Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 62 - A La …

/176


Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không ngờ Triệu Giới lại có phản ứng lãnh đạm như vậy.

Một cô nương mặc xiêm y màu đào cong môi cười nhẹ, giọng điệu mềm nhũn nói: “Bẩm Điện hạ, là Hoàng Hậu Nương Nương lệnh tỷ muội chúng thần tới hầu hạ ngài. Thần thiếp gọi là Liễu Khương, nàng ấy gọi là Diệp Mi, chúng thần đều là vũ nữ do Thu ma ma bên cạnh Hoàng Hậu Nương Nương dạy bảo…”

Nói xong rồi, cũng không thấy Triệu Giới có bất kỳ phản ứng nào.

Liễu Khương dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nến trong phòng không hiểu lý lẽ, khiến nàng ta phải cố gắng lắm mới nhìn thấy rõ dung mạo Triệu Giới. Chỉ thấy hai gò má anh tuấn, lông mày nhíu lại, đôi mắt đen thâm thúy không có bất kỳ cảm xúc nào, vậy mà lại khiến người ta dễ rơi vào mê muội trầm luân. Nhìn xuống dưới chút nữa, bả vai rộng lớn, cánh tay có lực, hai bắp chân đang ở trước mắt nàng ta… Nếu có thể được một nam nhân như vậy yêu thương, không biết sẽ vui vẻ tới thế nào, cho dù chỉ là một đêm, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.

Liễu khương còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, liền nghe thấy thanh âm lạnh băng tàn nhẫn vang lên trên đỉnh đầu: “Nhìn đủ chưa?”

Nàng ta cứng đờ người, vội vàng cúi người nhận sai: “Điện hạ thứ tội, Liễu Khương vô lễ…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Triệu Giới không thay đổi cắt đứt lời nàng ta: “Ra ngoài, bất kể là ai lệnh các ngươi tới, đến từ đâu thì về chỗ đó”.

Sắc mặt Liễu Khương trắng nhợt, thấp thỏm lo âu hỏi: Phải chăng Liễu Khương làm cho điện hạ mất hứng? Nếu điện hạ phải phạt, không bằng phạt Liễu Khương…”

Diệp Mi ở bên cạnh thấy sắc mặt Triệu Giới càng lúc càng lạnh, nhất thời ngăn cản lời nói của Liễu Khương, miễn cưỡng giải thích một tiếng: Điện hạ bớt giận, tính tình Liễu Khương ngay thẳng, nếu có chỗ nào khiến điện hạ tức giận, xin ngài đại nhân đại lượng, không nên chắp nhặt với nàng ấy…” Nói xong ngừng lại một chút, lại khẩn thiết nói: ‘Hoàng Hậu Nương Nương lệnh cho chúng nô tỳ tới hầu hạ điện hạ, nếu ngày đầu tiên điện hạ liền đuổi chúng nô tỳ về, nương nương nhất định cho rằng nô tỳ hầu hạ không chu đáo, sẽ trừng phạt nặng…”

Triệu Giới nghe hai người nói tới rối tung rối mù, tâm tình bực bội, liền nhíu mi nói: “Có quan hệ gì với bổn vương?”

Diệp Mi dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ nàng ta không đoán được Triệu Giới lại là người vô tình như vậy.

Triệu Giới không có tâm tình chào hỏi bọn họ, gọi Chu Cảnh tới, sắc mặt không vui hỏi: “Là ai cho hai người bọn họ vào trong phủ, là ai an bài cho bọn họ vào phòng bổn vương?”

Chu Cảnh nhìn nhìn hai cô nương sắc mặt trắng bệch đang quỳ trên đất, cúi người ôm quyền nói: “Bẩm Vương gia, là đại quản sự của Vương Phủ Lục Thái Bình”.

Phủ Tĩnh Vương có tổng cộng hai quản sự, một là Lục Thái Bình, một là Từ Thiên Ninh. Lục Thái Bình là người biết sử xự, làm việc ổn thỏa, miệng lưỡi cũng ngọt, trụ vững chức vụ quản sự đã được ba năm. Hôm nay an bài hai cô nương này vào phòng, vốn tưởng có thể khiến Triệu Giới vui vẻ, không nghĩ tới không vỗ được mông ngựa, còn khiến Triệu Giới mất hứng, chọc vào nghịch lân của hắn.

Triệu Giới nhíu mày nói: Tự chủ trương, phạt nửa năm lương bổng, đuổi ra khỏi vương phủ.

Chu Cảnh gật đầu xác nhận.

Liễu Khương và Diệp Mi nghe vậy càng thêm sợ hãi, ngay cả quản sự cũng phạt, xem ra Tĩnh Vương Điện Hạ rất không vui… Các nàng đã làm gì chứ? Chẳng lẽ thật sự bị đuổi về cung sao?

Quả nhiên, ánh mắt Triệu Giới nhìn hai người dưới đất, lấy tay chỉ, môi mỏng khẽ nói: “Về phần các ngươi… là muốn tự mình rời đi, hay đợi bản vương đuổi các ngươi đi?”

Hai người nhìn nhau, cũng coi như là người có mắt, quỳ xuống dập đầu nói: “Tạ điện hạ khai ân… Tự chúng nô tỳ rời đi”.

Hai người đỡ nhau ra khỏi phòng, cũng không dám nghĩ gì khác nữa.

Chu Cảnh theo sát bọn họ đi ra, cuối cùng trong phòng cũng trở nên thanh tịnh, nhưng Triệu Giới lại không buồn ngủ nữa.

Hắn nằm ngửa người, đầu gối lên chiếc gối vải dệt thêu kim, một tay kê sau gáy, một tay đặt trên bụng, đôi mắt phượng trong bóng tối phá lệ thâm trầm âm u, không biết đang nghĩ gì. Triệu Giới từ từ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bản thân đang ngâm mình trong khe nước lạnh buốt, nước nhẹ nhàng chậm chạp chảy qua người hắn, cảm giác ẩm ướt trơn trượt, giống như có bàn tay thiếu nữ lướt qua.

Hình ảnh lại chuyển một cái, hắn nằm trên vùng thảo nguyên rộng lớn, phía sau là chiến trường hào hùng, âm thanh chém giết vọng lại rõ ràng, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu ngập tràn trong hơi thở. Nhưng trên người hắn lại có một tiểu cô nương yêu kiều đang ngồi, gương mặt nàng tinh xảo, băng cơ ngọc cốt, một đôi tay mềm mại không xương để trên ngực hắn, không ngừng trêu chọc hắn.

Hô hấp Triệu Giới ngày càng nặng, chiến tranh và nữ nhân kích thích máu huyết ẩn sâu trong lòng hắn. Hai tay hắn nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, dùng sức đè nàng dưới thân, hận không thể nhập làm một với nàng. Tiểu cô nương yêu kiều gọi một tiếng, cúi người ngã vào trên người hắn, hai tay quấn lấy cổ hắn, ghé vào bên tai hắn làm nũng: “Đại ca ca, muội đau…”

Triệu Giới dùng sức mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen.

Trời còn chưa sáng, bóng đêm vẫn đang bao trùm ngoài cửa sổ, ban đêm yên tĩnh, chỉ có hô hấp của hắn ngày càng nặng.

Tiếng làm nũng kia mãi quanh quẩn trong tai hắn, thật lâu cũng không thể tiêu tán. Bàn tay hắn nắm xuống, nghĩ tới gương mặt mềm mại của tiểu cô nương, kéo dài động tác trong mộng vừa rồi.

Hắn quá khát vọng nàng, thế cho nên ngay cả trong mộng cũng tràn ngập hình ảnh của nàng.

Màn che rũ xuống, không nhìn được quang cảnh bên trong, lại nghe không thấy âm thanh gì. Khoảng một chén trà sau, giọng nói Triệu Giới khàn khàn thì thầm: “A La…”

*** *** ***​

Sáng sớm hôm sau, Triệu Giới đứng dậy rửa mặt, vẻ mặt nhẹ nhàng, cũng không có gì khác thường.

Dùng xong bữa sáng, không quá nửa ngày, quả nhiên nhận được ý chỉ của Trần Hoàng Hậu, lệnh cho hắn lập tức vào cung một chuyến.

Triệu Giới thay thường phục màu tối thêu hoa văn trúc xanh, không có cưỡi ngựa mà ngồi xe ngựa Vương phủ có nắp màu xanh vào cung. Đến cửa Điện Chiêu Dương, còn chưa đi vào, liền cảm thấy không khí âm u. Cánh môi hắn cong lên, bước vào nội điện, quả nhiên thấy Trần Hoàng Hậu đang ngồi trên giường La Hán, mặt không đổi sắc, đang uống trà.

Nhìn thấy Triệu Giới bước vào, Trần Hoàng Hậu để chén trà nhỏ họa tiết hoa sen xuống, thản nhiên nhìn hắn nói: “Ngồi xuống đi”.

Triệu Giới cởi áo choàng, ngồi đối diện bà.

Trần Hoàng Hậu kêu cung nữ mang thứ gì đó ra, không lâu sau trên bàn bày đầy những thứ như khóa trường mệnh, đai lưng, vòng cổ, đủ thứ đồ… Bà cố ý hỏi Triệu Giới: ‘Tháng trước đệ đệ của Trấn Quốc Công – Định Quốc Công mới ôm tôn tử, hai ngày nữa hài tử sẽ đầy tháng, bản cung đang nghĩ nên tặng lễ vật gì. Con giúp mẫu thân chọn một chút, nhìn xem cái nào thì tốt?”

Ý tứ vô cùng rõ ràng, nhi tử Định Quốc Công năm nay mới làm quan mà đã có nhi tử, hắn năm nay hai mươi hai, ngay cả tức phụ nhi cũng không có, có thể không khiến người khác sốt ruột sao?

Triệu Giới cười cười, nói thẳng: Mẫu hậu muốn gì cứ nói đi”.

Trần Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Triệu Giới, nâng chén trà, đi vào trọng điểm: “Hôm qua mẫu hậu đưa qua cho con hai cô nương, người ta có chỗ nào khiến con không hài lòng sao? Vì sao phải đuổi đi?”

Triệu Giới cũng biết chuyện, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt chất vấn của Trần Hoàng Hậu: “Mẫu hậu chưa từng hỏi ý kiến của nhi tử liền chủ trương âm thầm đưa hai người tới. Ở trong lòng ngài, nhi tử là loại người đói bụng ăn quàng sao?”

Trần Hoàng Hậu bị hắn nói lại, nghẹn họng rồi nghẹn họng, ngữ khí cũng không ngang ngược như vừa rồi: “Mẫu hậu có ý này khi nào? Còn không phải vì bên cạnh con không có nữ nhân nào, trong lòng sốt ruột nên mẫu hậu mới nghĩ ra biện pháp như vậy sao?”

Hôm qua bọn họ về tới cung thì cửa cung đã đóng, Liễu Khương và Diệp Mimặc quần áo đơn bạc đứng bên ngoài một đêm, sáng sớm vào trong cung thì đã bị đông lạnh toàn thân. Các nàng sợ Trần Hoàng Hậu trách phạt, chưa về phòng vội mà quỳ gối ở Chiêu Dương Điện dập đầu xin tha, khóc tới nỗi Trần Hoàng Hậu mềm lòng, mới nghĩ tới việc gọi Triệu Giới vào cung cẩn thận thăm hỏi.

Rốt cuộc Triệu Giới là nghĩ như thế nào? Có hứng thú với nữ nhân hay không chứ?

Trần Hoàng Hậu thấy hắn không nói gì, nóng lòng nhịn không được hỏi: ‘Tuổi con không còn nhỏ, lại không thành gia, tính kéo dài tới khi nào? Đan Dương đợi con sáu năm, chờ thành gái lỡ thì rồi. Con không nóng lòng, nhưng dì con và Trấn Quốc Công rất vội rồi, đến cùng thì con nghĩ gì hả? Con không hài lòng với Đan Dương ở chỗ nào sao?”

Triệu Giới bình tĩnh nói: Con đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội, không có tình yêu”.

Trần Hoàng Hậu chưa từng thấy Triệu Giới hồ đồ cứng rắn như vậy, tình huynh muội thì sao chứ, lấy về rồi bồi dưỡng tình cảm, không phải dần dần sẽ có tình yêu nam nữ sao?

Trần Hoàng Hậu cố gắng khuyên bảo, nhưng giống như nhiều lần trước, bà chưa nói Triệu Giới liền thấy phiền, nghe nhiều càng thêm phiền. Triệu Giới nhíu mày, nói sang chuyện khác: “Gần đây Lưu Ly làm gì? Lâu rồi con không thấy nó!”

Gần đây thường ở Thần Hoa Điện, cũng yên tĩnh hơn xưa nhiều, cũng không ầm ĩ đòi xuất cung nữa”. Trần Hoàng Hậu thuận miệng đáp, cũng không quên đề tài vừa rồi, tiếp tục nói: Tháng sau tiệc đầy tháng của tôn tử Định Quốc Công, con thay mẫu hậu tặng lễ vật đi. Gặp Đan Dương thì nói chuyện với nàng nhiều một chút, nghe nói dạo này tâm tình nó không tốt”.

Định Quốc Công và Trấn Quốc Công là anh em họ, quan hệ hai nhà cũng mật thiết, chắc chắn Cao Đan Dương sẽ tham dự.

Triệu Giới vô thức cự tuyệt, hắn không hiểu rõ cách xử lý mấy tình huống thế này. Trần Hoàng Hậu sớm nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Giới, nói chặn: “Nếu con không đi, lần sau đừng bước vào Chiêu Dương Điện bước nào nữa”.

Triệu Giới nhịn không được cười lên tiếng, bất đắc dĩ nói: “Mẫu hậu uy hiếp con?”

Trần Hoàng Hậu nói phải, khẳng khái thừa nhận.

Triệu Giới rũ mắt không nói, nghịch nghịch khóa trường mệnh kỳ lân trên bàn, ngón cái xoay vòng xoay vòng, gật đầu nói: “Được, con đi!”

*** *** ***​

Phủ Anh Quốc Công cũng nhận được thiếp mời của Phủ Định Quốc Công.

Anh Quốc Công và Định Quốc Công vốn giao hảo tốt, tình cảm trung hậu, nghe nói lúc còn trẻ cũng tán thưởng lẫn nhau, là tri kỷ. Bây giờ Định Quốc Công ôm tôn tử, Anh Quốc Công tất nhiên sẽ tới chúc mừng. Ngoại trừ Ngụy Trường Xuân đang ở ngoài, đại phòng, nhị phòng, tứ phòng và ngũ phòng đều sẽ đi, chỉ có Liễu Thị của Tam phòng lấy cớ thân thể không khỏe mà ở lại phủ.

Trong nội tâm mọi người đều biết rõ, gia cảnh nhà mẹ đẻ Liễu Thị sa sút, có ra không có vào. Hơn phân nửa đồ cưới của bà ta đều lấy ra trợ giúp nhà mẹ đẻ, bây giờ hiển nhiên không thể lấy ra món lễ vật nào tốt, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài để xấu mặt.

Từ sáng sớm tinh mơ, Ngụy Côn thu xếp lễ vật, mang theo hai nữ nhi một nhi tử đi tới Phủ Định Quốc Công.

Cùng lúc đó, ở Phủ Nhữ Dương Vương.

Nhữ Dương Vương và Cao Dương Trưởng Công Chúa cũng được mời, hai người sớm đã chuẩn bị lễ vật đầy tháng, đang chuẩn bị xuất phát thì nghe hạ nhân báo thế tử gia về. Hai ngày nay Lý Tụng đều ở bên ngoài, đêm cũng không về ngủ, suốt hai ngày nay đều không có về nhà. Nhữ Dương Vương lệnh hạ nhân đi tìm hắn hai lần, hắn lại uống say tới không biết trời đất, đuổi hết người của Nhữ Dương Vương về.

Nhữ Dương Vương tức giận, tuyên bố sau này không quản hắn cái khỉ gió gì nữa. Bây giờ hắn về nhà thật khiến người ta ngạc nhiên.

Cao Dương Trưởng Công Chúa không yên tâm, kêu Lý Tương đi qua xem một chút: “Tương nhi, con đi xem ca ca con một chút! Nếu còn tỉnh táo, kêu nó cùng chúng ta ra ngoài”.

Lý Tương phủi phủi đầu gối, đứng dậy nói được.

Lý Tương đi ra khỏi phòng, hướng về hậu viện. Đi qua một con đường nhỏ thật dài, nàng ta tới cửa phòng Lý Tụng, đứng ở cửa kêu vài tiếng: “Ca ca”, nhưng không có ai đáp lại. Lý Tương đành đẩy cửa vào, đi vào trong phòng, nàng ta ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhịn không được lấy khăn ra che mũi, lớn giọng nói :”Ca ca, ca ca có ở trong phòng không?”

Màn giường khẽ động, Lý Tương đi tới nhấc màn lên, quả nhiên nhìn thấy một người đang nằm. Chỉ nhìn một chút liền thấy rõ Lý Tụng gầy đi một vòng, râu mọc lún phún trên cằm, cùng phong thái thiếu niên tuấn lãng, hăng hái trước kia thua xa. Lý Tương giật mình, vội lay hắn tỉnh: “Ca ca, rốt cuộc ca ca bị sao vậy? Ca ca mau tỉnh lại, cha nương nói muốn dẫn ca ca đi Phủ Định Quốc Công, ca ca đừng ngủ”.

Lý Tụng nhíu mày, cuối cùng từ từ mở mắt ra. Cặp mắt đen nhánh hỗn độn, có chút mê man, tròng mắt chợt chuyển, rơi vào gương mặt nhỏ nhắn trong suốt của Lý Tương, giọng hắn khàn khàn: “Lý Tương?”

Lý Tương gật gật đầu: Là muội. Ca ca, sao ca ca lại thành ra như vậy?”

Lý Tụng chỉ cảm thấy đau đầu, hai ngày nay hắn uống quá nhiều, đầu óc đều không thanh tỉnh nổi. Lý Tụng đỡ đầu, chậm chạp ngồi dậy, nhíu mi hỏi: “Tâm tình ca ca không tốt, uống một chút rượu”. Hắn nhớ bộ dạng sốt ruột của Lý Tương, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lý Tương đành phải đem lời nói mới rồi lặp lại một lần: Hôm nay đầy tháng tôn tử Định quốc Công, có mời phụ mẫu tới dự tiệc. Ca ca đã về rồi, vậy thì cùng đi với mọi người chứ?”

Lý Tụng lại ngã lên giường, từ chối: “mọi người đi đi, ca ca ngủ một lát”.

Hôm nay tới giờ Dần Lý Tụng mới về phủ, không nằm được bao lâu thì bị đánh thức, đầu hắn đau vô cùng, thật sự không muốn ra ngoài.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Tương làm đầu óc hắn thanh tỉnh: “Ca ca còn ngủ gì chứ? Nghe nói hôm nay Phủ Anh Quốc Công cũng đi, lần trước Ngụy Thường Hoằng bị thương ở khu vực săn bắn, nếu ca ca không đi không phải là chột dạ sao?” Nói xong Lý Tương kéo hắn: “Ca ca, ca ca mau dậy đi!”

Lý Tụng mở mắt, thân thể cứng đờ.


/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status