Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 306: Liếm ngón chân của ta đi

/830


Lục Minh rửa tay xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì Niếp Thanh Lam gọi điện thoại tới, nói hắn phải cẩn thận một chút, nữ nhân điên giống như đang đi tìm hắn.
Nàng còn chưa nói hết, Lục Minh liền thấy Thu Diễm Thường nộ khí xung thiên đứng ở cửa WC nam chờ mình.
"Mẹ kiếp!" Lục Minh nếu không phải là vừa đem Triệu Tuấn Hoa giẫm vào trong bồn cầu tưới nước tiểu, như vậy căn bản sẽ không thèm nhìn nữ nhân não hỏng này, nhưng mà bây giờ nếu như không để ý tới nàng, nói không chừng nàng sẽ đem chuyện của mình tuyên truyền khắp nơi, vậy thì vừa rồi che dấu thân phận là toi công .
"Nhìn thấy nữ nhân não hỏng kia rồi à?" Niếp Thanh Lam vừa nghe, tựa hồ đoán được Lục Minh gặp Thu Diễm Thường, nàng cười cười nói: "Dẫn nàng đi tới chỗ không người cho ăn đánh đi, não hỏng giống như nàng, không đánh thì không được, em cho anh nửa tiếng đồng hồ, đem nàng xử lý một phen! Uy, anh chú ý, đánh vào chỗ không nhìn thấy, đừng đánh vào mặt, cũng đừng nhân cơ hội làm ẩu, trong nhà nàng đều là quan lớn, tìm không thấy anh, phỏng chừng sẽ tìm bạn gái của anh là ta gây phiền phức. . ."
"Biết rồi!" Lục Minh treo máy, tại trước khi Thu Diễm Thường chửi ra, bóp nhẹ cổ nàng một cái, Thu Diễm Thường liền hôn mê bất tỉnh.
Hắn giống như xách con gà con, đem nữ nhân não hỏng này xách lên.
Sau đó tìm một cô hầu gái, muốn nàng mở cho một gian phòng.
Cô hầu gái kia đỏ mặt dẫn Lục Minh vào thang máy, đến tầng mười hai, mở gian phòng rồi bước nhanh chân chuồn mất.
Quý khách mang nữ nhân đi lên mở phòng kỳ thực cũng không ít. Có điều là đẹp trai giống như hắn thì cực hiếm thấy. Cho nên cô hầu gái đỏ mặt nhìn lén hắn vài cái.
Lục Minh lột áo khoác của Thu Diễm Thường ra, lại kéo tất chân ống cao của nàng ra trói hai tay của nàng lại. Rôi lấy chén nước lạnh, hắt lên trên mặt nàng. Thu Diễm Thường liền tỉnh lại, phát hiện mình chỉ mặc mỗi quần lót áo ngực, nằm thành hình chữ Đại hiện ra trước mặt Lục Minh, không khỏi vừa thẹn vừa giận, thét to: "Lục Minh. Ngươi muốn làm gì? Tên nông dân đáng chết ngươi. Mau thả ta ra. Bằng không ta bắn chết ngươi một trăm lần!"
"Xem ra ngươi còn chưa đủ tỉnh táo!" Lục Minh lại lấy cốc nước hắt lên trên mặt của Thu Diễm Thường.
"Lục Minh. Ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết !" Thu Diễm Thường vội vàng muốn rứt ra khỏi tất chân đang buộc chặt ở tay, nhất thời không rứt ra, lại nghĩ tới tới cướp cửa mà chạy.
"Khôn ngoan thì mau trở lại trên giường, nằm úp sấp xuống giống như chó mẹ, cầu xin ta đánh da thối thịt thối của ngươi. . . Ta thấy ngươi một đoạn thời gian không bị đánh, cả người liền ngứa lên rồi!" Lục Minh đã một cước đạp cho Thu Diễm Thường lật ngửa, lại nắm lấy đầu tóc của nàng, đem nàng xốc lên. Nhưng quay về trên giường, Thu Diễm Thường phát cuồng, muốn nhào tới cắn Lục Minh, hắn lại cho nàng một cước đá vào mông. Cả người bay lên trên giường, lại bắn văng tới mặt đất bên kia.
"Cha ta ở ngay phía dưới. Ngươi còn dám đụng đến một sợi tóc của ta. Ta sẽ bảo cha ta bắn chết ngươi!" Thu Diễm Thường biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Lục Minh. Không thể làm gì khác hơn là mang phụ thân ra.
"Ta rất sợ hãi, làm sao bây giờ?" Lục Minh đi tới trước mặt của Thu Diễm Thường, lãnh khốc nhìn xuống nàng.
Tay hắn giơ cao lên, nhưng cuối cùng chậm rãi thu lại.
Thu Diễm Thường đắc ý, nàng cho rằng Lục Minh khuất phục dưới quyền thế của phụ thân mình, đang muốn tỏ vẻ trào phúng hắn, không nghĩ tới tay của Lục Minh chậm rãi duỗi xuống, tại dưới sự nhìn kỹ của nàng, với vào bên trong quần lót của nàng, dùng sức níu một cái. Chờ khi nàng đau đến nhảy dựng lên thì trong tay Lục Minh có thêm vài cây cỏ nhỏ đen thui, khé đưa ra trước mặt của nàng, lạnh lùng nói: "Ta là không dám động tới một sợi tóc của ngươi, có điều là, động sợi khác, không có vấn đề chứ?"
Thấy vài cây cỏ nhỏ đen thui trong tay Lục Minh, Thu Diễm Thường vừa thẹn lại lúng túng, hét ầm lên: "Ngươi tên biến thái này, có gan thì ngươi giết ta đi!"
Lục Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn Thu Diễm Thường, hừ nói: "Còn có biến thái hơn nữa, ngươi có muốn chơi đùa không?"
"Ngươi còn dám đánh ta, ta liền tố cáo ngươi, nói ngươi đánh Triệu Tuấn Hoa, còn đi tiểu lên người hắn, đừng cho là ta không biết, ta đều thấy hết! Lục Minh, tên nông dân đáng chết ngươi này, ngươi mau quỳ xuống cho ta, hướng bà cô ta mà cầu xin tha thứ, liếm ngón chân của ta, bằng không, ngươi nhất định phải chết! Chỉ cần ta đem việc này hướng tới giới truyền thông công khai ra, hướng tòa án mà tố cáo, ngươi lập tức sẽ từ đại anh hùng Công Phu Tiểu Tử của Hồng Kông, biến thành một tên ác bá vô sỉ, hình tượng của ngươi sẽ kết thúc hoàn toàn. Ngươi cũng sẽ bị phán quyết ngồi tù, cả cái đánh rắm, ngươi cũng đều không đánh ra được!" Thu Diễm Thường túm cổ áo của Lục Minh, nổi giận đùng đùng thét to: "Ngươi cầu xin ta, cầu xin ta tha thứ cho tên nong dân ngươi này, bằng không, ta cho ngươi sống không bằng chết!"
"Vừa rồi vì sao ngươi không chạy ra nói cho người ở đại sảnh?" Lục Minh chẳng hề để ý hỏi.
"Ta muốn ngươi cầu xin ta! Giống như con chó cầu xin ta! Ngươi không cầu xin ta, không quỳ xuống cho ta, ta đây cho ngươi thân bại danh liệt, đem tất cả chuyện tình đều nói ra, cho ngươi bị người trong thiên hạ chế nhạo!" Thu Diễm Thường kích động đến mặt đỏ bừng, nàng phỏng chừng Lục Minh sẽ không khuất phục, nhưng nàng không nói như vậy thì chưa đủ để giải hận, hơn nữa có thể kích cho hắn càng thêmi tức giận, trong lòng nàng lại càng thoải mái.
Đời này, tuyệt đối không thể cho thằng nông dân này sống khá giả, mình đánh không lại hắn, cũng muốn làm cho hắn tức chết, chửi chết hắn!
Về phần tố cáo hắn, bây giờ còn sớm, chờ hắn làm chuyện xấu hơn, mình nắm giữ được càng nhiều căn cứ chính xác hơn, lại chậm rãi dằn vặt hắn, đến lúc đó hắn sẽ phải cầu xin mình, quỳ gối dưới chân của mình, liếm kẽ ngón chân mình . .
Lục Minh gật đầu, nói: "Cách đó không tồi, bộ não hỏng của ngươi có thể có được ý nghĩ như vậy, đã rất không tồi rồi."
"Tên nông dân đáng chết ngươi mới là não hỏng, ngươi không chỉ là não hỏng, còn là biến thái!" Thu Diễm Thường bỗng nhiên sinh ra một loại xung động, duỗi tay ra, muốn giật lấy quần của Lục Minh, cũng tóm lấy một mớ lông của hắn^^. . . Có điều là tay nàng vừa vươn tới, đã Lục Minh cho một cái bạt tai.
"Đánh khuôn mặt của ta làm gì? Không được đánh khuôn mặt của ta! Tên nông dân đáng chết ngươi, oa!" Thu Diễm Thường cảm thấy trên mặt đau nhức rát bỏng, bụm mặt vừa định chửi, lại thấy tay của Lục Minh giơ lên, sợ đến vội vàng chạy trốn. Vừa mới chuyển thân, hắn cho một cước đá vào mông, cả người gục tại trên giường mềm nhũn ra.
Thu Diễm Thường cố đứng lên, đã bị Lục Minh giẫm xuống.
Lục Minh xé áo ngực của nàng một cái, lại xé tiếp quần lót của nàng.
Lúc này trên người nàng hoàn toàn trần trụi.
Thu Diễm Thường cảm thấy cảm giác lớn nhất không phải cảm thấy thẹn, mà là kích thích, nàng cảm thấy mình tại trong sự hung ác của hắn, có một loại cảm giác bị xâm phạm bị khinh nhờn mãnh liệt, mình là tiểu thư lá ngọc cành vàng cao cao tại thượng, mà người này là một tên nông dân đê tiện, mình bị hắn xâm phạm. . . Thu Diễm Thường cho rằng Lục Minh sẽ tách hai chân của nàng ra, sẽ đem cái thứ lửa nóng gì đó từ phía sau luồn qua trước mặt tiến đến, tâm tình cực kỳ kích động, toàn thân đều run rẩy.
Phía dưới hoa lộ tuôn ra, nước tràn thành lụt, nhiều đến nỗi chảy dọc theo bắp đùi trượt xuống .
"Ba ba ba. . ."
Lục Minh không chút nào thương tiếc hướng tuyết đồn kia đánh hơn mười cái tát, đem nó đánh đến nỗi đỏ bừng, khắp mông đều là dấu tay.
Thu Diễm Thường lúc đầu liều mạng cố nén, tuyệt không khuất phục.
Nhưng cuối cùng thực sự không chịu được thống khổ từ cái mông bị hắn dùng lực quật mạnh, thấp giọng rên rỉ lên, nước mắt cũng không nhịn được ào ào chảy xuống, tên nông dân này hoàn toàn không cho mình là người, mà cho dù mình là một con chó mẹ, hắn cũng không nên lăng nhục mình như thế. . . Lẽ nào mình sinh ra chính là bị hắn đánh sao?
Mới vừa quay đầu lại, muốn cùng hắn liều mạng, lại phát hiện hắn đang cởi dây lưng.
Lẽ nào hắn muốn cường bạo mình? Thu Diễm Thường hét lên một tiếng, vừa. gào vừa xô tới hướng hạ thể của Lục Minh. Nàng nghĩ nếu như mình không tránh khỏi bị hắn cường bạo, cũng muốn liều mạng cắn hắn một cái, dù thế nào cũng tuyệt đối không khuất phục tên nông dân này.
Lục Minh phóng ra một cước giẫm lên ngực của nàng, dùng dây lưng đôm đốp đánh lên bắp đùi của nàng hơn mười cái.
Dụng lực cực kỳ khéo léo, làm cho nàng cảm thấy thống khổ, lại không tổn hại da, chỉ là ở trên mặt có từng vệt hồng hồng. Nhưng cái này vẫn không phải điểm chết người của, tiếp đó, tay hắn tựa như có điện, chậm rãi xoa lên chỗ Thu Diễm Thường bị quất, khóe môi mang theo tiếu ý trào phúng, hỏi: "Có đúng bị đánh cho rất sảng khoái hay không? Trả lời vấn đề của ta đi!"
"Không, tên nông dân biến thái ngươi này. . . Cút ngay, hỗn đản, ngươi ngoại trừ đánh nữ nhân ra, ngươi còn có thể làm cái gì?" Thu Diễm Thường đương nhiên là dù chết cũng sẽ không thừa nhận.
Thân thể của nàng lại sảng khoải đến run run, ngay cả thanh âm cũng đều có chút biến dạng.
Tay hắn càng ngày càng gần chỗ yếu hại, nàng cảm thấy điện lưu kích thích phía dưới đến cực khoái, cực kỳ khó chịu, rất khát khao bàn tay to của hắn lập tức dời qua , an ủi khát vọng của chỗ ấy.
Nhưng mà khi nàng cảm thấy sẽ đụng tới vị trí mẫn cảm nhất, vào lúc mình khao khát nhất thì tay hắn lại thu lên, làm cho nàng hận không thể một ngụm cắn chết hắn!
"Liếm ngón chân của ta!" Lục Minh bỗng nhiên đem giầy cởi ra, lại cởi bít tất, bàn chân kia liền dẫm lên trên bộ ngực tuyết trắng của nàng.
"Không, tuyệt đối không bao giờ, ngươi đi chết đi!" Thu Diễm Thường cảm thấy mình đã bị sỉ nhục lớn nhất .
Phải là là hắn liếm ngón chân cho mình, làm sao lại có thể là mình liếm cho hắn ?
Khóe môi của Lục Minh từ đầu đến cuối vẫn chứa một vẻ cười nhạt trào phúng, tay hắn duỗi tiếp nữa, đụng vào chỗ mẫn cảm nhất của nàng, dùng sức véo lấy, khiến nàng đau đến nỗi cả người đều nảy lên, nhưng khi thống khổ qua đi, liền mang đến sảng khoái, cũng là đời nàng cho tới bây giờ cũng chưa có bao giờ.
Tay nàng muốn bắt lấy tay hắn, đặt tại mặt trên, không bao giờ cho phép hắn rời khỏi nữa.
Người này sỉ nhục mình, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha hắn.
"Cầu xin ta đi, nói ngươi là chó mẹ thấp hèn nhất, mặc cho người đùa bỡn, cầu xin ta đùa bỡn ngươi đi!" Lục Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn Thu Diễm Thường, tựa hồ nhìn thấu khao khát của nàng, nếu như hắn đỏ ngầu con mắt, thở hổn hển, lại bắt đầu đè lên, có lẽ là Thu Diễm Thường còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, có điều là loại đùa bỡn lãnh khốc cùng trào phúng vô tình này của hắn, làm cho nàng thực sự không thể chịu đựng được.
"Ngươi đi chết đi, ta tuyệt đối sẽ không cầu xin ngươi! Ta thà rằng liều mạng với ngươi!" Thu Diễm Thường đưa một tay chụp vào hạ thể của hắn.
Nàng nghe nói qua rằng hạ thể của nam nhân rất yếu đuối, đừng nói dùng lực mạnh đánh, chính là dùng sức sờ một chút chõ đó, cũng sẽ lập tức làm cho nam nhân cường đại biến thành tôm mềm chân .
Người trước mặt này đùa bỡn nàng như vậy, thế nào cũng phải liều mạng với hắn.
Nàng duỗi tay ra một trảo, lại phát hiện sự thực cùng kể lại hoàn toàn là hai việc khác nhau. . . Cái thứ đó của người này cứng rắn như sắt thép (hâm mộ quá, ước gì mình được như anh ấy, hix hix><), nàng cố sức véo, phát hiện so với véo cột sắt còn phí sức hơn, nhất thời nhụt chí, tên nông dân này không chỉ có tâm lý biến thái, mà thân thể cũng là biến thái! Trong lòng càng nghĩ, càng là kích động, cuối cùng điên cuồng mà ngồi xuống, vội vàng kéo quần của hắn, kêu lên: "Lão nương cắn chết ngươi. . . Ta muốn cắn, cắn chết ngươi!"
Lục Minh đưa một tay hất nàng lật nhào, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng: "Giống như chó mẹ cầu xin ta! Liếm ngón chân của ta!"
Thu Diễm Thường nhìn hắn lại dùng chân giẫm lên bộ ngực của mình, muốn mình nói cầu xin hắn, nhất thời cảm thấy nhục nhã khóc lớn lên: "Ta sẽ không cầu xin ngươi, ta là thiên kim tiểu thư, ngươi chỉ là một nông dân đáng chết, ta sẽ không cầu xin ngươi, có gan ngươi hãy cưỡng gian ta, ta sẽ không khuất phục của! Lục Minh, ta sẽ không bỏ qua ngươi, ta nhất định phải giết ngươi. . . Ngươi đừng nghĩ ta cầu xin ngươi, ta chính là không bao giờ cầu, ngươi giết ta đi!"
"Ta chỉ muốn nghe ngươi cầu xin ta, nói đi, ngươi là một tiện nhân thiếu đánh, tiện nhân mà một ngày không bị đánh liền ngứa khắp người!" Lục Minh lại duỗi tay ra tiếp, lần này không dùng sức, mà là xoa rất nhẹ.
Đụng vào chỉ một chút, lại giống như bốc lửa vậy, lửa nhanh chóng cháy lan ra đồng cỏ, bốc cháy lên ngọn lửa mà Thu Diễm Thường tích tụ đã lâu.
Chỉ có xoa hơn mười giây, bàn tay hư như có điện đã làm cho nàng đến gần ranh giới của bùng nổ.
Thu Diễm Thường cắn răng đóng miệng để không rên rỉ, cũng không ngăn cản, mặt ngoài là phẫn nộ kháng cự không tiếng động, thân thể lại hưởng thụ sự sảng khoái đặc biệt khi bị hắn xâm phạm, nàng cảm thấy chỉ thiếu chút nữa, thiếu một chút nữa thôi là thân thể sẽ bùng nổ, là có thể phát tiết ra. Ngay tại khắc cuối cùng, trước giai đoạn khi thân thể nàng bắt đầu run, bắt đầu co quắp, hắn thu tay lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
Tên nông dân trời đánh này. . . Thu Diễm Thường thật sự muốn khóc, hắn đùa bỡn mình như vậy, không phải bởi vì cái gì khác, mà là muốn mình cầu xin hắn!
Nhưng mà mình thực sự mở miệng cầu hắn, tin rằng hắn sẽ vô tình châm biếm mình!
Không, tuyệt đối không!
Thu Diễm Thường cảm thấy mình dù chết cũng không thể cầu xin hắn, hai tay bị tất chân buộc chặt vội vàng duỗi xuống, ý đồ nhặt lại cảm giác vừa rồi, tại trước khi thủy triều biến mất một lần nữa lại làm cho nó dâng
lên, bộc phát ra . . . Lục Minh lạnh lùng nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Nhưng thân thể của nàng đã làm cho nàng không cách nào bận tâm những thứ này, nàng cảm thấy hắn càng nhìn, cảm giác lại càng là cảm thấy thẹn, càng là kích thích!
Làm trò trước mặt của hắn, Thu Diễm Thường vô cùng kích động tự an ủi, thở phì phò, yết hầu rên rỉ. . .
Loại cảm giác này làm cho nàng không cách nào dừng tay, biết rõ bị hắn nhìn, biết rõ mình bây giờ là làm trò hề, biết rõ trong mắt hắn mình biểu hiện tựa như một con chó cái động đực! Thiên kim tiểu thư tại trước mắt một tên nông dân ở nông thôn lại tự an ủi, điều này là một loại tưởng tượng quái dị, có thể làm cho thân thể nàng điên cuồng tăng vọt! Nàng phẫn nộ quay về trừng mắt lạnh lùng nhìn Lục Minh, người kia muốn nhìn mình chê cười, hắn muốn cười nhạo mình, vậy làm cho hắn cười đi, mình căn bản không sợ hắn, sẽ không hướng hắn khuất phục, sẽ không liếm ngón chân của hắn. . . Nhanh, nhanh, cảm giác nhanh đến !
Không cần cầu xin tên nông dân này, mình vẫn có thể thỏa mãn, vẫn có thể giải thoát!
Ánh mắt Thu Diễm Thường lộ ra vẻ đắc ý, nàng đang muốn lớn tiếng rên rỉ lên, muốn loại rên rỉ này trở thành châm biếm trả lại cho hắn.
Không nghĩ tới, hắn thò tay lôi kéo tất chân trói tay của nàng, ở thời khắc cuối cùng của nàng đưa tay giật lại, tại lúc nàng khát vọng nhất khó chịu nhất muốn chết nhất, lại lạnh lùng nói: "Thiên kim tiểu thư, cầu xin ta, liếm ngón chân của ta, bằng không, trò chơi sẽ tiếp tục tiến hành!"
"Oa. . . Tên biến thái ngươi này, ngươi cứ giết ta đi, ta không muốn sống!" Thu Diễm Thường bây giờ mới hiểu được, thế nào là ác ma!
Ác ma chính là tên nông dân trước mặt, là gã Lục Minh này .
Tên trời đánh này, hắn không chỉ muốn đùa bỡn thân thể của mình, còn muốn tàn phá ý chí của mình, hắn muốn đem từ trong ra ngoài của mìnhi đều phải lăng nhục một lần, mới bằng lòng buông tha mình!
"Ta không tố cáo ngươi, ngươi thả ta, ta mặc kệ ngươi , cũng không cần ngươi để ý ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!" Thu Diễm Thường phát hiện phía dưới co quắp, đau xót đến muốn chết, thật sự nếu không thò tay tiếp nữa, như vậy cảm giác sẽ biến mất, không khỏi khóc lớn lên: "Ngươi buông tay, ngươi cho ta tiếp tục, Lục Minh, ngươi không thể khi dễ người như vậy, ta chết cho ngươi xem, ngươi mau buông tay, ta cầu xin ngươi. . ."
"Tiếng quá nhỏ, ta nghe không rõ!" Lục Minh cười thản nhiên, vẫn là không chịu buông tay, không cho tay nàng thò đến chỗ đó.
"Ta nói, ta cầu xin ngươi, ngươi tên biến thái này!" Thu Diễm Thường hổn hển, cảm thấy sắp mất cảm giác.
"Này không phải thái độ của cầu người cầu xin. . ." Lục Minh hừ nhẹ một tiếng.
"Cầu xin ngươi, mau buông tay!" Thu Diễm Thường nếu như thấy ở trong tay có một cây súng, phỏng chừng nàng sẽ hướng tới trên người Lục Minh bắn một nghìn phát một vạn phát.
"Liếm ngón chân của ta. . ." Lục Minh dùng chân dẫm lên trên bộ ngực tuyết trắng của nàng.
"Không, ta không! Cảm giác trôi qua rồi, bây giờ ngươi nằm mơ cũng đừng nghĩ ta cầu xin ngươi, tên hỗn đản ngươi này, ta muốn giết ngươi!" Thu Diễm Thường phát hiện phía dưới mình hoàn toàn biến thành trống không tê dại, bởi vì thời gian dài không mơn trớn, cảm giác giống thủy triều biến mất, còn lại chính là phẫn nộ cùng oán hận cực độ. Cái loại khó chịu này, làm cho nàng cực kỳ hận chết tên nam nhân ghê tởm này, hắn rõ ràng có đồ tốt nhất, cũng không cho nàng, thậm chí không cho nàng tự an ủi để thỏa mãn!
"Không có gì, cảm giác rất nhanh sẽ dấy lên một lần nữa!" Lục Minh cười tựa như ác ma, tay hắn lại duỗi ra tiếp nữa, nhẹ nhàng mà vuốt ve chỗ mẫn cảm của nàng, chân to vẫn giẫm lên bộ ngực của nàng, khóe môi mang theo vẻ châm biếm vô tình: "Cầu xin ta đừng có ngừng tay đi, nói ngươi là tiện nô thấp hèn nhất, thích ta đùa bỡn, thế nào, cảm giác không tồi chứ, liếm ngón chân của ta đi, ngươi không phải rất thích người khác liếm ngón chân của ngươi sao? Thử xem là cái mùi vị gì, nếu như liếm không tốt, ta sẽ ngừng tay. . ."
"Ngươi tên ác ma này!" Thu Diễm Thường rốt cục không nhịn được khuất nhụca khóc ra, nàng phát hiện mình không cách nào chống đỡ được tên ác ma này, chỉ có chiếu theo ý nguyện của hắn đi làm, mở cái miệng nhỏ nhắn, vươn đầu lưỡi, làm ra mọt chuyện trong cuộc đời nàng không cách nào tin tưởng khó chấp nhận nhất, giống như một nữ nô liếm chân của hắn!
"Được rồi, ngươi đã không vui, ta cũng không miễn cưỡng thiên kim tiểu thư!" Lục Minh ngừng tay.
"Không, ta cam tâm tình nguyện. . ." Thu Diễm Thường dùng hết khí lực toàn thân, cổ họng lại mút vào ngón chân hắn , nếu như nàng có một thanh kiếm, nàng sẽ chém hắn thành ngàn mảnh thịt nát!
"Thiên kim tiểu thư, cầu xin ta đi!" Lục Minh ở phương diện dằn vặt người rất có thiên phú, Thu Diễm Thường như muốn điên rồi.
"Lục Minh đáng chết, cầu xin ngươi, như vậy ngươi có thể được cái gì? Ta cho dù là cầu ngươi, cũng là bởi vì thân thể bị ngươi khống chế mới cầu xin ngươi, ta không phải thực sự cầu xin ngươi, tên nông dân kinh tởm ngươi này, ta hận ngươi chết đi được!" Thu Diễm Thường hận không thể cắn hắn một cái, đem đầu ngón chân của hắn cắn rớt xuống. Nhưng mà tay hắn lại di động , làm cho nàng sảng khoái đến nhũn cả người, hoa lộ phun ra điên cuồng, sảng khoái hầu như bao phủ cả lý trí của nàng, tại trước khi đại bạo tạc, tay hắn lại chậm lại, làm cho nàng gấp đến muốn chết, thét to: "Được rồi, được rồi, ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi còn không được sao? Cầu xin ngươi, nhanh lên một chút nữa, đừng dừng lại, nghìn vạn lần đừng dừng lại! Cầu xin ngươi Lục Minh, đừng dằn vặt ta nữa, ta muốn chết. . ."
"Vừa rồi ngươi nói cái gì? Không thật lòng cầu xin ta ?" Lục Minh cũng là người rất nhớ thù hận.
"Bây giờ là thật lòng cầu xin ngươi, đừng ngừng lại, ta liếm ngón chân cho ngươi, cái gì ta cũng đều làm, úc, trời ạ, ta muốn chết, nhanh một chút nữa. . ." Thu Diễm Thường cảm thấy mình sướng đến muốn chết, kích thích của lần này hơn xa bình thường gấp trăm nghìn lần, nàng cảm thấy mình sắp bùng nổ.
"Biểu tình có thể dâm đãng một chút nữa đi!" Lục Minh lạnh như băng lấy điện thoại di động ra, đem cái quá trình kinh điển này quay phim ghi lại.

/830

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status