Elizabeth nhìn thấy thế cục đã đổi hướng, người đứng cuối cùng lại là người mà nàng coi thường nhất trong lòng, ku. Còn Garstin anh tuấn tiêu sái cùng với Thạch Trung Kiếm phong độ lịch sự đã ngủm ngoài ý muốn, làm cho lòng nàng khó chịu, thừa dịp Lục Minh đang nói chuyện với Mila, nàng thầm hừ một tiếng, khôi phục lại bộ dáng công chúa cao ngạo, xoay người rời đi.
Thi Diễm Thường thì ngơ ngác nhìn Lục Minh, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, cái tên nông dân ở nông thôn này, lại làm cho nàng bị ảnh hưởng như vậy.
Nàng không thấy rõ Lục Minh cùng cái người đánh lén kia đã giết chết Thạch Trung Kiếm thế nào, nhưng kết quả là Lục Minh đã thắng!
Bây giờ, thế cục rất rõ ràng, tên nông dân này thì ra là giả bộ, cố tình làm ra vẻ, chẳng nhưng nhiều người chết trong tay hắn, ngay cả lão hồ ly Thạch Trung Kiếm cũng phải thua trong tay hắn, dù trong lòng nàng không muốn khen ngợi Lục Minh, nhưng cũng hiểu được hắn rất gớm!
Đặc biệt là vừa rồi, lúc hắn nâng đống đá lớn kia, đã tạo một ấn tượng rất sâu...
Quả thật rất kinh hồn!
Thi Diễm Thường liều mạng xỉ vả Lục Minh, cố gắng thay đổi hình tượng anh hùng của hắn bằng một bộ mặt độc ác ghê tởm, cố gắng nghĩ hắn là một tên nông dân hạ tiện, nhưng cái hình ảnh như thiên thần hạ phạm ấy đã không thể nào xóa bỏ được, làm cho nàng vô cùng căm tức.
"Đi dễ dàng vậy sao?" Mila nhìn thấy Lục Minh không sao, nàng đã an tâm hơn, và thù hận lại nổi lên.
Vừa nhìn thấy Elizabeth muốn đi, nhất thời giận dữ, vội vàng dùng súng bắn xuống đất một viên.
Viên đạn sượt qua hai chân Elizabeth, làm nàng sợ hét ầm lên, ngã xuống đất và tè ra quần, Mila ném súng lục xuống, quay đầu tìm xung quanh, Lục Minh nhìn thấy vậy, kỳ quái hỏi : " Cô em tìm gì thế?"
"Anh đừng động vào, con gái điếm này để cho tôi, đừng nghĩ nhân cơ hội này mà phang cô ta, tôi tuyệt đối không đồng ý, muốn phang thì cũng phải là tôi làm!" Mila trịnh trọng cảnh báo Lục Minh.
"Trời đất... cô em làm gì có công cụ mà phang?" Lục Minh choáng váng.
"Cái này không được sau?" Mila cầm lấy cây gậy của tên William, quơ vù vù vài cái, cảm thấy rất hà lòng, nghĩ rằng thứ này cũng xài được.
"Cái... cái này hình như hơi lớn!" Lục Minh thấy vậy, trợn tròn mắt nhìn.
"Mấy con gái điếm này còn ngại nhỏ nữa là... mẹ kiếp, còn muốn chạy à?" Mila cầm theo cây gậy điên cuồng đuổi theo, Elizabeth còn chưa chạy được năm mươi mét, đã bị nàng ta đuổi kịp, ăn một gậy té ngã xuống đất. Trong bóng tối, không thấy rõ Mila dùng chiêu gì nữa, nhưng nghe thấy rất rõ tiếng kêu thảm thiết của Elizabeth, hẳn là Mila đánh rất tàn bạo, lại nghe thấy tiếng chửi bới của Mila : " Con **, giơ mông cao lên, đồ chơi tới đây, lão nương hôm nay không làm cho mày chết, thì sẽ không tên là Mila, con **, tao cho mày sướng, cho mày đắc ý..."
Trong bóng tối, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Elizabeth, tựa hồ như phải chịu đau đớn cùng cực...
Tiếng đánh bốp bốp của Mila không ngừng vang lên, rồi lại quát : " Bây giờ mà ngất thì còn sớm, con **, mày sẽ sướng mà chết, thế nào, cây gậy này có thỏa mãn mày không? Kêu đi, con ** dâm đãng, rên rĩ to lên!"
Bên kia, tiếng kêu la thảm thiết của Elizabeth cứ như heo bị thọt huyết không ngừng vang lên, còn bên này, Lục Minh chậm rãi xoay người đi về hướng Thi Diễm Thường... mà trong tay của Thi Diễm Thường là một khẩu súng lục.
"Cô cảm thấy cây súng này có thể đối phó được tôi sao?" Lục Minh cười lạnh nói.
"Lục Minh, mày là một tên nông dân, mày nghĩ rằng tao sẽ chịu sự ô nhục của mày sao? Tao sinh ra không phải để cho mày đánh, tao là kim chi ngọc diệp đại tiểu thư, mày bất quá chỉ là một tên nông dân, mày nghĩ mày là cái gì? Mày nghĩ rằng tao sẽ sợ mày sao? Thằng nông dân này, tao có chết cũng sẽ không tha cho mày!" Thi Diễm Thường cầm súng chỉ vào huyệt thái dương của mình, trên mặt đầy nước mắt, chửi : "Lục Minh, thằng nông dân bần tiện, sau khi tao chết, nhất định sẽ hóa thành âm hồn dạ quỷ, đến cắn mày, tao muốn cho mày sống không bằng chết!"
Một bàn tay nhanh như chóp đánh tới cây súng, làm cho nói rớt xuống đất.
Tiếp theo, giọng nói của Ảnh vang lên : " Nàng ta là con gái độc nhất của Thu Sơn, từ nhỏ đã bị người ta dạy hư rồi, nếu anh có tức giận, thì cứ đánh nàng ta một trận là được!"
Lục Minh nghe xong, liền cau mày lại.
Thi Diễm Thường đúng là con gái độc nhất của Thu Sơn, mà Thu Sơn lại là bạn của bạo quân, theo lời ông ta nói năm đó là thành viên gì đó trong đội gì đó, cùng nhau trải qua sống chết, sau đó xuất binh, được làm quan lớn, không ngờ lại sinh ra một cô con gái bại não đến như vậy.
Vốn, Lục Minh thật đúng là muốn ra tay giết chết Thi Diễm Thường, để trừ hậu hoạn, nhưng mà nếu giết nàng ta, Thu Sơn khẳng định là khóc đến chết đi sống lại, nếu như để cho bạo quân biết, thì nói không chừng sẽ nổi cơn điên lên, rồi tìm đến mình đánh một trận, rồi còn quay sang nói tội cho gia gia biết, cuối cùng, tất cả mọi người đều biết, mẹ sẽ biết, Ôn Hinh phu nhân cũng sẽ biết... được rồi, cô nàng bại não này không giết cũng được, nghe lời Ảnh, đập nàng một trận cũng được!
"Mày dám động đến một sợi tóc của tao, tao sẽ kêu ba tao giết mày, mày biết ba tao? Mày cũng biết, ba tao là thư ký tỉnh ủy, ông nội tao là nguyên lão trong quân, mày dám động vào một sợi tóc của tao, sẽ bị quân đội dẫm chết cả nhà mày như dẫm một con kiến!"
Thi Diễm Thường liều mạng đe dọa Lục Minh, nhưng phát hiện ra tên nông dân hạ tiện này căn bản không quan tâm, mà cứ bước lại gần.
Nàng vội vàng bỏ chạy!
"Vút... bốp!"
Cái dây rơi này là do Ảnh ném cho Lục Minh, đánh ra như linh xà thoáng hiện vậy, hung hăng đánh lên lưng nàng.
Thi Diễm Thường đau đến thấu tim gan, hét lên một tiếng bi thảm, hai chân mềm ra, rồi ngã xuống đất. Lục Minh dùng chân giẫm lên lưng nàng, không cho nàng giãy dụa, rồi hắn lại dùng roi đánh lên mông của nàng, đến nổi mà cái váy cũng bị đánh nát luôn.
"Anh từ từ đánh đi, em ra ngoài báo cảnh sát, đánh giùm em hai roi, đừng đánh chết là được!" Ảnh đứng trong bóng tối nói ra, rồi lặng lẽ biến mất!
"Lục Minh, tên nông dân này, mày dám đánh tao?!" Thi Diễm Thường luống cuống tay chân, tên nông dân này liều mạng đánh mình, bây giờ muốn tránh khỏi một trận đòn là không thể rồi, nhưng kêu nàng cầu xinh hắn tha thứ, là tuyệt đối không xảy ra! Nàng quyết cắn chặt răng chịu đựng, dù sao hắn cũng sẽ không giết mình, chờ đến khi mình trở về Lam Hải, sẽ tìm đến cha, tìm ông nội, rồi dùng quân đội dẫm đạp cả nhà hắn, xử bắn tên nông dân này.
"Trời, đánh cô mà còn phải chọn ngày sao? Một ngày hai mươi bốn giờ, mỗi giờ mỗi phút để đánh cô đều là giờ lành cả, đồ bại não như cô sinh ra là để bị đánh mà!" Lục Minh tức muốn điên máu, đừng tưởng rằng là con gái của Thu Sơn thì là vô địch nhá!
Đừng nói là con gái hắn, ngay cả bản thân hắn đến thì mình vẫn cứ đánh, chẳng lẽ bạo quân còn có thể ra mặt sao?
Không giết cô, đã là rất nể mặt rồi!
Lục Minh không hề khách khí dùng roi quất lên người của Thi Diễm Thường một trận, đến nổi người của nàng đầy vết roi, quần áo thì rách nát.
Thi Diễm Thường đau đến khóc lóc không ngừng, nhưng nàng thà chết chứ không chịu cầu xin tha thức, thậm chí còn tức giận mắng lại : " Lục Minh, thằng nông dân chết tiệt này, có giỏi thì giết tao đi, đánh con gái thì có bản lĩnh gì hả? Có ngon thì cứ giết tao đi, mày không dám, chính là kẻ nhu nhược, mày là đồ hèn!"
"Lão tử không có bản lĩnh nên mới đánh con gái, nhất là đánh cô! Thế nào, bị tôi đánh có sướng không? Tốt, tốt, vậy tôi sẽ cho cô sướng lên mây luôn!"
Lục Minh điên máu lên, vốn muốn dừng tay rồi.
Nhưng không ngờ cô nàng này lại cứng miệng như vậy.
Lại cầm lấy roi, tàn nhẫn quất thêm một trăm roi nữa, thiếu chút nữa đã đánh chết nàng ta...
Lúc này Trương Vân đã được bạn của nàng cùng với hai cô hầu lay tỉnh lại, bốn người ôm nhau mà khóc như mưa, may mắn là bên mình thắng lợi, nên giữ được mạng nhỏ. Nàng thấy Lục Minh cầm roi quất Thi Diễm Thường điên cuồng, sợ hắn đánh chết người, vội vàng chạy lại ôm lấy hắn, khuyên : " Đừng đánh nữa, Ảnh đã nói phải chừa mạng lại cho nàng ta, được rồi, được rồi, với loại người như vậy, thủ pháp bình thường không được đâu, chị dạy em một phương pháp, cam đoan sẽ làm cho nàng ta khóc cha gọi mẹ cầu xin tha thứ!"
"Trời ơi, chiêu này cũng quá độc rồi!" Lục Minh đưa lổ tai lại gần nghe Trương Vân nói nhỏ xong, giật mình hết hồn la hoảng lên.
"Em từ từ đánh, để bọn chị qua giúp Mila thu thập con chó cái Elizabeth kia đã, con điếm này vừa nãy đã đá chạy, chị nhất định phải báo thù!" Trương Vân chợt nhớ ra Elizabeth hồi nãy đã đá mình, nhất thời nổi giận.
Nếu như để cho nàng ta biết Elizabeth trong lúc nàng ngất đã kéo nàng lại để cho Garstin cưỡng hiếp, thì không chừng còn muốn lột da Elizabeth ra nữa.
Hai cô nữ hầu cùng người bạn gái của Trương Vân cũng biết rằng cảnh sát cũng nhanh tới, nếu không báo thù bây giờ, thì sẽ không còn cơ hội, vội vàng giúp Mila một tay, thu thập con chó cái kia, nghe thấy tiếng kêu của nàng ngày càng thảm thiết hơn, ngày càng vang dội hơn, tựa hồ như cây gậy của William hành hạ vẫn chưa đủ, những thứ càng thô càng to, càng hợp tâm ý của các nàng. Thậm chí cô hầu gan dạ kia còn nhanh lấy cả cái cần gạt công tắc bị gãy khi nãy vào... Trời ơi, xem ra màn hành hạ Elizabeth mới vừa bắt đầu thôi!
Lục Minh nhìn thấy mấy người phụ nữ này nếu nổi điên lên còn hung ác hơn cả sư tử Hà Đông, không khỏi choáng váng.
Dưới chân, Thi Diễm Thường vừa mới thở dốc xong, đột nhiên phát hiện ra Lục Minh bắt đầu lột đồ của nàng xuống, không khỏi hét to lên : " Tên nông dân, mày dám? Mày dám đụng vào tao? Tao giết mày!"
"Chừa chút hơi để lát hồi rên đi!" Lục Minh cười lạnh một tiếng.
Hắn móc ra mười mấy cây châm, bắt đầu châm lên người của Thi Diễm Thường, mỗi khi châm một cây thì lại truyền một ít tiên thiên chân khí vào.
Thi Diễm Thường cảm thấy thân thể có một luồng khí nóng, từ dưới bụng đi lên, qua cổ thẳng lên đến đỉnh đầu, mà dục vọng cả người bắt đầu tăng vọt một cách khó hiểu, vừa rồi đau đớn do đòn roi cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Nếu không phải do Lục Minh đang nhìn mình, thi nàng khẳng định đã đưa tay xuống tự an ủi rồi.
Ở dưới đã ngập lụt rồi, nàng cảm thấy được bản thân đột nhiên rất muốn đàn ông, ngay cả tên nông dân mà nàng hận nhất này, cũng muốn được cùng hắn ân ái, để cho hắn thỏa mãn mình, điên cuồng xâm phạm mình. Nàng phải chịu đựng lửa dục trong lòng, đột nhiên Lục Minh lại cầm roi quất xuống, quất vào trên ngực nàng, cái cảm giác đau đớn này có thể giúp nàng giảm bớt khát vọng trong lòng, Thi Diễm Thường không nhịn được rên lên một tiếng, thiếu chút nữa đã kêu Lục Minh đánh hay lắm.
Lục Minh quất cho vài roi, thì dừng tay lại.
Trên ngực Thi Diễm Thường đã đầy vết roi, cảm thấy thân thể vừa đau đớn vừa rất sảng khoái, thậm chí còn có khoái cảm bị đối phương xâm phạm, nàng há miệng thở dốc, tận tình rên rĩ, trong lòng vừa vì bị roi đánh mà cảm thấy nhục nha, lại vừa vì roi đánh mà sinh ra một khao khát lạ thường!
Cái khao khát này, phảng phất như là tiếng gọi nguyên thủy nhất vậy, nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, bây giờ bản thân nàng tựa hồ rất khát vọng tên nông dân Lục Minh này dùng roi đánh mình.
Đương nhiên, nàng cũng biết đây là quỷ kế của hắn, nhất định là dùng kim châm để kích phát dục vọng của mình.
Nhưng mà, khao khát mãnh liệt của cơ thể lại làm cho nàng mất đi lý trí.
Dùng tay đè chặt vùng cấm ở dưới, rồi lại mở miệng mắng : " Lục Minh, trừ việc đánh phụ nữ, mày còn có thể làm gì? Mà là một kẻ nhu nhược! Có bản lĩnh thì cứ đánh tao đi, đánh đi!"
"Cầu tôi đi!" Lục Minh quất roi nghe bốp bốp nhưng không đánh lên người của Thi Diễm Thường.
"Nằm mơi đi, tao có chết cũng sẽ cầu xin một tên nông dân như mày!" Thi Diễm Thường vừa mở miệng nói, thì Lục Minh lại quất một roi lên đùi nàng, làm cho nàng đau đớn rên rĩ, nhưng đau đớn ngắn ngủi trôi qua, thì lại sinh ra một khoái cảm không hiểu được. Đặc biệt là bàn chân đang giẫm lên ngực của Lục Minh, nàng cảm thấy hắn làm vậy, là khinh nhờn cơ thể của mình, với thân phận nông dân như hắn, mà lại dám dùng chân đạp lên người một kim chi ngọc diệp đại tiểu thư như mình, nhưng lại có một khoái cảm đặc biệt khác.
Sức đạp rất lớn, không chút thương tiếc nào, nhưng đồng thời lại tản ra một luồng khí nóng, làm cho da thịt kích thích mạnh.
Thi Diễm Thường không nhịn được lấy tay nắm lấy chân của Lục Minh, nhưng mà, chính cô ta cũng không rõ ràng, là muốn hắn dùng sức dẫm đạp mình, hay là dùng sức đẩy chân hắn ra, không cho hắn xâm phạm mình.
"Nói, em là một con nhỏ dâm đãng, là một nữ nô hạ tiện, cầu xin anh đánh nát mông em!"
Lục Minh nghiêm mặt, quất roi giữa không trung, nhưng không quất xuống.
Thi Diễm Thường trong lòng đưa mắt nhìn hắn, cũng hiểu được hắn rất uy phong, nhưng trong miệng không cho phép nhận thua hắn. Nàng nhìn thân thể hoàn mỹ của Lục Minh, tình dục lại tăng vọt, đưa tay xuống dưới, nhanh chóng tự an ủi, nhưng trong miệng vẫn thở hổn hển mắng : " Tên nông dân chết tiệt, cả đời đều phải cúi mặt xuống đất, tên nhu nhược này chỉ biết đánh phụ nữ, mày đừng mơ tưởng tao sẽ khuất phục mày, tao là thiên kim đại tiểu thư, mày nằm mơ cũng đừng nghĩ tao sẽ cầu xin mày... ơi... tên nông dân chết tiệt này, mày muốn làm gì?"
Nàng phát hiện ra Lục Minh lại dùng chân lật ngược thân thể của mình lên, rồi bắt đầu quất roi vào mông của mình, cảm giác bị đánh này vừa đau vừa sướng.
Rồi không tự kìm hãm được, nàng cong lưng lên, giơ mông cao cao lên...
Tất cả của nàng đã lộ ra trước mắt hắn, nhìn hắn đánh mình, nhưng trong lòng hy vọng, hắn sẽ từng bước xâm phạm mình, rõ ràng trong lòng muốn hắn chết đi được, nhưng ngoài miệng vẫn mắng : "Đồ hèn, đồ liệt dương, mày trừ việc đánh phụ nữ, thì còn có thể làm gì? Mày có thể chơi gái sao? Mày là một tên nông dân bị liệt dương, nhìn mông của bổn tiểu thư đi, đây là thứ mà cả đời mày không bao giờ có được, ơi... mày là một thằng liệt dương! Lục Minh, mày bị liệt thiệt hả? Đánh có đủ chưa? Chẳng lẽ chơi gái mày cũng không thể, mày thật sự là phế vật!"
"Tôi không phải là phế vật, càng không bị liệt dương!" Lục Minh cười to : " Tôi làm được, nhưng sẽ không cho một con dâm nữ như cô, cô nhìn cô đi, ra cái dạng gì? Giống như một con chó cái vậy!"
"Tao có như vậy cũng không cho mày, Lục Minh, mày làm được thì chứng minh cho tao xem, nếu mày là một thằng đàn ông, thì sẽ không cần đến cái roi kia, "đồ chơi" của mày đâu? Mày móc ra cho tao xem, mày có giỏi thì móc ra đây! Mày chỉ biết đánh tao, thằng nông dân hạ tiện, thiên hạ không ai dị thường như mày!" Thi Diễm Thường đợi một hồi lâu, chỉ là chờ một roi của Lục Minh xuống, trong lòng vừa vội vừa giận, mở miệng mắng lớn.
"Cầu tôi đi, nói em là một nữ nô hạ tiện, trời sinh là để bị đánh, trởi sinh là phải bị như vậy, nói!"
Lục Minh đạp một cước, liền làm cho cái mông đang nâng cao của Thi Diễm Thường lập tức rớt xuống đất.
Thi Diễm Thường thật sự là bị tình dục hành hạ đến chết rồi, không còn cách nào khác, đành phải mở miệng nói ba chữ "Em cầu anh" thật nhỏ, nói xong lập tức khóc lớn, cảm thấy mình thỏa hiệp với hắn thật sự dọa người, mình có chết cũng không nên thỏa hiệp với hắn.
"Lớn tiếng một chút, nữ nô hạ tiện hẳn là phải có giác ngộ, lớn tiếng cầu xin tôi đánh cô, cầu tôi đi!" Lục Minh lại đạp nàng ngã xuống đất.
"Cầu xin anh đánh em... hu hu.. tên nông dân chết tiệt... đừa chơi trò này nữa, em là thiên kim đại tiểu thư mà, có thể làm chuyện này với anh. Anh cười trộm rồi, nhưng anh vẫn đánh em, vẫn mắng em, lại còn muốn em cầu anh, tên nông dân chết tiệt, anh thật sự quá mức rồi! Được rồi, đừng đánh nữa, em cầu anh không được sao? Tên nông dân chết tiệt này, còn chờ gì nữa, nếu anh không cưỡng hiếp em, thì em sẽ cưỡng hiếp anh đó!" Thi Diễm Thường khóc một trận, rồi thật sự không nhịn được, giơ tay về phía Lục Minh, muốn sờ lấy long thương thật lớn của hắn.
"Cô biết nghĩ lắm!" Lục Minh lại quất một roi xuống tay nàng, lại đạp một cước xuống người nàng, nói : " Dâm nữ, không phải là muốn tôi cưỡng hiếp sao? Làm như một con chó cái đi, giơ cái mông cao lên, làm ra tư thế dâm đãng nhất đi!"
"Tên nông dân chết tiệt, chờ một lát nữa tao sẽ giết mày..." Thi Diễm Thường thật sự không thể nhịn được dục vọng hành hạ, không thể làm gì khác hơn là phải cố nén thẹn thùng làm theo.
Nàng nghĩ, chờ cho hắn làm xong, mình nhất định thừa dịp hắn không chú ý mà giết hắn, nếu không thì khó nhịn mối hận trong lòng.
Bây giờ thật sự không nhịn được, cứ để cho tên khốn nạn này chà đạp một phen...
Nhưng chờ đợi một hồi lâu, vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Nhìn lại, Lục Minh đã không còn thấy đâu, mới biết hắn cố ý trêu đùa mình, nhất thời vừa xấu hổ vừa vội, vừa buồn vừa giận, kích động khóc lớn lên, điên cuồng gào thét : " Lục Minh, tên nông dân chết tiệt, nếu có một ngày mày rơi vào tay tao, tao mà không hành hạ chết mày, tao sẽ không tên là Thi Diễm Thường!"
Thi Diễm Thường thì ngơ ngác nhìn Lục Minh, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, cái tên nông dân ở nông thôn này, lại làm cho nàng bị ảnh hưởng như vậy.
Nàng không thấy rõ Lục Minh cùng cái người đánh lén kia đã giết chết Thạch Trung Kiếm thế nào, nhưng kết quả là Lục Minh đã thắng!
Bây giờ, thế cục rất rõ ràng, tên nông dân này thì ra là giả bộ, cố tình làm ra vẻ, chẳng nhưng nhiều người chết trong tay hắn, ngay cả lão hồ ly Thạch Trung Kiếm cũng phải thua trong tay hắn, dù trong lòng nàng không muốn khen ngợi Lục Minh, nhưng cũng hiểu được hắn rất gớm!
Đặc biệt là vừa rồi, lúc hắn nâng đống đá lớn kia, đã tạo một ấn tượng rất sâu...
Quả thật rất kinh hồn!
Thi Diễm Thường liều mạng xỉ vả Lục Minh, cố gắng thay đổi hình tượng anh hùng của hắn bằng một bộ mặt độc ác ghê tởm, cố gắng nghĩ hắn là một tên nông dân hạ tiện, nhưng cái hình ảnh như thiên thần hạ phạm ấy đã không thể nào xóa bỏ được, làm cho nàng vô cùng căm tức.
"Đi dễ dàng vậy sao?" Mila nhìn thấy Lục Minh không sao, nàng đã an tâm hơn, và thù hận lại nổi lên.
Vừa nhìn thấy Elizabeth muốn đi, nhất thời giận dữ, vội vàng dùng súng bắn xuống đất một viên.
Viên đạn sượt qua hai chân Elizabeth, làm nàng sợ hét ầm lên, ngã xuống đất và tè ra quần, Mila ném súng lục xuống, quay đầu tìm xung quanh, Lục Minh nhìn thấy vậy, kỳ quái hỏi : " Cô em tìm gì thế?"
"Anh đừng động vào, con gái điếm này để cho tôi, đừng nghĩ nhân cơ hội này mà phang cô ta, tôi tuyệt đối không đồng ý, muốn phang thì cũng phải là tôi làm!" Mila trịnh trọng cảnh báo Lục Minh.
"Trời đất... cô em làm gì có công cụ mà phang?" Lục Minh choáng váng.
"Cái này không được sau?" Mila cầm lấy cây gậy của tên William, quơ vù vù vài cái, cảm thấy rất hà lòng, nghĩ rằng thứ này cũng xài được.
"Cái... cái này hình như hơi lớn!" Lục Minh thấy vậy, trợn tròn mắt nhìn.
"Mấy con gái điếm này còn ngại nhỏ nữa là... mẹ kiếp, còn muốn chạy à?" Mila cầm theo cây gậy điên cuồng đuổi theo, Elizabeth còn chưa chạy được năm mươi mét, đã bị nàng ta đuổi kịp, ăn một gậy té ngã xuống đất. Trong bóng tối, không thấy rõ Mila dùng chiêu gì nữa, nhưng nghe thấy rất rõ tiếng kêu thảm thiết của Elizabeth, hẳn là Mila đánh rất tàn bạo, lại nghe thấy tiếng chửi bới của Mila : " Con **, giơ mông cao lên, đồ chơi tới đây, lão nương hôm nay không làm cho mày chết, thì sẽ không tên là Mila, con **, tao cho mày sướng, cho mày đắc ý..."
Trong bóng tối, nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Elizabeth, tựa hồ như phải chịu đau đớn cùng cực...
Tiếng đánh bốp bốp của Mila không ngừng vang lên, rồi lại quát : " Bây giờ mà ngất thì còn sớm, con **, mày sẽ sướng mà chết, thế nào, cây gậy này có thỏa mãn mày không? Kêu đi, con ** dâm đãng, rên rĩ to lên!"
Bên kia, tiếng kêu la thảm thiết của Elizabeth cứ như heo bị thọt huyết không ngừng vang lên, còn bên này, Lục Minh chậm rãi xoay người đi về hướng Thi Diễm Thường... mà trong tay của Thi Diễm Thường là một khẩu súng lục.
"Cô cảm thấy cây súng này có thể đối phó được tôi sao?" Lục Minh cười lạnh nói.
"Lục Minh, mày là một tên nông dân, mày nghĩ rằng tao sẽ chịu sự ô nhục của mày sao? Tao sinh ra không phải để cho mày đánh, tao là kim chi ngọc diệp đại tiểu thư, mày bất quá chỉ là một tên nông dân, mày nghĩ mày là cái gì? Mày nghĩ rằng tao sẽ sợ mày sao? Thằng nông dân này, tao có chết cũng sẽ không tha cho mày!" Thi Diễm Thường cầm súng chỉ vào huyệt thái dương của mình, trên mặt đầy nước mắt, chửi : "Lục Minh, thằng nông dân bần tiện, sau khi tao chết, nhất định sẽ hóa thành âm hồn dạ quỷ, đến cắn mày, tao muốn cho mày sống không bằng chết!"
Một bàn tay nhanh như chóp đánh tới cây súng, làm cho nói rớt xuống đất.
Tiếp theo, giọng nói của Ảnh vang lên : " Nàng ta là con gái độc nhất của Thu Sơn, từ nhỏ đã bị người ta dạy hư rồi, nếu anh có tức giận, thì cứ đánh nàng ta một trận là được!"
Lục Minh nghe xong, liền cau mày lại.
Thi Diễm Thường đúng là con gái độc nhất của Thu Sơn, mà Thu Sơn lại là bạn của bạo quân, theo lời ông ta nói năm đó là thành viên gì đó trong đội gì đó, cùng nhau trải qua sống chết, sau đó xuất binh, được làm quan lớn, không ngờ lại sinh ra một cô con gái bại não đến như vậy.
Vốn, Lục Minh thật đúng là muốn ra tay giết chết Thi Diễm Thường, để trừ hậu hoạn, nhưng mà nếu giết nàng ta, Thu Sơn khẳng định là khóc đến chết đi sống lại, nếu như để cho bạo quân biết, thì nói không chừng sẽ nổi cơn điên lên, rồi tìm đến mình đánh một trận, rồi còn quay sang nói tội cho gia gia biết, cuối cùng, tất cả mọi người đều biết, mẹ sẽ biết, Ôn Hinh phu nhân cũng sẽ biết... được rồi, cô nàng bại não này không giết cũng được, nghe lời Ảnh, đập nàng một trận cũng được!
"Mày dám động đến một sợi tóc của tao, tao sẽ kêu ba tao giết mày, mày biết ba tao? Mày cũng biết, ba tao là thư ký tỉnh ủy, ông nội tao là nguyên lão trong quân, mày dám động vào một sợi tóc của tao, sẽ bị quân đội dẫm chết cả nhà mày như dẫm một con kiến!"
Thi Diễm Thường liều mạng đe dọa Lục Minh, nhưng phát hiện ra tên nông dân hạ tiện này căn bản không quan tâm, mà cứ bước lại gần.
Nàng vội vàng bỏ chạy!
"Vút... bốp!"
Cái dây rơi này là do Ảnh ném cho Lục Minh, đánh ra như linh xà thoáng hiện vậy, hung hăng đánh lên lưng nàng.
Thi Diễm Thường đau đến thấu tim gan, hét lên một tiếng bi thảm, hai chân mềm ra, rồi ngã xuống đất. Lục Minh dùng chân giẫm lên lưng nàng, không cho nàng giãy dụa, rồi hắn lại dùng roi đánh lên mông của nàng, đến nổi mà cái váy cũng bị đánh nát luôn.
"Anh từ từ đánh đi, em ra ngoài báo cảnh sát, đánh giùm em hai roi, đừng đánh chết là được!" Ảnh đứng trong bóng tối nói ra, rồi lặng lẽ biến mất!
"Lục Minh, tên nông dân này, mày dám đánh tao?!" Thi Diễm Thường luống cuống tay chân, tên nông dân này liều mạng đánh mình, bây giờ muốn tránh khỏi một trận đòn là không thể rồi, nhưng kêu nàng cầu xinh hắn tha thứ, là tuyệt đối không xảy ra! Nàng quyết cắn chặt răng chịu đựng, dù sao hắn cũng sẽ không giết mình, chờ đến khi mình trở về Lam Hải, sẽ tìm đến cha, tìm ông nội, rồi dùng quân đội dẫm đạp cả nhà hắn, xử bắn tên nông dân này.
"Trời, đánh cô mà còn phải chọn ngày sao? Một ngày hai mươi bốn giờ, mỗi giờ mỗi phút để đánh cô đều là giờ lành cả, đồ bại não như cô sinh ra là để bị đánh mà!" Lục Minh tức muốn điên máu, đừng tưởng rằng là con gái của Thu Sơn thì là vô địch nhá!
Đừng nói là con gái hắn, ngay cả bản thân hắn đến thì mình vẫn cứ đánh, chẳng lẽ bạo quân còn có thể ra mặt sao?
Không giết cô, đã là rất nể mặt rồi!
Lục Minh không hề khách khí dùng roi quất lên người của Thi Diễm Thường một trận, đến nổi người của nàng đầy vết roi, quần áo thì rách nát.
Thi Diễm Thường đau đến khóc lóc không ngừng, nhưng nàng thà chết chứ không chịu cầu xin tha thức, thậm chí còn tức giận mắng lại : " Lục Minh, thằng nông dân chết tiệt này, có giỏi thì giết tao đi, đánh con gái thì có bản lĩnh gì hả? Có ngon thì cứ giết tao đi, mày không dám, chính là kẻ nhu nhược, mày là đồ hèn!"
"Lão tử không có bản lĩnh nên mới đánh con gái, nhất là đánh cô! Thế nào, bị tôi đánh có sướng không? Tốt, tốt, vậy tôi sẽ cho cô sướng lên mây luôn!"
Lục Minh điên máu lên, vốn muốn dừng tay rồi.
Nhưng không ngờ cô nàng này lại cứng miệng như vậy.
Lại cầm lấy roi, tàn nhẫn quất thêm một trăm roi nữa, thiếu chút nữa đã đánh chết nàng ta...
Lúc này Trương Vân đã được bạn của nàng cùng với hai cô hầu lay tỉnh lại, bốn người ôm nhau mà khóc như mưa, may mắn là bên mình thắng lợi, nên giữ được mạng nhỏ. Nàng thấy Lục Minh cầm roi quất Thi Diễm Thường điên cuồng, sợ hắn đánh chết người, vội vàng chạy lại ôm lấy hắn, khuyên : " Đừng đánh nữa, Ảnh đã nói phải chừa mạng lại cho nàng ta, được rồi, được rồi, với loại người như vậy, thủ pháp bình thường không được đâu, chị dạy em một phương pháp, cam đoan sẽ làm cho nàng ta khóc cha gọi mẹ cầu xin tha thứ!"
"Trời ơi, chiêu này cũng quá độc rồi!" Lục Minh đưa lổ tai lại gần nghe Trương Vân nói nhỏ xong, giật mình hết hồn la hoảng lên.
"Em từ từ đánh, để bọn chị qua giúp Mila thu thập con chó cái Elizabeth kia đã, con điếm này vừa nãy đã đá chạy, chị nhất định phải báo thù!" Trương Vân chợt nhớ ra Elizabeth hồi nãy đã đá mình, nhất thời nổi giận.
Nếu như để cho nàng ta biết Elizabeth trong lúc nàng ngất đã kéo nàng lại để cho Garstin cưỡng hiếp, thì không chừng còn muốn lột da Elizabeth ra nữa.
Hai cô nữ hầu cùng người bạn gái của Trương Vân cũng biết rằng cảnh sát cũng nhanh tới, nếu không báo thù bây giờ, thì sẽ không còn cơ hội, vội vàng giúp Mila một tay, thu thập con chó cái kia, nghe thấy tiếng kêu của nàng ngày càng thảm thiết hơn, ngày càng vang dội hơn, tựa hồ như cây gậy của William hành hạ vẫn chưa đủ, những thứ càng thô càng to, càng hợp tâm ý của các nàng. Thậm chí cô hầu gan dạ kia còn nhanh lấy cả cái cần gạt công tắc bị gãy khi nãy vào... Trời ơi, xem ra màn hành hạ Elizabeth mới vừa bắt đầu thôi!
Lục Minh nhìn thấy mấy người phụ nữ này nếu nổi điên lên còn hung ác hơn cả sư tử Hà Đông, không khỏi choáng váng.
Dưới chân, Thi Diễm Thường vừa mới thở dốc xong, đột nhiên phát hiện ra Lục Minh bắt đầu lột đồ của nàng xuống, không khỏi hét to lên : " Tên nông dân, mày dám? Mày dám đụng vào tao? Tao giết mày!"
"Chừa chút hơi để lát hồi rên đi!" Lục Minh cười lạnh một tiếng.
Hắn móc ra mười mấy cây châm, bắt đầu châm lên người của Thi Diễm Thường, mỗi khi châm một cây thì lại truyền một ít tiên thiên chân khí vào.
Thi Diễm Thường cảm thấy thân thể có một luồng khí nóng, từ dưới bụng đi lên, qua cổ thẳng lên đến đỉnh đầu, mà dục vọng cả người bắt đầu tăng vọt một cách khó hiểu, vừa rồi đau đớn do đòn roi cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Nếu không phải do Lục Minh đang nhìn mình, thi nàng khẳng định đã đưa tay xuống tự an ủi rồi.
Ở dưới đã ngập lụt rồi, nàng cảm thấy được bản thân đột nhiên rất muốn đàn ông, ngay cả tên nông dân mà nàng hận nhất này, cũng muốn được cùng hắn ân ái, để cho hắn thỏa mãn mình, điên cuồng xâm phạm mình. Nàng phải chịu đựng lửa dục trong lòng, đột nhiên Lục Minh lại cầm roi quất xuống, quất vào trên ngực nàng, cái cảm giác đau đớn này có thể giúp nàng giảm bớt khát vọng trong lòng, Thi Diễm Thường không nhịn được rên lên một tiếng, thiếu chút nữa đã kêu Lục Minh đánh hay lắm.
Lục Minh quất cho vài roi, thì dừng tay lại.
Trên ngực Thi Diễm Thường đã đầy vết roi, cảm thấy thân thể vừa đau đớn vừa rất sảng khoái, thậm chí còn có khoái cảm bị đối phương xâm phạm, nàng há miệng thở dốc, tận tình rên rĩ, trong lòng vừa vì bị roi đánh mà cảm thấy nhục nha, lại vừa vì roi đánh mà sinh ra một khao khát lạ thường!
Cái khao khát này, phảng phất như là tiếng gọi nguyên thủy nhất vậy, nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, bây giờ bản thân nàng tựa hồ rất khát vọng tên nông dân Lục Minh này dùng roi đánh mình.
Đương nhiên, nàng cũng biết đây là quỷ kế của hắn, nhất định là dùng kim châm để kích phát dục vọng của mình.
Nhưng mà, khao khát mãnh liệt của cơ thể lại làm cho nàng mất đi lý trí.
Dùng tay đè chặt vùng cấm ở dưới, rồi lại mở miệng mắng : " Lục Minh, trừ việc đánh phụ nữ, mày còn có thể làm gì? Mà là một kẻ nhu nhược! Có bản lĩnh thì cứ đánh tao đi, đánh đi!"
"Cầu tôi đi!" Lục Minh quất roi nghe bốp bốp nhưng không đánh lên người của Thi Diễm Thường.
"Nằm mơi đi, tao có chết cũng sẽ cầu xin một tên nông dân như mày!" Thi Diễm Thường vừa mở miệng nói, thì Lục Minh lại quất một roi lên đùi nàng, làm cho nàng đau đớn rên rĩ, nhưng đau đớn ngắn ngủi trôi qua, thì lại sinh ra một khoái cảm không hiểu được. Đặc biệt là bàn chân đang giẫm lên ngực của Lục Minh, nàng cảm thấy hắn làm vậy, là khinh nhờn cơ thể của mình, với thân phận nông dân như hắn, mà lại dám dùng chân đạp lên người một kim chi ngọc diệp đại tiểu thư như mình, nhưng lại có một khoái cảm đặc biệt khác.
Sức đạp rất lớn, không chút thương tiếc nào, nhưng đồng thời lại tản ra một luồng khí nóng, làm cho da thịt kích thích mạnh.
Thi Diễm Thường không nhịn được lấy tay nắm lấy chân của Lục Minh, nhưng mà, chính cô ta cũng không rõ ràng, là muốn hắn dùng sức dẫm đạp mình, hay là dùng sức đẩy chân hắn ra, không cho hắn xâm phạm mình.
"Nói, em là một con nhỏ dâm đãng, là một nữ nô hạ tiện, cầu xin anh đánh nát mông em!"
Lục Minh nghiêm mặt, quất roi giữa không trung, nhưng không quất xuống.
Thi Diễm Thường trong lòng đưa mắt nhìn hắn, cũng hiểu được hắn rất uy phong, nhưng trong miệng không cho phép nhận thua hắn. Nàng nhìn thân thể hoàn mỹ của Lục Minh, tình dục lại tăng vọt, đưa tay xuống dưới, nhanh chóng tự an ủi, nhưng trong miệng vẫn thở hổn hển mắng : " Tên nông dân chết tiệt, cả đời đều phải cúi mặt xuống đất, tên nhu nhược này chỉ biết đánh phụ nữ, mày đừng mơ tưởng tao sẽ khuất phục mày, tao là thiên kim đại tiểu thư, mày nằm mơ cũng đừng nghĩ tao sẽ cầu xin mày... ơi... tên nông dân chết tiệt này, mày muốn làm gì?"
Nàng phát hiện ra Lục Minh lại dùng chân lật ngược thân thể của mình lên, rồi bắt đầu quất roi vào mông của mình, cảm giác bị đánh này vừa đau vừa sướng.
Rồi không tự kìm hãm được, nàng cong lưng lên, giơ mông cao cao lên...
Tất cả của nàng đã lộ ra trước mắt hắn, nhìn hắn đánh mình, nhưng trong lòng hy vọng, hắn sẽ từng bước xâm phạm mình, rõ ràng trong lòng muốn hắn chết đi được, nhưng ngoài miệng vẫn mắng : "Đồ hèn, đồ liệt dương, mày trừ việc đánh phụ nữ, thì còn có thể làm gì? Mày có thể chơi gái sao? Mày là một tên nông dân bị liệt dương, nhìn mông của bổn tiểu thư đi, đây là thứ mà cả đời mày không bao giờ có được, ơi... mày là một thằng liệt dương! Lục Minh, mày bị liệt thiệt hả? Đánh có đủ chưa? Chẳng lẽ chơi gái mày cũng không thể, mày thật sự là phế vật!"
"Tôi không phải là phế vật, càng không bị liệt dương!" Lục Minh cười to : " Tôi làm được, nhưng sẽ không cho một con dâm nữ như cô, cô nhìn cô đi, ra cái dạng gì? Giống như một con chó cái vậy!"
"Tao có như vậy cũng không cho mày, Lục Minh, mày làm được thì chứng minh cho tao xem, nếu mày là một thằng đàn ông, thì sẽ không cần đến cái roi kia, "đồ chơi" của mày đâu? Mày móc ra cho tao xem, mày có giỏi thì móc ra đây! Mày chỉ biết đánh tao, thằng nông dân hạ tiện, thiên hạ không ai dị thường như mày!" Thi Diễm Thường đợi một hồi lâu, chỉ là chờ một roi của Lục Minh xuống, trong lòng vừa vội vừa giận, mở miệng mắng lớn.
"Cầu tôi đi, nói em là một nữ nô hạ tiện, trời sinh là để bị đánh, trởi sinh là phải bị như vậy, nói!"
Lục Minh đạp một cước, liền làm cho cái mông đang nâng cao của Thi Diễm Thường lập tức rớt xuống đất.
Thi Diễm Thường thật sự là bị tình dục hành hạ đến chết rồi, không còn cách nào khác, đành phải mở miệng nói ba chữ "Em cầu anh" thật nhỏ, nói xong lập tức khóc lớn, cảm thấy mình thỏa hiệp với hắn thật sự dọa người, mình có chết cũng không nên thỏa hiệp với hắn.
"Lớn tiếng một chút, nữ nô hạ tiện hẳn là phải có giác ngộ, lớn tiếng cầu xin tôi đánh cô, cầu tôi đi!" Lục Minh lại đạp nàng ngã xuống đất.
"Cầu xin anh đánh em... hu hu.. tên nông dân chết tiệt... đừa chơi trò này nữa, em là thiên kim đại tiểu thư mà, có thể làm chuyện này với anh. Anh cười trộm rồi, nhưng anh vẫn đánh em, vẫn mắng em, lại còn muốn em cầu anh, tên nông dân chết tiệt, anh thật sự quá mức rồi! Được rồi, đừng đánh nữa, em cầu anh không được sao? Tên nông dân chết tiệt này, còn chờ gì nữa, nếu anh không cưỡng hiếp em, thì em sẽ cưỡng hiếp anh đó!" Thi Diễm Thường khóc một trận, rồi thật sự không nhịn được, giơ tay về phía Lục Minh, muốn sờ lấy long thương thật lớn của hắn.
"Cô biết nghĩ lắm!" Lục Minh lại quất một roi xuống tay nàng, lại đạp một cước xuống người nàng, nói : " Dâm nữ, không phải là muốn tôi cưỡng hiếp sao? Làm như một con chó cái đi, giơ cái mông cao lên, làm ra tư thế dâm đãng nhất đi!"
"Tên nông dân chết tiệt, chờ một lát nữa tao sẽ giết mày..." Thi Diễm Thường thật sự không thể nhịn được dục vọng hành hạ, không thể làm gì khác hơn là phải cố nén thẹn thùng làm theo.
Nàng nghĩ, chờ cho hắn làm xong, mình nhất định thừa dịp hắn không chú ý mà giết hắn, nếu không thì khó nhịn mối hận trong lòng.
Bây giờ thật sự không nhịn được, cứ để cho tên khốn nạn này chà đạp một phen...
Nhưng chờ đợi một hồi lâu, vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Nhìn lại, Lục Minh đã không còn thấy đâu, mới biết hắn cố ý trêu đùa mình, nhất thời vừa xấu hổ vừa vội, vừa buồn vừa giận, kích động khóc lớn lên, điên cuồng gào thét : " Lục Minh, tên nông dân chết tiệt, nếu có một ngày mày rơi vào tay tao, tao mà không hành hạ chết mày, tao sẽ không tên là Thi Diễm Thường!"
/830
|