Xuống máy bay, Lục Minh và Niếp Thanh Lam đều thay đổi thân phận.
Trong giấy căn cước mới của Lục Minh tên là Sở Tần, còn Niếp Thanh Lam thì đổi tên thành Lâm Diệp, thân phận là hình cảnh của thành phố Thanh Hà, nhiệm vụ là đến bắt một tên tội phạm giết người liên hoàn tại Thanh Hà, hai người là nhân viên dưới trướng của một người bạn La Cương tên là Trần Đại Văn. Tất cả công văn giấy tờ đều là thật, trừ cái thân phận giả ra mà thôi, quả thật tên tội phạm đã bỏ trốn đến Vân Quý, thậm chí còn có người báo án, đúng là đi truy bắt tội phạm thật.
Nếu Lục Minh và Niếp Thanh Lam cứ thế mà chạy một lèo đến Vân Quý hoặc là yêu cầu cảnh sát huyện hiệp trợ thì phỏng chừng chưa đến nửa ngày, người của thái tử đã nhận ra Niếp Thanh Lam, và báo cáo lên trên.
Sau khi đáp máy bay, cả hai liền trực tiếp lên xe tốc hành đi tiếp.
Ngồi tiếp mấy tiếng trên ô tô, bị cái xe nông dân chở khách này xóc đến mấy tiếng liên tục, làm cho Niếp Thanh Lam luôn cầu nguyện cho nhanh đến sớm, còn Lục Minh thì coi như là đầu hàng rồi, ngồi xe lâu như vậy, mà vẫn chưa lết được năm trăm km nữa là. Tục ngữ nói, đi một ngày đằng, còn một đằng nữa, quả thật đúng là vậy!
Mãi đến cuối cùng, Lục Minh mới phát hiện ra vài dãy núi lớn hiện ra trước mắt, phỏng chừng còn chưa đến năm mươi km nữa.
Phần lớn thời gian đều lãng phí trong việc di chuyển giữa các ngọn đèo và ngọn đèo...
Người bạn của La Cương đứng ra nghênh đón Lục Minh và Niếp Thanh Lam. Đương nhiên La Cương không nói Niếp Thanh Lam là cấp trên của mình, chỉ nói là một người thân.
Nhìn người này thế nào cũng chẳng giống cảnh sát, từ trên xuống dưới và từ trái qua phải, trên người không mặc cảnh phục, quần áo lại bẩn vô cùng.
Râu ria thì xồm xàm, chắc là mười ngày nửa tháng chưa cạo rồi. Trên mặt cũng có dấu vết chục ngày chưa tắm, tóc bết lại thành từng cục, giống như một cái chuồng gà vậy. Nếu không phải biết người này là cảnh sát, còn tưởng rằng đây là dân thu phế liệu chuyên nghiệp của Lam Hải nữa, hoặc là một trưởng lão Cái Bang nào đó trên đường. Lục Minh và Niếp Thanh Lam rất hoài nghi người này có phải là cảnh sát giả hay không, đi ra ngoài đường, cũng đâu cần thảm đến mức này? Niếp Thanh Lam cẩn thận hỏi : "Chú chú là bạn của La thúc thúc? Chú là Hà Đại Niên ?"
"Phải, chú là Hà Đại Niên" Người này nhìn nhìn bản thân, rồi tự cười giễu mình, vỗ vỗ quần áo, nói : "Mới vừa trên núi xuống, còn chưa kịp thay quần áo, các cháu đều là dân phố, mình ngọc da bạc, chịu không nổi cực khổ nơi này đâu, chú nói trước, các chú đầu quá cố chấp, ngọn núi này đủ giấu mười vạn người, cũng không nhất định tìm được. Nếu thật sự không tìm được manh mối, thì các cháu nên sớm quay về Thanh Hà đi, đừng ở đây chịu tội!"
"Báo cáo!" Thanh Lam cúi chào ông ta, dựa theo thân phận thì Lâm Diệp chỉ là một cảnh sát nhỏ.
"Thôi khỏi như vậy, ở đây mà mặc cảnh phục cúi chào, để cho bọn xấu nhìn thấy, không ăn đạn hơi phí"
Hà Đại Niên hoảng sợ nhanh chóng ngăn cản : " Mọi người cứ tùy tiện đi, không cần phải câu nệ, nào, chú em, hút không?"
Ông ta đưa cho Lục Minh một gói thuốc, Lục Minh nhanh chóng từ chối lòng tốt của ông.
Hà Đại Niên thở dài nói : "Tụi trẻ trên phố bây giờ thật khác, tiến bộ thật, không biết hút thuốc, haizzz... ở nông thôn này, ai cũng là người nghiện thuốc cả!" Ông móc một điếu thuốc ra, sờ soạng nửa ngày trên người, rồi móc ra một cái hộp diêm, châm mồi, đốt thuốc, đắc ý rít vào một hơi, sau đó thả ra lỗ mũi, thấy Lục Minh và Niếp Thanh Lam đều trợn mắt nhìn mình, lại cười cười tự giễu, vung tay lên nói : "Đi thôi, đồn cảnh sát của chúng ta ở phía trước không xa lắm, đi qua hai ngọn núi là đến, đi thôi!"
Lết bộ được một giờ, Lục Minh phát hiện ra đường lớn đã đi xong, nói thẳng ra là hết đường nhựa, chỉ còn lại đường nhỏ bằng đất cát, vì thế hỏi : "Chú không có xe cảnh sát sao?"
Thật ra thì... Lục Minh không phải muốn ngồi xe, mà chỉ cảm thấy kì quái, bởi vì đường như vậy làm sao có thể lái xe?
Đường này cũng không có dấu bánh xe, chẳng có gì trông như là đã từng có xe chạy qua, Hà Đại Niên nghe xong gật đầu nói : "Có xe, nhưng mà không có xăng, cho nên bình thường dùng tiết kiệm lắm. Thật ra là có xe đạp, nhưng mấy tên kia chạy ra ngoài rồi, còn chưa trở về, cho nên ủy khuất hai đứa thành phố vậy"
Xăng?!
Lại lê lết thêm một tiếng, đường lớn không có, đường nhỏ cũng không, chỉ còn lại đường núi gập ghềnh mà thôi, con đường này, đừng nói là xe đạp, cho dù là đi bộ qua cũng vất vả, đầy những khúc cua quẹo, đất đá lởm chởm, rất nhiều chổ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần trượt chân thì đừng mong mà thấy mặt trời ngày mai. Lục Minh và Niếp Thanh Lam càng đi càng thấy choáng, cái gì mà hai ngọn núi, đi nãy giờ ít nhất cũng là mười ngọn rồi, mà một cọng lông cũng không thấy đâu.
Nếu người này không phải cảnh sát, hai người nhất định sẽ hoài nghi đây là dân buôn người!
"Mệt thì nghỉ thôi, ở phía trước không xa đâu!" Hà Đại Niên lại nói, nhưng Lục Minh không tin được một chữ nữa, bởi vì, cái câu này ông ta nói liên tục trong hai giờ rồi, nói là nói vậy thôi, có trời mới biết phía trước còn bao xa.
"Lấy ống nhòm cho em ..." Niếp Thanh Lam mệt mỏi nói.
"Ở phía trước kia, cái điểm trằng trắng ấy, chính là đồn cảnh sát của chúng ta!" Hà Đại Niên vô cùng hâm mộ cái ống nhòm trong tay của Lục Minh, Lục Minh nhìn nhìn, ở sâu giữa các ngọn núi, quả nhiên có một cái thôn, trong đó có một ngôi nhà màu trắng, nhìn qua có vẻ giống một cái nhà ở hơn, chắc là cái đồn cảnh sát mà Hà Đại Niên nói, có trời mới biết rằng ở một heo hút như thế này mà cũng có người sống, Lục Minh thật sự khâm phục những người này!
"Anh cõng em nha!" Lục Minh thấy mặt của Niếp Thanh Lam đỏ lên, đổ mồ hôi đầm đìa, cúi đầu xuống định cõng nàng.
"Đứa trẻ này có khí lực thật lớn, nếu đổi lại là đứa khác, đi đến đây chắc đã mệt chết!" Hà Đại Niên khen, chủ yếu là bởi vì Lục Minh đưa ống nhòm cho mình ("_.___ )
Thấy ông ta nhìn mà chảy nước miếng, cặp mắt không rời khỏi cái ống nhòm, Lục Minh cũng hiểu được, đành phải đưa cho ông ta để ông ta đỡ nhớ thương.
Đi tới phía trước có một cái cầu treo bắt qua, cầu treo đặt giữa hai ngọn núi, hai bên được buột với hai sợi dây xích thật là to, ở giữa đặt những tấm ván gỗ, mỗi lần gió thổi là lại đun đưa.
Cây cầu lắc qua lắc lại, còn phát ra những tiếng răng rắc kì quái, làm cho Niếp Thanh Lam nhìn mà đổ mồ hôi.
Nếu chỉ đi qua một hai lần thôi thì không sao cả, cắn răng nhắm mắt bước đại mà đi, nhưng năm nào tháng nào ngày nào mà cũng đi qua câu cầu treo này, vậy thật sự có đủ nguy hiểm rồi.
"Có người từng ngã xuống chưa?" Lục Minh cũng có chút chóng mặt, mấy tấm ván gỗ trên cầu treo này lổm chổm như răng chó vậy, không có cái nào giống cái nào, mà còn không được đầy đủ nguyên vẹn nữa. Khó trách Hà Đại Niên đi bộ ra đón mình và Thanh Lam rồi, có cây cầu treo kiểu này, lái xe được hay sao? Nằm mơ chắc là lái được! Đối với câu hỏi của Lục Minh, Hà Đại Niên lại nghĩ rằng do Lục Minh và Niếp Thanh Lam sợ, nên an ủi : "Hai đứa đừng sợ, người thì quả thật có lọt cầu, nhưng mà đã lâu rồi, cũng là chuyện nửa năm trước, tiểu Vương trong đội lái xe đạp qua không cẩn thận rớt xuống, nhưng mà hắn không sao, vì ở dưới có một dòng sông, chỉ là chiếc xe đạp thì không tìm được...."
"Lái xe đạp qua đây?" Niếp Thanh Lam kinh hãi, lái xe đạp qua cây cầu này, quả thật còn ghê hơn cả làm trò trong rạp xiếc nữa là.
"Có gì mà không thể, chú muốn đi làm, mỗi ngày đi lái xe đạp hết!" Hà Đại Niên lại cười tự giễu : "Các cháu đều là búp bê thành phố, nhìn quen đường lớn, nhìn quen đường nhựa, không biết tình huống ở nông thôn thế nào cũng khó trách, chúng ta sống ở đây là như vậy đấy. Nếu các cháu không qua được, để chú gọi Trương đội trưởng trong đội đến, đỡ các cháu qua!"
"Không cần, bọn cháu vẫn có thể qua cầu được!" Lục Minh cười thầm, đừng nói là cầu treo kiểu này, cho dù chỉ là một sợi dây thừng, mình vẫn có thể đi qua được.
Vì không muốn để cho Hà Đại Niên coi khinh mình, hắn liền cõng Niếp Thanh Lam trên lưng.
Hà Đại Niên có chút kinh ngạc, thấy Lục Minh vững vàng theo sát phía sau, mặc cho gió núi thổi qua vù vù, cũng bình an vô sự, thậm chí còn có thể đùa giỡn với Niếp Thanh Lam, kinh ngạc cảm thán : "Quả thật là đã từng được huấn luyện chính thức tại thành phố, rất khác biệt"
Lục Minh nghe xong chỉ cười, nhưng Niếp Thanh Lam thì biết rằng, trong tất cả cảnh sát, những người có thể vừa cõng một người trên lưng vừa có thể đi qua cầu này, trừ vài tinh nhuệ bậc nhất trong Huyết Nhận ra, sợ rằng chẳng có ai làm được cả!
Cây cầu bị gió thổi làm lay động mạnh vô cùng, Hà Đại Niên còn phải cầm lấy dây xích để dừng lại trong chốc lát, chờ trận gió qua rồi mới đi tiếp, quay lưng lại thấy Lục Minh đang cõng Niếp Thanh Lam đứng nhìn mình, cười nói : "Tối nay gió núi rất lớn, cẩn thận một chút, buổi sáng và buổi trưa thì đỡ hơn, không có gió!" Ở phía xa xa, tựa hồ có người nhìn thấy Hà Đại Niên và hai người Lục Minh đến, có hai người đi xuống, ở bên kia đầu cầu nghênh đón.
Trong đó có một người mặt đen, miệng ngậm một điếu xì gà, bộ dáng rất giống một nông dân.
Người kia thì đeo kính, nhìn khá hơn được một chút, chẳng qua, râu ria cũng vẫn mọc loạn lên, có lẽ vài ngày chưa cạo.
Người giống nông dân giơ tay bắt lấy tay của Lục Minh, tự giới thiệu mình họ Trương, là đội trưởng của đội chống buôn lậu... là đội trưởng??? Lục Minh và Niếp Thanh Lam còn tưởng rằng ông ta là thôn trưởng mới đúng chứ!
Người mang kính họ Lý, là phó sở trưởng, về phần tại sao là sở trưởng, theo người này nói, sở trưởng nửa năm trước đã bị dân buôn lậu trả thù, ngủm rồi!
Bây giờ, sở trưởng chính vẫn chưa điều đến, vị đội trưởng giống nông dân kia nghe xong mắng to, nói rằng đám quan lại ở trên không ai chịu xuống, một là sợ chết, hai là sợ xa, ba là sợ không có tiền lương. Nghe được những lời này, Lục Minh liền choáng váng. Vị phó sở trưởng kia lập tức ho khan, ý bảo vị đội trưởng nói chuyện nên chú ý một chút, đừng dọa Lục Minh và Niếp Thanh Lam.
"Không sao, có thể qua được mười ba cửa cùng với cây cầu treo này, hai búp bê này cũng không đơn giản, bọn họ là người thành phố, sao mà hiểu được đạo lý này nếu không nói!" Trương đội trưởng khá là thẳng tính, nói xong, liền móc thuốc ra đưa cho Lục Minh, nói đây là loại dành cho phụ nữ đã có chồng hút, mùi rất nhẹ.
"Được rồi, được rồi, đừng xạo nữa, thuốc của ông cay gần chết, tôi còn không chịu nổi, đừng có độc chết mấy đứa trẻ!" Hà Đại Niên đón lấy, châm mồi, thuần thục rít vào thở ra, liếm liếm môi, rồi xé điếu thuốc ra, lấy ruột, trộn chung với thuốc của mình, cuộn lại, đốt lên, và hưởng thụ. Sau khi tiếp xúc, Trương đội trưởng và Lý phó sở cũng biết Lục Minh không hút thuốc, thốt lên rằng dân thành phố thật là tiến bộ, sau đó lại hỏi Niếp Thanh Lam có phải là bạn gái của hắn hay không.
"Hắn? Hắn còn xa lắm!" Niếp Thanh Lam khẽ liếc nhìn Lục Minh một cái, cười cười, nụ cười nguy hiểm, làm cho ba người nhìn đến ngây ngốc, cuối cùng cười ầm lên.
"Đáng tiếc cho mấy đứa trẻ trong thôn, cũng có vài nữ đồng chí đến, nhưng không ai có chuyện gì với chúng! Đúng rồi, mấy cô gái tốt đều không muốn ở trên núi, muốn sống trong thành phố lớn mà thôi, thật là đáng tiếc!" Trương đội trưỡng gãi đầu lải nhải một câu ( Mịa, ở thôn muốn ra phố thì phỉa qua cầu và mười ba cửa kiểu này, em thà chọn ở phố còn tốt hơn)
"Chúng ta ở đây, cái vùng đất khỉ ho cò gáy này, hai đứa ở vài ngày, nếu không tìm được người, thì cứ trở về đi!" Lý phó sở nói vẫn chưa nói xong, thì đã có một người chạy từ trên núi xuống, hét to : "Lý sở, cấp trên có tin tức"
Người nọ đứng trên núi hét xuống, tiếng vọng vang khắp nơi, nghe rất rõ ràng, nhưng mà, đợi cả nửa ngày, vẫn chưa thấy đi xuống trước mặt.
Lục Minh và Niếp Thanh Lam cùng Hà Đại Niên, Trương đội trưởng và Lý phó sở vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước là một thôn làng nói lớn không lớn mà nói nhỏ không nhỏ, ước chừng khoảng ba mươi hộ gia đình, ở cách nhau vẫn còn xa, có vài đứa bé thấy người lạ đến, đều trốn ở ven đường hoặc là sau gốc cây để nhìn, có đứa to gan hơn thì đi theo phía sau để xem xét Niếp Thanh Lam.
"Các em nhỏ, lại đây, chị cho kẹo này!"
Nhưng không đứa nào dám lại, Niếp Thanh Lam đi lại một con bé bẩn bẩn, đưa cho nó một que kẹo, nhưng nó còn bỏ chạy. "Tụi nhỏ toàn sống trên núi, chưa từng thấy qua những thứ này! Cho nên không phân biệt được" Hà Đại Niên cầm lấy túi kẹo trong tay của Niếp Thanh Lam, cầm ra chia, nhất thời cả đám nhỏ bu lại cướp kẹo.
"Chúng nó bình thường không ăn đồ của người lạ, tụi buôn thuốc phiện thường lấy mấy thứ này ra dụ dỗ tụi nhỏ, cho nên, nếu mà lấy đồ của người lạ, sẽ bị người lớn đánh" Trương đội trưởng sợ Niếp Thanh Lam mất hứng, vội giải thích một câu.
"Lý sở, cấp trên nói muốn chấm dứt vụ án của Kê Vương, muốn chúng ta đừng theo nữa" Một người thanh niên gầy đen thở hổn hển chạy từ trên núi xuống, vừa nói xong với Lý phó, đột nhiên nhìn thấy Niếp Thanh Lam, a lên một tiếng, rồi nuốt nước miếng, đứng trơ ra nửa ngày vẫn không có phản ứng, đến khi Trương đội trưởng tát cho một cái, mới tỉnh mộng, cười cười nói : "Hoan nghênh nữ đồng chí, cô chính là Lâm Diệp đồng chí sao, cô thật là đẹp!"
Niếp Thanh Lam vừa nghe xong, xém tí đã cười sặc lên. ( Thật ra thì tác giả chơi chữ, thằng này khen Thanh Lam là tuấn, có nghĩa là đẹp, nhưng không ai dùng chữ này cho con gái cả, chỉ dùng cho nam, nên có câu là Tuấn Nam Mỹ Nữ là thế!)
Chàng trai này còn nói thêm một câu nữa, làm cho Niếp Thanh Lam muốn gục ngay tại chổ, bởi vì người này trực tiếp hỏi : "Lâm đồng chí có bạn trai chưa?"
Trong giấy căn cước mới của Lục Minh tên là Sở Tần, còn Niếp Thanh Lam thì đổi tên thành Lâm Diệp, thân phận là hình cảnh của thành phố Thanh Hà, nhiệm vụ là đến bắt một tên tội phạm giết người liên hoàn tại Thanh Hà, hai người là nhân viên dưới trướng của một người bạn La Cương tên là Trần Đại Văn. Tất cả công văn giấy tờ đều là thật, trừ cái thân phận giả ra mà thôi, quả thật tên tội phạm đã bỏ trốn đến Vân Quý, thậm chí còn có người báo án, đúng là đi truy bắt tội phạm thật.
Nếu Lục Minh và Niếp Thanh Lam cứ thế mà chạy một lèo đến Vân Quý hoặc là yêu cầu cảnh sát huyện hiệp trợ thì phỏng chừng chưa đến nửa ngày, người của thái tử đã nhận ra Niếp Thanh Lam, và báo cáo lên trên.
Sau khi đáp máy bay, cả hai liền trực tiếp lên xe tốc hành đi tiếp.
Ngồi tiếp mấy tiếng trên ô tô, bị cái xe nông dân chở khách này xóc đến mấy tiếng liên tục, làm cho Niếp Thanh Lam luôn cầu nguyện cho nhanh đến sớm, còn Lục Minh thì coi như là đầu hàng rồi, ngồi xe lâu như vậy, mà vẫn chưa lết được năm trăm km nữa là. Tục ngữ nói, đi một ngày đằng, còn một đằng nữa, quả thật đúng là vậy!
Mãi đến cuối cùng, Lục Minh mới phát hiện ra vài dãy núi lớn hiện ra trước mắt, phỏng chừng còn chưa đến năm mươi km nữa.
Phần lớn thời gian đều lãng phí trong việc di chuyển giữa các ngọn đèo và ngọn đèo...
Người bạn của La Cương đứng ra nghênh đón Lục Minh và Niếp Thanh Lam. Đương nhiên La Cương không nói Niếp Thanh Lam là cấp trên của mình, chỉ nói là một người thân.
Nhìn người này thế nào cũng chẳng giống cảnh sát, từ trên xuống dưới và từ trái qua phải, trên người không mặc cảnh phục, quần áo lại bẩn vô cùng.
Râu ria thì xồm xàm, chắc là mười ngày nửa tháng chưa cạo rồi. Trên mặt cũng có dấu vết chục ngày chưa tắm, tóc bết lại thành từng cục, giống như một cái chuồng gà vậy. Nếu không phải biết người này là cảnh sát, còn tưởng rằng đây là dân thu phế liệu chuyên nghiệp của Lam Hải nữa, hoặc là một trưởng lão Cái Bang nào đó trên đường. Lục Minh và Niếp Thanh Lam rất hoài nghi người này có phải là cảnh sát giả hay không, đi ra ngoài đường, cũng đâu cần thảm đến mức này? Niếp Thanh Lam cẩn thận hỏi : "Chú chú là bạn của La thúc thúc? Chú là Hà Đại Niên ?"
"Phải, chú là Hà Đại Niên" Người này nhìn nhìn bản thân, rồi tự cười giễu mình, vỗ vỗ quần áo, nói : "Mới vừa trên núi xuống, còn chưa kịp thay quần áo, các cháu đều là dân phố, mình ngọc da bạc, chịu không nổi cực khổ nơi này đâu, chú nói trước, các chú đầu quá cố chấp, ngọn núi này đủ giấu mười vạn người, cũng không nhất định tìm được. Nếu thật sự không tìm được manh mối, thì các cháu nên sớm quay về Thanh Hà đi, đừng ở đây chịu tội!"
"Báo cáo!" Thanh Lam cúi chào ông ta, dựa theo thân phận thì Lâm Diệp chỉ là một cảnh sát nhỏ.
"Thôi khỏi như vậy, ở đây mà mặc cảnh phục cúi chào, để cho bọn xấu nhìn thấy, không ăn đạn hơi phí"
Hà Đại Niên hoảng sợ nhanh chóng ngăn cản : " Mọi người cứ tùy tiện đi, không cần phải câu nệ, nào, chú em, hút không?"
Ông ta đưa cho Lục Minh một gói thuốc, Lục Minh nhanh chóng từ chối lòng tốt của ông.
Hà Đại Niên thở dài nói : "Tụi trẻ trên phố bây giờ thật khác, tiến bộ thật, không biết hút thuốc, haizzz... ở nông thôn này, ai cũng là người nghiện thuốc cả!" Ông móc một điếu thuốc ra, sờ soạng nửa ngày trên người, rồi móc ra một cái hộp diêm, châm mồi, đốt thuốc, đắc ý rít vào một hơi, sau đó thả ra lỗ mũi, thấy Lục Minh và Niếp Thanh Lam đều trợn mắt nhìn mình, lại cười cười tự giễu, vung tay lên nói : "Đi thôi, đồn cảnh sát của chúng ta ở phía trước không xa lắm, đi qua hai ngọn núi là đến, đi thôi!"
Lết bộ được một giờ, Lục Minh phát hiện ra đường lớn đã đi xong, nói thẳng ra là hết đường nhựa, chỉ còn lại đường nhỏ bằng đất cát, vì thế hỏi : "Chú không có xe cảnh sát sao?"
Thật ra thì... Lục Minh không phải muốn ngồi xe, mà chỉ cảm thấy kì quái, bởi vì đường như vậy làm sao có thể lái xe?
Đường này cũng không có dấu bánh xe, chẳng có gì trông như là đã từng có xe chạy qua, Hà Đại Niên nghe xong gật đầu nói : "Có xe, nhưng mà không có xăng, cho nên bình thường dùng tiết kiệm lắm. Thật ra là có xe đạp, nhưng mấy tên kia chạy ra ngoài rồi, còn chưa trở về, cho nên ủy khuất hai đứa thành phố vậy"
Xăng?!
Lại lê lết thêm một tiếng, đường lớn không có, đường nhỏ cũng không, chỉ còn lại đường núi gập ghềnh mà thôi, con đường này, đừng nói là xe đạp, cho dù là đi bộ qua cũng vất vả, đầy những khúc cua quẹo, đất đá lởm chởm, rất nhiều chổ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần trượt chân thì đừng mong mà thấy mặt trời ngày mai. Lục Minh và Niếp Thanh Lam càng đi càng thấy choáng, cái gì mà hai ngọn núi, đi nãy giờ ít nhất cũng là mười ngọn rồi, mà một cọng lông cũng không thấy đâu.
Nếu người này không phải cảnh sát, hai người nhất định sẽ hoài nghi đây là dân buôn người!
"Mệt thì nghỉ thôi, ở phía trước không xa đâu!" Hà Đại Niên lại nói, nhưng Lục Minh không tin được một chữ nữa, bởi vì, cái câu này ông ta nói liên tục trong hai giờ rồi, nói là nói vậy thôi, có trời mới biết phía trước còn bao xa.
"Lấy ống nhòm cho em ..." Niếp Thanh Lam mệt mỏi nói.
"Ở phía trước kia, cái điểm trằng trắng ấy, chính là đồn cảnh sát của chúng ta!" Hà Đại Niên vô cùng hâm mộ cái ống nhòm trong tay của Lục Minh, Lục Minh nhìn nhìn, ở sâu giữa các ngọn núi, quả nhiên có một cái thôn, trong đó có một ngôi nhà màu trắng, nhìn qua có vẻ giống một cái nhà ở hơn, chắc là cái đồn cảnh sát mà Hà Đại Niên nói, có trời mới biết rằng ở một heo hút như thế này mà cũng có người sống, Lục Minh thật sự khâm phục những người này!
"Anh cõng em nha!" Lục Minh thấy mặt của Niếp Thanh Lam đỏ lên, đổ mồ hôi đầm đìa, cúi đầu xuống định cõng nàng.
"Đứa trẻ này có khí lực thật lớn, nếu đổi lại là đứa khác, đi đến đây chắc đã mệt chết!" Hà Đại Niên khen, chủ yếu là bởi vì Lục Minh đưa ống nhòm cho mình ("_.___ )
Thấy ông ta nhìn mà chảy nước miếng, cặp mắt không rời khỏi cái ống nhòm, Lục Minh cũng hiểu được, đành phải đưa cho ông ta để ông ta đỡ nhớ thương.
Đi tới phía trước có một cái cầu treo bắt qua, cầu treo đặt giữa hai ngọn núi, hai bên được buột với hai sợi dây xích thật là to, ở giữa đặt những tấm ván gỗ, mỗi lần gió thổi là lại đun đưa.
Cây cầu lắc qua lắc lại, còn phát ra những tiếng răng rắc kì quái, làm cho Niếp Thanh Lam nhìn mà đổ mồ hôi.
Nếu chỉ đi qua một hai lần thôi thì không sao cả, cắn răng nhắm mắt bước đại mà đi, nhưng năm nào tháng nào ngày nào mà cũng đi qua câu cầu treo này, vậy thật sự có đủ nguy hiểm rồi.
"Có người từng ngã xuống chưa?" Lục Minh cũng có chút chóng mặt, mấy tấm ván gỗ trên cầu treo này lổm chổm như răng chó vậy, không có cái nào giống cái nào, mà còn không được đầy đủ nguyên vẹn nữa. Khó trách Hà Đại Niên đi bộ ra đón mình và Thanh Lam rồi, có cây cầu treo kiểu này, lái xe được hay sao? Nằm mơ chắc là lái được! Đối với câu hỏi của Lục Minh, Hà Đại Niên lại nghĩ rằng do Lục Minh và Niếp Thanh Lam sợ, nên an ủi : "Hai đứa đừng sợ, người thì quả thật có lọt cầu, nhưng mà đã lâu rồi, cũng là chuyện nửa năm trước, tiểu Vương trong đội lái xe đạp qua không cẩn thận rớt xuống, nhưng mà hắn không sao, vì ở dưới có một dòng sông, chỉ là chiếc xe đạp thì không tìm được...."
"Lái xe đạp qua đây?" Niếp Thanh Lam kinh hãi, lái xe đạp qua cây cầu này, quả thật còn ghê hơn cả làm trò trong rạp xiếc nữa là.
"Có gì mà không thể, chú muốn đi làm, mỗi ngày đi lái xe đạp hết!" Hà Đại Niên lại cười tự giễu : "Các cháu đều là búp bê thành phố, nhìn quen đường lớn, nhìn quen đường nhựa, không biết tình huống ở nông thôn thế nào cũng khó trách, chúng ta sống ở đây là như vậy đấy. Nếu các cháu không qua được, để chú gọi Trương đội trưởng trong đội đến, đỡ các cháu qua!"
"Không cần, bọn cháu vẫn có thể qua cầu được!" Lục Minh cười thầm, đừng nói là cầu treo kiểu này, cho dù chỉ là một sợi dây thừng, mình vẫn có thể đi qua được.
Vì không muốn để cho Hà Đại Niên coi khinh mình, hắn liền cõng Niếp Thanh Lam trên lưng.
Hà Đại Niên có chút kinh ngạc, thấy Lục Minh vững vàng theo sát phía sau, mặc cho gió núi thổi qua vù vù, cũng bình an vô sự, thậm chí còn có thể đùa giỡn với Niếp Thanh Lam, kinh ngạc cảm thán : "Quả thật là đã từng được huấn luyện chính thức tại thành phố, rất khác biệt"
Lục Minh nghe xong chỉ cười, nhưng Niếp Thanh Lam thì biết rằng, trong tất cả cảnh sát, những người có thể vừa cõng một người trên lưng vừa có thể đi qua cầu này, trừ vài tinh nhuệ bậc nhất trong Huyết Nhận ra, sợ rằng chẳng có ai làm được cả!
Cây cầu bị gió thổi làm lay động mạnh vô cùng, Hà Đại Niên còn phải cầm lấy dây xích để dừng lại trong chốc lát, chờ trận gió qua rồi mới đi tiếp, quay lưng lại thấy Lục Minh đang cõng Niếp Thanh Lam đứng nhìn mình, cười nói : "Tối nay gió núi rất lớn, cẩn thận một chút, buổi sáng và buổi trưa thì đỡ hơn, không có gió!" Ở phía xa xa, tựa hồ có người nhìn thấy Hà Đại Niên và hai người Lục Minh đến, có hai người đi xuống, ở bên kia đầu cầu nghênh đón.
Trong đó có một người mặt đen, miệng ngậm một điếu xì gà, bộ dáng rất giống một nông dân.
Người kia thì đeo kính, nhìn khá hơn được một chút, chẳng qua, râu ria cũng vẫn mọc loạn lên, có lẽ vài ngày chưa cạo.
Người giống nông dân giơ tay bắt lấy tay của Lục Minh, tự giới thiệu mình họ Trương, là đội trưởng của đội chống buôn lậu... là đội trưởng??? Lục Minh và Niếp Thanh Lam còn tưởng rằng ông ta là thôn trưởng mới đúng chứ!
Người mang kính họ Lý, là phó sở trưởng, về phần tại sao là sở trưởng, theo người này nói, sở trưởng nửa năm trước đã bị dân buôn lậu trả thù, ngủm rồi!
Bây giờ, sở trưởng chính vẫn chưa điều đến, vị đội trưởng giống nông dân kia nghe xong mắng to, nói rằng đám quan lại ở trên không ai chịu xuống, một là sợ chết, hai là sợ xa, ba là sợ không có tiền lương. Nghe được những lời này, Lục Minh liền choáng váng. Vị phó sở trưởng kia lập tức ho khan, ý bảo vị đội trưởng nói chuyện nên chú ý một chút, đừng dọa Lục Minh và Niếp Thanh Lam.
"Không sao, có thể qua được mười ba cửa cùng với cây cầu treo này, hai búp bê này cũng không đơn giản, bọn họ là người thành phố, sao mà hiểu được đạo lý này nếu không nói!" Trương đội trưởng khá là thẳng tính, nói xong, liền móc thuốc ra đưa cho Lục Minh, nói đây là loại dành cho phụ nữ đã có chồng hút, mùi rất nhẹ.
"Được rồi, được rồi, đừng xạo nữa, thuốc của ông cay gần chết, tôi còn không chịu nổi, đừng có độc chết mấy đứa trẻ!" Hà Đại Niên đón lấy, châm mồi, thuần thục rít vào thở ra, liếm liếm môi, rồi xé điếu thuốc ra, lấy ruột, trộn chung với thuốc của mình, cuộn lại, đốt lên, và hưởng thụ. Sau khi tiếp xúc, Trương đội trưởng và Lý phó sở cũng biết Lục Minh không hút thuốc, thốt lên rằng dân thành phố thật là tiến bộ, sau đó lại hỏi Niếp Thanh Lam có phải là bạn gái của hắn hay không.
"Hắn? Hắn còn xa lắm!" Niếp Thanh Lam khẽ liếc nhìn Lục Minh một cái, cười cười, nụ cười nguy hiểm, làm cho ba người nhìn đến ngây ngốc, cuối cùng cười ầm lên.
"Đáng tiếc cho mấy đứa trẻ trong thôn, cũng có vài nữ đồng chí đến, nhưng không ai có chuyện gì với chúng! Đúng rồi, mấy cô gái tốt đều không muốn ở trên núi, muốn sống trong thành phố lớn mà thôi, thật là đáng tiếc!" Trương đội trưỡng gãi đầu lải nhải một câu ( Mịa, ở thôn muốn ra phố thì phỉa qua cầu và mười ba cửa kiểu này, em thà chọn ở phố còn tốt hơn)
"Chúng ta ở đây, cái vùng đất khỉ ho cò gáy này, hai đứa ở vài ngày, nếu không tìm được người, thì cứ trở về đi!" Lý phó sở nói vẫn chưa nói xong, thì đã có một người chạy từ trên núi xuống, hét to : "Lý sở, cấp trên có tin tức"
Người nọ đứng trên núi hét xuống, tiếng vọng vang khắp nơi, nghe rất rõ ràng, nhưng mà, đợi cả nửa ngày, vẫn chưa thấy đi xuống trước mặt.
Lục Minh và Niếp Thanh Lam cùng Hà Đại Niên, Trương đội trưởng và Lý phó sở vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước là một thôn làng nói lớn không lớn mà nói nhỏ không nhỏ, ước chừng khoảng ba mươi hộ gia đình, ở cách nhau vẫn còn xa, có vài đứa bé thấy người lạ đến, đều trốn ở ven đường hoặc là sau gốc cây để nhìn, có đứa to gan hơn thì đi theo phía sau để xem xét Niếp Thanh Lam.
"Các em nhỏ, lại đây, chị cho kẹo này!"
Nhưng không đứa nào dám lại, Niếp Thanh Lam đi lại một con bé bẩn bẩn, đưa cho nó một que kẹo, nhưng nó còn bỏ chạy. "Tụi nhỏ toàn sống trên núi, chưa từng thấy qua những thứ này! Cho nên không phân biệt được" Hà Đại Niên cầm lấy túi kẹo trong tay của Niếp Thanh Lam, cầm ra chia, nhất thời cả đám nhỏ bu lại cướp kẹo.
"Chúng nó bình thường không ăn đồ của người lạ, tụi buôn thuốc phiện thường lấy mấy thứ này ra dụ dỗ tụi nhỏ, cho nên, nếu mà lấy đồ của người lạ, sẽ bị người lớn đánh" Trương đội trưởng sợ Niếp Thanh Lam mất hứng, vội giải thích một câu.
"Lý sở, cấp trên nói muốn chấm dứt vụ án của Kê Vương, muốn chúng ta đừng theo nữa" Một người thanh niên gầy đen thở hổn hển chạy từ trên núi xuống, vừa nói xong với Lý phó, đột nhiên nhìn thấy Niếp Thanh Lam, a lên một tiếng, rồi nuốt nước miếng, đứng trơ ra nửa ngày vẫn không có phản ứng, đến khi Trương đội trưởng tát cho một cái, mới tỉnh mộng, cười cười nói : "Hoan nghênh nữ đồng chí, cô chính là Lâm Diệp đồng chí sao, cô thật là đẹp!"
Niếp Thanh Lam vừa nghe xong, xém tí đã cười sặc lên. ( Thật ra thì tác giả chơi chữ, thằng này khen Thanh Lam là tuấn, có nghĩa là đẹp, nhưng không ai dùng chữ này cho con gái cả, chỉ dùng cho nam, nên có câu là Tuấn Nam Mỹ Nữ là thế!)
Chàng trai này còn nói thêm một câu nữa, làm cho Niếp Thanh Lam muốn gục ngay tại chổ, bởi vì người này trực tiếp hỏi : "Lâm đồng chí có bạn trai chưa?"
/830
|