Son Tuý

Chương 9: Đừng để xuân qua

/17


An An ra khỏi tứ hợp viện, đi một cách mơ hồ không mục đích, tâm thần tự loạn, ngay cả có bóng người đi theo cũng không biết.

Đường ngã tư ở Hồ Đô không đến nỗi quá phiền phức. Đường làm bằng đá phiến, những chiếc xe từ nam chí bắc đi lại đan xen mài dũa thành một bức đồ án rối rắm. Tiếng tiểu thương rao hàng cùng tiếng người đi lại tròn chuyện với nhau, từng đợt từng đợt giống như thủy triều dâng lên hạ xuống, không ngừng vang lên bên tai khiến An An cảm thấy phiền chán.

Bất tri bất giác, lúc An An lấy lại tinh thần thì đã đứng trước Tễ An Đường.

An An vẫn thích tiệm thuốc nhất. Vừa vào cửa đã trông thấy phiến đá mài thuốc, mùi hương các loại thuốc từ trong ấm sắc nồng lên trong không khí tạo thành thứ mùi riêng biệt chỉ có riêng ở tiệm thuốc. Một loạt ngăn kéo sắp xếp ngăn nắp bằng gỗ mun, khảm một chút hoa văn xuyên thâm một móc đồng, giống như một căn phòng tí hon.

Một cậu bé khoảng mười lăm tuổi cầm đồ chơi chạy lại phía nàng, ngượng ngùng cười nói: “ Tam tiểu thư, sư phụ ở phía sau viện!”

Hậu viên, gốc lê cổ thụ vừa vặn khai hoa, từng nhành hoa vươn mình ra đón ánh nắng vàng rực rỡ sau giữa trưa, lại hòa thêm gió trời càng khiến thần thái sáng lạn hơn vài phần. Nhưng thật sự không biết, nhành hoa nhiễm gió trời, hay là gió trời luyến tiếc nhành hoa.

Tô Vĩ Dạ nằm trên chiếc ghế tựa dưới gốc lê, bốn phía tựa hồ rất vắng vẻ, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang cùng mùi hoa lê thơm ngát làm bạn.

An An nhìn Tô Vĩ Dạ một thân áo dài màu thiên thanh, không biết như thế nào mà lòng nàng đã an tĩnh trở lại. Bất giác, nàng mỉm cười, vin lấy một cành hoa lê kéo đén trước mắt. Đóa hoa mềm mại run động, giãn ra phong tình quyến rũ. Một chút phấn hoa màu lục từ trong nhụy rớt ra trong lúc đung đưa, rơi xuống một cách tao nhã lịch sự.

“ Mỗi lần gặp anh, lại thấy anh giống như người ở trong thế ngoại đào nguyên(1)!”

Tô Vĩ Dạ chợt ngẩng đầu, đón nhận một đôi mắt nâu đầy ý cười, giống như mê ly dưới tầm mắt của hắn…

“ Em đã đến rồi sao? Ngồi đi.” Tô Vĩ Dạ hơi khẩn trương, nhưng nhanh chóng lại sung sướng mà tựa vào trên ghế, hai chân dựng lên, lười nhấc thân lên, cười cười tránh tầm mắt của Cố An An, tùy ý chỉ vào chiếc khay nhỏ trên chiếc bàn bên cạnh : “ Khó lắm mới được nghỉ ngơi nhàn tản một ngày mà! Uống trà!”

Hắn với tay cầm lấy chiếc bình trà tử sa nhỏ rót đầy cho An An một chén, sau đó lại lười nhác nằm trở về.

Hoa cúc vàng trong nước sôi, sắc vàng từ cánh hoa cung tản ra hòa vào với nước, tỏa hương thơm dịu nhẹ, ngay cả hơi nước lượn lờ cũng có màu vàng tự nhiên.

An An không biết từ khi nào bản thân nàng bắt đầu ghét uống trà. Bởi vì, trà rất đắng, đắng đến không nuốt xuống được.

An An nhìn Vĩ Dạ, nhưng Vĩ Dạ không nhìn nàng. Cũng không biết từ khi nào hắn bắt đầu ít muốn nhìn nàng…. Luôn luôn trốn tránh, trốn tránh ánh nhìn của nàng, trốn tránh thân ảnh của nàng, trốn tránh tấm lòng của nàng….

Mà nàng thì cứ như trúng tà mà nghĩ về hắn. Nếu không là lúc thiếu niên vô ưu tư lự, hắn sẽ lôi kéo tay nàng, hắn sẽ ôm lấy nàng….

Tư vị tương tư là gì? Giống một chén trà. Trà là đắng, ở trong miệng cho lưỡi cảm nhận hết vị đắng rồi mới đi tiếp, lâu thì có một chút hơi ngọt. Nhưng sau đó lại biến thành đắng, chính như nỗi đau tương tư.

Sau đó, An An vẫn nhàn nhạt cười như trước: “Em muốn mời anh đến Thảo Khẩu Đường ăn cơm! Gần đây…..có gặp Nhị tỷ không?”

Ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt của Tô Vĩ Dạ, hắn híp mắt lại, lộ ra một vẻ mặt phiền muộn.

An An vẫn nhìn Tô Vĩ Dạ, có một cảm giác hoảng hốt tựa như hằng đêm mơ thấy ác mộng giật mình mà có cảm giác hoảng hốt này.

Hồi lâu, Tô Vĩ Dạ mới quay đầu chạm ngay tầm mắt của An An. Con ngươi đen thẫm kia không hề thiếu đi sự nhu tình, say đắm yêu vô cùng, còn có thêm một chút tiêu điều.

Bàn tay cầm chén trà của Tô Vĩ Dạ bỗng run lên, vội vàng điều chỉnh lại ánh mắt, hắn nói: “ Hồ Đô hiện nay đang ở trong tình trạng dầu sôi nước bỏng. Hiên Viên Tư Cửu thừa thế mà thi hành chính sách đẫm mãu “ Thà giết lầm ba ngàn còn hơn để lọt một người!”, phàm là những người từng có kết giao qua với Hiên Viên Huyền, một đám đều khó thoát khỏi độc thủ, chưa kể đến thế lực phản chính phủ. Cứ đà này rồi máu sẽ chảy thành sông, đã biết là thế mà tại sao cô ấy còn thích đi loạn vậy?”

Xa xa truyền đến tiếng rao hàng thùy mị mà lười biếng, giọng của người phương Nam, nửa chữ cũng không rõ ràng.

Tô Vĩ Dạ nghiêng tai lắng nghe một hồi, sau đó mới cười nói tiếp: “ Nhưng mà, em cũng chẳng cần lo lắng làm gì! Đến một lang trung sơn dã như anh cũng biết, em được người ta coi như trân châu bảo ngọc trong lòng bàn tay. Người khác không chiếm được, em lại chiếm được.”

“ Em chiếm được….. em chiếm được gì nhỉ? Đúng vậy! Em chiếm được một cái biệt hiệu “ Tân sủng của Hiên Viên Tư Cửu”, mà hình như tương lai hắn ta còn định lấy em nữa cơ! Em coi như đã đã có được thân phận chung thân giam cầm cả đời. Em sẽ có cẩm y hoa phục, trang sức giá trị hoàng kim, ở trong căn phòng của tòa biệt thự sang trọng chờ hắn đến….. Cứ như vậy mà tịch mịch một mình lạnh lẽo sống qua ngày. Em sẽ già đi, dung mạo cũng vậy, hắn sẽ chán ghét em, bởi lẽ không có một người phụ nữ nào chiếm giữ được linh hồn của hắn. Cho nên, phải cố gắng, một ngày thì một ngày, một tháng thì cố một tháng, một năm thì một năm… Tịch mịch, trống rỗng rồi phát điên, hoặc là uất ức mà chết…. Sau đó, linh cữu của em sẽ được đặt trong từ đường của Hiên Viên gia, và ngẫu nhiên lúc hắn nhờ ra em, thì em đã là một tấm linh vị rồi……Hết thảy những điều này, chính là những điều mọi người hâm mộ đấy sao?”

Lúc này, gió lớn đã thổi qua, từng nhành hoa rung mạnh theo gió, rào rào rơi xuống như bươm bướm tung cánh. Ánh mặt trời mơn trớn trên đôi gò má của An An, giờ đây đã trở nên tái nhợt. An An ngồi chỗ kia, lẳng lặng si ngốc, không biết nàng đang nhìn cái gì nữa.

“ An An, có đôi khi, chấp nhân vận mệnh……cũng là chuyện tốt.”

Bàn tay Tô Vĩ Dạ vươn tay, khẽ hất nhẹ cánh hoa rơi trên vai An An. Không bá đạo và cực nóng như Hiên Viên Tư Cửu, tay của hắn chỉ có ấm áp nhu tình.

“ Thật kỳ quái! Hôm nay tất cả mọi người đều bảo tôi chấp nhận vận mệnh….Tôi đã hiểu rồi…..Còn muốn dạy tôi điều gì nữa ?” An An quay đầu cười nói, trong hơi thở có mùi thảo dược thật tự nhiên, tựa hồ như lưu lại trên sợi tóc, mà sự u sầu cùng mùi hương này cứ quanh quẩn trong đầu nàng.

“ Chấp nhận số phận mà em hiểu chỉ giống như đối phó, không hề để tâm mình vào! Cả trái tim lẫn thể xác không cùng chấp nhận cho nên em mới thống khổ như vậy…..”

Tô Vĩ Dạ mỉm cười như mặt trời ấm áp, giọng nói của hắn nhẹ nhàng giống như ánh nắng lướt qua. Một đám lời bay bổng giữa không trung, An An chỉ cảm thấy mình giống như ở trong mộng, sương mù bủa vây tứ phía.

Mùa đông năm ấy rét lạnh vô cùng, mẹ dĩ nhiên vẫn bắt nàng phải đi xã giao như bình thường. Ngũ quan của kẻ đó đã gần đất xa trời, một đôi mắt giàn dụa nhục dục nhìn chằm chằm vào nàng…. Nàng thường thường hay lo âu và bất an, cảm giác thế giới này chỉ toàn một màu đen kịt, giống như một cái hố sâu không đáy, hoàn toàn không có lấy một bóng người. Không biết cha của nàng hiện tại như thế nào? Mẹ của nàng bây giờ ra sao? Không thể ức chế nổi cảm giác nhớ thương tiểu viện nhỏ nhà nàng, mẹ cõng nàng đi chơi…. Tưởng tượng quá khứ cứ lần lượt hiện lên, rốt cuộc cũng có một ngày, nàng vụng trộm bỏ trốn, nhưng thất bại….

Sau vài ngày bị giam, mẹ mới đến phòng của nàng.

Vốn tưởng rằng sẽ bị một trận đánh chửi tơi bời, nhưng mẹ chỉ ngồi đoan trang ở một chỗ nhìn nàng. Những chiếc móng tay được bảo dưỡng tinh tế cắm vào mặt gỗ lim, từng chút từng chút giống như cào cấu vào lòng nàng.

“ Con có biết ta đã bỏ bao nhiêu tiền, bao nhiêu tâm huyết lên người con không?”

“ Không biết.”

Nói như vậy thường thường sẽ bị ăn ngay một cái tát, nhưng nàng chẳng quan tâm.

“Phải không?” Mẹ lại chỉ thản nhiên cầm ly trà lên, tao nhã nhấp một ngụm. Đôi mắt đen của bà ta nhìn tròng trọc vào nàng, còn sắc mặt đã trắng lại không thể trắng hơn, giống như vách tường vừa được quét một lượt vôi, một đường đi từ Nam Kinh, trắng đến tận gáy.

Nàng lần đầu tiên đứng quật cường như vậy, ôm quyết tâm chờ chết. Nàng đã từng trông thấy qua một cô gái bỏ trốn mà bị đánh đến máu me đầm đìa nằm rên rỉ trên giường. Màu trắng của chiếc khăn trải giường bị nhiễm máu đỏ hồng, giống như váng đỏ ở chân trời lúc chạng vạng tối, âm âm hồng hồng, sau đó liền không còn bất cứ tiếng động nào.

Cùng lắm là chết! Cuộc đời này của nàng vốn dĩ cũng đã hết rồi.

Mẹ nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, ôn nhu cười: “ Đưa qua cho nó xem!”

Lão mụ từ phía sau đưa lên cho nàng một chiếc hộp hình chữ nhật đã rách nát. Nàng sửng sốt, đưa tay mở chiếc nắp hộp thô ráp kia ra.

Trái tim nàng lập tức trầm xuống. Trong chiếc hộp là những tấm linh bài bọc vải liệm trắng, bên trên viết những cái tên mà ngày đêm nàng tưởng niệm.

Nàng đứng đó giữ chặt lấy chiếc hòm, nhịn không được mà run run lên. Tiếng hít thở như dao nhỏ xé qua không khí, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm hoa cửa sổ, lưu lại trên những tấm linh bài không hề có chút độ ấm.

Sau đó, thời gian như ngừng trôi, trong đầu nàng hoàn toàn không suy nghĩ được điều gì.

Nàng giương mắt nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn nàng. Mắt mẹ tối đen, âm lãnh một mảnh, đó một loại nhan sắc chết. Hình bóng nàng phản chiếu bên trong đó đã mất đi sự tức giận.

Cuối cùng mẹ thán một hơi, có người cầm lấy tay của nàng, kéo nàng đi ra ngoài.

Lúc nàng có lại được cảm giác bình thường, Vĩ Dạ đã đứng trước mặt, hai tay gắt gao nắm chặt lấy vai của nàng, ngón tay cơ hồ muốn khảm vào da thịt của nàng mà nàng lại không hề thấy một chút đau đớn.

“ An An, em khóc đi! Khóc ra rồi sẽ thấy tốt hơn!”

Nguyên lai nàng không khóc, vẫn không hề khóc, môi vẫn còn run run, dùng sức cắn chặt.

Chậm rãi, nàng cảm thấy trên vai thực nóng. Hóa ra, Vĩ Dạ đã gục xuống trên vai của nàng. Nước mắt của Vĩ Dạ từng giọt từng giọt mang theo sự ấm áp đến kỳ dị, thẩm thấu đến da thịt lạnh giá của nàng. Sau đó, nàng mới cảm thấy đau lòng, phát hiện, nguyên lai trái tim nàng đã vỡ tan thành trăm ngàn mảnh.

“ Anh khóc cái gì?”

Vĩ Dạ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, mắt vẫn còn ướt lệ.

Khi đó, ánh mặt trời dường như tái nhợt đi không ít, chiếu vào trên gương mặt của Vĩ Dạ. Hàng mi cùng mắt, bộ dạng kia rõ ràng là bất khả tư nghị.

“ An An, em không khóc được! Anh thay em khóc…… Anh khóc thay em….”

Lời nói mỏng mảnh, từng chữ một như con dao sắc đên lợi hại cắt qua lòng của nàng, đem thịt xén thành từng mảnh, từng mảnh một. Đau, đau, đau đến tất cả đầu ngón tay đều co rút, nàng giống như một bình hoa bị vỡ nát. Rốt cuộc không chịu đựng nổi, nàng ngã vào lòng của Vĩ Dạ.

Vĩ Dạ ôm lấy nàng, rất gắt gao.

Nàng nhớ, Vĩ Dạ khóc vì nàng, khóc vì nàng không thể phát tiết được những thương tâm trong lòng…… Một người đàn ông vì nàng mà khóc….

Ngày đó, nàng biết những người chí thân của mình đều đã ra đi, và một người đàn ông thay nàng khóc…..Tình cảm mông lung lúc thiếu niên giờ hóa thành hỏa diễm, rạo rực dấy lên từ đáy lòng của nàng.

Ánh nắng dần dần bỏ đi đến phương trời xa xôi, xuyên thấy qua những tán lá cây lê, bồi hồi lười biếng lại có phần lo lắng. Bóng cây chồng chất triền miên ôm lấy hai người bọn họ, gió ngẫu nhiên thổi qua, lại chỉ giống như tiếng nỉ non sàn sạt bên tai.

“Anh luôn là người hiểu rõ em nhất! Anh cũng nghĩ em nên nhận mệnh, sống ở nơi vàng son rực rỡ, rượu ngon thịnh yến. Ai cũng nói như vậy, mọi người chẳng hề đặt mình vào vị trí của em! Em có thể chấp nhận vận mệnh, chấp nhận sự an bài của người khác, vậy em muốn giữ lại trái tim cho riêng mình cũng không được hay sao?Nhưng điều đáng buồn cười, ngay cả trái tim em cũng không nghe theo lời của em nữa! Nó đã chẳng còn là của em nữa rồi……Sớm biết như vậy, trước kia em đã sớm giao nó cho kẻ khác….”

Đang nói những lời này, An An có cảm giác tận sâu trong lòng mình có một con sâu chậm rãi cắn nuối lấy ruột gan của nàng, từng chút từng chút gặm nhấm rồi ăn sạch. Ở phía dưới ngực giống như đang bị đục khoắt, khiến nàng không cảm thấy trái tim mình đang ở đâu. An An yên lặng nhìn Tô Vĩ Dạ, đôi mắt giống như nham thạch khắc thành, ngưng lại bất động. Cùng đợi, cùng đợi hắn nhìn lại, nàng vẫn luôn ngóng chờ.

Nhưng Tô Vĩ Dạ lại cúi đầu, cười cười, nhẹ nhàng nói: “ An An, em muốn gì?”

“ Muốn gì ư? Lúc em muốn thì mọi người lại nói em nên chấp nhận số phận…” An An khẽ giật khóe miệng, giống như cười trừ, giọng nói của nàng thản nhiên tựa mưa rơi: “ Em hỏi anh, anh cũng sẽ khuyên Nhị tỷ nhận mệnh giống như nói với em sao?”

“ Cô ấy….. Em biết chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ, trên người đều chảy dòng máu của hoàng triều. Hai người chúng tôi trước đây được cha mẹ chỉ phúc vi hôn. Nếu hoàng triều không bị diệt, chúng tôi sớm đã thành vợ chồng….. Em cảm thấy nhận mệnh là thống khổ nhất, còn cô ấy thì chẳng ngại nhận mệnh…. Có xuất thân cao quý lại không chút do dự lựa chọn đường đi cho chính mình, cho dù con đường đó đầy lầy lội. Không hối hận và cũng chẳng chút dao động, cứ nhìn thẳng về phía trước mà đi….Trong mắt của cô ấy chưa từng có một tia xao động, cô ấy cho tới bây giờ đều cố gắng che dấu ý muốn thật sự của bản thân. Giống như phương hoàng trùng sinh, đúng không? Màu phượng, lửa càng làm cho cô ấy thêm xinh đẹp sáng chói….Mà trong mắt cô ấy chỉ có một bóng hình người yêu thương…..Người đó không phải là anh.”

Nói hết rồi lại cúi đầu, ánh mặt trời chạng vạng nhuộm lên gương mặt của Vĩ Dạ giống như bạc kim, khóe môi nhếch lên ôn nhu cười cay đắng, giữa hàng lông mày tràn đầy thâm tình. Trên cây hoa kia, vẫn có mảnh hoa như muốn rơi lại như không muốn rơi, phiêu phiêu đãng đãng, trong phút chốc gió lại cuốn nó tung bay một vòng, xoay tròn rồi rơi xuống đất. Trong không gian nho nhỏ này, thời gian giống như ngừng trôi, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn, tự hỏi, An An nàng vĩnh viễn cũng không thể dung nhập vào trong đó.

Vĩ Dạ bỗng hoảng hốt nhớ đến một chuyện trước kia, có chút mơ hồ, giống như được phủ bởi một tầng khói bụi.

Hắn theo cha đến Vương phủ chúc tết. Hoan Hoan mặc cẩm y màu đỏ, hai má phúng phính phấn nộn dễ thương, đôi mắt trong suốt không lẫn một tia tạp chất.

Nhũ mẫu ôm Hoan Hoan, nói với Hoan Hoan: “ Đây chính là tướng công tương lai của con đấy!”

Hoan Hoan há to mồm, ngạc nhiên hỏi: “ Tướng công là cái gì?”

Mọi người trong phòng lúc đó cười rộ lên, còn hắn đỏ mặt ù tai.

Đó là kí ức lần đầu gặp Hoan Hoan của hắn, nhớ lại vẫn thấy ngượng ngùng và xấu hổ.

Sau đó chiến loạn xảy ra, bọn họ thất lạc nhiều năm. Khi gặp lại, hắn đã ở Tễ An Đường này rồi, còn Hoan Hoan đi theo một người đàn bà ăn mặc sag trọng quyễn rũ, xinh đẹp như một ngọn lửa.

“ Vĩ Dạ! Con đường này tuy không vinh quanh và sáng lạnh, nhưng nó có thể làm cho tôi sống sót, như thế là đủ rồi.”

Hoan Hoan nhìn hắn thật lậu, đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng nhìn thấu tâm tư của hắn.

Hắn đột nhiên kinh hãi nhận ra đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn rõ Hoan Hoan.

Sau ngày đó, hắn lui tới Nam Sơn nhiều hơn. Hoan Hoan nhìn thấy hắn thì luôn tỏ vẻ lãnh đạm, hiếm lắm mới ngẫu nhiên cười với hắn một cái.

Trái tim theo đó mà dần dần lạnh đi.

Cho đến một ngày, hắn tình cờ nhìn thấy Hoan Hoan cầm một cuốn “ Chu Liêm Khê Toàn Tập (1) ”, nói: “ Gần bùn mà không nhiễm”, thật buồn cười! Vĩ Dạ, làm gì có đóa hoa xinh đẹp nào ở gần bùn mà lại không nhiễm mùi bùn đâu!”

Lúc nói chuyện, Hoan Hoan nhìn về phía bức hoa một đóa mẫu đơn ở phía sau. Đóa hoa u diễm nở rộ được vẽ một cách tinh tế, ánh mặt trời tiến vào, từng hại bụi tròn tròn bay bổng trong không khí, mà ánh mắt Hoan Hoan phủ một tầng sương mờ. Đó là sương mở trong suốt.

Không biết vì sao, đột nhiên hắn nhớ tới lúc trước nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Hoan Hoan chạy trong vường, bàn chân trần dẫm lên những đám cỏ xanh, Hoan Hoan lúc đó tươi cười rực rỡ….

Mẫu đơn rơi vào phong trần, thân bất do kỷ.

Hắn không phải không hiểu, càng không phải không muốn buông tay. Nhưng vô luận như thế nào, vô luận đi xa như thế nào, hắn thủy chung cũng không thể ở bên người Hoan Hoan. Có một sợi dây vô hình một đầu buộc vào lòng của hắn, một đầu nằm trong tay Hoan Hoan. Cứ đi xa một bước, lòng hắn lại quặn đau.

……….

Phục hồi tinh thần lại, Vĩ Dạ nhìn thấy đôi mắt sâu kín trong như thu thủy vẫn đang yên lặng nhìn mình. Hắn nhìn không ra đó là oán hay hận, hay là một thứ gì khác nữa, chỉ thấy một tầng sương mù thâm thúy như đêm.

Ngây người một chút, Tô Vĩ Dạ mới nở một nụ cười tươi giống như khoản đãi, nỗ lực nói: “ Aizza, sao anh lại nói mấy chuyện này nhỉ?”

An An chậm rãi nhắm mắt lại rồi đứng lên. Không dám nhìn lại, cũng không thể nhìn lại.

“ Đã quấy rầy anh cả buổi rồi, em về đây!”. Nói xong, nàng nhìn về bên ngoài, chậm rãi rời khỏi.

An An cảm thấy chính mình mệt mỏi vô cùng. Nàng không có dũng khí thừa nhận thống khổ một mình lần nữa, cho nên, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa dám bày tỏ tâm ý của mình đối với Vĩ Dạ.

Chưa từng có được sẽ chẳng sợ mất đi, càng không sợ đau khổ…

Vừa mới ra khỏi Tễ An Đường, nàng đã nghe thấy tiếng Tô Vĩ Dạ đuổi theo.

“ An An!”

“ Hả?”

Đờ đẫn quay đầu, nàng nhìn thấy gương mặt cười thản nhiên sáng lạn như nắng của Tô Vĩ Dạ.

“ Đường cát hoa của em!”

“ Cám ơn!” Tiếp nhận gói đường từ trong tay Tô Vĩ Dạ, An An nhìn hắn, hắn cũng dùng đôi mắt trong suốt nhìn lại An An. An An không muốn Vĩ Dạ nhận ra vẻ sầu thảm của mình, đành miễn cưỡng cố gắng tươi cười đáp lại.

Bất giác, An An nhìn thấy trên tóc Vĩ Dạ có một cánh hoa lê, vương tay muốn giúp hắn gỡ xuống. Mà Tô Vĩ Dạ theo bản năng lại tránh né nàng, vẻ thả lỏng trong mắt lại đột nhiên thắt lại.

Bàn tay An An cứng đờ giữa không trung, chua xót nói: “ Trên tóc của anh có vương cánh hoa!”

Tô Vĩ Dạ kinh ngạc mà mở to mắt, có chút không biết làm sao để nhìn lại An An, sau đó mặt đỏ tai hồng, cúi đầu gần về phía nàng.

An An chỉ lướt nhẹ tay qua tóc của Vĩ Dạ, hương thơm mơ hồ theo từng ngón tay của nàng tỏa ra.

“ Vĩ Dạ, em thật sự rất vui khi được gặp anh! Thật đấy!”

“ Anh cũng vậy!”

Bọn họ đứng trên đường cười nói với nhau mà không phát hiện ra ở một góc khuất có một thứ gì đó vừa mới lóe lên, mang theo sự thâm trầm đáng sợ.

Chú thích:

1.Chu Liêm Khê Toàn Tập: Tác giả là Chu Đôn Di (chữ Hán: 周敦頤, 1017 – 1073) là một triết gia của đời Tống, sinh ở Vĩnh Châu, tỉnh Hồ Nam. Tôn xưng là Chu Liêm Khê. Ông được xây dựng nền lý học lúc đời nhà Tống, và đã có công làm sống động lại đạo Nho. Ông cũng sửa lại những tư tưởng về Dịch học phái, và cho rằng trước Thái cực còn có Vô Cực. Ông dạy rằng người ta có thể học dùng khí-công theo những nguyên tắc của tự nhiên. Ông học với hai thầy Trình Di (程頤) và Trình Hạo (程顥).

Ông viết quyển sách nổi tiếng như Thái cực đồ thuyết, Thông thư, và bài Ái liên thuyết, tức là thuyết yêu hoa sen.


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status