Bằng vào thân phận này dọc theo Tương châu một đường trở nên thông suốt.
Dù sao mọi người đều biết Trương thị lập nghiệp trong thiên hạ bằng con đường bán hàng, mà Ninh Trường Chân và Mạch Tử Trọng lại là người của Tùy thất cho nên Trương gia ở Lĩnh Nam qua lại cũng không có gì kỳ quái.
Nơi nào càng nguy hiểm thì lại càng an toàn.
Tuy nói Đô Lăng trấn cách Tuyên Hóa ước chừng bốn mươi dặm lộ trình nhưng thực tế thì sao, nhận thức Lý Ngôn Khánh cũng không quá nhiều người.
Lý Ngôn Khánh thoải mái ở trên Đô Lăng trấn hành tẩu thỉnh thoảng lại cảm khái vài tiếng với Thẩm Quang.
Trong ấn tượng của Lý Ngôn Khánh, Mạch Tử Trọng thuần túy là một quân nhân không ngờ hắn lại có thể làm ra chuyện xuất sắc đến như vậy.
Lúc này trời đã muộn ánh sáng trở nên ảm đạm.
Khí trời Lĩnh Nam này thật giống như trẻ con thay đổi thất thường.
Lúc tiến vào Đô Lăng trấn ánh nắng còn tươi sáng nhưng qua một thời gian mưa đã lất phất.
Lý Ngôn Khánh cùng ba người vội vàng vào một cửa hàng tránh mưa lại phát hiện ra đây là một Lưu Ly điếm.
Kỳ thật lưu ly(thủy tinh) trong lịch sử của Trung Quốc đã lưu truyền rất lâu.
Tục truyền từ thời Xuân Thu Chiến Quốc Phạm Ngu đã làm ra chế phẩm lưu ly trình cho Việt vương Câu Tiễn.
Tuy nhiên vì công nghệ chế tạo lưu ly phức tạp cho nên giá cả thành phẩm vô cung đắt đỏ, ở thời đại này lưu ly chính là thứ mà thế gia quyền quý vô cùng yêu thích, kỳ thực lưu ly lúc này so với thủy tinh đời sau khác nhau rất lớn, cũng không có sản xuất nhiều, mặc dù ở thời kỳ Ngụy Tấn từng có người công khai công nghệ chế tạo lưu ly nhưng sản xuất ra cũng chỉ đáp ứng nhu cầu của tầng lớp thượng lưu, ở trong dân gian là một vật phẩm vô cùng quý hiếm.
Lý Ngôn Khánh ở trong phủ có sưu tầm một số chế phẩm lưu ly.
Nhưng thật không ngờ ở nơi Lĩnh Nam man hoang cũng có một cửa hàng như vậy.
Lưu ly bởi vì công nghệ sản xuất cho nên rất khó xuất hiện kiểu dáng giống nhau, một loại chế phẩm lưu ly đều có ngoại hình độc nhất vô nhị cho dù có chỗ tương tự nhưng nhìn tỉ mỉ cũng sẽ thấy khác biệt.
Cử hàng này bắt mắt nhất chính là lưu ly phật tháp.
Lý Ngôn Khánh tiến ra phía trước cẩn thận xem bỗng nhiên có người dùng hán ngữ cứng nhắc nói:
- Khách nhân ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.
Hắn quay đầu lại thì thấy một nam tử dị quốc có làn da ngăm đen.
- Tại sao không thể động? Chẳng lẽ những thứ kia của ngươi không để bán sao?
Dị quốc nam tử kia lắc đầu liên tục:
- Khác nhân hiểu lầm rồi bổn điếm chỉ phụ trách mua hàng chứ không phụ trách bán.
- Sao?
- Thần vật thượng quốc người bình thường không thể dùng.
Một câu nói này đã biểu hiện lai lịch của dị quốc nam tử kia.
Người thường không thể dùng chẳng lẽ là cung cấp cho vương công quý tộc.
- Ngươi là người phương nào?
- Ta đến từ Thiên Tiệm.
- Có phải là quốc gia hưng thịnh phật pháp không?
Dị quốc nam tử hưng phấn lên:
- Thượng quốc đại nhân ngài cũng biết Thiên Tiệm?
- Đương nhiên ta biết ta còn biết vài chục năm nữa sẽ có hoà thượng qua đó cầu kinh.
Tuy nhiên tai sao ngươi lại ở chỗ vắng vẻ này mở cửa hàng vậy?
Lý Ngôn Khánh hơi tò mò, người Thiên Tiệm này rất hào hứng nói chuyện từ trong miệng của hắn Lý Ngôn Khánh đã biết được ẩn tình.
Hóa ra bọn họ tới đây để mua Lưu Ly.
Vốn bọ họ thông qua Tây vực có thể ở Trường An buôn bán nhưng mấy năm nay chiến sự ở Trung Nguyên liên tục tình hình hỗn loạn khiến cho sinh ý của người Thiên Tiệm dần trở nên khó khăn, đặc biệt là khi Tùy Thất suy yếu, Tây Vực trở nên hỗn loạn, thương lộ cũng theo đó mà phong tỏa.
Tùy Dạng Đế sau khi chết Trầm Pháp Hưng làm loạn khiến cho Giang Đông cũng tràn ngập trong chiến hỏa.
Những người giỏi tay nghề bắt đầu di chuyển về phía Lĩnh nam, hôm nay Tiệm nhân biết được tin tức cho nên dứt khoát tới Lĩnh Nam mở một cửa hàng buôn bán, chuyên môn thu mua vật phẩm lưu ly.
Lý Ngôn Khánh liền tò mò:
- Tây vực thương lộ khác biệt, ngươi chuyển hàng thế nào?
- À thông qua Giao Chỉ đi tới Thực Tịch quốc, tuy nói đường này sẽ thêm nhiều chi tiêu nhưng lại an toàn.
- Đi Giao Chỉ?
Lý Ngôn Khánh và Thẩm Quang đều nhìn nhau.
- Đúng thế con đường từ đây tới Giao Chỉ vô cùng thuận lợi.
Mạch tướng quân sau khi đến đã khơi thông con đường qua Giao Chỉ, ven đường có Lý nhân hộ vệ chỉ cần giao đủ thuế phú là lập tức thuận lợi thông hành.
- Có rất nhiều thương nhân đi qua Giao Chỉ sao?
- Rất không ít.
Người Thiên Tiệm vò đầu cười nói:
- Hôm nay Giao Chỉ đã vô cùng phồn hoa, còn có rất nhiều thương nhân đi qua đó, tiến hành giao dịch, thứ nhất là thuận tiện thứ hai là an toàn.
Lý Ngôn Khánh loáng thoáng đã nắm được gì đó.
Giao Chỉ Khâm Châu Ung Châu lưỡng hồ.
Hắn liền lâm vào trầm tư giống như là muốn tìm từ trong đó một đáp án vậy.
Ở Huỳnh Dương Lý Ngôn Khánh ít nhất còn có căn cơ nhưng lần này đi Lĩnh Nam giống như là gây dựng từ hai bàn tay trắng vậy.
Lĩnh Nam Phùng gia thôi chưa đủ.
Cho dù có Ngôn Hổ ra mặt Phùng Áng cũng khó có khả năng vì tình bạn mà gật đầu quy phụ.
Dù sao thân là tộc trưởng Phùng thị, Phùng Áng cần phải cân nhắc rất nhiều chuyện, mặc dù hắn muốn quy phụ Lý Đường thì cũng cần phải được những người trong tộc đồng ý. Lý Ngôn Khánh không đợi được lâu như vậy hắn cần phải nhanh chóng mở một cục diện ở Ung châu đứng vững chân, nói một cách khác cần phải nhanh chóng đạt được sự bảo vệ của Phùng Áng.
Thẩm Quang không rõ Lý Ngôn Khánh tại sao lại gấp gáp mở cục diện ở Lĩnh Nam như vậy.
Nhưng trong mắt của hắn, Lý Uyên giao cho Lý Ngôn Khánh nhiệm vụ ổn định cục diện phía Nam đảm bảo cho Lĩnh Nam được ổn định.
Nói cách khác Lý Uyên cũng không hạn chế thời gian.
Từ điều này cho thấy Lý Uyên cũng không chú ý nhiều đến Ung châu Thẩm Quang thậm chí còn ác ý suy nghĩ Lý Uyên chỉ muốn đưa Lý Ngôn Khánh ra khỏi Trường An trong thời gian ngắn rồi cân đối thế cục dù Lý Ngôn Khánh đạt được gì Lý Uyên cũng không để ý.
Thực tế phỏng đoán này của Thẩm Quang cơ bản là chính xác.
- Công tử triều đình cũng không nói thời hạn công tử cần gì phải nóng nảy?
Sau khi trở về chỗ ở, Thẩm Quang nhịn không được vụng trộm hỏi.
Nếu như là người khác hỏi Lý Ngôn Khánh đầu tiên sẽ cho hắn chết nhưng Thẩm Quang thì không như vậy Thẩm Quang là tâm phúc của hắn, từ năm Đại Nghiệp đã đi theo, hơn mười năm mệt nhọc xuất sinh nhập tử vì hắn.
Đối với Thẩm Quang Ngôn Khánh thủy chung có vài phần áy náy.
Hắn chính là tùy tùng đi theo mình dài nhất mà công danh lại kém cỏi nhất.
Dù sao mọi người đều biết Trương thị lập nghiệp trong thiên hạ bằng con đường bán hàng, mà Ninh Trường Chân và Mạch Tử Trọng lại là người của Tùy thất cho nên Trương gia ở Lĩnh Nam qua lại cũng không có gì kỳ quái.
Nơi nào càng nguy hiểm thì lại càng an toàn.
Tuy nói Đô Lăng trấn cách Tuyên Hóa ước chừng bốn mươi dặm lộ trình nhưng thực tế thì sao, nhận thức Lý Ngôn Khánh cũng không quá nhiều người.
Lý Ngôn Khánh thoải mái ở trên Đô Lăng trấn hành tẩu thỉnh thoảng lại cảm khái vài tiếng với Thẩm Quang.
Trong ấn tượng của Lý Ngôn Khánh, Mạch Tử Trọng thuần túy là một quân nhân không ngờ hắn lại có thể làm ra chuyện xuất sắc đến như vậy.
Lúc này trời đã muộn ánh sáng trở nên ảm đạm.
Khí trời Lĩnh Nam này thật giống như trẻ con thay đổi thất thường.
Lúc tiến vào Đô Lăng trấn ánh nắng còn tươi sáng nhưng qua một thời gian mưa đã lất phất.
Lý Ngôn Khánh cùng ba người vội vàng vào một cửa hàng tránh mưa lại phát hiện ra đây là một Lưu Ly điếm.
Kỳ thật lưu ly(thủy tinh) trong lịch sử của Trung Quốc đã lưu truyền rất lâu.
Tục truyền từ thời Xuân Thu Chiến Quốc Phạm Ngu đã làm ra chế phẩm lưu ly trình cho Việt vương Câu Tiễn.
Tuy nhiên vì công nghệ chế tạo lưu ly phức tạp cho nên giá cả thành phẩm vô cung đắt đỏ, ở thời đại này lưu ly chính là thứ mà thế gia quyền quý vô cùng yêu thích, kỳ thực lưu ly lúc này so với thủy tinh đời sau khác nhau rất lớn, cũng không có sản xuất nhiều, mặc dù ở thời kỳ Ngụy Tấn từng có người công khai công nghệ chế tạo lưu ly nhưng sản xuất ra cũng chỉ đáp ứng nhu cầu của tầng lớp thượng lưu, ở trong dân gian là một vật phẩm vô cùng quý hiếm.
Lý Ngôn Khánh ở trong phủ có sưu tầm một số chế phẩm lưu ly.
Nhưng thật không ngờ ở nơi Lĩnh Nam man hoang cũng có một cửa hàng như vậy.
Lưu ly bởi vì công nghệ sản xuất cho nên rất khó xuất hiện kiểu dáng giống nhau, một loại chế phẩm lưu ly đều có ngoại hình độc nhất vô nhị cho dù có chỗ tương tự nhưng nhìn tỉ mỉ cũng sẽ thấy khác biệt.
Cử hàng này bắt mắt nhất chính là lưu ly phật tháp.
Lý Ngôn Khánh tiến ra phía trước cẩn thận xem bỗng nhiên có người dùng hán ngữ cứng nhắc nói:
- Khách nhân ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.
Hắn quay đầu lại thì thấy một nam tử dị quốc có làn da ngăm đen.
- Tại sao không thể động? Chẳng lẽ những thứ kia của ngươi không để bán sao?
Dị quốc nam tử kia lắc đầu liên tục:
- Khác nhân hiểu lầm rồi bổn điếm chỉ phụ trách mua hàng chứ không phụ trách bán.
- Sao?
- Thần vật thượng quốc người bình thường không thể dùng.
Một câu nói này đã biểu hiện lai lịch của dị quốc nam tử kia.
Người thường không thể dùng chẳng lẽ là cung cấp cho vương công quý tộc.
- Ngươi là người phương nào?
- Ta đến từ Thiên Tiệm.
- Có phải là quốc gia hưng thịnh phật pháp không?
Dị quốc nam tử hưng phấn lên:
- Thượng quốc đại nhân ngài cũng biết Thiên Tiệm?
- Đương nhiên ta biết ta còn biết vài chục năm nữa sẽ có hoà thượng qua đó cầu kinh.
Tuy nhiên tai sao ngươi lại ở chỗ vắng vẻ này mở cửa hàng vậy?
Lý Ngôn Khánh hơi tò mò, người Thiên Tiệm này rất hào hứng nói chuyện từ trong miệng của hắn Lý Ngôn Khánh đã biết được ẩn tình.
Hóa ra bọn họ tới đây để mua Lưu Ly.
Vốn bọ họ thông qua Tây vực có thể ở Trường An buôn bán nhưng mấy năm nay chiến sự ở Trung Nguyên liên tục tình hình hỗn loạn khiến cho sinh ý của người Thiên Tiệm dần trở nên khó khăn, đặc biệt là khi Tùy Thất suy yếu, Tây Vực trở nên hỗn loạn, thương lộ cũng theo đó mà phong tỏa.
Tùy Dạng Đế sau khi chết Trầm Pháp Hưng làm loạn khiến cho Giang Đông cũng tràn ngập trong chiến hỏa.
Những người giỏi tay nghề bắt đầu di chuyển về phía Lĩnh nam, hôm nay Tiệm nhân biết được tin tức cho nên dứt khoát tới Lĩnh Nam mở một cửa hàng buôn bán, chuyên môn thu mua vật phẩm lưu ly.
Lý Ngôn Khánh liền tò mò:
- Tây vực thương lộ khác biệt, ngươi chuyển hàng thế nào?
- À thông qua Giao Chỉ đi tới Thực Tịch quốc, tuy nói đường này sẽ thêm nhiều chi tiêu nhưng lại an toàn.
- Đi Giao Chỉ?
Lý Ngôn Khánh và Thẩm Quang đều nhìn nhau.
- Đúng thế con đường từ đây tới Giao Chỉ vô cùng thuận lợi.
Mạch tướng quân sau khi đến đã khơi thông con đường qua Giao Chỉ, ven đường có Lý nhân hộ vệ chỉ cần giao đủ thuế phú là lập tức thuận lợi thông hành.
- Có rất nhiều thương nhân đi qua Giao Chỉ sao?
- Rất không ít.
Người Thiên Tiệm vò đầu cười nói:
- Hôm nay Giao Chỉ đã vô cùng phồn hoa, còn có rất nhiều thương nhân đi qua đó, tiến hành giao dịch, thứ nhất là thuận tiện thứ hai là an toàn.
Lý Ngôn Khánh loáng thoáng đã nắm được gì đó.
Giao Chỉ Khâm Châu Ung Châu lưỡng hồ.
Hắn liền lâm vào trầm tư giống như là muốn tìm từ trong đó một đáp án vậy.
Ở Huỳnh Dương Lý Ngôn Khánh ít nhất còn có căn cơ nhưng lần này đi Lĩnh Nam giống như là gây dựng từ hai bàn tay trắng vậy.
Lĩnh Nam Phùng gia thôi chưa đủ.
Cho dù có Ngôn Hổ ra mặt Phùng Áng cũng khó có khả năng vì tình bạn mà gật đầu quy phụ.
Dù sao thân là tộc trưởng Phùng thị, Phùng Áng cần phải cân nhắc rất nhiều chuyện, mặc dù hắn muốn quy phụ Lý Đường thì cũng cần phải được những người trong tộc đồng ý. Lý Ngôn Khánh không đợi được lâu như vậy hắn cần phải nhanh chóng mở một cục diện ở Ung châu đứng vững chân, nói một cách khác cần phải nhanh chóng đạt được sự bảo vệ của Phùng Áng.
Thẩm Quang không rõ Lý Ngôn Khánh tại sao lại gấp gáp mở cục diện ở Lĩnh Nam như vậy.
Nhưng trong mắt của hắn, Lý Uyên giao cho Lý Ngôn Khánh nhiệm vụ ổn định cục diện phía Nam đảm bảo cho Lĩnh Nam được ổn định.
Nói cách khác Lý Uyên cũng không hạn chế thời gian.
Từ điều này cho thấy Lý Uyên cũng không chú ý nhiều đến Ung châu Thẩm Quang thậm chí còn ác ý suy nghĩ Lý Uyên chỉ muốn đưa Lý Ngôn Khánh ra khỏi Trường An trong thời gian ngắn rồi cân đối thế cục dù Lý Ngôn Khánh đạt được gì Lý Uyên cũng không để ý.
Thực tế phỏng đoán này của Thẩm Quang cơ bản là chính xác.
- Công tử triều đình cũng không nói thời hạn công tử cần gì phải nóng nảy?
Sau khi trở về chỗ ở, Thẩm Quang nhịn không được vụng trộm hỏi.
Nếu như là người khác hỏi Lý Ngôn Khánh đầu tiên sẽ cho hắn chết nhưng Thẩm Quang thì không như vậy Thẩm Quang là tâm phúc của hắn, từ năm Đại Nghiệp đã đi theo, hơn mười năm mệt nhọc xuất sinh nhập tử vì hắn.
Đối với Thẩm Quang Ngôn Khánh thủy chung có vài phần áy náy.
Hắn chính là tùy tùng đi theo mình dài nhất mà công danh lại kém cỏi nhất.
/876
|