Quân lính bảo vệ thành tuần tra ban đêm ngay lập tức quay người chạy về hướng cổng thành mà những người còn lại thì ứng phó với người lính đưa tin ngoài thành.
Đêm khuya, trời tối người vắng cũng chỉ còn những kẻ không thể say giấc ban đêm là còn thức. Giang Mộc Thần mấy ngày gần đây trừ vào triều thì chỉ ngồi ngây ngốc một mình trong thư phòng, mà thường thường chỉ ngẩn ngơ một cái là cả một đêm. Làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc hắn ở thư phòng đến cùng là làm gì mà sai Ninh Phong canh giữ ở bên ngoài thư phòng không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Ngay khi thấy quản gia của Thần Vương phủ dẫn theo binh sĩ bảo vệ thành tới gần, Ninh Phong vẫn liều đánh tiếng với Giang Mộc Thần.
“Vương gia!”
“Chuyện gì?” – Âm thanh trầm thấp lạnh lùng truyền từ trong phòng ra, so sánh với thanh âm lạnh lẽo như đêm tháng hai thường ngày của Giang Mộc Thần còn lãnh hơn vài phần.
“Vương gia, tám trăm dặm cấp báo!” – tên lính đưa tin cố gắng chịu đựng hàn khí quanh than, thận trọng mở miệng. Ầm một tiếng cửa thư phòng bị đẩy ra, Giang Mộc Thần mặc một thân cẩm bào xanh ngọc đứng dậy, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của binh sĩ bảo vệ thành lạnh giọng hỏi:
“Cấp báo tám trăm dặm của nơi nào?”
Bị Giang Mộc Thần hỏi như thế, tên lính vệ thành lập tức sững sờ, thực tế lúc này đôi mắt như hàn tinh của Thần Vương nhìn hắn chằm chằm khiến cho trán hắn không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Bẩm Vương Gia, Hứa đại nhân đang đợi trên thành lầu, đặc biệt sai ty chức đến đây mời Vương Gia tới đó?” – Nếu cửa thành vừa mở ra, tên lính truyền tin này sẽ ngay lập tức chạy tới Hoàng cung, quân bảo vệ thành căn bản không có năng lực chặn bức mật hàm cấp báo tám trăn dặm hỏa tốc này.
“Đi” – Mà lúc này Giang Mộc Thần căn bản cũng không có kiên nhẫn nghe hắn nói, lập tức nhấc chân sải bước hướng cửa lớn của Thần Vương phủ đi. Ninh Phong liếc mắt nhìn tên binh sĩ vệ thành đang sợ tới toát mồ hồi lạnh cả người lập tức liền theo sát sau lưng Thần Vương đi ra khỏi Vương phủ. Nhanh chóng bay người lên trên lưng ngựa, hai người thật nhanh hướng phía cửa thành mà đi. Lúc này tên lính bảo vệ thành đã khi nào thấy được động tác nhanh chóng như vậy, còn đang kinh ngạc tới há hốc miệng nửa buổi sau mới lấy lại tinh thần lập tức chạy theo phía sau tới thành lâu.
Thần Vương phủ, Thái Phi viện:
“ Bẩm Thái phi, Vương gia mới mang theo Ninh Phong rời khỏi phủ rồi ạ!” – Sâu trong Vương phủ, người mất ngủ cũng không phải chỉ có mình Giang Mộc Thần, sự khác thường của Tần Vương những ngày gần đây người ngoài không nhận ra nhưng với tư cách là Mẫu phi lẽ nào Nguyên Đức Thái phi lại không biết được. Chỉ thấy Thần Vương cùng Ninh Phong vừa ra khỏi cửa lớn của Vương phủ, vú Tương liền lập tức đi vào nội thất, hướng Nguyên Đức Thái phi bẩm báo hết thảy.
“Trong triều xảy ra chuyện gì sao?”- Nguyên Đức Thái phi nghiêng người tựa vào đầu giường, đôi mắt bén nhọn ngày xưa khẽ khép hờ, triều phục trên người sớm đã đổi thành một thân đồ ngủ, thiếu đi sự nghiêm khắc thường ngày nhiều hơn một bộ ôn nhu của cung phi. Chỉ mới là một câu hỏi nhẹ nhàng lại lăng liệt không dễ sơ sót làm cho người ta không dám lừa gạt.
Chỉ có điều Nguyên Đức Thái phi mặc dù đang hỏi nhưng lại không dấu vết nhíu đôi lông mày tinh xảo, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười lạnh. Chỉ sợ là kể cả trong triều có xảy ra đại sự cũng sẽ không khiến Thần nhi lo lắng như vậy đi. Hiểu con sao bằng mẹ, bà há lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn chứ!.
“ Là Hứa đại nhân bảo vệ thành phái binh lính tới đây mời Vương gia đến thành lâu, tựa hồ là có cấp báo hỏa tốc tám trăm dặm ạ!” – vú Tương đi theo bên người Nguyên Đức Thái phi đã nhiều năm như vậy, tự nhiên là đối với từng động tác thật nhỏ của bà đều hiểu rõ, liền lập tức đem nguyên nhân Thần Vương rời phủ bẩm báo.
Quả nhiên Nguyên Đức Thái phi sau khi nghe tin này chậm rãi mở mắt, ánh mắt lấp lóe sát khí bén nhọn lại bình tĩnh làm người ta run sợ, khiến cho vú Tương không khỏi ngậm miệng lại, cung kính đứng bên cạnh không dám mở miệng nữa.
“Loại cấp báo tám trăm dặm nào đáng giá cho Thần nhi tự mình đến thành lâu chứ? Hắn là Tây Sở Vương gia, loại chuyện nhỏ nhặt này khi nào đến phiên hắn quan tâm?” - Thái phi liên tiếp hỏi, lại để cho vú Tương nín nhịn không dám nhìn hướng bà.
“Thay y phục cho Bổn cung!” – mắt nhìn vú Tương đang đứng cung kính bên giường, Nguyên Đức Thái phi cũng biết nhất định là con mình đã hạ lệnh nghiêm cấm bàn tán, nếu không chuyện tình ở Vương phủ sao có thể dấu giếm người của Thái phi viện được.
“Thưa vâng!” – vú Tương lập tức cầm áo khoác ngoài để một bên đến bên người Nguyên Đức Thái phi, nhẹ nhàng vén làn tóc đen buông bên vai lên lập tức cẩn thận choàng áo ngoài trong tay lên vai bà, sau đó đỡ Thái phi xuống giường ngồi vào trước bàn trang điểm. Cầm chiếc lược sừng tê trên bàn lên cẩn thận từng chút nhẹ nhàng búi tóc cho chủ tử.
“Thái phi, đã muộn như vậy, bên ngoài cũng đã tối muộn, nếu không Người chờ sáng sớm mai lại ra ngoài đi!” – vú Tương nhẹ nhàng mở miệng thăm dò, tuy nói hiện tại đã đầu xuân nhưng cái lạnh ngày đông vẫn như trước thấm dần vào lòng người ta, lạnh làm cho lòng người ta sợ hãi.
“Đem chiếc áo khoác lông chồn đó của Bổn cung qua đây!” – nhưng lúc này Nguyên Đức Thái phi lại cố ý đứng lên, hai mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vú Tương.
“Vâng” – thấy Thái phi tâm ý đã quyết, vú Tương chỉ đành làm việc theo lời, nhanh chóng cẩn thận lấy từ trong tủ gỗ ra món đồ trị giá liên thành áo khoác lông chồn phủ thêm lên người Nguyên Đức Thái phi.
Lại thấp giọng dặn dò đám tì nữ dọn dẹp cẩn thận con đường phía trước tránh để Thái phi bị ngã. Mà Nguyên Đức Thái phi lập tức dẫn theo người đi tới thư phòng của Thần Vương. Trước cửa viện vẫn là hai tên thị vệ thiếp thân của Thần Vương, hai người thấy Nguyên Đức Thái phi đến vào lúc này, kinh ngạc trong nháy mắt sau đó lập tức hành lễ:
“Tham kiến Thái phi!”
“Đứng lên đi!” – Thanh âm cực lạnh truyền đến, mà bước chân Nguyên Đức Thái phi dưới chân không chút nào chậm lại thẳng hướng đến lối vào.
Lại không nghĩ đến hai tên thị vệ này lại đồng thời nhanh chóng đứng dậy, chỉ thấy thân ảnh họ lóe lên lập tức chắn trước lối vào, một người trong đó cung kính lại giữ đúng chức trách của mình mở miệng:
“Xin mời Thái phi dừng bước! Vương Gia phân phó không cho bất luận kẻ nào bước vào thư phòng một bước ạ!”
“Tránh ra! Bổn cung là mẫu phi của hắn!” – chỉ thấy ánh mắt của Nguyên Đức Thái phi hiện lên một tia sát ý, thần sắc trên mặt bỗng nhiên trầm xuống, lập tức nghiêm nghị mở miệng:
“Xin mời Thái phi dời bước! Vương gia phân phó không được lại để cho bất cứ kẻ nào bước vào thư phòng một bước!” – Chỉ là so với lời của Nguyên Đức Thái phi thì hai thị vệ này lại nghe theo mệnh lệnh của Thần Vương. Không có mệnh lệnh của Thần Vương bọn họ tuyệt đối sẽ không nhường đường.
“Người đâu, đem bọn chúng dẫn đi cho Bổn cung!” – Nguyên Đức Thái phi khi đến đã sớm có chuẩn bị, sớm đã nghĩ tới việc Thần Vương sẽ tử thủ thư phòng của hắn, Thái phi đã mang theo những thị vệ đã đi theo mình nhiều năm qua đây.
Mà hiển nhiên hai thị vệ không thể động thủ với Nguyên Đức Thái phi, nếu không Vương gia chắc chắn sẽ lấy mạng của bọn họ. Lại không thể cứ thế để cho bất cứ kẻ nào vào thư phòng, cũng chỉ có thể mặt không biến sắc đứng ngăn trước mặt Nguyên Đức Thái phi, mặc kệ người khác tùy ý kề kiếm lên cổ bọn hắn vẫn như cũ là kiên trì một bộ dáng.
Mà người bên cạnh Nguyên Đức Thái phi cũng là nhưng thị vệ có thân thủ nhanh nhẹn, ngay lúc hai gã thị vệ kia không dám làm càn trước mặt Nguyên Đức Thái phi liền điểm huyệt đạo của bọn hắn, lập tức đem hai người dẫn theo bọn họ xuống dưới.
Từ trước đến nay với những người chắn đường mình, Nguyên Đức Thái phi chưa từng nhìn nhiều, lập tức liền dẫn theo vú Tương bước vào viện. Ánh mắt lợi hại lập tức chiếu về phía thư phòng vẫn còn chưa kịp tắt nến, đáy mắt xẹt qua một tia không vui, ngay lập tức cho người đứng chờ bên ngoài còn bà dẫn theo vú Tương bước vào thư phòng.
Lúc này dưới ánh nến lay động trong thư phòng đem bày trí trong thư phòng chiếu rọi. Vẫn bày trí giống như thường ngày khiến cho tâm tình Nguyên Đức Thái phi có chút nhẹ nhõm. Nhưng trên bàn sách đang để một tấm bản đồ cũng một bức tranh khiến cho bà nhíu chặt mày lại. Bất chấp mọi lễ nghi trong cung thường ngày, chỉ thấy Nguyên Đức Thái phi ba bước cũng làm thành hai bước nhanh tới trước bàn đọc sách, bàn tay được bảo dưỡng trắng ngần như ngọc cầm lên hai đầu của bức họa nhìn kỹ. Chỉ thấy nữ tử trên bức họa có chút cười nhẹ, hai đầu lông mày hiển hiện không phải là cái thẹn thùng của thiếu nữ mà là ngạo khí cũng cơ trí hiếm thấy, nàng mặc một thân y phục xanh lam dài phiêu dật lại có nét tuấn tú, nữ tử này trong trẻo nhưng lại có chút khí chất lạnh lùng hợp lại với nhau khiến cho nàng càng thêm quyến rũ lay động lòng người.
Thực tế chút xa cách cùng lạnh nhạt nổi lên trong đôi mắt nàng càng như nét vẽ rồng thêm mắt cho bức họa này. Chỉ là nhìn khuôn mặt quen thuộc của nữ tử trên bức họa này khiến cho đôi tay vốn đã buông lỏng của Nguyên Đức Thái phi lại nắm chặt thành quyền, đôi mắt lạnh trong khoảnh khắc ngưng tụ phóng ra quang mang nguy hiểm. Nếu nàng không nhớ nhầm thì đây là trang phục của Vân Thiên Mộng lúc bà nhìn thấy nàng lần đầu tiên.
Thần nhi lại đi tưởng niệm một kẻ đã làm vợ người khác như vậy, hắn liệu có biết mình đang làm cái gì không? Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bức họa Vân Thiên Mộng đang dõi mắt trông về phía xa này, khí thế quanh người Nguyên Đức Thái phi trong phút chốc đột nhiên lạnh xuống, khiến cho trong lòng vú Tương hoảng hốt, Thái phi ngập tràn sát khí như vậy bà cũng chỉ thấy lúc Ngọc Kiền Đế đoạt được ngôi vị hoàng đế năm đó. Mà hôm nay Thái phi lại vì bức họa này mà giận dữ vậy, nhìn là biết người trên bức họa này đã động tới vảy ngược của Thái phi.
Nghĩ như thế, vú Tương lặng lẽ giương mắt lên nhanh chóng quét mắt qua bức họa kia, vừa nhìn bà đã chấn động trong lòng, đáy mắt không khỏi hiện lên tia không thể tin được, lông mày theo sát đó cũng nhíu lại, trong nội tâm không khỏi cảm thán: “Vương gia hắn lại…”
Mà lúc này Nguyên Đức Thái phi bỗng cười lạnh một tiếng, hai tay lập tức vo tròn bức họa trên tay đưa vào ánh lửa trên ngọn nến, nhìn bức họa cháy lên và dần biến mất khỏi tay…
“Bẩm Thái phi, Vương gia trở lại…” – vú Tương lo lắng nhìn Nguyên Đức Thái phi lên tiếng ngăn lại, bà không hi vọng quan hệ mẹ con vốn gần đây đang căng thẳng lại vì một bức họa mà xảy ra xung đột.
“Ngày mai sau bữa sáng ngươi đem hết tất cả các bức họa của các tiểu thư trong phủ đến phòng Bổn cung” – Nguyên Đức Thái phi lơ đãng cất giọng lạnh nhạt phân phó.
“Vâng, vậy những bức họa của các tiểu thư Văn phủ kia thì…” – vú Tương nhanh chóng đưa ra một vấn đề tương đối khó xử trong phủ, trong đó chuyện Văn phủ kia là cần nhất.
“Không cần để ý, Văn gia chỉ là một quân cờ mà Hoàng thượng dùng để áp chế các phe phái mà thôi, đừng quan tâm nhiều!” – Tuy nói như vậy nhưng thời điểm nhắc đến Văn phủ, Nguyên Đức Thái phi vẫn như cũ nhíu mày. Có ai sẽ nghĩ tới rằng Ngọc Càn đế kia lại cũng giống với Tây Tĩnh đế, loại thủ đoạn áp chế các vây cánh đấu tranh cũng dùng cùng một phương thức chứ.
Năm đó, Tây Tính đế thấy thế lực của Tứ đại gia tộc ngày càng cường thịnh, liên hạ chỉ phong con gái của Tứ đại gia tộc trong cung lên làm Tứ phi. Mà sau đó càng ngoài dự đoán của tất cả mọi người Ngài lại phong con gái của Văn gia lên làm Hoàng hậu. Cái này chẳng phải chỉ đơn giản là nằm ngoài suy đoán của mọi người mà càng khiến cho Tứ phi ôm hận.
Thử hỏi ba vị còn lại hôm nay ai có thể thản nhiên đối mặt với người của Văn phủ cơ chứ? Mà nay Ngọc Kiền đế cũng học theo thủ đoạn của Tây Tĩnh đế dùng để lôi kéo Văn gia, kỳ thực dụng tâm trong lòng rõ ràng không thôi. Một là dùng Văn gia đến kiềm chế bà cùng gia tộc của bà, hai là lợi dụng địa vị cùng uy vọng của các học trò Văn gia trên triều để củng cố ngôi vị hoàng đế của mình.
Chỉ có điều, hôm nay Sở gia cùng Văn gia qua lại thân thiết như vậy, Ngọc Kiền đế chỉ sợ còn đang nghĩ phải làm như nào để phá vỡ quan hệ hai phủ này. Mà sự tín nhiệm đối với Văn gia cũng sẽ không còn giống như lúc trước nữa. Cứ như vậy gia tộc này sớm muộn cũng sẽ trở thành con cờ bị từ bỏ, hiện tại có lôi kéo cũng sẽ không có ích gì nữa.
“Nô tì đã rõ ạ!” – nghe xong lời của Nguyên Đức Thái phi, vũ Tương rũ mắt xuống, hai tay đỡ Thái phi đi ra khỏi thư phòng, lập tức phân phó tì nữ bên cạnh tắt nến trong thư phòng để tránh nguy cơ hỏa hoạn.
Trên cổng thành, Giang Mộc Thần cùng với Ninh Phong lúc này cũng đã chạy tới nơi, vị Hứa đại nhân vẫn như cũ cẩn thận hỏi chuyện người lính đưa tin, mãi đến khi thấy Thần Vương đến đây thì vị quan kia mới hết tức giận.
Hứa đại nhân lập tức cùng mọi người quỳ xuống hành lễ:
“Ty chức bái kiến Vương Gia!”
“Người này đến từ đâu?” – nhìn theo ánh nến hắt xuống từ cổng thành, trong bóng tối có một người cưỡi ngựa chiến đang đi lại quanh cửa thành, tâm trạng như đang nôn nóng. Thấy Thần Vương hỏi, cũng không dám có nửa tia dấu giếm mà thành thật khai báo: “ Hồi bẩm Vương Gia, đến từ Giang Châu ạ!”
Giang Châu? Nghe vậy ánh mắt Giang Mộc Thần lóe ánh hàn quang, trong lòng khẽ run lên, lập tức lạ lệnh:
“Lập tức dẫn hắn tới đây!” – nói xong liên quay người đi vào sảnh xử lý sự vụ trong thành lâu.
Hứa đại nhân có chút không hiểu nhìn về phía Ninh Phong, lại phát hiện đối phương chỉ liếc trả lại hắn một ánh mắt ra hiệu nhanh đi, liền tranh thủ thời gian đè xuống sự khó hiểu trong lòng, lại thấy Ninh Phong tự mình xuống khỏi thành lâu đưa tên lính truyền tin từ Giang Châu này đưa lên thành lâu.
“Ty chức tham kiến Vương Gia!” – người lính đưa tin này một thân bụi đất, nghĩ tới hắn từ nơi xa xôi như vậy chạy tới thì biết tốc độ hẳn rất kinh người.
“Trừ Ninh Phong, những người còn lại lui hết ra ngoài!” – nhìn những lính bảo vệ thành đứng đầy trong sảnh, Giang Mộc Thần lạnh giọng hạ lệnh.
Đợi sau khi tất cả mọi người rời khỏi mới thấy hắn mở miệng lần nữa:
“Đứng lên nói, Giang Châu xảy ra chuyện gì?”
Thời điểm hỏi chuyện, trong nội tâm Giang Mộc Thần đang suy tính lại hành trình của Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng, nếu như không có gì trì hoãn hẳn là chạng vạng tối nay bọn họ hẳn là đã tới Giang Châu.
Tên lính đưa tin này quan sát vị Thần Vương đầy mặt nghiêm túc và trang trọng trước mặt, chỉ có thể kiên trì trả lời:
“ Hồi bẩm Vương gia, Sở Vương cùng Vương phi bị tập kích trên đường trước khi tới Giang Châu, tử thương vô số, Chúc tri châu liền lập tức gửi mật hàm lệnh cho ty chức chạy về kinh bẩm báo Thánh thượng ạ!”
“Cái gì?” – không ngờ sau khi người lính đưa tin bẩm báo Thần Vương thật sự sợ hãi, hắn có chút thất thố đứng lên. Chỉ thấy hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, trong mắt lập tức tràn ra sự thô bạo, khí tức quanh thân lập tức bùng lên theo cơn giận dữ , hắn lập tức vọt tới trước mặt một tay túm cổ áo của tên lính truyền tin gằn giọng hỏi:
“Sở Vương phi có bị thương không hả?”
“Dạ?...” – tên lính đưa tin không hiểu nhìn lại Thần Vương, tựa hồ không rõ tại sao hắn đột nhiên lại hỏi về Sở Vương phi, chỉ cảm giác chính mình trong lúc vô tình đã biết được sự tình không nên biết, trong lòng chợt nhíu mạnh một cái sau lưng chợt thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Nói!!!” – lúc này tinh thần Giang Mộc Thần tất cả đều tập trung ở trên người Vân Thiên Mộng, một tay xách cổ áo người binh sĩ, thần sắc nghiêm nghị gầm lên hỏi hắn.
“Vương gia, ty chức chỉ biết Vương phi đã được người hộ tống về dịch quán, chuyện còn lại cũng không rõ tình hình như nào, Chúc tri châu đã đem mọi chuyện ghi cặn kẽ trong mật hàm, mời Vương gia để ty chức vào cung phục lệnh!” – trên trán người truyền tin đã rịn xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhìn Thần Vương một bộ biểu tình âm lãnh trước mặt, chỉ cảm thấy tứ chi run sợ trong lòng hàn khí rét lạnh.
“Vương gia, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đưa ra quyết định về chuyện này, hay là cứ để hắn vào cung trước đi. Nếu không chậm trễ quân tình, chỉ sợ…” – lúc này Ninh Phong đứng một bên rất nhanh mở miệng. Chỉ là trong lòng không khỏi thở dài, theo như hành động lúc này có thể thấy cảm xúc của Vương gia sẽ chấn động vì chuyện của vị Sở Vương phi kia, chuyện này nếu lan truyền ra bên ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho người ta có chút ý kiến với Vương gia. Dù sao Vân Thiên Mộng này đã gả cho Sở Vương, mà Vương gia lại quan tâm vượt quá bổn phận như vậy sẽ khiến cho mọi người khinh thường.
Lúc này một tia sáng lạnh bắn về phía Ninh Phong nhưng Giang Mộc Thần không thể không thừa nhận Ninh Phong nói đúng. Lực đạo trên tay thoáng buông lỏng người binh sĩ truyền tin lập tức ngã ra đất, chỉ là chưa kịp đợi hắn thở dốc trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm chí hàn cực độ:
“Chuyện ngươi gặp bổn Vương đêm nay nếu truyền ra ngoài thì ngươi cứ coi chừng cái mạng nhỏ đó!” – nói xong Giang Mộc Thần rời khỏi sảnh nhanh như cơn gió.
Một đường chạy nhanh chở lại Thần Vương phủ, Giang Mộc Thần lấy yêu bài mang theo người đưa cho Ninh Phong phân phó:
“Lập tức đến Hoàng cung, nói Bổn vương bị nhiễm phong hàn, xin nghỉ không lên triều mấy ngày!”
Ninh Phong cầm yêu bài có chữ “Thần” nhưng lại nhíu mày không chịu rời đi, chỉ thấy hắn cố gắng khuyên can vương gia nhà mình:
“Vương gia, ty chức nhận thấy chuyện này là không nên, Sở Vương và Vương phi vừa xảy ra chuyện Ngài liền cáo ốm, cái này chắc chắn sẽ khiến cho người khác chui chỗ trống. Đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ nghĩ việc này có liên quan đến Vương gia ngài. Kính xin Vương gia nghĩ lại, chớ để…”
Chỉ là lời nói của Ninh Phong còn chưa dứt liền thấy Giang Mộc Thần dơ tay ngăn hắn tiếp tục. Ninh Phong không hiểu nhìn về phía trước theo ánh mắt của Giang Mộc Thần lúc này mới phát hiện hai thị vệ vốn canh giữ trước cửa viện lúc này không thấy đâu. Mà vốn thư phòng còn sáng đèn hiện tại cũng đã tối đen, điều này khiến cho thần sắc trên mặt Ninh Phong lập tức thay đổi. Nếu là do thủ hạ của mình sơ sảy mà mang đến nguy hiểm cho Vương gia vậy thì hắn khó mà tránh tội được.
Chỉ thấy Ninh Phong lập tức rút trường kiếm đeo bên hông ra, thân mình lập tức chắn trước người Giang Mộc Thần, toàn thân căng cứng bước từng bước một cẩn thận tới gần lối vào thư phòng.
Mà thẳng đến khi Ninh Phong đem toàn bộ viện kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ hết một lượt, xác định không có nguy hiểm mới cung kính đón Giang Mộc Thần tiến vào trong viện.
Nhìn người của mình đột nhiên không thất tung tích mà đèn trong thư phòng lại bị người ta tắt đi, trong viện cũng không thấy dấu vết giao tranh, thậm chí quản gia cũng không bẩm báo với mình chuyện này, trong lòng Giang Mộc Thần dĩ nhiên đã có suy đoán. Sau khi thắp nến trong phòng lên, ánh mắt của hắn lập tức hướng về phái mặt bàn, chỉ thấy trên bàn còn sót lại một tấm bản đồ Tây Sở, mà bức họa trước đó để trên bàn đã không cánh mà bay, trong mắt Giang Mộc Thần lập tức nổi lên giận dữ, quay người lập tức rời khỏi thư phòng.
“Thái phi, người một đêm không ngủ rồi, vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi!” – lúc này ngoài trời đã nổi lên một chút tia sáng, Nguyên Đức Thái phi sau khi từ thư phòng trở về liên ngồi yên trên giường mềm nhắm mắt suy nghĩ. Thẳng đến khi vú Tương sai người nhỏ giọng đem toàn bộ các bức họa đặt lên bàn tròn trong phòng, lúc này mới nhỏ giọng nhắc nhở bà.
Tuy vậy Nguyên Đức Thái phi lại lắc đầu, hai mắt khẽ hé mở, đã nhiều năm qua đều là như vậy, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về sự tình trên triều, đã có khi nào thực sự gọi là nghỉ ngơi đâu?
“Mấy bức họa đều mang đến rồi phải không?” - nhìn những bức tranh cuộn tròn chất thành núi trên bàn, Nguyên Đức Thái phi nhẹ nhàng bưng ly trà nóng trên bàn trà lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ xua đi chút mệt mỏi sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
“Đều chuẩn bị đầy đủ rồi, mời Thái phi xem qua!” – vú Tương nâng Nguyên Đức Thía phi dậy rồi thấp giọng trả lời.
“Oanh…!” – nhưng lúc này cửa phòng vốn đóng chặt lại bị người ta dùng lực đẩy mạnh ra, dù là ở trọng nội thất vẫn nghe được tiếng cửa thật lớn ở gian ngoài.
“Kẻ nào lại làm càn như vậy? Người đâu…” – vú Tương lập tức hướng phía rèm ngoài ngoại thất nghiêm nghị mà quát lớn, lại phát hiện bức màn cửa dày bị nhấc lên còn Thần Vương sắc mặt âm trầm đi tới.
“Tham kiến Vương gia!” – những lời định nói trong miệng vội vàng nuốt ngược lại, vú Tương cung kính hành lễ hướng về phía Giang Mộc Thần.
“Đi ra ngoài!” – ánh mắt Giang Mộc Thần trước sau vẫn đối diện với Nguyên Đức Thái phi, lạnh lùng lên tiếng hạ lệnh cho vú Tương ra ngoài. Chỉ là khi nhìn sắc mặt Nguyên Đức Thái phi thoáng trắng bệch, dưới chân vú Tương trù trừ không biết nên đi hay ở lại.
“Ngươi lui xuống trước đi!”
Nhìn nhi tử quật cường trước mặt, ánh mắt Nguyên Đức Thái phi thoáng có chút thất vọng, nhưng vẫn cao quý như cũ bình tĩnh mở miệng nói với vú Tương bên cạnh.
“Vâng!” – hướng về phía hai người hành lễ, vú Tương dẫn những nha hoàn phục vụ trong phòng bước nhanh đi ra ngoài.
“Ngươi đối đãi với mẫu phi mình như thế sao? Cung quy học từ nhỏ đều quên hết rồi?” – mãi đến khi tấm rèm cửa dày nặng buông xuống trên mặt Nguyên Đức Thái phi mới hiện lên một vòng tức giận, lại nhìn lại việc làm lỗ mãng của Giang Mộc Thần hôm nay mà lạnh giọng trách cứ. Lại không nghĩ đến trách mắng của nàng chỉ đổi lại một tiếng hừ của con trai.
“Hôm nay mẫu phi xông vào thư phòng của Bổn vương, đốt hủy cuộn tranh của Bổn vương lại là có ý gì? Chẳng lẽ cung quy chính là làm việc như vậy sao?”
Nhìn tro tàn rơi dưới chân bàn, trong nội tâm Giang Mộc Thần liền ngập tràn tức giận, đồ vật hắn xem như trân bảo lại bị mẫu phi của hắn xem như giấy rác hủy đi như vậy.
Bị con trai nói thẳng ra việc làm của mình, trên mặt Nguyên Đức Thái phi cũng không có quá nhiều kinh ngạc, dù sao đứa con trai Giang Mộc Thần mà bà ngậm đắng nuốt cay sinh hạ ra này có năng lực như nào thân là mẫu phi lẽ nào bà lại không biết chứ.
Chỉ thấy Nguyên Đức Thái phi sắc mặt bình tĩnh ngồi trước bàn, ngón tay xinh đẹp cầm lên một cuộn tranh trên bàn lên, ưu nhã mở cuộn tranh ra nhỏ giọng nói:
“Thần nhi, phụ nữ cùng thiên hạ, cái gì nặng cái gì nhẹ mẫu phi tin tưởng trong lòng con rõ nhất. Chỉ là hôm nay con bị sắc đẹp mê hoặc, ba lần bốn lượt làm ra những chuyện tình trái với thân phận của mình. Hôm nay mẫu phi chỉ là chỉ ra cho con thấy sai lầm đó, chẳng lẽ không đúng sao?”
Giang Mộc Thần dù không nhìn nội dung trên bức tranh đó cũng biết rõ ý định trong lòng Nguyên Đức Thái phi. Chỉ thấy ánh mắt hắn trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, lãnh đạm mà mở miệng:
“Mẫu phi cũng chỉ là vì mình mà thôi, cần gì phải kiếm cớ như vậy?”
“BA~” – một tiếng vang lên, bức họa trong tay Nguyên Đức Thái phi lập tức bị bà đập mạnh xuống bàn. Chỉ thấy sắc mặt Nguyên Đức Thái phi âm trầm, ngẩng đầu lên bắn ánh mắt nguy hiểm về phía Giang Mộc Thần, lạnh lẽo cất giọng:
“Hôm nay ngươi đã lớn rồi, không cần mẫu phi che chở nữa rồi nên có thể chống đối mẫu phi như vậy. Đã bao giờ ngươi từng nghĩ qua, trên đời này ngoài mẫu phi sẽ còn có ai thật lòng đối xử tốt với ngươi chứ? Ngươi vẽ một bức họa như vậy lại công khai để trên bàn sách trong thư phòng của mình. Đây là ngươi muốn công khai khiêu chiến với Sở Phi Dương hay là muốn người đời có lý do để lên án rèm pha về ngươi? Ngươi đừng quên, Vân Thiên Mộng hôm nay đã là Sở Vương phi, nàng ta sống là người của Sở Vương, chết là ma của Sở Vương. Mà một khi việc ngươi có liên hệ đến nàng ta bị người ta biết đến sẽ chỉ khiến cho tiền đồ của ngươi bị hủy hoại thôi. Ngươi có thể không quan tâm đến tiền đồ của mình, thế nhưng những tướng sĩ đã đi theo ngươi kia, những mưu sĩ đang sống nhờ ngươi tại Vương phủ kia, ngươi để tình cảnh của họ ở chỗ nào? Ngươi sơ suất làm bậy như vậy có biết sẽ khiến cho những người trung thành với ngươi sẽ cách lòng. Thần nhi, con đã không còn là một đứa trẻ nữa, chẳng lẽ những chuyện này còn cần mẫu phi phải từng chuyện từng chuyện nói với con sao?”
Bị Nguyên Đức Thái phi trách móc một hồi, sắc mặt Giang Mộc Thần dần dần hung ác lên, hai tay dưới tà áo qua thời gian dần dần nắm chặt lại, chẳng lẽ vì cái gọi là lòng dân thì bắt hắn phải cam tâm vứt bỏ thứ mà mình yêu thích hay sao?
“Mẫu phi thừa nhận, Vân Thiên Mộng kia phi thường thông minh. Nhưng trong thị tộc, nữ tử thông tuệ nhiều không kể xiết, con chỉ thất Vân Thiên Mộng đặc biệt, vậy vì sao không thử đi gặp những tiểu thư các nhà khác? Trong số các nàng, có thân phận, có địa vị, có học thức, ngoại hình, tư thái đều không thua kém Vân Thiên Mộng kia đó!”
Nhìn trong mắt Giang Mộc Thần không ngừng chớp động, Nguyên Đức Thái phi cố gắng khuyên giải. Cũng không ngờ, sau khi nghe bà nói, Giang Mộc Thần lập tức ngẩng đầu lên thần sắc kiên định giọng điệu chắc chắn nói:
“Các nàng dù có tốt cũng không phải là Vân Thiên Mộng!” – nói xong Giang Mộc Thần quay người muốn rời đi
“Thần nhi!” – thấy thần sắc hắn như vậy, trong lòng Nguyên Đức Thái phi giận dữ, hét lớn khiến bước chân Giang Mộc Thần có chút chậm lại, sau lưng truyền đến uy hiếp của Nguyên Đức Thái phi:
“Nếu như con vẫn tùy hứng làm bậy như vậy nữa, vậy đừng trách mẫu phi ra tay!!”
Giang Mộc Thần đột nhiên quay phắt người lại, hai mắt nhắm lại rồi mở lớn trừng về phía Nguyên Đức Thái phi, mà Thái phi thần sắc lạnh lùng nhìn con trai mình lộ ra một mảnh nghiêm túc. Chứng kiến vẻ khiếp sợ nơi đáy mắt Giang Mộc Thần, Nguyên Đức Thái phi bỗng nhiên nở nụ cười lập tức chậm rãi mở miệng:
"Con biết là lời mẫu phi nói ra trước nay đều nói là làm !”
Mà Giang Mộc Thần lại thật sự nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhẹ, sự lạnh lùng trên khuôn mặt thế nhưng lại hiển hiện một chút tươi cười lộ ra sự thê lương bi thảm. Hắn khẽ mở môi mỏng, định thần hỏi lại:
“Mẫu phi vậy là muốn mất đi giang sơn hay là mất đi con trai đây!?”
“Ngươi!!!...” – nụ cười trên mặt Nguyên Đức Thái phi lập tức biến mất, trong khoảnh khắc đôi mắt ngập tràn tức giận, chiếc khăn trong tay bị vò nát rồi nắm lại thật chặt.
“Dường như mẫu phi tựa hồ chú ý sai trọng tâm rồi. Bổn vương chưa từng nói sẽ buông bỏ kế hoạch nhiều năm qua, hiện tại Bổn vương đã là thân bất do kỷ trong thế cục này. Chỉ là các người muốn Bổn vương đến cả lòng mình cũng giao ra cho kế hoạch này sao?”
Nói xong, Giang Mộc Thần cười lạnh xoay người, đến trước rèm cửa giọng nói mang theo cái sự lạnh lùng vốn cố chậm rãi cất lên”
“Bổn vương đã nói đến nước này, nếu là mẫu phi vẫn cố ý không cố kỵ, Bổn vương nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm. Đến lúc đó có xảy ra chuyện gì mẫu phi chớ hối hận về hành động của mình!”
Nói xong liền vén rèm cửa lên bước nhanh đi ra ngoài.
“Vương gia!” – Ninh Phong đợi ở bên ngoài thấy Giang Mộc Thần đi ra lập tức tiến lên. Mà Giang Mộc Thần cầm lấy yêu bài trên tay Ninh Phong một lần nữa cài vào bên hông, lập tức cất giọng phân phó:
“Chuẩn bị ngựa vào triều!”
“Vâng” – thấy Giang Mộc Thần thay đổi chủ ý, trong nội tâm Ninh Phong nổi lên vui mừng, lập tức hành lễ rồi xuống dưới chuẩn bị.
“Thái phi!” – vú Tương thấy Giang Mộc Thần rời đi mới bước nhanh đi vào nội thất, vừa vào đã thấy Nguyên Đức Thái phi sắc mặt tái nhợt đang ngồi trước bàn, thần sắc từa hồ như già đi vài tuổi khiến cho trong lòng vú Tương chợt trùng xuống thì hơi nhíu mày tiến lên quan tâm nói.
Bị vú Tương gọi hồi thần, Nguyên Đức Thái phi nâng tay phải chống lên bàn, ngón tay ưu nhã đè lên trán, chân mày hơi nhướn lên chỉ vào mấy cuộn tranh trên bàn khoát tay nói:
“Mang xuống dưới trước đi, đợi tâm tình Bổn cung tốt hơn lại xem sau!”
“Vâng, Thái phi!”
Vú Tương dù là đứng hầu ngoài cửa tự nhiên cũng nghe được câu chuyện của hai mẹ con, trong nội tâm chợt đau lòng cho Nguyên Đức Thái phi. Nhưng là tình cảnh của Vương Gia như vậy hắn cũng là thân bất do kỷ, nếu không phải có Khúc gia ủng hộ thì người cưới được Vân Thiên Mộng hôm nay đã là Vương Gia rồi, haizzz!
Mà lúc này người đóng giả Sở Phi Dương rời đi đó đang dẫn theo những thị vệ Vương phủ còn lại cùng nhau chạy về hướng Giang Châu. Tập Lẫm lúc thấy Sở Phi Dương cũng đã biết những an bài của Vân Thiên Mộng nói qua một lần, lại đến khi nhìn đến vết thương trên cánh tay phải của Sở Phi Dương thì chấn động không thôi.
Sở Phi dương nhìn theo ánh mắt của Tập Lẫm hướng về phía tay phải mình, nhìn bộ triều phục tốt nhất của mình bị Tề Tĩnh Nguyên rạch nát thì trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức giương mắt cảnh cáo nhìn về phía Tập Lẫm mà uy hiếp:
“Không được nói cho Vương phi biết!”
“Vương gia, hay là trước hết cứ tìm một y quán để băng bó miệng viết thương đi đã, huống hồ dựa vào sự thông minh và nhạy bén của Vương phi lẽ nào lại không nhìn ra ngài đang bị thương sao?”
Nếu là có điều giấu giếm, chẳng phải xui xẻo vẫn là đám thị vệ bọn họ hay sao.
“Trước cứ gạt nàng đi đã, nếu không giấu được thì nói sau!” – Sở Phi Dương trừng mắt về phía kẻ không biết biến báo Tập Lẫm kia, lập tức giật dây cương, điều khiển ngựa chạy về hướng Giang Châu.
Rời khỏi Kinh thành huyên náo, Giang Châu này ngược lại thật đúng là yên bình, thư thái, vậy nhưng dù nơi này có tốt như nào đi nữa Vân Thiên Mộng nhớ đến tình cảnh của Sở Phi Dương hiện tại mà không chợp mắt cả đêm. Chỉ thấy nàng ngồi trong phòng, trên tay cầm một quyển sách không biết là gì mang theo từ Tướng phủ xem không tập trung. Cây nến chảy xuống từng giọt mà nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Vân Thiên Mộng theo thời gian trôi đi càng ngày càng sâu thêm.
“Vương phi, người lên giường nằm nghỉ đi. Tin chắc là Vương gia một hồi nữa sẽ trở lại thôi.” – Mộ Xuân dậy sớm thấy Vân Thiên Mộng một đêm không ngủ lập tức đau lòng đi vào trong nội thất dùng kéo cắt tim nến để cho ánh sáng lớn hơn một chút nữa, miễn cho Vân Thiên Mộng đọc sách hại mắt.
Vân Thiên Mộng chỉ khẽ lắc đầu, họ không quen thuộc Giang Châu như Kinh thành bên kia, dù Sở Phi Dương và Tề Tĩnh Nguyên kia có hiệp nghị đi nữa. Cách làm người của Tề Tĩnh Nguyên từ trước đến nay đều quái đản, lại hết sức tâm ngoan thủ lạt, dù Vân Thiên Mộng tin tưởng vào năng lực của Sở Phi Dương nhưng họ không quen thuộc với tình huống ở nơi đây cùng với việc cũng không biết rõ nhân thủ mà Tề Tĩnh Nguyên mang theo lần này làm trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng. Lại không nghĩ mình ngồi đây tĩnh tâm suy nghĩ những vấn đề trong đó mà mới đó thoáng cái không ngờ đã đến hừng đông.
Để cuốn sách trong tay xuống, Vân Thiên Mộng không khỏi có chút bất ngờ, xem cả một đêm mà cũng mới chỉ lật qua được một trang thì có thể thấy nàng đã không chú tâm xem đến mức nào. Đứng lên hoạt động thân thể có chút cứng nhắc, Vân Thiên Mộng bước tới mở cửa sổ nhìn hướng ra bên ngoài, chợt thấy một luồng không khí trong lành bên ngoài tràn vào nội thất ấm áp qua cửa sổ mang đến một cỗ khoan khoái nhẹ nhàng. Phía xa xa gà trống đúng giờ gáy vang khắp trốn, chân trời mênh mông kia hiện lên từng tia nắng sáng, tin rằng không bao lâu nữa thì bóng đêm đen kia sẽ dần dần rút đi hết.
“Mộng nhi!” – thật không biết trong lúc Vân Thiên Mộng đang say sưa thưởng thức cảnh sắc sáng sớm bên ngoài cửa sổ chợt có thanh âm trong trẻo của Sở Phi Dương truyền đến.
Nội tâm lập tức vui vẻ, Vân Thiên Mộng thu hồi ánh mắt, nhấc làn váy liền hướng tới phía ngoài ngoại thất. Thấy Sở Phi Dương đã thay một bộ triều phục tươm tất đứng trước mặt mình, dù một đêm không ngủ nhưng trên mặt vẫn không có chút ủ rũ nào, điều này làm cho Vân Thiên Mộng chợt thêm chú ý.
“Như thế nào? Có phải vi phu rất có sức hút không, khiến cho Vương phi nhìn không chớp mắt như vậy?”
Thấy Vân Thiên Mộng chỉ đứng trước cửa phòng nhìn mình chăm chú, Sở Phi Dương khẽ nhếch đôi môi mỏng lập tức trêu ghẹo nàng.
Thoáng có chút tức giận liếc Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lập tức bước lên phía trước mấy bước giang tay nhào vào lòng ôm lấy hắn. Nhắm mắt chìm trong vòng ôm trước ngực hắn, thẳng đến khi nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực bên tai nàng, lúc này mới cười lên một tiếng mở miệng mang theo chút nhẹ nhõm mà đến chính nàng cũng không phát giác ra:
“Cuối cùng chàng cũng đã quay lại!”
Có điều dù thấy nàng nở nụ cười nhưng Sở Phi Dương vẫn hoi nhíu nhẹ đôi mày kiếm, con mắt đen trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút mỏi mệt của Vân Thiên Mộng rồi trầm thấp mở miệng:
“Nàng vậy mà cả đêm không ngủ sao?”
“Ừm! trong lòng có việc bận tâm!” - Vân Thiên Mộng đàng hoàng nhẹ gật đầu, một câu nói thẳng thắn của nàng khiến cho thần sắc của Sở Phi Dương thoáng mềm xuống, sự nghiêm khắc trong mắt bỗng hóa thành nhu tình, tay trái càng ôm chặt Vân Thiên Mộng vào lòng hơn nữa, rồi sau đó mang theo nàng đi vào trong nội thất phía trong.
“Có lo lắng thì cũng không thể không quan tâm đến sức khỏe của mình như thế!” – dù trong lòng ấm áp nhưng biểu cảm của Sở Phi Dương vẫn thối hoắc, giấu đi cảm động nơi đáy mắt kia mà đổi thành biểu cảm không hài lòng khiến cho Vân Thiên Mộng cười khẽ một tiếng.
Sở Phi Dương nghe tiếng cười của Vân Thiên Mộng là biết nàng đã buông xuống tâm tình, nếu không phải hiện tại mình đã quay trở lại, sợ rằng Thiên Mộng chắc chắn sẽ vẫn còn lo lắng cho tình hình của hắn.
“Uống một ngụm trà đi!” – Vân Thiên Mộng tự mình rót cho hắn một chén trà đặt ở trước mặt Sở Phi dương để hắn yên tâm thả lỏng cơ thể. Chạy suốt cả một ngày một đêm chắc hẳn Sở Phi Dương cũng rất mệt mỏi, chỉ là để không khiến nàng lo lắng nên đã bay ra trạng thái tốt nhất của bản thân trước mặt nàng.
“Hạ Cát sao rồi?”
Khi thấy Sở Phi Dương dùng tay trái nâng chén trà lên có chút cứng nhắc nàng lên tiếng hỏi về chuyện sống chết của người khác. Nhìn động tác kỳ lạ của hắn, đuôi lông mày của Vân Thiên Mộng khẽ chau lại, nhưng vẫn chỉ thấy âm thanh bình tĩnh như cũ trả lời:
“Có Nhiếp đại phu cùng với Ánh Thu chăm sóc, hẳn là sẽ không có gì lo ngại đến tính mạng đâu. Quả nhiên Tề Tĩnh Nguyên dám cả gan làm loạn, hắn đây là đã xem Tây Sở như là bãi săn bắn của Bắc Tề nhà hắn rồi, dám sát hại nhiều Cấm vệ quân như vậy. Nếu Hoàng thượng truy cứu tới việc này thì chỉ sợ dù có đem Giang Châu lật hết lên một lần cũng phải tìm ra tung tích của hắn.”
Sở Phi Dương uống hết nước trà trong chén lập tức đem đặt lại chén trà tinh xảo lên mặt bàn, nghe Vân Thiên Mộng hỏi cũng gật đầu nhẹ nhàng đúng lý hợp tình trả lời nàng.
“Thật sự là lá gan của hắn không nhỏ!”
Thời điểm nói chuyện chỉ thấy hai mắt hắn híp lại, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo khiến tim người ra đông lại. Chỉ cần trong đầu Sở Phi Dương nhớ lại mũi tên bắn về phía mình lúc đó mà mình chỉ đâm cho hắn một kiếm thì thấy rằng đúng là quá tiện nghi cho hắn rồi.
“Nhưng xem ra ta thấy lá gan của chàng cũng không nhỏ đâu!” – lúc này thật không ngờ Vân Thiên Mộng lạnh lẽo liếc nhìn Sở Phi Dương mắt lộ hàn quang, khóe miệng cười lạnh làm cho khí chất vốn lạnh lùng trong trẻo của nàng lại càng lộ ra hàn ý.
Sở Phi Dương không hiểu nhìn về phía Vân Thiên Mộng, không biết mình sai chỗ nào lại khiến cho nàng có vẻ mặt như vậy. Trong đầu cấp tốc vận chuyển thật nhanh nhớ lại tất cả hành động của mình từ khi trở về dịch quán, lập tức nhoẻn miệng cười nhanh chóng giải thích:
“Tay phải ta cầm cương lâu, nên hiện tại hơi mỏi chút, do đó mới dùng tay trái cầm chén trà thôi!”
“Ta đã hỏi chàng cái gì sao?” – lại không ngờ Vân Thiên Mộng hoàn toàn không đón ý hỏi ngược lại.
Sở Phi Dương liền nhìn thấy Vân Thiên Mộng lấy ngón tay sờ nhẹ lên vệt nước lưu lại dưới đày cốc trà trên bàn, mở miệng cười lạnh nói:
“Vương gia, ngài có thể giải thích cho thiếp thân biết xem, tại sao trên môi ngài lại có vết son của nữ tử không?”
Nghe vậy, Sở Phi Dương liền nhìn theo hướng ngón tay Vân Thiên Mộng đang chỉ thì quả thật thấy trên viền men trắng nơi miệng chén trà kia đang lưu lại một vệt đỏ son môi. Lại thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng lộ nét kinh sợ nhìn mình chằm chằm khiến cho Sở Phi Dương vốn có ăn nói khéo léo cũng cảm thấy không biết nói gì mới tốt. Đôi mày rậm nhíu chặt nhìn bằng chứng rõ ràng trước mắt, đôi môi khép mở cả buổi cũng chỉ nghẹn ra được mấy từ:
“Ta cũng không có biết a!”
Vân Thiên Mộng không nói câu nào lập tức đứng lên đi đến bên phải Sở Phi Dương, nhẹ nhàng cẩn thận nhấc tay phải hắn đặt lên bàn, trong tình huống vẻ mặt khẩn trương của Sở Phi Dương mà từ từ lật ống tay áo của hắn lên, chỉ thấy cánh tay phải dưới ống tay áo hắn bị quấn kín lớp lớp vải trắng khiến đáy mắt Vân Thiên Mộng lập tức hiện lên một tia đau lòng.
“Không có việc gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đều là do Tập Lẫm nhiều chuyện lại lo lắng quá nên mới quấn thành bộ dạng như này đó. Khiến nàng lo lắng rồi, một chút nữa Bổn vương sẽ sai người lôi hắn xuống phạt quân trượng mới được!”
Tay phải của hắn lập tức nắm lại sau đó buông khẽ xuống không để cho Vân Thiên Mộng xem được miệng viết thương của mình.
Nào ngờ Vân Thiên Mộng không tin tưởng lời hắn nói mà động tác xắn ống tay áo tuy nhẹ nhưng một chút ý tứ dừng lại cũng không có, mãi đến khi lộ ra cả cánh tay phải của hắn mặc dù được quấn kín mít tầng tầng lớp lớp những vẫn không ngăn được từng tia máu thấm ra qua lớp vải từ miệng vết thương. Sự lo lắng nơi đáy mắt Vân Thiên Mộng lập tức biến thành lăng lệ ác liệt, mang theo sự tức giận nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười lấy lòng của Sở Phi Dương, khuôn mặt đẹp lộ vẽ giận dữ ngút trời:
“Có bản lĩnh lừa ta thì đừng có để cho ta phát hiện ra chứ!” – không nhịn được giận dữ Vân Thiên Mộng vẫn lên tiếng trách móc, chỉ là dù tức giận nhưng động tác ở tay vẫn nhẹ nhàng nâng tay hắn lên kiểm tra xem có bị thương tới xương cốt không.
“Ta đã để Nhiếp Hoài Viễn kiểm tra khám qua, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có vấn đề gì nữa mà!”
Đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, để nàng ngồi lên chân mình, ôm nàng đang tức giận trong ngực mình nhưng trong lòng Sở Phi Dương lại tràn đầy nhu tình. Chẳng bao lâu trước đây, làm sao hắn biết ở thời điểm khi hắn nghĩ tới mình bị thương sẽ có một người luôn thật lòng lo lắng? Điều mà hắn từng mong ước nay đã thành sự thật làm sao mà không khiến hắn cảm động cho được!
“Thật sao? Vậy thì son môi này của chàng cũng là hắn đưa cho chàng sao? Để che đi sắc môi trắng nhợt đó sao?”
Móc khăn lụa trong tay áo ra, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng lau đi những vệt son trên môi Sở Phi Dương, thiếu đi màu son nhàn nhạt, lúc này làn môi Sở Phi Dương hiện lên sắc tái nhợt, có thể thấy vết thương do kiếm chém trên cánh tay phải của hắn hẳn phải rất nặng, nếu không sao có thể mất nhiều máu như vậy chứ?
Sở Phi Dương lúc này chỉ khẽ cười không nói, trong lòng là sự cảm kích thật lòng đối với sự quan tâm chú ý toàn tâm toàn ý của Vân Thiên Mộng đối với hắn, lòng không muốn bỏ qua cơ hội cơ hội trong ánh mắt nàng chỉ có hình bóng của mình, đôi môi tái nhợt dựa vào cảm giác trong lòng mà khẽ nghiêng về trước chạm vào môi nàng. Sở Phi Dương chỉ có cảm giác giường như chính mình đã lâu rồi không được hôn đôi môi đỏ mọng mê người kia của nàng.
“Thật xin lỗi, Vương gia! Thiếp thân đang tức giận, nếu ngài không có việc gì thì mời lên giường nằm nghỉ đi!” – thật không ngờ Vân Thiên Mộng nhanh chóng đưa hai tay lên chặn đứng đôi môi của Sở Phi Dương, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi chân hắn, đưa một ngón tay ra chỉ về phía chiếc giường phía sau ra lệnh cho hắn.
“Mộng nhi, ta rất khỏe, thật sự không có vấn đề gì!” – thấy phúc lợi tới tay rồi còn bay mất, Sở Phi Dương ảo não nhưng trong lòng lại là muôn phần ghi hận Nhiếp Hoài Viễn đã bôi cho mình loại thuốc rởm.
“Nếu không có gì đáng ngại, vậy thì tại sao phải dặn dò thuộc hạ cùng đại phu lừa gạt ta?”
Vân Thiên Mộng cười lạnh, người cũng đã đi đến trước giường xốc lên một góc chăn gấm trên giường, dùng ánh mắt ra lệnh cho Sở Phi Dương nhanh chóng lên giường.
Sở Phi Dương cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Thiên Mộng, thấy dưới đáy mắt nàng lộ lên một mảnh ánh sáng lạnh liền tự động cởi bỏ ngoại bào rồi nằm lên trên giường dưới ánh mắt nghiêm khắc của nàng.
Mà Vân Thiên Mộng sau khi buông màn xuống cho hắn xong thì lập tức nhẹ chân đi ra khỏi nội thất gọi Mộ Xuân ở gian ngoài:
“Mộ Xuân, em báo phòng bếp hôm nay làm thêm một bát canh rau cải bó xôi với gan heo nhé!”
“Vâng, Vương phi”
Mộ Xuân lập tức vâng lời đi truyền lời đến nhà bếp. Mà Vân Thiên Mộng lưu lại Nguyên Đông đợi hầu hạ ở cửa sương phòng còn mình thì mang theo Nghênh Hạ tiến về phía tây sương phòng.
Đêm khuya, trời tối người vắng cũng chỉ còn những kẻ không thể say giấc ban đêm là còn thức. Giang Mộc Thần mấy ngày gần đây trừ vào triều thì chỉ ngồi ngây ngốc một mình trong thư phòng, mà thường thường chỉ ngẩn ngơ một cái là cả một đêm. Làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc hắn ở thư phòng đến cùng là làm gì mà sai Ninh Phong canh giữ ở bên ngoài thư phòng không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Ngay khi thấy quản gia của Thần Vương phủ dẫn theo binh sĩ bảo vệ thành tới gần, Ninh Phong vẫn liều đánh tiếng với Giang Mộc Thần.
“Vương gia!”
“Chuyện gì?” – Âm thanh trầm thấp lạnh lùng truyền từ trong phòng ra, so sánh với thanh âm lạnh lẽo như đêm tháng hai thường ngày của Giang Mộc Thần còn lãnh hơn vài phần.
“Vương gia, tám trăm dặm cấp báo!” – tên lính đưa tin cố gắng chịu đựng hàn khí quanh than, thận trọng mở miệng. Ầm một tiếng cửa thư phòng bị đẩy ra, Giang Mộc Thần mặc một thân cẩm bào xanh ngọc đứng dậy, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của binh sĩ bảo vệ thành lạnh giọng hỏi:
“Cấp báo tám trăm dặm của nơi nào?”
Bị Giang Mộc Thần hỏi như thế, tên lính vệ thành lập tức sững sờ, thực tế lúc này đôi mắt như hàn tinh của Thần Vương nhìn hắn chằm chằm khiến cho trán hắn không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Bẩm Vương Gia, Hứa đại nhân đang đợi trên thành lầu, đặc biệt sai ty chức đến đây mời Vương Gia tới đó?” – Nếu cửa thành vừa mở ra, tên lính truyền tin này sẽ ngay lập tức chạy tới Hoàng cung, quân bảo vệ thành căn bản không có năng lực chặn bức mật hàm cấp báo tám trăn dặm hỏa tốc này.
“Đi” – Mà lúc này Giang Mộc Thần căn bản cũng không có kiên nhẫn nghe hắn nói, lập tức nhấc chân sải bước hướng cửa lớn của Thần Vương phủ đi. Ninh Phong liếc mắt nhìn tên binh sĩ vệ thành đang sợ tới toát mồ hồi lạnh cả người lập tức liền theo sát sau lưng Thần Vương đi ra khỏi Vương phủ. Nhanh chóng bay người lên trên lưng ngựa, hai người thật nhanh hướng phía cửa thành mà đi. Lúc này tên lính bảo vệ thành đã khi nào thấy được động tác nhanh chóng như vậy, còn đang kinh ngạc tới há hốc miệng nửa buổi sau mới lấy lại tinh thần lập tức chạy theo phía sau tới thành lâu.
Thần Vương phủ, Thái Phi viện:
“ Bẩm Thái phi, Vương gia mới mang theo Ninh Phong rời khỏi phủ rồi ạ!” – Sâu trong Vương phủ, người mất ngủ cũng không phải chỉ có mình Giang Mộc Thần, sự khác thường của Tần Vương những ngày gần đây người ngoài không nhận ra nhưng với tư cách là Mẫu phi lẽ nào Nguyên Đức Thái phi lại không biết được. Chỉ thấy Thần Vương cùng Ninh Phong vừa ra khỏi cửa lớn của Vương phủ, vú Tương liền lập tức đi vào nội thất, hướng Nguyên Đức Thái phi bẩm báo hết thảy.
“Trong triều xảy ra chuyện gì sao?”- Nguyên Đức Thái phi nghiêng người tựa vào đầu giường, đôi mắt bén nhọn ngày xưa khẽ khép hờ, triều phục trên người sớm đã đổi thành một thân đồ ngủ, thiếu đi sự nghiêm khắc thường ngày nhiều hơn một bộ ôn nhu của cung phi. Chỉ mới là một câu hỏi nhẹ nhàng lại lăng liệt không dễ sơ sót làm cho người ta không dám lừa gạt.
Chỉ có điều Nguyên Đức Thái phi mặc dù đang hỏi nhưng lại không dấu vết nhíu đôi lông mày tinh xảo, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười lạnh. Chỉ sợ là kể cả trong triều có xảy ra đại sự cũng sẽ không khiến Thần nhi lo lắng như vậy đi. Hiểu con sao bằng mẹ, bà há lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn chứ!.
“ Là Hứa đại nhân bảo vệ thành phái binh lính tới đây mời Vương gia đến thành lâu, tựa hồ là có cấp báo hỏa tốc tám trăm dặm ạ!” – vú Tương đi theo bên người Nguyên Đức Thái phi đã nhiều năm như vậy, tự nhiên là đối với từng động tác thật nhỏ của bà đều hiểu rõ, liền lập tức đem nguyên nhân Thần Vương rời phủ bẩm báo.
Quả nhiên Nguyên Đức Thái phi sau khi nghe tin này chậm rãi mở mắt, ánh mắt lấp lóe sát khí bén nhọn lại bình tĩnh làm người ta run sợ, khiến cho vú Tương không khỏi ngậm miệng lại, cung kính đứng bên cạnh không dám mở miệng nữa.
“Loại cấp báo tám trăm dặm nào đáng giá cho Thần nhi tự mình đến thành lâu chứ? Hắn là Tây Sở Vương gia, loại chuyện nhỏ nhặt này khi nào đến phiên hắn quan tâm?” - Thái phi liên tiếp hỏi, lại để cho vú Tương nín nhịn không dám nhìn hướng bà.
“Thay y phục cho Bổn cung!” – mắt nhìn vú Tương đang đứng cung kính bên giường, Nguyên Đức Thái phi cũng biết nhất định là con mình đã hạ lệnh nghiêm cấm bàn tán, nếu không chuyện tình ở Vương phủ sao có thể dấu giếm người của Thái phi viện được.
“Thưa vâng!” – vú Tương lập tức cầm áo khoác ngoài để một bên đến bên người Nguyên Đức Thái phi, nhẹ nhàng vén làn tóc đen buông bên vai lên lập tức cẩn thận choàng áo ngoài trong tay lên vai bà, sau đó đỡ Thái phi xuống giường ngồi vào trước bàn trang điểm. Cầm chiếc lược sừng tê trên bàn lên cẩn thận từng chút nhẹ nhàng búi tóc cho chủ tử.
“Thái phi, đã muộn như vậy, bên ngoài cũng đã tối muộn, nếu không Người chờ sáng sớm mai lại ra ngoài đi!” – vú Tương nhẹ nhàng mở miệng thăm dò, tuy nói hiện tại đã đầu xuân nhưng cái lạnh ngày đông vẫn như trước thấm dần vào lòng người ta, lạnh làm cho lòng người ta sợ hãi.
“Đem chiếc áo khoác lông chồn đó của Bổn cung qua đây!” – nhưng lúc này Nguyên Đức Thái phi lại cố ý đứng lên, hai mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vú Tương.
“Vâng” – thấy Thái phi tâm ý đã quyết, vú Tương chỉ đành làm việc theo lời, nhanh chóng cẩn thận lấy từ trong tủ gỗ ra món đồ trị giá liên thành áo khoác lông chồn phủ thêm lên người Nguyên Đức Thái phi.
Lại thấp giọng dặn dò đám tì nữ dọn dẹp cẩn thận con đường phía trước tránh để Thái phi bị ngã. Mà Nguyên Đức Thái phi lập tức dẫn theo người đi tới thư phòng của Thần Vương. Trước cửa viện vẫn là hai tên thị vệ thiếp thân của Thần Vương, hai người thấy Nguyên Đức Thái phi đến vào lúc này, kinh ngạc trong nháy mắt sau đó lập tức hành lễ:
“Tham kiến Thái phi!”
“Đứng lên đi!” – Thanh âm cực lạnh truyền đến, mà bước chân Nguyên Đức Thái phi dưới chân không chút nào chậm lại thẳng hướng đến lối vào.
Lại không nghĩ đến hai tên thị vệ này lại đồng thời nhanh chóng đứng dậy, chỉ thấy thân ảnh họ lóe lên lập tức chắn trước lối vào, một người trong đó cung kính lại giữ đúng chức trách của mình mở miệng:
“Xin mời Thái phi dừng bước! Vương Gia phân phó không cho bất luận kẻ nào bước vào thư phòng một bước ạ!”
“Tránh ra! Bổn cung là mẫu phi của hắn!” – chỉ thấy ánh mắt của Nguyên Đức Thái phi hiện lên một tia sát ý, thần sắc trên mặt bỗng nhiên trầm xuống, lập tức nghiêm nghị mở miệng:
“Xin mời Thái phi dời bước! Vương gia phân phó không được lại để cho bất cứ kẻ nào bước vào thư phòng một bước!” – Chỉ là so với lời của Nguyên Đức Thái phi thì hai thị vệ này lại nghe theo mệnh lệnh của Thần Vương. Không có mệnh lệnh của Thần Vương bọn họ tuyệt đối sẽ không nhường đường.
“Người đâu, đem bọn chúng dẫn đi cho Bổn cung!” – Nguyên Đức Thái phi khi đến đã sớm có chuẩn bị, sớm đã nghĩ tới việc Thần Vương sẽ tử thủ thư phòng của hắn, Thái phi đã mang theo những thị vệ đã đi theo mình nhiều năm qua đây.
Mà hiển nhiên hai thị vệ không thể động thủ với Nguyên Đức Thái phi, nếu không Vương gia chắc chắn sẽ lấy mạng của bọn họ. Lại không thể cứ thế để cho bất cứ kẻ nào vào thư phòng, cũng chỉ có thể mặt không biến sắc đứng ngăn trước mặt Nguyên Đức Thái phi, mặc kệ người khác tùy ý kề kiếm lên cổ bọn hắn vẫn như cũ là kiên trì một bộ dáng.
Mà người bên cạnh Nguyên Đức Thái phi cũng là nhưng thị vệ có thân thủ nhanh nhẹn, ngay lúc hai gã thị vệ kia không dám làm càn trước mặt Nguyên Đức Thái phi liền điểm huyệt đạo của bọn hắn, lập tức đem hai người dẫn theo bọn họ xuống dưới.
Từ trước đến nay với những người chắn đường mình, Nguyên Đức Thái phi chưa từng nhìn nhiều, lập tức liền dẫn theo vú Tương bước vào viện. Ánh mắt lợi hại lập tức chiếu về phía thư phòng vẫn còn chưa kịp tắt nến, đáy mắt xẹt qua một tia không vui, ngay lập tức cho người đứng chờ bên ngoài còn bà dẫn theo vú Tương bước vào thư phòng.
Lúc này dưới ánh nến lay động trong thư phòng đem bày trí trong thư phòng chiếu rọi. Vẫn bày trí giống như thường ngày khiến cho tâm tình Nguyên Đức Thái phi có chút nhẹ nhõm. Nhưng trên bàn sách đang để một tấm bản đồ cũng một bức tranh khiến cho bà nhíu chặt mày lại. Bất chấp mọi lễ nghi trong cung thường ngày, chỉ thấy Nguyên Đức Thái phi ba bước cũng làm thành hai bước nhanh tới trước bàn đọc sách, bàn tay được bảo dưỡng trắng ngần như ngọc cầm lên hai đầu của bức họa nhìn kỹ. Chỉ thấy nữ tử trên bức họa có chút cười nhẹ, hai đầu lông mày hiển hiện không phải là cái thẹn thùng của thiếu nữ mà là ngạo khí cũng cơ trí hiếm thấy, nàng mặc một thân y phục xanh lam dài phiêu dật lại có nét tuấn tú, nữ tử này trong trẻo nhưng lại có chút khí chất lạnh lùng hợp lại với nhau khiến cho nàng càng thêm quyến rũ lay động lòng người.
Thực tế chút xa cách cùng lạnh nhạt nổi lên trong đôi mắt nàng càng như nét vẽ rồng thêm mắt cho bức họa này. Chỉ là nhìn khuôn mặt quen thuộc của nữ tử trên bức họa này khiến cho đôi tay vốn đã buông lỏng của Nguyên Đức Thái phi lại nắm chặt thành quyền, đôi mắt lạnh trong khoảnh khắc ngưng tụ phóng ra quang mang nguy hiểm. Nếu nàng không nhớ nhầm thì đây là trang phục của Vân Thiên Mộng lúc bà nhìn thấy nàng lần đầu tiên.
Thần nhi lại đi tưởng niệm một kẻ đã làm vợ người khác như vậy, hắn liệu có biết mình đang làm cái gì không? Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bức họa Vân Thiên Mộng đang dõi mắt trông về phía xa này, khí thế quanh người Nguyên Đức Thái phi trong phút chốc đột nhiên lạnh xuống, khiến cho trong lòng vú Tương hoảng hốt, Thái phi ngập tràn sát khí như vậy bà cũng chỉ thấy lúc Ngọc Kiền Đế đoạt được ngôi vị hoàng đế năm đó. Mà hôm nay Thái phi lại vì bức họa này mà giận dữ vậy, nhìn là biết người trên bức họa này đã động tới vảy ngược của Thái phi.
Nghĩ như thế, vú Tương lặng lẽ giương mắt lên nhanh chóng quét mắt qua bức họa kia, vừa nhìn bà đã chấn động trong lòng, đáy mắt không khỏi hiện lên tia không thể tin được, lông mày theo sát đó cũng nhíu lại, trong nội tâm không khỏi cảm thán: “Vương gia hắn lại…”
Mà lúc này Nguyên Đức Thái phi bỗng cười lạnh một tiếng, hai tay lập tức vo tròn bức họa trên tay đưa vào ánh lửa trên ngọn nến, nhìn bức họa cháy lên và dần biến mất khỏi tay…
“Bẩm Thái phi, Vương gia trở lại…” – vú Tương lo lắng nhìn Nguyên Đức Thái phi lên tiếng ngăn lại, bà không hi vọng quan hệ mẹ con vốn gần đây đang căng thẳng lại vì một bức họa mà xảy ra xung đột.
“Ngày mai sau bữa sáng ngươi đem hết tất cả các bức họa của các tiểu thư trong phủ đến phòng Bổn cung” – Nguyên Đức Thái phi lơ đãng cất giọng lạnh nhạt phân phó.
“Vâng, vậy những bức họa của các tiểu thư Văn phủ kia thì…” – vú Tương nhanh chóng đưa ra một vấn đề tương đối khó xử trong phủ, trong đó chuyện Văn phủ kia là cần nhất.
“Không cần để ý, Văn gia chỉ là một quân cờ mà Hoàng thượng dùng để áp chế các phe phái mà thôi, đừng quan tâm nhiều!” – Tuy nói như vậy nhưng thời điểm nhắc đến Văn phủ, Nguyên Đức Thái phi vẫn như cũ nhíu mày. Có ai sẽ nghĩ tới rằng Ngọc Càn đế kia lại cũng giống với Tây Tĩnh đế, loại thủ đoạn áp chế các vây cánh đấu tranh cũng dùng cùng một phương thức chứ.
Năm đó, Tây Tính đế thấy thế lực của Tứ đại gia tộc ngày càng cường thịnh, liên hạ chỉ phong con gái của Tứ đại gia tộc trong cung lên làm Tứ phi. Mà sau đó càng ngoài dự đoán của tất cả mọi người Ngài lại phong con gái của Văn gia lên làm Hoàng hậu. Cái này chẳng phải chỉ đơn giản là nằm ngoài suy đoán của mọi người mà càng khiến cho Tứ phi ôm hận.
Thử hỏi ba vị còn lại hôm nay ai có thể thản nhiên đối mặt với người của Văn phủ cơ chứ? Mà nay Ngọc Kiền đế cũng học theo thủ đoạn của Tây Tĩnh đế dùng để lôi kéo Văn gia, kỳ thực dụng tâm trong lòng rõ ràng không thôi. Một là dùng Văn gia đến kiềm chế bà cùng gia tộc của bà, hai là lợi dụng địa vị cùng uy vọng của các học trò Văn gia trên triều để củng cố ngôi vị hoàng đế của mình.
Chỉ có điều, hôm nay Sở gia cùng Văn gia qua lại thân thiết như vậy, Ngọc Kiền đế chỉ sợ còn đang nghĩ phải làm như nào để phá vỡ quan hệ hai phủ này. Mà sự tín nhiệm đối với Văn gia cũng sẽ không còn giống như lúc trước nữa. Cứ như vậy gia tộc này sớm muộn cũng sẽ trở thành con cờ bị từ bỏ, hiện tại có lôi kéo cũng sẽ không có ích gì nữa.
“Nô tì đã rõ ạ!” – nghe xong lời của Nguyên Đức Thái phi, vũ Tương rũ mắt xuống, hai tay đỡ Thái phi đi ra khỏi thư phòng, lập tức phân phó tì nữ bên cạnh tắt nến trong thư phòng để tránh nguy cơ hỏa hoạn.
Trên cổng thành, Giang Mộc Thần cùng với Ninh Phong lúc này cũng đã chạy tới nơi, vị Hứa đại nhân vẫn như cũ cẩn thận hỏi chuyện người lính đưa tin, mãi đến khi thấy Thần Vương đến đây thì vị quan kia mới hết tức giận.
Hứa đại nhân lập tức cùng mọi người quỳ xuống hành lễ:
“Ty chức bái kiến Vương Gia!”
“Người này đến từ đâu?” – nhìn theo ánh nến hắt xuống từ cổng thành, trong bóng tối có một người cưỡi ngựa chiến đang đi lại quanh cửa thành, tâm trạng như đang nôn nóng. Thấy Thần Vương hỏi, cũng không dám có nửa tia dấu giếm mà thành thật khai báo: “ Hồi bẩm Vương Gia, đến từ Giang Châu ạ!”
Giang Châu? Nghe vậy ánh mắt Giang Mộc Thần lóe ánh hàn quang, trong lòng khẽ run lên, lập tức lạ lệnh:
“Lập tức dẫn hắn tới đây!” – nói xong liên quay người đi vào sảnh xử lý sự vụ trong thành lâu.
Hứa đại nhân có chút không hiểu nhìn về phía Ninh Phong, lại phát hiện đối phương chỉ liếc trả lại hắn một ánh mắt ra hiệu nhanh đi, liền tranh thủ thời gian đè xuống sự khó hiểu trong lòng, lại thấy Ninh Phong tự mình xuống khỏi thành lâu đưa tên lính truyền tin từ Giang Châu này đưa lên thành lâu.
“Ty chức tham kiến Vương Gia!” – người lính đưa tin này một thân bụi đất, nghĩ tới hắn từ nơi xa xôi như vậy chạy tới thì biết tốc độ hẳn rất kinh người.
“Trừ Ninh Phong, những người còn lại lui hết ra ngoài!” – nhìn những lính bảo vệ thành đứng đầy trong sảnh, Giang Mộc Thần lạnh giọng hạ lệnh.
Đợi sau khi tất cả mọi người rời khỏi mới thấy hắn mở miệng lần nữa:
“Đứng lên nói, Giang Châu xảy ra chuyện gì?”
Thời điểm hỏi chuyện, trong nội tâm Giang Mộc Thần đang suy tính lại hành trình của Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng, nếu như không có gì trì hoãn hẳn là chạng vạng tối nay bọn họ hẳn là đã tới Giang Châu.
Tên lính đưa tin này quan sát vị Thần Vương đầy mặt nghiêm túc và trang trọng trước mặt, chỉ có thể kiên trì trả lời:
“ Hồi bẩm Vương gia, Sở Vương cùng Vương phi bị tập kích trên đường trước khi tới Giang Châu, tử thương vô số, Chúc tri châu liền lập tức gửi mật hàm lệnh cho ty chức chạy về kinh bẩm báo Thánh thượng ạ!”
“Cái gì?” – không ngờ sau khi người lính đưa tin bẩm báo Thần Vương thật sự sợ hãi, hắn có chút thất thố đứng lên. Chỉ thấy hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, trong mắt lập tức tràn ra sự thô bạo, khí tức quanh thân lập tức bùng lên theo cơn giận dữ , hắn lập tức vọt tới trước mặt một tay túm cổ áo của tên lính truyền tin gằn giọng hỏi:
“Sở Vương phi có bị thương không hả?”
“Dạ?...” – tên lính đưa tin không hiểu nhìn lại Thần Vương, tựa hồ không rõ tại sao hắn đột nhiên lại hỏi về Sở Vương phi, chỉ cảm giác chính mình trong lúc vô tình đã biết được sự tình không nên biết, trong lòng chợt nhíu mạnh một cái sau lưng chợt thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Nói!!!” – lúc này tinh thần Giang Mộc Thần tất cả đều tập trung ở trên người Vân Thiên Mộng, một tay xách cổ áo người binh sĩ, thần sắc nghiêm nghị gầm lên hỏi hắn.
“Vương gia, ty chức chỉ biết Vương phi đã được người hộ tống về dịch quán, chuyện còn lại cũng không rõ tình hình như nào, Chúc tri châu đã đem mọi chuyện ghi cặn kẽ trong mật hàm, mời Vương gia để ty chức vào cung phục lệnh!” – trên trán người truyền tin đã rịn xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhìn Thần Vương một bộ biểu tình âm lãnh trước mặt, chỉ cảm thấy tứ chi run sợ trong lòng hàn khí rét lạnh.
“Vương gia, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đưa ra quyết định về chuyện này, hay là cứ để hắn vào cung trước đi. Nếu không chậm trễ quân tình, chỉ sợ…” – lúc này Ninh Phong đứng một bên rất nhanh mở miệng. Chỉ là trong lòng không khỏi thở dài, theo như hành động lúc này có thể thấy cảm xúc của Vương gia sẽ chấn động vì chuyện của vị Sở Vương phi kia, chuyện này nếu lan truyền ra bên ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho người ta có chút ý kiến với Vương gia. Dù sao Vân Thiên Mộng này đã gả cho Sở Vương, mà Vương gia lại quan tâm vượt quá bổn phận như vậy sẽ khiến cho mọi người khinh thường.
Lúc này một tia sáng lạnh bắn về phía Ninh Phong nhưng Giang Mộc Thần không thể không thừa nhận Ninh Phong nói đúng. Lực đạo trên tay thoáng buông lỏng người binh sĩ truyền tin lập tức ngã ra đất, chỉ là chưa kịp đợi hắn thở dốc trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm chí hàn cực độ:
“Chuyện ngươi gặp bổn Vương đêm nay nếu truyền ra ngoài thì ngươi cứ coi chừng cái mạng nhỏ đó!” – nói xong Giang Mộc Thần rời khỏi sảnh nhanh như cơn gió.
Một đường chạy nhanh chở lại Thần Vương phủ, Giang Mộc Thần lấy yêu bài mang theo người đưa cho Ninh Phong phân phó:
“Lập tức đến Hoàng cung, nói Bổn vương bị nhiễm phong hàn, xin nghỉ không lên triều mấy ngày!”
Ninh Phong cầm yêu bài có chữ “Thần” nhưng lại nhíu mày không chịu rời đi, chỉ thấy hắn cố gắng khuyên can vương gia nhà mình:
“Vương gia, ty chức nhận thấy chuyện này là không nên, Sở Vương và Vương phi vừa xảy ra chuyện Ngài liền cáo ốm, cái này chắc chắn sẽ khiến cho người khác chui chỗ trống. Đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ nghĩ việc này có liên quan đến Vương gia ngài. Kính xin Vương gia nghĩ lại, chớ để…”
Chỉ là lời nói của Ninh Phong còn chưa dứt liền thấy Giang Mộc Thần dơ tay ngăn hắn tiếp tục. Ninh Phong không hiểu nhìn về phía trước theo ánh mắt của Giang Mộc Thần lúc này mới phát hiện hai thị vệ vốn canh giữ trước cửa viện lúc này không thấy đâu. Mà vốn thư phòng còn sáng đèn hiện tại cũng đã tối đen, điều này khiến cho thần sắc trên mặt Ninh Phong lập tức thay đổi. Nếu là do thủ hạ của mình sơ sảy mà mang đến nguy hiểm cho Vương gia vậy thì hắn khó mà tránh tội được.
Chỉ thấy Ninh Phong lập tức rút trường kiếm đeo bên hông ra, thân mình lập tức chắn trước người Giang Mộc Thần, toàn thân căng cứng bước từng bước một cẩn thận tới gần lối vào thư phòng.
Mà thẳng đến khi Ninh Phong đem toàn bộ viện kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ hết một lượt, xác định không có nguy hiểm mới cung kính đón Giang Mộc Thần tiến vào trong viện.
Nhìn người của mình đột nhiên không thất tung tích mà đèn trong thư phòng lại bị người ta tắt đi, trong viện cũng không thấy dấu vết giao tranh, thậm chí quản gia cũng không bẩm báo với mình chuyện này, trong lòng Giang Mộc Thần dĩ nhiên đã có suy đoán. Sau khi thắp nến trong phòng lên, ánh mắt của hắn lập tức hướng về phái mặt bàn, chỉ thấy trên bàn còn sót lại một tấm bản đồ Tây Sở, mà bức họa trước đó để trên bàn đã không cánh mà bay, trong mắt Giang Mộc Thần lập tức nổi lên giận dữ, quay người lập tức rời khỏi thư phòng.
“Thái phi, người một đêm không ngủ rồi, vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi!” – lúc này ngoài trời đã nổi lên một chút tia sáng, Nguyên Đức Thái phi sau khi từ thư phòng trở về liên ngồi yên trên giường mềm nhắm mắt suy nghĩ. Thẳng đến khi vú Tương sai người nhỏ giọng đem toàn bộ các bức họa đặt lên bàn tròn trong phòng, lúc này mới nhỏ giọng nhắc nhở bà.
Tuy vậy Nguyên Đức Thái phi lại lắc đầu, hai mắt khẽ hé mở, đã nhiều năm qua đều là như vậy, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về sự tình trên triều, đã có khi nào thực sự gọi là nghỉ ngơi đâu?
“Mấy bức họa đều mang đến rồi phải không?” - nhìn những bức tranh cuộn tròn chất thành núi trên bàn, Nguyên Đức Thái phi nhẹ nhàng bưng ly trà nóng trên bàn trà lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ xua đi chút mệt mỏi sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
“Đều chuẩn bị đầy đủ rồi, mời Thái phi xem qua!” – vú Tương nâng Nguyên Đức Thía phi dậy rồi thấp giọng trả lời.
“Oanh…!” – nhưng lúc này cửa phòng vốn đóng chặt lại bị người ta dùng lực đẩy mạnh ra, dù là ở trọng nội thất vẫn nghe được tiếng cửa thật lớn ở gian ngoài.
“Kẻ nào lại làm càn như vậy? Người đâu…” – vú Tương lập tức hướng phía rèm ngoài ngoại thất nghiêm nghị mà quát lớn, lại phát hiện bức màn cửa dày bị nhấc lên còn Thần Vương sắc mặt âm trầm đi tới.
“Tham kiến Vương gia!” – những lời định nói trong miệng vội vàng nuốt ngược lại, vú Tương cung kính hành lễ hướng về phía Giang Mộc Thần.
“Đi ra ngoài!” – ánh mắt Giang Mộc Thần trước sau vẫn đối diện với Nguyên Đức Thái phi, lạnh lùng lên tiếng hạ lệnh cho vú Tương ra ngoài. Chỉ là khi nhìn sắc mặt Nguyên Đức Thái phi thoáng trắng bệch, dưới chân vú Tương trù trừ không biết nên đi hay ở lại.
“Ngươi lui xuống trước đi!”
Nhìn nhi tử quật cường trước mặt, ánh mắt Nguyên Đức Thái phi thoáng có chút thất vọng, nhưng vẫn cao quý như cũ bình tĩnh mở miệng nói với vú Tương bên cạnh.
“Vâng!” – hướng về phía hai người hành lễ, vú Tương dẫn những nha hoàn phục vụ trong phòng bước nhanh đi ra ngoài.
“Ngươi đối đãi với mẫu phi mình như thế sao? Cung quy học từ nhỏ đều quên hết rồi?” – mãi đến khi tấm rèm cửa dày nặng buông xuống trên mặt Nguyên Đức Thái phi mới hiện lên một vòng tức giận, lại nhìn lại việc làm lỗ mãng của Giang Mộc Thần hôm nay mà lạnh giọng trách cứ. Lại không nghĩ đến trách mắng của nàng chỉ đổi lại một tiếng hừ của con trai.
“Hôm nay mẫu phi xông vào thư phòng của Bổn vương, đốt hủy cuộn tranh của Bổn vương lại là có ý gì? Chẳng lẽ cung quy chính là làm việc như vậy sao?”
Nhìn tro tàn rơi dưới chân bàn, trong nội tâm Giang Mộc Thần liền ngập tràn tức giận, đồ vật hắn xem như trân bảo lại bị mẫu phi của hắn xem như giấy rác hủy đi như vậy.
Bị con trai nói thẳng ra việc làm của mình, trên mặt Nguyên Đức Thái phi cũng không có quá nhiều kinh ngạc, dù sao đứa con trai Giang Mộc Thần mà bà ngậm đắng nuốt cay sinh hạ ra này có năng lực như nào thân là mẫu phi lẽ nào bà lại không biết chứ.
Chỉ thấy Nguyên Đức Thái phi sắc mặt bình tĩnh ngồi trước bàn, ngón tay xinh đẹp cầm lên một cuộn tranh trên bàn lên, ưu nhã mở cuộn tranh ra nhỏ giọng nói:
“Thần nhi, phụ nữ cùng thiên hạ, cái gì nặng cái gì nhẹ mẫu phi tin tưởng trong lòng con rõ nhất. Chỉ là hôm nay con bị sắc đẹp mê hoặc, ba lần bốn lượt làm ra những chuyện tình trái với thân phận của mình. Hôm nay mẫu phi chỉ là chỉ ra cho con thấy sai lầm đó, chẳng lẽ không đúng sao?”
Giang Mộc Thần dù không nhìn nội dung trên bức tranh đó cũng biết rõ ý định trong lòng Nguyên Đức Thái phi. Chỉ thấy ánh mắt hắn trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, lãnh đạm mà mở miệng:
“Mẫu phi cũng chỉ là vì mình mà thôi, cần gì phải kiếm cớ như vậy?”
“BA~” – một tiếng vang lên, bức họa trong tay Nguyên Đức Thái phi lập tức bị bà đập mạnh xuống bàn. Chỉ thấy sắc mặt Nguyên Đức Thái phi âm trầm, ngẩng đầu lên bắn ánh mắt nguy hiểm về phía Giang Mộc Thần, lạnh lẽo cất giọng:
“Hôm nay ngươi đã lớn rồi, không cần mẫu phi che chở nữa rồi nên có thể chống đối mẫu phi như vậy. Đã bao giờ ngươi từng nghĩ qua, trên đời này ngoài mẫu phi sẽ còn có ai thật lòng đối xử tốt với ngươi chứ? Ngươi vẽ một bức họa như vậy lại công khai để trên bàn sách trong thư phòng của mình. Đây là ngươi muốn công khai khiêu chiến với Sở Phi Dương hay là muốn người đời có lý do để lên án rèm pha về ngươi? Ngươi đừng quên, Vân Thiên Mộng hôm nay đã là Sở Vương phi, nàng ta sống là người của Sở Vương, chết là ma của Sở Vương. Mà một khi việc ngươi có liên hệ đến nàng ta bị người ta biết đến sẽ chỉ khiến cho tiền đồ của ngươi bị hủy hoại thôi. Ngươi có thể không quan tâm đến tiền đồ của mình, thế nhưng những tướng sĩ đã đi theo ngươi kia, những mưu sĩ đang sống nhờ ngươi tại Vương phủ kia, ngươi để tình cảnh của họ ở chỗ nào? Ngươi sơ suất làm bậy như vậy có biết sẽ khiến cho những người trung thành với ngươi sẽ cách lòng. Thần nhi, con đã không còn là một đứa trẻ nữa, chẳng lẽ những chuyện này còn cần mẫu phi phải từng chuyện từng chuyện nói với con sao?”
Bị Nguyên Đức Thái phi trách móc một hồi, sắc mặt Giang Mộc Thần dần dần hung ác lên, hai tay dưới tà áo qua thời gian dần dần nắm chặt lại, chẳng lẽ vì cái gọi là lòng dân thì bắt hắn phải cam tâm vứt bỏ thứ mà mình yêu thích hay sao?
“Mẫu phi thừa nhận, Vân Thiên Mộng kia phi thường thông minh. Nhưng trong thị tộc, nữ tử thông tuệ nhiều không kể xiết, con chỉ thất Vân Thiên Mộng đặc biệt, vậy vì sao không thử đi gặp những tiểu thư các nhà khác? Trong số các nàng, có thân phận, có địa vị, có học thức, ngoại hình, tư thái đều không thua kém Vân Thiên Mộng kia đó!”
Nhìn trong mắt Giang Mộc Thần không ngừng chớp động, Nguyên Đức Thái phi cố gắng khuyên giải. Cũng không ngờ, sau khi nghe bà nói, Giang Mộc Thần lập tức ngẩng đầu lên thần sắc kiên định giọng điệu chắc chắn nói:
“Các nàng dù có tốt cũng không phải là Vân Thiên Mộng!” – nói xong Giang Mộc Thần quay người muốn rời đi
“Thần nhi!” – thấy thần sắc hắn như vậy, trong lòng Nguyên Đức Thái phi giận dữ, hét lớn khiến bước chân Giang Mộc Thần có chút chậm lại, sau lưng truyền đến uy hiếp của Nguyên Đức Thái phi:
“Nếu như con vẫn tùy hứng làm bậy như vậy nữa, vậy đừng trách mẫu phi ra tay!!”
Giang Mộc Thần đột nhiên quay phắt người lại, hai mắt nhắm lại rồi mở lớn trừng về phía Nguyên Đức Thái phi, mà Thái phi thần sắc lạnh lùng nhìn con trai mình lộ ra một mảnh nghiêm túc. Chứng kiến vẻ khiếp sợ nơi đáy mắt Giang Mộc Thần, Nguyên Đức Thái phi bỗng nhiên nở nụ cười lập tức chậm rãi mở miệng:
"Con biết là lời mẫu phi nói ra trước nay đều nói là làm !”
Mà Giang Mộc Thần lại thật sự nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhẹ, sự lạnh lùng trên khuôn mặt thế nhưng lại hiển hiện một chút tươi cười lộ ra sự thê lương bi thảm. Hắn khẽ mở môi mỏng, định thần hỏi lại:
“Mẫu phi vậy là muốn mất đi giang sơn hay là mất đi con trai đây!?”
“Ngươi!!!...” – nụ cười trên mặt Nguyên Đức Thái phi lập tức biến mất, trong khoảnh khắc đôi mắt ngập tràn tức giận, chiếc khăn trong tay bị vò nát rồi nắm lại thật chặt.
“Dường như mẫu phi tựa hồ chú ý sai trọng tâm rồi. Bổn vương chưa từng nói sẽ buông bỏ kế hoạch nhiều năm qua, hiện tại Bổn vương đã là thân bất do kỷ trong thế cục này. Chỉ là các người muốn Bổn vương đến cả lòng mình cũng giao ra cho kế hoạch này sao?”
Nói xong, Giang Mộc Thần cười lạnh xoay người, đến trước rèm cửa giọng nói mang theo cái sự lạnh lùng vốn cố chậm rãi cất lên”
“Bổn vương đã nói đến nước này, nếu là mẫu phi vẫn cố ý không cố kỵ, Bổn vương nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm. Đến lúc đó có xảy ra chuyện gì mẫu phi chớ hối hận về hành động của mình!”
Nói xong liền vén rèm cửa lên bước nhanh đi ra ngoài.
“Vương gia!” – Ninh Phong đợi ở bên ngoài thấy Giang Mộc Thần đi ra lập tức tiến lên. Mà Giang Mộc Thần cầm lấy yêu bài trên tay Ninh Phong một lần nữa cài vào bên hông, lập tức cất giọng phân phó:
“Chuẩn bị ngựa vào triều!”
“Vâng” – thấy Giang Mộc Thần thay đổi chủ ý, trong nội tâm Ninh Phong nổi lên vui mừng, lập tức hành lễ rồi xuống dưới chuẩn bị.
“Thái phi!” – vú Tương thấy Giang Mộc Thần rời đi mới bước nhanh đi vào nội thất, vừa vào đã thấy Nguyên Đức Thái phi sắc mặt tái nhợt đang ngồi trước bàn, thần sắc từa hồ như già đi vài tuổi khiến cho trong lòng vú Tương chợt trùng xuống thì hơi nhíu mày tiến lên quan tâm nói.
Bị vú Tương gọi hồi thần, Nguyên Đức Thái phi nâng tay phải chống lên bàn, ngón tay ưu nhã đè lên trán, chân mày hơi nhướn lên chỉ vào mấy cuộn tranh trên bàn khoát tay nói:
“Mang xuống dưới trước đi, đợi tâm tình Bổn cung tốt hơn lại xem sau!”
“Vâng, Thái phi!”
Vú Tương dù là đứng hầu ngoài cửa tự nhiên cũng nghe được câu chuyện của hai mẹ con, trong nội tâm chợt đau lòng cho Nguyên Đức Thái phi. Nhưng là tình cảnh của Vương Gia như vậy hắn cũng là thân bất do kỷ, nếu không phải có Khúc gia ủng hộ thì người cưới được Vân Thiên Mộng hôm nay đã là Vương Gia rồi, haizzz!
Mà lúc này người đóng giả Sở Phi Dương rời đi đó đang dẫn theo những thị vệ Vương phủ còn lại cùng nhau chạy về hướng Giang Châu. Tập Lẫm lúc thấy Sở Phi Dương cũng đã biết những an bài của Vân Thiên Mộng nói qua một lần, lại đến khi nhìn đến vết thương trên cánh tay phải của Sở Phi Dương thì chấn động không thôi.
Sở Phi dương nhìn theo ánh mắt của Tập Lẫm hướng về phía tay phải mình, nhìn bộ triều phục tốt nhất của mình bị Tề Tĩnh Nguyên rạch nát thì trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức giương mắt cảnh cáo nhìn về phía Tập Lẫm mà uy hiếp:
“Không được nói cho Vương phi biết!”
“Vương gia, hay là trước hết cứ tìm một y quán để băng bó miệng viết thương đi đã, huống hồ dựa vào sự thông minh và nhạy bén của Vương phi lẽ nào lại không nhìn ra ngài đang bị thương sao?”
Nếu là có điều giấu giếm, chẳng phải xui xẻo vẫn là đám thị vệ bọn họ hay sao.
“Trước cứ gạt nàng đi đã, nếu không giấu được thì nói sau!” – Sở Phi Dương trừng mắt về phía kẻ không biết biến báo Tập Lẫm kia, lập tức giật dây cương, điều khiển ngựa chạy về hướng Giang Châu.
Rời khỏi Kinh thành huyên náo, Giang Châu này ngược lại thật đúng là yên bình, thư thái, vậy nhưng dù nơi này có tốt như nào đi nữa Vân Thiên Mộng nhớ đến tình cảnh của Sở Phi Dương hiện tại mà không chợp mắt cả đêm. Chỉ thấy nàng ngồi trong phòng, trên tay cầm một quyển sách không biết là gì mang theo từ Tướng phủ xem không tập trung. Cây nến chảy xuống từng giọt mà nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Vân Thiên Mộng theo thời gian trôi đi càng ngày càng sâu thêm.
“Vương phi, người lên giường nằm nghỉ đi. Tin chắc là Vương gia một hồi nữa sẽ trở lại thôi.” – Mộ Xuân dậy sớm thấy Vân Thiên Mộng một đêm không ngủ lập tức đau lòng đi vào trong nội thất dùng kéo cắt tim nến để cho ánh sáng lớn hơn một chút nữa, miễn cho Vân Thiên Mộng đọc sách hại mắt.
Vân Thiên Mộng chỉ khẽ lắc đầu, họ không quen thuộc Giang Châu như Kinh thành bên kia, dù Sở Phi Dương và Tề Tĩnh Nguyên kia có hiệp nghị đi nữa. Cách làm người của Tề Tĩnh Nguyên từ trước đến nay đều quái đản, lại hết sức tâm ngoan thủ lạt, dù Vân Thiên Mộng tin tưởng vào năng lực của Sở Phi Dương nhưng họ không quen thuộc với tình huống ở nơi đây cùng với việc cũng không biết rõ nhân thủ mà Tề Tĩnh Nguyên mang theo lần này làm trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng. Lại không nghĩ mình ngồi đây tĩnh tâm suy nghĩ những vấn đề trong đó mà mới đó thoáng cái không ngờ đã đến hừng đông.
Để cuốn sách trong tay xuống, Vân Thiên Mộng không khỏi có chút bất ngờ, xem cả một đêm mà cũng mới chỉ lật qua được một trang thì có thể thấy nàng đã không chú tâm xem đến mức nào. Đứng lên hoạt động thân thể có chút cứng nhắc, Vân Thiên Mộng bước tới mở cửa sổ nhìn hướng ra bên ngoài, chợt thấy một luồng không khí trong lành bên ngoài tràn vào nội thất ấm áp qua cửa sổ mang đến một cỗ khoan khoái nhẹ nhàng. Phía xa xa gà trống đúng giờ gáy vang khắp trốn, chân trời mênh mông kia hiện lên từng tia nắng sáng, tin rằng không bao lâu nữa thì bóng đêm đen kia sẽ dần dần rút đi hết.
“Mộng nhi!” – thật không biết trong lúc Vân Thiên Mộng đang say sưa thưởng thức cảnh sắc sáng sớm bên ngoài cửa sổ chợt có thanh âm trong trẻo của Sở Phi Dương truyền đến.
Nội tâm lập tức vui vẻ, Vân Thiên Mộng thu hồi ánh mắt, nhấc làn váy liền hướng tới phía ngoài ngoại thất. Thấy Sở Phi Dương đã thay một bộ triều phục tươm tất đứng trước mặt mình, dù một đêm không ngủ nhưng trên mặt vẫn không có chút ủ rũ nào, điều này làm cho Vân Thiên Mộng chợt thêm chú ý.
“Như thế nào? Có phải vi phu rất có sức hút không, khiến cho Vương phi nhìn không chớp mắt như vậy?”
Thấy Vân Thiên Mộng chỉ đứng trước cửa phòng nhìn mình chăm chú, Sở Phi Dương khẽ nhếch đôi môi mỏng lập tức trêu ghẹo nàng.
Thoáng có chút tức giận liếc Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lập tức bước lên phía trước mấy bước giang tay nhào vào lòng ôm lấy hắn. Nhắm mắt chìm trong vòng ôm trước ngực hắn, thẳng đến khi nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực bên tai nàng, lúc này mới cười lên một tiếng mở miệng mang theo chút nhẹ nhõm mà đến chính nàng cũng không phát giác ra:
“Cuối cùng chàng cũng đã quay lại!”
Có điều dù thấy nàng nở nụ cười nhưng Sở Phi Dương vẫn hoi nhíu nhẹ đôi mày kiếm, con mắt đen trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút mỏi mệt của Vân Thiên Mộng rồi trầm thấp mở miệng:
“Nàng vậy mà cả đêm không ngủ sao?”
“Ừm! trong lòng có việc bận tâm!” - Vân Thiên Mộng đàng hoàng nhẹ gật đầu, một câu nói thẳng thắn của nàng khiến cho thần sắc của Sở Phi Dương thoáng mềm xuống, sự nghiêm khắc trong mắt bỗng hóa thành nhu tình, tay trái càng ôm chặt Vân Thiên Mộng vào lòng hơn nữa, rồi sau đó mang theo nàng đi vào trong nội thất phía trong.
“Có lo lắng thì cũng không thể không quan tâm đến sức khỏe của mình như thế!” – dù trong lòng ấm áp nhưng biểu cảm của Sở Phi Dương vẫn thối hoắc, giấu đi cảm động nơi đáy mắt kia mà đổi thành biểu cảm không hài lòng khiến cho Vân Thiên Mộng cười khẽ một tiếng.
Sở Phi Dương nghe tiếng cười của Vân Thiên Mộng là biết nàng đã buông xuống tâm tình, nếu không phải hiện tại mình đã quay trở lại, sợ rằng Thiên Mộng chắc chắn sẽ vẫn còn lo lắng cho tình hình của hắn.
“Uống một ngụm trà đi!” – Vân Thiên Mộng tự mình rót cho hắn một chén trà đặt ở trước mặt Sở Phi dương để hắn yên tâm thả lỏng cơ thể. Chạy suốt cả một ngày một đêm chắc hẳn Sở Phi Dương cũng rất mệt mỏi, chỉ là để không khiến nàng lo lắng nên đã bay ra trạng thái tốt nhất của bản thân trước mặt nàng.
“Hạ Cát sao rồi?”
Khi thấy Sở Phi Dương dùng tay trái nâng chén trà lên có chút cứng nhắc nàng lên tiếng hỏi về chuyện sống chết của người khác. Nhìn động tác kỳ lạ của hắn, đuôi lông mày của Vân Thiên Mộng khẽ chau lại, nhưng vẫn chỉ thấy âm thanh bình tĩnh như cũ trả lời:
“Có Nhiếp đại phu cùng với Ánh Thu chăm sóc, hẳn là sẽ không có gì lo ngại đến tính mạng đâu. Quả nhiên Tề Tĩnh Nguyên dám cả gan làm loạn, hắn đây là đã xem Tây Sở như là bãi săn bắn của Bắc Tề nhà hắn rồi, dám sát hại nhiều Cấm vệ quân như vậy. Nếu Hoàng thượng truy cứu tới việc này thì chỉ sợ dù có đem Giang Châu lật hết lên một lần cũng phải tìm ra tung tích của hắn.”
Sở Phi Dương uống hết nước trà trong chén lập tức đem đặt lại chén trà tinh xảo lên mặt bàn, nghe Vân Thiên Mộng hỏi cũng gật đầu nhẹ nhàng đúng lý hợp tình trả lời nàng.
“Thật sự là lá gan của hắn không nhỏ!”
Thời điểm nói chuyện chỉ thấy hai mắt hắn híp lại, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo khiến tim người ra đông lại. Chỉ cần trong đầu Sở Phi Dương nhớ lại mũi tên bắn về phía mình lúc đó mà mình chỉ đâm cho hắn một kiếm thì thấy rằng đúng là quá tiện nghi cho hắn rồi.
“Nhưng xem ra ta thấy lá gan của chàng cũng không nhỏ đâu!” – lúc này thật không ngờ Vân Thiên Mộng lạnh lẽo liếc nhìn Sở Phi Dương mắt lộ hàn quang, khóe miệng cười lạnh làm cho khí chất vốn lạnh lùng trong trẻo của nàng lại càng lộ ra hàn ý.
Sở Phi Dương không hiểu nhìn về phía Vân Thiên Mộng, không biết mình sai chỗ nào lại khiến cho nàng có vẻ mặt như vậy. Trong đầu cấp tốc vận chuyển thật nhanh nhớ lại tất cả hành động của mình từ khi trở về dịch quán, lập tức nhoẻn miệng cười nhanh chóng giải thích:
“Tay phải ta cầm cương lâu, nên hiện tại hơi mỏi chút, do đó mới dùng tay trái cầm chén trà thôi!”
“Ta đã hỏi chàng cái gì sao?” – lại không ngờ Vân Thiên Mộng hoàn toàn không đón ý hỏi ngược lại.
Sở Phi Dương liền nhìn thấy Vân Thiên Mộng lấy ngón tay sờ nhẹ lên vệt nước lưu lại dưới đày cốc trà trên bàn, mở miệng cười lạnh nói:
“Vương gia, ngài có thể giải thích cho thiếp thân biết xem, tại sao trên môi ngài lại có vết son của nữ tử không?”
Nghe vậy, Sở Phi Dương liền nhìn theo hướng ngón tay Vân Thiên Mộng đang chỉ thì quả thật thấy trên viền men trắng nơi miệng chén trà kia đang lưu lại một vệt đỏ son môi. Lại thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng lộ nét kinh sợ nhìn mình chằm chằm khiến cho Sở Phi Dương vốn có ăn nói khéo léo cũng cảm thấy không biết nói gì mới tốt. Đôi mày rậm nhíu chặt nhìn bằng chứng rõ ràng trước mắt, đôi môi khép mở cả buổi cũng chỉ nghẹn ra được mấy từ:
“Ta cũng không có biết a!”
Vân Thiên Mộng không nói câu nào lập tức đứng lên đi đến bên phải Sở Phi Dương, nhẹ nhàng cẩn thận nhấc tay phải hắn đặt lên bàn, trong tình huống vẻ mặt khẩn trương của Sở Phi Dương mà từ từ lật ống tay áo của hắn lên, chỉ thấy cánh tay phải dưới ống tay áo hắn bị quấn kín lớp lớp vải trắng khiến đáy mắt Vân Thiên Mộng lập tức hiện lên một tia đau lòng.
“Không có việc gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đều là do Tập Lẫm nhiều chuyện lại lo lắng quá nên mới quấn thành bộ dạng như này đó. Khiến nàng lo lắng rồi, một chút nữa Bổn vương sẽ sai người lôi hắn xuống phạt quân trượng mới được!”
Tay phải của hắn lập tức nắm lại sau đó buông khẽ xuống không để cho Vân Thiên Mộng xem được miệng viết thương của mình.
Nào ngờ Vân Thiên Mộng không tin tưởng lời hắn nói mà động tác xắn ống tay áo tuy nhẹ nhưng một chút ý tứ dừng lại cũng không có, mãi đến khi lộ ra cả cánh tay phải của hắn mặc dù được quấn kín mít tầng tầng lớp lớp những vẫn không ngăn được từng tia máu thấm ra qua lớp vải từ miệng vết thương. Sự lo lắng nơi đáy mắt Vân Thiên Mộng lập tức biến thành lăng lệ ác liệt, mang theo sự tức giận nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười lấy lòng của Sở Phi Dương, khuôn mặt đẹp lộ vẽ giận dữ ngút trời:
“Có bản lĩnh lừa ta thì đừng có để cho ta phát hiện ra chứ!” – không nhịn được giận dữ Vân Thiên Mộng vẫn lên tiếng trách móc, chỉ là dù tức giận nhưng động tác ở tay vẫn nhẹ nhàng nâng tay hắn lên kiểm tra xem có bị thương tới xương cốt không.
“Ta đã để Nhiếp Hoài Viễn kiểm tra khám qua, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có vấn đề gì nữa mà!”
Đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, để nàng ngồi lên chân mình, ôm nàng đang tức giận trong ngực mình nhưng trong lòng Sở Phi Dương lại tràn đầy nhu tình. Chẳng bao lâu trước đây, làm sao hắn biết ở thời điểm khi hắn nghĩ tới mình bị thương sẽ có một người luôn thật lòng lo lắng? Điều mà hắn từng mong ước nay đã thành sự thật làm sao mà không khiến hắn cảm động cho được!
“Thật sao? Vậy thì son môi này của chàng cũng là hắn đưa cho chàng sao? Để che đi sắc môi trắng nhợt đó sao?”
Móc khăn lụa trong tay áo ra, Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng lau đi những vệt son trên môi Sở Phi Dương, thiếu đi màu son nhàn nhạt, lúc này làn môi Sở Phi Dương hiện lên sắc tái nhợt, có thể thấy vết thương do kiếm chém trên cánh tay phải của hắn hẳn phải rất nặng, nếu không sao có thể mất nhiều máu như vậy chứ?
Sở Phi Dương lúc này chỉ khẽ cười không nói, trong lòng là sự cảm kích thật lòng đối với sự quan tâm chú ý toàn tâm toàn ý của Vân Thiên Mộng đối với hắn, lòng không muốn bỏ qua cơ hội cơ hội trong ánh mắt nàng chỉ có hình bóng của mình, đôi môi tái nhợt dựa vào cảm giác trong lòng mà khẽ nghiêng về trước chạm vào môi nàng. Sở Phi Dương chỉ có cảm giác giường như chính mình đã lâu rồi không được hôn đôi môi đỏ mọng mê người kia của nàng.
“Thật xin lỗi, Vương gia! Thiếp thân đang tức giận, nếu ngài không có việc gì thì mời lên giường nằm nghỉ đi!” – thật không ngờ Vân Thiên Mộng nhanh chóng đưa hai tay lên chặn đứng đôi môi của Sở Phi Dương, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi chân hắn, đưa một ngón tay ra chỉ về phía chiếc giường phía sau ra lệnh cho hắn.
“Mộng nhi, ta rất khỏe, thật sự không có vấn đề gì!” – thấy phúc lợi tới tay rồi còn bay mất, Sở Phi Dương ảo não nhưng trong lòng lại là muôn phần ghi hận Nhiếp Hoài Viễn đã bôi cho mình loại thuốc rởm.
“Nếu không có gì đáng ngại, vậy thì tại sao phải dặn dò thuộc hạ cùng đại phu lừa gạt ta?”
Vân Thiên Mộng cười lạnh, người cũng đã đi đến trước giường xốc lên một góc chăn gấm trên giường, dùng ánh mắt ra lệnh cho Sở Phi Dương nhanh chóng lên giường.
Sở Phi Dương cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Thiên Mộng, thấy dưới đáy mắt nàng lộ lên một mảnh ánh sáng lạnh liền tự động cởi bỏ ngoại bào rồi nằm lên trên giường dưới ánh mắt nghiêm khắc của nàng.
Mà Vân Thiên Mộng sau khi buông màn xuống cho hắn xong thì lập tức nhẹ chân đi ra khỏi nội thất gọi Mộ Xuân ở gian ngoài:
“Mộ Xuân, em báo phòng bếp hôm nay làm thêm một bát canh rau cải bó xôi với gan heo nhé!”
“Vâng, Vương phi”
Mộ Xuân lập tức vâng lời đi truyền lời đến nhà bếp. Mà Vân Thiên Mộng lưu lại Nguyên Đông đợi hầu hạ ở cửa sương phòng còn mình thì mang theo Nghênh Hạ tiến về phía tây sương phòng.
/151
|