“Vâng, thiếu gia” Trương Đức Nghiễm lập tức ứng tiếng trả lời. Hắn vốn là phụ trách tu sửa đồ điện, cái búa gần như là vật tùy thân mang theo, vừa nghe liền chạy lại hộp dụng cụ lấy ra một cái búa sắt lớn, đi lên mạnh mẽ đập nát một bức ngọc sư tử, sau đó quay sang “xử” nốt một bức còn lại.
Hai gã quản lý cực kỳ hoảng sợ, nhưng không thể ngăn cản được.
Bọn họ trong lòng hi vọng không phải là giả... Nếu không thì... chuyện này không phải chuyện đùa.
Vương Đổng biết Lục Minh có bản lĩnh kiếm ngọc thần kỳ, nếu như Lục Minh nói là giả thì chắc chắn đúng là giả. Hắn đợi Trương Đức Nghiễm đập vỡ hết ngọc, bước lên cầm lấy một mảnh vỡ, phát hiện bên trong tất cả đều là đá, màu sắc mờ nhạt ảm đạm, không phải là chất ngọc, liền tức giận đùng đùng, ném tan luôn mảnh vỡ đó, đi lên túm lấy cổ áo một gã quản lý, giận giữ hét: “Mẹ kiếp, ngươi có phải là muốn chết rồi đúng không? Lão tử thấy các ngươi có chút thành ý, mới chịu đứng ra trung gian thương lượng chuyện tạ lỗi này, các ngươi lại dám dùng ngọc giả đến lừa gạt anh em của ta, đây quả là một chuyện quá ô nhục. Lừa dối người khác các ngươi thấy vui lắm không? Đây gọi là sự ‘tạ lỗi’ của các ngươi đây hả?”
“Cái này... này...” Một tên quản lý khác ngón tay run rẩy nhặt một mảnh vỡ lên, phát hiện thật sự là ngọc giả, sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Các ngươi quá đáng lắm rồi, đây là sự sỉ nhục lớn nhất!” Chung quản lý chờ cơ hội này đã lâu, hắn nhảy dựng lên rống to: “Các ngươi căn bản không hề có thành ý, thậm chí còn muốn mượn cơ hội để cười nhạo chúng ta không biết gì đúng không? May mắn Lục thiếu gia tinh tường, nhìn thấy được tâm tư độc ác của các ngươi!”
“Ta nghĩ các ngươi thật sự là chán sống rồi!” Niếp Thanh Lam lại định lôi khẩu súng ra, may mà có Lục Minh dùng tay ôm nàng vào lòng, nếu không hai gã quản lý kia chắc sợ vãi đái ra quần.
“Tôi... bọn tôi sẽ gọi điện cho lão tổng...” Bọn họ biết chuyện đến nước này không thể tự mình làm chủ được nữa. Giờ có nói gì ở đây cũng vô ích, hai người liền ôm đầu lủi như chuột ra ngoài hoa viên, run rẩy gọi điện cho hai vị lão tổng báo cáo tình huống và xin chỉ thị.
Hai vị lão tổng Bích Thúy Hào Đình vẫn đang chờ điện thoại, đợi tin tức tốt lành.
Nếu Lục thiếu gia thích ngọc, hơn nữa có Vương Đổng nói giúp vài lời, chuyện này hẳn là có thể giải quyết, tối thiểu cũng không trầm trọng hơn. Nhưng giờ nghe báo cáo, lại có điểm không dám tin.
“Các ngươi là tận mắt thấy đập vỡ ra bên trong là ngọc giả? Bọn họ có hay không đánh tráo?” Hai vị lão tổng họ Quách vốn là một cặp anh em sinh đôi, tính nóng như lửa chính là người em, hắn vừa nghe chuyện cảm thấy vừa kỳ lạ vừa tức giận, to tiếng hỏi.
“Không có chuyện đánh tráo được. Chỉ có ba phút sau khi vừa mở ra, Lục thiếu gia nhìn cái đã nói luôn đây là ngọc giả, hơn nữa còn công khai đập vỡ trước mắt tất cả mọi người. Tiểu Quách tổng, bọn họ bây giờ vô cùng tức giận, nói chúng ta không có thành ý lại còn cố tình sỉ nhục bọn họ. Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Hai tay quản lý run sợ xin chỉ thị. Trong phòng đó không ai là bọn họ dám đụng đến, nếu mọi chuyện thuận lợi đã tốt, giờ đây tự dưng sinh ra đại họa như vậy, bọn họ đương nhiên sợ muốn chết.
“Đừng hoảng hốt, chuyện còn chưa đến mức quá xấu. Nếu Lục thiếu gia đã nhận bát ngọc chứng tỏ vẫn còn có thể cứu vãn được” Tính cách âm nhu là người anh hừ giọng nói: “Chúng ta ít nhất có thể xác định Lục thiếu gia thích ngọc thạch, hơn nữa cũng rõ ràng việc tạ lỗi của chúng ta không phải là giả. Nếu không các người sao còn có thể bình yên mà ra đây gọi điện thoại xin chỉ thị của chúng ta được. Giờ hãy lập tức quay trở lại đó quỳ xuống xin lỗi, sao cho tỏ rõ thành ý nhất, nói cho bọn họ hiểu chúng ta bởi vì không hiểu biết về ngọc thạch nên bị gian thương lừa gạt, chứ không phải có chủ định sỉ nhục... cố gắng nói cường điệu lâm ly thêm một chút càng tốt. Hơn nữa cố hẹn Lục thiếu gia một lần gặp mặt, tốt nhất là ngày mai ở Thiên Thượng Nhân Gian đi! Nói là anh em bọn ta muốn tự mình tạ lỗi với hắn... Nếu mỗi việc này mà các người không làm nổi thì cũng đừng quay về làm gì, tự mình ôm tảng đá nhảy xuống biển Lam Hải luôn đi!”
“Vâng, vâng. Hai quản lý nghe xong sợ toát mồ hôi, cuối cùng cắn răng đáp ứng làm theo.
Trong lúc bọn họ quay về quỳ xuống đất xin lỗi thì ở Bích Thúy Hào Đình, hai vị lão tổng lại gọi một cuộc điện thoại.
Một giọng nói tràn ngập ý chúc mừng vang lên: “Hai vị Quách tổng, sự tình ổn thỏa rồi chứ. Ta đã nói có ‘phỉ thúy sư tử’ và ‘dương chi ngọc bát’ thì ai cũng phải hài lòng mà lại. Hai vị Quách tổng sau này nếu còn cần ngọc khí gì cứ nói, ta Uông Thế Viễn sẽ không ngại giúp đỡ, không phải nói khoác nhưng ta vẫn còn cất giữ vài khối ngọc quý”.
“Uông Thế Viễn, ngươi là một con chó già, dám cắn cả lão tổ tông của ngươi. Ngươi vẫn còn có mặt mũi trước mặt lão tử nói đến chữ ‘Ngọc’ à?” Người em sinh đôi tính nóng như lửa gào lên như sấm.
“Ta nói ông chủ Uông, ngươi làm việc không suy nghĩ, ta thật sự rất thất vọng” Người anh tính cách âm nhu cũng cười lạnh liên tục.
“Chuyện này... rốt cuộc có chuyện gì rồi? Ta hồ đồ rồi sao... hay là xảy ra sự tình gì?” Người đàn ông tên Uông Thế Viễn sững người hồi lâu, sau đó mới giật mình hỏi ngược lại.
“Ngươi cũng biết là xẩy ra chuyện à? Họ Uông kia, ngươi thật là thâm hiểm, biết rõ lão tử cầm ngọc đi xin lỗi người ta, ngươi còn sợ lão tử ta chưa chết nên chuẩn bị hàng giả. Bây giờ đối phương làm um lên, thể diện của Lão Tử mất sạch cả rồi, lại còn đắc tội thêm một kẻ thù lớn. Mẹ kiếp, ngươi... con chó già hiểm độc! Ngươi có biết đối phương là ai không hả? Là chủ nhân chính thức của Phong Đan Bạch Lộ, ngươi cũng dám lấy hàng giả lừa hắn sao? Nói cho họ Uông ngươi biết, nếu việc lần này của Lão Tử không thành, ngươi cũng đừng mong được yên thân! Họ Uông kia, lập tức lấy hàng thật ra đây, nếu không lão tử sẽ hỏa thiêu xưởng của ngươi!” Người em nóng tính vỗ cái bàn quát tướng lên, thiếu điều đem đập vỡ luôn cả điện thoại.
“Ông chủ Uông, đó chính là biện pháp tốt nhất. Nhanh chóng lấy ra hàng thật còn có thể cứu vãn được sai lầm, chúng ta nếu có thể hóa giải ân oán với Lục thiếu gia, sẽ không truy cứu vụ ngọc giả của ngươi nữa” Người anh tính cách âm nhu cũng khuyên Uông Thế Viễn lấy ngọc sư tử thật đem ra.
“Đó là hàng thật mà, hai vị Quách tổng, Uông Thế Viễn ta dù lừa cả thiên hạ, lừa cha lừa mẹ cũng không dám lừa các ngươi!” Uông Thế Viễn lớn tiếng kêu oan.
“Tổ tông nhà ngươi, ngươi không dám ư? Ngươi còn cái gì mà không dám làm đây? Ngươi cùng đám nhà xưởng chuyên môn làm ngọc giả, chúng ta thật sự là có mắt như mù, trước đây mới tin lời nói của ngươi. Nói cho ngươi biết, nếu không đem phỉ thúy ngọc sư tử thật sự đem ra đây, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ làm thịt cả nhà ngươi!” Người em nóng tính lớn giọng uy hiếp.
“Hai vị Quách tổng, ta có thể quỳ xuống trước mặt hai vị, ta nào dám lừa hai vị, đó đích thực là phỉ thúy ngọc sư tử thật, ta dám lấy đầu ra đảm bảo” Uông Thế Viễn thiếu điều muốn khóc.
“Ngươi có mấy cái đầu? Ta nói cho ngươi biết, phỉ thúy ngọc sư tử không những bị Lục thiếu gia phát hiện giả mạo, còn đập vỡ giữa sự chứng kiến của nhiều người, bên trong rõ ràng đều là đá. Uông Thế Viễn, đồ chó già kia, ta hỏi ngươi có mấy cái đầu? Ta biết sau lưng ngươi có người chống đỡ. Nhưng ngươi dám chọc đến anh em ta thì cũng đừng mong sống yên ổn. Anh em bọn ta nếu không làm cho ngươi chết thì từ nay không mang họ Quách nữa. Bây giờ bọn ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hỏi ngươi một lần cuối cùng, phỉ thúy ngọc sư tử thật sự, rốt cuộc ngươi có chịu giao ra không? Nói thẳng một câu đi, nếu không, vậy được lắm. Đời còn dài, chúng ta sẽ còn gặp nhau!” Người em nóng tính đưa ra thông điệp cuối cùng.
“Không phải là ta không muốn lấy ra, mà là ta thực sự không có để lấy ra, đó chính là phỉ thúy ngọc sư tử thật!” Bây giờ dù có giết chết Uông Thế Viễn hắn cũng không đào đâu ra hàng thật nữa. Phỉ thúy ngọc sư tử đó đương nhiên là hàng thật nhưng bị Lục Minh hút hết năng lượng trở thành cục đá, chỉ có bên ngoài một lớp mỏng vẫn duy trì hình dạng như cũ là ngọc.
“Ông chủ Uông... cái này không cần giải thích nữa, là thật hay giả trong lòng mọi người đều biết” Người anh tính cách âm nhu hừ giọng nói.
“Ta..Uông Thế Viễn vẫn còn muốn phản biện.
“Giờ không cần nghe ngươi giải thích, cũng không muốn giải thích gì với ngươi nữa, câm mồm lại cho lão tử!” Người em nóng tính vỗ bàn mạnh một cái khiến cho đồ vật để phía trên lung lay dữ dội, “Chúng ta đã sớm nói rằng, Lục thiếu gia là một danh gia về ngọc. Chúng ta trong lòng cẩn thận đã luôn dặn ngươi phải dùng hàng thật, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Bây giờ... ông chủ Uông, ngươi nhận của chúng ta tám trăm vạn không nói, lại đưa cho bọn ta hàng giả. Điều tai hại nhất chính là bị Lục thiếu gia vạch mặt ngay trước mặt bao nhiêu người. Ngươi nói, hắn có phải là rất tức giận không? Hắn ngay lúc đó đã hoài nghi bọn ta trêu chọc hắn, muốn làm nhục hắn. Ông chủ Uông, thật sự ta quá thất vọng về ngươi. Sự thật rành rành trước mắt, phỉ thúy ngọc sư tử là giả, là cục đá không đáng giá một xu, vậy mà ngươi còn không chịu thừa nhận, vậy ta còn có thể làm gì được đây? Nếu đã vậy, ta sẽ nói thẳng với Lục thiếu gia, nói ngọc là do ngươi đưa, cũng không phải bọn ta cố ý lừa gạt hắn. Uông lão bản, bây giờ chúng ta chỉ còn có cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể đưa ra phỉ thúy ngọc sư tử thật, thêm bọn ta đứng ra tạ lỗi với Lục thiếu gia, nói không chừng hắn còn bớt giận bỏ qua cho, ngươi thấy sao?”
“Phỉ thúy ngọc sư tử thật sự không còn, nó không thể là giả được. Ta đích thực có vài cặp ngọc sư tử giả, nhưng hàng thật đã đưa cho các ngươi rồi. Nếu không hay là để ta bồi thường cho Lục thiếu gia một viên phỉ thúy phật châu?” Uông Thế Viễn đã muốn khóc mà chết, hàng thật của mình, thế nào đập vỡ ra bên trong lại thành đồ dỏm. xuất hiện vấn đề gì trong đó rồi?
“Giữ lấy chuỗi phỉ thúy phật châu của ngươi đi, chúng ta không muốn ăn phải hàng giả lần nữa đâu!”
“Uông lão bản, đáng tiếc... Đã như vậy rồi, bọn ta cũng không còn cách nào khác. Rõ ràng còn một cách cứu vãn, vậy mà ngươi không chịu làm, anh em bọn ta còn có thể nói gì nữa đây? Uông lão bản, sau này đi đứng cần cẩn thận một chút, nhất là đừng có đi đêm, nếu không rất dễ ngã xuống đấy!” Người anh tính cách âm nhu cười lạnh, xem ra hắn cũng đã tức giận thật sự rồi! Hắn thà tình nguyện tin người chưa gặp mặt là Lục Minh, cũng không muốn tin kẻ như Uông Thế Viễn, bởi vì tên này thân mình vốn đầy tiếng xấu, vốn là một đại gian thương siêu cấp!
Uông Thế Viễn dùng ngọc giả lừa mình, cũng không có gì kỳ quái cả.
Hơn nữa trước đó cũng có điều đáng nghi, bởi vì ‘dương chi ngọc bát’ có người từng ra giá năm trăm vạn, ‘phỉ thúy ngọc sư tử' có người ra giá bốn trăm năm mươi vạn, Uông Thế Viễn đều lắc đầu từ chối. Vậy mà lúc bán lại cho mình, hắn lấy có tám trăm vạn hai món. nếu bên trong không lén động tay động chân gì đó mới gọi là lạ.
Vị Lục thiếu gia kia rất thích ngọc, hắn đương nhiên là một danh gia về ngọc thạch, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra đồ giả, lại còn dám ngay trước mặt thuộc hạ của mình đập nát cặp tượng “ngọc”.
Cách làm như vậy, nếu không có trăm phần trăm xác định là đồ giả, vị Lục thiếu gia kia cũng sẽ không liều với thể diện bản thân như vậy.
Phỉ thúy ngọc sư tử đập nát, bên trong tất cả là đá. Lục thiếu gia đương trường đập nát ngọc, hắn trong lòng khẳng định rất phẫn uất. Người khác dám mang hàng giả đến tạ lỗi, nếu mang hàng thật, oán khí trong lòng còn có thể bớt đi. Đằng này, giận lên đập nát ngọc, hành động này rất bình thường, hơn nữa hắn khẳng định đang ám chỉ rằng hắn là một người có thân phận địa vị, có tài học và sự thưởng thức, chứ không phải là một tên công tử cậu ấm.
Người anh tính cách âm nhu suy nghĩ sâu xa một phen, cảm thấy hợp lý, hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của Uông Thế Viễn cũng rất khả nghi. Hắn căn bản không hề hỏi đến quá trình đập vỡ ngọc cùng với năng lực xem xét của Lục thiếu gia, cứ luôn miệng khẳng định là hàng thật, rõ ràng có tật giật mình.
“Đại ca, tính sao giờ? Chủ nhân của Phong Đan Bạch Lộ cũng không phải người bọn ta dễ dàng chọc đến được, ngươi mau tìm biện pháp xử lý đi!” Người em nóng tính khẩn trương nói.
“Không sao đâu, chúng ta đi tìm Vương mập nói chuyện một chút. Chuyện này cũng không khó giải quyết, Lục thiếu gia chắc hẳn chỉ cần thể diện. Chúng ta chỉ cần gặp mặt hắn một lần, nói khéo tạ lỗi, không chừng có thể kết giao được thêm một bằng hữu cũng nên. Còn về vấn đề ngọc thạch cũng không phải lo, còn nhiều mối khác, chúng ta sẽ tìm một vài nhà sưu tầm ngọc, dùng giá cao mua một khối ngọc thật tốt là được'’ Người anh tính cách âm nhu cười cười an ủi người em đang xúc động.
“Con chó già họ Uông kia thì xử sao? Cơn giận này ta không thể nuốt trôi được, hắn nuốt của chúng ta bốn trăm vạn, lại còn khiến chúng ta chật vật, mất hết mặt mũi với người ta. Hắn đã không cho chúng ta chút thể diện nào. sau này sao chúng ta có thể sống yên ổn tại Lam Hải được chứ?” Người em nóng tính lại vỗ mạnh cái bàn. cơn giận vẫn chưa tiêu tan.
Trong lúc đang bàn bạc. điện thoại trên bàn bỗng reo vang.
Người anh âm nhu nhấc máy. giọng nói đáng thương của Uông Thế Viễn vang lên: “Hai vị Quách tổng, Uông mập ta đáng chết, ta đáng chết... Thì ra có tên thủ hạ của ta lén trộm mất hàng thật, ta vừa bắt được hắn đang tra hỏi, các ngươi cho ta nửa tháng thời gian, ta nhất định sẽ đem hàng thật về cho các người!'’
“Nửa tháng? Sao ngươi không bảo nửa năm luôn đi. Bây giờ cơn giận của Lục thiếu gia đủ để thiêu cháy cả nửa Lam Hải này rồi, ngươi bảo bọn ta đợi nửa tháng nữa mới đến xin lỗi hắn à?” Người em nóng tính điên cuồng hét lớn. Không riêng hắn. người anh âm nhu trong mắt cũng bừng bừng lửa giận, nghĩ thầm quả là vậy, đúng là tên Uông Thế Viễn này làm trò quỷ, giờ mới chịu thò ra là hắn còn có hàng thật.
Bọn họ đương nhiên không biết, Uông Thế Viễn vì muốn cứu vãn quan hệ với bọn họ, không tiếc đem cả bảo bối là một khối phỉ thúy cực lớn cất giấu lâu nay, cắt thành hai con sư tử ngọc.
Nhưng để điêu khắc lại như cũ, cho dù ngày đêm gia công cũng phải cần nửa tháng thời gian mới có thể hoàn thành.
“Thật sự cần nửa tháng, nếu không... trước tiên hãy cầm phỉ thúy phật châu cùng với nghiên mực ngọc đưa cho Lục thiếu gia. xin hắn bớt giận. Ta đang ra sức tra hỏi tên thủ hạ để truy ra chỗ cất giấu ngọc thật... Uông Thế Viễn đã khóc thành tiếng, một phần đau lòng, một phần quá oan uổng cho hắn, một phần là trong lòng quá tủi thân mà uất nghẹn.
Hắn biết hậu quả của cú điện thoại này là gì, đó chính là gián tiếp thừa nhận rằng mình lừa gạt huynh đệ họ Quách, bọn họ khẳng định rất tức giận.
Nhưng mà nếu như không gọi cú điện thoại này, hắn sợ chính mình sớm có một ngày chết dưới tay huynh đệ họ Quách.
Mặc dù sau lưng mình còn có chỗ dựa, nhưng người phía sau lưng huynh đệ họ Quách lại càng mạnh mẽ hơn. Hơn nữa bọn họ ở Lam Hải này quan hệ tốt với cả hai giới hắc bạch. Mình có thể trốn nhất thời, không thẻ trốn mãi được.
Vì mạng già của chính mình, biết rõ lần này thiệt thòi to lớn, nhưng vẫn đành nuốt hận.
“Tốt lắm. Uông lão bản, đều là người biết điều thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều. Ngươi hãy đem chuyện ngọc phỉ thúy tra khảo ra đúng thời gian đi! Nếu cơn giận của Lục thiếu gia tan hết, bọn ta cùng với ông chủ Uông dù gì cũng là nhân vật có máu mặt ở Lam Hải này, khẳng định có thể tiếp tục hòa thuận ở chung được'’ Người anh âm nhu trong hai huynh đệ họ Quách cố nén cơn giận, cố nói một cách hòa hoãn nhất có thể: “Bọn ta chờ tin tốt của ông chủ Uông, hi vọng thời gian càng nhanh càng tốt”.
Dập máy điện thoại xong, người em nóng tính giận điên cầm điện thoại trên bàn đập xuống đất vỡ tan tành, hét lên: “Con chó già họ Uông, lão tử lần này bị ngươi ‘chơi’, lần sau sớm muộn sẽ trả ngươi gấp trăm lần!”
Người anh tính cách âm nhu cười lạnh nói “Không cần nóng vội... trước hết cứ đợi chuyện này qua đi rồi hãy nói”.
Lục Minh đương nhiên không biết chuyện huynh đệ họ Quách và tên “gian thương" Uông Thế Viễn đang chó cắn chó với nhau. Hắn đuổi hai tên quản lý đang đau khổ cầu khẩn đi rồi, đang muốn cùng Vương Đổng. Từ Lan tâm sự về chuyện ‘Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch', không ngờ bên ngoài hoa viên vang lên tiếng bấm chuông cửa, Lâm Vũ Hàm cùng với cô gái có khí chất cổ điển kia đứng bên ngoài đang không ngừng vẫy tay, hình như có chuyện cần tìm Lục Minh.
“Này, quái nhân, tôi tìm anh..Lâm Vũ Hàm cao giọng gọi lớn, Lục Minh không muốn đi ra ngoài cũng không được.
“Tìm tôi đẽ thông ống nước sao?” Lục Minh đành đi ra ngoài. Ôn Nhu tiểu cô nương vừa thấy tìm hắn chính là hai đại mỹ nhân, cái mũi nhỏ liền dùng sức ‘hừ’ một tiếng.
Hai gã quản lý cực kỳ hoảng sợ, nhưng không thể ngăn cản được.
Bọn họ trong lòng hi vọng không phải là giả... Nếu không thì... chuyện này không phải chuyện đùa.
Vương Đổng biết Lục Minh có bản lĩnh kiếm ngọc thần kỳ, nếu như Lục Minh nói là giả thì chắc chắn đúng là giả. Hắn đợi Trương Đức Nghiễm đập vỡ hết ngọc, bước lên cầm lấy một mảnh vỡ, phát hiện bên trong tất cả đều là đá, màu sắc mờ nhạt ảm đạm, không phải là chất ngọc, liền tức giận đùng đùng, ném tan luôn mảnh vỡ đó, đi lên túm lấy cổ áo một gã quản lý, giận giữ hét: “Mẹ kiếp, ngươi có phải là muốn chết rồi đúng không? Lão tử thấy các ngươi có chút thành ý, mới chịu đứng ra trung gian thương lượng chuyện tạ lỗi này, các ngươi lại dám dùng ngọc giả đến lừa gạt anh em của ta, đây quả là một chuyện quá ô nhục. Lừa dối người khác các ngươi thấy vui lắm không? Đây gọi là sự ‘tạ lỗi’ của các ngươi đây hả?”
“Cái này... này...” Một tên quản lý khác ngón tay run rẩy nhặt một mảnh vỡ lên, phát hiện thật sự là ngọc giả, sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Các ngươi quá đáng lắm rồi, đây là sự sỉ nhục lớn nhất!” Chung quản lý chờ cơ hội này đã lâu, hắn nhảy dựng lên rống to: “Các ngươi căn bản không hề có thành ý, thậm chí còn muốn mượn cơ hội để cười nhạo chúng ta không biết gì đúng không? May mắn Lục thiếu gia tinh tường, nhìn thấy được tâm tư độc ác của các ngươi!”
“Ta nghĩ các ngươi thật sự là chán sống rồi!” Niếp Thanh Lam lại định lôi khẩu súng ra, may mà có Lục Minh dùng tay ôm nàng vào lòng, nếu không hai gã quản lý kia chắc sợ vãi đái ra quần.
“Tôi... bọn tôi sẽ gọi điện cho lão tổng...” Bọn họ biết chuyện đến nước này không thể tự mình làm chủ được nữa. Giờ có nói gì ở đây cũng vô ích, hai người liền ôm đầu lủi như chuột ra ngoài hoa viên, run rẩy gọi điện cho hai vị lão tổng báo cáo tình huống và xin chỉ thị.
Hai vị lão tổng Bích Thúy Hào Đình vẫn đang chờ điện thoại, đợi tin tức tốt lành.
Nếu Lục thiếu gia thích ngọc, hơn nữa có Vương Đổng nói giúp vài lời, chuyện này hẳn là có thể giải quyết, tối thiểu cũng không trầm trọng hơn. Nhưng giờ nghe báo cáo, lại có điểm không dám tin.
“Các ngươi là tận mắt thấy đập vỡ ra bên trong là ngọc giả? Bọn họ có hay không đánh tráo?” Hai vị lão tổng họ Quách vốn là một cặp anh em sinh đôi, tính nóng như lửa chính là người em, hắn vừa nghe chuyện cảm thấy vừa kỳ lạ vừa tức giận, to tiếng hỏi.
“Không có chuyện đánh tráo được. Chỉ có ba phút sau khi vừa mở ra, Lục thiếu gia nhìn cái đã nói luôn đây là ngọc giả, hơn nữa còn công khai đập vỡ trước mắt tất cả mọi người. Tiểu Quách tổng, bọn họ bây giờ vô cùng tức giận, nói chúng ta không có thành ý lại còn cố tình sỉ nhục bọn họ. Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Hai tay quản lý run sợ xin chỉ thị. Trong phòng đó không ai là bọn họ dám đụng đến, nếu mọi chuyện thuận lợi đã tốt, giờ đây tự dưng sinh ra đại họa như vậy, bọn họ đương nhiên sợ muốn chết.
“Đừng hoảng hốt, chuyện còn chưa đến mức quá xấu. Nếu Lục thiếu gia đã nhận bát ngọc chứng tỏ vẫn còn có thể cứu vãn được” Tính cách âm nhu là người anh hừ giọng nói: “Chúng ta ít nhất có thể xác định Lục thiếu gia thích ngọc thạch, hơn nữa cũng rõ ràng việc tạ lỗi của chúng ta không phải là giả. Nếu không các người sao còn có thể bình yên mà ra đây gọi điện thoại xin chỉ thị của chúng ta được. Giờ hãy lập tức quay trở lại đó quỳ xuống xin lỗi, sao cho tỏ rõ thành ý nhất, nói cho bọn họ hiểu chúng ta bởi vì không hiểu biết về ngọc thạch nên bị gian thương lừa gạt, chứ không phải có chủ định sỉ nhục... cố gắng nói cường điệu lâm ly thêm một chút càng tốt. Hơn nữa cố hẹn Lục thiếu gia một lần gặp mặt, tốt nhất là ngày mai ở Thiên Thượng Nhân Gian đi! Nói là anh em bọn ta muốn tự mình tạ lỗi với hắn... Nếu mỗi việc này mà các người không làm nổi thì cũng đừng quay về làm gì, tự mình ôm tảng đá nhảy xuống biển Lam Hải luôn đi!”
“Vâng, vâng. Hai quản lý nghe xong sợ toát mồ hôi, cuối cùng cắn răng đáp ứng làm theo.
Trong lúc bọn họ quay về quỳ xuống đất xin lỗi thì ở Bích Thúy Hào Đình, hai vị lão tổng lại gọi một cuộc điện thoại.
Một giọng nói tràn ngập ý chúc mừng vang lên: “Hai vị Quách tổng, sự tình ổn thỏa rồi chứ. Ta đã nói có ‘phỉ thúy sư tử’ và ‘dương chi ngọc bát’ thì ai cũng phải hài lòng mà lại. Hai vị Quách tổng sau này nếu còn cần ngọc khí gì cứ nói, ta Uông Thế Viễn sẽ không ngại giúp đỡ, không phải nói khoác nhưng ta vẫn còn cất giữ vài khối ngọc quý”.
“Uông Thế Viễn, ngươi là một con chó già, dám cắn cả lão tổ tông của ngươi. Ngươi vẫn còn có mặt mũi trước mặt lão tử nói đến chữ ‘Ngọc’ à?” Người em sinh đôi tính nóng như lửa gào lên như sấm.
“Ta nói ông chủ Uông, ngươi làm việc không suy nghĩ, ta thật sự rất thất vọng” Người anh tính cách âm nhu cũng cười lạnh liên tục.
“Chuyện này... rốt cuộc có chuyện gì rồi? Ta hồ đồ rồi sao... hay là xảy ra sự tình gì?” Người đàn ông tên Uông Thế Viễn sững người hồi lâu, sau đó mới giật mình hỏi ngược lại.
“Ngươi cũng biết là xẩy ra chuyện à? Họ Uông kia, ngươi thật là thâm hiểm, biết rõ lão tử cầm ngọc đi xin lỗi người ta, ngươi còn sợ lão tử ta chưa chết nên chuẩn bị hàng giả. Bây giờ đối phương làm um lên, thể diện của Lão Tử mất sạch cả rồi, lại còn đắc tội thêm một kẻ thù lớn. Mẹ kiếp, ngươi... con chó già hiểm độc! Ngươi có biết đối phương là ai không hả? Là chủ nhân chính thức của Phong Đan Bạch Lộ, ngươi cũng dám lấy hàng giả lừa hắn sao? Nói cho họ Uông ngươi biết, nếu việc lần này của Lão Tử không thành, ngươi cũng đừng mong được yên thân! Họ Uông kia, lập tức lấy hàng thật ra đây, nếu không lão tử sẽ hỏa thiêu xưởng của ngươi!” Người em nóng tính vỗ cái bàn quát tướng lên, thiếu điều đem đập vỡ luôn cả điện thoại.
“Ông chủ Uông, đó chính là biện pháp tốt nhất. Nhanh chóng lấy ra hàng thật còn có thể cứu vãn được sai lầm, chúng ta nếu có thể hóa giải ân oán với Lục thiếu gia, sẽ không truy cứu vụ ngọc giả của ngươi nữa” Người anh tính cách âm nhu cũng khuyên Uông Thế Viễn lấy ngọc sư tử thật đem ra.
“Đó là hàng thật mà, hai vị Quách tổng, Uông Thế Viễn ta dù lừa cả thiên hạ, lừa cha lừa mẹ cũng không dám lừa các ngươi!” Uông Thế Viễn lớn tiếng kêu oan.
“Tổ tông nhà ngươi, ngươi không dám ư? Ngươi còn cái gì mà không dám làm đây? Ngươi cùng đám nhà xưởng chuyên môn làm ngọc giả, chúng ta thật sự là có mắt như mù, trước đây mới tin lời nói của ngươi. Nói cho ngươi biết, nếu không đem phỉ thúy ngọc sư tử thật sự đem ra đây, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ làm thịt cả nhà ngươi!” Người em nóng tính lớn giọng uy hiếp.
“Hai vị Quách tổng, ta có thể quỳ xuống trước mặt hai vị, ta nào dám lừa hai vị, đó đích thực là phỉ thúy ngọc sư tử thật, ta dám lấy đầu ra đảm bảo” Uông Thế Viễn thiếu điều muốn khóc.
“Ngươi có mấy cái đầu? Ta nói cho ngươi biết, phỉ thúy ngọc sư tử không những bị Lục thiếu gia phát hiện giả mạo, còn đập vỡ giữa sự chứng kiến của nhiều người, bên trong rõ ràng đều là đá. Uông Thế Viễn, đồ chó già kia, ta hỏi ngươi có mấy cái đầu? Ta biết sau lưng ngươi có người chống đỡ. Nhưng ngươi dám chọc đến anh em ta thì cũng đừng mong sống yên ổn. Anh em bọn ta nếu không làm cho ngươi chết thì từ nay không mang họ Quách nữa. Bây giờ bọn ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hỏi ngươi một lần cuối cùng, phỉ thúy ngọc sư tử thật sự, rốt cuộc ngươi có chịu giao ra không? Nói thẳng một câu đi, nếu không, vậy được lắm. Đời còn dài, chúng ta sẽ còn gặp nhau!” Người em nóng tính đưa ra thông điệp cuối cùng.
“Không phải là ta không muốn lấy ra, mà là ta thực sự không có để lấy ra, đó chính là phỉ thúy ngọc sư tử thật!” Bây giờ dù có giết chết Uông Thế Viễn hắn cũng không đào đâu ra hàng thật nữa. Phỉ thúy ngọc sư tử đó đương nhiên là hàng thật nhưng bị Lục Minh hút hết năng lượng trở thành cục đá, chỉ có bên ngoài một lớp mỏng vẫn duy trì hình dạng như cũ là ngọc.
“Ông chủ Uông... cái này không cần giải thích nữa, là thật hay giả trong lòng mọi người đều biết” Người anh tính cách âm nhu hừ giọng nói.
“Ta..Uông Thế Viễn vẫn còn muốn phản biện.
“Giờ không cần nghe ngươi giải thích, cũng không muốn giải thích gì với ngươi nữa, câm mồm lại cho lão tử!” Người em nóng tính vỗ bàn mạnh một cái khiến cho đồ vật để phía trên lung lay dữ dội, “Chúng ta đã sớm nói rằng, Lục thiếu gia là một danh gia về ngọc. Chúng ta trong lòng cẩn thận đã luôn dặn ngươi phải dùng hàng thật, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Bây giờ... ông chủ Uông, ngươi nhận của chúng ta tám trăm vạn không nói, lại đưa cho bọn ta hàng giả. Điều tai hại nhất chính là bị Lục thiếu gia vạch mặt ngay trước mặt bao nhiêu người. Ngươi nói, hắn có phải là rất tức giận không? Hắn ngay lúc đó đã hoài nghi bọn ta trêu chọc hắn, muốn làm nhục hắn. Ông chủ Uông, thật sự ta quá thất vọng về ngươi. Sự thật rành rành trước mắt, phỉ thúy ngọc sư tử là giả, là cục đá không đáng giá một xu, vậy mà ngươi còn không chịu thừa nhận, vậy ta còn có thể làm gì được đây? Nếu đã vậy, ta sẽ nói thẳng với Lục thiếu gia, nói ngọc là do ngươi đưa, cũng không phải bọn ta cố ý lừa gạt hắn. Uông lão bản, bây giờ chúng ta chỉ còn có cơ hội cuối cùng, nếu ngươi có thể đưa ra phỉ thúy ngọc sư tử thật, thêm bọn ta đứng ra tạ lỗi với Lục thiếu gia, nói không chừng hắn còn bớt giận bỏ qua cho, ngươi thấy sao?”
“Phỉ thúy ngọc sư tử thật sự không còn, nó không thể là giả được. Ta đích thực có vài cặp ngọc sư tử giả, nhưng hàng thật đã đưa cho các ngươi rồi. Nếu không hay là để ta bồi thường cho Lục thiếu gia một viên phỉ thúy phật châu?” Uông Thế Viễn đã muốn khóc mà chết, hàng thật của mình, thế nào đập vỡ ra bên trong lại thành đồ dỏm. xuất hiện vấn đề gì trong đó rồi?
“Giữ lấy chuỗi phỉ thúy phật châu của ngươi đi, chúng ta không muốn ăn phải hàng giả lần nữa đâu!”
“Uông lão bản, đáng tiếc... Đã như vậy rồi, bọn ta cũng không còn cách nào khác. Rõ ràng còn một cách cứu vãn, vậy mà ngươi không chịu làm, anh em bọn ta còn có thể nói gì nữa đây? Uông lão bản, sau này đi đứng cần cẩn thận một chút, nhất là đừng có đi đêm, nếu không rất dễ ngã xuống đấy!” Người anh tính cách âm nhu cười lạnh, xem ra hắn cũng đã tức giận thật sự rồi! Hắn thà tình nguyện tin người chưa gặp mặt là Lục Minh, cũng không muốn tin kẻ như Uông Thế Viễn, bởi vì tên này thân mình vốn đầy tiếng xấu, vốn là một đại gian thương siêu cấp!
Uông Thế Viễn dùng ngọc giả lừa mình, cũng không có gì kỳ quái cả.
Hơn nữa trước đó cũng có điều đáng nghi, bởi vì ‘dương chi ngọc bát’ có người từng ra giá năm trăm vạn, ‘phỉ thúy ngọc sư tử' có người ra giá bốn trăm năm mươi vạn, Uông Thế Viễn đều lắc đầu từ chối. Vậy mà lúc bán lại cho mình, hắn lấy có tám trăm vạn hai món. nếu bên trong không lén động tay động chân gì đó mới gọi là lạ.
Vị Lục thiếu gia kia rất thích ngọc, hắn đương nhiên là một danh gia về ngọc thạch, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra đồ giả, lại còn dám ngay trước mặt thuộc hạ của mình đập nát cặp tượng “ngọc”.
Cách làm như vậy, nếu không có trăm phần trăm xác định là đồ giả, vị Lục thiếu gia kia cũng sẽ không liều với thể diện bản thân như vậy.
Phỉ thúy ngọc sư tử đập nát, bên trong tất cả là đá. Lục thiếu gia đương trường đập nát ngọc, hắn trong lòng khẳng định rất phẫn uất. Người khác dám mang hàng giả đến tạ lỗi, nếu mang hàng thật, oán khí trong lòng còn có thể bớt đi. Đằng này, giận lên đập nát ngọc, hành động này rất bình thường, hơn nữa hắn khẳng định đang ám chỉ rằng hắn là một người có thân phận địa vị, có tài học và sự thưởng thức, chứ không phải là một tên công tử cậu ấm.
Người anh tính cách âm nhu suy nghĩ sâu xa một phen, cảm thấy hợp lý, hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của Uông Thế Viễn cũng rất khả nghi. Hắn căn bản không hề hỏi đến quá trình đập vỡ ngọc cùng với năng lực xem xét của Lục thiếu gia, cứ luôn miệng khẳng định là hàng thật, rõ ràng có tật giật mình.
“Đại ca, tính sao giờ? Chủ nhân của Phong Đan Bạch Lộ cũng không phải người bọn ta dễ dàng chọc đến được, ngươi mau tìm biện pháp xử lý đi!” Người em nóng tính khẩn trương nói.
“Không sao đâu, chúng ta đi tìm Vương mập nói chuyện một chút. Chuyện này cũng không khó giải quyết, Lục thiếu gia chắc hẳn chỉ cần thể diện. Chúng ta chỉ cần gặp mặt hắn một lần, nói khéo tạ lỗi, không chừng có thể kết giao được thêm một bằng hữu cũng nên. Còn về vấn đề ngọc thạch cũng không phải lo, còn nhiều mối khác, chúng ta sẽ tìm một vài nhà sưu tầm ngọc, dùng giá cao mua một khối ngọc thật tốt là được'’ Người anh tính cách âm nhu cười cười an ủi người em đang xúc động.
“Con chó già họ Uông kia thì xử sao? Cơn giận này ta không thể nuốt trôi được, hắn nuốt của chúng ta bốn trăm vạn, lại còn khiến chúng ta chật vật, mất hết mặt mũi với người ta. Hắn đã không cho chúng ta chút thể diện nào. sau này sao chúng ta có thể sống yên ổn tại Lam Hải được chứ?” Người em nóng tính lại vỗ mạnh cái bàn. cơn giận vẫn chưa tiêu tan.
Trong lúc đang bàn bạc. điện thoại trên bàn bỗng reo vang.
Người anh âm nhu nhấc máy. giọng nói đáng thương của Uông Thế Viễn vang lên: “Hai vị Quách tổng, Uông mập ta đáng chết, ta đáng chết... Thì ra có tên thủ hạ của ta lén trộm mất hàng thật, ta vừa bắt được hắn đang tra hỏi, các ngươi cho ta nửa tháng thời gian, ta nhất định sẽ đem hàng thật về cho các người!'’
“Nửa tháng? Sao ngươi không bảo nửa năm luôn đi. Bây giờ cơn giận của Lục thiếu gia đủ để thiêu cháy cả nửa Lam Hải này rồi, ngươi bảo bọn ta đợi nửa tháng nữa mới đến xin lỗi hắn à?” Người em nóng tính điên cuồng hét lớn. Không riêng hắn. người anh âm nhu trong mắt cũng bừng bừng lửa giận, nghĩ thầm quả là vậy, đúng là tên Uông Thế Viễn này làm trò quỷ, giờ mới chịu thò ra là hắn còn có hàng thật.
Bọn họ đương nhiên không biết, Uông Thế Viễn vì muốn cứu vãn quan hệ với bọn họ, không tiếc đem cả bảo bối là một khối phỉ thúy cực lớn cất giấu lâu nay, cắt thành hai con sư tử ngọc.
Nhưng để điêu khắc lại như cũ, cho dù ngày đêm gia công cũng phải cần nửa tháng thời gian mới có thể hoàn thành.
“Thật sự cần nửa tháng, nếu không... trước tiên hãy cầm phỉ thúy phật châu cùng với nghiên mực ngọc đưa cho Lục thiếu gia. xin hắn bớt giận. Ta đang ra sức tra hỏi tên thủ hạ để truy ra chỗ cất giấu ngọc thật... Uông Thế Viễn đã khóc thành tiếng, một phần đau lòng, một phần quá oan uổng cho hắn, một phần là trong lòng quá tủi thân mà uất nghẹn.
Hắn biết hậu quả của cú điện thoại này là gì, đó chính là gián tiếp thừa nhận rằng mình lừa gạt huynh đệ họ Quách, bọn họ khẳng định rất tức giận.
Nhưng mà nếu như không gọi cú điện thoại này, hắn sợ chính mình sớm có một ngày chết dưới tay huynh đệ họ Quách.
Mặc dù sau lưng mình còn có chỗ dựa, nhưng người phía sau lưng huynh đệ họ Quách lại càng mạnh mẽ hơn. Hơn nữa bọn họ ở Lam Hải này quan hệ tốt với cả hai giới hắc bạch. Mình có thể trốn nhất thời, không thẻ trốn mãi được.
Vì mạng già của chính mình, biết rõ lần này thiệt thòi to lớn, nhưng vẫn đành nuốt hận.
“Tốt lắm. Uông lão bản, đều là người biết điều thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều. Ngươi hãy đem chuyện ngọc phỉ thúy tra khảo ra đúng thời gian đi! Nếu cơn giận của Lục thiếu gia tan hết, bọn ta cùng với ông chủ Uông dù gì cũng là nhân vật có máu mặt ở Lam Hải này, khẳng định có thể tiếp tục hòa thuận ở chung được'’ Người anh âm nhu trong hai huynh đệ họ Quách cố nén cơn giận, cố nói một cách hòa hoãn nhất có thể: “Bọn ta chờ tin tốt của ông chủ Uông, hi vọng thời gian càng nhanh càng tốt”.
Dập máy điện thoại xong, người em nóng tính giận điên cầm điện thoại trên bàn đập xuống đất vỡ tan tành, hét lên: “Con chó già họ Uông, lão tử lần này bị ngươi ‘chơi’, lần sau sớm muộn sẽ trả ngươi gấp trăm lần!”
Người anh tính cách âm nhu cười lạnh nói “Không cần nóng vội... trước hết cứ đợi chuyện này qua đi rồi hãy nói”.
Lục Minh đương nhiên không biết chuyện huynh đệ họ Quách và tên “gian thương" Uông Thế Viễn đang chó cắn chó với nhau. Hắn đuổi hai tên quản lý đang đau khổ cầu khẩn đi rồi, đang muốn cùng Vương Đổng. Từ Lan tâm sự về chuyện ‘Cửu Chuyển Dưỡng Nhan Dịch', không ngờ bên ngoài hoa viên vang lên tiếng bấm chuông cửa, Lâm Vũ Hàm cùng với cô gái có khí chất cổ điển kia đứng bên ngoài đang không ngừng vẫy tay, hình như có chuyện cần tìm Lục Minh.
“Này, quái nhân, tôi tìm anh..Lâm Vũ Hàm cao giọng gọi lớn, Lục Minh không muốn đi ra ngoài cũng không được.
“Tìm tôi đẽ thông ống nước sao?” Lục Minh đành đi ra ngoài. Ôn Nhu tiểu cô nương vừa thấy tìm hắn chính là hai đại mỹ nhân, cái mũi nhỏ liền dùng sức ‘hừ’ một tiếng.
/830
|