Nhìn theo phương hướng Trương Trọng Kiên rời diết Phòng Ngạn Khiêm ho khan kịch liệt một hồi, bên cạnh hắn hiện tại là một thiếu niên, thiếu niên này là con trai trưởng của Phòng Huyền Linh tên là Phòng Di Trực năm nay mới mười tuổi, rất có phong phạm của Phòng Ngạn Khiêm.
Phòng Ngạn Khiêm đã ngừng ho khan, hắn khoát tay ý bảo Phòng Di Trực ngồi xuống.
Hắn đột nhiên cười nói:
- Có thấy được không?
- Gia gia thấy gì ạ?
- Thủ đoạn của Lý Ngôn Khánh ngày càng trở nên cay độc.
Phòng Di Trực khó hiểu nói khẽ:
- Gia gia ý của gia gia là gì?
- Lý Ngôn Khánh nhìn thì muốn vì ta kỳ thực không hề đơn giản như vậy.
Hắn vẽ lên một cái bánh nướng ở trên hải đồ khiến cho Trương Trọng Kiên bị dao động niềm tin quyết chiến.
Ba tháng trước Trương Trọng Kiên nói liều chết với Lý Ngôn Khánh không thôi.
Mà hiện tại hắn đã có đường lui, cho nên không thể quyết chiến như trước nữa, Trương Trọng Kiên không còn tâm chiến không đế nửa năm giang Nam nhất định sẽ mất.
Phòng Di Trực không hiểu rõ mà Phòng Ngạn Khiêm cũng không giải thích.
Hồi lâu sau hắn nói khẽ:
- Thời điểm quyết định rồi chắc tên tiểu tử kia cũng sắp đến Tương Châu.
Nói xong trên khuôn mặt của Phòng Ngạn Khiêm nở ra một nụ cười kỳ dị.
Vũ Đức năm thứ ba tháng mười hai đại tướng quân thượng thư lệnh Lý Thế Dân ở tại Canh Châu tiến hành thăm dò công kích.
Tình hình chiến đấu cũng không kịch liệt khiến cho Tiêu Tiễn cũng được thư giãn.
Hơn mười van đại quân đồn trú ở gần Giang Lăng làm ra tư thái quyết chiến với Lý Đường.
Đồng thời bởi vì Phòng Huyền Linh chiếm cứ Kinh sơn mệnh cho Đỗ Phục Uy và Tạ Ánh Đăng hai người gắt gao kìm chế Lý Đạo Huyền lại.
Song phương từ tháng mười một giao phong với nhau hơn mười lần có thể nói là cân sức cân tài.
Ở phương diện Lý Đường, Lý Đạo Huyền trên danh nghĩa là đô đốc Kinh Tương đạo, tổng quản Tương Châu, tiết chế các lộ binh mã ở Kinh Tương nhưng thực tế thì sao hắn lại hoàn toàn ủy quyền giao cho Từ Thế Tích Tô Định Phương mình thì tọa trấn ở Tương Dương không mang tới chiến sự.
Trong lịch sử Lý Đạo Huyền là một người vô cùng dũng mãnh.
Hắn tiến lên công kích chém tướng đoạt cờ rất có năng lực, nhưng bởi vì hắn dũng mãnh quá mới tạo thành kết cục bỏ mình, Lý Đạo Huyền ở Củng huyện vài năm, bị Lý Ngôn Khánh thay đổi vô tri vô giác đã cải biến rất nhiều tính tình thích đấu tranh anh dũng trước kia đã trở nên cẩn thận ổn trọng, lúc nào nên tự mình ra trận lúc nào thì ủy quyền Lý Đạo Huyền đã nhận thức rõ ràng, lúc này cuộc chiến ở Kinh Tương đạo, Lý Đạo Huyền rất thông minh đem binh quyền giao cho người khác
Về phần Phòng Huyền Linh thì không rảnh chú ý tới chiến sự ở Kinh Tương hắn chú ý tới tình hình ở Kinh Châu thậm chí đầu tháng mười hai còn dâng thư cho triều đình mời Tiêu thái hậu nói với Tiêu Tiễn, để cho Hậu lương nường xuất Kinh môn cho Phòng Huyền Linh phụ trách trấn thủ .
Chỉ tiếc Lý Thế Dân mấy lần xuất kích khiến cho Tiêu Tiễn tê liệt.
Thậm chí vào tháng mười hai, Tiêu Tiễn xuất binh chiếm cứ Kinh Môn đề phòng Phòng Huyền Linh dùng kỳ binh đánh lén.
- Công tử phía trước là Đô Lăng trấn rồi.
Trong lúc Giang Nam chiến hỏa không ngừng có một chiếc thuyền nhỏ dọc theo Úc thủy đi tới, lặng yên sang sông.
Úc thủy chính là một con sông ở Ung châu.
Tả thủy và hữu thủy hai đại nhánh sông tụ hợp mà thành cho nên gọi là Úc thủy.
- Ung châu hán nhân chiến đa số, mặc hán phục, nói hán ngữ.
Một đoàn người theo thuyền đi xuống, hướng về phía Đô Lăng trấn đi tới.
Vì dọc theo con đường này gập ghềnh cho nên xóc nảy rất nhiều, ở địa phương này lưu hành kiệu rất nhiều.
Một thanh niên ngồi kiệu leo núi người mặc áo trắng phong độ nhẹ nhàng, ở đằng sau là một nam tử tráng niên.
Tuổi tá ước chừng ba mươi thân thể đơn bạc.
Người này thân cao bảy xích, toát ra một khí thái trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm không tầm thường.
- Liễu thanh.
- Có nô tài.
Tráng niên nam tử lập tức tuân mệnh tiến tới.
- Mang người tới Đô Lăng trấn an bài trước.
- Không cần phải liều lĩnh, ở đây dù sao cũng không phải là địa phương của chúng ta ngươi tìm nơi yên tĩnh an trí, không cần kinh động tới quan phủ địa phương.
- Nếu bọn họ hỏi thăm thì nói là Trương thị công tử tới đây quản lý một chuyện sinh ý.
Nam tử tráng niên phân phó xong liền đưa một khối thẻ bài cho thanh niên.
Thanh niên cười ha hả nói:
- Thẩm đại ca yên tâm, Liễu Thanh nhất định xử lý thỏa đáng chuyện này.
Dứt lời hắn liền mang mấy người rời đi, đám kiệu phu leo núi không lâu dừng bước ở trước một tòa đình.
Thanh niên từ trong kiệu đi ra cất bước đi vào trong lương đình.
Không biết cữu cữu đã nhận được thư suất bộ tới Lĩnh nam chưa?
Thanh niên này chính là phụng mệnh tới Lĩnh Nam, Lý Ngôn Khánh.
Hắn lặng yên rời khỏi Trường An xong đã mang người tới Trịnh châu truyền thư tới cho Ngôn Hổ.
Từ khi chiến sự Trung Nguyên chấm dứt, Ngôn Hổ không có việc gì chỉ dạy dỗ võ tăng trong chùa ngày ngày chán chết.
Lý Ngôn Khánh lần này muốn Ngôn Hổ rời núi là để thuyết phục Phùng Áng.
Căn cứ vào điều tra của hắn thì Phùng Áng người này cũng rất khó đối phó, hắn tọa trấn Lĩnh nam, núi cao hoàng đế xa, xứng danh với cái tên thổ hoàng đế ở nơi này, lực lượng hùng hậu cho dù Lý liêu cũng không dám đụng chạm tới.
Phùng thị một khi chưa cúi đầu thì Lĩnh nam tuyệt đối không chính thức quy thuận, Lý Ngôn Khánh không nhớ rõ trong lịch sử Phùng gia này thế nào quy phục Lý Đường tuy nhiên hắn cũng cảm nhận được thái độ của Phùng Áng đang lắc lư.
Bởi vì trong lịch sử cũng không xuất hiện Tiêu Tùy.
Chỉ đơn thuần một mình Tiêu Tiễn không đủ để cho Phùng Áng cúi đầu, thế nhưng mà hôm nay Tiêu Tùy xuất hiện khiến cho Phùng Áng khó có thể lựa chọn.
Thành Kính phu nhân đều được Tùy Văn Đế hay Tùy Dạng Đế đãi ngộ rất nồng hậu.
Nếu không Phùng Áng không có bất kỳ tư lịch xuất thân ở man hoang xa xôi há có thể đảm nhiệm chức thập nhị vệ đại tướng quân.
Cho nên Lý Ngôn Khánh có thể khẳng định Phùng Áng có cảm tình với Tiêu Tùy.
Đồng thời hắn cũng biết Phùng Áng không phải không rõ thế cục tuy nhiên thế cục chưa định hắn lắc lư hai bên khiến cho thế cục Lĩnh Nam càng trở nên rắc rối phức tạp.
Phùng Áng là một người trọng tình cảm.
Mà Ngôn Hổ cùng với hắn kết giao rất sâu.
Lý Ngôn Khánh không cần Phùng Áng ra quyết đoán hắn hôm nay cần Phùng Áng bảo vệ mình.
Cho dù như vậy nếu như không có một người ra mặt thương lượng thì khó có thể thành công.
Ngôn Hổ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì Phòng Huyền Linh cũng thế Tiêu Tiễn cũng thế đều khó có khả năng để Lý Ngôn Khánh đi qua.
Cho nên sau khi Lý Ngôn Khánh tới Tương châu liền có an bài.
Hắn để Đóa Đóa ở lại Ung Châu còn Hám Lăng suất lĩnh và ba trăm Vạn Thắng quân hấp dẫn chú ý của Phòng Huyền Linh .
Phòng Ngạn Khiêm đã ngừng ho khan, hắn khoát tay ý bảo Phòng Di Trực ngồi xuống.
Hắn đột nhiên cười nói:
- Có thấy được không?
- Gia gia thấy gì ạ?
- Thủ đoạn của Lý Ngôn Khánh ngày càng trở nên cay độc.
Phòng Di Trực khó hiểu nói khẽ:
- Gia gia ý của gia gia là gì?
- Lý Ngôn Khánh nhìn thì muốn vì ta kỳ thực không hề đơn giản như vậy.
Hắn vẽ lên một cái bánh nướng ở trên hải đồ khiến cho Trương Trọng Kiên bị dao động niềm tin quyết chiến.
Ba tháng trước Trương Trọng Kiên nói liều chết với Lý Ngôn Khánh không thôi.
Mà hiện tại hắn đã có đường lui, cho nên không thể quyết chiến như trước nữa, Trương Trọng Kiên không còn tâm chiến không đế nửa năm giang Nam nhất định sẽ mất.
Phòng Di Trực không hiểu rõ mà Phòng Ngạn Khiêm cũng không giải thích.
Hồi lâu sau hắn nói khẽ:
- Thời điểm quyết định rồi chắc tên tiểu tử kia cũng sắp đến Tương Châu.
Nói xong trên khuôn mặt của Phòng Ngạn Khiêm nở ra một nụ cười kỳ dị.
Vũ Đức năm thứ ba tháng mười hai đại tướng quân thượng thư lệnh Lý Thế Dân ở tại Canh Châu tiến hành thăm dò công kích.
Tình hình chiến đấu cũng không kịch liệt khiến cho Tiêu Tiễn cũng được thư giãn.
Hơn mười van đại quân đồn trú ở gần Giang Lăng làm ra tư thái quyết chiến với Lý Đường.
Đồng thời bởi vì Phòng Huyền Linh chiếm cứ Kinh sơn mệnh cho Đỗ Phục Uy và Tạ Ánh Đăng hai người gắt gao kìm chế Lý Đạo Huyền lại.
Song phương từ tháng mười một giao phong với nhau hơn mười lần có thể nói là cân sức cân tài.
Ở phương diện Lý Đường, Lý Đạo Huyền trên danh nghĩa là đô đốc Kinh Tương đạo, tổng quản Tương Châu, tiết chế các lộ binh mã ở Kinh Tương nhưng thực tế thì sao hắn lại hoàn toàn ủy quyền giao cho Từ Thế Tích Tô Định Phương mình thì tọa trấn ở Tương Dương không mang tới chiến sự.
Trong lịch sử Lý Đạo Huyền là một người vô cùng dũng mãnh.
Hắn tiến lên công kích chém tướng đoạt cờ rất có năng lực, nhưng bởi vì hắn dũng mãnh quá mới tạo thành kết cục bỏ mình, Lý Đạo Huyền ở Củng huyện vài năm, bị Lý Ngôn Khánh thay đổi vô tri vô giác đã cải biến rất nhiều tính tình thích đấu tranh anh dũng trước kia đã trở nên cẩn thận ổn trọng, lúc nào nên tự mình ra trận lúc nào thì ủy quyền Lý Đạo Huyền đã nhận thức rõ ràng, lúc này cuộc chiến ở Kinh Tương đạo, Lý Đạo Huyền rất thông minh đem binh quyền giao cho người khác
Về phần Phòng Huyền Linh thì không rảnh chú ý tới chiến sự ở Kinh Tương hắn chú ý tới tình hình ở Kinh Châu thậm chí đầu tháng mười hai còn dâng thư cho triều đình mời Tiêu thái hậu nói với Tiêu Tiễn, để cho Hậu lương nường xuất Kinh môn cho Phòng Huyền Linh phụ trách trấn thủ .
Chỉ tiếc Lý Thế Dân mấy lần xuất kích khiến cho Tiêu Tiễn tê liệt.
Thậm chí vào tháng mười hai, Tiêu Tiễn xuất binh chiếm cứ Kinh Môn đề phòng Phòng Huyền Linh dùng kỳ binh đánh lén.
- Công tử phía trước là Đô Lăng trấn rồi.
Trong lúc Giang Nam chiến hỏa không ngừng có một chiếc thuyền nhỏ dọc theo Úc thủy đi tới, lặng yên sang sông.
Úc thủy chính là một con sông ở Ung châu.
Tả thủy và hữu thủy hai đại nhánh sông tụ hợp mà thành cho nên gọi là Úc thủy.
- Ung châu hán nhân chiến đa số, mặc hán phục, nói hán ngữ.
Một đoàn người theo thuyền đi xuống, hướng về phía Đô Lăng trấn đi tới.
Vì dọc theo con đường này gập ghềnh cho nên xóc nảy rất nhiều, ở địa phương này lưu hành kiệu rất nhiều.
Một thanh niên ngồi kiệu leo núi người mặc áo trắng phong độ nhẹ nhàng, ở đằng sau là một nam tử tráng niên.
Tuổi tá ước chừng ba mươi thân thể đơn bạc.
Người này thân cao bảy xích, toát ra một khí thái trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm không tầm thường.
- Liễu thanh.
- Có nô tài.
Tráng niên nam tử lập tức tuân mệnh tiến tới.
- Mang người tới Đô Lăng trấn an bài trước.
- Không cần phải liều lĩnh, ở đây dù sao cũng không phải là địa phương của chúng ta ngươi tìm nơi yên tĩnh an trí, không cần kinh động tới quan phủ địa phương.
- Nếu bọn họ hỏi thăm thì nói là Trương thị công tử tới đây quản lý một chuyện sinh ý.
Nam tử tráng niên phân phó xong liền đưa một khối thẻ bài cho thanh niên.
Thanh niên cười ha hả nói:
- Thẩm đại ca yên tâm, Liễu Thanh nhất định xử lý thỏa đáng chuyện này.
Dứt lời hắn liền mang mấy người rời đi, đám kiệu phu leo núi không lâu dừng bước ở trước một tòa đình.
Thanh niên từ trong kiệu đi ra cất bước đi vào trong lương đình.
Không biết cữu cữu đã nhận được thư suất bộ tới Lĩnh nam chưa?
Thanh niên này chính là phụng mệnh tới Lĩnh Nam, Lý Ngôn Khánh.
Hắn lặng yên rời khỏi Trường An xong đã mang người tới Trịnh châu truyền thư tới cho Ngôn Hổ.
Từ khi chiến sự Trung Nguyên chấm dứt, Ngôn Hổ không có việc gì chỉ dạy dỗ võ tăng trong chùa ngày ngày chán chết.
Lý Ngôn Khánh lần này muốn Ngôn Hổ rời núi là để thuyết phục Phùng Áng.
Căn cứ vào điều tra của hắn thì Phùng Áng người này cũng rất khó đối phó, hắn tọa trấn Lĩnh nam, núi cao hoàng đế xa, xứng danh với cái tên thổ hoàng đế ở nơi này, lực lượng hùng hậu cho dù Lý liêu cũng không dám đụng chạm tới.
Phùng thị một khi chưa cúi đầu thì Lĩnh nam tuyệt đối không chính thức quy thuận, Lý Ngôn Khánh không nhớ rõ trong lịch sử Phùng gia này thế nào quy phục Lý Đường tuy nhiên hắn cũng cảm nhận được thái độ của Phùng Áng đang lắc lư.
Bởi vì trong lịch sử cũng không xuất hiện Tiêu Tùy.
Chỉ đơn thuần một mình Tiêu Tiễn không đủ để cho Phùng Áng cúi đầu, thế nhưng mà hôm nay Tiêu Tùy xuất hiện khiến cho Phùng Áng khó có thể lựa chọn.
Thành Kính phu nhân đều được Tùy Văn Đế hay Tùy Dạng Đế đãi ngộ rất nồng hậu.
Nếu không Phùng Áng không có bất kỳ tư lịch xuất thân ở man hoang xa xôi há có thể đảm nhiệm chức thập nhị vệ đại tướng quân.
Cho nên Lý Ngôn Khánh có thể khẳng định Phùng Áng có cảm tình với Tiêu Tùy.
Đồng thời hắn cũng biết Phùng Áng không phải không rõ thế cục tuy nhiên thế cục chưa định hắn lắc lư hai bên khiến cho thế cục Lĩnh Nam càng trở nên rắc rối phức tạp.
Phùng Áng là một người trọng tình cảm.
Mà Ngôn Hổ cùng với hắn kết giao rất sâu.
Lý Ngôn Khánh không cần Phùng Áng ra quyết đoán hắn hôm nay cần Phùng Áng bảo vệ mình.
Cho dù như vậy nếu như không có một người ra mặt thương lượng thì khó có thể thành công.
Ngôn Hổ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì Phòng Huyền Linh cũng thế Tiêu Tiễn cũng thế đều khó có khả năng để Lý Ngôn Khánh đi qua.
Cho nên sau khi Lý Ngôn Khánh tới Tương châu liền có an bài.
Hắn để Đóa Đóa ở lại Ung Châu còn Hám Lăng suất lĩnh và ba trăm Vạn Thắng quân hấp dẫn chú ý của Phòng Huyền Linh .
/876
|