Sau khi giải thích xong một loạt, cô lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Có điều, hiện tại, giới học thuật vẫn còn tranh cãi rất nhiều về cách nói chết đuối trên cạn.”
Đại Vĩ “à” một tiếng, gật đầu.
“Tôi lấy ví dụ này chỉ là muốn nói rõ phán đoán tử vong nhất định phải tìm kiếm hiện tượng trên nhiều phương diện.” Chân Noãn nghiêm túc nói. “Ví dụ như thí nghiệm tảo diatom.”
Tiểu Tùng: “Nếu lúc rơi xuống nước nạn nhân vẫn còn sống thì sẽ bị sặc nước sông, dẫn đến tảo diatom trong nước khuếch tán toàn thân. Nếu rơi xuống nước sau khi chết, tảo diatom có thể thông qua mũi tiến vào phổi nhưng sẽ không thể khuếch tán toàn thân.”
“Đúng vậy! Thiên nhiên là chứng cứ không thể thay đổi được.” Chân Noãn nói. “Nhớ chuyển một mẫu phổi cho Phòng thí nghiệm Vi sinh rật, để họ phân tích tảo diatom và tìm thời gian tử vong chính xác.”
Khi xác định thời gian tử vong, việc dựa trên bất kỳ một hiện tượng đơn lẻ nào như vết hoen tử thi hay co cứng tử thi đều không chính xác, thông thường phải kết hợp kiểm tra sâu trên nhiều phương diện. Giám định nguyên nhân cái chết cũng có quy tắc tương tự.
Chân Noãn vén mí mắt Trịnh Miêu Miêu lên: “Niêm mạc mắt và kết mạc mắt có hình nhọn, ứ đọng máu.”
Tiểu Tùng thấy lạ: “Ơ? Đây là tình trạng chết đuối mà?”
Chân Noãn thản nhiên nói: “Bị bóp cổ chết cũng có tình trạng tương tự.”
Tiểu Tùng ngại ngùng nhún vai. Chân Noãn mở miệng nạn nhân ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến cô cau mày, lùi về sau một bước dài. Cô tiếp tục chuyển xuống, sau khi móc ra được từ móng tay Trịnh Miêu Miêu một chút mô da, lại theo thường lệ thu dọn lông vùng kín của cô bé.
“Ngoài âm đạo nạn nhân có vết bầm, màng trinh bị rách…” Trước khi chết, Trịnh Miêu Miêu đã bị xâm hại tình dục.
Chân Noãn mất ba tiếng rưỡi mới hoàn tất quá trình khám nghiệm thi thể của Trịnh Miêu Miêu. Vừa kết thức, Tiểu Tùng và Đại Vĩ đã ngồi ườn trên ghế như vừa chạy marathon xong. Chân Noãn đưa lưng về phía Ngôn Hàm: “Đội trưởng, làm thí nghiệm bệnh lý xong, em sẽ viết báo cáo cho anh.”
Ngôn Hàm “ừ” một tiếng, vừa tháo khẩu trang ra vừa đưa mắt nhìn vào tay cô đang tháo găng, từ từ cau mày hỏi: “Em chỉ đeo một đôi găng tay thôi à?”
Cô bối rối: “Em chỉ có một đôi tay, lẽ nào còn có thể mang hai đôi?”
Ngôn Hàm vừa tháo khẩu trang được một nửa lại đeo trở vào. Chân Noãn không hiểu vì sao, luôn cảm giác ánh mắt kia của anh không có thiện ý.
Lúc cô dọn dẹp mọi thứ trở về văn phòng, mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, cảm giác không mấy tốt lành cứ đeo bám cô. Ngôn Hàm đút tay vào túi đứng bên cạnh cô, ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt vẫn không tiêu tan. Về đến văn phòng, cô vẫn không tháo khẩu trang ngay cả khi Ngôn Hàm đang giao phó công việc.
“Đã xác định ao nước không phải là nơi phi tang thi thể, tôi đã gọi Từ Tư Miểu đến rồi. Chút nữa, em và bên phía Phòng thí nghiệm Vi sinh vật tính toán thời gian rơi xuống nước, bảo Đỗ Hoành và Từ Tư Miểu căn cứ vào tốc độ nước chảy và mẫu dưới đáy nước để phỏng đoán phạm vi khu vực rơi xuống…”
Đang nói thì Từ Tư Miểu sải bước đi đến với nụ cười rạng rỡ trên mặt.
“Đội trưởng Ngôn tìm tôi…” Anh ta vừa vào phòng đã cau mày, nhăn nhó. “Mẹ ơi, mùi gì thế?”
Từ Tư Miểu bịt mũi chạy trối chết ra bên cạnh cửa, vẻ mặt như thể mình bị hủy hoại nghiêm trọng.
Chân Noãn khó hiểu, ngửi xung quanh, chợt phát hiện mình đã ở trong phòng phẫu thuật quá lâu đến nỗi không cảm thấy gì nữa, thứ mùi vừa nãy bốc ra suốt cả quãng đường đi đến đây chính là mùi thối trên tay cô. Cô kêu lên thảm thiết, nhào đến vòi nước rửa tay.
Nhưng phía sau lưng truyền đến giọng nói cố nén cười của Ngôn Hàm: “Rửa không sạch đâu. Ít nhất phải ba ngày.”
Ngôn Hàm, sao anh không đi chết đi!
Buổi chiểu, Chân Noãn đi đưa báo cáo. Đến cửa phòng họp vừa khéo gặp được Ngôn Hàm đang cúi đầu xem tài liệu đi về phía bên này, cô vội vàng đến gần.
Ngôn Hàm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy cô, ban đầu thoáng sửng sốt, sau đó lập tức lùi về sau một bước như tránh ôn dịch.
Chân Noãn vẻ hơi bất mãn: “Có cần thể hiện rõ ràng như vậy không chứ? Cười trên nỗi đau của người khác.”
Ngôn Hàm: “Lẽ nào tôi phải chào bằng cách hôn tay em?”
“…”
Ánh mắt Ngôn Hàm liếc nhìn về phía tay cô, đôi tay đã nhăn nhúm.
“Rửa bao nhiêu lần rồi? Sắp sửa giống tay của nạn nhân rồi đấy. Ngâm nước nhiều như vậy cũng chưa chắc có hiệu quả.”
“Đã không còn hôi nhiều nữa.” Chân Noãn cãi lại. “Không đến gần thì căn bản là không ngửi thấy.”
“Vậy sao?” Anh cúi đầu kề đến. “Tôi ngửi thử xem.”
Cô giật mình, vội vàng lùi về sau giữ khoảng cách với anh, nói lắp bắp: “Đến gần… gần… sẽ ngửi thấy.”
“Sẽ… Sẽ… ngửi thấy à?” Ngôn Hàm bắt chước cô.
Chân Noãn thật muốn cào chết anh. Cô dẩu môi, đi vào trong phòng. Ngôn Hàm cong môi, hơi nghiêng người, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô. Cô giật mình lật đật quay người nhìn anh. Trong phòng họp đầy người kia kìa! Ngôn Hàm cười cười, ung dung nhìn dáng vẻ chật vật và nóng vội của cô.
Vừa nãy anh chỉ nắm tay cô từ phía sau lưng nên không ai nhìn thấy cả, nhưng Chân Noãn vẫn mắc cỡ đến đỏ cả cổ. Dạo gần đây, Đội trưởng càng lúc càng… không đứng đắn. Cô thầm ứa nước mắt trong lòng, không biết lần sau, tay anh sẽ nắm lấy nơi nào của cô nữa.
Chân Noãn đưa báo cáo ghi nhận những điểm quan trọng qua quá trình khám nghiệm tử thi đã được chỉnh sửa lại cho nhóm cảnh sát đồng nghiệp xem.
Một, Trịnh Miêu Miêu đã chết trong vòng hai mươi ngày, ngày bị giết hại khoảng 15 đến 17 tháng 11.
Hai, vì từng va phải chân vịt, nham thạch và vật thể hỗn tạp trong nước, cả rùa và ba ba, nên từ đầu đến chân Trịnh Miêu Miêu đều có vết cứa, vết xước và dấu vết do động vật cắn bị thương. (Sông Bạch Thủy vào mùa đông không có thuyền bè đi lại trong khu vực Dự Thành. Vết thương do chân vịt gây ra trên người nạn nhân có thể điều tra ở bến thuyền khúc thượng nguồn và những khúc sông có thuyền bè mắc cạn.)
Ba, lúc rơi xuống nước đã hoàn toàn tử vong, loại bỏ chết đuối.
Bốn, tay chân và vùng lưng eo đều có vết bầm. Bộ phận sinh dục bị rách và bầm tím. (Khi còn sống, nạn nhân đã từng bị trói và bị xâm hại tình dục, nhưng không bị ngược đãi tình dục.)
Năm, yết hầu bị tổn thương nghiêm trọng, xương sụn cuống họng và phần góc trên xương sụn giáp trạng hai bên bị gãy, góc xương lưỡi dưới vòm họng và xương sụn khí quản cũng có tình trạng bị gãy. (Trên đây là dấu hiệu tử vong do ngoại lực tác động.)
Dưới da có dấu hiệu xuất huyết. Tuyến giáp trạng, niêm mạc cổ họng, niêm mạc yết hầu và lưỡi đều từng có dấu vết tụ máu và xuất huyết dạng đốm. (Xác định là bị bóp chết.)
Sáu, gai xương cổ bị gãy. (Lúc hung thủ bóp cổ nạn nhân đã quá bạo lực, dùng lực quá mạnh.)
Lúc Ngôn Hàm nhìn thấy điều thứ sáu, anh nói: “Hành động giết người này có tính bột phát, kẻ tình nghi không lớn tuổi lắm, không quá hai mươi lăm tuổi.”
Mấy cảnh sát hình sự khác cũng gật đầu đồng ý.
Chân Noãn không hiểu, khẽ cau mày và hỏi: “Tại sao ạ?”
Ngôn Hàm thản nhiên cười: “Kinh nghiệm.”
Chân Noãn biết nhiều khi anh đưa ra nhận định đều có lý do của mình, chẳng qua là lười nói với cô thôi. Kiểu thái độ “tôi biết nhưng lười mở miệng nói với em” này thật là quá gợi đòn. Sau này, cô không thèm nói chuyện với anh nữa.
Đại Vĩ “à” một tiếng, gật đầu.
“Tôi lấy ví dụ này chỉ là muốn nói rõ phán đoán tử vong nhất định phải tìm kiếm hiện tượng trên nhiều phương diện.” Chân Noãn nghiêm túc nói. “Ví dụ như thí nghiệm tảo diatom.”
Tiểu Tùng: “Nếu lúc rơi xuống nước nạn nhân vẫn còn sống thì sẽ bị sặc nước sông, dẫn đến tảo diatom trong nước khuếch tán toàn thân. Nếu rơi xuống nước sau khi chết, tảo diatom có thể thông qua mũi tiến vào phổi nhưng sẽ không thể khuếch tán toàn thân.”
“Đúng vậy! Thiên nhiên là chứng cứ không thể thay đổi được.” Chân Noãn nói. “Nhớ chuyển một mẫu phổi cho Phòng thí nghiệm Vi sinh rật, để họ phân tích tảo diatom và tìm thời gian tử vong chính xác.”
Khi xác định thời gian tử vong, việc dựa trên bất kỳ một hiện tượng đơn lẻ nào như vết hoen tử thi hay co cứng tử thi đều không chính xác, thông thường phải kết hợp kiểm tra sâu trên nhiều phương diện. Giám định nguyên nhân cái chết cũng có quy tắc tương tự.
Chân Noãn vén mí mắt Trịnh Miêu Miêu lên: “Niêm mạc mắt và kết mạc mắt có hình nhọn, ứ đọng máu.”
Tiểu Tùng thấy lạ: “Ơ? Đây là tình trạng chết đuối mà?”
Chân Noãn thản nhiên nói: “Bị bóp cổ chết cũng có tình trạng tương tự.”
Tiểu Tùng ngại ngùng nhún vai. Chân Noãn mở miệng nạn nhân ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến cô cau mày, lùi về sau một bước dài. Cô tiếp tục chuyển xuống, sau khi móc ra được từ móng tay Trịnh Miêu Miêu một chút mô da, lại theo thường lệ thu dọn lông vùng kín của cô bé.
“Ngoài âm đạo nạn nhân có vết bầm, màng trinh bị rách…” Trước khi chết, Trịnh Miêu Miêu đã bị xâm hại tình dục.
Chân Noãn mất ba tiếng rưỡi mới hoàn tất quá trình khám nghiệm thi thể của Trịnh Miêu Miêu. Vừa kết thức, Tiểu Tùng và Đại Vĩ đã ngồi ườn trên ghế như vừa chạy marathon xong. Chân Noãn đưa lưng về phía Ngôn Hàm: “Đội trưởng, làm thí nghiệm bệnh lý xong, em sẽ viết báo cáo cho anh.”
Ngôn Hàm “ừ” một tiếng, vừa tháo khẩu trang ra vừa đưa mắt nhìn vào tay cô đang tháo găng, từ từ cau mày hỏi: “Em chỉ đeo một đôi găng tay thôi à?”
Cô bối rối: “Em chỉ có một đôi tay, lẽ nào còn có thể mang hai đôi?”
Ngôn Hàm vừa tháo khẩu trang được một nửa lại đeo trở vào. Chân Noãn không hiểu vì sao, luôn cảm giác ánh mắt kia của anh không có thiện ý.
Lúc cô dọn dẹp mọi thứ trở về văn phòng, mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, cảm giác không mấy tốt lành cứ đeo bám cô. Ngôn Hàm đút tay vào túi đứng bên cạnh cô, ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt vẫn không tiêu tan. Về đến văn phòng, cô vẫn không tháo khẩu trang ngay cả khi Ngôn Hàm đang giao phó công việc.
“Đã xác định ao nước không phải là nơi phi tang thi thể, tôi đã gọi Từ Tư Miểu đến rồi. Chút nữa, em và bên phía Phòng thí nghiệm Vi sinh vật tính toán thời gian rơi xuống nước, bảo Đỗ Hoành và Từ Tư Miểu căn cứ vào tốc độ nước chảy và mẫu dưới đáy nước để phỏng đoán phạm vi khu vực rơi xuống…”
Đang nói thì Từ Tư Miểu sải bước đi đến với nụ cười rạng rỡ trên mặt.
“Đội trưởng Ngôn tìm tôi…” Anh ta vừa vào phòng đã cau mày, nhăn nhó. “Mẹ ơi, mùi gì thế?”
Từ Tư Miểu bịt mũi chạy trối chết ra bên cạnh cửa, vẻ mặt như thể mình bị hủy hoại nghiêm trọng.
Chân Noãn khó hiểu, ngửi xung quanh, chợt phát hiện mình đã ở trong phòng phẫu thuật quá lâu đến nỗi không cảm thấy gì nữa, thứ mùi vừa nãy bốc ra suốt cả quãng đường đi đến đây chính là mùi thối trên tay cô. Cô kêu lên thảm thiết, nhào đến vòi nước rửa tay.
Nhưng phía sau lưng truyền đến giọng nói cố nén cười của Ngôn Hàm: “Rửa không sạch đâu. Ít nhất phải ba ngày.”
Ngôn Hàm, sao anh không đi chết đi!
Buổi chiểu, Chân Noãn đi đưa báo cáo. Đến cửa phòng họp vừa khéo gặp được Ngôn Hàm đang cúi đầu xem tài liệu đi về phía bên này, cô vội vàng đến gần.
Ngôn Hàm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy cô, ban đầu thoáng sửng sốt, sau đó lập tức lùi về sau một bước như tránh ôn dịch.
Chân Noãn vẻ hơi bất mãn: “Có cần thể hiện rõ ràng như vậy không chứ? Cười trên nỗi đau của người khác.”
Ngôn Hàm: “Lẽ nào tôi phải chào bằng cách hôn tay em?”
“…”
Ánh mắt Ngôn Hàm liếc nhìn về phía tay cô, đôi tay đã nhăn nhúm.
“Rửa bao nhiêu lần rồi? Sắp sửa giống tay của nạn nhân rồi đấy. Ngâm nước nhiều như vậy cũng chưa chắc có hiệu quả.”
“Đã không còn hôi nhiều nữa.” Chân Noãn cãi lại. “Không đến gần thì căn bản là không ngửi thấy.”
“Vậy sao?” Anh cúi đầu kề đến. “Tôi ngửi thử xem.”
Cô giật mình, vội vàng lùi về sau giữ khoảng cách với anh, nói lắp bắp: “Đến gần… gần… sẽ ngửi thấy.”
“Sẽ… Sẽ… ngửi thấy à?” Ngôn Hàm bắt chước cô.
Chân Noãn thật muốn cào chết anh. Cô dẩu môi, đi vào trong phòng. Ngôn Hàm cong môi, hơi nghiêng người, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô. Cô giật mình lật đật quay người nhìn anh. Trong phòng họp đầy người kia kìa! Ngôn Hàm cười cười, ung dung nhìn dáng vẻ chật vật và nóng vội của cô.
Vừa nãy anh chỉ nắm tay cô từ phía sau lưng nên không ai nhìn thấy cả, nhưng Chân Noãn vẫn mắc cỡ đến đỏ cả cổ. Dạo gần đây, Đội trưởng càng lúc càng… không đứng đắn. Cô thầm ứa nước mắt trong lòng, không biết lần sau, tay anh sẽ nắm lấy nơi nào của cô nữa.
Chân Noãn đưa báo cáo ghi nhận những điểm quan trọng qua quá trình khám nghiệm tử thi đã được chỉnh sửa lại cho nhóm cảnh sát đồng nghiệp xem.
Một, Trịnh Miêu Miêu đã chết trong vòng hai mươi ngày, ngày bị giết hại khoảng 15 đến 17 tháng 11.
Hai, vì từng va phải chân vịt, nham thạch và vật thể hỗn tạp trong nước, cả rùa và ba ba, nên từ đầu đến chân Trịnh Miêu Miêu đều có vết cứa, vết xước và dấu vết do động vật cắn bị thương. (Sông Bạch Thủy vào mùa đông không có thuyền bè đi lại trong khu vực Dự Thành. Vết thương do chân vịt gây ra trên người nạn nhân có thể điều tra ở bến thuyền khúc thượng nguồn và những khúc sông có thuyền bè mắc cạn.)
Ba, lúc rơi xuống nước đã hoàn toàn tử vong, loại bỏ chết đuối.
Bốn, tay chân và vùng lưng eo đều có vết bầm. Bộ phận sinh dục bị rách và bầm tím. (Khi còn sống, nạn nhân đã từng bị trói và bị xâm hại tình dục, nhưng không bị ngược đãi tình dục.)
Năm, yết hầu bị tổn thương nghiêm trọng, xương sụn cuống họng và phần góc trên xương sụn giáp trạng hai bên bị gãy, góc xương lưỡi dưới vòm họng và xương sụn khí quản cũng có tình trạng bị gãy. (Trên đây là dấu hiệu tử vong do ngoại lực tác động.)
Dưới da có dấu hiệu xuất huyết. Tuyến giáp trạng, niêm mạc cổ họng, niêm mạc yết hầu và lưỡi đều từng có dấu vết tụ máu và xuất huyết dạng đốm. (Xác định là bị bóp chết.)
Sáu, gai xương cổ bị gãy. (Lúc hung thủ bóp cổ nạn nhân đã quá bạo lực, dùng lực quá mạnh.)
Lúc Ngôn Hàm nhìn thấy điều thứ sáu, anh nói: “Hành động giết người này có tính bột phát, kẻ tình nghi không lớn tuổi lắm, không quá hai mươi lăm tuổi.”
Mấy cảnh sát hình sự khác cũng gật đầu đồng ý.
Chân Noãn không hiểu, khẽ cau mày và hỏi: “Tại sao ạ?”
Ngôn Hàm thản nhiên cười: “Kinh nghiệm.”
Chân Noãn biết nhiều khi anh đưa ra nhận định đều có lý do của mình, chẳng qua là lười nói với cô thôi. Kiểu thái độ “tôi biết nhưng lười mở miệng nói với em” này thật là quá gợi đòn. Sau này, cô không thèm nói chuyện với anh nữa.
/115
|