Bích Thủy Hào Đình...
Đám người Mục Chi Hiên và Chung Tử Uy đang ngồi nói chuyện với hai người đàn ông sinh đôi có tướng mạo gần giống nhau.
Hai người đàn ông này bảo dưỡng cũng không tồi, nhìn thì trẻ, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn thật sâu, đặc biệt là lúc cười rộ lên, để lộ ra vẻ già nua. Đương nhiên, hai người này muốn biểu hiện ra mình tuổi trẻ khỏe mạng, cho nên khi nói về đàn bà, họ dùng thứ tiếng Hán không được tự nhiên, để nói rằng mình đã nằm lên bụng không biết bao nhiêu con đàn bà, liên tục vài tiếng vẫn không gục, lại ngạo nghễ hỏi lại năng lực của .Mục Chi Hiên và Chung Tử Uy
"Lập Tông, Toàn Tông hai vị tiên sinh có năng lực kinh thế, Chi Hiên không thể bằng được!" Mục Chi Hiên giơ ngón cái ra với hai người, đặc biệt tán thưởng.
"Nước Hán tuy rằng nhiều người, nhưng nhân tài thì ít, mà nước Đại Hàn của chúng tôi thì ngược lại, tinh anh vô số, so sánh tố chất thì quả thật rất khác biệt. Trừ quan lớn của các người ra, tin tưởng rằng bình dân nước Hán, ngay cả bàn chải đánh răng cũng không biết sử dụng thế nào? Về phần điện thoại, mp3 này nọ là vật phẩm bình thường ở Đại Hàn, thì tin rằng phần lớn người nước Hán chưa từng thấy qua đâu" Người bên trái ngạo mạn hừ nói, trong lời nói lộ ra rõ ý khinh bỉ.
"Đúng, đúng vậy, Lập Tông tiên sinh nói rất đúng!" Chung Tử Uy ngoài mặt tuy nói vậy, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh, hai lão già này quả thật bị ngu rồi, ngay cả người mù cũng có thể thấy dân chúng Lam Hải ra đường ai cũng cầm điện thoại di động theo cả.
Hai lão già bại não này lại nói ra những lời không biết xấu hổ này, thật đúng là ngu không thể tả.
Nếu không phải lợi dụng bọn họ để đối phó với "tử thần" vậy thì nói chuyện với mấy người ngu như vậy, quả thật là lãng phí nước miếng...
Người bên phải hừ nhẹ nói : "Người Hán các ngươi, ngoài mặt thì tỏ vẻ vô cùng, nhưng rõ ràng là cực khổ không chịu nổi, thích mặc đồ tốt nhất ra đường, về nhà thì mặc như là lá mướp rách, rõ ràng là quốc gia lụi bại, mà còn xây nhiều nhà cao tầng như vậy. Mà buồn cười nhất chính là, người Hán các ngươi căn bản là không có tiền để ăn, mà lại nghiên cứu thức ăn... nhớ lại năm đó, đầu bếp người Hán các người, đến cung điện của vua Đại Hàn chúng tôi để thỉnh giáo, sau đó về nhà thanh hình đổi dạng, biến thành tám món chính hệ cùng với bộ tịch mãn hán. Sau đó, quốc gia chúng tôi xin liên hiệp quốc cấp cho món ăn của Đại Hàn là di sản văn hóa, làm cho toàn thể nhân loại đồng thời khiên trách hành vi lừa đảo của sứ giả người Hán các ngươi"
"A?" Mục Chi Hiên nghe mà lùng bùng lổ tao, thầm nghĩ, cái gì thế? Bộ tịch mãn hán mà cũng xin liên hiệp quốc làm di sản văn hóa?
Khi đầu bếp cổ đại của Hoa Hạ thành danh, đem thức ăn trở thành nghệ thuật, phỏng chừng đám bổng tử các ngươi vẫn còn là dã nhân!
Về phần bộ tịch mãn hán kia, một trăm lẻ tám món, đám bổng tử các ngươi đã ăn hết chưa? Đã biết tên từng món ăn chưa?
Cái nước bổng tử này trừ món kim chi nổi danh ra, thì còn được món ăn nào khác? Đúng là phải kính nể da mặt dày của chúng! Mục Chi Hiên tuy không nói ra, nhưng trong mắt hắn, hai lão già bổng tử này, trừ cái thói ngạo mạn ra, thì chỉ còn lại cái bại não mà thôi, thật không biết thái tử vì sao lại tìm hai lão già này để đối phó với tử thần?
Mục Chi Hiên nhớ rõ Hình Thiên Phong đã nói với mình rằng : Một người có thể không có thực lực, có trí tuệ cũng có thể bù đáp không ít. Một người không có thực lực cũng không có trí tuệ, nhưng nếu biết khiêm tốn, thì miễn cưỡng vẫn có thể sống được. Nhưng mà, một người nếu không có thực lực và không có trí tuệ, lại càng không biết khiêm tốn, sống được trên đời này quả thật là một kì tích!
Hắn nhìn hai vị tông sư trước mắt này, bỗng nhiên có một cảm giác kì quái.
Thực lực của họ, đương nhiên là có, nhưng hoàn toàn là hư vinh, bị người ta tán tụng này nọ, làm cho trở thành nông cạn, thậm chí còn trở nên kiêu ngạo vô cùng... bọn họ đã lạc lối trong lời ngon tiếng ngọt của thế gian.
Tuy rằng thực lực của bọn họ vượt xa võ giả bình thường, nhưng Mục Chi Hiên đột nhiên mất đi tin tưởng.
Cho dù có thực lực của đại tông sư, nhưng tính tình như vậy, làm sao có thể giết chết tử thần? Đây căn bản không phải là tính tình của cường gia, mặc dù Mục Chi Hiên không có thực lực, nhưng hắn hoàn toàn hiểu được, cường giả chân chính, không phải như vậy! Thủ hạ của thái tử, Bạch Hạ, cũng chết dưới sự kiêu ngạo, xem ra, hai đại tông sư này, còn mạng đến Hoa Hạ nhưng chưa chắc đã còn mạng để trở về Đại Hàn!
Nếu đã nghĩ như vậy, Mục Chi Hiên quyết định không ngồi tự biên tự diễn với hai lão già này nữa, đứng lên chấp tay nói : "Tử thần đã trở về Lam Hải, nhanh chóng có hành động tiếp theo, Chi Hiên cần phải đi chuẩn bị trước, để tránh đến lúc xảy ra chuyện lại luống cuống!"
Hai vị tông sư kia nghe vậy, cười lạnh nói : "Lo lắng của anh chúng tôi hiểu, bởi vì anh là kẻ yếu, đến khi nào anh giống như anh em chúng tôi, nhìn từ trên nhìn xuống, sẽ hiểu thôi, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tĩnh chế động, đây là chiến pháp tốt nhất. Đương nhiên, chiến pháp này các người căn bản không hiểu nổi, Tôn Tử vốn chính là người Đại Hàn, nhưng lại bị con cháu các người bẻ cong lịch sử, mạo nhận là người Trung Hoa. Chúng tôi đang trình báo lên liên hiệp quốc, đem [Binh pháp Tôn Tử] và [Bản thảo cương mục] này sát nhập vào di sản văn hóa của chúng tôi"
"Mục thị trưởng bận việc xin cứ đi trước, nơi này có tôi, còn có rất nhiều mỹ nữ, nhất định có thể chiêu đãi tốt hai vị tông sư" Chung Tử Uy sợ Mục Chi Hiên nghe xong sẽ đổi ý, vội vàng khuyên Mục Chi Hiên rời đi.
"Được, Chi Hiên có việc quan trọng, xin cáo từ trước"
Mục Chi Hiên thật sự có cảm giác muốn hộc máu, nói chuyện với mấy thằng bại não, quả thật rất dễ điên!
Thiếu chút nữa đã không nhịn được rồi!
Quên đi, dù sao hai tên bại não này sớm muộn gì cũng sẽ bị tử thần giết chết, mình không cần phải tức giận vì chúng. Tốt nhất là để hai tên bại não này đánh với tử thần, xong rồi lưỡng bại câu thương, đây là một kết quả không còn gì tốt hơn.
Về phần bọn họ có thể giết chết tử thần hay không, Mục Chi Hiên không dám nghĩ nhiều... nếu hai người kia không phải là cấp bậc đại tông sư, Mục Chi Hiên còn tưởng rằng đây là người từ đoàn xiếc thú nào đến! Người Đại Hàn bình thường, hoặc là sinh viên hay quan viên gì đó, cũng chưa tự đại đến mức này, sống mấy chục năm rồi, mà còn bị bại não và liệt não nữa, thật sự làm cho người ta không chịu nổi!
Mục Chi Hiên đi ra khỏi cửa lớn của Bích Thủy Hào Đình, do dự một hồi, cuối cùng lấy điện thoại ra, đổi sim, sau đó nhắn tin gửi đi..
Mười giây sau, tại lầu bảy của Phương Phỉ Uyển, điện thoại của Lục Minh vang lên tiếng tin nhắn.
Lục Minh cầm lên xem xong, kinh ngạc nói : "Có một người tự xưng là quỷ hỏa, cung cấp tin tức, nói rằng hai lão già bổng tử tối mai sẽ có điển lễ tại quyền quán .... cái này là bẫy, hay là thật vậy? Quỷ Hỏa, ma trơi? Anh đâu có quen biết gì với ma cỏ đâu?"
Hoắc Vấn Dong cười nói : "Quản nó thật hay giả làm gì, dù sao ngày mai thì quyền quán của đám bổng tử cũng khai trương, anh đến lật bảng hiệu đi!"
"Tối mai mới đi, tôi nay chúng ta còn thời gian mà" Lục Minh nhìn Hoắc Vấn Dong, lộ ra nụ cười xấu xa, ngày đó bởi vì có Giai Giai, cho nên Hoắc Vấn Dong không được tận hưởng lắm, cao trào bùng nổ, thần trí liền thanh tỉnh, nhanh chóng chấm dứt, vì có Giai Giai, nên nàng không thể làm ra chuyện mất mặt được, chẳng qua, đến được cái trình độ này cũng đủ làm cho Lục Minh choáng ngộp rồi.
"Bại hoại, trở về tìm Giai Giai của anh đi, lúc ấy là cơ hội tốt nhất, Giai Giai cũng rất động tình rồi, nhưng anh lại không chịu làm ..." Hoắc Vấn Dong liếc hắn nói.
"Ở Phong Đan Bạch Lộ anh phải làm bé ngoan, nếu không sẽ bị mấy bình dấm chua dìm chết" Lục Minh cười nói.
Nguyên nhân chủ yếu không phải là như vậy.
Nguyên nhân khiến cho Lục Minh chưa muốn Giai Giai chính là muốn để cho trong lòng nàng có một kì vọng nho nhỏ.
Nếu nàng có hy vọng tu thành, vì mình là cống hiến để hoàn thiện kim cương bất hoại, rồi tiến hành chuyện vợ chồng ấy ấy, vậy thì sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, như vậy sẽ làm cho nàng càng thêm tự hào và kiêu ngạo, làm cho nàng có cảm giác thành công và hạnh phúc hơn! Tối hôm đó, Lục Minh đã nghe lén tiếng lòng của Giai Giai, cho nên quyết định chờ cô vợ nhỏ này.
Hắn cũng tin tưởng, chỉ cần nàng chăm chỉ tu luyện, sẽ dễ dàng đạt thành cửa thứ nhất...
Hoắc Vấn Dong nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai vào, liền lớn mật ngồi vào trong lòng của Lục Minh, làm nũng : "Người ta đã giúp anh như vậy, mà anh không có can đảm làm, em làm bà mối kiểu này là lỗ vốn rồi, chỉ được xuất giá, mà không được lên giường!"
"Đừng làm bà mối, làm tân nương tử đi, vậy thì vừa có thể được xuất giá, vừa có thể lên giường!" Lục Minh cười ha hả, bế Hoắc yêu nữ lên.
Khi mà ánh mắt của Hoắc yêu nữ đã nhộn nhạo xuân tình, thì di động của Lục Minh lại vang lên.
Nàng ôm nỗi hận cắn Lục Minh thật mạnh trong khi chờ hắn nghe điện thoại, hy vọng sau khi hắn nghe xong, sẽ có thể tiếp tục ấy ấy!
Chỉ là, khi Lục Minh vừa nhấn nút nghe, thì đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Giang Tiểu Lệ : "Đại thúc... con chảy máu..." Lúc đầu, Lục Minh còn tưởng rằng nàng bị cái mảnh vỡ cắt trúng tay nên chảy máu, định khuyên nàng vài câu, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo làm cho hắn nghe xong mà muốn xỉu : "Đại thúc, ở dưới của con chảy máu, con đã không còn là xử nữ rồi! Làm sao bây giờ?"
"Mau giải thích cho cô bạn nhỏ này một chút thường thức về vệ sinh đi!" Hoắc Vấn Dong nghe lén điện thoại, nghe vậy liền cười nói.
"Anh có thể sao?" Lục Minh thấy choáng quá.
"Đừng nhìn em, em sẽ không nói!" Hoắc yêu nữ vì trả thù việc xuân tâm đang nhộn nhạo mà lại bị người ta quấy rầy, quyết định im miệng không nói, chạy ra ngoài làm việc, không hầu hạ tiểu tổ tông Giang Tiểu Lệ này, làm cho nàng khóc chết!
Không còn cách nào, Lục Minh đành phải gọi về nhà cho Giai Giai, dặn nàng an ủi Giang Tiểu Lệ, đồng thời giáo dục một chút kiến thức thông thường.
Một lát sau, Giai Giai gọi điện lại báo cho Lục Minh biết : "Lục Minh, em nó không giống như có kinh lần đầu, trước đó cũng đã có rồi, và cũng biết sử dụng băng vệ sinh, có phải vấn đề khác hay không, hay là, anh đi nhìn xem đi?"
Lục Minh nghe xong muốn hộc máu bỏ mình ngay, mình thì đi nhìn cái gì? Mình cũng đâu phải là bác sĩ chuyên khoa ấy ấy của mm đâu, nhưng mà, trinh tiết tượng trưng cho người con gái thật ( _.__! )
Hắn phỏng chừng, cô bé Giang Tiểu Lệ này có phải là do chạy bộ hoặc là do ngồi xe đạp bị thương, cho nên mới chảy máu?
Hoặc là, thọt ngón tay vào phá ???
"Em không an ủi được, nàng ta cứ khóc suốt, không chịu nói gì hết, cứ gọi đại thúc thôi, xem ra đại thúc phải tự thân xuất động rồi!" Giai Giai đem gánh nặng vứt cho Lục Minh, làm cho Lục Minh thiếu chút nữa đã thấy trời đất tối sầm lại, mình đi nói chuyện này với Giang Tiểu Lệ sao?????
"Tiểu Lệ à, đừng khóc, ta đây! Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Té ngã?" Lục Minh bắt đầu nói bóng nói gió.
Trước kia hắn đã từng coi một tin tức, có một mm sinh năm 90, không cẩn thận nhét một trái củ cải đỏ vào, sau đó không biết làm thế nào mà rút ra không được, đành phải gọi điện cho mẹ, rồi cùng mẹ đi đến bệnh viện, cuối cùng mới lấy ra được cái củ cải đỏ kẹt trong đó ba ngày ba đêm... Lục Minh thật sự rất nhức nhói, không biết Giang Tiểu Lệ có nhét củ cải đỏ vào không?
Đương nhiên, Lục Minh không có khả năng hỏi trực tiếp Giang Tiểu Lệ có làm như vậy hay không.
Mà uyển chuyển hỏi thử : "Tiểu Lệ, hôm nay con ăn cái gì, có phải là củ cải đỏ hay không?"
Đám người Mục Chi Hiên và Chung Tử Uy đang ngồi nói chuyện với hai người đàn ông sinh đôi có tướng mạo gần giống nhau.
Hai người đàn ông này bảo dưỡng cũng không tồi, nhìn thì trẻ, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn thật sâu, đặc biệt là lúc cười rộ lên, để lộ ra vẻ già nua. Đương nhiên, hai người này muốn biểu hiện ra mình tuổi trẻ khỏe mạng, cho nên khi nói về đàn bà, họ dùng thứ tiếng Hán không được tự nhiên, để nói rằng mình đã nằm lên bụng không biết bao nhiêu con đàn bà, liên tục vài tiếng vẫn không gục, lại ngạo nghễ hỏi lại năng lực của .Mục Chi Hiên và Chung Tử Uy
"Lập Tông, Toàn Tông hai vị tiên sinh có năng lực kinh thế, Chi Hiên không thể bằng được!" Mục Chi Hiên giơ ngón cái ra với hai người, đặc biệt tán thưởng.
"Nước Hán tuy rằng nhiều người, nhưng nhân tài thì ít, mà nước Đại Hàn của chúng tôi thì ngược lại, tinh anh vô số, so sánh tố chất thì quả thật rất khác biệt. Trừ quan lớn của các người ra, tin tưởng rằng bình dân nước Hán, ngay cả bàn chải đánh răng cũng không biết sử dụng thế nào? Về phần điện thoại, mp3 này nọ là vật phẩm bình thường ở Đại Hàn, thì tin rằng phần lớn người nước Hán chưa từng thấy qua đâu" Người bên trái ngạo mạn hừ nói, trong lời nói lộ ra rõ ý khinh bỉ.
"Đúng, đúng vậy, Lập Tông tiên sinh nói rất đúng!" Chung Tử Uy ngoài mặt tuy nói vậy, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh, hai lão già này quả thật bị ngu rồi, ngay cả người mù cũng có thể thấy dân chúng Lam Hải ra đường ai cũng cầm điện thoại di động theo cả.
Hai lão già bại não này lại nói ra những lời không biết xấu hổ này, thật đúng là ngu không thể tả.
Nếu không phải lợi dụng bọn họ để đối phó với "tử thần" vậy thì nói chuyện với mấy người ngu như vậy, quả thật là lãng phí nước miếng...
Người bên phải hừ nhẹ nói : "Người Hán các ngươi, ngoài mặt thì tỏ vẻ vô cùng, nhưng rõ ràng là cực khổ không chịu nổi, thích mặc đồ tốt nhất ra đường, về nhà thì mặc như là lá mướp rách, rõ ràng là quốc gia lụi bại, mà còn xây nhiều nhà cao tầng như vậy. Mà buồn cười nhất chính là, người Hán các ngươi căn bản là không có tiền để ăn, mà lại nghiên cứu thức ăn... nhớ lại năm đó, đầu bếp người Hán các người, đến cung điện của vua Đại Hàn chúng tôi để thỉnh giáo, sau đó về nhà thanh hình đổi dạng, biến thành tám món chính hệ cùng với bộ tịch mãn hán. Sau đó, quốc gia chúng tôi xin liên hiệp quốc cấp cho món ăn của Đại Hàn là di sản văn hóa, làm cho toàn thể nhân loại đồng thời khiên trách hành vi lừa đảo của sứ giả người Hán các ngươi"
"A?" Mục Chi Hiên nghe mà lùng bùng lổ tao, thầm nghĩ, cái gì thế? Bộ tịch mãn hán mà cũng xin liên hiệp quốc làm di sản văn hóa?
Khi đầu bếp cổ đại của Hoa Hạ thành danh, đem thức ăn trở thành nghệ thuật, phỏng chừng đám bổng tử các ngươi vẫn còn là dã nhân!
Về phần bộ tịch mãn hán kia, một trăm lẻ tám món, đám bổng tử các ngươi đã ăn hết chưa? Đã biết tên từng món ăn chưa?
Cái nước bổng tử này trừ món kim chi nổi danh ra, thì còn được món ăn nào khác? Đúng là phải kính nể da mặt dày của chúng! Mục Chi Hiên tuy không nói ra, nhưng trong mắt hắn, hai lão già bổng tử này, trừ cái thói ngạo mạn ra, thì chỉ còn lại cái bại não mà thôi, thật không biết thái tử vì sao lại tìm hai lão già này để đối phó với tử thần?
Mục Chi Hiên nhớ rõ Hình Thiên Phong đã nói với mình rằng : Một người có thể không có thực lực, có trí tuệ cũng có thể bù đáp không ít. Một người không có thực lực cũng không có trí tuệ, nhưng nếu biết khiêm tốn, thì miễn cưỡng vẫn có thể sống được. Nhưng mà, một người nếu không có thực lực và không có trí tuệ, lại càng không biết khiêm tốn, sống được trên đời này quả thật là một kì tích!
Hắn nhìn hai vị tông sư trước mắt này, bỗng nhiên có một cảm giác kì quái.
Thực lực của họ, đương nhiên là có, nhưng hoàn toàn là hư vinh, bị người ta tán tụng này nọ, làm cho trở thành nông cạn, thậm chí còn trở nên kiêu ngạo vô cùng... bọn họ đã lạc lối trong lời ngon tiếng ngọt của thế gian.
Tuy rằng thực lực của bọn họ vượt xa võ giả bình thường, nhưng Mục Chi Hiên đột nhiên mất đi tin tưởng.
Cho dù có thực lực của đại tông sư, nhưng tính tình như vậy, làm sao có thể giết chết tử thần? Đây căn bản không phải là tính tình của cường gia, mặc dù Mục Chi Hiên không có thực lực, nhưng hắn hoàn toàn hiểu được, cường giả chân chính, không phải như vậy! Thủ hạ của thái tử, Bạch Hạ, cũng chết dưới sự kiêu ngạo, xem ra, hai đại tông sư này, còn mạng đến Hoa Hạ nhưng chưa chắc đã còn mạng để trở về Đại Hàn!
Nếu đã nghĩ như vậy, Mục Chi Hiên quyết định không ngồi tự biên tự diễn với hai lão già này nữa, đứng lên chấp tay nói : "Tử thần đã trở về Lam Hải, nhanh chóng có hành động tiếp theo, Chi Hiên cần phải đi chuẩn bị trước, để tránh đến lúc xảy ra chuyện lại luống cuống!"
Hai vị tông sư kia nghe vậy, cười lạnh nói : "Lo lắng của anh chúng tôi hiểu, bởi vì anh là kẻ yếu, đến khi nào anh giống như anh em chúng tôi, nhìn từ trên nhìn xuống, sẽ hiểu thôi, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy tĩnh chế động, đây là chiến pháp tốt nhất. Đương nhiên, chiến pháp này các người căn bản không hiểu nổi, Tôn Tử vốn chính là người Đại Hàn, nhưng lại bị con cháu các người bẻ cong lịch sử, mạo nhận là người Trung Hoa. Chúng tôi đang trình báo lên liên hiệp quốc, đem [Binh pháp Tôn Tử] và [Bản thảo cương mục] này sát nhập vào di sản văn hóa của chúng tôi"
"Mục thị trưởng bận việc xin cứ đi trước, nơi này có tôi, còn có rất nhiều mỹ nữ, nhất định có thể chiêu đãi tốt hai vị tông sư" Chung Tử Uy sợ Mục Chi Hiên nghe xong sẽ đổi ý, vội vàng khuyên Mục Chi Hiên rời đi.
"Được, Chi Hiên có việc quan trọng, xin cáo từ trước"
Mục Chi Hiên thật sự có cảm giác muốn hộc máu, nói chuyện với mấy thằng bại não, quả thật rất dễ điên!
Thiếu chút nữa đã không nhịn được rồi!
Quên đi, dù sao hai tên bại não này sớm muộn gì cũng sẽ bị tử thần giết chết, mình không cần phải tức giận vì chúng. Tốt nhất là để hai tên bại não này đánh với tử thần, xong rồi lưỡng bại câu thương, đây là một kết quả không còn gì tốt hơn.
Về phần bọn họ có thể giết chết tử thần hay không, Mục Chi Hiên không dám nghĩ nhiều... nếu hai người kia không phải là cấp bậc đại tông sư, Mục Chi Hiên còn tưởng rằng đây là người từ đoàn xiếc thú nào đến! Người Đại Hàn bình thường, hoặc là sinh viên hay quan viên gì đó, cũng chưa tự đại đến mức này, sống mấy chục năm rồi, mà còn bị bại não và liệt não nữa, thật sự làm cho người ta không chịu nổi!
Mục Chi Hiên đi ra khỏi cửa lớn của Bích Thủy Hào Đình, do dự một hồi, cuối cùng lấy điện thoại ra, đổi sim, sau đó nhắn tin gửi đi..
Mười giây sau, tại lầu bảy của Phương Phỉ Uyển, điện thoại của Lục Minh vang lên tiếng tin nhắn.
Lục Minh cầm lên xem xong, kinh ngạc nói : "Có một người tự xưng là quỷ hỏa, cung cấp tin tức, nói rằng hai lão già bổng tử tối mai sẽ có điển lễ tại quyền quán .... cái này là bẫy, hay là thật vậy? Quỷ Hỏa, ma trơi? Anh đâu có quen biết gì với ma cỏ đâu?"
Hoắc Vấn Dong cười nói : "Quản nó thật hay giả làm gì, dù sao ngày mai thì quyền quán của đám bổng tử cũng khai trương, anh đến lật bảng hiệu đi!"
"Tối mai mới đi, tôi nay chúng ta còn thời gian mà" Lục Minh nhìn Hoắc Vấn Dong, lộ ra nụ cười xấu xa, ngày đó bởi vì có Giai Giai, cho nên Hoắc Vấn Dong không được tận hưởng lắm, cao trào bùng nổ, thần trí liền thanh tỉnh, nhanh chóng chấm dứt, vì có Giai Giai, nên nàng không thể làm ra chuyện mất mặt được, chẳng qua, đến được cái trình độ này cũng đủ làm cho Lục Minh choáng ngộp rồi.
"Bại hoại, trở về tìm Giai Giai của anh đi, lúc ấy là cơ hội tốt nhất, Giai Giai cũng rất động tình rồi, nhưng anh lại không chịu làm ..." Hoắc Vấn Dong liếc hắn nói.
"Ở Phong Đan Bạch Lộ anh phải làm bé ngoan, nếu không sẽ bị mấy bình dấm chua dìm chết" Lục Minh cười nói.
Nguyên nhân chủ yếu không phải là như vậy.
Nguyên nhân khiến cho Lục Minh chưa muốn Giai Giai chính là muốn để cho trong lòng nàng có một kì vọng nho nhỏ.
Nếu nàng có hy vọng tu thành, vì mình là cống hiến để hoàn thiện kim cương bất hoại, rồi tiến hành chuyện vợ chồng ấy ấy, vậy thì sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, như vậy sẽ làm cho nàng càng thêm tự hào và kiêu ngạo, làm cho nàng có cảm giác thành công và hạnh phúc hơn! Tối hôm đó, Lục Minh đã nghe lén tiếng lòng của Giai Giai, cho nên quyết định chờ cô vợ nhỏ này.
Hắn cũng tin tưởng, chỉ cần nàng chăm chỉ tu luyện, sẽ dễ dàng đạt thành cửa thứ nhất...
Hoắc Vấn Dong nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai vào, liền lớn mật ngồi vào trong lòng của Lục Minh, làm nũng : "Người ta đã giúp anh như vậy, mà anh không có can đảm làm, em làm bà mối kiểu này là lỗ vốn rồi, chỉ được xuất giá, mà không được lên giường!"
"Đừng làm bà mối, làm tân nương tử đi, vậy thì vừa có thể được xuất giá, vừa có thể lên giường!" Lục Minh cười ha hả, bế Hoắc yêu nữ lên.
Khi mà ánh mắt của Hoắc yêu nữ đã nhộn nhạo xuân tình, thì di động của Lục Minh lại vang lên.
Nàng ôm nỗi hận cắn Lục Minh thật mạnh trong khi chờ hắn nghe điện thoại, hy vọng sau khi hắn nghe xong, sẽ có thể tiếp tục ấy ấy!
Chỉ là, khi Lục Minh vừa nhấn nút nghe, thì đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Giang Tiểu Lệ : "Đại thúc... con chảy máu..." Lúc đầu, Lục Minh còn tưởng rằng nàng bị cái mảnh vỡ cắt trúng tay nên chảy máu, định khuyên nàng vài câu, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo làm cho hắn nghe xong mà muốn xỉu : "Đại thúc, ở dưới của con chảy máu, con đã không còn là xử nữ rồi! Làm sao bây giờ?"
"Mau giải thích cho cô bạn nhỏ này một chút thường thức về vệ sinh đi!" Hoắc Vấn Dong nghe lén điện thoại, nghe vậy liền cười nói.
"Anh có thể sao?" Lục Minh thấy choáng quá.
"Đừng nhìn em, em sẽ không nói!" Hoắc yêu nữ vì trả thù việc xuân tâm đang nhộn nhạo mà lại bị người ta quấy rầy, quyết định im miệng không nói, chạy ra ngoài làm việc, không hầu hạ tiểu tổ tông Giang Tiểu Lệ này, làm cho nàng khóc chết!
Không còn cách nào, Lục Minh đành phải gọi về nhà cho Giai Giai, dặn nàng an ủi Giang Tiểu Lệ, đồng thời giáo dục một chút kiến thức thông thường.
Một lát sau, Giai Giai gọi điện lại báo cho Lục Minh biết : "Lục Minh, em nó không giống như có kinh lần đầu, trước đó cũng đã có rồi, và cũng biết sử dụng băng vệ sinh, có phải vấn đề khác hay không, hay là, anh đi nhìn xem đi?"
Lục Minh nghe xong muốn hộc máu bỏ mình ngay, mình thì đi nhìn cái gì? Mình cũng đâu phải là bác sĩ chuyên khoa ấy ấy của mm đâu, nhưng mà, trinh tiết tượng trưng cho người con gái thật ( _.__! )
Hắn phỏng chừng, cô bé Giang Tiểu Lệ này có phải là do chạy bộ hoặc là do ngồi xe đạp bị thương, cho nên mới chảy máu?
Hoặc là, thọt ngón tay vào phá ???
"Em không an ủi được, nàng ta cứ khóc suốt, không chịu nói gì hết, cứ gọi đại thúc thôi, xem ra đại thúc phải tự thân xuất động rồi!" Giai Giai đem gánh nặng vứt cho Lục Minh, làm cho Lục Minh thiếu chút nữa đã thấy trời đất tối sầm lại, mình đi nói chuyện này với Giang Tiểu Lệ sao?????
"Tiểu Lệ à, đừng khóc, ta đây! Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Té ngã?" Lục Minh bắt đầu nói bóng nói gió.
Trước kia hắn đã từng coi một tin tức, có một mm sinh năm 90, không cẩn thận nhét một trái củ cải đỏ vào, sau đó không biết làm thế nào mà rút ra không được, đành phải gọi điện cho mẹ, rồi cùng mẹ đi đến bệnh viện, cuối cùng mới lấy ra được cái củ cải đỏ kẹt trong đó ba ngày ba đêm... Lục Minh thật sự rất nhức nhói, không biết Giang Tiểu Lệ có nhét củ cải đỏ vào không?
Đương nhiên, Lục Minh không có khả năng hỏi trực tiếp Giang Tiểu Lệ có làm như vậy hay không.
Mà uyển chuyển hỏi thử : "Tiểu Lệ, hôm nay con ăn cái gì, có phải là củ cải đỏ hay không?"
/830
|