Lục Minh dẫn theo cô gái y tá đến Phong Đan Bạch Lộ, hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam nhất thời biểu hiện ra địch ý, Cảnh Hàn mặc dù không nói gì, nhưng có thể cảm giác được nàng cũng đang ghen.
Hai biểu tỷ muội các nàng cạnh tranh ngầm với nhau, không thể để cho kẻ khác nhúng tay vào.
Bởi vì Niếp Thanh Lam thấy thân thể Cảnh Hàn có chỗ đặc biệt, cảm giác được nàng cố gắng đáng thương, mặc dù Lục Minh thích nàng nhiều một chút, nhưng người đứng là kẻ chiến thắng cuối cùng, nên cho nàng mới đưa ra sự cạnh tranh tình yêu này, coi như là bù đắp cho Cảnh Hàn khi nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi. Khi thấy Lục Minh mang về một cô gái nhu thuận, nàng đã không cao hứng, bây giờ nhìn thấy Lục Minh lại dẫn theo một cô gái y tá xa lạ khác về nhà, càng thêm âm thầm ghen ghét.
“Bại hoại, anh giải thích như thế nào?” Niếp Thanh Lam cảm giác được từ lúc hôn môi với Lục Minh xong, quan hệ giữa hai người đã gần hơn, hẳn là có quyền đòi một sự giải thích.
“Cái này là Lý lão Trần lão nhờ anh kiểm tra thân thể, tên là Tiểu Chúc, thân thể cũng tương tự như Cảnh Hàn, bất quá tử khí của nàng sắp bộc phát, kỳ hạn phỏng chừng là một tháng” Lục Minh nhìn Niếp Thanh Lam, rồi nhìn qua Cảnh Hàn, phát hiện hai nàng đang ghen, cười ha hả: “Hai người hôm nay chuẩn bị làm dấm chua hả? Chai đựng dấm ở đằng kia kìa!”
“Nói một cách chính xác là còn hai mươi bảy ngày, tôi tên là Chúc Tiểu Diệp, chữ Thần ở đầu... Trong hai mươi bảy ngày này, tôi là bác sĩ riêng của Lục tiên sinh” Hai mắt cô gái y tá không biểu thị bất cứ sắc thái nào, bình tĩnh nói một câu.
Nàng vươn tay ra, nắm lấy tay Cảnh Hàn, thản nhiên nói: “Cửu âm tuyệt mạch, theo cảm ứng của tôi, nhiều nhất cô có thể sống được một năm bốn tháng nữa. Cảnh Hàn sớm biết vận mệnh của mình, trong lòng đã không để ý, nàng cảm giác rằng có thể sống thêm một ngày là tốt lắm rồi.
Trước kia, có lẽ chỉ có thể cảm thấy cô độc và đau khổ, nhưng bây giờ đã thích một người con trai, ngày sau, dù có chết trong vòng tay của hắn cũng không hối tiếc.
“Không đâu, sẽ không có việc gì, anh sẽ chữa bệnh cho em, em đừng lo lắng” Lục Minh sợ Cảnh Hàn thương tâm vội vàng an ủi.
“Nếu anh kiên trì trị liệu cho cô ấy, tôi cảm ứng được trong vòng ba tháng anh sẽ tử vong. Còn nếu không chữa trị, bảo đảm anh sẽ trường thọ hơn người” Chúc Tiểu Diệp vừa nói xong, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cùng nhìn về phía Lục Minh, nếu như sáng nay Lục Minh không phải vì muốn chữa trị cho Cảnh Hàn thiếu chút nữa trở thành tượng băng thì hai nàng sẽ không tin vào lời của Chúc Tiểu Diệp. Nhưng các nàng xem qua, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong Cảnh Hàn đã gây tổn thương cho Lục Minh.
“Mọi người không cần phải lo lắng, anh sẽ có biện pháp, Tiểu Chúc, em sẽ không chết, anh đã nghĩ ra biện pháp chữa trị tử khí của em, Cảnh Hàn, em càng không cần lo lắng, Cửu Âm Tuyệt Mạch của em không phải là không có cách chữa trị, chỉ cần cho anh thời gian” Lục Minh xém té xỉu, đã dặn đi dặn lại Tiểu Chúc không được nói bậy bạ trước mặt hai nàng, mà nàng ta nói ra sạch sẽ không cần ấp úng.
“Lục Minh, đây là sự thật?” Niếp Thanh Lam nghe xong đặc biệt khẩn trương, nghe thấy Lục Minh có thể chết làm cho tâm can trở nên hoảng loạn.
“Hiểu rồi, em sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện” Cảnh Cảnh cũng kinh hải. Nàng không ngờ rằng, Lục Minh vì muốn cứu trị cho mình mà phải đổi bằng tính mạng, chỉ cần hắn sống bình thường là được rồi. Sau khi đã có chủ ý, nàng khôi phục lại gương mặt lạnh lùng.
“Nghe nè, anh có thể cứu mọi người, nhưng anh cần rất nhiều ngọc thạch, anh có thể luyện ra thuốc, các người đều được cứu mà!” Lục Minh cực lực giải thích với ba nữ, muốn cho các nàng tin tưởng hắn, nhưng không đem chuyện tiên thiên chân khí này nói ra, không thể làm cách nào khác, hướng về ba nữ nói: “Các em phải tin tưởng anh, mọi chuyện đế anh xử lý! Nếu các người không tin thi đừng động đến anh!”
“Đừng tức giận, đừng tức giận, người ta tin anh được chưa... Niếp Thanh Lam nhìn thấy Lục Minh nổi giận, vội vàng giảng hòa.
“Thì ra, anh dùng ngọc thể để tăng cường năng lượng tính mạng sao?” Chúc Tiểu Diệp dùng hai mắt như tinh linh nhìn Lục Minh hồi lâu, rồi nói: “Anh cởi hết quần áo ra, tôi muốn kiểm tra thân thể anh một chút, quần cũng cởi ra”.
“Cởi toàn bộ? Đây là phòng khách, vào phòng của anh đi!” Lục Minh nghe xong cũng đổ mồ hôi, rồi bước lên lầu.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nhìn nhau, rồi lập tức theo sau.
Cái cụm từ “cởi toàn bộ” này có lực tác động rất mạnh vào hai nàng, nếu như kiểm tra cho Lục Minh là một ông bác sĩ vừa già vừa xấu, thì còn có thể được, nhưng đây là một cô gái còn trẻ tuổi, hỏi sao các nàng yên tâm cho được. Lục Minh trở vào phòng, trước mặt ba nữ, cởi áo ra, rồi bị Chúc Tiếu Diệp hối thúc mãi, bất đắc dĩ lắm mới cởi cái quần ra, nhưng còn quần lót thì sống chết cũng không cởi.
Mặc dù trước đó đã có đàm phán điều kiện với Chúc Tiểu Diệp là để kiểm tra thân thể, nhưng trước mặt Nhiếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, cởi hết đồ thì không có khả năng. “Anh nghĩ cái gì vậy, tôi là bác sĩ mà”.
Chúc Tiểu Diệp di chuyển hai tay, rút ra mười mấy cây ngân châm dài ngắn khác nhau, ngón tay như luân, cắm mười mấy cây châm ấy vào trên tay Lục Minh, rồi chuyển đến mạch “Thái Âm” rồi không một chút cố kỵ nam nữ gì, châm hai cây vào hai huyệt vị gần đùi hắn, rồi kéo quần lót của hắn ra mà châm vào...
Niếp Thanh Lam nhìn thấy vậy trong lòng chua xót, bản thân chưa được nhìn rõ bảo bối của Lục Minh, không ngờ lại bị cô gái y tá này kéo quần lót ra mà nhìn.
Lục Minh đợi Tiểu Chúc châm cứu xong, cảm giác được một cổ lực lượng tiềm tàn trong cơ thể bị kích thích đi ra, nhiệt lưu tại kinh mạch chạy như điên, nhịn không được đứng dậy, hít một hơi thật sâu, rồi buột miệng hét to.
Chúc Tiểu Diệp xoay tay, ngân châm thần kỳ giúp cho nàng cảm ứng được điều kỳ diệu.
“Anh ấy không sao chứ?” Niếp Thanh Lam bị tiếng thét của Lục Minh làm cho giật mình, nhìn hắn nhắm mắt không nói lời nào, vội vàng hỏi Chúc Tiểu Diệp, “Ngân châm gia truyền của tôi có thể kích thích được tiềm lực trong cơ thể hoặc là có thể chữa bệnh cho người, khi này tôi lấy một ít dược liệu vào trong châm, đưa vào Thái Âm phế kinh ở tay, rồi liên tiếp lên Thái Âm tỳ kinh, tựa hồ như đã kích thích được năng lượng tiềm ẩn trong người anh ấy, làm nó dễ dàng phát ra. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi hoài nghi trong cơ thể anh ấy trời sinh là kinh mạch quán thông".
Chúc Tiểu Diệp lúc đầu không biểu hiện một chút cảm xúc nào, giờ lộ ra vẻ vui mừng, tựa hồ như nhìn thấy trân bảo của thế giới.
Trong khi nghe nàng nói chuyện, Lục Minh hít thở thật sâu, thân thể rung lên, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn có thể nhìn thấy, tại mạch Thái Âm trên tay đã có đủ Thái Âm, trong đó có một luồng tơ màu vàng di động ngoài cánh tay, sau đó chuyển đến ngực, rồi di chuyển xuống đùi và xuống mắt cá chân.
Sau chín lần hô hấp, Lục Minh mở mắt.
Tam nữ kinh ngạc, đồng tử của hắn là màu vàng rực rỡ, bất quá chỉ sau một giây đã biến mất, khôi phục con ngươi màu đen.
“Cảm giác thế nào?” Trong lòng Cảnh Hàn cao hứng thay cho Lục Minh, vui vẻ hỏi.
“Cảm giác không nói thành lời, nhưng cảm thấy rất tốt, tựa hồ như có rất nhiều thứ, bản thân anh cũng không rõ... Lục Minh vừa nói, ba nữ vừa kinh ngạc lập tức thư thái.
Người không biết châm cứu, chỉ giống như một con chuột thí nghiệm, ngay cả Chúc Tiểu Diệp còn không biết, hắn biết mới là lạ.
“Dù sao cũng khẳng định là chuyện tốt, các người tiếp tục đi!” Niếp Thanh Lam cũng vui mừng, nếu tiềm lực trong cơ thể Lục Minh không ngừng khai phát, vậy thì nàng tự nhiên cao hứng về vụ việc cởi sạch sẽ, nàng đã không nghĩ Chúc Tiểu Diệp đối với Lục Minh có cảm giác, nàng ta là một bác sĩ chân chính.
Hơn nữa, cho dù nàng có ghen, cũng không cách nào cản.
Dựa theo chiến thuật mỉm cười của hồ ly mỹ nhân, nàng tuyệt đối sẽ không gây chuyện với người ngoài trước mặt Lục Minh, nàng muốn cho hắn một ấn tượng tốt, để sau này còn lợi dụng hắn làm việc.
“Cửu Luân Độ Mạch Thuật, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần” Chúc Tiếu Diệp lấc đầu.
“Vậy đễ ngày mai thử lại, bại hoại, anh phải biết rõ mình rốt cuộc đang khai thác tiềm lực gì, tiểu Diệp muội muội thật sự rất lợi hại, chúng ta xuống lầu tâm sự, bại hoại, anh còn không mặc quần áo vào” Niếp Thanh Lam phát hiện vật thể dưới quần lót của Lục Minh đang có dấu hiệu chào cờ, vội vàng ném quần áo cho hắn, trong lòng thầm mắng thứ đồ vật hư hỏng.
Thật ra thì, phản ứng này không có quan hệ với tư tưởng của Lục Minh, hắn còn đang trầm mặc trong Cửu Luân Độ Mạch thuật khai phát tiềm lực, tiềm lực khai thác được mỏng như tơ, kinh mạch ở Thái Âm trên tay lưu chuyển, nó mang đến một phản ứng, vì vậy là cho cái ấy ấy ngẩng đầu.
Tiềm lực khai phát là cái gì, Lục Minh cũng không rõ được, hắn chỉ biết đó là một năng lượng rất nhỏ.
Không vào đan điền mà chỉ lưu chuyển trong kinh mạch.
So với tiên thiên chân khí tồn trữ trong đan điền, tiềm năng mới khai phát có vẻ nhỏ yếu, nhưng nó có một chỗ tốt duy nhất chính là tự động lưu chuyển, Lục Minh muốn lấy chân khí nghịch chuyển kinh mạch, cảm thấy không được tự nhiên và không khỏe, tựa như bắt một người tay phải làm những việc của người tay trái vậy, sau khi tiềm năng mới khai phát xong, cảm giác không khỏe ấy cũng tiêu trừ, chân khí có thể tùy thời nghịch chuyển, mặc dù không thể vận hành tự nhiên, nhưng so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều.
Chúc Tiểu Diệp ở lại vài ngày, sau đó liên tục thi triển Cửu Luân Độ Mạch thuật, tiến hành châm cứu, kích thích tiềm năng bản thân của hắn.
Nàng cũng cự tuyệt Lục Minh trị liệu cho nàng, chỉ hy vọng Lục Minh trước khi chết, có thể học được châm cứu, khiến cho tuyệt học gia truyền của nhà nàng không bị thất truyền.
Vốn biết mạng không lâu, Chúc Tiểu Diệt muốn lẳng lặng chết đi, nhưng tìm được một vật thí nghiệm thần kì như Lục Minh, lại thấy người này là một thiên tài, vô luận là điểm nào cũng thông. Vì vậy nàng đem tất cả tuyệt kỹ của mình biết ra thi triển, để cho hắn sống cũng là tâm nguyện cuối đời.
“Cởi toàn bộ, đừng nói nhảm” Cái duy nhất làm cho Chúc Tiểu Diệp cảm thấy tức giận, chính là muốn cởi hết quần áo của người này ra, quả thật khó hơn lên trời.
“Nghe lời đi, nàng ta là bác sĩ mà” Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn mỗi lần như vậy đều ở bên cạnh động viên, nhưng các nàng không dám nhìn, bởi vì châm cứu đến cùng, ngay cả quần lót của Lục Minh cũng phải cởi, Chúc Tiểu Diệp còn muốn châm tại cái huyệt Khí Hải, Quan Nguyên, Trung Cực, Khúc cốt, Hội Âm... toàn những huyệt ngay ở ấy ấy... khiến cho nhâm đốc nhị mạch của thân thể cùng Thái Âm ở tay chân, Thiếu Dương là mười hai kinh mạch liền thông.
Khi Chúc Tiểu Diệp châm cứu cũng làm cho... cái thứ xấu xa kia tỉnh giấc, giơ nòng lên bắn, nhưng nàng lại không để ý đến nó.
Mỗi lần như vậy, đều là nàng mạnh mẽ lột quần lót của Lục Minh ra, mặc kệ hắn phản đối như thế nào, nàng cũng không để ý đến. Bởi vì lúc đó, nàng là một bác sĩ tuyệt đối quyền uy! Trải qua một thời gian, nàng cũng không để ý đến Lục Minh.
Nếu như Lục Minh len lén giải thích, nàng chỉ có dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn...
Mấy ngày nay, Lục Minh vẫn còn đang suy tư về tiềm năng được kích phát của mình, chuyện bên ngoài cũng không quan tâm, Phương Phỉ Uyển có chị Trang lo, Giai Giai thì đi học, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn ở nhà chăm sóc hắn, phương diện y quán thì có lão Trần tự mình nghiên cứu Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch, để cho Lục Minh tiến hành tăng dược hiệu, phương diện ngọc thạch thì có Vương Đổng lâu lâu mang đến vài bao, khó khăn lắm hắn mới được an nhàn ở nhà vài ngày.
Buổi tối, hắn len lén dùng tiên thiên chân khí vận hành, chỉ là tiến triển thong thả, khoảng cách luyện hoàn thành cần rất nhiều ngày.
Đột nhiên, đến trưa hôm kia, Giai Giai gọi điện đến, khóc lớn: “Chị Dong gặp chuyện không may, bị người ta dùng dao rạch mặt, chảy rất nhiều máu, anh mau đến đây!”
Hai biểu tỷ muội các nàng cạnh tranh ngầm với nhau, không thể để cho kẻ khác nhúng tay vào.
Bởi vì Niếp Thanh Lam thấy thân thể Cảnh Hàn có chỗ đặc biệt, cảm giác được nàng cố gắng đáng thương, mặc dù Lục Minh thích nàng nhiều một chút, nhưng người đứng là kẻ chiến thắng cuối cùng, nên cho nàng mới đưa ra sự cạnh tranh tình yêu này, coi như là bù đắp cho Cảnh Hàn khi nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi. Khi thấy Lục Minh mang về một cô gái nhu thuận, nàng đã không cao hứng, bây giờ nhìn thấy Lục Minh lại dẫn theo một cô gái y tá xa lạ khác về nhà, càng thêm âm thầm ghen ghét.
“Bại hoại, anh giải thích như thế nào?” Niếp Thanh Lam cảm giác được từ lúc hôn môi với Lục Minh xong, quan hệ giữa hai người đã gần hơn, hẳn là có quyền đòi một sự giải thích.
“Cái này là Lý lão Trần lão nhờ anh kiểm tra thân thể, tên là Tiểu Chúc, thân thể cũng tương tự như Cảnh Hàn, bất quá tử khí của nàng sắp bộc phát, kỳ hạn phỏng chừng là một tháng” Lục Minh nhìn Niếp Thanh Lam, rồi nhìn qua Cảnh Hàn, phát hiện hai nàng đang ghen, cười ha hả: “Hai người hôm nay chuẩn bị làm dấm chua hả? Chai đựng dấm ở đằng kia kìa!”
“Nói một cách chính xác là còn hai mươi bảy ngày, tôi tên là Chúc Tiểu Diệp, chữ Thần ở đầu... Trong hai mươi bảy ngày này, tôi là bác sĩ riêng của Lục tiên sinh” Hai mắt cô gái y tá không biểu thị bất cứ sắc thái nào, bình tĩnh nói một câu.
Nàng vươn tay ra, nắm lấy tay Cảnh Hàn, thản nhiên nói: “Cửu âm tuyệt mạch, theo cảm ứng của tôi, nhiều nhất cô có thể sống được một năm bốn tháng nữa. Cảnh Hàn sớm biết vận mệnh của mình, trong lòng đã không để ý, nàng cảm giác rằng có thể sống thêm một ngày là tốt lắm rồi.
Trước kia, có lẽ chỉ có thể cảm thấy cô độc và đau khổ, nhưng bây giờ đã thích một người con trai, ngày sau, dù có chết trong vòng tay của hắn cũng không hối tiếc.
“Không đâu, sẽ không có việc gì, anh sẽ chữa bệnh cho em, em đừng lo lắng” Lục Minh sợ Cảnh Hàn thương tâm vội vàng an ủi.
“Nếu anh kiên trì trị liệu cho cô ấy, tôi cảm ứng được trong vòng ba tháng anh sẽ tử vong. Còn nếu không chữa trị, bảo đảm anh sẽ trường thọ hơn người” Chúc Tiểu Diệp vừa nói xong, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cùng nhìn về phía Lục Minh, nếu như sáng nay Lục Minh không phải vì muốn chữa trị cho Cảnh Hàn thiếu chút nữa trở thành tượng băng thì hai nàng sẽ không tin vào lời của Chúc Tiểu Diệp. Nhưng các nàng xem qua, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong Cảnh Hàn đã gây tổn thương cho Lục Minh.
“Mọi người không cần phải lo lắng, anh sẽ có biện pháp, Tiểu Chúc, em sẽ không chết, anh đã nghĩ ra biện pháp chữa trị tử khí của em, Cảnh Hàn, em càng không cần lo lắng, Cửu Âm Tuyệt Mạch của em không phải là không có cách chữa trị, chỉ cần cho anh thời gian” Lục Minh xém té xỉu, đã dặn đi dặn lại Tiểu Chúc không được nói bậy bạ trước mặt hai nàng, mà nàng ta nói ra sạch sẽ không cần ấp úng.
“Lục Minh, đây là sự thật?” Niếp Thanh Lam nghe xong đặc biệt khẩn trương, nghe thấy Lục Minh có thể chết làm cho tâm can trở nên hoảng loạn.
“Hiểu rồi, em sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện” Cảnh Cảnh cũng kinh hải. Nàng không ngờ rằng, Lục Minh vì muốn cứu trị cho mình mà phải đổi bằng tính mạng, chỉ cần hắn sống bình thường là được rồi. Sau khi đã có chủ ý, nàng khôi phục lại gương mặt lạnh lùng.
“Nghe nè, anh có thể cứu mọi người, nhưng anh cần rất nhiều ngọc thạch, anh có thể luyện ra thuốc, các người đều được cứu mà!” Lục Minh cực lực giải thích với ba nữ, muốn cho các nàng tin tưởng hắn, nhưng không đem chuyện tiên thiên chân khí này nói ra, không thể làm cách nào khác, hướng về ba nữ nói: “Các em phải tin tưởng anh, mọi chuyện đế anh xử lý! Nếu các người không tin thi đừng động đến anh!”
“Đừng tức giận, đừng tức giận, người ta tin anh được chưa... Niếp Thanh Lam nhìn thấy Lục Minh nổi giận, vội vàng giảng hòa.
“Thì ra, anh dùng ngọc thể để tăng cường năng lượng tính mạng sao?” Chúc Tiểu Diệp dùng hai mắt như tinh linh nhìn Lục Minh hồi lâu, rồi nói: “Anh cởi hết quần áo ra, tôi muốn kiểm tra thân thể anh một chút, quần cũng cởi ra”.
“Cởi toàn bộ? Đây là phòng khách, vào phòng của anh đi!” Lục Minh nghe xong cũng đổ mồ hôi, rồi bước lên lầu.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nhìn nhau, rồi lập tức theo sau.
Cái cụm từ “cởi toàn bộ” này có lực tác động rất mạnh vào hai nàng, nếu như kiểm tra cho Lục Minh là một ông bác sĩ vừa già vừa xấu, thì còn có thể được, nhưng đây là một cô gái còn trẻ tuổi, hỏi sao các nàng yên tâm cho được. Lục Minh trở vào phòng, trước mặt ba nữ, cởi áo ra, rồi bị Chúc Tiếu Diệp hối thúc mãi, bất đắc dĩ lắm mới cởi cái quần ra, nhưng còn quần lót thì sống chết cũng không cởi.
Mặc dù trước đó đã có đàm phán điều kiện với Chúc Tiểu Diệp là để kiểm tra thân thể, nhưng trước mặt Nhiếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, cởi hết đồ thì không có khả năng. “Anh nghĩ cái gì vậy, tôi là bác sĩ mà”.
Chúc Tiểu Diệp di chuyển hai tay, rút ra mười mấy cây ngân châm dài ngắn khác nhau, ngón tay như luân, cắm mười mấy cây châm ấy vào trên tay Lục Minh, rồi chuyển đến mạch “Thái Âm” rồi không một chút cố kỵ nam nữ gì, châm hai cây vào hai huyệt vị gần đùi hắn, rồi kéo quần lót của hắn ra mà châm vào...
Niếp Thanh Lam nhìn thấy vậy trong lòng chua xót, bản thân chưa được nhìn rõ bảo bối của Lục Minh, không ngờ lại bị cô gái y tá này kéo quần lót ra mà nhìn.
Lục Minh đợi Tiểu Chúc châm cứu xong, cảm giác được một cổ lực lượng tiềm tàn trong cơ thể bị kích thích đi ra, nhiệt lưu tại kinh mạch chạy như điên, nhịn không được đứng dậy, hít một hơi thật sâu, rồi buột miệng hét to.
Chúc Tiểu Diệp xoay tay, ngân châm thần kỳ giúp cho nàng cảm ứng được điều kỳ diệu.
“Anh ấy không sao chứ?” Niếp Thanh Lam bị tiếng thét của Lục Minh làm cho giật mình, nhìn hắn nhắm mắt không nói lời nào, vội vàng hỏi Chúc Tiểu Diệp, “Ngân châm gia truyền của tôi có thể kích thích được tiềm lực trong cơ thể hoặc là có thể chữa bệnh cho người, khi này tôi lấy một ít dược liệu vào trong châm, đưa vào Thái Âm phế kinh ở tay, rồi liên tiếp lên Thái Âm tỳ kinh, tựa hồ như đã kích thích được năng lượng tiềm ẩn trong người anh ấy, làm nó dễ dàng phát ra. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi hoài nghi trong cơ thể anh ấy trời sinh là kinh mạch quán thông".
Chúc Tiểu Diệp lúc đầu không biểu hiện một chút cảm xúc nào, giờ lộ ra vẻ vui mừng, tựa hồ như nhìn thấy trân bảo của thế giới.
Trong khi nghe nàng nói chuyện, Lục Minh hít thở thật sâu, thân thể rung lên, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn có thể nhìn thấy, tại mạch Thái Âm trên tay đã có đủ Thái Âm, trong đó có một luồng tơ màu vàng di động ngoài cánh tay, sau đó chuyển đến ngực, rồi di chuyển xuống đùi và xuống mắt cá chân.
Sau chín lần hô hấp, Lục Minh mở mắt.
Tam nữ kinh ngạc, đồng tử của hắn là màu vàng rực rỡ, bất quá chỉ sau một giây đã biến mất, khôi phục con ngươi màu đen.
“Cảm giác thế nào?” Trong lòng Cảnh Hàn cao hứng thay cho Lục Minh, vui vẻ hỏi.
“Cảm giác không nói thành lời, nhưng cảm thấy rất tốt, tựa hồ như có rất nhiều thứ, bản thân anh cũng không rõ... Lục Minh vừa nói, ba nữ vừa kinh ngạc lập tức thư thái.
Người không biết châm cứu, chỉ giống như một con chuột thí nghiệm, ngay cả Chúc Tiểu Diệp còn không biết, hắn biết mới là lạ.
“Dù sao cũng khẳng định là chuyện tốt, các người tiếp tục đi!” Niếp Thanh Lam cũng vui mừng, nếu tiềm lực trong cơ thể Lục Minh không ngừng khai phát, vậy thì nàng tự nhiên cao hứng về vụ việc cởi sạch sẽ, nàng đã không nghĩ Chúc Tiểu Diệp đối với Lục Minh có cảm giác, nàng ta là một bác sĩ chân chính.
Hơn nữa, cho dù nàng có ghen, cũng không cách nào cản.
Dựa theo chiến thuật mỉm cười của hồ ly mỹ nhân, nàng tuyệt đối sẽ không gây chuyện với người ngoài trước mặt Lục Minh, nàng muốn cho hắn một ấn tượng tốt, để sau này còn lợi dụng hắn làm việc.
“Cửu Luân Độ Mạch Thuật, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần” Chúc Tiếu Diệp lấc đầu.
“Vậy đễ ngày mai thử lại, bại hoại, anh phải biết rõ mình rốt cuộc đang khai thác tiềm lực gì, tiểu Diệp muội muội thật sự rất lợi hại, chúng ta xuống lầu tâm sự, bại hoại, anh còn không mặc quần áo vào” Niếp Thanh Lam phát hiện vật thể dưới quần lót của Lục Minh đang có dấu hiệu chào cờ, vội vàng ném quần áo cho hắn, trong lòng thầm mắng thứ đồ vật hư hỏng.
Thật ra thì, phản ứng này không có quan hệ với tư tưởng của Lục Minh, hắn còn đang trầm mặc trong Cửu Luân Độ Mạch thuật khai phát tiềm lực, tiềm lực khai thác được mỏng như tơ, kinh mạch ở Thái Âm trên tay lưu chuyển, nó mang đến một phản ứng, vì vậy là cho cái ấy ấy ngẩng đầu.
Tiềm lực khai phát là cái gì, Lục Minh cũng không rõ được, hắn chỉ biết đó là một năng lượng rất nhỏ.
Không vào đan điền mà chỉ lưu chuyển trong kinh mạch.
So với tiên thiên chân khí tồn trữ trong đan điền, tiềm năng mới khai phát có vẻ nhỏ yếu, nhưng nó có một chỗ tốt duy nhất chính là tự động lưu chuyển, Lục Minh muốn lấy chân khí nghịch chuyển kinh mạch, cảm thấy không được tự nhiên và không khỏe, tựa như bắt một người tay phải làm những việc của người tay trái vậy, sau khi tiềm năng mới khai phát xong, cảm giác không khỏe ấy cũng tiêu trừ, chân khí có thể tùy thời nghịch chuyển, mặc dù không thể vận hành tự nhiên, nhưng so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều.
Chúc Tiểu Diệp ở lại vài ngày, sau đó liên tục thi triển Cửu Luân Độ Mạch thuật, tiến hành châm cứu, kích thích tiềm năng bản thân của hắn.
Nàng cũng cự tuyệt Lục Minh trị liệu cho nàng, chỉ hy vọng Lục Minh trước khi chết, có thể học được châm cứu, khiến cho tuyệt học gia truyền của nhà nàng không bị thất truyền.
Vốn biết mạng không lâu, Chúc Tiểu Diệt muốn lẳng lặng chết đi, nhưng tìm được một vật thí nghiệm thần kì như Lục Minh, lại thấy người này là một thiên tài, vô luận là điểm nào cũng thông. Vì vậy nàng đem tất cả tuyệt kỹ của mình biết ra thi triển, để cho hắn sống cũng là tâm nguyện cuối đời.
“Cởi toàn bộ, đừng nói nhảm” Cái duy nhất làm cho Chúc Tiểu Diệp cảm thấy tức giận, chính là muốn cởi hết quần áo của người này ra, quả thật khó hơn lên trời.
“Nghe lời đi, nàng ta là bác sĩ mà” Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn mỗi lần như vậy đều ở bên cạnh động viên, nhưng các nàng không dám nhìn, bởi vì châm cứu đến cùng, ngay cả quần lót của Lục Minh cũng phải cởi, Chúc Tiểu Diệp còn muốn châm tại cái huyệt Khí Hải, Quan Nguyên, Trung Cực, Khúc cốt, Hội Âm... toàn những huyệt ngay ở ấy ấy... khiến cho nhâm đốc nhị mạch của thân thể cùng Thái Âm ở tay chân, Thiếu Dương là mười hai kinh mạch liền thông.
Khi Chúc Tiểu Diệp châm cứu cũng làm cho... cái thứ xấu xa kia tỉnh giấc, giơ nòng lên bắn, nhưng nàng lại không để ý đến nó.
Mỗi lần như vậy, đều là nàng mạnh mẽ lột quần lót của Lục Minh ra, mặc kệ hắn phản đối như thế nào, nàng cũng không để ý đến. Bởi vì lúc đó, nàng là một bác sĩ tuyệt đối quyền uy! Trải qua một thời gian, nàng cũng không để ý đến Lục Minh.
Nếu như Lục Minh len lén giải thích, nàng chỉ có dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn...
Mấy ngày nay, Lục Minh vẫn còn đang suy tư về tiềm năng được kích phát của mình, chuyện bên ngoài cũng không quan tâm, Phương Phỉ Uyển có chị Trang lo, Giai Giai thì đi học, Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn ở nhà chăm sóc hắn, phương diện y quán thì có lão Trần tự mình nghiên cứu Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch, để cho Lục Minh tiến hành tăng dược hiệu, phương diện ngọc thạch thì có Vương Đổng lâu lâu mang đến vài bao, khó khăn lắm hắn mới được an nhàn ở nhà vài ngày.
Buổi tối, hắn len lén dùng tiên thiên chân khí vận hành, chỉ là tiến triển thong thả, khoảng cách luyện hoàn thành cần rất nhiều ngày.
Đột nhiên, đến trưa hôm kia, Giai Giai gọi điện đến, khóc lớn: “Chị Dong gặp chuyện không may, bị người ta dùng dao rạch mặt, chảy rất nhiều máu, anh mau đến đây!”
/830
|