Chương 60: Chín năm
Bốn giờ chiều, Văn Tẫn xách theo hai chiếc balô màu trắng, bắt taxi tới địa chỉ mà Tưởng Khoan Vượng gửi đến.
Nhà ở bản địa của Tưởng Khoan Vượng, cách Văn Tẫn đi xe chưa đến nửa giờ.
Văn Tẫn xuống xe ở đoạn ngã tư, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm hút thuốc, cách thùng rác chưa đến 1m, ông ta mặc đồ lao động bụi bặm, mặt đẫm mồ hôi.
Văn Tẫn nhìn chằm chằm ông ta.
Còn người đàn ông kia thì nhìn chằm chằm balô của anh.
Chỉ liếc mắt một cái, anh đã xác định người này là ba của Tưởng Uyển -- Tưởng Khoan Vượng.
Văn Tẫn ném ba lô trên mặt đất, cách một khoảng nói với ông ta, "Tưởng Uyển gánh tội thay người ta ngồi tù chín năm, sau khi ra ngoài, cuộc gọi đầu tiên ông gọi lại là đòi cô ấy 300 vạn."
Đôi mắt Tưởng Khoan Vượng nhìn chằm chằm ba lô bị anh ném trên mặt đất, trong miệng vô vị nói, "Thời gian chín năm nháy mắt là qua, không phải bây giờ nó được thả rồi à, hơn nữa, hiện tại còn tìm được công việc tốt, làm chủ kênh, lại là bạn gái cậu, đúng không? Nghe nói hai người luôn ở chung, con gái tôi nuôi lớn như thế, cũng bị cậu ngủ qua lâu rồi, đòi cậu chút tiền cũng không có gì to tát."
Mặt Văn Tẫn không cảm xúc nhìn ông ta.
Tưởng Khoan Vượng bị ánh mắt của anh dọa sợ, không nhịn được đi tới hỏi, "Có mang tiền đến không?"
Văn Tẫn rủ mắt nhìn dưới chân.
Tưởng Khoan Vượng nhìn ba lô căng phồng, nuốt nước miếng, "Tôi kiểm tra trước."
"Tôi muốn biết, trước kia Tưởng Uyển gánh tội cho ai." Giọng nói của Văn Tẫn lớn hơn.
Đôi mắt Tưởng Khoan Vượng nhìn chằm chằm chiếc ba lô dưới chân anh, nghe vậy không cần nghĩ ngợi nói, "Nó không nói cho cậu? Là bạn học của nó, con gái của Lý Thành Học, tên là Lý Hâm Nhụy gì đó."
"Ông nhận của bọn họ bao nhiêu tiền?" Văn Tẫn hỏi.
"Không nhiều lắm, khi đó bọn họ mới đưa 200 vạn." Tưởng Khoan Vượng đến gần một bước, khom lưng muốn nhặt ba lô dưới đất, "Tưởng Uyển nên hiểu chuyện chút đi, khi đó trong nhà thiếu tiền, tôi cũng không có không biện pháp, mới bảo nó đi gánh tội thay."
Ông ta đụng tới khóa kéo, khắp mặt đều là nụ cười tham lam, kéo khóa ra, ông ta thấy bên trong là một đống xấp tiền mặt.
"Ông từng hối hận chưa?" Phía sau vang lên giọng nói của Văn Tẫn, không có cảm xúc.
"Hối hận cái gì, có cái gì mà phải hối hận." Tưởng Khoan Vượng mãn tâm mãn nhãn nhìn đống tiền trước mặt, vung tay gọi con trai và vợ trốn ở chỗ tối ra, "Đào nhi! Mẹ nó! Mau lại đây! Là tiền thật!"
Vợ và con trai ông ta vội vàng chạy ra.
Văn Tẫn nhìn cả nhà bọn họ điên cuồng hét lên vây quanh đống tiền, mặt anh không cảm xúc mở một cái túi khác ra, giơ tay, ném cái túi ra giữa đường cái, từng xấp tiền bay ra bên ngoài.
Tưởng Khoan Vượng mắng anh một câu, bổ nhào vào giữa đường cái nhặt tiền.
Còi cảnh sát gào thét bên tai, lúc ông ta bị cảnh sát kéo đi, vẫn còn đỏ mắt nhặt tiền, cho đến khi thấy trang phục cảnh sát trên người đối phương, lúc này mới choáng váng.
"Các người dựa vào gì mà bắt tôi?!"
Văn Tẫn đưa bản ghi âm trong điện thoại cho cảnh sát, nói với đối phương, "Có ghi âm làm chứng, còn những chứng cứ khác, hy vọng các anh có thể sớm thu nhập."
"Phiền anh cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để ghi lời khai." Cảnh sát nói với anh.
"Được."
Anh quay đầu nhìn mắt mấy người Tưởng Khoan Vượng bị cưỡng chế lên xe cảnh sát, đạm mạc đi theo phía sau cảnh sát, chọn một chiếc xe cảnh sát đi tới.
Tưởng Khoan Vượng ở trong xe cách cửa sổ mắng to, "Đồ con rùa! Mày lừa tao! Mày dám lừa tao! Các người thả tôi ra! Nó lừa tôi! Tôi không biết chuyện gì xảy ra! Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi!"
Vợ và con trai ông ta sợ tới mức rớt nước mắt, không ngừng cầu xin cảnh sát thả bọn họ ra, cảnh sát hét một tiếng, "Đều im miệng cho tôi!"
Cả xe lúc này mới an tĩnh lại.
Văn Tẫn gọi điện thoại cho luật sư, lúc trước khi gia nhập chiến đội AY, anh đã mời luật sư tư nhân thay anh bảo quản hợp đồng và thu vào.
Cho đến hiện tại, luật sư vẫn phục vụ cho anh.
Anh nói mấy câu thuật lại toàn bộ quá trình cho luật sư, bảo anh ta mau tới đồn cảnh sát theo dõi rồi xử lý tiếp.
Luật sư hỏi, "Anh muốn kết quả như thế nào?"
Ánh mắt Văn Tẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen bị đè nặng, có giọt mưa bay lạc xuống.
Anh nhớ tới nước mắt trên mặt Tưởng Uyển.
Độ ấm là nóng, hương vị là mặn.
Tuy anh không thể cảm nhận được cảm xúc của cô.
Nhưng anh biết, cô rất đau khổ, tủi thân.
Anh nói vào điện thoại, giọng nói thờ ơ.
"Chín năm."
"Để cho bọn họ ngồi tù chín năm."
/73
|