Ở một đoạn đường cái nông thôn cách tiểu trấn Bình Triều khoảng 5 km, có hai chiếc xe va vào nhau, đứng ở giữa đường.
Bởi vì một đoạn đường này là sườn dốc, phía dưới đáy dốc, là bãi cát nối với lòng sông, hai xe ngăn cản đường đi, nam tử lãnh khốc số 2 không cách nào lách qua, đành phải đỗ xe lại. Hắn trông thấy tài xế của xe vận tải bị thương, bởi vì mặt đầy máu, đã choáng váng hôn mê, tài xế của xe tải khác thì thần trí xem như tỉnh táo, chỉ là bị kẹt ở trong xe. Tài xế kia thấy nam tử lãnh khốc số 2 đi tới, vội la lên cầu cứu.
"Đã qua hơn nửa giờ như vậy, ông cũng không báo cảnh sát đi? Không có sóng? Ông dùng cái điện thoại rác rưởi gì thế!?" Nam tử lãnh khốc số 2 lấy điện thoại di động ra quay số điện thoại báo cảnh sát, Lục Minh nhìn thương thế của hai người, tài xế xe vận tải tuy mất máu nhiều, người chóng mặt mê man, nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng.
Hắn dùng ngân châm thoáng châm cứu vài cái, chờ đợi bệnh viện tiểu trấn phái tới xe cứu thương là được.
Về phần lái xe kia, dưới sự bạo lực xé rách của nam tử lãnh khốc số 2, cửa xe liền bị méo mó "bùm" một tiếng vỡ tan ra, nhanh chóng lôi ra.
Giai Giai lúc đầu nghe Lục Minh dặn dò đứng ở xa xa, đột nhiên có điểm phát hiện, nàng ra hiệu Lục Minh đi tới, chỉ vào một chỗ trên mặt đất nói:"Ở đây có dấu vết, tựa hồ có vật gì đó rơi xuống dưới!"
"Có ba chiếc xe va chạm vào nhau, không phải hai xe...... Nó rơi vào trong bụi cỏ phía dưới !" Lục Minh nhìn theo phương hướng Giai Giai chỉ, phát hiện sát tại mép lòng sông phía dưới mấy chục mét, có bụi cỏ tươi tốt rậm rạp, chiếc xe kia hẳn là lao tới trong đó.
Nếu như không phải Giai Giai phát hiện ra, tin rằng mọi người thật đúng là sẽ không chú ý, còn có một chiếc xe bị đụng rơi xuống dưới.
Lục Minh lưu lại nam tử lãnh khốc số 2 ở phía trên giữ gìn hiện trường. Hắn cõng Giai Giai xuống dưới, theo dấu vết một đường truy tìm. Quả nhiên, có một chiếc xe lao vào cắm đầu trong bụi rậm. Bánh trước đã chuyển thành lún sâu vào nước bùn. Hơn nửa đầu xe đã lâm vào trong bùn nhão. Bánh sau hoàn toàn treo trên bầu trời . Trong xe chỉ có một người lái xe, là nữ, mặt đầy máu tươi, không nhìn thấy rõ mặt mũi lắm. Nhưng cảm giác tuổi cũng không quá lớn, có lẽ là một phụ nhân ba bốn mươi tuổi.
Nàng có thắt dây an toàn. Cả đầu cùng hai tay bởi vì ngất mà rũ xuống. Nhưng may mà có dây an toàn bảo hộ, không có bị văng ra ngoài xe hoặc là đâm vào trên tay lái.
Lục Minh lấy ra Tần Hoàng bảo kiếm, đem bụi cỏ ở xung quanh dọn quang.
Lại cắt lên cửa xe đã biến dạng, đem phụ nhân máu me đầy mặt đang hôn mê bất tỉnh kia cứu đi ra...... Nàng ngạch bộ bị mảnh vỡ thủy tinh gây thương tích. Đối với Lục Minh mà nói, khỏi hẳn chỉ là việc nhỏ khẽ nhấc tay. Cánh tay bị bụi gai đâm bị thương, cũng có vết thương rất nhỏ. Chỉ là, Lục Minh phát hiện. Chỗ nàng bị thương nặng là phần bụng bên trái.
Phần bụng trái của nàng không chảy máu nhiều lắm. Nhưng Lục Minh lại có chút nhíu mày.
Khẳng định có vật gì đó, khi tông xe, đã đâm vào bụng bên trái của phụ nhân. Khiến cho trong nội tạng của nàng xuất huyết. Làm cho nàng bị thương nặng ngất đi......
Xuất huyết bên trong không phải là chuyện nhỏ, nếu như ảnh hưởng tới cơ quan nội tạng, sau hơn 10 phút là đủ để mất mạng, thời gian đụng xe đã qua nửa giờ rồi, tính mạng của phụ nhân này đã đạt đến tình trạng nguy hiểm nhất, hơi thở còn sót lại một tia, tim đập vô cùng yếu ớt, lại them mất máu nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tánh mạng của nàng tùy lúc có thể mất đi. Giờ đây chờ xe cứu thương của tiểu trấn Bình Triều phái tới thì đã không kịp, chưa kể, bác sĩ cùng với thiết bị trong tiểu trấn này, chỉ sợ đối với loại phẫu thuật xuất huyết bên trong này, cũng sẽ lực bất tòng tâm mà thôi.
"Lục Minh, xem ra xe cứu thương nhất thời không đến được, cứu người trước đi!" Giai Giai đem áo ngoài cởi ra, trải ra trên mặt đất, lại đem mấy thứ mà Lục Minh lấy thuần thục sát trùng .
Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, Chúc Tiểu Diệp đã dạy cho chúng nữ một chút phương pháp trị liệu đơn giản , để cho mọi người khi gặp nguy hiểm thì có thể tự cấp cứu.
Ít nhất, cũng sẽ có thể giúp đỡ Lục Minh, cùng nhau tiến hành cứu chữa.
Vốn Giai Giai đối với y thuật hoàn toàn không biết gì, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng dần dần học được băng bó trị liệu đối với xử lý miệng vết thương đơn giản, về phần công cụ tiêu phí những thứ gì đó cơ bản nhất, càng là thường xuyên luyện tập ở, hy vọng có thể ở lúc cần có được công dụng. Giờ đây, chỉ có nàng ở bên cạnh Lục Minh, rốt cục có chỗ phát huy . Lục Minh kéo áo của phụ nhân ra, lộ ra phần bụng tràn đầy máu đen .
Sau khi dùng rượu bôi loạn, Lục Minh phát hiện có một mảnh nhánh cây nhỏ đâm thật sâu vào, vẻn vẹn chỉ lộ một chút phần đuôi.
Nếu như dùng đồ dùng y khoa, cần phải chụp ra cuộn phim X- quang, nghiên cứu tuyển chọn phương án như thế nào đó.
Giờ đây Lục Minh không có các loại điều kiện đó, cũng không có nhiều thời gian như vậy, hắn dùng chân khí tiến vào dò xét rõ ràng, lại dùng ngân châm phong bế miệng chỗ chảy máu bên ngoài, lại duỗi tay đi tới, dùng không gian trữ vật nhỏ, hút nhánh cây nhỏ đi vào trong đó...... Tốc độ tựa như như tia chớp, chỗ chảy máu bên trong kia cũng được Lục Minh dung kìm để máu cực kỳ chuẩn xác, kẹp lấy mạch máu bị tổn hại.
Thế gian không có bất cứ một cái gì đó, có thể phù hợp hơn Tiên Thiên chân khí để tu bổ mạch máu bị hao tổn .
Giai Giai ở một bên lau sạch mồ hôi cho Lục Minh, một bên đem Tục Mệnh Dịch Hoãn rót vào miệng vết thương, làm dịu cũng như gạt bỏ đi những thứ xám trắng trong của miệng vết thương kia.
Những bộ phận nội tạng đó nếu như không tìm được cách điều trị dứt điểm, sẽ nhanh chóng hoại tử. Lục Minh đem tất cả những máu đen này gạt bỏ ra, bỏ qua ở một bên.
"Lục Minh, hình như còn có một chỗ không có khôi phục máu đỏ, một đoạn phần ruột này, có cái gì đó......" Giai Giai trông thấy có một chỗ xám trắng ở miệng vết thương mà Lục Minh cắt, hồi lâu không cách nào khôi phục. Nàng nghe Chúc Tiểu Diệp nói qua, nội tạng cực kỳ mẫn cảm , nhất là ruột non, tràn đầy mạch máu li ti, chỉ hơi ô vật bẩn, cũng đều tạo thành sự hoại tử của chúng nó .
"Là 1 hạt gạo, một hạt gạo nhỏ." Lục Minh dùng cái kẹp đem hạt gạo gần như trong suốt kia lấy ra, phát hiện là gạo dược chở trên xe vận tải.
Sau khi hạt gạo được Lục Minh dùng kẹp lấy ra, miệng vết thương chỗ đó dưới sự tẩm bổ của Tiên Thiên chân khí cùng Tục Mệnh Dịch Hoãn lập tức khôi phục máu đỏ tươi mới như trước đây, với tốc độ mắt thường có thể thấy được mà chữa trị vết thương.
Chừng mười phút đồng hồ, nội tạng được chữa trị xong, mà ngay cả chỗ bụng của cơ thể cũng đã khôi phục, chỉ còn lại làn da bên ngoài.
Trên đường lớn, xe cảnh sát cùng xe cứu thương trước sau đuổi tới, vốn có cảnh sát còn muốn hỏi về tình huống, nhưng bị nam tử lãnh khốc nam số 2 cản lại.
Hắn rút một giấy chứng nhận nhoáng qua trước mặt hai cảnh sát một cái, ý bảo phía dưới đang cấp cứu, cấm quấy rầy.
Lục Minh cùng Giai Giai thấy tính mạng phụ nhân đã thoát hiểm , chỉ còn lại vết thương bên ngoài, lại giúp băng bó cho miệng vết thương ở cánh tay, rồi cẩn thận ôm nàng đi lên, đưa lên xe cứu thương. Hai bác sĩ cùng một y tá trong tiểu đội cấp cứu đang chạy đến cứu người, bọn họ nghe nói Lục Minh cùng Giai Giai cứu người, kinh ngạc nói:"Mổ bụng ? Các người cũng là bác sĩ ngoại khoa sao?"
"Chúng tôi xem chỉ là trầy da, cho nên chỉ là băng bó sơ qua, để bảo đảm không có việc gì, sau khi các ông trở về, có thể cho chụp phim cho cô ấy nhìn xem. Cô ta mất máu quá nhiều, các ông nhanh chóng truyền máu cho cô ấy đi!" Lục Minh cũng không nhiều lời, sau khi chân khí tiêu hao cảm thấy có chút hơi mỏi mệt, cùng Giai Giai trở về trên xe.
"Đây là hành đọng bí mật của quân đội, cấm các anh đem chuyện chúng tôi đã tới đây tiết lộ ra ngoài." Nam tử lãnh khốc số 2 tìm được hai cảnh sát cùng bác sĩ, cảnh cáo hai câu.
"Rõ." Hai cảnh sát vội cúi chào.
Cũng ngay lúc đó, ở quê nhà của Giai Giai, quân nhân kia cùng mỹ phụ nhân đã đến thuyết phục người vợ nhỏ.
Sau khi hỏi rõ, phát hiện hai người này không có ác ý, cũng không phải tới bắt Giai Giai , mới mang một ít lưỡng lự mà đem sự tình nói ra:"Đúng vậy, tiểu cô vừa rồi có tới, mang theo tiểu dượng. Tấm chi phiếu này, đúng là tiền xì mà tiểu dượng cho hài tử trong bụng của tôi, lúc đầu tôi còn tưởng rằng hắn cho nhầm rồi, cho nên mới đuổi theo ra đó.Hóa ra tấm chi phiếu là thật à? Số điện thoại của tiểu cô? Tôi không biết! Tôi quả thực không biết, nàng chưa cho tôi số điện thoại, chỉ nói hàng năm đều sẽ trở về thăm mộ bà nội......"
Quân nhân nhíu mày một chút, khẽ suy tư, lại hỏi:"Vậy tiểu cô đang học tại Đại Học Lam Hải đúng không? Học khoa gì ? Không biết ? Học ra là làm phóng viên? A!, có lẽ là khoa báo chí a! Đúng rồi, tiểu dượng, đúng vậy, vị hôn phu của Giai Giai kia, tên hắn là gì?"
Vừa hỏi cái này, liền làm khó người vợ nhỏ.
Nàng nhớ rõ Giai Giai có giới thiệu qua, nhưng nàng không để ý nghe, hơn nữa một mực dùng tiểu dượng kêu to hắn, cũng không nhớ rõ tên hắn là gì!
"Cảm ơn cô nói cho chúng ta biết tin tức quan trọng như vậy, cô nhìn lại tấm hình này, cô xem Giai Giai, cùng người trong tấm ảnh, có phải là có một chút điểm giống nhau không!?" Mỹ phụ kia đưa cho người vợ nhỏ một tấm hình.
Người vợ nhỏ tiếp lấy, xem xét, kinh ngạc nói không ra lời .
Trong tấm ảnh, có một mỹ phụ làn da cực tốt, nhìn về mặt mũi cùng tiểu cô Giai Giai của mình , ít nhất có bảy tám phần giống nhau.
Nếu như nói các nàng là tỷ muội, thật đúng là không có nói quá...... Chỉ là người thân của Giai Giai , đã chết hết , chỉ còn lại một mình nàng, nếu không thật sự là có khả năng còn có thân thích gì cũng khong biết chừng.
Người vợ nhỏ ngây người hồi lâu, mới gật gật đầu, nói :"Người trong ảnh chụp này, rất giống với tiểu cô của tôi, bất quá tiểu cô trẻ hơn chút ít, chẳng lẽ nàng là chị gái của tiểu cô? Tôi không nghe nói tiểu cô có người chị gái nào mà!!"
"Đây không phải là chị gái của Giai Giai, đây là mẹ của nàng, mẹ ruột của nàng!" Trong mắt mỹ phụ nhân vui vẻ, hỏi:"Thật sự rất giống sao? Vậy thì đúng rồi!"
"Các người đi đi, ở đây không chào đón cô, trở lại xe các người đi thôi, sớm đã không cần con gái, bây giờ còn tới nhận làm cái gì." Lão nhân vừa nghe liền nổi giận, vung tẩu thuốc lá đuổi khách nói:"Chúng ta ở đây là quê nghèo , khác quý trong thành phố các người không quen đâu, các người hay là trở lại trong thành phố đi thôi! Nha đầu Giai Giai các người cũng không cần nhận làm gì, mẹ ruột như vậy, không có còn tốt hơn, lão nhân ta đây chăm sóc nàng so với con mẹ nó kia còn nhiều hơn, giờ đây nha đầu Giai Giai học đại học, có tiền đồ , các người lại muốn nhận nàng, không có cửa đâu, đi ra ngoài, đi ra ngoài, ở đây không có thân thích mà các ngươi muốn nhận đâu!"
"Lão bá, người hiểu lầm lầm!" Quân nhân muốn giải thích.
"Không có hiểu lầm, tôi tuy già rồi, nhưng đầu còn rất tỉnh táo...... Đi ra ngoài!" Lão nhân đem thôn trưởng, quân nhân cùng mỹ phụ nhân đuổi đi ra, rồi đem cửa cài then lại.
"Vừa nói tới cái này, thật đúng là, khó trách nhiều năm như vậy, các người cũng không tới tìm tiểu cô, giờ đây nàng tìm được tiểu dượng có tiền, các người đã tới rồi." Người vợ nhỏ lập tức phản ứng, cũng đùng đùng nổi giận , cảm thấy những người này lừa gạt mình.
"Ai, đây là, đây là hiểu lầm, ai, cái này, cái này thật không nói rõ rang được!" Mỹ phụ nhân nhìn về phía quân nhân, hỏi:"Làm sao bây giờ?"
"Gọi điện thoại cho chị cô đi, nói đã tìm được Giai Giai rồi, thực sự có người này, hơn nữa lớn lên rất giống, điện thoại cùng địa chỉ, chúng ta đã hỏi một chút trong thôn , có lẽ không ai biết."
Quân nhân suy nghĩ một chút, lại nói:"Chúng ta còn có thể thông qua hồ sơ của Đại Học Lam Hải, tìm được nàng, bằng không, tìm được bạn học quen Giai Giai cũng được, chỉ cần xác nhận nàng là con gái thất lạc của chị cô là được."
"Được, trước tiên gọi điện thoại cho chị, cho chị ấy một cái kinh hỉ......" Mỹ phụ nhân lấy điện thoại cầm tay ra bấm số, chờ điện thoại chuyển được, không thể chờ đợi được hô lên:"Chị, em cho chị biết một tin tức tốt, tìm được con gái của chị rồi, á? Cậu là ai?"
Người nghe chính là một nam tử, hắn ho nhẹ, cắt đứt lời của mỹ phụ nhân , nói:"Chị của cô bị đụng xe, bây giờ còn đang mê man bất tỉnh, đang đưa tới bệnh viện. Tôi nhận cú điện thoại này không ý tứ gì khác, tôi nghĩ nếu như các người là thân nhân của cô ấy, hẳn là sớm đi chạy đến chiếu cố nàng. Tôi là người qua đường, tiền thuốc men đã trả hộ rồi, giờ các người tới bệnh viện Triều Bình đi!"
Mỹ phụ nhân nghe xong tâm thần đại loạn, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng nam tử kia trước khi tắt máy, tựa hồ hướng về phía người bên cạnh nói:"Giai Giai, lau sạch hết máu chưa? Chúng ta đi thôi!"
Giai Giai? Bên kia cũng có Giai Giai? Sẽ không phải là......
Chờ một chút, mỹ phụ nhân sốt ruột hét rầm lêm, nhưng mà điện thoại đã cụp rồi.
Lại gấp gáp gọi qua, một hồi lâu, cũng không có ai nhận, cuối cùng cũng không biết trải qua bao lâu, mới có một cô gái nhận:"Bây giờ còn đang ở trên xe cứu thương, người nhà các cô không cần quá gấp. Cô ấy bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là mất máu quá nhiều, vừa rồi được một cô gái tốt bụng hiến máu cho, giờ đây đã khá hơn rồi. Chúng tôi đang phái cấp cứu một ít người bị thương, không rảnh nói chuyện, cứ như vậy đi!"
"Đừng treo máy, đưa di động giao cho nam tử vừa rồi, hoặc là nữ hài tử Giai Giai kia tới nghe!" Mỹ phụ nhân vội gọi .
" Sớm đi rồi, bọn họ chỉ là đi ngang qua, nhưng mà lại ứng ra phí tổn cho các người, người nhà, nhanh tới đi!" Giọng nữ ở điện thoại bên kia nói, có lẽ là sợ mỹ phụ nhân lại gọi, nàng đã tắt điện thoại.
"Ai nha, thật sự là...... Nhanh đi tới bệnh viện Triều Bình!" Mỹ phụ nhân gấp đến độ nhanh chân bỏ chạy.
"Làm sao vậy? Tìm được Giai Giai rồi ?" Trên mặt quân nhân lộ ra vẻ vui mừng.
"Không đúng, chị bị đụng xe, bất quá tôi hoài nghi người cứu nàng chính là con gái của nàng, bởi vì bên kia có một nữ nhân tên là Giai Giai, đừng hỏi nữa , nhanh lái xe đi tới, nhanh lên!" Mỹ phụ nhân liên tục lên tiếng thúc giục.
Đợi khi nàng cùng quân nhân chạy tới bệnh viện Triều Bình, tìm được phòng cấp cứu, phát hiện căn bản chị gái không có bên trong, mà là lẳng lặng nằm ở trên xe đẩy ngoài hành lang.
Có một y tá ở một bên trông coi, dùng bông y tế bôi rửa máu đen trên mặt.
"Chị của tôi thế nào rồi?" Mỹ phụ nhân gấp gáp hỏi.
"Nàng rất tốt, tình huống rất ổn định, da trên trán có chút trầy da, vài ngày sẽ tốt, cánh tay cũng không có vấn đề." Y tá an ủi hai câu, lại phụ giúp xe đẩy đến một hành lang, ra hiệu ý bảo quân nhân hỗ trợ đem người bị thương ôm đến lên trên giường bệnh, lại nâng lên từng chút một, nói:"Đã chụp qua cuộn phim, một chút chỗ hiểm ở đầu, bụng đều không có xuất huyết bên trong, chỉ là có chỗ bên sườn trái có chút trầy da, nhiều nhất là một tuần sẽ tốt, các người cứ để nàng ngủ, hai ngày nữa thì cho nàng xuất viện!"
"Người ứng ra tiền thuốc men cho nàng đang ở đâu?" Mỹ phụ nhân nghe tháy chị gái không có việc gì, thở dài một hơi, lại nghĩ tới một chuyện, gáp gáp hỏi.
"Người ta qua đường , chúng tôi cũng không biết, người tốt như vậy bây giờ cũng không thấy nhiều...... Nói thực ra, nhóm máu của chọ cô khá hiếm, nếu không có tiểu cô nương kia tốt bụng hiến máu cứu người, tính mạng của chị cô có lẽ sẽ có nguy hiểm. Ai nha, tôi lắm mồm, lắm mồm!" Y tá này theo xe cứu thương, đã bị nam tử lãnh khốc số 2 cảnh cáo, đột nhiên tỉnh ra, rốt cuộc không chịu mở miệng nữa.
"Nói tiếp đi, tôi muốn biết người tốt đó là ai? Hình dáng của nàng như thế nào?" Mỹ phụ nhân bắn liên hồi đặt câu hỏi, một vấn đề rồi lại tiếp một vấn đề .
"Cấp trên có quy định, tôi không thể nói." Y tá vội vàng lắc đầu xua tay, hỏi lại thì cái gì cũng không biết.
Mỹ phụ nhân cùng quân nhân thay phiên nhau đi ra ngoài hỏi người, đem tất cả mọi người lien quan hỏi một lần.
Tất cả mọi người đều chung một câu trả lời, cái gì cũng không biết.
Nhưng mà, mỹ phụ nhân trong lúc đi tìm bác sĩ, trong lúc vô tình nghe thấy hai người bọn họ đang nói chuyện:"Nữ nhân bị thương kia, nhất định là dùng tới loại thuốc này, bằng không, miệng vết thương tại sao có thể khỏi hẳn nhanh như vậy? Nếu như chỉ là trầy da của lời nói, không có khả năng không chút máu, nhất định là bụng bị thương nghiêm trọng, sau đó lại dùng thuốc đó cứu trở về...... Khó trách cấp trên phải ra lệnh giữ bí mật, tin tức về loại thuốc này, quả thực không thể truyền đi, bằng nếu làm sao nói thế được!"
Đợi tới khi mỹ phụ nhân hỏi hai vị bác sĩ này, hai người này giống như mất trí nhớ , nói cái gì cũng không biết, nói chưa thấy qua bất cứ ai, cũng không biết là ai cứu, dù sao hỏi gì cũng không nói.
Khoảng 6 giờ tối hôm đó, chị gái của mỹ phụ nhân dần dần tỉnh lại, nàng nói như nói mê:"Ta mơ thấy con gái từ thiên đường bay xuống tới đón ta, thật tốt! Các người đã tới? Ta đây lần thứ nhất đi ra, không quay về , cũng không trở về nữa. Ta muốn ở lại, chăm soc tiểu bảo bối của ta, đã bao nhiêu năm, ta vẫn một mực không có cùng nàng ở qua một ngày, giờ đây rốt cục có thời gian cùng nàng. Tiểu bảo bối, mẹ đến đây, mẹ vĩnh viễn cùng con đang ở đây cùng một chỗ......"
"Chị, chị nói cái gì thế, Giai Giai không chết, nàng, nàng còn sống !" Mỹ phụ nhân vội an ủi.
"Các người không cần an ủi ta, ta đã sớm hiểu rõ, hơn hai mươi năm trước, nàng cũng đã bị chết cháy trong hỏa hoạn , biến thành tiểu thiên sứ, ta chỉ là chưa từ bỏ ý định bảo thủ một phần si niệm, lừa gạt chính mình mà thôi. Trước kia ta luôn luôn bận nhiều chuyện như vậy, giờ đây tốt lắm, ta không bận nữa, có thể mỗi ngày ở cùng tiểu bảo bối của ta , sau khi ta chết đi, đem tro cốt của ta cùng tiểu hài tử nàng ở cùng một chỗ vùi về với ông bà. Ta a, mỗi ngày nắm tay nàng, với những vì sao, mỗi ngày ở cùng nàng!" Chị gái của mỹ phụ nhân nằm ở trên giường lẩm bẩm tự nói, mắt như người chết trôi, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.
"Chị vốn không có việc gì, chị ngay cả một chút việc cũng đều không có! Đừng nghĩ bậy!" Quân nhân cũng an ủi.
"Chính mình còn không biết sao? Ta bị một cành cây đâm thủng ruột, ta nhìn thấy nó bắn thủng cửa xe, chọc vào bụng ...... Các người đừng thương tâm, ta chết cũng không còn cái gì, ta vừa chết, liền là giải thoát rồi." Khóe môi chị gái của mỹ phụ nhân lộ ra vẻ mỉm cười.
"Chị, chị sờ sờ miệng vết thương đi, nơi đó có vết thương, chỉ là trầy da, chị không có bị đâm xuyên ruột, không có!" Mỹ phụ nhân vừa nói như vậy, chị gái của nàng tò mò sờ lên, phát hiện quả thực không đau.
Nhìn lại, phát hiện bụng chỉ buộc một tầng băng gạc khá mỏng, trên mặt không có vết máu, khô ráo vô cùng.
Kéo băng gạc ra, phát hiện vết sẹo cực nhạt, cực mỏng, tựa như như vét thương đã khôi phục mấy tháng, sờ lên hoàn toàn không đau, ngược lại sờ chỗ bị tổn thương đã khỏi hẳn thì thấy ngứa ngứa.
"Cái này, đây là có chuyện gì?" Chị gái của mỹ phụ nhân kinh ngạc.
Nàng nhớ rõ chính mình rõ ràng bị cành cây đâm xuyên bụng bên trái, tại sao thoáng cái lại chuyển biến tốt đẹp ?
Cho dù là trầy da, cũng không thể khôi phục thành cái dạng này...... Trên người mình xảy ra chuyện gì? Mình vốn suy yếu gần chết, giờ đây hình như có thể xuống giường đi được ? Mình không phải là nằm mơ a? Khi nàng đem ánh mắt dò xét, nhìn về phía em gái của mình, chỉ thấy mỹ phụ nhân cười thần bí, nói:"Chị, chị biết là ai cứu chị không? Là con gái Giai Giai của chị đó!"
"Con gái của ta? Nàng, nàng còn sống?" Chị gái mỹ phụ nhân kinh ngạc hồi lâu, tiếp đó điên cuồng vui mừng hét rầm lêm.
"Nàng chẳng những cứu chị, còn hiến máu cho chị!"
"Thật sự? Ta không phải nằm mơ a? Cái này, đây là thật? Nàng ở nơi nào? Nàng ở đâu? Nàng ở đâu...... Nhanh, nhanh, mau dẫn ta đi gặp nàng! Bảo bối của mẹ, con ở đâu?"
Bởi vì một đoạn đường này là sườn dốc, phía dưới đáy dốc, là bãi cát nối với lòng sông, hai xe ngăn cản đường đi, nam tử lãnh khốc số 2 không cách nào lách qua, đành phải đỗ xe lại. Hắn trông thấy tài xế của xe vận tải bị thương, bởi vì mặt đầy máu, đã choáng váng hôn mê, tài xế của xe tải khác thì thần trí xem như tỉnh táo, chỉ là bị kẹt ở trong xe. Tài xế kia thấy nam tử lãnh khốc số 2 đi tới, vội la lên cầu cứu.
"Đã qua hơn nửa giờ như vậy, ông cũng không báo cảnh sát đi? Không có sóng? Ông dùng cái điện thoại rác rưởi gì thế!?" Nam tử lãnh khốc số 2 lấy điện thoại di động ra quay số điện thoại báo cảnh sát, Lục Minh nhìn thương thế của hai người, tài xế xe vận tải tuy mất máu nhiều, người chóng mặt mê man, nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng.
Hắn dùng ngân châm thoáng châm cứu vài cái, chờ đợi bệnh viện tiểu trấn phái tới xe cứu thương là được.
Về phần lái xe kia, dưới sự bạo lực xé rách của nam tử lãnh khốc số 2, cửa xe liền bị méo mó "bùm" một tiếng vỡ tan ra, nhanh chóng lôi ra.
Giai Giai lúc đầu nghe Lục Minh dặn dò đứng ở xa xa, đột nhiên có điểm phát hiện, nàng ra hiệu Lục Minh đi tới, chỉ vào một chỗ trên mặt đất nói:"Ở đây có dấu vết, tựa hồ có vật gì đó rơi xuống dưới!"
"Có ba chiếc xe va chạm vào nhau, không phải hai xe...... Nó rơi vào trong bụi cỏ phía dưới !" Lục Minh nhìn theo phương hướng Giai Giai chỉ, phát hiện sát tại mép lòng sông phía dưới mấy chục mét, có bụi cỏ tươi tốt rậm rạp, chiếc xe kia hẳn là lao tới trong đó.
Nếu như không phải Giai Giai phát hiện ra, tin rằng mọi người thật đúng là sẽ không chú ý, còn có một chiếc xe bị đụng rơi xuống dưới.
Lục Minh lưu lại nam tử lãnh khốc số 2 ở phía trên giữ gìn hiện trường. Hắn cõng Giai Giai xuống dưới, theo dấu vết một đường truy tìm. Quả nhiên, có một chiếc xe lao vào cắm đầu trong bụi rậm. Bánh trước đã chuyển thành lún sâu vào nước bùn. Hơn nửa đầu xe đã lâm vào trong bùn nhão. Bánh sau hoàn toàn treo trên bầu trời . Trong xe chỉ có một người lái xe, là nữ, mặt đầy máu tươi, không nhìn thấy rõ mặt mũi lắm. Nhưng cảm giác tuổi cũng không quá lớn, có lẽ là một phụ nhân ba bốn mươi tuổi.
Nàng có thắt dây an toàn. Cả đầu cùng hai tay bởi vì ngất mà rũ xuống. Nhưng may mà có dây an toàn bảo hộ, không có bị văng ra ngoài xe hoặc là đâm vào trên tay lái.
Lục Minh lấy ra Tần Hoàng bảo kiếm, đem bụi cỏ ở xung quanh dọn quang.
Lại cắt lên cửa xe đã biến dạng, đem phụ nhân máu me đầy mặt đang hôn mê bất tỉnh kia cứu đi ra...... Nàng ngạch bộ bị mảnh vỡ thủy tinh gây thương tích. Đối với Lục Minh mà nói, khỏi hẳn chỉ là việc nhỏ khẽ nhấc tay. Cánh tay bị bụi gai đâm bị thương, cũng có vết thương rất nhỏ. Chỉ là, Lục Minh phát hiện. Chỗ nàng bị thương nặng là phần bụng bên trái.
Phần bụng trái của nàng không chảy máu nhiều lắm. Nhưng Lục Minh lại có chút nhíu mày.
Khẳng định có vật gì đó, khi tông xe, đã đâm vào bụng bên trái của phụ nhân. Khiến cho trong nội tạng của nàng xuất huyết. Làm cho nàng bị thương nặng ngất đi......
Xuất huyết bên trong không phải là chuyện nhỏ, nếu như ảnh hưởng tới cơ quan nội tạng, sau hơn 10 phút là đủ để mất mạng, thời gian đụng xe đã qua nửa giờ rồi, tính mạng của phụ nhân này đã đạt đến tình trạng nguy hiểm nhất, hơi thở còn sót lại một tia, tim đập vô cùng yếu ớt, lại them mất máu nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tánh mạng của nàng tùy lúc có thể mất đi. Giờ đây chờ xe cứu thương của tiểu trấn Bình Triều phái tới thì đã không kịp, chưa kể, bác sĩ cùng với thiết bị trong tiểu trấn này, chỉ sợ đối với loại phẫu thuật xuất huyết bên trong này, cũng sẽ lực bất tòng tâm mà thôi.
"Lục Minh, xem ra xe cứu thương nhất thời không đến được, cứu người trước đi!" Giai Giai đem áo ngoài cởi ra, trải ra trên mặt đất, lại đem mấy thứ mà Lục Minh lấy thuần thục sát trùng .
Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, Chúc Tiểu Diệp đã dạy cho chúng nữ một chút phương pháp trị liệu đơn giản , để cho mọi người khi gặp nguy hiểm thì có thể tự cấp cứu.
Ít nhất, cũng sẽ có thể giúp đỡ Lục Minh, cùng nhau tiến hành cứu chữa.
Vốn Giai Giai đối với y thuật hoàn toàn không biết gì, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng dần dần học được băng bó trị liệu đối với xử lý miệng vết thương đơn giản, về phần công cụ tiêu phí những thứ gì đó cơ bản nhất, càng là thường xuyên luyện tập ở, hy vọng có thể ở lúc cần có được công dụng. Giờ đây, chỉ có nàng ở bên cạnh Lục Minh, rốt cục có chỗ phát huy . Lục Minh kéo áo của phụ nhân ra, lộ ra phần bụng tràn đầy máu đen .
Sau khi dùng rượu bôi loạn, Lục Minh phát hiện có một mảnh nhánh cây nhỏ đâm thật sâu vào, vẻn vẹn chỉ lộ một chút phần đuôi.
Nếu như dùng đồ dùng y khoa, cần phải chụp ra cuộn phim X- quang, nghiên cứu tuyển chọn phương án như thế nào đó.
Giờ đây Lục Minh không có các loại điều kiện đó, cũng không có nhiều thời gian như vậy, hắn dùng chân khí tiến vào dò xét rõ ràng, lại dùng ngân châm phong bế miệng chỗ chảy máu bên ngoài, lại duỗi tay đi tới, dùng không gian trữ vật nhỏ, hút nhánh cây nhỏ đi vào trong đó...... Tốc độ tựa như như tia chớp, chỗ chảy máu bên trong kia cũng được Lục Minh dung kìm để máu cực kỳ chuẩn xác, kẹp lấy mạch máu bị tổn hại.
Thế gian không có bất cứ một cái gì đó, có thể phù hợp hơn Tiên Thiên chân khí để tu bổ mạch máu bị hao tổn .
Giai Giai ở một bên lau sạch mồ hôi cho Lục Minh, một bên đem Tục Mệnh Dịch Hoãn rót vào miệng vết thương, làm dịu cũng như gạt bỏ đi những thứ xám trắng trong của miệng vết thương kia.
Những bộ phận nội tạng đó nếu như không tìm được cách điều trị dứt điểm, sẽ nhanh chóng hoại tử. Lục Minh đem tất cả những máu đen này gạt bỏ ra, bỏ qua ở một bên.
"Lục Minh, hình như còn có một chỗ không có khôi phục máu đỏ, một đoạn phần ruột này, có cái gì đó......" Giai Giai trông thấy có một chỗ xám trắng ở miệng vết thương mà Lục Minh cắt, hồi lâu không cách nào khôi phục. Nàng nghe Chúc Tiểu Diệp nói qua, nội tạng cực kỳ mẫn cảm , nhất là ruột non, tràn đầy mạch máu li ti, chỉ hơi ô vật bẩn, cũng đều tạo thành sự hoại tử của chúng nó .
"Là 1 hạt gạo, một hạt gạo nhỏ." Lục Minh dùng cái kẹp đem hạt gạo gần như trong suốt kia lấy ra, phát hiện là gạo dược chở trên xe vận tải.
Sau khi hạt gạo được Lục Minh dùng kẹp lấy ra, miệng vết thương chỗ đó dưới sự tẩm bổ của Tiên Thiên chân khí cùng Tục Mệnh Dịch Hoãn lập tức khôi phục máu đỏ tươi mới như trước đây, với tốc độ mắt thường có thể thấy được mà chữa trị vết thương.
Chừng mười phút đồng hồ, nội tạng được chữa trị xong, mà ngay cả chỗ bụng của cơ thể cũng đã khôi phục, chỉ còn lại làn da bên ngoài.
Trên đường lớn, xe cảnh sát cùng xe cứu thương trước sau đuổi tới, vốn có cảnh sát còn muốn hỏi về tình huống, nhưng bị nam tử lãnh khốc nam số 2 cản lại.
Hắn rút một giấy chứng nhận nhoáng qua trước mặt hai cảnh sát một cái, ý bảo phía dưới đang cấp cứu, cấm quấy rầy.
Lục Minh cùng Giai Giai thấy tính mạng phụ nhân đã thoát hiểm , chỉ còn lại vết thương bên ngoài, lại giúp băng bó cho miệng vết thương ở cánh tay, rồi cẩn thận ôm nàng đi lên, đưa lên xe cứu thương. Hai bác sĩ cùng một y tá trong tiểu đội cấp cứu đang chạy đến cứu người, bọn họ nghe nói Lục Minh cùng Giai Giai cứu người, kinh ngạc nói:"Mổ bụng ? Các người cũng là bác sĩ ngoại khoa sao?"
"Chúng tôi xem chỉ là trầy da, cho nên chỉ là băng bó sơ qua, để bảo đảm không có việc gì, sau khi các ông trở về, có thể cho chụp phim cho cô ấy nhìn xem. Cô ta mất máu quá nhiều, các ông nhanh chóng truyền máu cho cô ấy đi!" Lục Minh cũng không nhiều lời, sau khi chân khí tiêu hao cảm thấy có chút hơi mỏi mệt, cùng Giai Giai trở về trên xe.
"Đây là hành đọng bí mật của quân đội, cấm các anh đem chuyện chúng tôi đã tới đây tiết lộ ra ngoài." Nam tử lãnh khốc số 2 tìm được hai cảnh sát cùng bác sĩ, cảnh cáo hai câu.
"Rõ." Hai cảnh sát vội cúi chào.
Cũng ngay lúc đó, ở quê nhà của Giai Giai, quân nhân kia cùng mỹ phụ nhân đã đến thuyết phục người vợ nhỏ.
Sau khi hỏi rõ, phát hiện hai người này không có ác ý, cũng không phải tới bắt Giai Giai , mới mang một ít lưỡng lự mà đem sự tình nói ra:"Đúng vậy, tiểu cô vừa rồi có tới, mang theo tiểu dượng. Tấm chi phiếu này, đúng là tiền xì mà tiểu dượng cho hài tử trong bụng của tôi, lúc đầu tôi còn tưởng rằng hắn cho nhầm rồi, cho nên mới đuổi theo ra đó.Hóa ra tấm chi phiếu là thật à? Số điện thoại của tiểu cô? Tôi không biết! Tôi quả thực không biết, nàng chưa cho tôi số điện thoại, chỉ nói hàng năm đều sẽ trở về thăm mộ bà nội......"
Quân nhân nhíu mày một chút, khẽ suy tư, lại hỏi:"Vậy tiểu cô đang học tại Đại Học Lam Hải đúng không? Học khoa gì ? Không biết ? Học ra là làm phóng viên? A!, có lẽ là khoa báo chí a! Đúng rồi, tiểu dượng, đúng vậy, vị hôn phu của Giai Giai kia, tên hắn là gì?"
Vừa hỏi cái này, liền làm khó người vợ nhỏ.
Nàng nhớ rõ Giai Giai có giới thiệu qua, nhưng nàng không để ý nghe, hơn nữa một mực dùng tiểu dượng kêu to hắn, cũng không nhớ rõ tên hắn là gì!
"Cảm ơn cô nói cho chúng ta biết tin tức quan trọng như vậy, cô nhìn lại tấm hình này, cô xem Giai Giai, cùng người trong tấm ảnh, có phải là có một chút điểm giống nhau không!?" Mỹ phụ kia đưa cho người vợ nhỏ một tấm hình.
Người vợ nhỏ tiếp lấy, xem xét, kinh ngạc nói không ra lời .
Trong tấm ảnh, có một mỹ phụ làn da cực tốt, nhìn về mặt mũi cùng tiểu cô Giai Giai của mình , ít nhất có bảy tám phần giống nhau.
Nếu như nói các nàng là tỷ muội, thật đúng là không có nói quá...... Chỉ là người thân của Giai Giai , đã chết hết , chỉ còn lại một mình nàng, nếu không thật sự là có khả năng còn có thân thích gì cũng khong biết chừng.
Người vợ nhỏ ngây người hồi lâu, mới gật gật đầu, nói :"Người trong ảnh chụp này, rất giống với tiểu cô của tôi, bất quá tiểu cô trẻ hơn chút ít, chẳng lẽ nàng là chị gái của tiểu cô? Tôi không nghe nói tiểu cô có người chị gái nào mà!!"
"Đây không phải là chị gái của Giai Giai, đây là mẹ của nàng, mẹ ruột của nàng!" Trong mắt mỹ phụ nhân vui vẻ, hỏi:"Thật sự rất giống sao? Vậy thì đúng rồi!"
"Các người đi đi, ở đây không chào đón cô, trở lại xe các người đi thôi, sớm đã không cần con gái, bây giờ còn tới nhận làm cái gì." Lão nhân vừa nghe liền nổi giận, vung tẩu thuốc lá đuổi khách nói:"Chúng ta ở đây là quê nghèo , khác quý trong thành phố các người không quen đâu, các người hay là trở lại trong thành phố đi thôi! Nha đầu Giai Giai các người cũng không cần nhận làm gì, mẹ ruột như vậy, không có còn tốt hơn, lão nhân ta đây chăm sóc nàng so với con mẹ nó kia còn nhiều hơn, giờ đây nha đầu Giai Giai học đại học, có tiền đồ , các người lại muốn nhận nàng, không có cửa đâu, đi ra ngoài, đi ra ngoài, ở đây không có thân thích mà các ngươi muốn nhận đâu!"
"Lão bá, người hiểu lầm lầm!" Quân nhân muốn giải thích.
"Không có hiểu lầm, tôi tuy già rồi, nhưng đầu còn rất tỉnh táo...... Đi ra ngoài!" Lão nhân đem thôn trưởng, quân nhân cùng mỹ phụ nhân đuổi đi ra, rồi đem cửa cài then lại.
"Vừa nói tới cái này, thật đúng là, khó trách nhiều năm như vậy, các người cũng không tới tìm tiểu cô, giờ đây nàng tìm được tiểu dượng có tiền, các người đã tới rồi." Người vợ nhỏ lập tức phản ứng, cũng đùng đùng nổi giận , cảm thấy những người này lừa gạt mình.
"Ai, đây là, đây là hiểu lầm, ai, cái này, cái này thật không nói rõ rang được!" Mỹ phụ nhân nhìn về phía quân nhân, hỏi:"Làm sao bây giờ?"
"Gọi điện thoại cho chị cô đi, nói đã tìm được Giai Giai rồi, thực sự có người này, hơn nữa lớn lên rất giống, điện thoại cùng địa chỉ, chúng ta đã hỏi một chút trong thôn , có lẽ không ai biết."
Quân nhân suy nghĩ một chút, lại nói:"Chúng ta còn có thể thông qua hồ sơ của Đại Học Lam Hải, tìm được nàng, bằng không, tìm được bạn học quen Giai Giai cũng được, chỉ cần xác nhận nàng là con gái thất lạc của chị cô là được."
"Được, trước tiên gọi điện thoại cho chị, cho chị ấy một cái kinh hỉ......" Mỹ phụ nhân lấy điện thoại cầm tay ra bấm số, chờ điện thoại chuyển được, không thể chờ đợi được hô lên:"Chị, em cho chị biết một tin tức tốt, tìm được con gái của chị rồi, á? Cậu là ai?"
Người nghe chính là một nam tử, hắn ho nhẹ, cắt đứt lời của mỹ phụ nhân , nói:"Chị của cô bị đụng xe, bây giờ còn đang mê man bất tỉnh, đang đưa tới bệnh viện. Tôi nhận cú điện thoại này không ý tứ gì khác, tôi nghĩ nếu như các người là thân nhân của cô ấy, hẳn là sớm đi chạy đến chiếu cố nàng. Tôi là người qua đường, tiền thuốc men đã trả hộ rồi, giờ các người tới bệnh viện Triều Bình đi!"
Mỹ phụ nhân nghe xong tâm thần đại loạn, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng nam tử kia trước khi tắt máy, tựa hồ hướng về phía người bên cạnh nói:"Giai Giai, lau sạch hết máu chưa? Chúng ta đi thôi!"
Giai Giai? Bên kia cũng có Giai Giai? Sẽ không phải là......
Chờ một chút, mỹ phụ nhân sốt ruột hét rầm lêm, nhưng mà điện thoại đã cụp rồi.
Lại gấp gáp gọi qua, một hồi lâu, cũng không có ai nhận, cuối cùng cũng không biết trải qua bao lâu, mới có một cô gái nhận:"Bây giờ còn đang ở trên xe cứu thương, người nhà các cô không cần quá gấp. Cô ấy bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là mất máu quá nhiều, vừa rồi được một cô gái tốt bụng hiến máu cho, giờ đây đã khá hơn rồi. Chúng tôi đang phái cấp cứu một ít người bị thương, không rảnh nói chuyện, cứ như vậy đi!"
"Đừng treo máy, đưa di động giao cho nam tử vừa rồi, hoặc là nữ hài tử Giai Giai kia tới nghe!" Mỹ phụ nhân vội gọi .
" Sớm đi rồi, bọn họ chỉ là đi ngang qua, nhưng mà lại ứng ra phí tổn cho các người, người nhà, nhanh tới đi!" Giọng nữ ở điện thoại bên kia nói, có lẽ là sợ mỹ phụ nhân lại gọi, nàng đã tắt điện thoại.
"Ai nha, thật sự là...... Nhanh đi tới bệnh viện Triều Bình!" Mỹ phụ nhân gấp đến độ nhanh chân bỏ chạy.
"Làm sao vậy? Tìm được Giai Giai rồi ?" Trên mặt quân nhân lộ ra vẻ vui mừng.
"Không đúng, chị bị đụng xe, bất quá tôi hoài nghi người cứu nàng chính là con gái của nàng, bởi vì bên kia có một nữ nhân tên là Giai Giai, đừng hỏi nữa , nhanh lái xe đi tới, nhanh lên!" Mỹ phụ nhân liên tục lên tiếng thúc giục.
Đợi khi nàng cùng quân nhân chạy tới bệnh viện Triều Bình, tìm được phòng cấp cứu, phát hiện căn bản chị gái không có bên trong, mà là lẳng lặng nằm ở trên xe đẩy ngoài hành lang.
Có một y tá ở một bên trông coi, dùng bông y tế bôi rửa máu đen trên mặt.
"Chị của tôi thế nào rồi?" Mỹ phụ nhân gấp gáp hỏi.
"Nàng rất tốt, tình huống rất ổn định, da trên trán có chút trầy da, vài ngày sẽ tốt, cánh tay cũng không có vấn đề." Y tá an ủi hai câu, lại phụ giúp xe đẩy đến một hành lang, ra hiệu ý bảo quân nhân hỗ trợ đem người bị thương ôm đến lên trên giường bệnh, lại nâng lên từng chút một, nói:"Đã chụp qua cuộn phim, một chút chỗ hiểm ở đầu, bụng đều không có xuất huyết bên trong, chỉ là có chỗ bên sườn trái có chút trầy da, nhiều nhất là một tuần sẽ tốt, các người cứ để nàng ngủ, hai ngày nữa thì cho nàng xuất viện!"
"Người ứng ra tiền thuốc men cho nàng đang ở đâu?" Mỹ phụ nhân nghe tháy chị gái không có việc gì, thở dài một hơi, lại nghĩ tới một chuyện, gáp gáp hỏi.
"Người ta qua đường , chúng tôi cũng không biết, người tốt như vậy bây giờ cũng không thấy nhiều...... Nói thực ra, nhóm máu của chọ cô khá hiếm, nếu không có tiểu cô nương kia tốt bụng hiến máu cứu người, tính mạng của chị cô có lẽ sẽ có nguy hiểm. Ai nha, tôi lắm mồm, lắm mồm!" Y tá này theo xe cứu thương, đã bị nam tử lãnh khốc số 2 cảnh cáo, đột nhiên tỉnh ra, rốt cuộc không chịu mở miệng nữa.
"Nói tiếp đi, tôi muốn biết người tốt đó là ai? Hình dáng của nàng như thế nào?" Mỹ phụ nhân bắn liên hồi đặt câu hỏi, một vấn đề rồi lại tiếp một vấn đề .
"Cấp trên có quy định, tôi không thể nói." Y tá vội vàng lắc đầu xua tay, hỏi lại thì cái gì cũng không biết.
Mỹ phụ nhân cùng quân nhân thay phiên nhau đi ra ngoài hỏi người, đem tất cả mọi người lien quan hỏi một lần.
Tất cả mọi người đều chung một câu trả lời, cái gì cũng không biết.
Nhưng mà, mỹ phụ nhân trong lúc đi tìm bác sĩ, trong lúc vô tình nghe thấy hai người bọn họ đang nói chuyện:"Nữ nhân bị thương kia, nhất định là dùng tới loại thuốc này, bằng không, miệng vết thương tại sao có thể khỏi hẳn nhanh như vậy? Nếu như chỉ là trầy da của lời nói, không có khả năng không chút máu, nhất định là bụng bị thương nghiêm trọng, sau đó lại dùng thuốc đó cứu trở về...... Khó trách cấp trên phải ra lệnh giữ bí mật, tin tức về loại thuốc này, quả thực không thể truyền đi, bằng nếu làm sao nói thế được!"
Đợi tới khi mỹ phụ nhân hỏi hai vị bác sĩ này, hai người này giống như mất trí nhớ , nói cái gì cũng không biết, nói chưa thấy qua bất cứ ai, cũng không biết là ai cứu, dù sao hỏi gì cũng không nói.
Khoảng 6 giờ tối hôm đó, chị gái của mỹ phụ nhân dần dần tỉnh lại, nàng nói như nói mê:"Ta mơ thấy con gái từ thiên đường bay xuống tới đón ta, thật tốt! Các người đã tới? Ta đây lần thứ nhất đi ra, không quay về , cũng không trở về nữa. Ta muốn ở lại, chăm soc tiểu bảo bối của ta, đã bao nhiêu năm, ta vẫn một mực không có cùng nàng ở qua một ngày, giờ đây rốt cục có thời gian cùng nàng. Tiểu bảo bối, mẹ đến đây, mẹ vĩnh viễn cùng con đang ở đây cùng một chỗ......"
"Chị, chị nói cái gì thế, Giai Giai không chết, nàng, nàng còn sống !" Mỹ phụ nhân vội an ủi.
"Các người không cần an ủi ta, ta đã sớm hiểu rõ, hơn hai mươi năm trước, nàng cũng đã bị chết cháy trong hỏa hoạn , biến thành tiểu thiên sứ, ta chỉ là chưa từ bỏ ý định bảo thủ một phần si niệm, lừa gạt chính mình mà thôi. Trước kia ta luôn luôn bận nhiều chuyện như vậy, giờ đây tốt lắm, ta không bận nữa, có thể mỗi ngày ở cùng tiểu bảo bối của ta , sau khi ta chết đi, đem tro cốt của ta cùng tiểu hài tử nàng ở cùng một chỗ vùi về với ông bà. Ta a, mỗi ngày nắm tay nàng, với những vì sao, mỗi ngày ở cùng nàng!" Chị gái của mỹ phụ nhân nằm ở trên giường lẩm bẩm tự nói, mắt như người chết trôi, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.
"Chị vốn không có việc gì, chị ngay cả một chút việc cũng đều không có! Đừng nghĩ bậy!" Quân nhân cũng an ủi.
"Chính mình còn không biết sao? Ta bị một cành cây đâm thủng ruột, ta nhìn thấy nó bắn thủng cửa xe, chọc vào bụng ...... Các người đừng thương tâm, ta chết cũng không còn cái gì, ta vừa chết, liền là giải thoát rồi." Khóe môi chị gái của mỹ phụ nhân lộ ra vẻ mỉm cười.
"Chị, chị sờ sờ miệng vết thương đi, nơi đó có vết thương, chỉ là trầy da, chị không có bị đâm xuyên ruột, không có!" Mỹ phụ nhân vừa nói như vậy, chị gái của nàng tò mò sờ lên, phát hiện quả thực không đau.
Nhìn lại, phát hiện bụng chỉ buộc một tầng băng gạc khá mỏng, trên mặt không có vết máu, khô ráo vô cùng.
Kéo băng gạc ra, phát hiện vết sẹo cực nhạt, cực mỏng, tựa như như vét thương đã khôi phục mấy tháng, sờ lên hoàn toàn không đau, ngược lại sờ chỗ bị tổn thương đã khỏi hẳn thì thấy ngứa ngứa.
"Cái này, đây là có chuyện gì?" Chị gái của mỹ phụ nhân kinh ngạc.
Nàng nhớ rõ chính mình rõ ràng bị cành cây đâm xuyên bụng bên trái, tại sao thoáng cái lại chuyển biến tốt đẹp ?
Cho dù là trầy da, cũng không thể khôi phục thành cái dạng này...... Trên người mình xảy ra chuyện gì? Mình vốn suy yếu gần chết, giờ đây hình như có thể xuống giường đi được ? Mình không phải là nằm mơ a? Khi nàng đem ánh mắt dò xét, nhìn về phía em gái của mình, chỉ thấy mỹ phụ nhân cười thần bí, nói:"Chị, chị biết là ai cứu chị không? Là con gái Giai Giai của chị đó!"
"Con gái của ta? Nàng, nàng còn sống?" Chị gái mỹ phụ nhân kinh ngạc hồi lâu, tiếp đó điên cuồng vui mừng hét rầm lêm.
"Nàng chẳng những cứu chị, còn hiến máu cho chị!"
"Thật sự? Ta không phải nằm mơ a? Cái này, đây là thật? Nàng ở nơi nào? Nàng ở đâu? Nàng ở đâu...... Nhanh, nhanh, mau dẫn ta đi gặp nàng! Bảo bối của mẹ, con ở đâu?"
/830
|