Xử lý xong chuyện của Trần Tranh , Lục Minh lại cùng đám người Trương Phong đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Trần Tranh ở lại bồi tiếp bố mẹ, Trương Viện Viện ngược lại đi ra , nàng còn mang theo muội muội của Trần Tranh . Dựa theo lời nàng, nàng đối với Trần Tranh rất thất vọng, nhưng không trách bố mẹ hắn, thậm chí rất kính nể nghị lực cùng khổ tâm của hai người người tàn tật bọn họ có thể ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng ra con trai sinh viên .
Cho nên, nàng cho dù cùng Trần Tranh chia tay, cũng muốn nhận hai lão làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, chiếu cố sinh hoạt của bọn họ.
Về phần Trần Tranh, nàng không nói tha thứ, cũng không nói hận hắn.
Chỉ là lắc đầu nói, trong một năm sẽ không sẽ nghĩ tới chuyện tình cảm,chuyện sau đó, ai cũng không biết sẽ thế nào, mình tạm thời không thèm nghĩ nhiều hơn nữa, có duyên cuối cùng có thể cùng một chỗ, vô duyên cho hắn một trăm cơ hội cũng là toi công.
Mọi người vừa nghe đã biết, tên sói Trần Tranh này thực sự là làm Trương Viện Viện tổn thương quá sâu, phỏng chừng hắn muốn một lần nữa quay đầu lại theo đuổi ngự tỷ MM này trở về, phỏng chừng cực gian nan.
Hơn nữa, Trần Tranh bây giờ cũng xấu hổ, hắn đối mặt với Trương Viện Viện cảm thấy xấu hổ vô cùng, muốn nói cái gì, phỏng chừng cũng khó mở miệng. . . Mọi người đối với Trần Tranh sau đó như thế nào tỉnh lại, Trương Viện Viện có thể tha thứ cho hắn hay không, bọn họ có thể hợp lại hay không, mọi người cũng không muốn để ý nữa, giúp đến tình trạng như bây giờ đã đủ trượng nghĩa rồi. Nếu không phải Trần Tranh là bằng hữu, đổi thành người khác, mọi người không đánh chết hắn mới là lạ !
Lục Minh đối với đức tính của Trương Viện Viện đó là cực kỳ ca ngợi, đặc biệt là sau khi đã bị Trần Tranh chủ động chia tay, nàng còn vẫn chiếu cố cho bố mẹ và em gái của Trần Tranh , càng thấy hiếm có .
Đối với bệnh cảm của Trương Viện Viện, hắn không có cách nào làm cho nàng lập tức khỏi hẳn, có điều là thân thể ngã bị thương cùng với tiêu hao quá độ này , Lục Minh chính là lần đầu tiên thể hiện ra bản lĩnh của Thần Châm ở trước mặt mọi người , châm cứu trị liệu cho nàng một chút.
Bọn Trương Phong thấy thần kỳ, cũng đều xin khám. Lục Minh không có cách nào, cũng châm cứu cho bọn hắn vài cái,giải quyết vấn đề nhỏ của mấy người bạn học . Nhưng luôn miệng căn dặn mọi người giữ bí mật. Châm cứu không phải vạn năng . Mọi người sinh bệnh đừng tìm mình,sinh bệnh là phải đi tìm bác sĩ!
Thân thể muội muội Trần Nha Nha của Trần Tranh thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng,không thể phát dục. Lục Minh ngược lại mất không ít công sức. May là con nhà nông gia không bị bệnh gì nặng. Hắn chủ yếu kích thích hóc môn trong cơ thể nàng tiết ra là được.
"Trước tiên đừng cho nàng ăn quá tốt. Bệnh nặng không thể dùng thuốc mạnh . Thân thể nàng quá yếu, chờ thân thể nàng khôi phục lại, mới có thể ăn thịt cá. . ." Lục Minh lặng lẽ nói với Trương Viện Viện : "Thân thể của em tựa hồ có chuyện. Nhưng anh không thể châm cứu cho em, có một ý kiến là, khi nào em khỏi cảm thì đi tới bệnh viện lớn kiểm tra, sau đó làm phẫu thuật. Em cõng mẫu thân của Trần Tranh đi hơn mười kilomet đường núi là không có làm sai. Có thể nói là thiện có thiện báo. Em tuy rằng vừa khổ vừa mệt. Nhưng có lẽ là cảm động lên trời xanh , làm cho bệnh trong thân thể của em lại sớm lộ ra . Bằng không chậm trễ nửa năm nữa, mạng nhỏ của em cũng có thể nguy hiểm. . ."
"Cái bệnh gì ?" Trương Viện Viện vừa nghe, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Ẩn ở tụy, lá lách cùng túi mật cũng có một chút vấn đề. Anh mới chỉ là mới đưa tay xem qua một lần. Không cách nào xác định. Có lẽ tình huống của em so với tôi cảm ứng được tốt hơn. Trước tiên em đi kiểm tra đi!" Lục Minh mỉm cười, ý bảo Trương Viện Viện đừng căng thẳng: "Bây giờ y học hưng thịnh, vấn đề của em đã được phát hiện sớm, không cần lo lắng."
"Xem ra làm việc thiện thật đúng là có thiện báo, lần đầu tiên em làm việc thiện, đã được anh cứu một mạng. . ." Trương Viện Viện kiên cường cười một cái, nụ cười có chút buồn bã.
"Thế nào rồi?" Mọi người thấy nàng cười vô cùng đau khổ , đều phi thường kỳ quái.
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng Lục Minh khuyên bảo nàng quay về với Trần Tranh , không nghĩ tới Trương Viện Viện sau khi nghe xong sắc mặt đại biến, cuối cùng còn buồn bã cười khổ, nhất thời hiểu rõ nàng đã xảy ra chuyện. Lục Minh là ai, tất cả mọi người đều biết, hắn là Công Phu Tiểu Tử, cùng bằng hữu nghiên cứu ra các vị thuốc của đế vương, quan thanh liêm, lãnh cung cùng phi tử ..., lại có tuyệt kỹ châm cứu , hắn vừa chẩn đoán bệnh cho nàng xong, lại nhỏ giọng nói với Trương Viện Viện , xem ra cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trương Viện Viện rất thẳng thắn, cũng không có giấu diếm, nhẹ giọng nói ra, còn nói: "Đây cũng là số mệnh, em không có sợ, ngược lại, có thể phát hiện sớm kịp thời, em rất cảm kích trời, ngày mai em phải đi bệnh viện lớn kiểm tra, chỉ mong có thể nhanh vượt qua một cửa này!"
Tất cả mọi người thấy lòng chua xót, ngự tỷ tướng mạo mỹ lệ hiếm có này , có tài, lại có đức, mà lại hồng nhan bạc mệnh.
Vừa bị tên sói Trần Tranh kia vứt bỏ, không kịp thương tâm, ngay sau đó lại kểm tra ra có bệnh.
Trương Phong nhìn về phía Lục Minh, mong muốn hắn nghĩ ra biện pháp.
Lục Minh thầm toát mồ hôi, mình là sẽ châm cứu, nhưng không phải thần y ! Hơn nữa bệnh giấu ở những chỗ như tụy cùng ruột, túi mật này đều là cơ quan nội tạng quan trọng, nếu như xảy ra vấn đề, tốt nhất chính là đến bệnh viện lớn tiến hành phẫu thuật,có lẽ mình tiến nhập trong cái loại trạng thái huyền diệu, lấy loại thủ pháp Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật điều trị , có lẽ là có thể trợ giúp với Trương Viện Viện, nhưng mình cũng không phải là lúc nào cũng có thể tiến vào trong cái loại trạng thái huyền diệu này .
"Vấn đề dường như không lớn, đừng quá lo lắng, đi kiểm tra trước, xem qua kết quả kiểm tra, rồi nghĩ biện pháp ứng phó đi!" Lục Minh chỉ có thể an ủi mọi người, đặc biệt là Trương Viện Viện, trước tiên ổn định lòng của nàng rồi nói: "Viện Viện, là bảy phần tinh thần ba phần bệnh, nếu như tinh thần em suy sụp , không bệnh thì em cũng sẽ nhiễm bệnh, bệnh nhỏ sẽ biến thành bệnh nặng, nếu như tinh thần của em bền gan vững chí, như vậy bệnh gì đều khó đánh ngã được em. . . Tất cả mọi người chúng ta sẽ nghĩ biện pháp , anh biết vô số bác sĩ , hạnh lâm danh túc, đại sư Hồng Kông , quyền uy trong nước , nguyên lão trong quân đội, cái gì cần có đều có. Phương diện phẫu thuật càng đừng lo lắng, cái máy móc gì đều sẽ có, anh gọi một cú điện thoại, tốt nhất là bác sĩ có thể chạy tới trị liệu cho em, em đừng nghĩ nhiều quá, đêm nay ngủ ngon đi, ngày mai đến bệnh viện lớn đi kiểm tra một chút !"
"Không có việc gì, anh nói không có việc gì vậy sẽ không có việc gì. . ." Trương Viện Viện giả bộ mạnh mẽ trấn định cười cười, có điều là Lục Minh phát hiện nàng bưng cái chén uống nước thì đầu ngón tay có chút run run, trong lòng không khỏi thở dài, mình sớm biết thì sẽ không nói cho nàng , trực tiếp tìm Chúc Tiểu Diệp khám cho nàng .
"Bây giờ phải đi kiểm tra , dù thế nào chúng ta cũng làm cho một chuyện, cùng Viện Viện đi kiểm tra đi!" Ý kiến của Trương Phong đề nghị, tất cả mọi người đều tán thành.
Vội vã ăn một chút, mọi người đánh xe thẳng đến bệnh viện lớn gần nhất.
Vãn Ban, bác sĩ tốt nhất cũng không có ở đây, nhưng những thứ như chụp cắt lớp thì bác sĩ trực ban cũng có thể làm, trải qua hơn hai giờ kiểm tra , hai người bác sĩ trực ban sau khi thảo luận một hồi, nói Trương Viện Viện không có bệnh, còn nói có thể đem kết quả chẩn đoán bệnh chuyển giao cho bác sĩ chuyên khoa xem, nhưng bọn hắn nhân mạnh một chút, thân thể Trương Viện Viện mặc dù có chút cảm mạo, nhưng theo cuộn phim chụp mà xem, nàng không có bất luận cái vấn đề gì.
Đối với kết quả này, mọi người không biết là mừng hay là lo, bọn họ nói hoàn toàn trái ngược với lời nói của Lục Minh .
Sắc mặt của Lục Minh có chút ngưng trọng, quyết định mang Trương Viện Viện tới bệnh viện Thành Tể kiểm tra một lần nữa , mọi người lại vội vã đưa đi, Trần lão cùng Lý lão mới trở về cũng tới quấy rầy, vội vàng đến hơn mười giờ đêm, cháu gái Lý Hoa của Lý lão là người có quyền uy trong khoa giải phẫu ngực bụng, nhiều lần chụp X quang ở các góc khác nhau ra xem, khẳng định phán đoán của Lục Minh.
Bệnh ẩn rât sâu, nhưng X- quang cũng tìm ra.
Bởi vì bình thường căn bản không có khả năng gặp loại bệnh nhân biết trước ổ bệnh này, cho nên bác sĩ bình thường không nhìn ra vấn đề, đây cũng là bình thường .
Thông thường là vậy cho nên bác sĩ gặp phải bệnh nhân, đều là sau khi phát bệnh, phim chụp hiện ra rõ ràng bóng mờ của thời kì giữa hoặc là giai đoạn cuối của bệnh nhân, nếu như có thể biết trước từ đầu, như vậy tin rằng tỉ lệ tử vong của bệnh nhân đến bệnh viện làm phẫu thuật sẽ giảm đi rất nhiều.
"Có lẽ những thứ này là u ác tính ,hoặc là u lành tính, bóng mờ quá nhỏ , chúng tôi không cách nào phán đoán, thân thể của cô mặt ngoài khỏe mạnh, cũng dễ tạo thành chẩn đoán lầm, có điều là chúng tôi chính là tin tưởng phán đoán của Lục Minh . Chúng ta trước tiên tìm các chuyên gia về phương diện này, nghiên cứu phương án giải phẫu một chút mới được. . ." Lý Hoa đối với Lục Minh, đó là tuyệt đối tín nhiệm, nàng cảm thấy chắc chắn là u ác tính , nhưng mà để trấn an Trương Viện Viện, nàng không dám nói thẳng, để tránh khỏi tạo thành gánh nặng tâm lý cho Trương Viện Viện.
"Tôi cầm cuộn phim trở lại cho Tiểu Diệp xem, có lẽ là nàng có thể giúp một chút." Lục Minh hỏi Lý Hoa muốn một phần tư liệu.
"Chúng ta cứ cùng đi đi, không nghe được kết quả cuối cùng, chúng tôi không yên lòng !" Trương Thừa cảm thấy không được rõ ràng, trong lòng luôn luôn khó chịu, sau lại thì ngay cả Trần Tranh cũng chạy đến, hắn tựa hồ mới vừa tắm qua, cả người sũng nước, giống như mới từ trong nước mò ra.
Trở lại Phong Đan Bạch Lộ, Giai Giai không có nhà, phỏng chừng còn đang bồi tiếp Hoắc Vấn Dung, Niếp Thanh Lam ngược lại có mặt, nàng có chút ngoài ý muốn khi Lục Minh mang một đám người trở về.
Có điều là nghe nói chuyện của Trương Viện Viện, nàng cũng có chút nhìn với cặp mắt khác xưa.
Gọi Chúc Tiểu Diệp xuống, nàng không xem tư liệu, chỉ là sờ sờ tay của Trương Viện Viện , thản nhiên nói một câu: "Mọi người muốn nghe cái gì? Lời nói thật hay nói dối?"
Mọi người vừa nghe, đều toát mồ hôi lạnh .
Này chẳng lẽ không phải là bệnh nhỏ?
"Em đương nhiên là nghe lời nói thật, chị, chị nói đi, em chịu được." Trương Viện Viện nói không sợ đó là giả , nhưng nàng đương nhiên muốn biết bệnh tình của mình ra làm sao.
"Lời nói thật, em sẽ chết , nhiều nhất chỉ có ba tháng đến nửa năm sau." Chúc Tiểu Diệp dùng đôi mắt to quỷ quái chậm rãi nhìn Trương Viện Viện, nhẹ giọng nói: "Lời nói dối chính là em có thể đến bệnh viện đi làm phẫu thuật, nỗ lực cứu vớt sinh mệnh của mình. Cái nhìn của cá nhân chị là, so với lãng phí mấy tháng thời gian nằm ở trên giường bệnh, không bằng em đi làm chút chuyện em thấy vui vẻ , hoàn thành tâm nguyện chưa thực hiện được đi!"
Ý tứ của Chúc Tiểu Diệp, đó chính là Trương Viện Viện tuyệt đối không cứu được.
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều bị chấn động.
Nếu như nàng không phải đại sư phụ truyền thụ kỹ thuật châm cứu cho Lục Minh,thì mọi người cũng sẽ không phải khiếp sợ như vậy.
"Tính mạng của em thực sự chỉ còn lại có ba tháng sao?" Giọng nói Trương Viện Viện gấp gáp, lại nuốt ngụm nướt bọt, nhắm mắt lại sâu hít sâu một cái, nhẹ giọng hỏi.
"Trong cơ thể của em không có tử khí, nhưng sinh cơ đoạn tuyệt rồi, mặt ngoài tuy rằng không nhìn ra , nhưng không cần bao lâu, tử khí sẽ tràn ngập thân thể của em, phỏng chừng sau khi chị chết một hai tháng, em sẽ chết . . Tình huống của em giống như cùng cây trúc nở hoa , sinh cơ đã hao hết, rất xin lỗi, chị không có cách nào." Chúc Tiểu Diệp nói không cách nào khiến cho người ta hoài nghi, vừa nghe nàng nói nói, tất cả mọi người rơi vào trong đau buồn thật lớn .
"Lục Minh, mày nhất định có thể cứu nàng, mày cứu đi ,bất luận như thế nào, mày cứu nàng đi, kể cả móc tim của tao ra, cũng không có vấn đề gì!" Trần Tranh nhào tới trên đùi của Lục Minh , đau khổ cầu xin Lục Minh ra tay.
"Hắn cũng không có cách nào, Lục Minh tự thân khó bảo toàn, hắn cũng có nguy hiểm tính mạng. . ." Chúc Tiểu Diệp kéo tay của Lục Minh, thanh âm mang chút bi thương thở dài: "Em lại cảm thấy điềm chết của anh, lẽ nào anh nhất định phải chết trước mặt em sao? Để phòng ngừa điềm chết của anh lại xuất hiện, Cảnh Hàn nàng đã trốn đi, em cũng sẽ cự tuyệt cứu trị của anh, thế nhưng trời cao lại đưa tới một nàng Trương Viện Viện. . . Lục Minh, nếu như anh muốn cứu nàng, nhất định sẽ không toàn mạng, anh không cứu được nàng, cuối cùng hai người đều sẽ mất mạng!"
"Yên tâm, em sẽ không cho học trưởng cứu em, thế gian ít đi một Trương Viện Viện không có vấn đề gì, tôi từ nhỏ đến lớn hưởng lạc hưởng lạc, cũng không có gì tiếc nuối , em sẽ cho thế gian lưu lại một Công Phu Tiểu Tử ! Em tuyệt đối sẽ không hại chết anh ấy, tuyệt đối sẽ không!" Trương Viện Viện nghe Chúc Tiểu Diệp nói xong, nhất thời thoáng cái bỏ đi ý nghĩ tìm cách cầu cứu Lục Minh .
"Điềm chết của anh sớm đã có rồi, cùng em không quan hệ, anh cho dù không cứu người cũng sẽ chết ,thế gian bao nhiêu cao thủ chờ mưu sát anh, nếu như số phận không thể thay đổi, như vậy tôi có cứu hay không cũng đều như nhau, nếu như có thể thay đổi, vì sao anh không cứu?" Lục Minh cười to, lắc đầu nói: " Mệnh anh do anh, không phải do trời!"
"Tùy anh đi, có điều là trong lòng anh có lẽ là cũng không có nắm chắc, mới vừa về đã tìm ta chẩn đoán bệnh." Chúc Tiểu Diệp khẽ lắc đầu, rồi nàng đi lên lầu .
"Học trưởng, em tin tưởng anh nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, nhưng bệnh của em xin anh đừng để ý nữa, em tìm bác sĩ Lý Hoa nghĩ biện pháp ! Đã lâu không có trở về cùng bố mẹ sum họp , em rất cao hứng, còn có mấy tháng thời gian bồi tiếp bọn họ. . ." Trương Viện Viện lấy điện thoại cầm tay ra, đi đến một bên, gọi điện thoại cho bố mẹ.
Không đề cập tới bệnh tình chút nào, chỉ là làm nũng, muốn quấn lấy bố mẹ cùng đi du ngoạn.
Nàng sợ bố mẹ khó hiểu, Trương Viện Viện lập tức tìm cớ thất tình.
Quả nhiên,bố mẹ nàng đáp ứng cùng nàng đi du ngoạn, mọi người nghe thấy thiếu chút nữa lòng chua xót rơi lệ, hồng nhan bạc mệnh như vậy, thật là làm người ta thương tiếc!
"Viện Viện, chúng ta kết hôn đi!" Trần Tranh kích động tiến lên, cầm lấy tay của Trương Viện Viện .
"Anh đây là thương cảm hay là bố thí tôi đó? Trần Tranh đồng học, tôi với anh đã chia tay, thậm chí nghiêm khắc mà nói, hai người chúng ta còn không có bắt đầu chính thức nói yêu đương. . . Cùng học một thời, hảo tụ hảo tán, hơn nữa bố mẹ anh cũng là nghĩa phụ nghĩa mẫu tôi nhận , muội muội anh là nghĩa muội tôi nhận, ngôi nhà ở Vân Hải tiểu khu sẽ tặng cho họ, này cũng là một chút tấm lòng cuối cùng của tôi đối với họ. . . Về phần kết hôn, thật nực cười, tôi mặc dù sắp chết, nhưng cùng anh không có vấn đề gì, tại trong mắt tôi, anh chính là một tên hèn nhát không dám nhận bố mẹ, làm sao tôi có thể kết hôn với anh! Thời gian ba tháng cuối cùng này, tôi còn muốn cho lòng vui vẻ, xin đừng làm phiền tôi, được không? Lục Minh học trưởng, các vị học trưởng, ta muốn về nhà , nếu không Trương Phong học trưởng đưa tôi đi?" Trương Viện Viện vùng thoát khỏi tay của Trần Tranh , vẻ mặt rất trấn tĩnh hướng về phía mọi người mỉm cười tạm biệt.
"Đừng như vậy, cuối cùng sẽ có biện pháp !" Mọi người đều an ủi, nhưng lại không biết an ủi thế là tốt hay không nữa.
"Anh không nên đem bệnh tình nói cho em, cũng không nên mang em trở về cho Tiểu Diệp xem, bây giờ, em đã buông tha tính mạng rồi." Lục Minh thở dài một tiếng.
"Chết rõ ràng , so với sống trong hồ đồ, không phải tốt hơn sao?" Trương Viện Viện mỉm cười: "Kỳ thực, trong lòng em rất cảm kích anh, anh nghe nói em thất tình, vội vã chạy tới, còn muốn giúp em vãn hồi đoạn tình ái còn chưa có bắt đầu đã kết thúc kia. Tiếp đó, anh lại nói cho em biết bệnh tình, kỳ thực anh sớm biết rằng bệnh của em rất nghiêm trọng đúng không, cho nên anh mới an ủi em nói bảy phần tinh thần ba phần bệnh. . . Lục Minh học trưởng, vẫn là anh muốn cứu em, nhưng em sẽ không đồng ý. Bác sĩ Tiểu Diệp nói đúng, anh không cứu được tôi, ngược lại là hại chính anh. . . Có thể tại trong thời khắc mỹ lệ nhất của cuộc đời chết đi, em không có tiếc nuối, vừa rồi em rất sợ, thế nhưng sau khi nghe được tin người chết , trong lòng em rất bình tĩnh! Có thể có ba tháng thời gian tót đẹp, em đã rất thỏa mãn rồi!"
"Nghe chị nói một câu đi!" Niếp Thanh Lam bỗng nhiên mở miệng nói: "Mặc kệ trăm năm sau chết đi, mười năm sau chết đi, hay là một giây sau chết đi, chỉ cần không hối hận, chỉ cần có thể buông tha, vậy đều là như nhau . Chị là làm cảnh sát , tùy thời đều có nguy hiểm tính mệnh , đối với em nhìn thấu , có thể sống một ngày , chị cũng vui một ngày . Tên Lục Minh này có điềm chết , chị vẫn chọn hắn làm bạn trai, bởi vì chị tin tưởng hắn, hắn là một nam tử có thể sáng tạo kỳ tích ! Trương Viện Viện, nếu như em tin tưởng mình, cũng có thể sáng tạo kỳ tích , điểm này, em phải hướng Lục Minh học tập, niềm tin của hắn chính là mệnh tôi do tôi không do trời, có lẽ trời cao sẽ giáng xuống bất hạnh, nhưng chúng ta có thể đem bất hạnh chuyển hóa, làm cho nó biến thành hạnh phúc!"
"Nếu như là người ngoài, chị sẽ không cho phép nàng làm ảnh hưởng tới mạng sống của bạn trai chị, có điều em là học muội của hắn, người cũng không tồi, nếu như em nghĩ thông suốt , lại nguyện ý tin tưởng hắn, cứ tới đây tìm hắn đi, có lẽ hắn có biện pháp cứu em, cho dù không có, cũng có thể kéo dài tính mạng một chút , sống lâu thêm một ngày , luôn luôn tốt, không phải sao?" Niếp Thanh Lam ôm Trương Viện Viện một cái, bày tỏ an ủi.
"Hảo, em tin tưởng học trưởng, em sẽ trở lại . . . Nhưng bây giờ, ta muốn đi về trước , cùng bố mẹ nói một chút, để cho bọn họ dỗ dành em." Trương Viện Viện nhiều lần nói lời từ biệt với mọi người, kiên trì phải đi.
Sau đó Trương Phong cùng Thạch Hoa đưa nàng trở về, Trần Tranh cũng muốn đi theo, nhưng nàng không cho hắn lên xe.
Trương Thừa chở Trần Tranh, theo đuôi ở phía sau.
Trong ngày hôm nay,chuyện tình xảy ra thực sự rất nhiều ,trong lòng mọi người đều có chút rối loạn, bao gồm cả Lục Minh. Lần đầu tiên hắn phát hiện mình không phải vạn năng , y thuật của mình còn xa mới đủ, còn có không gian đề thăng cực lớn.
Trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, lẽ nào đột phá tiếp theo , sẽ là ở phương diện y thuật?
Về điềm chết của Chúc Tiểu Diệp nói , Lục Minh căn bản không có để ở trong lòng, có lẽ điềm chết là có , nhưng hắn tin tưởng mình có thể phá kiếp đi qua!
Hắn chưa bao giờ lo lắng cho sinh mệnh của mình, cho dù có nguy hiểm, hắn cũng biết rõ mình có thể bình yên vượt qua! Có thể nói như vậy, từ khi thân thể trải qua kỳ ngộ tới nay, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ không thoát khỏi nguy hiểm, nguy cơ mấy tháng nay gặp phải , so với bây giờ gặp phải tính ra cũng không phải chỉ ít hơn mười lần.
Lục Minh phát hiện mình bất luận đi đến đâu đều sẽ có nguy hiểm, có điều là cuối cùng, luôn luôn biến thành cơ hội đột phá của mình .
Cái điềm chết tựa như chuyện xấu, nhưng lại dường như là chuyện tốt, nó có thể làm cho Lục Minh luôn duy trì cảnh giác, đối với bất luận chuyện gì cũng không sẽ lơ là sơ suất. . . Đồng thời, điềm chết cũng tựa hồ có thể nâng cao năng lực cảm ứng tâm linh của Lục Minh !
"Sau khi tiểu xử nam biến thành nam tử hán đại trượng phu , thật giống như có điểm bất đồng , bây giờ so với trước đây bình tĩnh hơn. Trước đây nếu như nghe được bạn học có bệnh, phỏng chừng anh lập tức liền muốn ra tay cứu trị, bây giờ biết nghĩ biện pháp nghiên cứu đối sách trước!" Niếp Thanh Lam ôm nhẹ eo của Lục Minh , đem thân thể mềm mại dán sát vào, cười hì hì hỏi: "Thế nào, Hoắc yêu nữ có đúng cho anh rất thoải mái hay không? Lần đầu tiên đã làm hơn mười tiếng đồng hồ, tin rằng tại trong xử nam , đại phôi đản anh coi như là trước chưa có sau lại càng không ai bằng ! Thế nào? Tiết ra ngoài không ? Có muốn em sẽ giúp anh hay không ?"
"Muốn!" Lục Minh cảm thấy trừ phi mình biến thành kẻ ngu si, bằng không sao lại nói không muốn.
"Anh muốn sướng sao!" Niếp Thanh Lam nghiêng nước nghiêng thành liếc mắt trách móc nhìn hắn, thiếu chút nữa đem hồn phách của Lục Minh cũng câu mất.
"Lục Minh, em có lời muốn nói với anh. . ." Chúc Tiểu Diệp lại đi xuống , nàng sẽ nói với Lục Minh cái gì , không chỉ Lục Minh, mà ngay cả Niếp Thanh Lam cũng thấy tò mò.
Trần Tranh ở lại bồi tiếp bố mẹ, Trương Viện Viện ngược lại đi ra , nàng còn mang theo muội muội của Trần Tranh . Dựa theo lời nàng, nàng đối với Trần Tranh rất thất vọng, nhưng không trách bố mẹ hắn, thậm chí rất kính nể nghị lực cùng khổ tâm của hai người người tàn tật bọn họ có thể ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng ra con trai sinh viên .
Cho nên, nàng cho dù cùng Trần Tranh chia tay, cũng muốn nhận hai lão làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, chiếu cố sinh hoạt của bọn họ.
Về phần Trần Tranh, nàng không nói tha thứ, cũng không nói hận hắn.
Chỉ là lắc đầu nói, trong một năm sẽ không sẽ nghĩ tới chuyện tình cảm,chuyện sau đó, ai cũng không biết sẽ thế nào, mình tạm thời không thèm nghĩ nhiều hơn nữa, có duyên cuối cùng có thể cùng một chỗ, vô duyên cho hắn một trăm cơ hội cũng là toi công.
Mọi người vừa nghe đã biết, tên sói Trần Tranh này thực sự là làm Trương Viện Viện tổn thương quá sâu, phỏng chừng hắn muốn một lần nữa quay đầu lại theo đuổi ngự tỷ MM này trở về, phỏng chừng cực gian nan.
Hơn nữa, Trần Tranh bây giờ cũng xấu hổ, hắn đối mặt với Trương Viện Viện cảm thấy xấu hổ vô cùng, muốn nói cái gì, phỏng chừng cũng khó mở miệng. . . Mọi người đối với Trần Tranh sau đó như thế nào tỉnh lại, Trương Viện Viện có thể tha thứ cho hắn hay không, bọn họ có thể hợp lại hay không, mọi người cũng không muốn để ý nữa, giúp đến tình trạng như bây giờ đã đủ trượng nghĩa rồi. Nếu không phải Trần Tranh là bằng hữu, đổi thành người khác, mọi người không đánh chết hắn mới là lạ !
Lục Minh đối với đức tính của Trương Viện Viện đó là cực kỳ ca ngợi, đặc biệt là sau khi đã bị Trần Tranh chủ động chia tay, nàng còn vẫn chiếu cố cho bố mẹ và em gái của Trần Tranh , càng thấy hiếm có .
Đối với bệnh cảm của Trương Viện Viện, hắn không có cách nào làm cho nàng lập tức khỏi hẳn, có điều là thân thể ngã bị thương cùng với tiêu hao quá độ này , Lục Minh chính là lần đầu tiên thể hiện ra bản lĩnh của Thần Châm ở trước mặt mọi người , châm cứu trị liệu cho nàng một chút.
Bọn Trương Phong thấy thần kỳ, cũng đều xin khám. Lục Minh không có cách nào, cũng châm cứu cho bọn hắn vài cái,giải quyết vấn đề nhỏ của mấy người bạn học . Nhưng luôn miệng căn dặn mọi người giữ bí mật. Châm cứu không phải vạn năng . Mọi người sinh bệnh đừng tìm mình,sinh bệnh là phải đi tìm bác sĩ!
Thân thể muội muội Trần Nha Nha của Trần Tranh thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng,không thể phát dục. Lục Minh ngược lại mất không ít công sức. May là con nhà nông gia không bị bệnh gì nặng. Hắn chủ yếu kích thích hóc môn trong cơ thể nàng tiết ra là được.
"Trước tiên đừng cho nàng ăn quá tốt. Bệnh nặng không thể dùng thuốc mạnh . Thân thể nàng quá yếu, chờ thân thể nàng khôi phục lại, mới có thể ăn thịt cá. . ." Lục Minh lặng lẽ nói với Trương Viện Viện : "Thân thể của em tựa hồ có chuyện. Nhưng anh không thể châm cứu cho em, có một ý kiến là, khi nào em khỏi cảm thì đi tới bệnh viện lớn kiểm tra, sau đó làm phẫu thuật. Em cõng mẫu thân của Trần Tranh đi hơn mười kilomet đường núi là không có làm sai. Có thể nói là thiện có thiện báo. Em tuy rằng vừa khổ vừa mệt. Nhưng có lẽ là cảm động lên trời xanh , làm cho bệnh trong thân thể của em lại sớm lộ ra . Bằng không chậm trễ nửa năm nữa, mạng nhỏ của em cũng có thể nguy hiểm. . ."
"Cái bệnh gì ?" Trương Viện Viện vừa nghe, sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Ẩn ở tụy, lá lách cùng túi mật cũng có một chút vấn đề. Anh mới chỉ là mới đưa tay xem qua một lần. Không cách nào xác định. Có lẽ tình huống của em so với tôi cảm ứng được tốt hơn. Trước tiên em đi kiểm tra đi!" Lục Minh mỉm cười, ý bảo Trương Viện Viện đừng căng thẳng: "Bây giờ y học hưng thịnh, vấn đề của em đã được phát hiện sớm, không cần lo lắng."
"Xem ra làm việc thiện thật đúng là có thiện báo, lần đầu tiên em làm việc thiện, đã được anh cứu một mạng. . ." Trương Viện Viện kiên cường cười một cái, nụ cười có chút buồn bã.
"Thế nào rồi?" Mọi người thấy nàng cười vô cùng đau khổ , đều phi thường kỳ quái.
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng Lục Minh khuyên bảo nàng quay về với Trần Tranh , không nghĩ tới Trương Viện Viện sau khi nghe xong sắc mặt đại biến, cuối cùng còn buồn bã cười khổ, nhất thời hiểu rõ nàng đã xảy ra chuyện. Lục Minh là ai, tất cả mọi người đều biết, hắn là Công Phu Tiểu Tử, cùng bằng hữu nghiên cứu ra các vị thuốc của đế vương, quan thanh liêm, lãnh cung cùng phi tử ..., lại có tuyệt kỹ châm cứu , hắn vừa chẩn đoán bệnh cho nàng xong, lại nhỏ giọng nói với Trương Viện Viện , xem ra cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trương Viện Viện rất thẳng thắn, cũng không có giấu diếm, nhẹ giọng nói ra, còn nói: "Đây cũng là số mệnh, em không có sợ, ngược lại, có thể phát hiện sớm kịp thời, em rất cảm kích trời, ngày mai em phải đi bệnh viện lớn kiểm tra, chỉ mong có thể nhanh vượt qua một cửa này!"
Tất cả mọi người thấy lòng chua xót, ngự tỷ tướng mạo mỹ lệ hiếm có này , có tài, lại có đức, mà lại hồng nhan bạc mệnh.
Vừa bị tên sói Trần Tranh kia vứt bỏ, không kịp thương tâm, ngay sau đó lại kểm tra ra có bệnh.
Trương Phong nhìn về phía Lục Minh, mong muốn hắn nghĩ ra biện pháp.
Lục Minh thầm toát mồ hôi, mình là sẽ châm cứu, nhưng không phải thần y ! Hơn nữa bệnh giấu ở những chỗ như tụy cùng ruột, túi mật này đều là cơ quan nội tạng quan trọng, nếu như xảy ra vấn đề, tốt nhất chính là đến bệnh viện lớn tiến hành phẫu thuật,có lẽ mình tiến nhập trong cái loại trạng thái huyền diệu, lấy loại thủ pháp Thiên Thủ Minh Tâm Độ Kiếp Thuật điều trị , có lẽ là có thể trợ giúp với Trương Viện Viện, nhưng mình cũng không phải là lúc nào cũng có thể tiến vào trong cái loại trạng thái huyền diệu này .
"Vấn đề dường như không lớn, đừng quá lo lắng, đi kiểm tra trước, xem qua kết quả kiểm tra, rồi nghĩ biện pháp ứng phó đi!" Lục Minh chỉ có thể an ủi mọi người, đặc biệt là Trương Viện Viện, trước tiên ổn định lòng của nàng rồi nói: "Viện Viện, là bảy phần tinh thần ba phần bệnh, nếu như tinh thần em suy sụp , không bệnh thì em cũng sẽ nhiễm bệnh, bệnh nhỏ sẽ biến thành bệnh nặng, nếu như tinh thần của em bền gan vững chí, như vậy bệnh gì đều khó đánh ngã được em. . . Tất cả mọi người chúng ta sẽ nghĩ biện pháp , anh biết vô số bác sĩ , hạnh lâm danh túc, đại sư Hồng Kông , quyền uy trong nước , nguyên lão trong quân đội, cái gì cần có đều có. Phương diện phẫu thuật càng đừng lo lắng, cái máy móc gì đều sẽ có, anh gọi một cú điện thoại, tốt nhất là bác sĩ có thể chạy tới trị liệu cho em, em đừng nghĩ nhiều quá, đêm nay ngủ ngon đi, ngày mai đến bệnh viện lớn đi kiểm tra một chút !"
"Không có việc gì, anh nói không có việc gì vậy sẽ không có việc gì. . ." Trương Viện Viện giả bộ mạnh mẽ trấn định cười cười, có điều là Lục Minh phát hiện nàng bưng cái chén uống nước thì đầu ngón tay có chút run run, trong lòng không khỏi thở dài, mình sớm biết thì sẽ không nói cho nàng , trực tiếp tìm Chúc Tiểu Diệp khám cho nàng .
"Bây giờ phải đi kiểm tra , dù thế nào chúng ta cũng làm cho một chuyện, cùng Viện Viện đi kiểm tra đi!" Ý kiến của Trương Phong đề nghị, tất cả mọi người đều tán thành.
Vội vã ăn một chút, mọi người đánh xe thẳng đến bệnh viện lớn gần nhất.
Vãn Ban, bác sĩ tốt nhất cũng không có ở đây, nhưng những thứ như chụp cắt lớp thì bác sĩ trực ban cũng có thể làm, trải qua hơn hai giờ kiểm tra , hai người bác sĩ trực ban sau khi thảo luận một hồi, nói Trương Viện Viện không có bệnh, còn nói có thể đem kết quả chẩn đoán bệnh chuyển giao cho bác sĩ chuyên khoa xem, nhưng bọn hắn nhân mạnh một chút, thân thể Trương Viện Viện mặc dù có chút cảm mạo, nhưng theo cuộn phim chụp mà xem, nàng không có bất luận cái vấn đề gì.
Đối với kết quả này, mọi người không biết là mừng hay là lo, bọn họ nói hoàn toàn trái ngược với lời nói của Lục Minh .
Sắc mặt của Lục Minh có chút ngưng trọng, quyết định mang Trương Viện Viện tới bệnh viện Thành Tể kiểm tra một lần nữa , mọi người lại vội vã đưa đi, Trần lão cùng Lý lão mới trở về cũng tới quấy rầy, vội vàng đến hơn mười giờ đêm, cháu gái Lý Hoa của Lý lão là người có quyền uy trong khoa giải phẫu ngực bụng, nhiều lần chụp X quang ở các góc khác nhau ra xem, khẳng định phán đoán của Lục Minh.
Bệnh ẩn rât sâu, nhưng X- quang cũng tìm ra.
Bởi vì bình thường căn bản không có khả năng gặp loại bệnh nhân biết trước ổ bệnh này, cho nên bác sĩ bình thường không nhìn ra vấn đề, đây cũng là bình thường .
Thông thường là vậy cho nên bác sĩ gặp phải bệnh nhân, đều là sau khi phát bệnh, phim chụp hiện ra rõ ràng bóng mờ của thời kì giữa hoặc là giai đoạn cuối của bệnh nhân, nếu như có thể biết trước từ đầu, như vậy tin rằng tỉ lệ tử vong của bệnh nhân đến bệnh viện làm phẫu thuật sẽ giảm đi rất nhiều.
"Có lẽ những thứ này là u ác tính ,hoặc là u lành tính, bóng mờ quá nhỏ , chúng tôi không cách nào phán đoán, thân thể của cô mặt ngoài khỏe mạnh, cũng dễ tạo thành chẩn đoán lầm, có điều là chúng tôi chính là tin tưởng phán đoán của Lục Minh . Chúng ta trước tiên tìm các chuyên gia về phương diện này, nghiên cứu phương án giải phẫu một chút mới được. . ." Lý Hoa đối với Lục Minh, đó là tuyệt đối tín nhiệm, nàng cảm thấy chắc chắn là u ác tính , nhưng mà để trấn an Trương Viện Viện, nàng không dám nói thẳng, để tránh khỏi tạo thành gánh nặng tâm lý cho Trương Viện Viện.
"Tôi cầm cuộn phim trở lại cho Tiểu Diệp xem, có lẽ là nàng có thể giúp một chút." Lục Minh hỏi Lý Hoa muốn một phần tư liệu.
"Chúng ta cứ cùng đi đi, không nghe được kết quả cuối cùng, chúng tôi không yên lòng !" Trương Thừa cảm thấy không được rõ ràng, trong lòng luôn luôn khó chịu, sau lại thì ngay cả Trần Tranh cũng chạy đến, hắn tựa hồ mới vừa tắm qua, cả người sũng nước, giống như mới từ trong nước mò ra.
Trở lại Phong Đan Bạch Lộ, Giai Giai không có nhà, phỏng chừng còn đang bồi tiếp Hoắc Vấn Dung, Niếp Thanh Lam ngược lại có mặt, nàng có chút ngoài ý muốn khi Lục Minh mang một đám người trở về.
Có điều là nghe nói chuyện của Trương Viện Viện, nàng cũng có chút nhìn với cặp mắt khác xưa.
Gọi Chúc Tiểu Diệp xuống, nàng không xem tư liệu, chỉ là sờ sờ tay của Trương Viện Viện , thản nhiên nói một câu: "Mọi người muốn nghe cái gì? Lời nói thật hay nói dối?"
Mọi người vừa nghe, đều toát mồ hôi lạnh .
Này chẳng lẽ không phải là bệnh nhỏ?
"Em đương nhiên là nghe lời nói thật, chị, chị nói đi, em chịu được." Trương Viện Viện nói không sợ đó là giả , nhưng nàng đương nhiên muốn biết bệnh tình của mình ra làm sao.
"Lời nói thật, em sẽ chết , nhiều nhất chỉ có ba tháng đến nửa năm sau." Chúc Tiểu Diệp dùng đôi mắt to quỷ quái chậm rãi nhìn Trương Viện Viện, nhẹ giọng nói: "Lời nói dối chính là em có thể đến bệnh viện đi làm phẫu thuật, nỗ lực cứu vớt sinh mệnh của mình. Cái nhìn của cá nhân chị là, so với lãng phí mấy tháng thời gian nằm ở trên giường bệnh, không bằng em đi làm chút chuyện em thấy vui vẻ , hoàn thành tâm nguyện chưa thực hiện được đi!"
Ý tứ của Chúc Tiểu Diệp, đó chính là Trương Viện Viện tuyệt đối không cứu được.
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều bị chấn động.
Nếu như nàng không phải đại sư phụ truyền thụ kỹ thuật châm cứu cho Lục Minh,thì mọi người cũng sẽ không phải khiếp sợ như vậy.
"Tính mạng của em thực sự chỉ còn lại có ba tháng sao?" Giọng nói Trương Viện Viện gấp gáp, lại nuốt ngụm nướt bọt, nhắm mắt lại sâu hít sâu một cái, nhẹ giọng hỏi.
"Trong cơ thể của em không có tử khí, nhưng sinh cơ đoạn tuyệt rồi, mặt ngoài tuy rằng không nhìn ra , nhưng không cần bao lâu, tử khí sẽ tràn ngập thân thể của em, phỏng chừng sau khi chị chết một hai tháng, em sẽ chết . . Tình huống của em giống như cùng cây trúc nở hoa , sinh cơ đã hao hết, rất xin lỗi, chị không có cách nào." Chúc Tiểu Diệp nói không cách nào khiến cho người ta hoài nghi, vừa nghe nàng nói nói, tất cả mọi người rơi vào trong đau buồn thật lớn .
"Lục Minh, mày nhất định có thể cứu nàng, mày cứu đi ,bất luận như thế nào, mày cứu nàng đi, kể cả móc tim của tao ra, cũng không có vấn đề gì!" Trần Tranh nhào tới trên đùi của Lục Minh , đau khổ cầu xin Lục Minh ra tay.
"Hắn cũng không có cách nào, Lục Minh tự thân khó bảo toàn, hắn cũng có nguy hiểm tính mạng. . ." Chúc Tiểu Diệp kéo tay của Lục Minh, thanh âm mang chút bi thương thở dài: "Em lại cảm thấy điềm chết của anh, lẽ nào anh nhất định phải chết trước mặt em sao? Để phòng ngừa điềm chết của anh lại xuất hiện, Cảnh Hàn nàng đã trốn đi, em cũng sẽ cự tuyệt cứu trị của anh, thế nhưng trời cao lại đưa tới một nàng Trương Viện Viện. . . Lục Minh, nếu như anh muốn cứu nàng, nhất định sẽ không toàn mạng, anh không cứu được nàng, cuối cùng hai người đều sẽ mất mạng!"
"Yên tâm, em sẽ không cho học trưởng cứu em, thế gian ít đi một Trương Viện Viện không có vấn đề gì, tôi từ nhỏ đến lớn hưởng lạc hưởng lạc, cũng không có gì tiếc nuối , em sẽ cho thế gian lưu lại một Công Phu Tiểu Tử ! Em tuyệt đối sẽ không hại chết anh ấy, tuyệt đối sẽ không!" Trương Viện Viện nghe Chúc Tiểu Diệp nói xong, nhất thời thoáng cái bỏ đi ý nghĩ tìm cách cầu cứu Lục Minh .
"Điềm chết của anh sớm đã có rồi, cùng em không quan hệ, anh cho dù không cứu người cũng sẽ chết ,thế gian bao nhiêu cao thủ chờ mưu sát anh, nếu như số phận không thể thay đổi, như vậy tôi có cứu hay không cũng đều như nhau, nếu như có thể thay đổi, vì sao anh không cứu?" Lục Minh cười to, lắc đầu nói: " Mệnh anh do anh, không phải do trời!"
"Tùy anh đi, có điều là trong lòng anh có lẽ là cũng không có nắm chắc, mới vừa về đã tìm ta chẩn đoán bệnh." Chúc Tiểu Diệp khẽ lắc đầu, rồi nàng đi lên lầu .
"Học trưởng, em tin tưởng anh nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, nhưng bệnh của em xin anh đừng để ý nữa, em tìm bác sĩ Lý Hoa nghĩ biện pháp ! Đã lâu không có trở về cùng bố mẹ sum họp , em rất cao hứng, còn có mấy tháng thời gian bồi tiếp bọn họ. . ." Trương Viện Viện lấy điện thoại cầm tay ra, đi đến một bên, gọi điện thoại cho bố mẹ.
Không đề cập tới bệnh tình chút nào, chỉ là làm nũng, muốn quấn lấy bố mẹ cùng đi du ngoạn.
Nàng sợ bố mẹ khó hiểu, Trương Viện Viện lập tức tìm cớ thất tình.
Quả nhiên,bố mẹ nàng đáp ứng cùng nàng đi du ngoạn, mọi người nghe thấy thiếu chút nữa lòng chua xót rơi lệ, hồng nhan bạc mệnh như vậy, thật là làm người ta thương tiếc!
"Viện Viện, chúng ta kết hôn đi!" Trần Tranh kích động tiến lên, cầm lấy tay của Trương Viện Viện .
"Anh đây là thương cảm hay là bố thí tôi đó? Trần Tranh đồng học, tôi với anh đã chia tay, thậm chí nghiêm khắc mà nói, hai người chúng ta còn không có bắt đầu chính thức nói yêu đương. . . Cùng học một thời, hảo tụ hảo tán, hơn nữa bố mẹ anh cũng là nghĩa phụ nghĩa mẫu tôi nhận , muội muội anh là nghĩa muội tôi nhận, ngôi nhà ở Vân Hải tiểu khu sẽ tặng cho họ, này cũng là một chút tấm lòng cuối cùng của tôi đối với họ. . . Về phần kết hôn, thật nực cười, tôi mặc dù sắp chết, nhưng cùng anh không có vấn đề gì, tại trong mắt tôi, anh chính là một tên hèn nhát không dám nhận bố mẹ, làm sao tôi có thể kết hôn với anh! Thời gian ba tháng cuối cùng này, tôi còn muốn cho lòng vui vẻ, xin đừng làm phiền tôi, được không? Lục Minh học trưởng, các vị học trưởng, ta muốn về nhà , nếu không Trương Phong học trưởng đưa tôi đi?" Trương Viện Viện vùng thoát khỏi tay của Trần Tranh , vẻ mặt rất trấn tĩnh hướng về phía mọi người mỉm cười tạm biệt.
"Đừng như vậy, cuối cùng sẽ có biện pháp !" Mọi người đều an ủi, nhưng lại không biết an ủi thế là tốt hay không nữa.
"Anh không nên đem bệnh tình nói cho em, cũng không nên mang em trở về cho Tiểu Diệp xem, bây giờ, em đã buông tha tính mạng rồi." Lục Minh thở dài một tiếng.
"Chết rõ ràng , so với sống trong hồ đồ, không phải tốt hơn sao?" Trương Viện Viện mỉm cười: "Kỳ thực, trong lòng em rất cảm kích anh, anh nghe nói em thất tình, vội vã chạy tới, còn muốn giúp em vãn hồi đoạn tình ái còn chưa có bắt đầu đã kết thúc kia. Tiếp đó, anh lại nói cho em biết bệnh tình, kỳ thực anh sớm biết rằng bệnh của em rất nghiêm trọng đúng không, cho nên anh mới an ủi em nói bảy phần tinh thần ba phần bệnh. . . Lục Minh học trưởng, vẫn là anh muốn cứu em, nhưng em sẽ không đồng ý. Bác sĩ Tiểu Diệp nói đúng, anh không cứu được tôi, ngược lại là hại chính anh. . . Có thể tại trong thời khắc mỹ lệ nhất của cuộc đời chết đi, em không có tiếc nuối, vừa rồi em rất sợ, thế nhưng sau khi nghe được tin người chết , trong lòng em rất bình tĩnh! Có thể có ba tháng thời gian tót đẹp, em đã rất thỏa mãn rồi!"
"Nghe chị nói một câu đi!" Niếp Thanh Lam bỗng nhiên mở miệng nói: "Mặc kệ trăm năm sau chết đi, mười năm sau chết đi, hay là một giây sau chết đi, chỉ cần không hối hận, chỉ cần có thể buông tha, vậy đều là như nhau . Chị là làm cảnh sát , tùy thời đều có nguy hiểm tính mệnh , đối với em nhìn thấu , có thể sống một ngày , chị cũng vui một ngày . Tên Lục Minh này có điềm chết , chị vẫn chọn hắn làm bạn trai, bởi vì chị tin tưởng hắn, hắn là một nam tử có thể sáng tạo kỳ tích ! Trương Viện Viện, nếu như em tin tưởng mình, cũng có thể sáng tạo kỳ tích , điểm này, em phải hướng Lục Minh học tập, niềm tin của hắn chính là mệnh tôi do tôi không do trời, có lẽ trời cao sẽ giáng xuống bất hạnh, nhưng chúng ta có thể đem bất hạnh chuyển hóa, làm cho nó biến thành hạnh phúc!"
"Nếu như là người ngoài, chị sẽ không cho phép nàng làm ảnh hưởng tới mạng sống của bạn trai chị, có điều em là học muội của hắn, người cũng không tồi, nếu như em nghĩ thông suốt , lại nguyện ý tin tưởng hắn, cứ tới đây tìm hắn đi, có lẽ hắn có biện pháp cứu em, cho dù không có, cũng có thể kéo dài tính mạng một chút , sống lâu thêm một ngày , luôn luôn tốt, không phải sao?" Niếp Thanh Lam ôm Trương Viện Viện một cái, bày tỏ an ủi.
"Hảo, em tin tưởng học trưởng, em sẽ trở lại . . . Nhưng bây giờ, ta muốn đi về trước , cùng bố mẹ nói một chút, để cho bọn họ dỗ dành em." Trương Viện Viện nhiều lần nói lời từ biệt với mọi người, kiên trì phải đi.
Sau đó Trương Phong cùng Thạch Hoa đưa nàng trở về, Trần Tranh cũng muốn đi theo, nhưng nàng không cho hắn lên xe.
Trương Thừa chở Trần Tranh, theo đuôi ở phía sau.
Trong ngày hôm nay,chuyện tình xảy ra thực sự rất nhiều ,trong lòng mọi người đều có chút rối loạn, bao gồm cả Lục Minh. Lần đầu tiên hắn phát hiện mình không phải vạn năng , y thuật của mình còn xa mới đủ, còn có không gian đề thăng cực lớn.
Trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, lẽ nào đột phá tiếp theo , sẽ là ở phương diện y thuật?
Về điềm chết của Chúc Tiểu Diệp nói , Lục Minh căn bản không có để ở trong lòng, có lẽ điềm chết là có , nhưng hắn tin tưởng mình có thể phá kiếp đi qua!
Hắn chưa bao giờ lo lắng cho sinh mệnh của mình, cho dù có nguy hiểm, hắn cũng biết rõ mình có thể bình yên vượt qua! Có thể nói như vậy, từ khi thân thể trải qua kỳ ngộ tới nay, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ không thoát khỏi nguy hiểm, nguy cơ mấy tháng nay gặp phải , so với bây giờ gặp phải tính ra cũng không phải chỉ ít hơn mười lần.
Lục Minh phát hiện mình bất luận đi đến đâu đều sẽ có nguy hiểm, có điều là cuối cùng, luôn luôn biến thành cơ hội đột phá của mình .
Cái điềm chết tựa như chuyện xấu, nhưng lại dường như là chuyện tốt, nó có thể làm cho Lục Minh luôn duy trì cảnh giác, đối với bất luận chuyện gì cũng không sẽ lơ là sơ suất. . . Đồng thời, điềm chết cũng tựa hồ có thể nâng cao năng lực cảm ứng tâm linh của Lục Minh !
"Sau khi tiểu xử nam biến thành nam tử hán đại trượng phu , thật giống như có điểm bất đồng , bây giờ so với trước đây bình tĩnh hơn. Trước đây nếu như nghe được bạn học có bệnh, phỏng chừng anh lập tức liền muốn ra tay cứu trị, bây giờ biết nghĩ biện pháp nghiên cứu đối sách trước!" Niếp Thanh Lam ôm nhẹ eo của Lục Minh , đem thân thể mềm mại dán sát vào, cười hì hì hỏi: "Thế nào, Hoắc yêu nữ có đúng cho anh rất thoải mái hay không? Lần đầu tiên đã làm hơn mười tiếng đồng hồ, tin rằng tại trong xử nam , đại phôi đản anh coi như là trước chưa có sau lại càng không ai bằng ! Thế nào? Tiết ra ngoài không ? Có muốn em sẽ giúp anh hay không ?"
"Muốn!" Lục Minh cảm thấy trừ phi mình biến thành kẻ ngu si, bằng không sao lại nói không muốn.
"Anh muốn sướng sao!" Niếp Thanh Lam nghiêng nước nghiêng thành liếc mắt trách móc nhìn hắn, thiếu chút nữa đem hồn phách của Lục Minh cũng câu mất.
"Lục Minh, em có lời muốn nói với anh. . ." Chúc Tiểu Diệp lại đi xuống , nàng sẽ nói với Lục Minh cái gì , không chỉ Lục Minh, mà ngay cả Niếp Thanh Lam cũng thấy tò mò.
/830
|