Đây đúng là một đứa con nít.
Trên khuôn mặt của chủ quán cơm hiện ra sự vui vẻ đặc biệt.
- Nhưng không biết là hàng lậu hay là quan hàng?
- Hàng lậu thì thế nào, quan hàng thì thế nào, xin giải thích.
- Quan hàng chính là hàng do quan phủ tán thành, quan hàng có thể thông suốt một đường ở khu Lĩnh Nam.
Mạch đại nhân cùng với Phùng nhị công tử có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Đại nhân cũng có giao tình với Ninh soái, nên không có bất kỳ trở ngại nào, quan hàng thì quan phủ rút lại hai phần phí tổn chủ quán cơm nói tới đây đột nhiên hạ giọng:
- Nhưng nếu như vậy thì chiêu tiêu của ngài ở Ung châu há có thể chu toàn?
Lý Ngôn Khánh liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.
- Còn hàng lậu thì sao?
- Đã là quan phủ nhúng tay vào thì làm gì có hàng lậu?
Chủ quán cơm nhịn không được cười to chỉ Lý Ngôn Khánh mà nói:
- Khách nhân thật không hiểu đại nhân nhà cậu sao lại để cậu đi hoạt động.
Thanh âm của hắn trầm thấp xuống:
- Khách nhân cũ biết Ung châu Khâm châu có bao nhiêu Lý nhân không?
- Cái này thật không biết.
- Vậy lão phu nói cho cậu biết, hai châu này Lý nhân có gần tới hai mươi vạn người, công với Nha châu, Chấn châu, vạn An các và tứ châu Lý liêu thì không sai biệt lắm có bốn mươi năm mươi vạn người.
Bốn mươi năm mươi vạn người này có rất nhiều người quy phụ Phùng gia cũng có nhiều người quy phụ Ninh soái, tuy nhiên còn có rất nhiều người không quy phụ ai, ha ha những người quy phụ dĩ nhiên có quan phủ chiếu cố, còn những Lý liêu không chịu quy phụ thì đối với những thổ sản của mình bọn họ khong được quan phủ ủng hộ cho nên không có chỗ buôn bán.
- Vậy gia tiền của bọn họ?
- Ít nhất thấp hơn quan hàng bốn thành.
Lý Ngôn Khánh đã minh bạch.
Tình huống hiện tại so với lúc ở Vinh Nhạc thành cũng tương tự quan phủ Lĩnh Nam trên thực tế là do Ninh Mạch Phùng tam gia liên hợp với nhau, những người không quy phụ dĩ nhiên là bị chèn ép.
- Xin hỏi tiên sinh có phương pháp gì không?
Chủ quán cơm nhìn ra bên ngoài thấy không có người liền nói:
- Ta dám nói dĩ nhiên là có biện pháp.
- Tuy nhiên những man nhân kia không cần tiền bạc hơn nữa giao dịch lại phiền toái, cần phải có người ra mặt môi giới.
Ngôn Khánh trầm ngâm hình như đang suy nghĩ gì đó.
Sau một hồi hắn ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ cần tiên sinh ra mặt giới thiệu tuyệt sẽ không thiếu chỗ tốt của tiên sinh.
Đô Lăng trấn tuy vắng vẻ nhưng đồng thời cũng có giang hồ tồn tại, nhớ trước kia Lý Ngôn Khánh từng đọc một quyển sách ở thời kỳ Nam Bắc triều trên Trường Giang có một cái trấn ngư long hỗn tạp, nghiễm nhiên là một giang hồ thu nhỏ.
Trên đường đi tới Lĩnh Nam Lý Ngôn Khánh đang suy tư cục diện sắp tới phải như thế nào.
Hắn đưa mắt ngưng tụ trước Đô Lăng trấn hi vọng có thể mượn những người giang hồ này tìm ra một cách đột phá.
Trước mắt hắn tựa hồ đã tìm được...
Đô Lăng trấn tuy vắng vẻ nhưng đồng thời cũng có giang hồ tồn tại, nhớ trước kia Lý Ngôn Khánh từng đọc một quyển sách ở thời kỳ Nam Bắc triều trên Trường Giang có một cái trấn ngư long hỗn tạp, nghiễm nhiên là một giang hồ thu nhỏ.
Trên đường đi tới Lĩnh Nam Lý Ngôn Khánh đang suy tư cục diện sắp tới phải như thế nào.
Hắn đưa mắt ngưng tụ trước Đô Lăng trấn hi vọng có thể mượn những người giang hồ này tìm ra một cách đột phá.
Trước mắt hắn tựa hồ đã tìm được...
- Chuyện Mã Đấu bên kia không phải ngày một ngày hai là có kết quả, tuy nhiên ít nhất cũng bây giờ chũng ta cũng biết Lý Liêu không phải bền chắc như thép.
Mã Đấu chính là tên của người chủ tiệm cơm kia.
Hắn đã đáp ứng Lý Ngôn Khánh sẽ nhanh chóng tìm nguồn cung cấp.
Lý Ngôn Khánh sau khi trở lại chỗ ở đã tìm Thẩm Quang tới.
Hắn đem sự tình hôm nay phát sinh nói rõ cho Thẩm Quang một lần rồi trầm giọng:
- Mạch Tử Trọng đột nhiên hạ lệnh niêm phong phố xá tất có nguyên nhân hôm qua chúng ta cùng người nước Thiên Tiệm nói chuyện với nhau không lưu ý nhưng lần này Mạch Tử Trọng niêm phong thành phố khiến cho ta nghĩ rằng Mạch Tử Trọng lần này niêm phong những cửa hàng đi qua Giao Chỉ có phải là hắn cố ý nhắm vào Giao Chỉ không?
Thẩm Quang nghĩ nghĩ:
- Rất có khả năng.
- Nếu như nhắm vào Giao Chỉ thì cần phải đáp lại.
Lý Ngôn Khánh gãi gãi đầu hắn nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên nói:
- Giao Chỉ hiện tại là địa bàn của Tiêu Tiễn Mạch Tử Trọng cũng thế Ninh Trường Chân cũng thế đều thiên hướng về phía nhà Tùy song phương đang liên thủ kháng đ theo đạo lý mà nói thì Mạch Tử Trọng sẽ không ưng thuận nhằm vào Giao Chỉ trừ phi.
- Giao Chỉ có ý muốn quy Đường.
Thẩm Quang thốt ra khiến cho Lý Ngôn Khánh tán thưởng mà tươi cười.
Thẩm Quang đọc sách không nhiều lắm kiến thức không nhiều nhưng hắn rất cơ linh phi thường thông minh phản ứng cũng vô cùng nhạy cảm.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà lần này Lý Ngôn Khánh đi Lĩnh Nam mang theo Thẩm Quang, ít nhất khi cần thiết cũng có người để thương lượng.
- Chắc là Mạch Tử Trọng đã cảm thấy được động tác bên Giao Chỉ cho nên mới ra tay.
Thẩm Quang nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu:
- Chuyện này có vẻ không đúng Mạch Tử Trọng cho dù muốn động thủ nhưng như vậy không phải là đánh rắn động cỏ rồi sao?
Lý Ngôn Khánh cười ha hả ngồi xuống, rót cho mình một chén nước.
- Có lẽ hắn lập tức muốn động thủ.
- Cho nên cái hắn sợ không phải là đánh rắn động cỏ mà là để lộ phong thanh.
Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của chúng ta chưa biết có phải là chính xác hay không.
Ngươi mấy ngày gần đây nghĩ cách liên kết với những đoàn đầu ở nơi này, lấy tin tức từ bọn họ nói không chừng còn có thu hoạch.
Để cho Thẩm Quang ra mặt dĩ nhiên là do hắn thông tinh môn đạo giang hồ.
Đoàn đầu các nơi nều gian hoạt như quỷ nếu như không phải là một người thông tinh môn đạo gây chuyện không tốt sẽ bị chúng nhìn ra ẩn tình đây cũng là nguyên nhân thứ hai Lý Ngôn Khánh mang Thẩm Quang tới đây.
Trên khuôn mặt của chủ quán cơm hiện ra sự vui vẻ đặc biệt.
- Nhưng không biết là hàng lậu hay là quan hàng?
- Hàng lậu thì thế nào, quan hàng thì thế nào, xin giải thích.
- Quan hàng chính là hàng do quan phủ tán thành, quan hàng có thể thông suốt một đường ở khu Lĩnh Nam.
Mạch đại nhân cùng với Phùng nhị công tử có quan hệ cực kỳ mật thiết.
Đại nhân cũng có giao tình với Ninh soái, nên không có bất kỳ trở ngại nào, quan hàng thì quan phủ rút lại hai phần phí tổn chủ quán cơm nói tới đây đột nhiên hạ giọng:
- Nhưng nếu như vậy thì chiêu tiêu của ngài ở Ung châu há có thể chu toàn?
Lý Ngôn Khánh liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.
- Còn hàng lậu thì sao?
- Đã là quan phủ nhúng tay vào thì làm gì có hàng lậu?
Chủ quán cơm nhịn không được cười to chỉ Lý Ngôn Khánh mà nói:
- Khách nhân thật không hiểu đại nhân nhà cậu sao lại để cậu đi hoạt động.
Thanh âm của hắn trầm thấp xuống:
- Khách nhân cũ biết Ung châu Khâm châu có bao nhiêu Lý nhân không?
- Cái này thật không biết.
- Vậy lão phu nói cho cậu biết, hai châu này Lý nhân có gần tới hai mươi vạn người, công với Nha châu, Chấn châu, vạn An các và tứ châu Lý liêu thì không sai biệt lắm có bốn mươi năm mươi vạn người.
Bốn mươi năm mươi vạn người này có rất nhiều người quy phụ Phùng gia cũng có nhiều người quy phụ Ninh soái, tuy nhiên còn có rất nhiều người không quy phụ ai, ha ha những người quy phụ dĩ nhiên có quan phủ chiếu cố, còn những Lý liêu không chịu quy phụ thì đối với những thổ sản của mình bọn họ khong được quan phủ ủng hộ cho nên không có chỗ buôn bán.
- Vậy gia tiền của bọn họ?
- Ít nhất thấp hơn quan hàng bốn thành.
Lý Ngôn Khánh đã minh bạch.
Tình huống hiện tại so với lúc ở Vinh Nhạc thành cũng tương tự quan phủ Lĩnh Nam trên thực tế là do Ninh Mạch Phùng tam gia liên hợp với nhau, những người không quy phụ dĩ nhiên là bị chèn ép.
- Xin hỏi tiên sinh có phương pháp gì không?
Chủ quán cơm nhìn ra bên ngoài thấy không có người liền nói:
- Ta dám nói dĩ nhiên là có biện pháp.
- Tuy nhiên những man nhân kia không cần tiền bạc hơn nữa giao dịch lại phiền toái, cần phải có người ra mặt môi giới.
Ngôn Khánh trầm ngâm hình như đang suy nghĩ gì đó.
Sau một hồi hắn ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ cần tiên sinh ra mặt giới thiệu tuyệt sẽ không thiếu chỗ tốt của tiên sinh.
Đô Lăng trấn tuy vắng vẻ nhưng đồng thời cũng có giang hồ tồn tại, nhớ trước kia Lý Ngôn Khánh từng đọc một quyển sách ở thời kỳ Nam Bắc triều trên Trường Giang có một cái trấn ngư long hỗn tạp, nghiễm nhiên là một giang hồ thu nhỏ.
Trên đường đi tới Lĩnh Nam Lý Ngôn Khánh đang suy tư cục diện sắp tới phải như thế nào.
Hắn đưa mắt ngưng tụ trước Đô Lăng trấn hi vọng có thể mượn những người giang hồ này tìm ra một cách đột phá.
Trước mắt hắn tựa hồ đã tìm được...
Đô Lăng trấn tuy vắng vẻ nhưng đồng thời cũng có giang hồ tồn tại, nhớ trước kia Lý Ngôn Khánh từng đọc một quyển sách ở thời kỳ Nam Bắc triều trên Trường Giang có một cái trấn ngư long hỗn tạp, nghiễm nhiên là một giang hồ thu nhỏ.
Trên đường đi tới Lĩnh Nam Lý Ngôn Khánh đang suy tư cục diện sắp tới phải như thế nào.
Hắn đưa mắt ngưng tụ trước Đô Lăng trấn hi vọng có thể mượn những người giang hồ này tìm ra một cách đột phá.
Trước mắt hắn tựa hồ đã tìm được...
- Chuyện Mã Đấu bên kia không phải ngày một ngày hai là có kết quả, tuy nhiên ít nhất cũng bây giờ chũng ta cũng biết Lý Liêu không phải bền chắc như thép.
Mã Đấu chính là tên của người chủ tiệm cơm kia.
Hắn đã đáp ứng Lý Ngôn Khánh sẽ nhanh chóng tìm nguồn cung cấp.
Lý Ngôn Khánh sau khi trở lại chỗ ở đã tìm Thẩm Quang tới.
Hắn đem sự tình hôm nay phát sinh nói rõ cho Thẩm Quang một lần rồi trầm giọng:
- Mạch Tử Trọng đột nhiên hạ lệnh niêm phong phố xá tất có nguyên nhân hôm qua chúng ta cùng người nước Thiên Tiệm nói chuyện với nhau không lưu ý nhưng lần này Mạch Tử Trọng niêm phong thành phố khiến cho ta nghĩ rằng Mạch Tử Trọng lần này niêm phong những cửa hàng đi qua Giao Chỉ có phải là hắn cố ý nhắm vào Giao Chỉ không?
Thẩm Quang nghĩ nghĩ:
- Rất có khả năng.
- Nếu như nhắm vào Giao Chỉ thì cần phải đáp lại.
Lý Ngôn Khánh gãi gãi đầu hắn nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên nói:
- Giao Chỉ hiện tại là địa bàn của Tiêu Tiễn Mạch Tử Trọng cũng thế Ninh Trường Chân cũng thế đều thiên hướng về phía nhà Tùy song phương đang liên thủ kháng đ theo đạo lý mà nói thì Mạch Tử Trọng sẽ không ưng thuận nhằm vào Giao Chỉ trừ phi.
- Giao Chỉ có ý muốn quy Đường.
Thẩm Quang thốt ra khiến cho Lý Ngôn Khánh tán thưởng mà tươi cười.
Thẩm Quang đọc sách không nhiều lắm kiến thức không nhiều nhưng hắn rất cơ linh phi thường thông minh phản ứng cũng vô cùng nhạy cảm.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà lần này Lý Ngôn Khánh đi Lĩnh Nam mang theo Thẩm Quang, ít nhất khi cần thiết cũng có người để thương lượng.
- Chắc là Mạch Tử Trọng đã cảm thấy được động tác bên Giao Chỉ cho nên mới ra tay.
Thẩm Quang nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu:
- Chuyện này có vẻ không đúng Mạch Tử Trọng cho dù muốn động thủ nhưng như vậy không phải là đánh rắn động cỏ rồi sao?
Lý Ngôn Khánh cười ha hả ngồi xuống, rót cho mình một chén nước.
- Có lẽ hắn lập tức muốn động thủ.
- Cho nên cái hắn sợ không phải là đánh rắn động cỏ mà là để lộ phong thanh.
Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của chúng ta chưa biết có phải là chính xác hay không.
Ngươi mấy ngày gần đây nghĩ cách liên kết với những đoàn đầu ở nơi này, lấy tin tức từ bọn họ nói không chừng còn có thu hoạch.
Để cho Thẩm Quang ra mặt dĩ nhiên là do hắn thông tinh môn đạo giang hồ.
Đoàn đầu các nơi nều gian hoạt như quỷ nếu như không phải là một người thông tinh môn đạo gây chuyện không tốt sẽ bị chúng nhìn ra ẩn tình đây cũng là nguyên nhân thứ hai Lý Ngôn Khánh mang Thẩm Quang tới đây.
/876
|