Sở Vương Phi

Chương 33: Tô Di nương có thai

/151


Lại nói, Nguyên Khánh Châu cũng không thật sự rời đi, mà trốn vào một góc, sau đó sai gia nô lén bám theo xe ngựa…

Xe ngựa trước tiên đi qua Tướng phủ, Vân Thiên Mộng bái biệt Quý Thư Vũ, vú Mễ đi lên trước hành lễ:

“Nô tỳ ra mắt tiểu thư!” rồi sai người nâng nhuyễn kiệu, đưa Vân Thiên Mộng vào phủ, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “ Đại tiểu thư, Liễu di nương mời Người khi nào về thì sang Phong Hà Viên !”

“Đã xảy ra chuyện gì?” thấy vẻ mặt nghiêm trọng của vú Mễ, Vân Thiên Mộng không khỏi chau mày hỏi.

“Bẩm Đại tiểu thư, tướng gia vừa hạ lệnh, giải trừ lệnh cấm túc đối với Tô di nương và nhị tiểu thư! Lát nữa, thái y sẽ đến bắt mạch cho Tô di nương!” Mễ ma ma nhìn quanh thấy đều là nha đầu của Khởi La Viên, thấp giọng nói: “Việc tiểu thư giao cho nô tỳ đã sắp xếp ổn thỏa, người đó giờ đang ở Nghiệp Thành!”

Vân Thiên Mộng nghe xong lông mày chau lại, ánh mắt nghiêm nghị. Xem ra, những ngày bị cấm túc này, Tô Thanh cũng không có nhàn rỗi, e là trong bụng nàng ta đã có con của Vân Huyền Chi, nếu như không nắm chắc mười phần, nàng ta cũng không dám làm phiền đến thái y!

Đang suy nghĩ, thì thấy kiệu được đặt vững vàng xuống đất, Mộ Xuân đứng bên ngoài chạy đến trước cửa kiệu, cẩn thận vén màn kiệu màu lá cọ lên, đỡ Vân Thiên Mộng xuống, đám người đi qua phòng khách về phía hậu viện.

Vừa bước vào Phong Hà Viên, thì thấy mấy nha đầu bên trong sắc mặt ai nấy hớn hở, vui mừng, dù hành lễ với Vân Thiên Mộng, cũng không có ý định che giấu vẻ đắc ý rõ ràng.

Vân Thiên Mộng cũng không buồn để ý đến vẻ tiểu nhân đắc chí của bọn chúng, nhàn nhạt quét mắt qua, rồi dẫn theo Mộ Xuân đi vào trong phòng.

Vừa bước vào phòng, thì Liễu di nương cũng vén rèm bước ra, nàng nhìn thấy Vân Thiên Mộng đến, vẻ mặt vui mừng, nhưng nỗi cô đơn nơi đáy mắt, sao thoát khỏi con mắt tinh tường của Vân Thiên Mộng.

“Đại tiểu thư, Người đến rồi, bên ngoài lạnh, mau vào phòng cho ấm!” Chu đáo cởi giúp áo khoác ngoài màu xanh nhạt cho Vân Thiên Mộng, Liễu di nương ra hiệu cho nàng nhìn vào trong phòng.

Vân Thiên Mộng cho nàng ta một nụ cười an tâm, trong lúc nha hoàn đi thông báo nàng cũng bước vào.

“Con gái ra mắt phụ thân.”

Sớm đoán trước được Vân Huyền Chi nhất định sẽ ở đây, cho nên khi nhìn thấy cha, Vân Thiên Mộng cũng tự nhiên mà hành lễ.

Sau đó thì đứng thẳng người, nâng mắt lên nhìn, lúc này Vân Huyền Chi đang ngồi bên giường, ôm Tô di nương săc mặt hồng nhuận trong lòng, hai người hạnh phúc hòa hợp, có lẽ thái y cũng đã khẳng định rồi.

Trong mắt Vân Huyền Chi lúc này chỉ có Tô Thanh, thấy Vân Thiên Mộng đến cũng chỉ ậm ừ gật đầu hời hợt.

“Muội muội ra mắt tỷ tỷ.” Vân Yên đứng bên cạnh bước nhanh lên phía trước, cung kính hành lễ với Vân Thiên Mộng.

Cũng không đợi Vân Thiên Mộng mở miệng, Vân Nhược Tuyết đang đứng bên giường vẻ mặt đắc ý cũng đi lên phía trước, hành lễ qua loa:

“Muội muội ra mắt tỷ tỷ! Tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta lâu rồi không gặp, hiện giờ di nương đang mang thai, không biết tỷ tỷ có cảm nghĩ gì!”

Vân Thiên Mộng cũng sớm đoán được nguyên nhân Liễu Hàm Ngọc gọi mình tới, cho nên đối mặt với Vân Nhược Tuyết đang cố ý khiêu khích cũng chỉ cười nhạt như cũ, còn càng ngày càng đi đến gần giường, cười cười nói với Vân Huyền Chi:

“Chúc mừng phụ thân, nếu Tô di nương sinh con trai, vậy thì Vân gia có người kế tục rồi.”

Vân Nhược Tuyết không ngờ Vân Thiên Mộng lại đối nhân xử thế thông minh như vậy, gặp phải chuyện này cũng có thể bình tĩnh được, nhất thời sắc mặt khó coi, rồi lại nghĩ có lẽ Vân Thiên Mộng đang phô trương thanh thế , liền theo sát nàng ấy đến bên giường, cố ý nói:

“Tỷ tỷ không buồn chứ?”

Nghe thấy vậy, Vân Thiên Mộng cười nhạt đầy chế giễu, Vân Huyền Chi vốn đang cười cũng ngưng trọng, ánh mắt không hài lòng nhìn nhìn Vân Nhược Tuyết.

Tô Thanh đưa hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, thầm trừng nhìn Vân Nhược Tuyết, rồi mềm nhũn ra trong lòng Vân Huyền Chi, dịu dàng nói:

“Tướng gia, nô tỳ lần này mang thai, chính là được tổ tiên phù hộ. Nô tỳ muốn nói tin tức tốt này cho lão phu nhân, không biết ý tướng gia thế nào?”

Vân Huyền Chi lúc này như mở cờ trong bụng, tự nhiên sẽ nghe theo lời của Tô Thanh, nàng ta nói xong, liền lập tức sai Vương ma ma đi truyền tin.

Nhưng Tô Thanh lại vội vàng ngăn lại, cười yếu ớt nói:

“Tướng gia, Người nghe nô tỳ nói hết đã!”

Vân Huyền Chi đáy mắt ngập tràn nhu hòa, gật gật đầu, cười cười:

“ Nàng nói đi, nàng muốn làm gì cũng được!”

Tô Thanh nâng con ngươi nhìn lướt qua Vân Thiên Mộng, rồi mới nũng nịu nói:

“Tướng gia, lão phu nhân tuổi đã cao, nô tỳ muốn đón người về phủ báo hiếu, cũng muốn lão phu nhân được nhìn cháu của người trưởng thành lên.”

Vân Huyền Chi không ngờ sau khi có thai Tô Thanh lại hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm thương yêu vài phần, lại thấy ý kiến nàng ấy rất tốt, lập tức gật đầu đồng ý.

Dù sao, chuyện mẫu thân còn ở Tô thành, cũng là do hắn mà ra.

Cũng bởi vì chuyện này mà Ngự sử đại nhân buộc cho mình cái tội bất hiếu bao năm nay, nếu giờ đón mẫu thân về, vừa vặn có thể thanh minh cho bản thân.

Nghĩ vậy, trong lòng Vân Huyền Chi càng thêm mừng, hận không thể giữ Tô Thanh trong lòng bàn tay.

“Có điều…!” Tô Thanh để ý thấy vẻ vui mừng của Vân Huyền Chi, tiếp tục nói “Tướng gia, lão phu nhân cũng vì nô tỳ mà năm đó mới rời đi, giờ nếu tùy tiện sai một người nào đó đi đón, e là lão phu nhân sẽ không chịu quay về. Hay là, để Đại tiểu thư đi, dù sao, khi phu nhân còn sống, mẫu thân nàng và lão phu nhân rất hòa hợp.”

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng liền hiểu ra ý của Tô Thanh.

Đi xe ngựa từ Tô thành về kinh đô cả đi cả về phải mất mười ngày, trong mười ngày này Tô Thanh chỉ cần động tay động chân một chút thôi, e là bản thân nàng cũng khó còn mạng mà quay về.

Lại nhớ tới chuyện mà vú Mễ mới nói khi nãy, Vân Thiên Mộng nhìn thấy oán hận sâu đậm trong mắt Tô Thanh, chỉ cười đến vân đạm phong khinh, rồi lông mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, có chút khó xử nói:

“Phụ thân, há có thể để Đại tiểu thư danh gia vọng tộc đi xa như vậy? Nếu chuyện này bị ngự sử đại nhân biết được, lại có thể mang gia phong tướng phủ ta ra mà bàn trước mặt bệ hạ rồi.”

Vân Huyền Chi vốn đang định theo lời Tô Thanh mà phân phó ra ngoài, nhưng phân tích của Vân Thiên Mộng lại khiến hắn dao động.

Nhiều năm nay, tuy hắn là thừa tướng trong triều, nhưng lại không được hoàng đế Ngọc Càn xem trọng như Sở Phi Dương, trong đó lý do rất lớn là vì tội danh bất hiếu còn treo trên đầu.

Nếu còn thêm chuyện nề nếp gia phong này, e là cái chức thừa tướng này hắn cũng không cần làm nữa rồi.

“Nhưng mà , phụ thân, mấy năm nay Mộng Nhi cũng không được gặp bà nội lấy một lần, chi bằng để hai vị muội muội cùng con đi đến Tô thành, lần này lấy danh nghĩa là đi thăm người thân, như vậy có thể chặn được lời nói của Ngự sử đại nhân rồi.” Trong lúc Vân Huyền Chi còn đang ở thế khó xử, Vân Thiên Mộng lại nói .

Nghe vậy, không chỉ Vân Huyền Chi mà đến cả Tô Thanh cũng kinh ngạc không ít.

Nàng ta trăm lần không thể ngờ, Vân Thiên Mộng lại biết nói chuyện như vậy.

Nhưng, lần này Vân Thiên Mộng lại kéo theo cả Nhược Tuyết, nàng ta còn đang muốn sắp xếp một vài sự cố trên đường đi, giờ thì càng phải cẩn thận hơn rồi.

Nhưng lúc này Vân Nhược Tuyết lại cực kỳ không hài lòng, mặt buồn rười rượi, kéo kéo ống tay áo Vân Huyền Chi làm nũng nói:

“Cha, con không muốn đi!”

Vân Huyền Chi nghe thấy lời nàng ta nói, trong mắt hiện lên sự chán ghét, dứt ống tay áo ra, trừng mắt nhìn nàng ta:

“Không muốn đi? Đến cả bà nội cũng không muốn gặp? Trong lòng ngươi còn có chữ hiếu không? Có thời gian thì đi học hỏi đại tỷ của ngươi kìa, hôm nay để nha hoàn chuẩn bị các thứ, chờ ngày xuất phát.”

Vân Nhược Tuyết thấy Vân Huyền Chi nghiêm khắc như vậy, trong lòng cảm thấy uất ức, vừa muốn phản bác, lại bị Tô Thanh kéo lại, ra hiệu an tâm đừng vội nóng, tự mình sẽ có cách giữ con ở lại trong phủ.

Còn Vân Thiên Mộng và Vân Yên lại vui vẻ nhận chuyện này, từ đầu đến cuối Vân Thiên Mộng vẫn chú ý đến thần sắc Tô Thanh, rồi nàng quay sang dặn dò vú Vương:

“ Hầu hạ tốt Nhị tiểu thư, nếu trước khi xuất phát để xảy ra chuyện gì làm phụ thân phải mang tội danh bất hiếu, các người cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”

Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết nghe thấy, lập tức nhìn sang Vân Thiên Mộng, nhất thời không nói được lời nào…

/151

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status