, Sesser không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm động tác của Kì Thời, đôi mắt đen trầm xuống.
Sau khi xác nhận giao nhân không có tính công kích, thì Kì Thời mới gỡ lớp băng ra để kiểm tra tình trạng của vết thương.
Đã qua mấy ngày rồi, vậy mà vết thương trên chiếc đuôi đen vẫn chưa có tiến triển tốt, nhưng cũng chẳng chuyển biến xấu đi.
Có lẽ bởi vì thể chất đặc thù của Sesser, cho nên thuốc bôi lên đuôi không có tác dụng, Kì Thời yên lặng tháo lớp băng gạc xuống, rồi lại quấn một vòng băng mới lên.
Có lẽ cậu nên ra ngoài đổi thêm một ít thuốc về, nếu như vết thương vẫn mãi không lành, thì cần phải đưa giao nhân trở về biển, dù sao thì, chúng nó trời sinh đã thuộc về biển cả, vết thương trên người rồi cũng sẽ lành lặn theo tự nhiên.
Còn về nhiệm vụ, Kì Thời cho rằng, nguyên nhân khiến cho giao nhân xuất hiện giá trị hận thù và vị diện sụp đổ, là do tính thần thoại giả dối của thế giới này đối với giao nhân và nhân ngư quá cao, còn về nhiệm vụ chủ yếu hiện nay, chính là có được đầy đủ quyền lực để bảo vệ toàn bộ đại dương.
Sesser vốn không biết đến những suy nghĩ trong nội tâm Kì Thời, nó nhìn bàn tay đặt bên mép thùng gỗ, hiếu kì thò đầu sang, tựa đầu lên tay Kì Thời, rồi liền híp mắt không cử động nữa.
Đêm đen lần nữa ghé đến, Kì Thời chìm vào giấc ngủ sâu, giao nhân từ thùng gỗ trèo ra ngoài, đi đến bên giường của Kì Thời.
Giao nhân cao to cúi người xuống, móng vuốt sắc nhọn dừng lại trên đuôi mắt Kì Thời, vừa cẩn thận lại tò mò chạm vào tìm hiểu làn da của nhân loại.
Lần chạm này có phần khác với lúc trước, da của nhân loại ấm áp, mềm mại, không trơn trượt, lạnh lẽo như da của những loài sinh vật dưới biển, đôi mắt như biển cả lúc này đang nhắm lại say ngủ, yên tĩnh cực độ.
Ngón tay của Sesser lưu luyến đuôi mắt của Kì Thời, rồi lại trượt xuống, rơi trên cánh môi non mềm, cảm giác trên tay rất là kì diệu, Sesser vẫn còn nhớ mùi vị khi chạm vào đôi môi đó, chẳng trách những giao nhân kia đều nổi lòng tham lam đối với nhân loại này trong lần gặp đầu.
Khí tức trên người cậu thanh niên tóc vàng kim mắt xanh lam này vừa sạch sẽ lại ôn hòa, là tạo vật đẹp đẽ nhất của đại lục, thân thể của sinh vật biển vẫn luôn thành thật hơn nội tâm của chúng nhiều, yết hầu của Sesser chuyển động, chiếc đuôi lắc lư, giao nhân cúi người, dần dần áp sát nhân loại.
Ngay khi đôi môi sắp chạm nhau, thì từng đợt sóng lớn bên ngoài vỗ mạnh lên bãi đá, có tiếng ngân nga của giao nhân vang lên,nhưng âm thanh đó khô khan và không lưu loát, khác hẳn với tiếng ca huyền ảo đặc trưng của giao nhân, giống như là có người cố ý tạo ra vậy.
Sesser dừng động tác, nó cúi đầu nhìn Kì Thời một hồi, rồi liền biến mất ngay lập tức trong căn nhà gỗ.
Giao nhân nắm quyền thống trị biển lớn, chiếc đuôi màu đen chìm nổi trong làn nước, tốc độ lướt đi nhanh như một dòng điện. Buổi đêm vẫn đang đổ mưa, nhưng cơn mưa đã nhỏ đi rồi, mơ hồ có dấu hiệu trời trong, nước mưa đánh ướt mi mắt và mái tóc dài của giao nhân, lớp băng gạc bị nước biển xô đẩy, không biết đã bung ra từ lúc nào.
Vết thương vốn to bằng cánh tay trên đuôi giao nhân đã biến mất ngay tức khắc khi chạm vào nước biển.
Thật ra, hệ thống nói không sai, hiện nay những con quái vật trên thế giới này đã mạnh đến mức có rất ít thứ có thể gây ra tổn thương cho chúng, Sesser giả vờ bị thương, yếu ớt là để khiến cho nhân loại phải mềm lòng vì điều này, vết thương trên đuôi nó đã lành từ sớm rồi, khả năng tự chữa lành của giao nhân khiến cho người ta kinh ngạc đến cắn phải lưỡi.
Đêm đen như mực, biển lớn trong đêm tối giống như một con cự thú của vực sâu đang há to miệng hòng nuốt chửng những thứ tồn tại trên mặt biển, Sesser bơi theo âm thanh kia tiến về phía trước, mãi đến khi gặp một con tàu cực lớn thì mới dừng lại.
Sesser không xa lạ gì với loại thuyền này, gần như cứ hai ngày một lần thì nó sẽ bắt gặp những con thuyền loại này, đó là những chiếc tàu thủy do các nước phái đến để vây bắt những sinh vật biển sâu.
Tiếng kêu cứng nhắc của giao nhân là phát ra từ trên con thuyền đó, chúng đang mô phỏng theo tiếng kêu hấp dẫn bạn đời của giao nhân giống cái, do mùa xuân đã đến, nên bọn chúng đã bắt được điểm yếu của giao nhân, mưu đồ dùng âm thanh này để dụ giao nhân đến.
Không thể không nói, tuy nghe có phần giả tạo, nhưng vẫn dư sức lừa được vài con giao nhân giống đực đang bực dọc ham muốn giao phối, loài người rất nguy hiểm, chúng đã sớm đặt sẵn bẫy xung quanh con tàu, trong đó đã có một con giao nhân giống đực trúng chiêu mắc lưới, nó vừa định dùng móng vuốt phá lưới, thì liền bị điện trên lưới tấn công, khiến giao nhân mắc bẫy vùng vẫy không ngừng, nhưng chẳng được bao lâu thì nó đã dừng lại, nằm yên bất động trong tấm lưới.
Nhìn thấy cảnh này, lớp vảy trên cổ Sesser xù lên, đôi mắt nhìn không thấu đang có cảm xúc gì.
Sesser đến gần lưới, binh lính trên thuyền phát hiện ra động tĩnh liền kéo lưới lên, bọn chúng mừng điên khi thấy một con giao nhân cao to mắc bẫy, bọn chúng đưa tay ấn nút giật điện, tính đợi giao nhân mất sức rồi sẽ đi xử lý giao nhân trẻ trung mà hôm nay đã bắt được.
Bọn chúng đã thật sự thu hoạch được một mẻ lớn!
Nhưng khi binh lính nhấn nút, thì tấm lưới chẳng xảy ra phản ứng gì cả, Sesser dễ dàng xé nát tấm lưới, nhảy bổ sang tấn công người kia, tay nó nhuốm máu, người binh sĩ kia mãi cho đến khi tắt thở vẫn không biết được tại sao mình lại chết.
Biển lớn vào buổi đêm đều chứa đầy nguy hiểm, lũ giao nhân cất lên lời ca xưa cổ, âm thanh hư ảo vang lên, mê hoặc toàn bộ người trên con tàu, đuôi của Sesser lượn vòng, vuốt nó nhỏ giọt máu tươi trên boong tàu, nó tiến hành nguyền rủa và đồ sát những con người mang đầy tội lỗi trên con tàu này.
Đợi cho đến khi tiếng ca dừng lại, thì nơi này đã trở thành một con tàu chết, tàu thủy bắt đầu chìm dần vào lòng biển, đôi tay Sesser đẫm máu, nó nhảy xuống biển từ con tàu, mặt nó cũng dính máu, những con giao nhân giống đực kia vừa kiêng dè vừa sợ hãi nên đều lùi ra sau, không dám đến gần Sesser.
Mà sau khi xử lý xong đám người có ý định bắt giết giao nhân, thì Sesser không tiếp tục quản mấy giao nhân ở bên cạnh, nó vùi đầu vào lòng biển.
Nó lặn xuống đáy biển, vừa hay phát hiện ra bé giao nhân đang muốn bỏ chạy, nhưng còn chưa đợi bé giao nhân kịp chạy trốn, thì cái đuôi nhỏ của nó đã bị Sesser bắt lấy, kéo về đại bản doanh của giao nhân.
Đại bản doanh hay tổng hành dinh là cơ quan đầu não lãnh đạo tối cao của một tổ chức nào đó
Có vài giao nhân sau khi phát hiện ra khí tức của Sesser thì liền ở đó chờ sẵn, Sesser tiện tay ném giao nhân nhỏ cho mấy con giao nhân giống đực rồi bỏ lại một câu:
[Trông chừng nó.]
Sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Mà mấy vị giao nhân kia cúi đầu nhìn xuống ngay tại chỗ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với bé giao nhân.
Những con giao nhân kia không hề hay biết, mục đích cơ bản của Sesser khi quay về với bản tộc giao nhân, là vì để xây tổ cho bạn đời của mình ở.
/46
|